Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá khứ chậm rãi

***

Quyển 5: Con đường thoát nghèo gian nan của thần tiên

Chương 93: Diêm La Bạch Trạc

***

"Chung Quỳ! Coi chừng!" Phạm Lam, Dung Mộc và Kế Ngỗi đồng thời hét lớn.

Gần như chỉ là trong nháy mắt, Chung Quỳ xoay người nổ súng, vết đạn của Diệt Linh Thương vẽ ra một luồng sáng bạc bên ngoài kết giới bong bóng bảo hộ, đánh bay... không, hẳn là bị bong bóng bảo hộ kết giới ngăn cản.

Chung Quỳ ngạc nhiên đổi sắc, Kế Ngỗi vung Dung Đao xông lên, ngọn lửa màu đỏ thẫm bao bọc bong bóng khí bảo vệ xoay 360 độ, giống như trứng gà nướng trên lửa.

Chỉ trong hai giây ngọn lửa đã bị dập tắt, toàn bộ bong bóng bị hư hại.

Xung quanh lặng ngắt như tờ.

"Đây là cái gì?!" Chung Quỳ quát hỏi.

Thiện Văn Thành trong bong bóng mỉm cười, nụ cười của anh giống hệt lần đầu tiên Phạm Lam gặp anh, sảng khoái nhiệt tình.

Phạm Lam: "Thiện... Văn... Thành?"

Dung Mộc và Kế Ngỗi quay đầu, biểu cảm hoảng sợ.

"Cậu là Thiện Văn Thành, các người nhìn không thấy sao?" Phạm Lam sững sờ hỏi.

Dung Mộc lắc đầu.

"Tôi chỉ nhìn thấy một khối khí trắng..." Kế Ngỗi nói.

Phạm Lam ngạc nhiên, cô nhìn chằm chằm cái bọt khí kia, không sai đó là Thiện Văn Thành, tuyệt đối không sai, khí trên người cậu ta quen thuộc như vậy... khí tức của cậu càng tinh khiết, gần như biến thành màu trắng bạc, giống như... giống như thần quang của Dung Lăng lúc trước.

Sao có thế?!

"Cậu rốt cuộc là ai?!" Phạm Lam hét lớn: "Cậu là Thiện Văn Thành hay là Dung Lăng?!"

Sắc mặt Dung Mộc đại biến, anh thi một kết giới cho Phạm Lam giữa không trung, Thương Kiếm trong tay ngưng tụ thành hình, bổ về phía bong bóng khí của Thiện Văn nhưng ngay trong một giây này, mấy luồng sáng trong suốt điên cuồng bắn ra từ trong tán cây Luân Hồi, hình thành một trụ ánh sáng, bảo vệ Thiện Văn Thành ở ngay giữa.


Thương Kiếm xoay quanh một vòng giữa không trung rồi bổ sang một bên, lưỡi nước mở ra một lỗ hổng trên vách tường bên trong kết giới.

Các vị thần nhìn cột sáng màu trắng sáng xinh đẹp, hoàn toàn choáng váng.

Đó không phải là ánh sáng bình thường, mà là ánh sáng ngưng tụ từ vô số hồn thể của nhân tộc... những hồn thể kia đang bảo vệ cậu ta, bảo vệ Thiện Văn Thành.

Chung Quỳ: "Sao có thể?!"

Vẻ mặt Kế Ngỗi không thể tin được.

Tay Dung Mộc nắm Thương Kiếm có hơi run rẩy. Anh không cách nào công kích, nếu như công kích thì mấy vạn hồn thể của nhân tộc sẽ biến mất, cũng không cách nào tiến vào hệ thống luân hồi của Tam Giới.

Không chỉ là anh ta mà tất cả các vị thần đều không thể công kích.

Phạm Lam nhìn những hồn quang kia, trong lòng đột nhiên dâng lên một tình cảm khó có thể diễn tả thành lời, cổ họng cô trở nên đắng chát, nước mắt bất giác tự động chảy xuống.

"Cậu... rốt cuộc là ai?" Phạm Lam nhẹ giọng hỏi.

Từ phía xa xa, Thiện Văn Thành nhìn Phạm Lam từ trong cột sáng, nụ cười của cậu có chút thay đổi, có chút bi thương, chút hoài niệm.

Cậu ta chậm rãi nâng cánh tay lên, hồn quang trong suốt cuồn cuộn nước chảy không ngừng chảy vào thân thể cậu ta, ánh sáng bạc quanh người cậu càng ngày càng sáng, càng ngày càng trong suốt, trở nên giống thần quang của Dung Lăng như đúc.

Quần áo Dung Mộc rung động kịch liệt trong thần quang màu băng lam, nhíu chặt mày, lẩm bẩm nói: "Cậu ta... đang hấp thu năng lượng của hồn thể trong cây Luân Hồi?"

Chung Quỳ cười lạnh: "Nằm mơ!"

Nói xong, anh ta giơ tay lên, bắn một phát súng lên bầu trời, súng nổ vang một tiếng, toàn bộ kết giới cây Luân Hồi vỡ vụn.

"Anh điên rồi sao?!" Kế Ngỗi hét lớn.

Ầm ầm! Một luồng sấm chớp màu bạc giáng từ trên trời xuống, chớp mắt đã hình thành một lưới điện, trùm lấy Thiện Văn Thành và toàn bộ hồn thể vào ngay chính giữa, tiếng điện chớp rung động giống như vô số viên phấn xẹt qua bảng đen phát ra âm thanh chói tai.

Da gà Phạm Lam rơi đầy đất, thiếu chút nữa thì ngã xuống đất.

Nhưng điều thần kỳ là dưới sự bao trùm của lưới điện, động tác hấp thu hồn thể của Thiện Văn Thành dừng lại, những hồn thể kia biến thành một quả cầu ánh sáng trong suốt, bay loạn trong lưới ánh sáng, giống như bị cái gì đó làm cho kinh hãi, cực lực muốn tìm một chỗ ẩn nấp.

"Ôi chao, Tiểu Chung Quỳ, không nghĩ tới cũng có thứ mà anh không xử được?" Có tiếng cười trong trẻo vang lên trên bầu trời.

Một con Tứ Phương Liệt Hỏa Thú xẹt qua bạch quang sáng ngời rồi dừng lại ở phía trên cây Luân Hồi.

Con Tứ Phương Liệt Hỏa Thú này không giống với tất cả những con mà Phạm Lam từng nhìn thấy trước đây, toàn thân trắng như tuyết, bốn cái móng ngựa tỏa ra ngọn lửa màu trắng, ở giữa trên bầu trời màu xanh lam xinh đẹp đến mức khó nói thành lời.

Trên lưng ngựa, có một vị thần đang cưỡi nó.

Giày đen, quần đen, áo đen, hai vai đeo giáp bạc, chiếc eo thẳng tắp mảnh khảnh, dáng người toát ra anh khí, tóc dài màu bạc dài phiêu đãng giữa trời, mắt phượng sắc bén, dáng người cao gầy, lông mày dài, khuôn mặt trái xoan nho nhỏ, đôi môi như cánh hoa anh đào... toàn thân từ trên xuống dưới tràn ra khí tức chấn nhiếp tâm hồn.

"Cung nghênh Diêm La điện hạ!" Chúng địa binh đồng loạt hành lễ.


Cái gì? Ngự tỷ siêu cấp này là Diêm Vương Bạch Trạc sao?!

Phạm Lam bị trật khớp cằm.

Mặt Dung Mộc tối sầm lại, mặt Kế Ngỗi xanh mét, hai người gần như bay đến bên cạnh Phạm Lam cùng một lúc, một trái một phải kéo Phạm Lam lui sau.

Bạch Trạc từ trên cao nhìn Thiện Văn Thành trong lưới điện, hơi nhướng mày.

"Thú vị." cô cười: "Đã hàng chục ngàn năm nay tôi đã nhìn thấy ma thuật này rồi."

Lời này vừa nói ra, tất cả thần chức kinh hãi đến thất sắc.

Ma thuật? Ma tộc sao?

Phạm Lam choáng váng.

Dù sao trong ấn tượng của cô, Ma tộc cơ bản đều là đại biểu của BOSS phản diện, nhưng trước mắt là "Thiện Văn Thành", khí của anh tinh khiết sạch sẽ như vậy, làm sao có thể là Ma tộc.

"Hả? Hình như cũng không đúng lắm." Bạch Trạc lại nói: "Thay vì nói là ma tộc, không bằng nói càng giống như..."

Bạch Trạc nhướng mày, đột nhiên nở ra nụ cười vô cùng diễm lệ.

"A Ngỗi, A Mộc, các người đều ở đây à!"

Kế Ngỗi dựng thẳng dung đao lên, Dung Mộc giơ Thương Kiếm lên, nhíu mày lạnh lùng.

Phạm Lam: "..."

Cô ngửi thấy mùi bát quái kinh thiên động địa ở đây.

"Bạch Trạc!" Chung Quỳ gần như nghiến răng nghiến lợi gọi tên cô.

"Gấp gì chứ." Bạch Trạc phong tình vạn chủng vén tóc một cái, một sợi tóc trong suốt trong suốt treo ở đầu ngón tay cô, chỉ thấy sợi tóc bạc kia đột nhiên bay lên không trung, hóa thành một tia chớp bổ về phía Thiện Văn Thành.

Ầm ầm!

Tia chớp và lưới ánh sáng trói lấy Thiện Văn Thành tạo thành cộng hưởng, dòng điện xé rách không trung, nổ vang trời, hình thành vô số cầu ánh sáng như tia chớp, bao bọc những hồn thể tự do bên ngoài vào trong sau đó vọt vào tán cây Luân Hồi.

Thân cây Luân Hồi phát ra tiếng kêu lớn, toàn bộ thân cây run rẩy kịch liệt, vô số dòng chảy ánh sáng từ rễ cây tràn vào thân cây, cành cây, cành cây, mạch lá, lá cây run rẩy từng phiến phát ra tiếng kêu dễ nghe như chuông gió, toàn bộ khôi phục lại linh quang như lúc đầu.

Toàn bộ cây Luân Hồi đã được tái sinh.

Phạm Lam đột nhiên sinh ra một cảm giác kỳ lạ, rất ấm áp, rất quen thuộc, rất thoải mái, cô buồn ngủ, muốn ngay lập tức ngủ ở đây.

"Căn cứ vào phương pháp quản lý hệ thống luân hồi địa giới, phàm là người nào gây tổn hại Cây Luân Hồi, giết không tha!" Chung Quỳ dùng Diệt Linh Thương chỉ vào Thiện Văn Thành hét lớn.


"Giết không tha!" Tất cả binh lính giơ cao hắc đao ra, thần quang phát ra rung động trời đất.

Ngón tay Bạch Trạc vẽ một đường cong duyên dáng trên không trung, lưới điện trói Thiện Văn Thành đột nhiên siết chặt, phát ra tiếng kêu dòng điện đáng sợ.

Sắc mặt Thiện Văn Thành thay đổi, trên trán cậu nổi lên gân mạch màu trắng, giống như thủy ngân rót vào mạch máu, đột nhiên cậu thét dài một tiếng, tứ chi mở mạnh ra.

Một cột nước phun ra từ miệng cậu, cao mấy trượng, rất giống như anh là một con cá voi, cột nước ở trên không trung vặn vẹo rồi biến dạng, biến thành một tấm khiên nước.

Phạm Lam sợ ngây người, rõ ràng là pháp thuật của Dung Lăng.

Khiên nước phóng về phía lưới điện, dòng điện nhấp nháy dữ dội trên bề mặt tấm khiến nước, nước điện giao nhau, tạo thành hơi nước đậm đặc.

"Không hay rồi!" Dung Mộc hét lớn.

Kế Ngỗi: "Bạch Trạc, thu điện!"

Bọn họ hóa thần thành tàn ảnh xông lên, thế nhưng đã muộn rồi.

Những hơi nước kia giống như đột nhiên có sinh mệnh tản ra khắp bốn phương tám hướng, trong sương mù còn xen lẫn dòng điện đáng sợ. Tốc độ quá nhanh, mọi người thậm chí còn chưa phản ứng lại thì toàn bộ đều bị dòng điện đánh trúng, toàn bộ cây Luân Hồi rung lên.

"A a a a" từng tiếng kêu thảm thiết vang ra, bong bóng bảo vệ của Cây Luân Hồi trong dòng điện không chịu nổi một kích, toàn bộ vỡ vụn.

Phạm Lam bị điện giật đến toàn thân tê dại, hai mắt trắng bệch, trong lúc hoảng hốt, cô dường như nghe thấy Bạch Trạc hét một tiếng: "Đệt ông nội mày!"

Phạm Lam rơi thẳng xuống trên thân cây Luân Hồi, tứ chi bủn rủn, ngã xuống trên cây. Xung quanh vang lên âm thành lạch cạch, cô nhìn thấy Ly Trạch đang treo trên thân cây cách cô không đến mười mét, lông đỏ toàn thân xù lên giống như một cái chổi lông gà, Diêm Tuấn nằm bên cạnh Ly Trạch, bụng ngửa lên trên, miệng sùi bọt mép. Cô còn nhìn thấy Thạch Đường, miễn cưỡng có thể quỳ gối trên thân cây, coi như giữa được vài phần hình tượng, nhưng cô lại không thấy Chung Quỳ và mấy vị thượng thần.

Phạm Lam ngẩng đầu, xuyên qua cành lá rậm rạp nhìn thấy cảnh tượng trên cây Luân Hồi.

Dưới bầu trời xanh thẳm, Dung Mộc, Kế Ngỗi, Bạch Trạc còn có Chung Quỳ, vây lại thành một vòng tròn, không khí im lặng đến bất thường.

Ở giữa bọn họ, một ngọn sấm nhỏ chậm rãi dập tắt rồi quy về tĩnh mịch.

Bên cạnh đó, không có gì cả.

Không hồn thể, không có hơi nước, không có Thiện Văn Thành.

*

Phạm Lam ngồi trong đại sảnh giám sát của Cây Luân Hồi, dùng bùa chú chữa lông cho Ly Trạch.

Lông toàn thân Ly Trạch đều bị điện giật xù hết cả, thoạt nhìn như mập lên gấp ba lần, nhất là lông trên đuôi, toàn bộ đều bị thắt nút lại. Phạm Lam phí hết sức chín trâu hai hổ mới đè xuống được chưa đến một phần năm, tay mỏi, cổ cũng đau.

"Hay là Ly Trạch cậu dứt khoát cạo lông đi." Phạm Lam nói.

Ly Trạch hung hăng trừng mắt nhìn Phạm Lam, xoay trên không trung một cái biến thành hình người.

Phạm Lam: "Phụt!"

Ly Trạch sờ đầu, mặt càng đen hơn. Kiểu tóc của Ly Trạch đại nhân cuộn lại chẳng khác gì những quý tộc Pháp thế kỷ 16.

Phạm Lam: "Ha ha ha ha ha ha ha ha!"

Ly Trạch ôm đầu ngồi xổm ở góc tường... bất động.

Phạm Lam cười một hồi, ánh mắt chuyển qua cánh cửa mật mã bên trong đại sảnh giám sát, cười không nổi nữa.


Bạch Trạc vừa mới triệu tập đại hội khẩn cấp địa giới, một đám binh bộ địa giới và cao tầng địa giới Diêm La điện hạ, còn gọi cả Dung Mộc và Kế Ngỗi vào, cho tới bây giờ hội nghị đã tiến hành một tiếng đồng hồ thế nhưng vẫn không có bất kỳ tin tức gì truyền ra.

Trong đại sảnh chỉ có cô và Ly Trạch không có việc gì làm, những người lính và nhân viên còn lại đều dưới sự chỉ huy của Thạch Đường tiến hành công tác tu sửa một cách có trật tự, từ trong đại sảnh giám sát của Cây Luân Hồi, có thể nhìn thấy toàn bộ tình huống chữa trị bên trong Cây Luân Hồi.

Trên màn hình giám sát phía trên bên trái là phần tán cây Luân Hồi, mấy ngàn địa binh giẫm lên Tường Vân thu nhỏ đi lại giữa cành lá, thủ phù tỏa ra ánh sáng xanh trong suốt chiếu lên mặt lá luân hồi, Phạm Lam cảm giác như họ đang phun thuốc trừ sâu.

Màn hình giám sát ở giữa là phần thân cây Luân Hồi, diện tích rất lớn, màn hình hiển thị ánh sáng có hơn trăm khối, có thể nhìn thấy vô số nhân viên địa giới cầm thủ phù, vẽ bùa chú trên không trung, chữa trị cơ sở vật chất bên trong cây Luân Hồi... Phạm Lam nhớ lại cô từng gặp bọn họ ở khu tụ tập Yêu tộc... là vị thần của tổng cục xây dựng số 1 địa giới.

Mấy tấm màn hình giám sát ở góc thứ nhất không biết là nơi nào, trên màn hình có một tầng khảm thật dày, chỉ có thể nhìn thấy bạch quang như ẩn như hiện.

Nhưng không biết vì cái gì, Phạm Lam bất tri bất giác bị bạch quang kia hấp dẫn, cô đứng lên chậm rãi đi tới, cả người hơi hoảng hốt, hơi mê mang, lại có hơi hoài niệm.

Như thể đó là ánh sáng từ sâu thẳm trong tâm hồn cô.

Cô đi tới trước màn hình giám sát, vươn tay ra, ngón tay hòa tan trong ánh sáng trắng phát ra từ màn hình giám sát, cô thậm chí còn cảm nhận được nhiệt độ của ánh sáng trắng kia, giống như nước tắm 42 độ...

"Phạm Lam trung thần." Phía sau đột nhiên vang lên một thanh âm.

"Ôi mẹ tôi ơi!" Phạm Lam giật mình quay đầu lại.

Thạch Đường đứng ở phía sau cô, biểu cảm giống hệt như tấm thớt.

Phạm Lam: "Anh làm gì vậy?!"

"Diêm Vương bệ hạ mời cô vào."

"Hả?"

Thạch Đường dẫn Phạm Lam xuyên qua đại sảnh, đi tới cửa phòng họp khẩn cấp, nhận ra thần quang trên cửa sáng lên ký hiệu phức tạp, cửa lớn chậm rãi mở ra.

Thạch Đường: "Mời."

Phạm Lam hít sâu một hơi cất bước đi vào.

Đây là một gian đại sảnh tường vàng sáng chói... Cột vàng khắc Kỳ Lân, trụ vàng khắc thanh long, sàn nhà dán bùa chú màu vàng, khi giẫm xuống mơ hồ tỏa ra ánh sáng. Trần nhà có một con rồng vàng đang lơ lửng... không thực sự là một con rồng, nhưng một ảo ảnh của một con rồng được tạo thành bằng phép thuật.

Giàu quá rồi! Phạm Lam nghĩ.

Ở giữa đại sảnh là một cái bàn tròn làm bằng bạch ngọc siêu lớn, mặt bàn nổi lên một tầng hàn khí thật dày... cùng một thiết kế với chỗ ở của Hồ Tộc và Tây Vương Mẫu. Bán kính của chiếc bàn tròn khoảng hai mươi métc, xung quanh ngồi đầy những cao tầng địa giới, Phạm Lam nhìn thấy bảng tên vàng thấp thoáng trong hàn khí nặng nề như ẩn như hiện.

Địa Tạng Vương, Dậu Đô Đại Đế, Đông Nhạc Đại Đế, Tần Quảng Vương, Tống Đế Vương, Chuyển Luân Vương, Mão Thành Vương, Ngũ Đạo tướng quân...

Dung Mộc, Chung Quỳ và Kế Ngỗi lần lượt ngồi ở hai bên Bạch Trạc, sắc mặt thoạt nhìn đều không tốt lắm.

Bạch Trạc ngồi ở vị trí trung ương, toàn hội trường chỉ có ghế dựa của cô ta vừa cao vừa lớn, toàn thân màu vàng, trên tay vịn chạm khắc rồng vàng sống động như thật, không biết có phải là ảo giác của Phạm Lam hay không, mà rồng vàng kia dường như còn đang chậm rãi bơi lội."

Bà Thổ Địa khu Thanh Long phủ Xuân Thành Côn Luân Mạch Phạm Lam, bái kiến Diêm La điện hạ, bái kiến các vị lãnh đạo." Phạm Lam thi lễ.

"Phạm Lam." Bạch Trạc cười nói: "Cuối cùng cũng gặp được cô rồi."

Phạm Lam: "Hả?"

Bạch Trạc ném ánh mắt quyến rũ về phía Phạm Lam: "Tôi vừa ý cô từ rất lâu rồi."

18.3.2022

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương