Nằm ở rìa phía Đông Thủ phủ Sion thuộc cõi Zodiac tồn tại một thị trấn lâu đời, không ai biết nó được thành lập khi nào? Chỉ thấy người ngoài gọi nó là "Kẻ tội đồ", nơi mà không ai dám đến gần, họ nói rằng những ai bước chân vào thị trấn này người ấy sẽ bị vấy bẩn.

Họ tin rằng Thần Sáng tạo đã ám lên thị trấn một lời nguyền, và chẳng kẻ nào dám bạo gan đi ngược lại ý ngài, không một nhà cầm quyền nào muốn nhận nơi này làm thuộc địa. Nếu có những kẻ ngoại bang vào đây thì đó cũng chỉ là những kẻ nằm ngoài vòng tay thần - Sói và Ma Cà Rồng.

Thực sự nơi đây có đáng nguyền rủa đến vậy hay không? Chẳng ai biết, những cư dân ở đây cũng đâu khác những người bình thường ngoài kia, đáng tiếc họ sinh ra nơi này thì mặc định số phận họ là kẻ bị báng bổ.

Biết bao thế hệ nối tiếp nhau, thị trấn này vẫn không tránh khỏi là miếng mồi ngon của Tộc Sói và Ma cà rồng, không một ngày nào, những con thú hoang kia là không rình mò chớp cơ hội vồ lấy những miếng thịt tươi béo ngậy.

Chính vì vậy, một đội thợ săn được thành lập, cũng chả to tát gì, chỉ là những trai tráng trong thị trấn cùng nhau chung sức bảo vệ thị trấn khỏi thú dữ, và Thiên Bình chính là một trong số đó, anh còn trẻ, đầy nhiệt huyết và gan dạ, luôn mong muốn được đứng trong đội ngũ những người bảo vệ cho thị trấn nhỏ này.

Đêm nay đến lượt anh trực, như thường lệ, anh luôn dặn dò em gái mình trước khi đến trạm canh gác, trong nhà giờ chỉ có mình anh là người lớn nhất, bố mẹ đều đã mất sớm, Thiên Yết chỉ mới 12 tuổi , để con bé ở nhà một mình anh quả thực không yên tâm. Vậy nên trước khi đi, anh luôn dặn dò con bé đóng cửa cẩn thận, kín mít, không phải anh gọi tuyệt đối không được ra mở cửa.

Thiên yết nghịch ngợm, nhưng lại ngoan như chú cún nhỏ, gật gật cái đầu trông sao đáng yêu làm sao, lúc anh ra khỏi nhà thì cũng lập tức cài then cửa thật chặt, thắp nến khắp phòng rồi lên giường ôm chăn đi ngủ. Thi thoảng vài tiếng lạch cạch khiến con bé hoảng hồn, giật mình tỉnh dậy.

Nhưng sao đêm nay rét quá, tiết trời mới chỉ cuối thu sao mà lại rét đến vậy, những cơn gió heo hút vi vu thổi qua từng con hẻm rít lên những tiếng đầy ai oán khiến người ta không khỏi rùng mình. Thiên Yết nằm chằn chọc mãi, lạnh quá sao nó ngủ được, rồi tiếng gió rít khiến nó sợ hơn mấy phần.

Nó quyết định vùng ra khỏi chăn, lại gần cái bếp lò, tiện tay ném vài khúc gỗ vào trong đống lửa đang dần lụi tàn. Cái môi chúm chím thổi phù phù cho lửa to lên, hai tay hơ hơ qua rồi chà sát vào nhau cho ấm.

- Sao mà rét thế nhỉ?

Thiên Yết lẩm bẩm rồi khoanh hai tay lại trước ngọn lửa

- Chả lẽ lôi chăn ra đây nằm cạnh cái lò sưởi cho nó ấm chứ?

Nó cứ không ngừng lẩm bẩm, định bụng làm thật như vậy luôn

*Cạch..h....*

Thiên Yết giật mình quay phắt lại, một âm thanh lạ ở ngoài cánh cửa, có ai ở ngoài đó, tiếng kẽo kẹt từ những tấm gỗ đã mục khiến Thiên Yết không khỏi rùng mình.

- Ai đó?


Thiên yết hét lên, anh Thiên Bình đôi khi cũng hay vè giữa đêm như vậy, nhưng không có tiếng động gì đáp lại nhưng nó dường như cảm thấy có ai đó phía bên ngoài cánh cửa.

- Không đùa à nha? ai vậy, anh Thiên Bình hả, đừng chọc em.

Thiên Yết gọi lại lần nữa, trên tay từ lúc nào đã rút sẵn cành củi còn nghi ngút lửa, đỏ hỏn tiến về phía cánh cửa, anh Thiên Bình nói, trong mọi hoàn cảnh, khi không có anh ấy, nó cũng không được phép yếu đuối.

Chậm dãi từng bước tiến về phía cánh cửa, tiếng động lúc nãy đã không còn, nhưng Thiên Yết biết, thứ đó không bỏ đi, nó vẫn ở đó, tiếng thở của nó ngày càng gấp rút hơn. Một nỗi sợ hãi dâng trào lên trong lòng Thiên Yết, cứ mỗi bước chân, nỗi sợ ấy lại càng dâng lên, nó đôi lúc muốn hét lên, nhưng lại cố nuốt lại, nó tự dặn lòng mình phải thật bình tĩnh.

Cứ như vậy, nó cố nuốt nỗi sợ hãi của mình, nhưng nỗi sợ ấy vẫn cứ tiếp tục dâng lên, đôi khi nó thấy họng mình chật trội như sắp hết chỗ chứa, mồ hôi chảy ra ròng ròng. quái lạ, lúc nãy còn lạnh vậy mà giờ lại nóng ran.

Ánh nến leo lắt thả mình trong gió, tiếng rít ngày càng rõ hơn, dường như có ai đang tựa vào cửa nhà nó, lưng người đó lấp gần kín cả cánh cửa gỗ lỏng lẻo đã mục từ lâu.

- Quái lạ, ai giờ này còn ngồi đây?

Nó lại lẩm bẩm, nhưng không dám mở cửa, Thiên Bình bảo dù có bất cứ điều gì cũng không được cho người lạ vào nhà. Anh bảo Ma Cà Rồng hay Ma Sói đều là những loài giống con người, chỉ khi chúng nhe nanh hay biến đổi mới khác. Thiên Yết cứ mãi đắm chìm trong những lời nhắc nhở của anh mình nhưng có vẻ người kia đang rất yếu, những tiếng thở gấp gáp khi nãy dần trở nên nặng nhọc, hắt ra như đang cố gắng vượt qua một điều gì đó.

- Này, này ai vậy, sao đêm hôm rồi còn ở đây? Có cần giúp đỡ không vậy?

Thiên yết khẽ gõ nhẹ vào cánh cửa, nó biết hành động của nó là hết sức nguy hiểm, nhưng đâu thể thấy chết không cứu.

- Nhóc con...*hụ hụ* đừng mở cửa.

Một giọng nói vang lên phía bên kia cánh cửa, trầm đục của một người rất trẻ, kèm theo đó là một tràng ho, có vẻ người này thật sự không ổn.

- Cái gì mà nhóc con chứ? tôi 12 tuổi rồi nhé, anh tôi bảo tôi đã ra dáng người lớn rồi đó.

Nó nhận lại một tiếng cười của người ngoài kia

- Anh của nhóc cũng thật biết nịnh.


- Thế nào cũng được - *Thiên Yết nhún vai* - rồi sao ngươi lại ở đây, sao ta không được mở cửa?

Một tiếng động nữa phát ra, có vẻ người đó đang cố ngồi thẳng lên, chiếc cửa gỗ dường như chẳng thể chịu được sức mạnh ấy, tiếng hắng giọng rồi thở hắt ra.

- Nguy hiểm lắm, anh của nhóc chắc hẳn cũng dặn nhóc không được cho người lạ vào nhà.

- Anh của ta cũng nói thấy người khó khăn phải cứu giúp. Với cả nếu ngươi có ý hại ta sao còn kêu ta đừng mở cửa?

- Ha ha ha - *tiếng cười phát ra đầy nặng nhọc* - Ta có thể lừa nhóc giả làm người khó khăn cần cứu giúp, như bây giờ chẳng hạn.

- Vậy thì ngươi cứ giết ta đi - Thiên Yết châm chọc lại, nó biết người kia chẳng có ý hại nó, sao lại vậy ư? Nó cũng không rõ, linh cảm nó mách bảo vậy.

Nó nhấc chiếc chốt cửa ra, chiếc cửa gỗ như được giải phóng, ngay lập lức mở ra, người kia cũng bất ngờ lăn ra đất, chỉ kịp nhìn lên thấy một bóng dáng nhỏ cúi xuống nhìn mình.

- Ngươi không sao chứ - Thiên yết vội và đỡ người kia dậy.

- Sao không báo ta trước một câu - khó khăn lắm hắn với ngồi dậy được, tay chống xuống đất nhìn tiểu yêu trước mặt

- Sao ta biết ngươi lại không hề chuẩn bị trước - Thiên Yết cũng không vừa, nó nhìn tổng thể người ấy, đúng là còn rất trẻ, hơn nữa còn rất đẹp, hắn đẹp đến ma mị, anh Thiên Bình bảo chỉ có Ma Cà Rồng hay những tộc khác ngoài kia mới có được vẻ đẹp như vậy.

- Ngươi không lẽ là ma hả?

Nó cứ chăm chăm nhìn mặt người kia, quả nhiên rất đẹp, nó nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống vậy? Điều đó khiến người đối diện đang xem lại vết thương trên cánh tay cũng cảm thấy như bị theo dõi mà nhìn nó.

- Sao nhóc biết?

Thiên Yết trợn trừng mắt, nó chỉ hỏi chơi thôi mà thật luôn.

- Rồi ngươi có định hút máu của ta không?


Nó lùi lại vài bước, nhìn tên kia với biểu tình đầy nghi ngờ

- Chẳng phải nhóc cũng mở cửa rồi đó sao - *hắn băng lại vết thương tên cánh tay* - Hay ta có nên thử hút máu của một con người xem sao - *rồi hắn ngước lên nhìn Thiên Yết đầy tà mị* - Ta nghĩ sẽ rất ngon, hơn nữa lại là một tên nhóc

Và rồi hắn lại ngước lên trần nhà cười cười như đang liên tưởng ra viễn cảnh hạnh phúc lắm.

Lời tên đó nói khiến Thiên Yết không còn sợ nữa mà nổi máu tò mò, nó lại sát tên kia, hẩy nhẹ vào tay hắn

- Này, chả nhẽ ngươi chưa từng hút máu người ư?

Tên đó hắt ra một nụ cười

- Chưa bao giờ?

- Điêu, anh ta nói Ma Cà Rồng rất khát máu, làm gì có chuyện không hút máu

- Vậy ta sẽ hút máu nhóc nhé?

Gương mặt hắn nở một nụ cười nửa miệng, cùng lúc ấy khuôn mặt tuấn mĩ vừa rồi chuyển sang trắng bệch, một vài hắc tuyến xuất hiện trên khuôn mặt ấy, đôi đồng tử đã chuyển sang màu hổ phách dũng mãnh, và đặc biệt chiếc răng nanh cũng lộ ra, nhọn hoắc.

Thiên Yết nhất thời kinh hãi, toàn thân như tê cứng rụng rời, nó cứ đứng trời chồng vậy, không lẽ linh cảm của nó là sai chứ? Dường như có một cục gì đó ứ nơi cổ Thiên Yết khiến nó không thể hét nổi, mà tên kia đã tiến sát gần nó cùng với nụ cười man dại.

Nhưng rất nhanh sau đó, trên khuôn măt hắn không còn thấy nét cười nữa, hắn khựng lại như nghe ngóng điều gì rồi nhào đến chỗ Thiên Yết bịt chặt mồm nó lại, ép nó sát tường.

- Nhóc con, ngoan nào, không hay rồi.

Thiên Yết ban đầu còn tưởng mình sắp chết đến nơi nhưng khi thấy vẻ mặt lo lắng của hắn ta nó mới nhận ra, thứ nó nên lo không phải hắn, mà còn là một thứ đáng sợ hơn thế, khiến ngay cả một tên Ma Cà Rồng cũng phải rè chừng.

- Ta không thể ở đây lâu, sẽ rất nguy hiểm cho nhóc, ta phải đi ngay, hãy chốt cửa chặt và chờ anh của nhóc về.

Hắn xem xét bên ngoài một chút rồi toan bỏ đi, nhưng Thiên Yết ngay lập tức níu tay hắn lại, hắn khá ngạc nhiên với hành động này của một con bé 12 tuổi.

- Ta sẽ giúp ngươi - Thiên Yết khẳng định chắc nịch

---------------------------------------------------------------------------------------------


Tiếng gió rít vẫn không ngừng thổi, Thiên Yết vội vã chạy qua con đường nhỏ, nó phải mau báo với anh trai nó rằng thị trấn có một vài vị khách không mời mà đến. Nhưng làm sao để báo được tin cho Thiên Bình mà khiến anh ấy không nghi ngờ, chuyện có một con Sói trong thị trấn?

Thiên Bình chắc sẽ nghĩ em mình bị mê sản mất.... Hay nói cho anh ấy biết nó đã cho một tên Ma Cà Rồng vào nhà? Trời đất, anh nó sẽ hạ đo ván tên đó chứ đừng nói là tin vào những lời hắn nói.

Nó cứ vừa chạy rồi nghĩa đủ lý do thuyết phục nhất, những cơn gió cứ thốc vào mặt nó lạnh ngắt, quãng đường từ nhà nó đến trạm gác hôm nay sao lại xa đến vậy chứ?

Thiên Yết chợt khựng lại, một bóng người nào đó đứng chắn trước mặt nó, trong màn đêm mờ ảo, nó không thể nhìn rõ người ấy thế nào.

- Nhóc con! Sao giờ này nhóc không ngoan ngoãn nằm trong nhà mà còn chạy ngoài này?

Thanh âm lạnh lẽo khiến nó rợn người, không phải giọng ấm áp của tên vừa nãy, nhưng sao lại đáng ghét thế, hôm nay tên lạ nào cũng gọi nó là nhóc con, bộ nó bé bỏng vậy sao?

- Ngươi có việc gì, sao lại chắn giữa đường của ta?

Thiên yết có sợ không? Đương nhiên là nó sợ, người nó run cầm cập, vì lạnh và vị sợ nữa, hơi thở gấp gáp lại lần nữa xuất hiện, nhưng nó vẫn lấy hết sức bình sinh mà đấu khẩu với hắn.

- Đường của nhóc ư? vậy ta sẽ để nhóc đi, nhưng nhóc phải cho ta biết, nhóc có thấy một kẻ lạ mặt nào xung quanh đây không?

Lúc này hắn bước lên vài bước, ánh sáng le lói của ngọn đuốc nơi những căn nhà gần đó soi rọi vào mặt hắn. Khuôn mặt trắng bệnh, mái tóc bạch kim và rớm chút máu bên khóe miệng. Hắn nhìn Thiên yết như muốn ăn tươi nuốt sống nó vậy, hắn đẹp nhưng không hề ôn nhu như tên kia.

Thôi xong rồi, Thiên yết bỗng lùi lại vài bước, lần này nó chết thật rồi, người hắn ta tìm chẳng phải tên vừa nãy trong nhà nó hay sao? Thế thì hắn chính là con Sói kia mà, còn chưa kịp báo cho anh Thiên Bình mà hắn đã ở đây rồi, thế thì đời Thiên Yết nó chắc dừng lại ở đây thôi.

- Người lạ nào, ta chẳng thấy ai hết ấy

Thiên Yết đang hoảng loạn cực độ, trong giọng nói đã hết phần đanh thép, chân nó như bị đông cứng lại, nhấc từng bước cũng khó khăn.

- Ta e là không phải như vậy!

Hắn ta mỉm cười, nụ cười nửa miệng gian manh như tìm kiếm được con mồi hảo hạng, toàn thân hắn bắt đầu động đậy, những đường gân nổi lên khắp cơ thể và tứ nhi vuốt nhọn mọc lên, khuôn mặt cũng biến đổi hiện rõ lên khuôn mặt một con Sói trắng . Hắn đã biến hình thành một con Sói trong ánh mắt kinh hãi của Thiên Yết như sắp rơi ra khỏi khuôn mặt.

Con Sói vồ tới chỗ Thiên Yết

Chỉ kịp nghe một tiếng hét thất thanh

Đêm đó hẳn là một đêm dài...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương