Sự Nghiệp Kinh Doanh Của Bà Thổ Địa
C114: Vị Tân Thần Nở Ra Từ Trứng




Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá khứ chậm rãi

***

Phần 6: Phó bản cuối cùng – Bổn thần tiên cuối cùng cũng thoát nghèo rồi

Chương 114: Vị tân thần nở ra từ trứng

***

Tam thập tam thiên sôi trào.

Các vị thần đang xếp hàng, nói chuyện phiếm, ăn lẩu, kể lại xong công việc, chuẩn bị về nhà... nói tóm lại, tất cả thần chức cơ sở chỉ trong chốc lát đã trở nên hứng khởi, tranh nhau đằng mây vây quanh hóng hớt, chen không được vị trí tốt thì xếp chồng lên nhau, chỉ trong vòng vài phút đã vây quanh đám người Phạm Lam kín không kẽ hở, đám mây khổng lồ giống như một cái ống giặt ủi.

"Mẹ ơi, xếp hàng lâu như vậy cuối cùng cũng có náo nhiệt để xem."

"Bên kia, chia chút hạt dưa đi."

"Lẩu thêm hai món, thêm hai đĩa thịt dê, thịt bò."

"Linh Quất của Thiên Sơn Mạch ai mua, giảm giá đây!

"Ai ai ai, ai đánh nhau bên dưới thế?"

"Không biết, dù sao dám đánh nhau ở tam thập tam thiên này, thì nhất định là một người ghê gớm!"

So với náo nhiệt bên ngoài mấy nhân vật chính trên Tường Vân lại cực kỳ trấn định.

Cơ Đan: "Tiểu Lam Lam cô thật sự cướp người của cục nghiên cứu và phát triển kỹ thuật Tam Giới sao? Tuyệt vời!"

Kế Ngỗi: "Hơ hơ."

Dung Mộc thở dài.

Phạm Lam: Mệt tim quá.

Đào Cảnh hét lên một tiếng, thấy đối diện không có phản ứng càng nổi trận lôi đình: "Phạm Lam, cô không phải là người dám làm không dám nhận đó chứ?!"

Phạm Lam bước lên ôm quyền thi lễ: "Đào Cảnh thượng thần, việc này nói ra rất dài, hay là chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh bàn bạc được không?"

Đào Cảnh hơi giật mình: "Cô là Phạm Lam?"

Phạm Lam: "Vâng."

"Sao tôi thấy cô hơi quen mắt nhỉ?"

"......"

Đào Cảnh mò vào trong tay áo lấy ra một bộ kính lão đeo lên, đột nhiên vỗ đùi một cái: "Tôi nhớ rồi, cô là Tức Khâm!"

Một tiếng kêu này không quan trọng, thần chúng ăn dưa lần thứ hai sôi trào.

"Tức Khâm?! Là pháp khí thu phục thượng cổ hung thú Hỗn Độn kia?!"

"Là pháp khí được liệt vào pháp khí có chiến lực mạnh nhất Tam Giới như Thương Kiếm, Dung Đao liệt sao?

"Là pháp khí có thể làm cho người ta, thần, ma, Yêu, quỷ tất cả hóa thành vô hình?!"

"Là Bà Thổ Địa của nhà Dung Mộc thượng thần?"

"Oa oa ha ha ha ha, chuyến đi này thật sự không uổng mà!"


"Tức Khâm ở đâu?"

"Dung Mộc thượng thần ở đâu?"

"Kế Ngỗi thượng thần, tôi muốn thịt nướng của anh!"

"Ngồi xuống phía trước, anh cản tầm nhìn tôi của tôi rồi!"

Phạm Lam: "..."

Cái quái gì vậy!

"Ha ha ha ha ha, thật sự là chọn ngày không bằng đúng ngày, hôm nay tôi sẽ đánh với cô một trận, nếu như tôi thua tôi sẽ thừa nhận Đào Khôi là đồ đệ của cô!" Đào Cảnh hét lớn.

Phạm Lam: "Đợi đã, thu Đào Khôi làm đồ đệ là vì có sai xót, có thể nghĩ cách hủy bỏ ..."

Đào Cảnh: "Nếu cô thua, nhất định phải giao Tức Khâm cho tôi nghiên cứu!"

Phạm Lam: "..."

Cái rắm á! Tại sao tôi phải hứa với ông?!

"Đánh đi, đánh đi!

"Đánh đi! Đánh đi!"

Quần thần hóng hớt chỉ sợ thiên hạ không loạn.

Phạm Lam thậm chí còn nhìn thấy thần quan của Ti giám sát, thế nhưng lại không có bất kỳ ý muốn duy trì trật tự gì, còn chọn một vị trí tốt nhất bắt đầu xem náo nhiệt.

Cơ Đan: "Tiểu Lam Lam, cẩn thận nhé, Đào Cảnh là một lão thần điên nghiên cứu pháp khí của cục nghiên cứu kỹ thuật Tam Giới, nghe nói có thể khống chế hơn vạn loại pháp khí."

Kế Ngỗi: "Về nhà đi."

Dung Mộc: "Ừ."

Cơ Đan nhận được ánh mắt của Kế Ngỗi, lập tức đằng mây rút lui.

Khán giả vô cùng tiếc nuối.

"Sao sợ rụt đầu lẹ vậy?"

"Xem ra Tức Khâm chỉ được cái tiếng thôi."

"Còn dám xưng là ngang ngửa với Thương Kiếm và Dung Đao nữa chứ, tôi thấy tám phần là khoác lác thôi."

Phạm Lam nghe thấy vậy lập tức bốc hỏa, có một loại xúc động muốn lập tức xoay người ứng chiến, nhưng vừa nghĩ đến cái hố đen pháp lực Tức Khâm và món 1,6 tỷ hộc kia, đã lập tức rũ xuống.

Là một thần nghèo của xã hội, không có quyền bốc đồng.

Đào Cảnh thấy đã lập tức nóng nảy, vội vàng đuổi theo khói mây của Cơ Đan gây rối.

"Cô sợ không dám đánh, vậy đ trả Đào Khôi lại, đó là đồ đệ tôi ..."

"Đào Khôi là đồ đệ của Phạm Lam." Có người đột nhiên lên tiếng.

Tường Vân phanh gấp lại, Phạm Lam ngạc nhiên quay đầu lại.

Lời nói kia không phải từ Cơ Đan thích náo nhiệt, không phải từ Kế Ngỗi độc miệng, mà là Dung Mộc tốt tính.

Chỉ thấy thân hình anh thẳng tắp, hai tay đút vào ống tay áo, ống tay áo rộng lớn bay theo gió, trừng đôi mắt to, biểu cảm cực kỳ hung dữ.

Phạm Lam choáng váng.

Dung Mộc vừa nói cái quỷ gì thế?!


"Đồ của Phạm Lam, không ai được cướp." Kế Ngỗi lại bổ sung một câu.

Phạm Lam: "..."

Kế Ngỗi anh lại góp vui gì nữa thế?!

Cơ Đan huýt sáo một tiếng: "Tiểu Lam Lam, đánh đi, pháp lực tôi bao, 50 vạn hộc có đủ hay không?!"

50 vạn hộc!

Phạm Lam nhất thời lấy lại tinh thần, xắn tay áo lên: "Đánh thì đánh, ai sợ ai!"

Hai mắt Đào Cảnh tỏa sáng, lạch cạch vung điện thoại, chỉ thấy ánh sáng vàng bắn ra trên không trung, phía sau xuất hiện ra hơn trăm pháp khí, đao kiếm kích rìu móc xoay đều có đủ, còn có các loại pháp khí có hình thù kỳ quái không biết tên, tạo thành một vòng tròn xung quanh ông ta, bán kính ít nhất có năm mươi mét, giống hệt như cái đuôi khổng tước vậy.

Khán giả xung quanh: "Wow!"

Sắc mặt Cơ Đan thay đổi: "Quá khoa trương rồi!"

Kế Ngỗi khoanh tay, mặt không chút thay đổi, Dung Mộc chớp chớp mắt, mỉm cười.

Cánh tay Phạm Lam chấn động, điện thoại mở khóa: "Võ Triệu Chú... Khai!"

Thảm san hô heo Peppa màu hồng phấn lao ra khỏi màn hình, diện tích chớp mắt đã tăng lên mấy trăm mét vuông, gào thét xông về phía Đào Cảnh. Đào Cảnh chỉ kịp hét một tiếng "Giải", đã bị Tức Khâm bọc hết mớ pháp khí và cả người ông ta lại, tạo thành một cái bao màu hồng lớn.

Tam thập tam thiên yên tĩnh hai giây, sau đó vang lên những tiếng hét kinh hãi.

"?!!!"

"Đây là cái gì?!"

"Lợn màu hồng sao?"

Phạm Lam siết chặt nắm đấm, nhìn điện thoại nhảy ra một chuỗi tin nhắn.

[Pháp khí bản mệnh tiêu hao 5.000 hộc]

[Pháp khí bản mệnh tiêu hao 5.800 hộc]

[Pháp khí bản mệnh tiêu hao 11.500 hộc]

"Phụt!" Thảm san hô phụt ra một thứ, nấc cục một cái rồi chui lại vào điện thoại.

Thứ bị phun ra xẹt một parabol tiêu chuẩn trên không trung, rồi rơi xuống Tường Vân, tóc rối bời, quần áo rách nát, là Đào Cảnh. Ngoài ra, không còn bất cứ thứ gì nữa... tất cả pháp khí đều biến mất, không còn một chút khí tức nào.

Phạm Lam giơ hai ngón hay hình cây kéo: "Tôi thắng."

Một giây, hai giây, ba giây tĩnh mịch, người xem vây quanh thần khu tản ra thật xa, sự trầm mặc quái dị bao phủ toàn bộ tam thập tam thiên, ánh mắt tất cả thần tộc nhìn Phạm Lam đều thay đổi... có kinh ngạc, có hoảng sợ, và càng nhiều là sự kiêng kỵ.

Không khí quái dị này làm cho lông tơ của Phạm Lam dựng thẳng lên.

Đột nhiên, một tiếng chuông nặng nề vang lên trên bầu trời.

Những đám mây tường mãnh liệt trải đầy bầu trời, các thần quan mặc chính phục đứng san sát trên mây, chính phục giống như triều phục cổ đại, cực kỳ phiêu dật cực kỳ hoa lệ. Phạm Lam nhìn thấy Tường Vân bảy màu của Dương Tiễn, phong hỏa luân của Na Tra, thậm chí còn nhìn thấy Cao Lộ. Phía trước là một đám Tường Vân dày khác thường, thân mây trắng nõn không tỳ vết, bên cạnh khảm ánh nắng ban mai, Hạo Ngọc đứng ở đầu mây, đầu đội ngọc quan, mặc cẩm bào, chậm rãi vỗ tay.

"Không hổ là Tức Khâm danh chấn Tam Giới, thật lợi hại!"

Các vị thần vừa hoàn hồn, đồng thời khom người thi lễ.

"Cung nghênh Ngọc Đế!

"Đều miễn lễ đi." Hạo Ngọc cười ha hả vẫy tay, hạ xuống đầu mây, lơ lửng ở đối diện Dung Mộc: "Dung Mộc, quý đơn vị có thể có được pháp khí độc nhất vô nhị này là niềm vui của Tam Giới chúng ta."

Dung Mộc: "Ngọc Đế quá khen."


Cũng không biết có phải là ảo giác của Phạm Lam hay không mà những lời này của Hạo Ngọc vừa ra khỏi miệng, bầu không khí của tam thập tam thiên lập tức thay đổi, bầu không khí nặng nề biến mất, ánh mắt chúng thần nhìn cô đồng loạt biến thành sự ghen tị hâm mộ.

Phạm Lam: Mẹ ơi...

Phi Loan thượng thần đằng mây hạ xuống, cung kính thi lễ: "Ngọc Đế bệ hạ, đại hội báo cáo ngày hai mươi ba tháng Chạp đã gần kết thúc. Báo cáo dữ liệu được trình bày xong."

Hạo Ngọc xua tay: "Không vội, tôi tới đây là có chuyện quan trọng khác."

Nói xong, vừa vung ống tay áo lên, chỉ thấy một pháp trận màu vàng hiện lên không trung, giống như pháp trận Nam Thiên Môn thu nhỏ lại mấy lần, nhiều tầng pháp bàn dùng tốc độ khác nhau chậm rãi chuyển động, tám cây cột vàng giáng xuống, vây thành một không gian đặc biệt. Một quả trứng chậm rãi hạ xuống từ trong pháp trận, lơ lửng ở giữa các cột vàng.

Chúng thần ngạc nhiên.

Cơ Đan: "Cái gì đây? Trứng khủng long cỡ lớn sao?"

Phạm Lam và Dung Mộc, Kế Ngỗi liếc nhau, đều thấy được vẻ kinh ngạc từ trong mắt đối phương.

Đây rõ ràng là quả "Trứng Thần" lần trước Hạo Ngọc đưa cho họ xem.

Nhưng lúc này quar trứng không giống lần trước, dưới vỏ trứng mơ hồ hiện lên hoa văn màu vàng, ở chính giữa có một luồng ánh sáng vàng yếu ớt đang nhảy lên, dường như là trái tim của quả trứng.

"Trứng này được hình thành nhờ linh khí Tam Giới hội tụ, căn cứ theo tính toán của tôi, có thể thai nghén được tân thần chưa từng có từ khi khai thiên lập địa đến nay." Giọng nói của Hạo Ngọc vang vọng Tam Giới: "Hôm nay là ngày chúng thần Tam Giới chứng kiến tân thần ra đời."

Theo giọng nói của anh ta, tốc độ sáng lên của quả trứng càng ngày càng nhanh, hoa văn màu vàng kim dần dần hiện ra vỏ trứng, biển mây hình xoắn ốc hạ xuống, tạo thành một cái phễu bằng mây khổng lồ, dường như đang rót năng lượng vào trong quả trứng này.

Chúng thần vô cùng chờ mong nín thở nhìn chằm chằm.

Đột nhiên, một luồng sáng ngời rực rỡ từ hạ giới phá mây bay lên, xoay trên không trung vài vòng rồi chui vào biển mây hình xoắn ốc, ngưng tụ một luồng sáng chảy vào lòng trứng.

Cơ Đan: "Mẹ kiếp, cái gì vậy?"

Phạm Lam dụi dụi mắt. Nếu không nhìn lầm, thì ánh sáng vừa rồi rất giống với hồn quang nhân tộc có giá trị công đức cao.

Lòng quả trứng đột nhiên sáng ngời, hoa văn màu vàng kim trên vỏ trứng nổi bật, thân trứng lay động kịch liệt, tám cột trụ rồng vàng phát ra run rẩy, pháp trận cạch một tiếng nghiêng qua một bên, biển mây hình xoắn ốc không khống chế được tản ra, che khuất cả bầu trời, tam thập tam thiên đột nhiên trở nên tối tăm.

Các vị thần hoảng sợ.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

"Cảm giác không đúng lắm!"

Hạo Ngọc biến sắc: "Dương Tiễn!"

Trán Dương Tiễn bắn ra một tia sáng lên mặt ngoài vỏ trứng.

"Năng lượng ấp nở không đủ, không cách nào ngưng tụ thần quang!"

Hạo Ngọc bay lên trời, ngón tay ngưng tụ thần quang thẳng vào thân trứng, nhưng chỉ mới nửa giây ánh sáng vàng đã bị bắn ra.

"Trứng này thuộc hệ mộc, mộc sinh thủy, cần thần quang hệ thủy." Dương Tiễn hét lớn.

"Để tôi." Dung Mộc tung người bay lên, ngưng tụ ra thần quang màu băng Lam rót vào, quả trứng khẽ run một chút, một giây sau thần quang cũng bị bắn ra.

"Dương Tiễn, chuyện gì xảy ra vậy?!" Hạo Ngọc hét lên.

Dương Tiễn dùng thiên nhãn đảo qua vỏ trứng, nhướng mày: "Phạm Lam!"

Phạm Lam chỉ cảm thấy có một sức mạnh vô hình túm lấy cổ áo cô, trước mắt cô hoa lên, vèo một cái đã bay đến trên bảy Tường Vân màu của Dương Tiễn.

"Cô thử xem." Dương Tiịch nói.

Phạm Lam lau mồ hôi lạnh, nhìn quả trứng kia.

Hoa văn mặt ngoài vỏ trứng như ẩn như hiện, ánh sáng trong lòng trứng kịch liệt tỏa ra, thân trứng hơi run rẩy, nhìn không ra cái gì, nói không chừng...

Phạm Lam: "Nó có vẻ sợ hãi, hay là bị lạnh?"

Biểu cảm của Dương Tiễn dường như rất muốn đạp Phạm Lam một cái.

"Đừng nóng đừng nóng, tôi nhìn lại một chút!" Phạm Lam nín thở ngưng thần, híp mắt lại.

Thanh âm xung quanh biến mất, Phạm Lam cảm giác thân thể càng ngày càng nhẹ, tầm mắt xuyên thấu qua vỏ trứng, xuyên qua ánh sáng vàng, thần thức của cô chui vào trong trứng, trước mắt là lòng trái trứng lóe lên.

Là một luồng ánh sáng lớn tầm quả bóng rổ, màu sắc tinh khiết, còn hơi cảm giác mềm mại, Phạm Lam nghe được thanh âm vô cùng nhỏ, dường như có người đang nói chuyện ...

[Đây là đâu? Mẹ? Bố? Ly Trạch? Cậu có ở đó không?]

Mẹ kiếp?!


Phạm Lam kinh hãi.

[An... An?]

[Chị... Phạm Lam?]

Anh sáng vàng trước mắt Phạm Lam nổ tung, đầu cô ong lên một tiếng, thần thức bị bắn ra, thủ phù chợt trở nên nóng bỏng, nóng đến mức cô gần không cầm được, Tức Khâm giãy dụa chen ra khỏi màn hình điện thoại, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai chui vào trụ rồng vàng, rắc một tiếng bao trùm lấy quả trứng.

Tam thập tam thiên tĩnh lặng.

Tất cả Thần tộc đều choáng váng.

Chỉ vài phút trước, cái chăn rách này nuốt hơn trăm pháp khí cao cấp, mà bây giờ ngoạm lấy trứng tân thần.

"Phạm Lam, cô đã làm gì?!" Dương Tiễn thiếu chút nữa nổ tung, Phạm Lam đã hoàn toàn bị dọa đến choáng váng, còn chưa lấy lại tinh thần, thân thể vừa hạ xuống, rơi xuống ngay bên cạnh Dung Mộc.

Dung Mộc nhìn Phạm Lam khẽ mỉm cười.

Phạm Lam gần như sụp đổ, lúc nào rồi mà Dung Mộc anh còn cười?! Cô túm lấy tay áo Dung Mộc, hạ thấp giọng: "Dung, Dung Mộc, tôi vừa mới nghe được bên trong quả trứng kia ..."

"Yên tâm." Dung Mộc nhẹ nhàng cầm tay Phạm Lam: "Không, vừa là kết thúc, cũng là khởi đầu."

Phạm Lam: "Hả?!"

Thủ phù của cô đột nhiên rung lên và nhảy ra khỏi một tin nhắn.

[Quá trình truyền năng lượng của Tức Khâm bắt đầu khởi động, dự kiến cần lượng pháp lực lưu trữ là 99,98%, tổng cộng 1.069.900 hộc, pháp khí tiêu hao.]

Phạm Lam: Hả?

[Chuẩn bị đếm ngược.]

Phạm Lam: Đợi đã, cái gì thế?!

[3, 2, 1... Khởi động!]

Tức Khâm tỏa ra hào quang bảy màu rực rỡ, hào quang kia giống như cực quang chiếu khắp trời đất, cực kỳ mộng ảo, cực kỳ xinh đẹp, chúng bay múa vờn quanh Tức Khâm, lại bám vào Tức Khâm, dung nhập vào Tức Khâm, cuối cùng biến mất.

Tức Khâm trượt xuống, biến thành tấm chăn san hô bình thường bay trở lại điện thoại của Phạm Lam, mà quả trứng kia vẫn ở yên nơi đó, không tổn hại chút nào, hoa văn vàng kim ở mặt ngoài rõ ràng có thể thấy được, vỏ trứng rắc một tiếng, dọc theo đường hoa văn vỡ vụn, một khối ánh sáng hình người nổi lên, đường nét dần dần rõ ràng, biến thành một cô bé, vỏ trứng vỡ vụn hóa thành ánh sáng vàng quấn quanh thân thể cô bé, biến thành hán phục phấp phới.

Các vị thần ngạc nhiên, Phạm Lam choáng váng.

"Tân thần" của quả trứng này có vẻ ngoài giống An An như đúc.

"Mẹ kiếp, tôi còn tưởng rằng là người nào to gan lớn mật lại dám cướp đoạt nhân hồn từ địa giới, sao chỉ mới chớp mắt đã thành thần thế này?!"

Từ xa truyền đến hét lớn, chỉ thấy Bạch Huyên và Hắc Diệp cưỡi Tứ Phương Liệt hỏa thú, hai gương mặt kinh ngạc, trên đầu Hắc Diệp mang theo một cái bánh bao thịt, trong ngực Bạch Huyên ôm con hồ ly ba đuôi đỏ rực.

"An An!" Ly Trạch thoát khỏi vòng tay Bạch Huyên, biến thành hình người, mũi chân đạp qua biển mây bay đến trước người An An.

An An chậm rãi mở mắt, trong đồng tử xẹt qua một luồng ánh sáng vàng, cô nhìn thấy Ly Trạch, nở nụ cười thật tươi: "Ly Trạch, cậu tới tìm tớ chơi sao?"

Ly Trạch giữ chặt tay An An: "An An, cậu biến thành thần rồi!"

An An nhìn trên người mình: "Ly Trạch, tớ sống lại rồi!"

"Cậu sống rồi cậu sống rồi!

"Tớ sống rồi sống rồi."

Hai tên nhóc tỳ tay trong tay, nhảy nhót vui vẻ dưới sự chú ý của vạn người, vừa hét lên vừa cười.

Chúng thần Tam Giới: "..."

Phạm Lam yên lặng nhìn Dung Mộc.

Dung Mộc cười ôn nhu nói: "Rất tốt."

Phạm Lam: "..."

Anh có chắc không? Để cho mấy vạn Thần tộc xem mớ cẩu lương rắm thối này là tốt sao?

26.3.2022

Tác giả:

Phạm Lam OS: Mẹ kiếp, thảm san hô này còn có thể ấp trứng sao.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương