Sự Nham Hiểm Của Tiêu Đồ
Quyển 2 - Chương 16

Có rất nhiều bác sĩ khám bệnh cho phái đẹp. Tại sao phụ nữ trên hành tinh này lại ùa nhau bệnh phụ khoa để làm gì? Ép buộc mình mà còn ép buộc luôn cả các bác sĩ!

Chưa tới giờ làm việc, nhưng trước cửa phòng khám của bác sĩ Triệu Nhân Thành đã đông nghẹt người dành chỗ.

Bác sĩ Triệu Nhân Thành có chút danh tiếng, được rất nhiều bệnh nhân tin tưởng tìm đến. Nghe đâu gần đây, bác sĩ Triệu Nhân Thành có thêm một bác sĩ trợ lí rất xuất sắc, được nhiều người ủng hộ.

Đúng chính xác tám giờ, Tiêu Đồ thay một chiếc áo blouse trắng, đẩy cửa phòng khám bước vào.

Một giây trước bác sĩ Triệu đã ngồi ngay ngắn trên vị trí, chuẩn bị công việc chẩn đoán bệnh, nhíu mày bất mãn không để ý đến vị bác sĩ thực tập. Tuy nhiên sắc mặt của bác sĩ Tiêu cũng không thay đổi, thong thả ngối xuống ghế đối diện.

Thời gian khám bệnh đã đến, từng bệnh nhân dựa theo số thứ tự bước vào. Bác sĩ Tiêu mở máy tính, từ từ lướt mắt qua…

Bệnh nhân thứ nhất là một phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi, mặc trên người bộ trang phục sang trọng. Vừa đặt mông xuống ghế, đã yêu cầu được phẫu thuật.

Bác sĩ Triệu bình tĩnh hỏi qua các triệu chứng, sau đó đưa ra lời khuyên của mình, đề nghị bệnh nhân áp dụng phương pháp điều trị chặt chẽ. Nhưng người bệnh nhân này không chỉ cố chấp, mà còn có lập trường vững chắc riêng của mình.

“Không! Thưa bác sĩ, những gì anh nói tôi hết, nhưng tôi muốn được giải phẫu.”

Bác sĩ Triệu đã gặp qua rất nhiều dạng bệnh nhân, không nói thêm nhiều lời, các ngón tay thành thục lưu trữ lại tình trạng của bệnh nhân trên máy tính. Sau đó hẹn thời gian làm phẫu thuật, rồi đưa thẻ khám và lịch hẹn qua cho người đối diện.

Tiếp tục chẩn đoán bệnh cho người kế tiếp.

Giữa hai bác sĩ không có mẫu đối thoại nào, tuy nhiên bác sĩ Tiêu rất thông thạo tình hình, đưa tay tiếp nhận thẻ và lịch hẹn.

Người bệnh nhân trung niên đổi vị trí, quay lại ngồi đối diện với bác sĩ Tiêu.

Tiêu Đồ cà thẻ vào hệ thống máy của bệnh viện, trên màn hình liền tự động hiện ra bệnh án vừa được bác sĩ Triệu chẩn đoán. Chỉ thấy anh kéo ngăn tủ, lấy xấp giấy cúi đầu ghi ghi chép chép…

“Chị thật sự muốn làm phẫu thuật?” Vừa điền thủ tục cho phù hợp với quy trình làm việc của bệnh viện, anh vừa hỏi xác nhận lại.

“Vâng! Tôi tin tưởng tay nghề của bác sĩ Triệu.” Bệnh nhân trả lời.

Ở trong giới y tế địa phương, bác sĩ Triệu được xem là một chuyên gia phẫu thuật có trình độ cao. Nếu được chính tay anh làm phẫu thuật, thì vết sẹo sau mổ rất đẹp.

“U xơ tử cung chỉ có 5cm, có thể không cần phải phẫu thuật.” Bác sĩ Tiêu vừa viết vừa đưa ra ý kiến.

“Sau phẫu thuật, tỷ lệ tái phát bệnh khoảng 60%. Hơn nữa, độ tuổi của chị…” Xuất phát từ đạo đức nghề nghiệp, anh nhắc nhở người bệnh.

Bình thường các bác sĩ viết chữ như cua bò, gà bới nhưng anh lại thích viết rõ ràng, sạch sẽ. Bởi vì dù sao anh cũng dư giả thời gian, có điều người bệnh nhân này đã mất kiên nhẫn, ngắt lời anh.

“Bác sĩ, xin anh đừng có gây hoang mang cho tôi.”

Anh nói chuyện gây hoang mang? Khóe môi Tiêu Đồ nhếch lên nụ cười nhẹ.

Bệnh nhân có vẻ không vừa lòng, cất giọng cằn nhằn:

“Các anh là bác sĩ thì biết cái quái gì? Các anh cũng không àn bà. Chờ kiếp sau làm đàn bà đi rồi tự mình nếm trải qua, nỗi khổ sở mỗi khi kinh nguyệt ra nhiều như nước chảy… Thử xem các anh còn tư vấn cho bệnh nhân dùng cách điều trị nữa hay không.”

Vẫn câu nói cũ, chị ta thô lỗ quay sang nói như đinh đóng cột với bác sĩ Triệu.

“Các anh đừng có nói là chờ vài năm nữa mãn kinh, tử cung sẽ tự động rút lại. Có khuyên gì thì tôi cũng quyết định cắt bỏ nó, như vậy mới giải quyết xong mọi chuyện! Cùng lắm nếu nó tái phát, tôi cũng cắt tiếp.”

Bà cô này quả nhiên ngang bướng thái quá!

Tiêu Đồ viết lẹ tay hơn, anh nhanh chóng hoàn tất đơn nhập viện, mỉm cười đưa lại cho bệnh nhân.

Chị ta cầm lấy, liếc nhìn vào tờ giấy nhập viện xong, sắc mặt bỗng nhiên tái xanh.

“Bác sĩ, tại sao lại thay đổi thành giải phẫu cắt bỏ tử cung?” Trời đất!

Tiêu Đồ nghi hoặc hỏi:

“Không phải vừa rồi chị nói muốn giải quyết dứt khoát mọi chuyện sao?” Anh cam đoan bệnh sẽ không tái phát, khiến nữ bệnh nhân rụng rời tay chân.

* * *

Mười giờ sáng.

“Bác sĩ Tiêu! Bác sĩ Triệu sẽ không cho nhiều thuốc như vậy?” Lại thêm một người bệnh nhân ăn mặc như công chức nghi ngờ hỏi.

Tại sao vị bác sĩ thực tập này làm việc không nhìn theo đơn thuốc? Cứ quay người đi, rồi mang về một đống thuốc đưa cho mình?

“Điều kiện kinh tế không cho phép chị sao?” Anh nghe được nên chậm rãi hỏi.

“Việc đó không thành vấn đề.” Nữ bệnh nhân tự hào ưỡn ngực nói.

Phụ nữ cần được chăm sóc tốt, nếu các bác sĩ cảm thấy mua mấy ngàn tệ tiền thuốc là điều cần thiết, cô ta cũng không ngần ngại rút hầu bao.

“Chỉ có một hai tệ đã mua được một bao cao su, mai mốt đừng có tiết kiệm.” Anh nữa đùa nữa thật n

Nữ bệnh nhân công chức này muốn ngã quỵ xuống đất…

Trong một buổi sáng, bác sĩ Triệu đếm không xuể mình đã liếc xéo người đối diện bao nhiêu lần.

“Bác sĩ Tiêu, vài ngày tới anh có thể tự mình chẩn đoán bệnh cho khách rồi.” Triệu Nhân Thành lạnh lùng nhắc nhở anh.

“Vâng.” Anh biết chứ! Anh thực tập gần hết một tháng rồi, chỉ cần nhẫn nhịn chút nữa sẽ không mỗi ngày bị ‘lãnh đạo’ tụng kinh cho.

“Anh có thể kiên nhẫn thêm vài ngày, đừng đem bệnh nhân của tôi ra đừa giỡn nữa, được chứ?” Triệu Nhân Thành đã bất mãn đến tột độ.

Mang theo bác sĩ Tiêu một tháng, anh nhức đầu suốt một tháng. May mắn thay, anh sắp được giải phóng.

Nghe bác sĩ Triệu ‘phát biểu’ xong, Tiêu Đồ nheo mắt lại, cuối cùng anh vuốt cằm nhìn bác sĩ Triệu, kiêu căng nói:

“Yên tâm! Tôi biết chừng mực và cũng có đạo đức nghề nghiệp riêng của mình.” Mặc dù không thể làm cho bệnh nhân nào thấy cũng yêu, nhưng anh cũng chưa làm cái gì quá đáng mà, phải không?

Triệu Nhân Thành đột nhiên im lặng. Dù sao thái độ, chính kiến giữa anh và bác sĩ Tiêu không hợp nhau, càng căng thẳng càng khó hiểu nhau hơn.

Lại thêm một bệnh nhân nữ nữa bước vào, Triệu Nhân Thành thấy người vừa tới, chỉ cau mày.

“Bác sĩ Triệu.” Người bệnh nhân trẻ cười khanh khách ngồi xuống, trên mặt lộ vẻ lẳng lơ khó che dấu.

“Cô Trương! Xin hỏi, có gì không thoải mái sao?” Triệu Nhân Thành nghiêm trang hỏi.

“Phía dưới hơi bị ngứa…” Cô bệnh nhận trẻ xấu hổ nói.

“Có cảm thấy đau không?” Triệu Thành Nhân đặt câu hỏi chuyên nghiệp.

“Đôi khi có một chút.” Rồi không đợi cho bác sĩ chẩn đoán, nữ bệnh nhân đã nhấp nháy đôi mắt đưa tình.

“Bkhám phụ khoa cho em đi.”

Dựa theo quy trình bình thường, Triệu Nhân Thành đưa thẻ khám qua cho người đối diện.

“Bác sĩ Tiêu, anh làm đi.”

Anh làm sao? Mắt Tiêu Đồ tối sầm xuống. Hừm! Nữ bệnh nhân này vừa đến gần, anh đã muốn hắt xì vì ngửi thấy mùi hôi nách.

“Anh nên tìm hiểu thêm về chẩn đoán lâm sàng.” Triệu Nhân Thành điềm tĩnh trả lời.

Trước đây khám phụ khoa đều do anh đảm trách. Bác sĩ Tiêu chỉ đứng một bên quan sát, cũng không hề chủ động yêu cầu học hỏi. Hơn nữa, thậm chí có đôi khi cũng chẳng thèm tình nguyện đứng kế bên. Với thái độ kiểu này làm sao có thể trở thành bác sĩ chuyên nghiệp được?

Vẻ mặt Tiêu Đồ nghiêm túc, thong thả đứng lên.

“Bác sĩ Triệu, em chỉ muốn anh khám thôi…” Nữ bệnh nhân trẻ từ chối, chuẩn bị nhấc chân đi. Nhưng khi cô nàng xoay người, đôi mắt lúng liếng đưa tình bắn ra bốn phía.

Trời ơi! Ban đầu cô nàng cứ ngỡ rằng bác sĩ Triệu là bác sĩ phụ khoa anh tuấn nhất ở đây. Nhưng vừa nhìn thấy vị bác sĩ trẻ tuổi đẹp trai như tạc tượng này, khiến cô nàng ngơ ngẩn cả người.

“Bác sĩ, làm phiền anh.” Nữ bệnh nhân lại xấu hổ nói.

Tiêu Đồ mặt không đổi sắc, tiếp nhận phiếu khám bệnh.

“Xin mời người tiếp theo.”

Chờ cho bác sĩ Tiêu đưa bệnh nhân vào phòng khám, Triệu Nhân Thành nhấn nút thông báo, gọi người bệnh kế tiếp. Cửa phòng khám mở ra, một giọng nói ngọt ngào quen thuộc truyền đến.

“Xin chào bác sĩ Triệu.”

Triệu Nhân Thành theo bản năng ngước mắt lên nhìn, rồi sau đó run rẩy…

o0o

Sáng nay khi thay quần áo xong, Duy Duy liền chạy một mạch tới bệnh viện Mã Lệ Á. Môi trường khám bệnh của bệnh viên tư luôn tốt hơn sao với bệnh viện công rất nhiều. Vừa tới cửa, đã có một nữ tiếp tân mặc trang phục màu hồng nhạt mở cửa ra.

“Chào chị, xin mời vào.”

“Xin chào, chị tìm phòng X? Vui lòng đến thang máy bấm lầu 3… Sau đó rẽ phải, phòng X ở ngay dãy đầu tiên….” Các nữ tiếp tân ở đây so với tiếp viên hàng không các cô không khác gì nhau, vẫn luôn lối nói chuyện ngọt ngào, phục vụ chu đáo. Thậm chí nếu đi thăm bệnh nhân, họ cũng đích thân đưa khách vào tận phòng.

Thỏ Thỏ đang làm việc ở đây sao? Anh làm trong phòng thí nghiệm hay ở khu hành chính? Duy Duy thông minh nhưng tuyệt đối không có ý tán chuyện với anh trong giờ làm việc. Cô đi vào thang máy, bấm lên lầu 3.

Trong tường thang máy có dán áp phích một bác sĩ ngôi sao giống như ở tầng trệt. Duy Duy mỉm cười, nhìn vào khuôn mặt trầm ổn quen thuộc kia… Thì thầm với chính mình: Cô sẽ không từ bỏ!

“Đinh đong.”

Cô hít sâu một hơi, đi ra khỏi thang máy, lại sơ ý không nhìn thấy ở bên bức tường khác của thang máy có dán một áp phích quảng cáo nhưng không có ảnh chụp. Trên đó viết:

‘Bệnh viện đặc biệt mời được bác sĩ khoa sản Tiêu Đồ – Bác sĩ tốt nghiệp đại học Y Johns Hopkins tại Mỹ, sắp chính thức khám bệnh.’

Lầu ba là khu khám bệnh phụ khoa. Khác với những phòng khám vắng lặng khác, cửa phòng khám của bác sĩ Triệu đông như trẩy hội. Tại bệnh viện này, đối mặt với đối thủ mạnh như thế, các bác sĩ khám phụ khoa khác không đủ năng lực cạnh tranh.

Đợi thêm hai tiếng đồng hồ nữa, rốt cuộc cũng đến lượt của Duy Duy vào khám.

Nhìn thấy trên màn hình nhắc nhở đến số thứ tự của cô, Duy Duy thở một hơi thật sâu, trên mặt nở nụ cười tươi tỉnh nói:

“Chào bác sĩ Triệu.” Khi Triệu Nhân Thành nhìn thấy cô, anh ngẩn người nhưng chỉ vài giây sau anh đã lấy lại tinh thần.

“Chào cô, xin hỏi có gì không thoải mái sao?” Phản ứng của anh nhẹ nhàng, cử xử như bệnh nhân là người vừa gặp lần đầu.

“Ngực… có chút không thoải mái…” Dù rất khó nói ra miệng nhưng Duy Duy đành phải trình bày.

“Khó chịu như thế nào?” Làm bác sĩ, anh phải hỏi kĩ càng.

“Tháng này… ‘cái kia’ sắp tới… ngực hơi cứng lên… đau nhức…” Duy Duy tự nhủ, không có gì phải thẹn thùng cả. Cô chỉ đang nói chuyện với một bác sĩ nam mà thôi.

“Trước kia có bị như vậy không?” Anh lịch sự hỏi.

“Thỉnh thoảng cũng có đau, nhưng lần này cảm thấy đau hơn rất nhiều…” Duy Duy trả lời trung thực và chi tiết.

Cô thấy hơi mắc cỡ, nhưng cô có một trực giác rằng, nếu cô không chủ động nói ra, thì giữa Triệu Nhân Thành và cô coi như đã xong. Có lẽ chờ một lát nữa, cô có thể làm ra vẻ tự nhiên, mời anh dùng cơm trưa với mình.

“Cô cởi áo ngực ra rồi kéo áo ngoài cao lên, tôi sờ qua ngực cô một chút.” Triệu Nhân Thành bình tĩnh yêu cầu.

Hả? Giỡn chơi! A… A… A!

Duy Duy sững ngốc hoàn toàn. Không phải làm siêu âm vú, rồi đem bản phim lại cho bác sĩ coi thôi sao?

Thấy vẻ mặt khó tin của cô, Triệu Nhân Thành nói:

“Tôi phải khám qua độ căng của vú, đầu núm có lõm vào trong không, có tràn dịch ra không, có khối u trong vú không, vị trí hai bên vú có thay đổi không và màu sắc của vú có bất thường không…” Anh bình thản giải thích.

Đó là các bước kiểm tra lâm sàng.

A… a… a… a! Duy Duy hoàn toàn bị đả kích đến bất động! Cô… cô… cô đang phân vân…

“Cô Chu, xin cô cởi áo ngực và kéo áo cao lên.” Anh nhăn trán, không muốn lãng phí thêm thời gian.

Duy Duy nuốt nước miếng, hiểu ra được đây là những bước kiểm tra tất yếu. Lòng cô rối loạn mãnh liệt, muốn lập tức đứng dậy bỏ chạy ra ngoài. Nhưng nếu cô làm như vậy, nhất định sẽ bị người ta coi thường.

Anh là bác sĩ, khẳng định rất phản cảm với những bệnh nhân như thế. Cô nuốt nước miếng xuống lần nữa, bây giờ nên làm sao cho tốt đây? Lưỡng lự, đấu tranh… Coi như cô… cô… cô để cho chồng tương lai ‘rửa mắt’ trước thời hạn đi!ưởng tượng như vậy thật ngớ ngẩn! Duy Duy khẽ cắn môi, rốt cuộc vẫn đưa tay vào trong áo… Một tiếng ‘phấp’ nho nhỏ vang lên, chiếc áo ngực đã được mở ra. Cặp vú hoàn toàn được phóng thích, sau đó cô từng chút một kéo chiếc áo ngoài cao hơn…

Vẻ mặt của Triệu Nhân Thành bình tĩnh, nhìn lại gần hơn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương