Sư Huynh Ta Thực Quá Ổn Trọng
Chương 207: Công Minh quyết định sẽ giúp việc này...

Dịch: Thiên Hạ Đệ Nhị

Lúc hai cao thủ Tây Phương giáo rời đi, sắc mặt như quả cà tím;

Nếu không phải vì quan tâm đến mặt mũi cao thủ đại giáo, một phần cũng vì sợ lại bị Triệu Công Minh đánh, nói không chừng miệng đã phun nước bọt, tiếp tục chửi rủa...

Đổi lại người nào cũng sẽ không nhịn được mà sinh ra tức giận.

Nhưng bọn hắn cũng chỉ có thể cúi đầu chịu thiệt, xám xịt ly khai, trở về núi bế quan năm trăm năm, sẽ không đi lại trong hồng hoang nữa.

Chờ hai người đi xa, Triệu Công Minh vuốt râu tập trung suy nghĩ, nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra.

Bỗng nhiên, Triệu Công Minh đột nhiên ngửa đầu cười to.

"Ha ha ha ha!"

Hoàng Long chân nhân ở bên cạnh mặc dù không hiểu chuyện gì, nhưng cũng cười theo...

Trong lúc nhất thời, trên mặt biển ngập tràn tiếng cười vui sướng của mấy lão già.

Đạo nhân giấy Lý Trường Thọ vẫn không hiện thân, tiếp tục trốn ở trong tay áo của Hoàng Long chân nhân...

Đối phương còn có thể xài chiêu hồi mã thương;

Tốt hơn hết là không nên bại lộ việc hắn cũng có liên quan đến chuyện này.

Lúc đầu, khi Hoàng Long chân nhân tìm tới cửa, Lý Trường Thọ cũng không phải là không nghĩ tới, đây có khả năng sẽ là âm mưu nhằm vào hắn.

Nhưng sau khi liên tục cân nhắc, Lý Trường Thọ không thể không bỏ qua chuyện này, để tránh gây thêm rắc rối.

Với việc hắn đã thành thạo pháp thuật đạo nhân giấy, cho dù là bị tính kế thì tính ra cũng chỉ tổn thất một cỗ đạo nhân giấy, lãng phí một chút chất dịch.

Vì vậy, hắn đã tới đây và còn là người đứng sau chỉ đạo việc này...

Khụ, chuyện của đệ tử Đạo môn có thể gọi thao túng sau lưng sao?

Lý Trường Thọ chỉ là cho hai vị tiền bối Đạo môn một chút lời khuyên để giúp đỡ bọn họ thoát khỏi tình trạng khó khăn hiện tại và tránh những rắc rối trong tương lai, chỉ như vậy thôi.

Nhân tiện, sử dụng lời thề để ràng buộc hai cao thủ Tây Phương giáo khiến bọn họ trong 500 năm không được ra ngoài...

Điều này cũng đã được Lý Trường Thọ lên kế hoạch từ trước.

Đối với cao thủ cấp Triệu Công Minh và Hoàng Long chân nhân, năm trăm năm cũng không phải là dài, có lẽ cũng chỉ tương đương một cái chợp mắt. Đối phương dễ dàng bỏ qua điều này, thoải mái đáp ứng.

Nhưng theo Lý Trường Thọ suy diễn thì một trăm năm tới sẽ rất quan trọng đối với sự tình “Long tộc thượng thiên”.

Có thể làm giảm bớt một phần sức chiến đấu của Tây Phương giáo, thậm chí khiến bọn họ ít ảnh hưởng đến đại cục, thì tương lai sẽ dễ dàng kiểm soát hơn...

Hoàng Long chân nhân cười theo vài tiếng, không khỏi nói:

"Công Minh sao lại cười nhiều như thế?"

"Ha ha ha, ta cười những người này đã bị ta đánh!"

Triệu Công Minh đắc ý vuốt râu, đầy khí chất oai hùng, thản nhiên nói:

"Hoàng Long sư huynh có chỗ không biết, trước đây ta cùng với Tam muội Quỳnh Tiêu khi ở Tây Ngưu Hạ Châu đã dạy dỗ rất nhiều môn nhân phương Tây nhìn không vừa mắt.

Ngày hôm nay, hai người này phải lừa bịp tống tiền sư huynh, biện pháp bọn họ sử dụng chính là học từ chỗ của ta.

Chỉ tiếc là bọn họ chỉ học được chút da lông bên ngoài!"

Lý Trường Thọ:...

Cái này có gì để tự hào?

Lại nghe thấy Triệu Công Minh tiếp tục cười nói:

"Ha ha ha, nếu không phải nhị muội Vân Tiêu kịp thời ngăn ta và tam muội lại, nói không chừng bây giờ ta đang bị Tây Phương giáo đuổi giết rồi, ha ha ha!

Ta chưa từng nghĩ tới biện pháp hoá giải chuyện này lại đơn giản như thế!

Ha ha ha ha! Cười chết ta mất!"

Khoé miệng Hoàng Long chân nhân giật giật...

Người của Tiệt giáo... Đều có hành vi phóng đãng, không câu nệ tiểu tiết như vậy sao?

Hoàng Long chân nhân đột nhiên nghĩ đến cái gì, giơ ống tay áo lên, nói nhỏ vào bên trong:

"Hải Thần đạo hữu? Đạo hữu có thể ra rồi?"

"Hải Thần lão đệ!"

Triệu Công Minh lập tức vui vẻ, nhìn vào trong ống tay áo của Hoàng Long chân nhân, nói:

"Ta lại nợ ngươi một cái nhân tình, thật sự không biết làm sao để trả lại!"

Lý Trường Thọ: Một quyển album ảnh của Vân Tiêu nương nương!

Đương nhiên, lời nói đùa này Lý Trường Thọ sẽ không bao giờ nói ra, nhiều lắm chỉ nói ở trong lòng thôi.

Lý Trường Thọ nói:

"Tiền bối, xin hãy tìm một nơi vắng vẻ, vãn bối có việc cần bẩm báo.

Tu vi của vãn bối kém xa so với hai vị tiền bối, nếu Tây Phương giáo biết được đây là tính toán của ta, e rằng sẽ phá huỷ Hải Thần miếu của ta mất."

"Bọn hắn dám!?"

Triệu Công Minh trừng hai mắt, vô cùng uy phong.

Ở bên cạnh, Hoàng Long chân nhân gật đầu mỉm cười nói:

"Ngày hôm nay là bần đạo nợ đạo hữu một cái nhân tình, thật sự phải nghĩ cách làm sao để báo đáp nhân quả này.

Tại sao chúng ta lại không đến Hải Thần miếu của đạo hữu nhỉ?"

"Đi đi, đi đến nhà của Hải Thần uống trà."

Triệu Công Minh nói một tiếng, lau sạch vết máu và khí tức ở nơi này, rồi cùng Hoàng Long chạy tới Nam Thiệm Bộ Châu.

Sau đó, hai vị đại lão Đạo môn, đệ tử Thánh Nhân, nghe theo lời đề nghị của Lý Trường Thọ, thay đổi tuyến đường đi đến chủ thần miếu ở An Thuỷ thành.

...

Vân quá ngũ châu tế, nhạn quy thiên khung lý.

(Mây bay qua năm châu, ngỗng quay về với trời)

Lý Trường Thọ nhất tâm đa dụng, mắt liếc nhìn tiểu sư tổ cùng Vong Tình thượng nhân đang chậm rãi bước ở hậu sơn, mở một đạo nhân giấy ẩn dấu ở An Thuỷ thành, ở đằng sau đại điện Thần miếu chuẩn bị một số thứ.

Trước khi hai vị đại lão đến thì trà đã chuẩn bị tốt và tạm thời đóng cửa Hải Thần miếu;

Về cách kết bạn với Hoàng long chân nhân, tìm hiểu thái độ của gã đối với Long tộc, thuyết phục gã giúp đỡ mình, giúp đỡ Long tộc lên trời... vv... và còn nhiều việc khác thì Lý Trường Thọ cũng đã có kế hoạch.

Chờ Hoàng Long chân nhân và Triệu Công Minh chạy đến, gian phòng bên trong Hỉa Thần miếu đã trở thành nơi hội tụ của “đại lão” và “đại lão giả” Tam giáo Đạo môn.

Vài tiếng đạo hữu, hai câu tiền bối, mỗi người chào hỏi lịch sự, bắt đầu ngồi xuống tâm sự.

Triệu Công Minh hứng thú bừng bừng, nói chuyện với Hoàng Long chân nhân về những “chiến tích rực rỡ” của bản thân trước kia, Lý Trường Thọ ngồi nghe ở một bên thì cười khổ...

Nhìn cảnh này...

Triệu Công Minh và Hoàng Long chân nhân ở chỗ của đệ tử Nhân giáo, ngồi dưới bức tranh Thông Thiên giáo chủ, vừa tán gẫu vừa nói đùa, chuyện trò vui vẻ. Lý Trường Thọ cũng cảm thấy có chút kỳ quái.

Hắn tự hiểu vị trí, hoàn cảnh của bản thân, xuất hiện cảm giác lo lắng, căng thẳng không xoá đi được đối với Phong Thần Lượng Kiếp.

Ngày hôm nay nhìn thấy hai vị này trong tương lai sẽ ở trong Phong Thần đại kiếp đấu pháp tàn nhẫn với nhau. Giờ cũng có thể vui vẻ hòa thuận, khoác lác, nói chuyện trên trời dưới đất với nhau như thế này...

“Có lẽ đây là chỗ đáng sợ nhất của kiếp nạn.”

Lý Trường Thọ đè nén tâm tình trong lòng, mỉm cười tham gia cuộc trò chuyện, chủ động dẫn dắt chủ đề với Hoàng Long chân nhân.

Rất nhanh, Lý Trường Thọ do dự không nói làm Hoàng Long chân nhân và Triệu Công Minh tò mò.

Triệu đại gia vung tay lên, cười nói:

"Hải Thần lão đệ, có chuyện gì thì nói ra, ở chỗ này cũng không có người ngoài!

Ngươi là Nhân Giáo đệ tử, Hoàng Long chân nhân cũng là một trong Thập Nhị Kim Tiên của Ngọc Hư Cung, chúng ta là thân cùng một nhà Đạo môn, ngươi cứ ấp a ấp úng như vậy, không xem chúng ta là bằng hữu sao?"

Lý Trường Thọ khẽ thở dài, nhìn như là đang nói Triệu Công Minh, nhưng thật ra là nói với Hoàng Long chân nhân...

"Nói thật, gần đây vãn bối gặp một việc khó giải quyết, không tiện giải thích, được rồi... nói rõ ra vậy."

Lý Trường Thọ chắp tay với phía trên.

Triệu Công Minh và Hoàng Long chân nhân sững sờ, mỗi người đều tập trung tinh thần và ra hiệu cho Lý Trường Thọ nói rõ thêm.

Lý Trường Thọ nói: "Hoàng Long tiền bối, ta nghe đồn ngài cũng là xuất thân từ Long tộc, không biết chuyện này là thật hay là giả."

Hoàng Long chân nhân có chút lúng túng cười một tiếng, thở dài:

"Bần đạo đúng là xuất thân Long tộc, nhưng bây giờ Long tộc cũng không muốn nhận bần đạo.

Nếu tính theo bối phận thì bần đạo cùng một thế hệ với Tứ Hải Long Vương hiện tại, nên gọi bọn hắn một tiếng huynh trưởng."

Triệu Công Minh có chút khó hiểu:

"Hải Thần lão đệ, sao lại đột nhiên hỏi tới chuyện này?"

Lý Trường Thọ nhúng ngón tay vào nước trà, viết một chữ “Thiên” ở trên bàn, ở bên cạnh viết thêm một chứ “Long”…

Đối mặt với đệ tử Thánh Nhân, Thập Nhị Kim Tiên Xiển Giáo, Lý Trường Thọ cũng không muốn giấu giếm điều gì, nói thẳng việc này cho Hoàng Long chân nhân biết, để cho gã tự mình quyết định.

Chỉ là, Lý Trường Thọ chú ý hơn đến kỹ xảo ngôn ngữ của mình mình khi giải thích vấn đề.

Hoàng Long chân nhân nghe Lý Trường Thọ nói một hồi, không nhịn được nhíu mày.

Tây Phương đang âm mưu muốn thu phục Long tộc;

Bản thân Long tộc đã đến bước đường khó khăn gian khổ nhất, đang trong tình trạng vô vọng, bốn bề đều gặp nguy nan;

Nhân Giáo có được số mệnh Thiên Đạo, muốn nhét Long tộc vào biên chế Thiên Đình. Huyền Đô Đại Pháp Sư là người phụ trách việc này, còn Nam Hải Hải thần Lý Trường Thọ là chân chạy việc cho Đại pháp sư...

"Chuyện này là một chuyện tốt với Long tộc."

Hoàng Long chân nhân trầm ngâm vài tiếng, nhìn chăm chú lên Lý Trường Thọ, cười khổ nói:

"Chỉ là bần đạo đã không còn liên hệ với Long tộc nữa, nếu ta lên tiếng chỉ sợ bọn họ cũng không chịu lắng nghe."

Lý Trường Thọ nghiêm mặt nói:

"Tiền bối, ngài còn lo lắng cho Long tộc sao?"

"Đó là quê hương của bần đạo, " Hoàng Long chân nhân nhẹ nhàng thở dài, trong mắt thần quang tận xa xưa, "Bất kể như thế nào, bần đạo cũng sẽ không bao giờ buông tay bọn họ.

Chỉ là...

Ài, đó là một câu chuyện dài, đều là chuyện từ thời thượng cổ."

Lý Trường Thọ nói:

"Vãn bối cũng có giao tiếp với Long tộc, ở Hải Thần giáo cũng có một phần hương khói công đức của Long tộc đấy;

Tiền bối, có lẽ vãn bối cũng hiểu vì sao ngài lại thở dài.

Vãn bối cả gan nói một câu."

Hoàng Long chân nhân lộ ra ôn hòa dáng tươi cười, nghiêm mặt nói:

"Đạo hữu không cần khiêm tốn nhứ thế, hãy chỉ giáo cho ta."

Lý Trường Thọ chậm rãi thở dài, mở miệng nói:

"Từ viễn cổ đến nay, Long tộc mang trên lưng nghiệp chướng phá huỷ thiên địa, số mệnh lụi tàn, giãy giụa cầu sinh nhưng không cam lòng kết thúc, bọn họ liên tục làm ra những chiêu trò lố bịch làm tổn hại uy danh của Long tộc.

Tiền bối một mực chú ý Long tộc nên là người rõ ràng nhất.

Những linh hồn anh hùng của Long tộc thở dài, lang thang trong hải nhãn, bọn họ cũng hi vọng Long tộc có thể lại một lần nữa đứng sừng sững trong thiên địa Hồng Hoang, không cần lo lắng đến con cháu mình sinh ra không thuận lợi...

Tiền bối, hoa mùa xuân hoá thành bùn, lá rụng về cội.

Những tội lỗi mà Long tộc gây ra trong thời cổ đại sẽ phải gánh chịu trong nhiều năm tới, nhưng tình hình hiện tại của Long tộc cũng có thể được cải thiện thông qua vấn đề này.

Ít nhất, khi Thiên đình hoàn mỹ, Thiên đạo gia trì, bệ hạ mở miệng nói một câu, Long tộc cũng có thể tránh khỏi nỗi khổ lấp biển.

Mà mấu chốt của việc này là ở trong vòng một trăm năm này…

"Lá rụng về cội, xuân hoa hóa bùn."

Hoàng Long chân nhân ánh mắt hơi mờ mịt, ngồi ở trên ghế sa lon, hồi lâu vẫn chưa lấy lại bình tỉnh.

Đột nhiên...

"Ta giúp!"

Hả?

Lý Trường Thọ trừng mắt nhìn về phía Triệu Công Minh, chẳng biết tại sao vị Triệu đại gia này đột nhiên kích động.

Công Minh đạo nhân trực tiếp đứng dậy, hai mắt tràn đầy hào quang, ánh mắt sáng rực nhìn Lý Trường Thọ, nói:

"Ta, Triệu Công Minh quyết định giúp đỡ Long tộc rồi!"

Ách... Hả?

Triệu Công Minh tiếp tục hô:

"Nếu không nghe Hải thần lão đệ nói thì ta cũng không biết Long tộc lại thê thảm như thế!

Đúng vậy, tuy Long tộc có nghiệp chướng vô hạn, nhưng để cho Long tộc tiến vào biên chế Thiên Đình, là một việc tốt đối với Tam Giới, đối với Long tộc và cả Đạo môn chúng ta!

Lão đệ, giờ chúng ta phải làm gì?"

Lý Trường Thọ:???

Cái quái gì thế?

Đây chính là đại nhân quả, không có chỗ tốt gì ngoài một chút công đức, cũng không có gì hay.

Triệu đại gia, ngài làm sao vậy!

Không phải là!

Đại gia ngài nghe được chuyện này, nên là bất động thanh sắc, sống chết mặc bay hay sao?

Đổi lại là ai thì nhân quả lớn như vậy, nghiệp chướng vô hạn của Long tộc bày ở đấy, cũng không dám tuỳ tiện tham gia vào, nhiều lắm thì giúp đỡ nghĩ ra kế sách đối phó...

Hắn đang thuyết phục Hoàng Long chân nhân, gã xuất thân từ Long tộc, là cao thủ Xiển Giáo còn chưa lên tiếng, Triệu đại gia ngài kích động cái gì?

Lý Trường Thọ vốn là muốn cho Triệu Công Minh biết chuyện này, tương đương với để cho bên Tiệt giáo có sự chuẩn bị, như thế cũng coi như cho Thánh Nhân lão gia mặt mũi.

Nếu nói Triệu Công Minh sẽ đi báo tín cho Tây Phương giáo, Lý Trường Thọ 99.99% không tin.

Lúc này, hoàng Long chân nhân vỗ ghế, thở dài:

"Lá rụng về cội, bần đạo làm sao có thể nhìn Long tộc bị Tây Phương tính toán như vậy!

Đa tạ đạo hữu điểm tỉnh, bần đạo sẽ đi tìm mấy vị đương gia Long Vương của Long tộc, khuyên bảo bọn họ đầu nhập vào Thiên Đình!"

"Tiền bối, chậm đã!"

Lý Trường Thọ không quan tâm đến Triệu Công Minh, nhanh chóng ngăn Hoàng Long chân nhân lại và nói nhỏ vào tai gã làm thế nào để lên kế hoạch.

Ngược lại, Triệu Công Minh không xem mình làm ngoại nhân, tiến đến bên cạnh Lý Trường Thọ và Hoàng Long chân nhân, không ngừng gật đầu, trong miệng liên tục nói: “Ừ”, “Không sai”, “Ta cũng là nghĩ như vậy”.

Lý Trường Thọ không biết nên khóc hay nên cười...

Triệu Công Minh cứng rắn tham dự vào chuyện này, phe mình lại có thêm một cánh tay đắc lực.

Nhưng cũng có chỗ xấu...

Hắn và Triệu đại gia hình như càng ngày càng lún sâu vào chuyện này rồi.

Việc đã đến nước này, Lý Trường Thọ chỉ có thể không ngừng dặn dò hai vị đại lão giữ bí mật, không nên nói với bất kỳ ai, để tránh chuyện này bại lộ.

Hoàng Long chân nhân thoạt nhìn vẫn cảm thấy bản thân thân là Long tộc, tính toán Long tộc như thế có chút không thoả đáng;

Nhưng Hoàng Long lại cảm thấy theo lời Lý Trường Thọ đúng là biện pháp hữu hiệu nhất, hợp lý nhất...

Toàn bộ quá trình thuyết phục Hoàng Long chân nhân diễn ra vô cùng thuận lợi, thuận lợi đến mức làm cho Lý Trường Thọ có chút áy náy.

Nhưng mà, Triệu đại gia lại nhảy ra.

"Hoàng Long sư huynh, ngày hôm nay chúng ta hãy ở chỗ này lập một đạo lời thề! "

Triệu Công Minh tay vuốt chòm râu, nghiêm mặt nói:

"Một là không thể tiết lộ việc này, hai là sau này Hải Thần lão đệ gọi, chúng ta lập tức tới đây gặp mặt, như thế nào?"

"Tốt!"

Lập tức, hai vị đại lão đã lập lời thề giao hẹn trước mặt Lý Trường Thọ.

Sau đó, Triệu Công Minh lấy ra ba lá Ngọc Phù đưa cho Lý Trường Thọ và Hoàng Long chân nhân.

"Chúng ta dùng phù này làm hiệu, Hải Thần lão đệ bóp nát lá phù, ta và Hoàng Long sư huynh sẽ cảm nhận được ngay lập tức!"

Hoàng Long chân nhân định tiếng nói: "Được rồi! Chuyện này cứ quyết định như vậy!"

Triệu Công Minh kéo lên ống tay áo, lớn tiếng nói:

"Hoàng Long sư huynh, chúng ta không quấy rầy Hải Thần lão đệ nữa!

Việc cần động não hãy để cho hắn làm, chúng ta hãy chuẩn bị thần thông pháp bảo, đối đầu chính diện với các cao thủ phương Tây!"

Hoàng Long chân nhân sắc mặt có chút kích động, không ngừng gật đầu khen ngợi.

Lý Trường Thọ:...

"Lão đệ, sư huynh, ta cáo từ trước!

Ta trở về tu luyện thần thông, chuẩn bị pháp bảo trước, rồi chờ đợi Hải Thần lão đệ gọi tới, hai người không cần đưa tiễn!"

Nói xong, Triệu Công Minh bước hai bước ra ngoài hậu đường, trực tiếp hóa thành lưu quang biến mất không thấy gì nữa.

Hoàng Long chân nhân cảm thán nói:

"Công Minh sư đệ nổi tiếng nghĩa bạc vân thiên quả nhiên danh bất hư truyền!

Hải Thần đạo hữu, cáo từ!"

Hoàng Long chân nhân khẽ thở dài, cười lớn hai tiếng, cưỡi mây bay về phía bắc, chỉ còn lại một lão đạo nhân giấy Lý Trường Thọ đứng ở trước cửa hậu đường...

Có chút lộn xộn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương