Sự Nham Hiểm Của Tiêu Đồ
-
Quyển 2 - Chương 4
Một chàng trai đeo đuổi một người con gái cũng giống như con chó đực chạy theo con chó cái.
Lúc chưa có được thì mong nhớ ngày đêm đến nổi cả gân máu, nhưng khi chiếm được rồi sẽ từ từ lười nhác hâm nóng nó. Sau đó dễ dàng bị thế giới bên ngoài cám dỗ, vẫy vẫy cái đuôi chạy theo kẻ khác.
Đây đã thành thói quen của cô! Vì vậy trong mỗi cuộc tình, Duy Duy không dám để mình lún quá sâu vào đó.
Chuyện đến nước này, Duy Duy cảm thấy mình cũng rất may mắn. Ít nhất cô không bị dính vào một chỗ mà chẳng thoát được. Thật may có Kim Bàn Tính đoán chuyện như thần, mới không làm cô phát triển thêm tình cảm sâu đậm với kẻ xấu xa đó.
Cô không cảm thấy mình bị tổn thất. Có mất loại đàn ông vứt đi kia, cũng chẳng làm cô lãng phí một giọt nước mắt. Nhưng tại sao trong ngực vẫn còn nóng như lửa đốt, đến bây giờ vẫn chưa dập tắt được?
Cô liên tục tự hỏi: Bản thân mình đã đổ bao nhiêu tâm tư vào cuộc tình đó và nên tính nó là gì? Chỉ xem như một trò cười mà thôi.
Bây giờ có ai nói cho cô biết, vì sao cô lại cảm thấy hoang vắng đến vậy? Chu Duy Duy à! Tại sao mày luôn thất bại, luôn không tìm ra đúng người đàng hoàng?
“Đinh.” Cửa thang máy mở, cô đã đến tầng trệt.
Cô kéo chiếc vali ra, liếc mắt nhìn chiếc gương chiếu bóng dáng mình trong thang máy một cái. Trông cô thật mệt mỏi, nhưng trong đôi mắt tìm không thấy một giọt lệ nào cả.
Cô lấy tay xoa nhẹ đôi má mịn màng, xua tan sự ảm đạm trên gương mặt nhỏ nhắn và rốt cuộc mỉm cười tươi tắn.
Cô nói với chính mình rằng, phải thật kiên cường, không thể nản lòng, người đàn ông tiếp theo nhất định sẽ rất hoàn hảo! Vận số đen đủi từ từ đem bán đi, sẽ không còn đeo bám trên người của Chu Duy Duy – cô nữa
Lúc lôi chìa khóa mở cửa ra, cô mới giật mình cười lớn.
Cô giả vờ cho ai xem đây? Hi Hi còn nhỏ, đối với chuyện nam nữ chưa hiểu biết rõ, mẹ đã tái giá. Hơn nữa, hai người thân quan trọng nhất cuộc đời cô lúc này đã sớm chìm vào giấc điệp, làm sao đủ thời gian để quan tâm đến việc thất tình của cô? Cô bất giác phát hiện, dường như mình cô đơn đến ngay cả một người kể khổ cũng chẳng có.
Con cú mèo Kim Bàn Tính cũng không online. Cô chỉ có thể tìm một nơi yên tĩnh, an ủi vết thương đau nhức của mình. Dĩ nhiên chỗ này chính là căn phòng nhỏ của cô rồi!
Cách tốt nhất để trút cơn cảm xúc buồn bã lúc này, ngoại trừ đánh người ra chỉ còn cách đi ngủ… Một bên xoa nhẹ sau gáy, một bên chân hướng về phía phòng mình.
Làm tiếp viên hàng không hai năm qua, cô không chỉ cẩn thận lúc làm việc mà còn phải rèn luyện cách đè nén cảm xúc bất mãn xuống đáy lòng. Cô hay tăng ca ban đêm, vì vậy nhiều lúc giờ giấc ngủ nghỉ rất thất thường. Cho nên mỗi lần về nhà cô cũng chả bật đèn, bước chân rón rén, cố gắng không gây tiếng động ảnh hưởng đến Hi Hi.
Trong bóng tối của căn phòng, cô đã quen thuộc mọi ngóc ngách nên mở tủ lấy chiếc váy ngủ ra. Cô cởi chiếc áo khoác đồng phục màu xanh, sau đó chiếc váy, rồi chiếc áo sơ mi và cuối cùng là cởi luôn chiếc áo ngực quăng lên trên giường.
Cô xoay người, định mặc áo ngủ vào thì cả người đông cứng lại. Bởi vì dưới ánh trăng nhàn nhạt, cô mơ hồ nhìn thấy trên giường của mình có một người đang ‘nằm’ ở đó. Cô nuốt nước miếng, cố gắng giữ bình tĩnh, tròng chiếc áo ngủ vào người và sau đó hét lên.
“Á!~” Một tiếng thét kinh động cả bầu trời.
Trời ơi! Trong nhà có kẻ trộm! Có lẽ là tên yêu râu xanh!
Tiếng của cô ngân lên cao vút, hoàn toàn đủ tiêu chuẩn để tham gia cuộc thi người có giọng nữ cao. Vài hộ hàng xóm bên cạnh đã bị đánh thức, lục đục mở đèn, đảo mắt khắp nơi tìm ‘chứng cứ’ tội phạm.
Mà trên giường của cô, người kia đang trong giấc ngủ say nồng cũng bị tiếng hét chói tai như tiếng thủy tinh vỡ đánh thức. Anh ta bóp trán, ngồi dậy buồn bực hỏi.
“Chu Duy Duy! Nửa đêm nửa hôm, em lại phát bệnh thần kinh gì vậy?
Đó là tiếng nói trầm ấm, trong trẻo nhưng lạnh lùng rất quen thuộc.
Duy Duy choáng váng cả người, miệng nhếch lên nhưng chẳng thốt được lời nào. Bởi vì… bởi vì… là Tiêu Đồ phải không?
Dưới ánh trăng khuya, những nét ấn tượng quen thuộc trên khuôn mặt chững chạc trầm ổn, đẹp trai hơn nhiều so với thời niên thiếu đập thẳng vào mắt cô. Thậm chí ngay cả cái cách anh yên lặng quan sát như xuyên thấu người khác cũng không thay đổi.
Tiêu Đồ đã trở về rồi?
Duy Duy vui mừng muốn reo lên. Nhưng khoan đã, đợi một chút! Tám năm trước không phải bọn họ đã tuyệt giao rồi ư? Tại sao anh lại nằm trên giường của cô vậy?
Hừ! Đáng giận! Thật đúng là dọa chết người! Ngay cả khi xuất hiện cũng muốn làm người ta sợ hãi đến mức xém té xỉu!
Lúc chưa có được thì mong nhớ ngày đêm đến nổi cả gân máu, nhưng khi chiếm được rồi sẽ từ từ lười nhác hâm nóng nó. Sau đó dễ dàng bị thế giới bên ngoài cám dỗ, vẫy vẫy cái đuôi chạy theo kẻ khác.
Đây đã thành thói quen của cô! Vì vậy trong mỗi cuộc tình, Duy Duy không dám để mình lún quá sâu vào đó.
Chuyện đến nước này, Duy Duy cảm thấy mình cũng rất may mắn. Ít nhất cô không bị dính vào một chỗ mà chẳng thoát được. Thật may có Kim Bàn Tính đoán chuyện như thần, mới không làm cô phát triển thêm tình cảm sâu đậm với kẻ xấu xa đó.
Cô không cảm thấy mình bị tổn thất. Có mất loại đàn ông vứt đi kia, cũng chẳng làm cô lãng phí một giọt nước mắt. Nhưng tại sao trong ngực vẫn còn nóng như lửa đốt, đến bây giờ vẫn chưa dập tắt được?
Cô liên tục tự hỏi: Bản thân mình đã đổ bao nhiêu tâm tư vào cuộc tình đó và nên tính nó là gì? Chỉ xem như một trò cười mà thôi.
Bây giờ có ai nói cho cô biết, vì sao cô lại cảm thấy hoang vắng đến vậy? Chu Duy Duy à! Tại sao mày luôn thất bại, luôn không tìm ra đúng người đàng hoàng?
“Đinh.” Cửa thang máy mở, cô đã đến tầng trệt.
Cô kéo chiếc vali ra, liếc mắt nhìn chiếc gương chiếu bóng dáng mình trong thang máy một cái. Trông cô thật mệt mỏi, nhưng trong đôi mắt tìm không thấy một giọt lệ nào cả.
Cô lấy tay xoa nhẹ đôi má mịn màng, xua tan sự ảm đạm trên gương mặt nhỏ nhắn và rốt cuộc mỉm cười tươi tắn.
Cô nói với chính mình rằng, phải thật kiên cường, không thể nản lòng, người đàn ông tiếp theo nhất định sẽ rất hoàn hảo! Vận số đen đủi từ từ đem bán đi, sẽ không còn đeo bám trên người của Chu Duy Duy – cô nữa
Lúc lôi chìa khóa mở cửa ra, cô mới giật mình cười lớn.
Cô giả vờ cho ai xem đây? Hi Hi còn nhỏ, đối với chuyện nam nữ chưa hiểu biết rõ, mẹ đã tái giá. Hơn nữa, hai người thân quan trọng nhất cuộc đời cô lúc này đã sớm chìm vào giấc điệp, làm sao đủ thời gian để quan tâm đến việc thất tình của cô? Cô bất giác phát hiện, dường như mình cô đơn đến ngay cả một người kể khổ cũng chẳng có.
Con cú mèo Kim Bàn Tính cũng không online. Cô chỉ có thể tìm một nơi yên tĩnh, an ủi vết thương đau nhức của mình. Dĩ nhiên chỗ này chính là căn phòng nhỏ của cô rồi!
Cách tốt nhất để trút cơn cảm xúc buồn bã lúc này, ngoại trừ đánh người ra chỉ còn cách đi ngủ… Một bên xoa nhẹ sau gáy, một bên chân hướng về phía phòng mình.
Làm tiếp viên hàng không hai năm qua, cô không chỉ cẩn thận lúc làm việc mà còn phải rèn luyện cách đè nén cảm xúc bất mãn xuống đáy lòng. Cô hay tăng ca ban đêm, vì vậy nhiều lúc giờ giấc ngủ nghỉ rất thất thường. Cho nên mỗi lần về nhà cô cũng chả bật đèn, bước chân rón rén, cố gắng không gây tiếng động ảnh hưởng đến Hi Hi.
Trong bóng tối của căn phòng, cô đã quen thuộc mọi ngóc ngách nên mở tủ lấy chiếc váy ngủ ra. Cô cởi chiếc áo khoác đồng phục màu xanh, sau đó chiếc váy, rồi chiếc áo sơ mi và cuối cùng là cởi luôn chiếc áo ngực quăng lên trên giường.
Cô xoay người, định mặc áo ngủ vào thì cả người đông cứng lại. Bởi vì dưới ánh trăng nhàn nhạt, cô mơ hồ nhìn thấy trên giường của mình có một người đang ‘nằm’ ở đó. Cô nuốt nước miếng, cố gắng giữ bình tĩnh, tròng chiếc áo ngủ vào người và sau đó hét lên.
“Á!~” Một tiếng thét kinh động cả bầu trời.
Trời ơi! Trong nhà có kẻ trộm! Có lẽ là tên yêu râu xanh!
Tiếng của cô ngân lên cao vút, hoàn toàn đủ tiêu chuẩn để tham gia cuộc thi người có giọng nữ cao. Vài hộ hàng xóm bên cạnh đã bị đánh thức, lục đục mở đèn, đảo mắt khắp nơi tìm ‘chứng cứ’ tội phạm.
Mà trên giường của cô, người kia đang trong giấc ngủ say nồng cũng bị tiếng hét chói tai như tiếng thủy tinh vỡ đánh thức. Anh ta bóp trán, ngồi dậy buồn bực hỏi.
“Chu Duy Duy! Nửa đêm nửa hôm, em lại phát bệnh thần kinh gì vậy?
Đó là tiếng nói trầm ấm, trong trẻo nhưng lạnh lùng rất quen thuộc.
Duy Duy choáng váng cả người, miệng nhếch lên nhưng chẳng thốt được lời nào. Bởi vì… bởi vì… là Tiêu Đồ phải không?
Dưới ánh trăng khuya, những nét ấn tượng quen thuộc trên khuôn mặt chững chạc trầm ổn, đẹp trai hơn nhiều so với thời niên thiếu đập thẳng vào mắt cô. Thậm chí ngay cả cái cách anh yên lặng quan sát như xuyên thấu người khác cũng không thay đổi.
Tiêu Đồ đã trở về rồi?
Duy Duy vui mừng muốn reo lên. Nhưng khoan đã, đợi một chút! Tám năm trước không phải bọn họ đã tuyệt giao rồi ư? Tại sao anh lại nằm trên giường của cô vậy?
Hừ! Đáng giận! Thật đúng là dọa chết người! Ngay cả khi xuất hiện cũng muốn làm người ta sợ hãi đến mức xém té xỉu!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook