Sự Nham Hiểm Của Tiêu Đồ
-
Quyển 2 - Chương 14
Một con thỏ đang rình mồi, xảo quyệt ngồi trong hang chờ đợi, để lộ ra hai chiếc răng lớn, hân hoan ca hát:
“Cô nhóc, anh chờ em, chờ em, chờ em bước vào…”
Một con heo ngây thơ, cất tiếng cảm thán:
“Ở nhà, ngày thật tươi đẹp.” Rồi cẩn thận nhìn xung quanh, chuẩn bị mang giày vào thì mắt đột nhiên sáng lên.
“Ầm… ầm… ầm…”
Một thân hình cường tráng di chuyển như con King Kong huyền bí lãng mạn trong rừng rậm bước ra
Máu huyết toàn thân con heo sôi lên, nhảy vọt lên phía trước, xuyên qua những đám lá cây, phi nhanh về phía rừng rậm hét toán lên:
“King Kong ơi! Tôi đến đây.”
o0o
Một nam hai nữ ở chung một nhà, mặc dù trên danh nghĩa đều là anh em nhưng nếu cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện ra những ưu đãi khác biệt.
Hai người vừa về đến nhà, Duy Duy lấy chìa khóa ra mở cửa thì cửa phòng đã tự động mở. Hi Hi – mười sáu tuổi, trang điểm xinh đẹp, mặc một chiếc váy ngắn đến không thể ngắn hơn bước ra.
Tiêu Đồ nhíu mày hỏi:
“Em đi đâu đấy?”
Hi Hi khá ham đi chơi, không thích học tập. Nếu đến giờ tan học mà vẫn không thấy bóng dáng, có nghĩa là đi chơi cả buổi tối.
Chiếc váy kia rất quen mắt. Nó là của người nào đó chưa dám mặc lần nào kể từ khi dọn vào sống chung, vì sợ bị giáo huấn. Bây giờ để cho người có chút mập mạp như Hi Hi mặc vào, lại làm lộ ra cặp đùi khêu gợi…
Duy Duy bất đắc dĩ trừng mắt, đối với hành vi ăn trộm váy của em gái, cô không có cách nào chống đỡ.
“Báo cáo đại ca, bạn học hẹn em đi xem phim và đi hát karaoke.” Hi Hi le lưỡi, nheo mắt cười, ngoan ngoãn trả lời.
Hi Hi là một cô bé vui tính, có rất nhiều bạn bè và rất nhiều cuộc hẹn hò. Cuộc sống mỗi ngày của cô bé thật dễ chịu, điều này làm cho Duy Duy rất hâm mộ. Lúc mười sáu tuổi, cô gần như không qua lại với bạn bè. Cô là nạn nhân của người nào đó!
“Năm nay em bao nhiêu tuổi rồi? Không lo học hành, suốt ngày đi ra ngoài phá phách hay sao?” Anh lấy quyền anh cả ra nói chuyện.
Duy Duy đứng sau lưng, vui mừng khi thấy người khác gặp nạn. Thật tốt quá! Cô không quản lí nổi Hi Hi, đúng lúc có người nào đó mắc chứng bệnh cô đơn trừng trị nó!
“Anh trai! Đừng có cổ hủ như vậy, hãy coi đây là xã giao bình thường được không?”
ó bạn trai rồi hả?” Câu hỏi sắc bén của người nào đó, làm Duy Duy muốn vỗ tay thật to.
Hi Hi nhìn anh làm nũng, chủ động cam đoan:
“Anh trai à! Em đã mười sáu tuổi rồi, dù có bạn trai cũng bình thường thôi. Anh yên tâm đi, em biết đâu là giới hạn mà, nhiều lắm họ cũng chỉ được nắm tay thôi. Em tuyệt đối, tuyệt đối không để mấy tên con trai thối tha kia lợi dụng được em.”
Ha ha, nắm tay cũng không được! Duy Duy cười thầm, với kinh nghiệm lâu năm của mình, bảo đảm Hi Hi sẽ bị anh dần cho một trận khổ sở. Ai ngờ đâu, mọi việc hoàn toàn đảo ngược…
“Không thi đậu vào trường đại học lớn, đừng có nói với người khác anh là anh trai của em nhé!” Người nào đó nói một câu bất mãn.
Duy Duy suýt chút nữa rớt tròng mắt. Chẳng lẽ anh đã khỏi hẳn chứng bệnh cô đơn? Có thật không vậy? Nhìn Hi Hi vô cùng hưng phấn rời khỏi nhà, Duy Duy ghen tị đến tột cùng.
Bước vào phòng, cô có thói quen đi tắm rửa ngay. Bởi vì nếu trên người cô còn mùi khói thuốc lá, chỉ sợ người nào đó khó chịu tra hỏi không để cô yên.
Hôm nay cô đi ăn ở nhà hàng, không thể để bị người nào đó phát hiện ra được.
“Chào anh, xin hỏi có Duy Duy ở đây không?” Lúc cô đang tắm, ở trên bàn trà có tiếng chuông di động vang lên.
“Anh là ai vậy?” Biết có gì đó không ổn, Tiêu Đồ nhận điện thoại, hỏi người đầu dây.
“Tôi… Xin chào! Tôi là đồng nghiệp của Duy Duy, nghe nói cô ấy xin nghỉ phép dài hạn… cho nên bây giờ, tôi với vài người bạn đang ở gần nhà cô ấy, muốn mời cô ấy ra ngoài chơi…”
Nghe tiếng nói của người bắt máy là đàn ông, đầu dây bên kia sửng sốt, rồi tò mò hỏi:
“Xin hỏi anh là…” Là người nhà hay bạn trai nhỉ?
Khóe môi của anh hơi nhếch lên, từ từ phun ra mấy chữ:
“Anh gọi nhầm số rồi.”
Trong lúc người đầu dây còn đang chưa dứt ngạc nhiên, anh cúp máy rồi tiện tay xó luôn số đó ra khỏi danh bạ điện thoại.
Cuối cùng cô cũng tẩy cái mùi khói thuốc sạch sẽ ra khỏi người mình, bước ra phòng tắm hỏi:
“Vừa rồi có ai gọi điện thoại cho em hả?” Cô giống như nghe được tiếng chuông reo.
Anh đang ngồi trên sofa xem TV, nhàm chán dò kênh tùm lum, vẻ mặt bình tĩnh đến cả mắt cũng không ngước lên, nói:
“Anh không có nghe thấy.”
Vậy sao? Chẳng lẽ cô bị ảo giác hay là tiếng của TV nhỉ? Cô nghi hoặc cầm lấy điện thoại xem xét, quả thật trên danh bạ không có cuộc gọi nhỡ nào cả.
Cô còn nghĩ rằng… Vẻ mặt cô hiện lên một chút mất mát.
Cô nghĩ khi bác sĩ Triệu về đến nhà, sẽ nhắn tin hay gọi điện thoại cho mình. Thật ra, cô cảm nhận được hôm nay bác sĩ Triệu đối với cô hơi lạnh lùng. Tuy nhiên cô hơi bối rối, chẳng phải trước đó vẫn tốt sao?
Cô tư lự tự vấn bản thân mình. Nếu ngày nào đó, cô gặp một người đàn ông có cơ thể cường tráng, diện mạo anh tuấn, tính tình chín chắn, sống nội tâm… Là một ‘King Kong’ hoàn mỹ như trong cảm nhận của cô, nhưng người ta không thích cô, thì cô phải làm thế nào? Tương lai cần nhờ vào bản thân mình mới được.
Vì vậy, câu trả lời của cô vẫn là quyết theo đuổi đến cùng. Dùng hết sức bình sinh ra để thực hiện, chỉ có nỗ lực hết mình thì cuộc sống mới không có điều hối tiếc.
“Em ăn gì chưa?” Anh hỏi cô.
“Em chưa ăn gì cả.” Duy Duy vội vàng nói dối.
Thêm một chuyện, chi bằng bớt đi một chuyện. Cô không muốn bị điều tra hành tung.
“Anh có nấu mì kìa.” Anh thong thả chỉ vào hai tô mì trên bàn.
“Wow, anh nấu thiệt không đó?” Duy Duy hơi bất ngờ, chẳng phải nói, bàn tay này sẽ không nấu cơm sao?
Lúc Hi Hi ở nhà, cũng chưa từng thấy anh xuống bếp nấu nướng.
“Nếu sợ mất mặt mà không nấu ăn,ở Mỹ không phải anh đã chết đói rồi sao?” Anh liếc xéo cô một cái.
Duy Duy vội vàng ngồi xuống bên cạnh anh. Bởi vì hai người dựa vào gần nhau, nên mùi sữa tắm thơm ngát trên người cô thoang thoảng trên cánh mũi anh, khiến Tiêu Đồ kiềm lòng không nổi phải nhìn thẳng vào cô bằng đôi mắt sâu thăm thẳm của mình.
Từ ngày anh ở Mỹ trở về đến nay, bọn họ đã thân thiết hơn rất nhiều. Thái độ của Duy Duy đối xử với anh không khác trước đây nhưng anh luôn cảm thấy không đủ… mà cũng không thể nào nóng vội được.
Duy Duy ăn một miếng mì, rồi kinh ngạc thốt lên:
“Hương vị rất thơm ngon nha.” Rất bất ngờ, thật ngoài ý muốn!
“Dĩ nhiên rồi, phải coi đó là ai làm!” Anh tự phụ nói.
Hừ! Sắc mặt kênh kiệu của anh lúc này có thể mở luôn một xưởng nhuộm! Duy Duy âm thầm lè luỡi hỏi:
“Anh có bạn gái chưa vậy, anh trai?” Cô vừa ăn vừa nói.
Thật sự không phải cô tò mò, mà là vấn đề này với cô rất quan trọng. Cô muốn xác định, bây giờ người này đã hết cô đơn chưa? Hay vẫn giống như trước kia, chưa thể gặp được một người ‘tốt’ hơn.
Nếu anh có bạn gái, cô sẽ không thê thảm như hiện nay. Rõ ràng mình đã ăn bữa tối no đến chết được, lại sợ anh hoài nghi cô có người mà phải cố gắng nuốt thêm cơm vào bụng.
Thật đáng thương quá! Làm em gái cũng bị anh trai quản lý gay gắt đến như thế. Chuyện này là một việc hi sinh quá lớn.
Nghe cô gọi mình bằng một tiếng ‘anh trai’, anh cũng chẳng có phản ứng nào lớn lao cho lắm.
“Anh còn chưa có.” Anh vừa ăn mì, vừa xem tin tức địa phương.
Trời đất! Quả nhiên tên này quái gở thật!
Không phải sức khỏe của anh đã khôi phục bình thường rồi à? Nhưng từ lúc ở Mỹ trở về tới giờ, ngoại trừ đi làm ra, Duy Duy chưa thấy anh ra ngoài bao giờ. Thật là người đàn ông của gia đình!
“Tại sao anh không quen bạn gái đi?”
Anh bỗng dưng im lặng.
Thấy anh không muốn trả lời, Duy Duy xấu hổ sửa miệng:
“Bây giờ anh làm việc ở đâu vậy?”
Anh đi sớm về khuya, có khi buổi tối cũng không về nhà. Nếu không phải có bạn gái, thì chắc là công việc rất bận rộn, nhưng anh chưa bao giờ từng nói qua làm việc mới của mình.
“Làm trong bệnh viện.” Anh nói ít mà ý nghĩa nhiều, có vẻ như không muốn bàn luận thêm.
“Anh làm gì trong đó?” Cô rất có hưng thú muốn biết.
Chẳng lẽ làm chung một bệnh viện với bác sĩ Triệu sao? Chán khiếp! Có một người gần trong gan tấc bên cạnh, mà cô không thể hỏi thăm về mục tiêu của mình, thật quá mức vất vả!
“Làm trong văn phòng, toàn viết chữ với viết chữ thôi.” Anh trả lời lấp lửng.
Thư ký ư? Anh làm việc đó sao? Duy Duy líu lưỡi lặng câm. Cũng đúng! Thỏ Thỏ không thể làm những công việc tay chân, chắc chắn phải tìm công việc không quá lao lực rồi.
“Ăn xong rồi hả?” Tiêu Đồ ngước mắt, nhìn thoáng qua tô mì cô mới ăn một nữa.
“Vâng.” Bao tử của cô đâu có lớn như vậy chứ!
“Ồ!” Anh tự nhiên lấy tô mì còn dư của cô, bỏ vào trong tô của mình rồi tiếp tục vừa ăn vừa xem tin tức.
“…” Đó là bát mì cô vừa ăn, nước cô vừa dùng qua!
Cô và Hi Hi cũng thường ăn chung một tô mì… Người trong nhà, có cái gì mà không thể cùng chia xẻ. Nhưng cô có bị ảo giác không nhỉ? Lắm lúc cô thấy bọn họ mờ ám hơn so với tình anh em.
Duy Duy nghiêng mặt nhìn anh. Thứ ánh sáng lập lòe từ TV chiếu trên dung mạo điển trai của anh.
Bình thường Tiêu Đồ đã vô cùng điển trai. Kiểu điển trai này không giống với vẻ anh tuấn trang nghiêm của bác sĩ Triệu, mà là vẻ đẹp trai không thể tả được, tinh tế như điêu khắc của một vị thần. Đặc biệt khi anh mỉm cười, khóe môi khêu gợi lạnh lùng làm người ta run rẩy, khiến trái tim các cô gái chết chìm. Tuy nhiên trong đó không bao gồm có cô.
Không phải cô trải qua trăm ngàn tôi luyện, mà vì bọn họ quá thân thuộc. Tình cảm tay trái sờ tay phải tốt đẹp suốt hai mươi năm qua, làm sao nảy sinh tình cảm khác hơn được?
Mái tóc dài của Duy Duy còn chút ẩm ướt thả tung ở trên vai, chiếc áo T-shirt mỏng manh đã ướt sũng một mảnh rộng. Tiêu Đồ thấy thế, thả cái điều khiển TV xuống, vào phòng tắm lấy chiếc khăn lông ra.
“Cảm ơn anh.” Cô vừa định nhận lấy chiếc khăn, thì bị tay anh ngăn lại.
Anh ngồi bên cạnh cô, kiên nhẫn lau khô từng chút một những giọt nước còn đọng trên mái tóc dài của cô.
Duy Duy ngẩn người, hơi mất tự nhiên lại không biết nên từ chối bằng cách nào. Trước đây anh vẫn thường dùng hành động như vậy, nhưng xa cách nhiều năm sau, cả hai đều đã trưởng thành… Duy Duy cảm thấy ‘tình thân’ như thế có chút mập mờ, nó khiến cô run rẩy bất an.
Tiêu Đồ thể hiện tình yêu đối với cô rất rõ ràng.
“Anh sẽ không có bạn gái.” Anh đột nhiên nói.
Một lúc lâu sau, Duy Duy mới có phản ứng đối với câu trả lời của anh.
“Tại sao vậy?” Duy Duy nhanh chóng tra hỏi.
Tại sao ư? Mắt của Tiêu Đồ hơi trầm xuống, khóe miệng thong thả nở một nụ cười… Được thôi, nếu cô muốn biết…
“Cô nhóc, anh chờ em, chờ em, chờ em bước vào…”
Một con heo ngây thơ, cất tiếng cảm thán:
“Ở nhà, ngày thật tươi đẹp.” Rồi cẩn thận nhìn xung quanh, chuẩn bị mang giày vào thì mắt đột nhiên sáng lên.
“Ầm… ầm… ầm…”
Một thân hình cường tráng di chuyển như con King Kong huyền bí lãng mạn trong rừng rậm bước ra
Máu huyết toàn thân con heo sôi lên, nhảy vọt lên phía trước, xuyên qua những đám lá cây, phi nhanh về phía rừng rậm hét toán lên:
“King Kong ơi! Tôi đến đây.”
o0o
Một nam hai nữ ở chung một nhà, mặc dù trên danh nghĩa đều là anh em nhưng nếu cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện ra những ưu đãi khác biệt.
Hai người vừa về đến nhà, Duy Duy lấy chìa khóa ra mở cửa thì cửa phòng đã tự động mở. Hi Hi – mười sáu tuổi, trang điểm xinh đẹp, mặc một chiếc váy ngắn đến không thể ngắn hơn bước ra.
Tiêu Đồ nhíu mày hỏi:
“Em đi đâu đấy?”
Hi Hi khá ham đi chơi, không thích học tập. Nếu đến giờ tan học mà vẫn không thấy bóng dáng, có nghĩa là đi chơi cả buổi tối.
Chiếc váy kia rất quen mắt. Nó là của người nào đó chưa dám mặc lần nào kể từ khi dọn vào sống chung, vì sợ bị giáo huấn. Bây giờ để cho người có chút mập mạp như Hi Hi mặc vào, lại làm lộ ra cặp đùi khêu gợi…
Duy Duy bất đắc dĩ trừng mắt, đối với hành vi ăn trộm váy của em gái, cô không có cách nào chống đỡ.
“Báo cáo đại ca, bạn học hẹn em đi xem phim và đi hát karaoke.” Hi Hi le lưỡi, nheo mắt cười, ngoan ngoãn trả lời.
Hi Hi là một cô bé vui tính, có rất nhiều bạn bè và rất nhiều cuộc hẹn hò. Cuộc sống mỗi ngày của cô bé thật dễ chịu, điều này làm cho Duy Duy rất hâm mộ. Lúc mười sáu tuổi, cô gần như không qua lại với bạn bè. Cô là nạn nhân của người nào đó!
“Năm nay em bao nhiêu tuổi rồi? Không lo học hành, suốt ngày đi ra ngoài phá phách hay sao?” Anh lấy quyền anh cả ra nói chuyện.
Duy Duy đứng sau lưng, vui mừng khi thấy người khác gặp nạn. Thật tốt quá! Cô không quản lí nổi Hi Hi, đúng lúc có người nào đó mắc chứng bệnh cô đơn trừng trị nó!
“Anh trai! Đừng có cổ hủ như vậy, hãy coi đây là xã giao bình thường được không?”
ó bạn trai rồi hả?” Câu hỏi sắc bén của người nào đó, làm Duy Duy muốn vỗ tay thật to.
Hi Hi nhìn anh làm nũng, chủ động cam đoan:
“Anh trai à! Em đã mười sáu tuổi rồi, dù có bạn trai cũng bình thường thôi. Anh yên tâm đi, em biết đâu là giới hạn mà, nhiều lắm họ cũng chỉ được nắm tay thôi. Em tuyệt đối, tuyệt đối không để mấy tên con trai thối tha kia lợi dụng được em.”
Ha ha, nắm tay cũng không được! Duy Duy cười thầm, với kinh nghiệm lâu năm của mình, bảo đảm Hi Hi sẽ bị anh dần cho một trận khổ sở. Ai ngờ đâu, mọi việc hoàn toàn đảo ngược…
“Không thi đậu vào trường đại học lớn, đừng có nói với người khác anh là anh trai của em nhé!” Người nào đó nói một câu bất mãn.
Duy Duy suýt chút nữa rớt tròng mắt. Chẳng lẽ anh đã khỏi hẳn chứng bệnh cô đơn? Có thật không vậy? Nhìn Hi Hi vô cùng hưng phấn rời khỏi nhà, Duy Duy ghen tị đến tột cùng.
Bước vào phòng, cô có thói quen đi tắm rửa ngay. Bởi vì nếu trên người cô còn mùi khói thuốc lá, chỉ sợ người nào đó khó chịu tra hỏi không để cô yên.
Hôm nay cô đi ăn ở nhà hàng, không thể để bị người nào đó phát hiện ra được.
“Chào anh, xin hỏi có Duy Duy ở đây không?” Lúc cô đang tắm, ở trên bàn trà có tiếng chuông di động vang lên.
“Anh là ai vậy?” Biết có gì đó không ổn, Tiêu Đồ nhận điện thoại, hỏi người đầu dây.
“Tôi… Xin chào! Tôi là đồng nghiệp của Duy Duy, nghe nói cô ấy xin nghỉ phép dài hạn… cho nên bây giờ, tôi với vài người bạn đang ở gần nhà cô ấy, muốn mời cô ấy ra ngoài chơi…”
Nghe tiếng nói của người bắt máy là đàn ông, đầu dây bên kia sửng sốt, rồi tò mò hỏi:
“Xin hỏi anh là…” Là người nhà hay bạn trai nhỉ?
Khóe môi của anh hơi nhếch lên, từ từ phun ra mấy chữ:
“Anh gọi nhầm số rồi.”
Trong lúc người đầu dây còn đang chưa dứt ngạc nhiên, anh cúp máy rồi tiện tay xó luôn số đó ra khỏi danh bạ điện thoại.
Cuối cùng cô cũng tẩy cái mùi khói thuốc sạch sẽ ra khỏi người mình, bước ra phòng tắm hỏi:
“Vừa rồi có ai gọi điện thoại cho em hả?” Cô giống như nghe được tiếng chuông reo.
Anh đang ngồi trên sofa xem TV, nhàm chán dò kênh tùm lum, vẻ mặt bình tĩnh đến cả mắt cũng không ngước lên, nói:
“Anh không có nghe thấy.”
Vậy sao? Chẳng lẽ cô bị ảo giác hay là tiếng của TV nhỉ? Cô nghi hoặc cầm lấy điện thoại xem xét, quả thật trên danh bạ không có cuộc gọi nhỡ nào cả.
Cô còn nghĩ rằng… Vẻ mặt cô hiện lên một chút mất mát.
Cô nghĩ khi bác sĩ Triệu về đến nhà, sẽ nhắn tin hay gọi điện thoại cho mình. Thật ra, cô cảm nhận được hôm nay bác sĩ Triệu đối với cô hơi lạnh lùng. Tuy nhiên cô hơi bối rối, chẳng phải trước đó vẫn tốt sao?
Cô tư lự tự vấn bản thân mình. Nếu ngày nào đó, cô gặp một người đàn ông có cơ thể cường tráng, diện mạo anh tuấn, tính tình chín chắn, sống nội tâm… Là một ‘King Kong’ hoàn mỹ như trong cảm nhận của cô, nhưng người ta không thích cô, thì cô phải làm thế nào? Tương lai cần nhờ vào bản thân mình mới được.
Vì vậy, câu trả lời của cô vẫn là quyết theo đuổi đến cùng. Dùng hết sức bình sinh ra để thực hiện, chỉ có nỗ lực hết mình thì cuộc sống mới không có điều hối tiếc.
“Em ăn gì chưa?” Anh hỏi cô.
“Em chưa ăn gì cả.” Duy Duy vội vàng nói dối.
Thêm một chuyện, chi bằng bớt đi một chuyện. Cô không muốn bị điều tra hành tung.
“Anh có nấu mì kìa.” Anh thong thả chỉ vào hai tô mì trên bàn.
“Wow, anh nấu thiệt không đó?” Duy Duy hơi bất ngờ, chẳng phải nói, bàn tay này sẽ không nấu cơm sao?
Lúc Hi Hi ở nhà, cũng chưa từng thấy anh xuống bếp nấu nướng.
“Nếu sợ mất mặt mà không nấu ăn,ở Mỹ không phải anh đã chết đói rồi sao?” Anh liếc xéo cô một cái.
Duy Duy vội vàng ngồi xuống bên cạnh anh. Bởi vì hai người dựa vào gần nhau, nên mùi sữa tắm thơm ngát trên người cô thoang thoảng trên cánh mũi anh, khiến Tiêu Đồ kiềm lòng không nổi phải nhìn thẳng vào cô bằng đôi mắt sâu thăm thẳm của mình.
Từ ngày anh ở Mỹ trở về đến nay, bọn họ đã thân thiết hơn rất nhiều. Thái độ của Duy Duy đối xử với anh không khác trước đây nhưng anh luôn cảm thấy không đủ… mà cũng không thể nào nóng vội được.
Duy Duy ăn một miếng mì, rồi kinh ngạc thốt lên:
“Hương vị rất thơm ngon nha.” Rất bất ngờ, thật ngoài ý muốn!
“Dĩ nhiên rồi, phải coi đó là ai làm!” Anh tự phụ nói.
Hừ! Sắc mặt kênh kiệu của anh lúc này có thể mở luôn một xưởng nhuộm! Duy Duy âm thầm lè luỡi hỏi:
“Anh có bạn gái chưa vậy, anh trai?” Cô vừa ăn vừa nói.
Thật sự không phải cô tò mò, mà là vấn đề này với cô rất quan trọng. Cô muốn xác định, bây giờ người này đã hết cô đơn chưa? Hay vẫn giống như trước kia, chưa thể gặp được một người ‘tốt’ hơn.
Nếu anh có bạn gái, cô sẽ không thê thảm như hiện nay. Rõ ràng mình đã ăn bữa tối no đến chết được, lại sợ anh hoài nghi cô có người mà phải cố gắng nuốt thêm cơm vào bụng.
Thật đáng thương quá! Làm em gái cũng bị anh trai quản lý gay gắt đến như thế. Chuyện này là một việc hi sinh quá lớn.
Nghe cô gọi mình bằng một tiếng ‘anh trai’, anh cũng chẳng có phản ứng nào lớn lao cho lắm.
“Anh còn chưa có.” Anh vừa ăn mì, vừa xem tin tức địa phương.
Trời đất! Quả nhiên tên này quái gở thật!
Không phải sức khỏe của anh đã khôi phục bình thường rồi à? Nhưng từ lúc ở Mỹ trở về tới giờ, ngoại trừ đi làm ra, Duy Duy chưa thấy anh ra ngoài bao giờ. Thật là người đàn ông của gia đình!
“Tại sao anh không quen bạn gái đi?”
Anh bỗng dưng im lặng.
Thấy anh không muốn trả lời, Duy Duy xấu hổ sửa miệng:
“Bây giờ anh làm việc ở đâu vậy?”
Anh đi sớm về khuya, có khi buổi tối cũng không về nhà. Nếu không phải có bạn gái, thì chắc là công việc rất bận rộn, nhưng anh chưa bao giờ từng nói qua làm việc mới của mình.
“Làm trong bệnh viện.” Anh nói ít mà ý nghĩa nhiều, có vẻ như không muốn bàn luận thêm.
“Anh làm gì trong đó?” Cô rất có hưng thú muốn biết.
Chẳng lẽ làm chung một bệnh viện với bác sĩ Triệu sao? Chán khiếp! Có một người gần trong gan tấc bên cạnh, mà cô không thể hỏi thăm về mục tiêu của mình, thật quá mức vất vả!
“Làm trong văn phòng, toàn viết chữ với viết chữ thôi.” Anh trả lời lấp lửng.
Thư ký ư? Anh làm việc đó sao? Duy Duy líu lưỡi lặng câm. Cũng đúng! Thỏ Thỏ không thể làm những công việc tay chân, chắc chắn phải tìm công việc không quá lao lực rồi.
“Ăn xong rồi hả?” Tiêu Đồ ngước mắt, nhìn thoáng qua tô mì cô mới ăn một nữa.
“Vâng.” Bao tử của cô đâu có lớn như vậy chứ!
“Ồ!” Anh tự nhiên lấy tô mì còn dư của cô, bỏ vào trong tô của mình rồi tiếp tục vừa ăn vừa xem tin tức.
“…” Đó là bát mì cô vừa ăn, nước cô vừa dùng qua!
Cô và Hi Hi cũng thường ăn chung một tô mì… Người trong nhà, có cái gì mà không thể cùng chia xẻ. Nhưng cô có bị ảo giác không nhỉ? Lắm lúc cô thấy bọn họ mờ ám hơn so với tình anh em.
Duy Duy nghiêng mặt nhìn anh. Thứ ánh sáng lập lòe từ TV chiếu trên dung mạo điển trai của anh.
Bình thường Tiêu Đồ đã vô cùng điển trai. Kiểu điển trai này không giống với vẻ anh tuấn trang nghiêm của bác sĩ Triệu, mà là vẻ đẹp trai không thể tả được, tinh tế như điêu khắc của một vị thần. Đặc biệt khi anh mỉm cười, khóe môi khêu gợi lạnh lùng làm người ta run rẩy, khiến trái tim các cô gái chết chìm. Tuy nhiên trong đó không bao gồm có cô.
Không phải cô trải qua trăm ngàn tôi luyện, mà vì bọn họ quá thân thuộc. Tình cảm tay trái sờ tay phải tốt đẹp suốt hai mươi năm qua, làm sao nảy sinh tình cảm khác hơn được?
Mái tóc dài của Duy Duy còn chút ẩm ướt thả tung ở trên vai, chiếc áo T-shirt mỏng manh đã ướt sũng một mảnh rộng. Tiêu Đồ thấy thế, thả cái điều khiển TV xuống, vào phòng tắm lấy chiếc khăn lông ra.
“Cảm ơn anh.” Cô vừa định nhận lấy chiếc khăn, thì bị tay anh ngăn lại.
Anh ngồi bên cạnh cô, kiên nhẫn lau khô từng chút một những giọt nước còn đọng trên mái tóc dài của cô.
Duy Duy ngẩn người, hơi mất tự nhiên lại không biết nên từ chối bằng cách nào. Trước đây anh vẫn thường dùng hành động như vậy, nhưng xa cách nhiều năm sau, cả hai đều đã trưởng thành… Duy Duy cảm thấy ‘tình thân’ như thế có chút mập mờ, nó khiến cô run rẩy bất an.
Tiêu Đồ thể hiện tình yêu đối với cô rất rõ ràng.
“Anh sẽ không có bạn gái.” Anh đột nhiên nói.
Một lúc lâu sau, Duy Duy mới có phản ứng đối với câu trả lời của anh.
“Tại sao vậy?” Duy Duy nhanh chóng tra hỏi.
Tại sao ư? Mắt của Tiêu Đồ hơi trầm xuống, khóe miệng thong thả nở một nụ cười… Được thôi, nếu cô muốn biết…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook