Uông Lôi: "Nhưng cái này có liên quan gì tới nhiệm vụ? Chúng ta không đi qua điều tra mộ của giáo viên không đầu à? Mục tiêu của chúng ta là xác chết vô danh, không phải Tóc Vàng và tên mập, đúng chứ?"


Bây giờ Úc Dạ Bạc không có thời gian giải thích, chỉ huy nói: "Mọi người đi tìm cái điện thoại tôi ném từ cửa sổ lầu 3 xuống đi."


Uông Lôi: "Trác Lê nói cậu ấy có nhìn thấy, ở cạnh bồn hoa bên trái."


"Qua nhặt lên đi."


Trác Lê vô cùng nghe lời đi qua nhặt điện thoại lên, tung ta tung tăng chạy về bên Uông Lôi, cúi đầu thấy điện thoại cô xuất hiện một tin nhắn mới: "Rất có khả năng con quỷ thông qua camera điện thoại quan sát người cầm."


Trác Lê: ?!


Cậu nhóc sợ tới mức muốn quăng điện thoại, Úc Dạ Bạc lại bổ sung một câu: "Bên cạnh đó chúng ta cũng có thể thấy những gì nó nhìn, chắc hẳn nó không thể rời khỏi tòa nhà thực nghiệm."


Nhiều lắm thì chỉ bò được trên vách tường ngoài, nếu không đã sớm lao ra giết người.


"Cho nên mọi người giúp tôi để ý nó, một khi thấy nó lên lầu ba thì thông báo cho tôi."


Trác Lê: "666, anh, em cho anh 100 điểm cho hoạt động chống thăm dò của anh."


Vốn dĩ con quỷ kia có thể thông qua cách này tìm người, kết quả lại bại lộ vị trí của bản thân, phỏng chửng tức muốn chết.


Úc Dạ Bạc: "Bây giờ nó ở chỗ nào?"


Uông Lôi: "Nhìn không rõ lắm, bên trong tối quá...."


Uông Lôi: "Từ từ, nó di chuyển rồi. Vừa nãy hình như nó đi ngang qua một dãy tượng ngoài hành lang."


Dãy tượng ngoài hành lang? Có vẻ nó cho rằng cậu muốn trốn ra ngoài nên đuổi đến đó.


Úc Dạ Bạc lẳng lặng đến cửa sau phòng học, quả nhiên nghe thấy tiếng bước chân, xác định được tình huống, cậu lập tức đi lên lầu 3.


Thời điểm tiến vào lầu 3 một lần nữa, ván cửa đẫm máu và ngón tay đứt đoạn trên mặt đất biên mất, giống như tất cả chuyện vừa rồi đều chưa từng xảy ra. Úc Dạ Bạc đi đến chỗ nhặt được điện thoại, cẩn thận quan sát vết bẩn màu vàng xanh trên mặt đất và mảnh vụn thủy tinh xung quanh.


Trong đó có một mảnh thủy tinh lớn nhất có dán nhãn, ghi số '01/05', trước đó còn có chữ viết, nhưng đã nhòe nên không thấy rõ.


Điện thoại di động đặt trên kệ dùng để chiếu sáng rung hai cái, Úc Dạ Bạc cầm lên xem, nhìn thấy Tần Hoài Chu gửi tin nhắn: "Bên trái giá sắt bên cạnh có dấu vết."


Úc Dạ Bạc đi qua xem, chỉ thấy bên trái kệ để hàng, tầng một hai ba đều có nửa dấu chân, thoạt nhìn như có người bám vào kệ để leo lên trên.


Tần Hoài Chu lại nói: "Em cẩn thận một chút, chỗ này có quá nhiều đồ, nó mà đuổi tới anh cũng không dám ra tay."


Là thẻ đạo cụ của Úc Dạ Bạc, nếu bởi vì đánh quái mà làm hỏng đồ vật thì lỗi này cũng được tính lên đầu người làm nhiệm vụ, cho nên lúc nãy anh mới lựa chọn chặn đòn tấn công mà không phản công đá con quỷ một phát.


"Ừ." Úc Dạ Bạc gật đầu: "Tần Hoài Chu, lại ra đây giúp tôi một chút, tôi muốn thấy đồ vật trên kia."


Cái kệ này quá cao, bên trên cũng chất một đống đồ, cao ít nhất 3 mét, lấy khả năng tay chân phối hợp của ngài Úc thì lúc trèo lên khó tránh khỏi việc 'đá thúng đụng nia' đánh vỡ thứ khác.


Một khi đống đồ rơi xuống bị vỡ thì cậu được đi ngắm gà khỏa thân rồi.


Lúc Tần Hoài Chu ôm cậu nâng lên lần nữa, ôm chính là ôm sườn eo. Không biết tên này cố ý hay cố tình, thế mà dám nhéo nhéo eo cậu, Úc Dạ Bạc mẫn cảm bị nhột co người một chút.


Màn hình điện thoại hiện lên một câu: "Đừng động đậy."


Úc Dạ Bạc đành khống chế cơ thể, ngoan ngoãn bị ôm lên.


Theo tầm mắt ngày càng nâng cao, giây phút khi đèn pin điện thoại chiếu lên đỉnh kệ, Úc Dạ Bạc hít một hơi thật sâu.


....tất cả đều là thi thể!


Chính xác mà nói thì là tiêu bản thi thể ngâm trong formalin.


Ở tầng cao nhất này xếp một loạt bình thủy tinh, bên trong đa số là động vật như rắn, thằn lằn, thỏ, bọ cạp....


Từng xác chết nhợt nhạt mềm mại nằm trong dung dịch formalin vàng, không nhúc nhích, ánh mắt nhỏ cách lớp thủy tinh lạnh lẽo như đang nhìn chằm chằm cậu, chết chóc âm trầm.


Quỷ dị không nói thành lời.


Nhưng thứ khiến người ta sởn tóc gáy nhất chính là chiếc bình không phải đựng xác động vật mà là một cánh tay người.


Bàn tay bị chắt đứt từ khuỷu tay, không biết đã ngâm bao lâu, đã vô cùng trương phình. Ngón tay trương lớn gấp đôi bình thường, vàng đến phát xanh, không còn chút máu, móng tay rất dài, gần như quấn quanh đáy bình, tựa như sau khi bị chặt đứt rồi còn phát triển.


Bên cạnh lọ đựng tay là một lọ đựng chân. Giống như tình trạng bàn tay, bàn chân phình như sắp nổ tung, mạch máu tái nhợt và xương trắng có thể thấy rõ, móng chân cũng chạm tới đáy bình.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương