Sự Nham Hiểm Của Tiêu Đồ
Quyển 3 - Chương 7

Duy Duy nhắc nhở bản thân: Cô chỉ thích những người đàn ông có vóc dáng đô con, bắp tay thật to, cơ bụng sáu múi. Vì vậy, Thỏ Thỏ tuyệt đối không phải là khẩu vị của cô.

Cô nấp vào chỗ kín đáo, khi thấy Tiêu Đồ xuống lầu dáo dác tìm mình rồi mang vẻ mặt ảm đạm rời đi.

Không thể, tuyệt đối không thể!

Từng đợt gió lạnh quất vào da thịt, làm cơn ham muốn nóng bỏng trên người cô từ từ hạ nhiệt. Đầu óc Duy Duy bắt đầu tỉnh táo.

Ối! Cô che mặt từ chối đối diện với sự thật vừa diễn ra. Nếu không phải vì cô đang hành kinh, nếu chẳng phải vì Thỏ Thỏ thừa cơ nói ra hai chữ ‘kết hôn’, thì có phải sáng hôm nay hai người sẽ thức giấc trong trạng thái trần truồng nằm ở trên giường?

Cô không muốn! Nếu xảy ra kích tình lố lăng như vậy, cô thà một dao đâm chết mình còn sướng hơn!

Duy Duy nhắc nhở bản thân thêm một lần nữa: Có một số người có thể tùy ý chạm đến, nhưng có vài trường hợp không thể đụng tới dù chỉ một chút! Làm sao cô lại bỗng dưng sinh ra ham muốn với cơ thể của Thỏ Thỏ? Thật hết cách tưởng tượng!

Trên đường bỗng xuất hiện một chiếc xe hơi màu đen đỗ đúng nơi quy định, rồi có một người mở cửa bước xuống, bình tĩnh đưa mắt tìm kiếm xung quanh…

Khi nhìn rõ nguời đó, Duy Duy vội vàng từ trong bóng tối nhảy ra.

“Bác sĩ Triệu.” Cô cất tiếng gọi từ phía sau.

Khi Triệu Nhân Thành cau mày quay đầu lại, Duy Duy nghe thấy tiếng trái tim mình đập dồn dập trong lồng ngực.

Vóc người cao lớn rắn chắcũ quan góc cạnh sáng sủa, khí độ cương nghị sâu sắc, cả người anh toát ra vẻ anh tuấn, hoàn toàn thích hợp với khẩu vị của cô!

Tốt quá, tốt quá, cô vẫn bình thường! Vì thế cô đối với bờ vai gầy yếu và khuôn mặt đẹp hơn cả phụ nữ kia, chỉ đơn thuần là khát khao sinh lý. Trái tim cô vẫn còn đây, tình yêu đích thực của cô vẫn còn nơi này – còn gởi tại trên người bác sĩ Triệu!

“Chân cô thế nào?” Triệu Nhân Thành hỏi.

“Ban nãy tự nhiên rất đau, tôi lo lắng gãy xương hay trật khớp nữa đó!” Duy Duy chột dạ trả lời.

Vừa rồi cô đã dùng cớ này để lừa anh đến đây.

“Vậy bây giờ thì sao?” Bác sĩ Triệu không do dự, tiến đến dìu cô.

Cánh tay của bác sĩ Triệu vì chống đỡ nên lộ ra đường cong thật cường tráng! Duy Duy dùng bàn tay nhỏ bé của mình ôm lấy anh, mà cảm thán không ngớt.

Loại độ cong này do trời sinh, cộng thêm tập luyện thường xuyên mà thành. Làm sao vóc người mảnh mai thon thả của Thỏ Thỏ có thể so sánh được?

“Cô Chu!” Bác sĩ Triệu xấu hổ gọi cô.

Thấy cô nhìn đăm đăm vào bắp tay mình như muốn chứng minh hoặc khắc tên lên đó, khiến bác sĩ Triệu rất bối rối.

Duy Duy nhanh chóng lấy lại tinh thần, nói:

“Bác sĩ Triệu, chuyện gì vậy?” Cô cố nặn ra nụ cười thật ngây thơ.

“Vừa rồi tôi hỏi bây giờ chân cô khá hơn chút nào chưa, hay vẫn còn rất đau?” Bác sĩ Triệu kiên nhẫn hỏi lại lần nữa.

“Bây giờ…” Duy Duy chột dạ, ánh mắt dao động lúng túng.

“Hình như bây giờ bớt rồi, không đau nữa…”

Đôi chân mày bác sĩ Triệu nhíu chặt, bởi vì anh hoài nghi dụng ý của cô. Người con gái trước mặt đang nở nụ cười chân thành, rất dễ chiếm được lòng người, nhưng anh lại cảm thấy nó thật dối trá.

“Tôi mang cô đi bệnh viện khám xem, hoặc đi siêu âm ch hình lại.” Nếu đúng trách nhiệm, anh sẽ không trốn tránh. Tuy nhiên, tốt nhất cô đừng giỡn chơi với anh!

“Không cần đâu!” Duy Duy vội vàng xua tay.

Bác sĩ Triệu nhìn cô chăm chăm.

Mới vừa rồi Duy Duy còn bị Tiêu Đồ khuấy động ham muốn, nhưng bây giờ đứng trước sự nghiêm túc của anh, tinh thần cô từ từ khôi phục đến đông cứng. Thật cảm động! Quả nhiên bác sĩ Triệu chính là phương thuốc quý của cô!

“Cô Chu, cô thật sự không cần đi bệnh viện sao?” Giọng bác sĩ Triệu chắc nịch hỏi.

Ban nãy vì đảm bảo bình an cho cô, nên anh vội vàng chấm dứt khám bệnh chạy tới đây. Kết quả cô trả lời rằng, bây giờ mình tuyệt đối không thấy đau!

Bị chấn vấn, sắc mặt Duy Duy lập tức mất tự nhiên. Dường như cô đã chọc giận bác sĩ Triệu…

Thỏ Thỏ chết tiệt, vì sao dám lấy sắc dụ dỗ cô? Biết vậy vừa rồi cô tống cho anh một quyền thật mạnh!

“Cô có biết bây giờ cô gây cho tôi cảm giác gì không?” Lửa giận bốc lên ngùn ngụt trong mắt bác sĩ Triệu.

Anh ghét nhất bị đàn bà đùa giỡn. Một lần đã quá đủ, anh không muốn tái diễn lần thứ hai!

“Hành vi của cô hôm nay làm tôi cảm thấy như cô đang cho rằng, mọi người trên đời này đều bao vây quanh cô.” Anh tức giận nói.

Sự nghiệp đối với anh rất quan trọng, cô hiểu không? Nhưng cô gọi điện thoại một mực bắt anh dẹp hết chạy đến đây, quả thật không biết phải trái!

“Cái hành động ngớ ngẩn nhàm chán ấy, trong mắt tôi đều là thứ dối trá của lòng dạ đàn bà!” Anh nói rất nặng lời, bởi vì anh quá thất vọng!

Duy Duy nheo mắt lại. Mặc dù cô sai thật, nhưng đó chỉ là lời nói dối đơn giản, có cần phải nổi giận đùng đùng lên không? Cô có phóng hỏa giết người đâu? Từ nhỏ đến lớn, cô chưa bị người khác mắng qua lần nào!

Vừa rồi cô quá nôn nóng muốn chứng minh, Thỏ Thỏ đối với mình không hề có sức hấp dẫn.

Chị ơi!” Khi hai người đang lâm vào cảnh giằng co, thì một tiếng nói nho nhỏ phá tan bầu không khí bế tắc.

Cửa xe bật mở. Tiểu Vũ đang ngủ vì mệt nhọc thì bị đáng thức bởi những tiếng đôi co gay gắt giữa bọn họ. Vẻ mặt cô bé bất an không yên, muốn đi qua đó nhưng ‘bịch’ một tiếng, cô bé ngã lăn xuống đất.

Bác sĩ Triệu nhanh chân lao đến nâng con gái lên. Duy Duy cũng gấp gáp nhảy cò cò tới, thân thiết hỏi:

“Tiểu Vũ, em có sao không?”

Tiểu Vũ xoa xoa đầu gối, đau điếng nói: “Hình như té bị thương nữa rồi…”

Bác sĩ Triệu kéo ống quần con gái lên coi, mặt mày biến sắc. Tiểu Vũ té xuống trúng ngay vết thương cũ của hôm qua, nên đầu gối lại rướm máu lần nữa.

“Xin lỗi cô, tôi mang nó đi bệnh viện bôi thuốc trước.” Anh bế con gái bước vào xe.

“Chị…” Tiểu Vũ xoay lại, nhìn Duy Duy vẫn đứng yên tại chỗ, không chịu rời đi.

“Chị đây.” Duy Duy cố sức nhảy một chân tiến lên.

“Chân chị còn đau không? Cùng Tiểu Vũ đến bệnh viện nhé.” Cô bé nở nụ cười e lệ, ngây thơ nói.

Bé thích chị.

“Chị, chị…” Duy Duy thấy thật khó mở lời, vì cô không thể nói cho cô bé biết, chân mình có đau đớn gì đâu? Chẳng qua là cô lừa cha cô bé đến đây thôi!

“Nếu đã vậy thì cùng nhau đi đến bệnh viện, nhân tiện khám luôn cũng tốt.” Bác sĩ Triệu ngắt lời cô, không muốn vạch trần chân tướng.

Anh không muốn con gái hiểu biết quá sớm về cái thế giới lường gạt của người lớn. Anh thất vọng với cuộc đời này, không có nghĩa là anh hy vọng con gái mình cũng cảm nhận như thế.

Duy Duy biết vậy nên rất xấu hổ. Có lẽ bác sĩ Triệu nói đúng, hành vi của cô quả thật rất nhàm chán, nhưng chẳng qua đó là vì thẹn quá hóa giận mà lí trí bị che mờ

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương