Sư Muội Đoàn Sủng Kiếm Pháp Siêu Thần
-
1: Nguy Cơ
Lâm Tiên trấn, tàn dương như máu.
Cuối hẻm Đông Nhai, một thiếu nữ mặc váy lụa thêu màu xanh da trời đứng giữa đám người, trong tay nàng nắm một cây quạt quấn lụa, trên khuôn mặt non nớt tràn đầy ý cười tàn nhẫn.
“Muội muội, muội đừng trách tỷ.
Ai bảo ngươi thân là thứ nữ, lại có thiên phú tốt như vậy.
Kim hệ đơn linh căn, trời sinh kiếm cốt, ai có phúc khí tốt như ngươi?”
Thiếu nữ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, tóc búi thành búi tóc bách hợp lưu hành nhất, búi tóc đen nhánh tô điểm đầy hoa nhung tinh xảo xinh đẹp.
Nàng rõ ràng có một gương mặt thanh thuần xinh đẹp, nụ cười bên môi lại ác độc khiến người ta phát lạnh khắp cả người.
Nàng nhẹ nhàng phe phẩy quạt tròn, gương mặt tinh xảo nhẹ nhàng nghiêng qua, đôi mắt đẹp nhìn quanh, đưa mắt ra hiệu với gia phó mặc quần áo thô bỉ bên cạnh.
“Sắc trời không còn sớm, các ngươi nhớ rõ sớm một chút xong việc.
Nếu giữ nàng lại, đừng nói tiền thưởng, ngay cả người nhà của các ngươi, ta cũng sẽ không để lại người sống.”
Lông mày lá liễu của thiếu nữ dựng lên, thanh âm trầm xuống.
“Nhị tiểu thư, chúng ta làm việc ngài yên tâm! Chờ nàng tắt thở, chúng ta sẽ ném nàng ra ngoại ô! Tuyệt đối sẽ không để bất luận kẻ nào phát hiện!”
Nam tử thân hình cao lớn bên trái cười nịnh nọt với thiếu nữ, động tác dưới chân càng lúc càng lớn.
Hắn hướng thiếu nữ cuộn mình trên mặt đất hung hăng đạp, thấy nàng thống khổ cuộn mình, nụ cười trên mặt càng thêm điên cuồng.
Thiếu nữ được gọi là Nhị tiểu thư hài lòng gật gật đầu, nàng tựa hồ nhớ ra cái gì đó, đôi mày liễu xinh đẹp nhẹ nhàng giương lên: “Nếu phụ thân hỏi, các ngươi hẳn là biết phải ăn nói như thế nào chứ?”
Gia phó kiêu ngạo vỗ vỗ bộ ngực của mình, thô lỗ nói: “Hôm nay Tam tiểu thư náo loạn đi ra ngoài, nhất định phải đi ngoại ô du ngoạn, chúng ta tìm mọi cách khuyên can, Tam tiểu thư sao cũng không nghe.
Sắc trời đã tối, lúc chúng ta chạy ra ngoài tìm kiếm, Tam tiểu thư đã táng thân trong bụng sói.”
Gia phó vừa nói xong lời mà nhị tiểu thư dặn dò, thiếu nữ khẽ gật đầu, nụ cười trên mặt dần thu lại: “Còn nữa, phải nhớ kỹ, hôm nay các ngươi đều chưa từng gặp qua ta.”
“Nô tài đã biết, nhị tiểu thư xin yên tâm!”
Thiếu nữ áo xanh nhếch môi cười, nàng từ bên hông cởi xuống một cái túi gấm nặng trịch, tiện tay ném về phía sau.
Gia phó nhanh tay lẹ mắt nhanh chóng tiếp được, hắn nhanh chóng mở ra, vừa nhìn thấy bên trong chứa đầy hoàng kim, trong đôi mắt to bằng hạt đậu hiện lên một tia tham lam.
Thiếu nữ áo xanh cười đắc ý, nàng nắm quạt tròn, tha thướt yêu kiều bước lên xe ngựa đầu ngõ.
Ánh sáng màu da cam chiếu vào cuối hẻm nhỏ, gia phó càn rỡ lại điên cuồng đánh đập thiếu nữ nằm trên mặt đất.
Máu đỏ thẫm chậm rãi chảy ra, cả con hẻm nhỏ đều tràn ngập mùi máu tươi làm cho người buồn nôn.
Ngón tay thiếu nữ hơi thở yếu ớt cuộn lại, toàn thân nàng đều là vết thương, ngay cả ngón tay cũng là một mảng máu thịt be bét.
Nếu gia phó bên cạnh ngồi xổm xuống quan sát, nhất định có thể phát hiện tay trái thiếu nữ vẫn luôn nắm một ngọc thạch dính đầy máu.
“Ta… Lấy sinh mệnh thề…” Thiếu nữ nói đứt quãng, thanh âm nàng cực thấp, ngay cả gia phó xung quanh thi bạo cũng chỉ có thể nghe thấy âm tiết nhỏ vụn.
“Đường gia trên dưới…”
Gia phó lớn nhất nhìn chằm chằm thiếu nữ hấp hối dưới chân, hắn nhướng đôi lông mày đen xì, ác thanh ác khí ngồi xổm xuống, nâng cằm thiếu nữ lên: “Tam tiểu thư, có lời gì cứ nói ra đi, qua hôm nay, ngươi chính là cô hồn dã quỷ mà Diêm Vương gia cũng không thu.”
Con ngươi thiếu nữ hơi tan rã, trong đôi mắt màu trà gần như không có chút ánh sáng nào.
Nàng lập tức sẽ chết.
Gia phó nhìn bộ dáng thê thảm của thiếu nữ, lại ước lượng túi gấm nặng trịch bên hông.
Đầu thai đến nhà tốt lại có ích lợi gì?
Kết cục còn không bằng một nô bộc như hắn.
“Nói đi, Tam tiểu thư!” Gia phó gia tăng khí lực trong tay, cơ hồ muốn bóp nát cằm nàng.
Ngũ quan thiếu nữ bị máu tươi bao trùm, hầu như nhìn không rõ.
Theo dư quang của hoàng hôn, người hầu trông thấy nàng gian nan kéo ra một nụ cười.
Còn cười được sao? Tam tiểu thư này chẳng lẽ bị đánh ngốc rồi sao?
“Lão đại, Tam tiểu thư… Có phải hồi quang phản chiếu rồi không?” Gia phó gầy gò bên cạnh cẩn thận lên tiếng.
Chẳng biết tại sao, hắn luôn cảm thấy nụ cười của Tam tiểu thư có chút khϊếp người.
Hắn không nhịn được run rẩy, lui về sau một bước.
Gia phó lớn nhất có chút ghét bỏ trừng mắt nhìn đồng bọn phía sau, hung tợn mở miệng: “Ta cần ngươi nhắc nhở ta?”
Hắn quay đầu đi, nhưng không nhìn thấy nụ cười càng lúc càng lớn trên khóe miệng thiếu nữ.
“Ta thề với sinh mệnh của mình… Người Đường gia trên dưới khi dễ ta, đời này không được chết tử tế!”
Vừa dứt lời, thiếu nữ đột nhiên ngồi dậy, nàng giật Tố Thiền còn sót lại trên đầu xuống, nhanh nhẹn ngoan lệ đâm vào cổ của gia phó lớn nhất!
Một dòng máu đỏ tươi phun ra ngoài, ngọc thạch trong tay thiếu nữ bỗng nhiên rực rỡ dị sắc!
Một đạo kim quang chói mắt lại cường đại hiện lên, gia phó chung quanh còn chưa kịp phản ứng theo bản năng che khuất hai mắt.
Máu đỏ tươi văng tung tóe trong góc tường trắng như tuyết, kim quang tán đi, mấy gia phó phản ứng chậm mở hai mắt ra, đã bị một màn đáng sợ trước mắt dọa sợ nói không nên lời.
“Lão… lão đại?”
Lão đại chết rồi.
Chết không nhắm mắt.
Mà Tam tiểu thư bị thương đầy người kia đã sớm biến mất không thấy nữa.
……
Mặt trời chiều ngã về tây, ánh chiều tà tán đi, bóng tối nối gót mà đến.
Vùng ngoại ô trấn Lâm Tiên, thiếu nữ quần áo tả tơi chật vật chống người dậy, bò về phía dòng suối nhỏ cách đó không xa.
Đau quá.
Thiếu nữ động tác hơi lớn khẽ động, máu đỏ tươi hơi hơi thấm ra, làm xiêm y bẩn lần nữa thấm ướt.
“…”
Cảm giác đau đớn từ trong xương truyền đến lấn át sự kí©h thí©ɧ do vết thương ngoài da mang đến, thiếu nữ cắn chặt răng, cố gắng bò đến bên dòng suối.
Nước suối róc rách không ngừng chảy xuôi, thiếu nữ nằm rạp trên mặt đất, khó khăn vốc lên một vốc nước, hắt lên trên mặt mình dính đầy nước bẩn.
Nước suối mát mẻ, khiến đầu óc hỗn loạn của nàng thanh tỉnh hơn không ít.
Chỉ có điều, đầu óc càng thanh tỉnh, cảm giác đau đớn kia càng thêm mãnh liệt.
Vậy mà nàng lại không chết.
Mẫu thân khi còn sống lưu lại ngọc thạch thần bí, tựa hồ phát huy tác dụng.
Đường Vân Chi nhắm chặt hai mắt, trong đầu bắt đầu hồi tưởng lại cuộc đối thoại của Đường Hề Nhu và những ác phó kia.
“Hôm nay chính là ngày tiên môn mở ra, đến lúc đó chân nhân của Kiếm Tông sẽ đến Đường gia ta chọn lựa đệ tử có tư chất tối ưu, cho nên, trước khi trời tối, các ngươi nhất định phải giải quyết Đường Vân Chi cho ta!”
Đúng là buồn cười.
Tỷ tỷ tốt bụng dịu dàng dễ gần của nàng rốt cuộc cũng lộ ra bộ mặt thật của mình.
Đích tỷ của nàng uyển chuyển quanh co, mưu đồ từ lâu, chính là vì hôm nay hại chết nàng.
Đường Vân Chi từ từ mở mắt ra.
Không biết từ lúc nào ánh trăng đã ló dạng, ánh trăng êm dịu trải rộng khắp vùng ngoại ô.
Từng làn hương hoa sen bay tới từ cách đó không xa, Đường Vân Chi giật mình phát hiện, bây giờ đã là mùa hè.
Suối nước mang đến mát mẻ rút đi, cảm giác đau đớn quen thuộc phô thiên cái địa thổi quét mà đến.
Gió hè nóng bỏng cuốn đám mây nơi chân trời lên, che khuất ánh trăng trên mái vòm.
Xung quanh chìm vào bóng tối, Đường Vân Chi hình như cũng rơi vào trong hỗn loạn.
Phải chết như vậy sao?
Thật sự uất ức như vậy lại an tĩnh rời đi sao?
Vô số âm thanh tràn ngập trong đầu Đường Vân Chi, Đường Vân Chi thống khổ cuộn tròn thân thể, mồ hôi tinh mịn làm ướt sợi tóc trên trán nàng, nàng cắn môi, cố gắng làm cho âm thanh trong đầu nàng vang lên.
“Ta không muốn chết.
Đường Vân Chi ta, nhất định phải sống sót!”
Nàng nhất định phải cố gắng sống sót, hoàn trả gấp bội những tổn thương đã từng phải chịu!
Thiếu nữ cắn nát môi, một dòng máu đỏ tươi theo khóe môi chậm rãi chảy xuống.
Trong hỗn loạn, Đường Vân Chi phảng phất như ngửi thấy một mùi hương hoa sen thanh đạm.
Có người đang tới gần.
Đường Vân Chi cố gắng mở mắt ra, lại phát hiện cho dù mình cố gắng thế nào cũng không thể nhúc nhích được nửa phần.
“Sư tỷ, nơi này giống như nằm một nha đầu bẩn thỉu?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook