Sự Nham Hiểm Của Tiêu Đồ
-
Quyển 3 - Chương 10
Nản con bé còn ôm bình bú sữa này quá – khuya khoắc vẫn còn khóc lóc không ngừng.
Cô bé kia rất khó ngủ, khiến Tiêu Đồ cảm thấy thật phiền chán. Phiền chán đến mức nghe tiếng rên rỉ đó, anh bắt buộc phải đứng lên. Người nào đó tự cho mình đã có lá ‘bùa bình an’, trấn át được con dã thú trong lòng, an toàn tới mức cả cửa phòng cũng chẳng thèm khóa lại.
Anh dĩ nhiên hầu như đã thông suốt.
Bên trong chỉ mở một ngọn đèn mờ ảo trên đầu giường, và Duy Duy đang ôm cô bé dịu dàng hỏi:
“Em nằm thấy ác mộng hả?”
“Vâng! Chị ơi, em nằm mơ thấy không làm bài tập được, bị thầy giáo giữ lại sau giờ tan học.” Khóe mắt Tiểu Vũ còn chứa lệ, xấu hổ thừa nhận mình có rất nhiều áp lực. Bởi vì sự thông minh giới hạn, bé hết cách để có điểm số tuyệt vời giống cha, mà chỉ luôn ở dưới mốc trung bình.
Tiêu Đồ khinh thường bĩu môi. Thật chịu hết nổi, chuyện này có gì để khóc? Nếu ngay cả việc cỏn con ấy cũng khổ sở, thì lúc còn nhỏ anh đã chết mục xương rồi.
Càng nhìn càng thêm không thuận mắt. Anh chán cô bé đó hơn bất cứ kẻ nào!
Tiêu Đồ vô cùng khó chịu khi thấy Duy Duy dùng ánh mắt yêu thương đối với những người khác, dù là cùng phái với cô cũng không được! Bởi vì anh thật ghen tị! Con heo nhỏ vô tình này tới bây giờ chưa bao giờ dùng ánh mắt chân thành để nhìn anh!
“Em có muốn chúng ta đắp chung chăn không?” Duy Duy thấy cảm xúc của Tiểu Vũ vẫn dao động lớn, nên mở miệng đề nghị.
Hồi nhỏ trong những đên khuya thanh vắng, cô cũng rất sợ hãi và luôn hy vọng có người ôm lấy mình một cái thật chặt.
Lúc ấy quả thật có người này tồn tại nhưng người đó hễ tí là bắt nạt cô. Hơn nữa, c cơ thể mảnh dẻ ấy ôm cũng chẳng dễ chịu, toàn da bọc xương siết lấy cô đau muốn chết!
Ban đầu cô nghĩ Tiểu Vũ còn e ngại người lạ, nên dù hai người ngủ chung giường nhưng đắp hai chăn riêng biệt.
Duy Duy nghĩ rằng, nếu mình quyết tâm muốn làm mẹ kế nó, thì nhất định phải đối với cô bé nhạy cảm này bằng cả tâm huyết. Cô tin rằng nếu dùng chân tình ra đối đãi – chắc chắn sẽ có kết quả tốt. Mặc dù, ý tưởng này cũng xuất phát từ sự tình nguyện của cô.
“Chị ơi, em chưa từng ngủ chung với ai bao giờ cả.” Được Duy Duy ôm vào ngực, Tiểu Vũ yên lòng nín khóc mà trên môi còn từ từ nở nụ cười tươi tắn.
“Em không ngủ cùng với cha sao?” Duy Duy nói chuyện phiếm, phân tán sự chú ý của cô bé.
Ngoài một đứa bẩm sinh vui tính như Hi Hi ra, vốn dĩ Duy Duy cũng không có tiếp xúc với đứa trẻ nào khác. Nhưng cô cảm thấy tâm trạng của Tiểu Vũ rất trầm lặng.
“Cha nói cha là đàn ông.” Tiểu Vũ nhăn nhó nói.
Cha hy vọng bé có tính độc lập, nhưng lại quên mất thật ra bé không có cảm giác an toàn.
“Bà vú thì ngủ bên ngoài.” Dẫu sao cũng không phải người nhà, khó cảm thấy thân thiết.
Tiểu Vũ nằm trong lòng Duy Duy – vừa trả lời, vừa lưu luyến lấy ngón tay lén lút đùa nghịch lọn tóc quăn của cô.
“Vậy bà nội em đâu?” Duy Duy hỏi.
“Bà nội, cô út, và chú hai thỉnh thoảng có dắt em đi chơi, nhưng họ chưa bao giờ ngủ qua đêm ở nhà em.” Sự cô đơn đã thành thói quen. Hơn nữa, bé không muốn mở miệng than thở, sợ làm phiền đến người nhà.
“Vậy nếu mai mốt chị có nhiều cơ hội ngủ với em, chúng ta có thể ngủ cùng giường!” Duy Duy không suy nghĩ nhiều, vội vàng mở miệng dỗ dành cô bé.
Cô bé này giấu nỗi cô đơn đến tận đáy lòng, khiến Duy Duy bị cảm động lây.
Lời hứa hẹn vừa nói xong, đã làm ánh mắt của Tiêu Đồ chìm sâu vào ảm đạm.
“Vâng!” Tiểu Vũ, sau đó bé do dự thật lâu mới cẩn thận hỏi: “Có phải chị thích cha em không?”
Duy Duy bất ngờ sửng sốt trước câu hỏi trực tiếp của cô bé.
Tiêu Đồ cũng cứng đờ, theo bản năng, anh lui vào một góc tối. Đáp án ấy, anh cũng thật muốn biết. Mặc dù đã nghe qua bốn chữ ‘tình yêu đích thực’, nhưng trải qua chuyện tối qua và hôm nay… Anh không từ bỏ ước muốn nghe lại câu nói từ trong miệng cô lần nữa. Đó là một đáp án cho anh hy vọng.
“Ai nói với em như thế?”
“Bà nội nói.”
Trên thực tế, bà nội nắm bắt cơ hội tối nay để hỏi sơ qua ý kiến của bé. Thậm chí còn hỏi bé có muốn một người mẹ mới không? Thật ra bé không muốn nhưng bé chẳng dám nói. Bởi bé không có quyền làm cha phải tiếp tục cô đơn vì mình. Tuy nhiên, nếu là chị Duy Duy thì bé có thể chấp nhận.
Quả nhiên là như vậy, Duy Duy cười khổ. Bây giờ người già hành động còn nhanh gọn hơn so với lớp trẻ rất nhiều.
“Vậy em có thích chị không?” Duy Duy không trả lời mà hỏi ngược lại cô bé.
“Em thích chứ.” Tiểu Vũ trả lời ngay, vì thích chị Duy Duy nên bé mới đến ở cùng!
Duy Duy nở nụ cười, hỏi:
“Vì sao vậy?” Có phải vì gương mặt búp bê của cô rất thích hợp để lừa bịp một đứa trẻ?
Thế nhưng câu trả lời của Tiểu Vũ, làm cô hết sức bất ngờ:
“Vì chị hay cười, và vì nghề nghiệp của chị nữa…” Chị Duy Duy cười thật đẹp, nghe nói trước kia chị cũng làm tiếp viên hàng không giống mẹ của bé. Cho nên, có lẽ chị cũng đã gặp qua mẹ rồi? Thật hâm mộ quá!
Thích nghề nghiệp của cô sao? Duy Duy thật chẳng tưởng tượng ra.
“Còn gì nữa?” Cô cười tươi rói dẫn đường cho đứa bé chứa đầy nội tâm sâu kín nói ra khỏi miệng.
“Còn có…” Tiểu Vũ ngập ngừng…
“Thích mái tóc dàiị.” Bé thấy ảnh của mẹ rất giống chị Duy Duy – mái tóc dài dợn quăn quyến rũ thả hờ hững trên vai.
Thật sự là một cảnh hòa thuận vui vẻ! Mắt Tiêu Đồ càng thêm u ám hơn.
Đã hiểu hết ý nghĩa, cũng chẳng biết phía sau có một đôi mắt sắc bén bắn tới, Duy Duy cười rạng rỡ rồi chắc nịch thừa nhận.
“Tiểu Vũ à, chị thích cha của em, nhưng điều quan trọng trước tiên là em có đói bụng hoặc khát nước không? Muốn ăn bánh bích quy hay uống thứ gì?” Cô không muốn nói nhiều trước mặt một đứa trẻ. Có vẻ như cô đã thành công đả động đến trái tim của con gái bác sĩ Triệu rồi.
Thật sự là một chuyện đáng vui và tự hào biết bao!
Tiểu Vũ vừa cười vừa sợ hãi: Bởi vì sự thừa nhận của chị Duy Duy, bởi vì có thể coi chị như người nhà, và càng bởi vì nụ cười của chị rất thân thiết, làm người ta khó có thể chối từ.
Duy Duy quay người lại, bất ngờ đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Đồ.
Vậy ra vừa rồi, anh vẫn âm trầm đứng phía sau bọn cô? Đoạn đối thoại ‘mẹ con’ thân thiết, anh đã nghe được bao nhiêu? Việc cô ra sức làm mình phát huy hết tình thương người mẹ, chắc sẽ làm trò cười cho tên này!
Thật bất ngờ, Tiêu Đồ chỉ hơi nhếch môi. Cái vẻ mặt ấy như đang muốn nói: Trong ấn tượng của anh, cô chưa bao giờ đối với anh quan tâm chu đáo như thế!
Anh trưng ra vẻ hờn dỗi như một cậu bé không giật được que kẹo, làm Duy Duy dở khóc dở cười. Cô muốn nói gì đó nhưng cứ nhớ đến chuyện tối qua, khiến cô không có cách nào tự nhiên mỉm cười cho nổi. Vì vậy, bầu không khí càng thêm đình trệ.
“Chào chú.” Bản thân Tiểu Vũ cũng bất ngờ bị dọa.
Chú à? Tiêu Đồ nhìn cô bé, ánh mắt nheo lại quét ngược tới phía giường, cất giọng ngấm ngầm:
“Cô bạn nhỏ có gọi nhầm không đó?”
Tiểu Vũ bị cái giọng nói ngấm ngầm kia làm run sợ, lắp bắp:
“Cháu, cháu, cháu…” Bé kêu nhầm cái gì đây
“Tại sao gọi cô ấy bằng chị, mà gọi tôi bằng chú?” Tiêu Đồ nhắc nhở.
Gọi chị với chú là hai bối phận khác nhau, nhưng gọi bạn của cha bằng chị thì có hơi hỗn xược.
“Không phải nên gọi bằng anh sao?” Thật là ngốc quá! Cô bé này mặt mày đã chẳng giống cha, mà ngay cả chỉ số thông minh cũng chả có tí di truyền nào.
“Anh… anh trai…” Tiểu Vũ cứng người, thật lâu sau mới mơ mơ màng màng mở miệng, bộ dạng như sắp khóc.
“Nè, anh đừng có bày ra cái dạng quỷ đó được không? Dọa hư con bé!” Duy Duy ngăn lại, có ý muốn xây dựng bầu không khí thoải mái hơn một chút.
Cô biết Tiểu Vũ rất hay khóc, nhưng từ nhỏ cô đã bị Tiêu Đồ dọa riết thành quen, khác với Tiểu Vũ lúc này.
Tiêu Đồ chậm rãi chuyển đôi mắt u ám nhìn về phía cô. Bất quá anh chỉ yêu cầu cô bé sửa từ ‘chú’ sang từ ‘anh’, cái này cũng gọi là người xấu dạy hư đứa trẻ sao? Vì lấy lòng bác sĩ Triệu mà cô khẩn cấp đến như thế à?
Thật ra ánh mắt anh rất đàng hoàng, nhưng Duy Duy bị anh nhìn chằm chằm thì mất tự nhiên, rồi như sực nhớ gì đó, cô vội vàng đưa tay giữ lấy áo ngủ. Bởi vì ở nhà không mặc áo ngực, nên rất dễ dàng nhìn thấy cặp ngực căng tròn lộ ra từ chiếc áo ngủ mỏng manh.
Chẳng hiểu sao vành tai Duy Duy đỏ ửng lên, cả người thiếu tự nhiên, vội vàng đứng dậy, lê cái chân bó bột của mình vào nhà bếp, mở tủ lạnh, đem lon Co-ca rót ra ly, chuẩn bị mang vào phòng. Nhưng suýt chút nữa cô làm đổ ly nước lên người anh.
Tiêu Đồ ngỗ nghịch đứng trước cửa bếp, cản đường cô đi.
Bỗng dưng Duy Duy hỗn loạn sau cái liếc mắt của anh. Cô vội vàng cúi đầu không dám hành động lung tung, cũng chẳng dám ngước nhìn Tiêu Đồ.
Thứ cà chớn! Đồ hạ lưu! Duy Duy phỉ nhổ liên tiếp trong lòng.
Đáng giận thật, người này tự nhiên ở nhà lại mặc chiếc áo T-shirt cổ chữ V sâu như vậy! Bình thường anh đều mặc chiếc áo T shirt nhàn nhã, tại sao hôm nay đổi tính? Tự dưng lộ ra sự gợi cảm chết người!
Hừ, thân mình mảnh mai như thế có quái gì để xem? Nhìn qua nhìn lại chỉ toàn là xương cốt thôi!
Duy Duy cự tuyệt thừa nhận, chiếc áo T-shirt cổ chữ V rất sâu làm cái dáng vẻ đẹp đẽ thường ngày của Tiêu Đồ như ẩn như hiện lộ ra bộ ngực trơn bóng, vô cùng quyến rũ, vô cùng cám dỗ.
Hóa ra, cũng có loại đàn ông có khớp xương quai đòn mê hồn như thế!
Rõ ràng cảm giác khô nóng đã rời khỏi từ lâu, nhưng tại sao giờ tự nhiên ngóc đầu trở lại? Hơn nữa, trái tim cô đập càng lúc càng nhanh thêm. Duy Duy tin rằng đây chính là vì xấu hổ, vì giật mình mà ra.
Phớt lờ sự tránh né của cô, Tiêu Đồ tiến lên cướp ly Coca trong tay cô đổ vào bồn rửa chén.
Duy Duy muốn phản đối, thì vô tình nhìn thấy động tác đổ nước của Tiêu Đồ làm chiếc áo rộng thùng thình trượt qua một bên, để lộ ra nửa bờ vai khêu gợi. Duy Duy nuốt nước miếng, vội vàng chấn chỉnh ý thức đừng nhìn những cảnh hớ hênh, nhưng đôi chăn săn chắc trắng nõn đã bước đến trước mặt.
Trời đất ơi, anh chỉ mặc độc chiếc quần đùi ngắn!
Duy Duy rất muốn chọc thủng hai mắt của mình. Bây giờ đang mùa đông giá rét, anh mặc ít như vậy, rốt cuộc là muốn dụ dỗ ai đây?
Trong nhà đột nhiên có một người như họa trong tranh bước ra, thích làm gã đàn ông yếu đuối lẳng lơ tán tỉnh, thật sự có đủ năng lực thử nghiệm trái tim!
“Nếu em không muốn làm con bé mất ngủ, thì đừng cho nó uống thứ này.” Anh chẳng muốn nói ra, tốt nhất là để độc chết đứa con riêng kia đi. Nhưng nếu có tai nạn chết người, thì cảnh sát nhất định sẽ điều tra ra sự việc.
Tiêu Đồ rất thông minh, vì thế người thông minh làm việc luôn cân nhắc lợi hại về sau, chỉ làm những chuyện có lợi cho mình.
Nghe vậy, Duy Duy giật mình. Đúng rồi, nước Coca có chứa một hàm lượng cafein nhỏ, có thể khiến người ta bị kích thích. Cô uống đã thành thói quen, không có nghĩa người bạn nhỏ đó cũng có thể uống!
Cô cảm kích sự nhắc nhở của anh, nhưng ánh mắt vẫn không dám nhìn lung tung.
Lần đầu tiên cô phát hiện, người có khuôn mặt đẹp rất chiếm ưu thế. Thậm chí cả lúc bê tha cũng toát lên vẻ gợi cảm thiên phú, làm thúc đẩy người ta có ý định nhúng chàm. Cho nên ở cùng dưới một mái nhà, vì giữ gìn danh tiết lẫn nhau, sao anh không chú trọng lễ nghi chút nào chứ?
“Em thật sự quyết định học cách tiết kiệm làm người mẹ kế?” Dường như Tiêu Đồ hoàn toàn không cảm giác được sự đấu tranh của cô, hai anh tay đút vào túi quần, thanh thản hỏi.
“Vâng.” Duy Duy cúi đầu thừa nhận, nói thật lớn tiếng.
Giữa họ thật sự không thể tiến tới được, cô thích những người có cơ thể cao lớn như một con ‘King Kong’. Mặc dù nhìn anh ‘ăn ngon đẹp mắt’, nhưng cô không thích người có thân hình mảnh mai thon thả như thế.
Dĩ nhiên những lời này, Duy Duy khó thốt ra miệng. Người ta chưa mở lời gì cả, nếu cô nói ra như vậy, chẳng phải làm trò cười hay sao?
“Vậy chúc phúc cho em.” Anh nghe xong, chỉ nở nụ cười tươi tắn kèm theo lời chúc phúc.
“Chúc em mọi việc đều thuận buồm xuôi gió.”
Nụ cười của anh khiến Duy Duy sững sờ tại chỗ.
“Làm mẹ kế cũng chẳng sao, xem như có thêm một bữa điểm tâm sáng…” Thái độ thoải mái của anh quá khác thường.
Lần này, anh uống trúng loại thuốc gì đây? Thấy cách cư xử đó của anh, càng làm cô thêm sợ hãi.
* * *
Sáng sớm, mặt trời vừa ló dạng.
Duy Duy – Tiểu Vũ – Tiêu Đồ, cả ba đều ở nhà.
Hôm nay, Duy Duy cố ý ăn mặt thật đẹp.
“Cha thích các dì ăn mặc thật đơn giản.” Có Tiểu Vũ làm tình báo, Duy Duy đáp ứng sở thích của bác sĩ Triệu, khoác lên người một chiếc áo T-shirt màu trắng rất đơn giản.
Thế nhưng cô là ai chứ? Cô luôn nghĩ rằng mình tuyệt đối không bạc đãi bản thân – Chu Duy Duy! Cho nên với chiếc áo T-shirt bó sát, người cô cũng hiện ra những đường cong xinh đẹp, làm toàn thân cô từ trên xuống dưới tràn đầy nữ tính. Đặc biệt nó rất hợp với mái tóc đen như nhung, dập dờn từng lọn óng ả.
Duy Duy đã đứng trước gương ngắm nghía suốt. Hôm nay là ngày đầu tiên bác sĩ Triệu đến nhà làm khách, tuy cô không thể vào bếp nấu nướng, nhưng cô nhất định phải bày ra vẻ đẹp của mình ở ngoài phòng khách.
Tiêu Đồ nhàn nhã ngồi trên sofa với vẻ thờ ơ, lạnh nhạt, bàng quang… có người cố trang điểm xinh đẹp đóng vai hiền lành, trong lòng lại ngấm ngầm lẳng lơ.
Thật xấu xí! Kéo cái chân bó bột trắng phếu, mặc một chiếc váy ngắn củn. Đàn ông chẳng thấy đẹp đâu, chỉ thấy đầu óc nông nạn. Nhưng Tiêu Đồ không có chút hứng thú muốn nhắc nhở cô.
“Chị ơi, quần áo của chị đẹp quá, tóc cũng đẹp nữa!” Tuy nhiên, đứa con riêng lại không nghĩ như vậy.
Tiêu Vũ thích, nhất định cha cũng sẽ thích.
Tóc của cô ư? Hình như rất đẹp.
Tiêu Đồ xé chiếc kẹo cao su, lạnh lùng bỏ vào miệng nhai. Đột nhiên trong đầu anh nảy ra một ý xấu xa.
Cô bé kia rất khó ngủ, khiến Tiêu Đồ cảm thấy thật phiền chán. Phiền chán đến mức nghe tiếng rên rỉ đó, anh bắt buộc phải đứng lên. Người nào đó tự cho mình đã có lá ‘bùa bình an’, trấn át được con dã thú trong lòng, an toàn tới mức cả cửa phòng cũng chẳng thèm khóa lại.
Anh dĩ nhiên hầu như đã thông suốt.
Bên trong chỉ mở một ngọn đèn mờ ảo trên đầu giường, và Duy Duy đang ôm cô bé dịu dàng hỏi:
“Em nằm thấy ác mộng hả?”
“Vâng! Chị ơi, em nằm mơ thấy không làm bài tập được, bị thầy giáo giữ lại sau giờ tan học.” Khóe mắt Tiểu Vũ còn chứa lệ, xấu hổ thừa nhận mình có rất nhiều áp lực. Bởi vì sự thông minh giới hạn, bé hết cách để có điểm số tuyệt vời giống cha, mà chỉ luôn ở dưới mốc trung bình.
Tiêu Đồ khinh thường bĩu môi. Thật chịu hết nổi, chuyện này có gì để khóc? Nếu ngay cả việc cỏn con ấy cũng khổ sở, thì lúc còn nhỏ anh đã chết mục xương rồi.
Càng nhìn càng thêm không thuận mắt. Anh chán cô bé đó hơn bất cứ kẻ nào!
Tiêu Đồ vô cùng khó chịu khi thấy Duy Duy dùng ánh mắt yêu thương đối với những người khác, dù là cùng phái với cô cũng không được! Bởi vì anh thật ghen tị! Con heo nhỏ vô tình này tới bây giờ chưa bao giờ dùng ánh mắt chân thành để nhìn anh!
“Em có muốn chúng ta đắp chung chăn không?” Duy Duy thấy cảm xúc của Tiểu Vũ vẫn dao động lớn, nên mở miệng đề nghị.
Hồi nhỏ trong những đên khuya thanh vắng, cô cũng rất sợ hãi và luôn hy vọng có người ôm lấy mình một cái thật chặt.
Lúc ấy quả thật có người này tồn tại nhưng người đó hễ tí là bắt nạt cô. Hơn nữa, c cơ thể mảnh dẻ ấy ôm cũng chẳng dễ chịu, toàn da bọc xương siết lấy cô đau muốn chết!
Ban đầu cô nghĩ Tiểu Vũ còn e ngại người lạ, nên dù hai người ngủ chung giường nhưng đắp hai chăn riêng biệt.
Duy Duy nghĩ rằng, nếu mình quyết tâm muốn làm mẹ kế nó, thì nhất định phải đối với cô bé nhạy cảm này bằng cả tâm huyết. Cô tin rằng nếu dùng chân tình ra đối đãi – chắc chắn sẽ có kết quả tốt. Mặc dù, ý tưởng này cũng xuất phát từ sự tình nguyện của cô.
“Chị ơi, em chưa từng ngủ chung với ai bao giờ cả.” Được Duy Duy ôm vào ngực, Tiểu Vũ yên lòng nín khóc mà trên môi còn từ từ nở nụ cười tươi tắn.
“Em không ngủ cùng với cha sao?” Duy Duy nói chuyện phiếm, phân tán sự chú ý của cô bé.
Ngoài một đứa bẩm sinh vui tính như Hi Hi ra, vốn dĩ Duy Duy cũng không có tiếp xúc với đứa trẻ nào khác. Nhưng cô cảm thấy tâm trạng của Tiểu Vũ rất trầm lặng.
“Cha nói cha là đàn ông.” Tiểu Vũ nhăn nhó nói.
Cha hy vọng bé có tính độc lập, nhưng lại quên mất thật ra bé không có cảm giác an toàn.
“Bà vú thì ngủ bên ngoài.” Dẫu sao cũng không phải người nhà, khó cảm thấy thân thiết.
Tiểu Vũ nằm trong lòng Duy Duy – vừa trả lời, vừa lưu luyến lấy ngón tay lén lút đùa nghịch lọn tóc quăn của cô.
“Vậy bà nội em đâu?” Duy Duy hỏi.
“Bà nội, cô út, và chú hai thỉnh thoảng có dắt em đi chơi, nhưng họ chưa bao giờ ngủ qua đêm ở nhà em.” Sự cô đơn đã thành thói quen. Hơn nữa, bé không muốn mở miệng than thở, sợ làm phiền đến người nhà.
“Vậy nếu mai mốt chị có nhiều cơ hội ngủ với em, chúng ta có thể ngủ cùng giường!” Duy Duy không suy nghĩ nhiều, vội vàng mở miệng dỗ dành cô bé.
Cô bé này giấu nỗi cô đơn đến tận đáy lòng, khiến Duy Duy bị cảm động lây.
Lời hứa hẹn vừa nói xong, đã làm ánh mắt của Tiêu Đồ chìm sâu vào ảm đạm.
“Vâng!” Tiểu Vũ, sau đó bé do dự thật lâu mới cẩn thận hỏi: “Có phải chị thích cha em không?”
Duy Duy bất ngờ sửng sốt trước câu hỏi trực tiếp của cô bé.
Tiêu Đồ cũng cứng đờ, theo bản năng, anh lui vào một góc tối. Đáp án ấy, anh cũng thật muốn biết. Mặc dù đã nghe qua bốn chữ ‘tình yêu đích thực’, nhưng trải qua chuyện tối qua và hôm nay… Anh không từ bỏ ước muốn nghe lại câu nói từ trong miệng cô lần nữa. Đó là một đáp án cho anh hy vọng.
“Ai nói với em như thế?”
“Bà nội nói.”
Trên thực tế, bà nội nắm bắt cơ hội tối nay để hỏi sơ qua ý kiến của bé. Thậm chí còn hỏi bé có muốn một người mẹ mới không? Thật ra bé không muốn nhưng bé chẳng dám nói. Bởi bé không có quyền làm cha phải tiếp tục cô đơn vì mình. Tuy nhiên, nếu là chị Duy Duy thì bé có thể chấp nhận.
Quả nhiên là như vậy, Duy Duy cười khổ. Bây giờ người già hành động còn nhanh gọn hơn so với lớp trẻ rất nhiều.
“Vậy em có thích chị không?” Duy Duy không trả lời mà hỏi ngược lại cô bé.
“Em thích chứ.” Tiểu Vũ trả lời ngay, vì thích chị Duy Duy nên bé mới đến ở cùng!
Duy Duy nở nụ cười, hỏi:
“Vì sao vậy?” Có phải vì gương mặt búp bê của cô rất thích hợp để lừa bịp một đứa trẻ?
Thế nhưng câu trả lời của Tiểu Vũ, làm cô hết sức bất ngờ:
“Vì chị hay cười, và vì nghề nghiệp của chị nữa…” Chị Duy Duy cười thật đẹp, nghe nói trước kia chị cũng làm tiếp viên hàng không giống mẹ của bé. Cho nên, có lẽ chị cũng đã gặp qua mẹ rồi? Thật hâm mộ quá!
Thích nghề nghiệp của cô sao? Duy Duy thật chẳng tưởng tượng ra.
“Còn gì nữa?” Cô cười tươi rói dẫn đường cho đứa bé chứa đầy nội tâm sâu kín nói ra khỏi miệng.
“Còn có…” Tiểu Vũ ngập ngừng…
“Thích mái tóc dàiị.” Bé thấy ảnh của mẹ rất giống chị Duy Duy – mái tóc dài dợn quăn quyến rũ thả hờ hững trên vai.
Thật sự là một cảnh hòa thuận vui vẻ! Mắt Tiêu Đồ càng thêm u ám hơn.
Đã hiểu hết ý nghĩa, cũng chẳng biết phía sau có một đôi mắt sắc bén bắn tới, Duy Duy cười rạng rỡ rồi chắc nịch thừa nhận.
“Tiểu Vũ à, chị thích cha của em, nhưng điều quan trọng trước tiên là em có đói bụng hoặc khát nước không? Muốn ăn bánh bích quy hay uống thứ gì?” Cô không muốn nói nhiều trước mặt một đứa trẻ. Có vẻ như cô đã thành công đả động đến trái tim của con gái bác sĩ Triệu rồi.
Thật sự là một chuyện đáng vui và tự hào biết bao!
Tiểu Vũ vừa cười vừa sợ hãi: Bởi vì sự thừa nhận của chị Duy Duy, bởi vì có thể coi chị như người nhà, và càng bởi vì nụ cười của chị rất thân thiết, làm người ta khó có thể chối từ.
Duy Duy quay người lại, bất ngờ đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Đồ.
Vậy ra vừa rồi, anh vẫn âm trầm đứng phía sau bọn cô? Đoạn đối thoại ‘mẹ con’ thân thiết, anh đã nghe được bao nhiêu? Việc cô ra sức làm mình phát huy hết tình thương người mẹ, chắc sẽ làm trò cười cho tên này!
Thật bất ngờ, Tiêu Đồ chỉ hơi nhếch môi. Cái vẻ mặt ấy như đang muốn nói: Trong ấn tượng của anh, cô chưa bao giờ đối với anh quan tâm chu đáo như thế!
Anh trưng ra vẻ hờn dỗi như một cậu bé không giật được que kẹo, làm Duy Duy dở khóc dở cười. Cô muốn nói gì đó nhưng cứ nhớ đến chuyện tối qua, khiến cô không có cách nào tự nhiên mỉm cười cho nổi. Vì vậy, bầu không khí càng thêm đình trệ.
“Chào chú.” Bản thân Tiểu Vũ cũng bất ngờ bị dọa.
Chú à? Tiêu Đồ nhìn cô bé, ánh mắt nheo lại quét ngược tới phía giường, cất giọng ngấm ngầm:
“Cô bạn nhỏ có gọi nhầm không đó?”
Tiểu Vũ bị cái giọng nói ngấm ngầm kia làm run sợ, lắp bắp:
“Cháu, cháu, cháu…” Bé kêu nhầm cái gì đây
“Tại sao gọi cô ấy bằng chị, mà gọi tôi bằng chú?” Tiêu Đồ nhắc nhở.
Gọi chị với chú là hai bối phận khác nhau, nhưng gọi bạn của cha bằng chị thì có hơi hỗn xược.
“Không phải nên gọi bằng anh sao?” Thật là ngốc quá! Cô bé này mặt mày đã chẳng giống cha, mà ngay cả chỉ số thông minh cũng chả có tí di truyền nào.
“Anh… anh trai…” Tiểu Vũ cứng người, thật lâu sau mới mơ mơ màng màng mở miệng, bộ dạng như sắp khóc.
“Nè, anh đừng có bày ra cái dạng quỷ đó được không? Dọa hư con bé!” Duy Duy ngăn lại, có ý muốn xây dựng bầu không khí thoải mái hơn một chút.
Cô biết Tiểu Vũ rất hay khóc, nhưng từ nhỏ cô đã bị Tiêu Đồ dọa riết thành quen, khác với Tiểu Vũ lúc này.
Tiêu Đồ chậm rãi chuyển đôi mắt u ám nhìn về phía cô. Bất quá anh chỉ yêu cầu cô bé sửa từ ‘chú’ sang từ ‘anh’, cái này cũng gọi là người xấu dạy hư đứa trẻ sao? Vì lấy lòng bác sĩ Triệu mà cô khẩn cấp đến như thế à?
Thật ra ánh mắt anh rất đàng hoàng, nhưng Duy Duy bị anh nhìn chằm chằm thì mất tự nhiên, rồi như sực nhớ gì đó, cô vội vàng đưa tay giữ lấy áo ngủ. Bởi vì ở nhà không mặc áo ngực, nên rất dễ dàng nhìn thấy cặp ngực căng tròn lộ ra từ chiếc áo ngủ mỏng manh.
Chẳng hiểu sao vành tai Duy Duy đỏ ửng lên, cả người thiếu tự nhiên, vội vàng đứng dậy, lê cái chân bó bột của mình vào nhà bếp, mở tủ lạnh, đem lon Co-ca rót ra ly, chuẩn bị mang vào phòng. Nhưng suýt chút nữa cô làm đổ ly nước lên người anh.
Tiêu Đồ ngỗ nghịch đứng trước cửa bếp, cản đường cô đi.
Bỗng dưng Duy Duy hỗn loạn sau cái liếc mắt của anh. Cô vội vàng cúi đầu không dám hành động lung tung, cũng chẳng dám ngước nhìn Tiêu Đồ.
Thứ cà chớn! Đồ hạ lưu! Duy Duy phỉ nhổ liên tiếp trong lòng.
Đáng giận thật, người này tự nhiên ở nhà lại mặc chiếc áo T-shirt cổ chữ V sâu như vậy! Bình thường anh đều mặc chiếc áo T shirt nhàn nhã, tại sao hôm nay đổi tính? Tự dưng lộ ra sự gợi cảm chết người!
Hừ, thân mình mảnh mai như thế có quái gì để xem? Nhìn qua nhìn lại chỉ toàn là xương cốt thôi!
Duy Duy cự tuyệt thừa nhận, chiếc áo T-shirt cổ chữ V rất sâu làm cái dáng vẻ đẹp đẽ thường ngày của Tiêu Đồ như ẩn như hiện lộ ra bộ ngực trơn bóng, vô cùng quyến rũ, vô cùng cám dỗ.
Hóa ra, cũng có loại đàn ông có khớp xương quai đòn mê hồn như thế!
Rõ ràng cảm giác khô nóng đã rời khỏi từ lâu, nhưng tại sao giờ tự nhiên ngóc đầu trở lại? Hơn nữa, trái tim cô đập càng lúc càng nhanh thêm. Duy Duy tin rằng đây chính là vì xấu hổ, vì giật mình mà ra.
Phớt lờ sự tránh né của cô, Tiêu Đồ tiến lên cướp ly Coca trong tay cô đổ vào bồn rửa chén.
Duy Duy muốn phản đối, thì vô tình nhìn thấy động tác đổ nước của Tiêu Đồ làm chiếc áo rộng thùng thình trượt qua một bên, để lộ ra nửa bờ vai khêu gợi. Duy Duy nuốt nước miếng, vội vàng chấn chỉnh ý thức đừng nhìn những cảnh hớ hênh, nhưng đôi chăn săn chắc trắng nõn đã bước đến trước mặt.
Trời đất ơi, anh chỉ mặc độc chiếc quần đùi ngắn!
Duy Duy rất muốn chọc thủng hai mắt của mình. Bây giờ đang mùa đông giá rét, anh mặc ít như vậy, rốt cuộc là muốn dụ dỗ ai đây?
Trong nhà đột nhiên có một người như họa trong tranh bước ra, thích làm gã đàn ông yếu đuối lẳng lơ tán tỉnh, thật sự có đủ năng lực thử nghiệm trái tim!
“Nếu em không muốn làm con bé mất ngủ, thì đừng cho nó uống thứ này.” Anh chẳng muốn nói ra, tốt nhất là để độc chết đứa con riêng kia đi. Nhưng nếu có tai nạn chết người, thì cảnh sát nhất định sẽ điều tra ra sự việc.
Tiêu Đồ rất thông minh, vì thế người thông minh làm việc luôn cân nhắc lợi hại về sau, chỉ làm những chuyện có lợi cho mình.
Nghe vậy, Duy Duy giật mình. Đúng rồi, nước Coca có chứa một hàm lượng cafein nhỏ, có thể khiến người ta bị kích thích. Cô uống đã thành thói quen, không có nghĩa người bạn nhỏ đó cũng có thể uống!
Cô cảm kích sự nhắc nhở của anh, nhưng ánh mắt vẫn không dám nhìn lung tung.
Lần đầu tiên cô phát hiện, người có khuôn mặt đẹp rất chiếm ưu thế. Thậm chí cả lúc bê tha cũng toát lên vẻ gợi cảm thiên phú, làm thúc đẩy người ta có ý định nhúng chàm. Cho nên ở cùng dưới một mái nhà, vì giữ gìn danh tiết lẫn nhau, sao anh không chú trọng lễ nghi chút nào chứ?
“Em thật sự quyết định học cách tiết kiệm làm người mẹ kế?” Dường như Tiêu Đồ hoàn toàn không cảm giác được sự đấu tranh của cô, hai anh tay đút vào túi quần, thanh thản hỏi.
“Vâng.” Duy Duy cúi đầu thừa nhận, nói thật lớn tiếng.
Giữa họ thật sự không thể tiến tới được, cô thích những người có cơ thể cao lớn như một con ‘King Kong’. Mặc dù nhìn anh ‘ăn ngon đẹp mắt’, nhưng cô không thích người có thân hình mảnh mai thon thả như thế.
Dĩ nhiên những lời này, Duy Duy khó thốt ra miệng. Người ta chưa mở lời gì cả, nếu cô nói ra như vậy, chẳng phải làm trò cười hay sao?
“Vậy chúc phúc cho em.” Anh nghe xong, chỉ nở nụ cười tươi tắn kèm theo lời chúc phúc.
“Chúc em mọi việc đều thuận buồm xuôi gió.”
Nụ cười của anh khiến Duy Duy sững sờ tại chỗ.
“Làm mẹ kế cũng chẳng sao, xem như có thêm một bữa điểm tâm sáng…” Thái độ thoải mái của anh quá khác thường.
Lần này, anh uống trúng loại thuốc gì đây? Thấy cách cư xử đó của anh, càng làm cô thêm sợ hãi.
* * *
Sáng sớm, mặt trời vừa ló dạng.
Duy Duy – Tiểu Vũ – Tiêu Đồ, cả ba đều ở nhà.
Hôm nay, Duy Duy cố ý ăn mặt thật đẹp.
“Cha thích các dì ăn mặc thật đơn giản.” Có Tiểu Vũ làm tình báo, Duy Duy đáp ứng sở thích của bác sĩ Triệu, khoác lên người một chiếc áo T-shirt màu trắng rất đơn giản.
Thế nhưng cô là ai chứ? Cô luôn nghĩ rằng mình tuyệt đối không bạc đãi bản thân – Chu Duy Duy! Cho nên với chiếc áo T-shirt bó sát, người cô cũng hiện ra những đường cong xinh đẹp, làm toàn thân cô từ trên xuống dưới tràn đầy nữ tính. Đặc biệt nó rất hợp với mái tóc đen như nhung, dập dờn từng lọn óng ả.
Duy Duy đã đứng trước gương ngắm nghía suốt. Hôm nay là ngày đầu tiên bác sĩ Triệu đến nhà làm khách, tuy cô không thể vào bếp nấu nướng, nhưng cô nhất định phải bày ra vẻ đẹp của mình ở ngoài phòng khách.
Tiêu Đồ nhàn nhã ngồi trên sofa với vẻ thờ ơ, lạnh nhạt, bàng quang… có người cố trang điểm xinh đẹp đóng vai hiền lành, trong lòng lại ngấm ngầm lẳng lơ.
Thật xấu xí! Kéo cái chân bó bột trắng phếu, mặc một chiếc váy ngắn củn. Đàn ông chẳng thấy đẹp đâu, chỉ thấy đầu óc nông nạn. Nhưng Tiêu Đồ không có chút hứng thú muốn nhắc nhở cô.
“Chị ơi, quần áo của chị đẹp quá, tóc cũng đẹp nữa!” Tuy nhiên, đứa con riêng lại không nghĩ như vậy.
Tiêu Vũ thích, nhất định cha cũng sẽ thích.
Tóc của cô ư? Hình như rất đẹp.
Tiêu Đồ xé chiếc kẹo cao su, lạnh lùng bỏ vào miệng nhai. Đột nhiên trong đầu anh nảy ra một ý xấu xa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook