Sư Huynh Là Nam Thần
-
Chương 73: Phiên ngoại 5 – Hôn lễ (Tiêu Mộc Từ x An Vũ Hàng)
Hành trình 10 ngày, đội chụp hình đi theo 7 ngày. Vốn dĩ Tiêu Mộc Từ muốn bọn họ chụp 3 ngày xong liền trở về, nhưng Từ Tiệp nói nhất định phải chụp cho thật tinh xảo, cụ thể, những thứ này về sau đều có thể dùng để làm kỷ niệm. Tiêu Mộc Từ nghĩ nghĩ, cảm thấy rất có đạo lý, vì thế mới tiếp tục chấp nhận cho bọn họ đi theo, tổng cộng đến 7 ngày.
Sau khi kết thúc chuyến du lịch, hai người liền trực tiếp đến Canada đăng ký kết hôn, cũng đặc biệt tìm một giáo đường, dưới sự chủ trì của mục sư, sự chứng kiến của Từ Tiệp và Tiêu Tông Nam, tuyên đọc lời thề, trao đổi nhẫn, chính thức kết thành phu phu.
“Vất vả rồi.” An Vũ Hàng rót cho Từ Tiệp một tách cà phê.
“Không có gì.” Từ Tiệp tiếp nhận cái tách, nhẹ nhàng nhéo mặt An Vũ Hàng một cái, nói: “Con cũng đừng khẩn trương, hai ngày này thả lỏng một chút, đến lúc đó mới có tinh thần.”
“Vâng.” Kỳ thật An Vũ Hàng đúng là có chút khẩn trương, chẳng qua nghĩ đến mấy ngày nay không có gì chuyện khác đặc biệt cần cậu phải làm, cậu vẫn nên thả lỏng một chút để giải toả cảm giác khẩn trương này.
“Ngày mai nếu không có chuyện gì, Vũ Hàng con về nhà nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày hôm sau phải dậy rất sớm đó.” Từ Tiệp nói. Hai người đàn ông kết hôn nên không có vấn đề cưới gả, cho nên bọn họ cũng không định sắp xếp đoàn xe rước dâu này nọ, trực tiếp bắt đầu hôn lễ từ khách sạn là được.
“Vâng ạ.” An Vũ Hàng gật đầu, cậu cũng không có kế hoạch gì khác.
“Ngày mai buổi tối anh và Tiết Dập, Văn Ngạn đi uống rượu, đến lúc đó sẽ trợ tiếp trở về phòng tân hôn bên kia.” Tiêu Mộc Từ nói.
Phòng tân hôn của bọn họ chính là căn phòng trước giờ anh vẫn ở. Theo truyền thống của thế hệ trước, một ngày trước khi kết hôn, anh và An Vũ Hàng không thể gặp mặt nhau. Cho nên ngày mai An Vũ Hàng đến ở Tiêu gia, anh ở phòng tân hôn. Đương nhiên, nhất định phải ngủ ở phòng cho khách, mà không phải là phòng ngủ chính.
“Ừ, đừng trở về quá muộn. Bảo lái xe đi theo, đừng uống rượu mà lái xe.” Từ Tiệp nhắc nhở.
“Con biết rồi.”
Buổi tối ngày hôm sau, Tiêu gia làm một bữa tối vô cùng phong phú, Tiêu Tông Nam, Từ Tiệp và An Vũ Hàng cùng nhau ăn cơm, tuy rằng không có Tiêu Mộc Từ, nhưng bữa cơm này mọi người vẫn ăn đến vui vẻ thoải mái.
Mà sau khi Tiêu Mộc Từ cùng Tiết Dập và Thư Văn Ngạn cùng nhau ăn bữa tối xong, liền đến quán bar. Tụ hội đêm nay là Tiết Dập đề nghị, nói là để mừng Tiêu Mộc Từ chào tạm biệt kiếp độc thân, nhưng nói trắng ra thì chỉ là muốn tìm lý do để đi uống một bữa mà thôi.
“Ngày mai là kết hôn rồi, nói chút cảm tưởng đi nào?” Tiết Dập bưng ly rượu chạm vào ly của Tiêu Mộc Từ.
“Rất tốt.” Tiêu Mộc Từ đáp lại anh hai chữ.
“Qua hôm nay, về sau cậu mà muốn đi ra ngoài chơi là phải xin phép Vũ Hàng rồi.” Tiết Dập chớp chớp mắt, nói: “Có xúc động muốn đào hôn hay không?”
Thư Văn Ngạn lắc lắc di động trong tay, nói: “Cậu mà còn châm ngòi ly gián nữa, tôi sẽ gọi điện thoại cho Vũ Hàng đó.”
“Đây không phải là châm ngòi ly gián, cái này gọi là quan tâm cuộc sống của bạn tốt.” Tiết Dập đúng lý hợp tình nói.
Thư Văn Ngạn hơi hơi nhướng mày, thả điện thoại lại vào trong túi.
“Lại nói, cậu đi ra ngoài chơi có phải xin phép Địch Tư Húc nhà cậu hay không?” Tiết Dập lại hỏi.
“Khuya cậu ấy sẽ đến đón tôi.” Thư Văn Ngạn hoàn toàn không kiêng kị đáp lại. Hiện tại tuy rằng anh và Địch Tư Húc còn chưa dự định đi đăng ký kết hôn, nhưng hôn nhân thực tế đã xem như xác định.
“Quả nhiên không được tự do. Cậu đây là đang ủng hộ Tiêu thiếu đi vào con đường của mình?” Tiết Dập nhấp một ngụm rượu.
“Không.” Thư Văn Ngạn cười nói: “Tôi chỉ là muốn gợi ý cho cậu, hiện tại chỉ còn mình cậu là nhân sĩ độc thân thôi.”
“Là tôi ánh mắt cao quá thôi.”
“Ánh mắt cao cũng được, xoi mói cũng được, cuối cùng kết luận cũng chỉ có một —— Tìm không được người yêu.”
Tiết Dập bị nghẹn một chút, mới nói: “Vậy cậu ngược lại giúp tôi tìm một người đi?”
“Tôi quen biết không ít gay, chỉ là người thích hợp với cậu thì… không có.” Thư Văn Ngạn nhún nhún vai.
“Tôi là thẳng!” Tiết Dập lập tức chứng minh bản thân.
Thư Văn Ngạn bưng ly rượu, không để bụng nói: “Đã từng có một thời gian, tôi cũng cho là mình thẳng.”
“Đã từng là lúc nào?” Tiết Dập hỏi.
“Có lẽ là hồi tiểu học.” Thư Văn Ngạn cong khoé môi mỉm cười.
“Cũng có thể là nhà trẻ.” Tiêu Mộc Từ nhắc nhở.
“…” Tiết Dập không lời gì để nói, theo như anh biết, chuyện này tốt xấu gì cũng phải tới lúc ấy ấy có thể cứng lên mới có thể phát hiện được đúng không? Nhà trẻ? Tiểu học? Khi đó mới mấy tuổi?
Uống rượu được một nửa, Tiết Dập nói với Tiêu Mộc Từ: “Đừng nói tôi không đủ nghĩa khí, tôi đã chuẩn bị cho cậu một phần quà kết hôn rất phong phú.”
Tiêu Mộc Từ nhướng một bên mày, hỏi: “Cái gì?”
“Hiện tại nói cho cậu biết thì không còn ý nghĩa, tối ngày mai cậu tự mình từ từ xem.” Tiết Dập hắc hắc cười, thấy thế nào cũng không phải biểu tình thuần lương gì.
Tiêu Mộc Từ uống một hớp rượu, cũng không hỏi nhiều.
Tiết Dập lại sà vào bên cạnh Thư Văn Ngạn, nói: “Nếu cậu muốn, tôi có thể dựa theo đói chuẩn bị cho cậu một phần.”
Thư Văn Ngạn cười như không cười nhìn anh, nói: “Chờ tôi hỏi xong Vũ Hàng rồi sẽ quyết định.”
“Quyết định ngay đêm nay, quá thời gian không tính.” Tiết Dập rõ ràng đáp lại.
“Vậy cậu tự giữ lại cho mình xài đi.” Thư Văn Ngạn trực tiếp từ chối.
“Thật không có tình thú.”
“Tôi mà có tình thú với cậu không phải là phiền toái sao?”
“Cũng phải, tôi không phải kẻ thứ ba.”
“Cậu muốn cũng không có cơ hội.”
Nhìn hai người cãi nhau, Tiêu Mộc Từ bắt đầu có chút nhớ An Vũ Hàng, hôm nay không thể gặp mặt cậu, thật sự là không có nhân tính mà.
Tiệc cưới được ấn định tiến hành vào giữa trưa, sáng sớm ngày thứ Bảy, Từ Tiệp liền gọi An Vũ Hàng dậy, sau khi ăn cơm xong liền cùng đi đến khách sạn.
Tiêu Mộc Từ cũng tới rất sớm, nhìn thấy An Vũ Hàng, không nói hai lời trực tiếp kéo người đến phòng thay đồ, nồng nhiệt hôn một phen, xem như bù đắp cho tưởng niệm của mình cả buổi tối hôm qua. Từ Tiệp cũng không để ý bọn họ, đi ra ngoài chuẩn bị chiêu đãi quan khách.
An Vũ Hàng bị hôn đến thở hồng hộc tựa vào trên người Tiêu Mộc Từ, cũng không nói lời nào.
Tiêu Mộc Từ sờ sờ khuôn mặt đỏ bừng của cậu, hỏi: “Khẩn trương không?”
“Tàm tạm…” An Vũ Hàng nhỏ giọng trả lời.
“Đừng khẩn trương, có anh ở đây.”
“Em biết.”
Tiêu Mộc Từ lại ôm cậu thêm một lúc, mới kéo cậu đi ra khỏi phòng thay đồ, để nhân viên trang điểm vội vàng tạo hình cho hai người, thay lễ phục.
Khách khứa lục tục tới, Từ Tiệp và Tiêu Tông Nam đứng ở cửa tiếp đãi. Trong phòng đãi tiệc liên tục phát đoạn video Tiêu Mộc Từ và An Vũ Hàng đi trăng mật, không khí vô cùng duy mĩ và lãng mạn, khách khứa lui tới nhịn không được đứng lại xem.
Thân nhân phía gia đình An Vũ Hàng bên này tham dự chỉ có em trai An Minh Hi. Ba An lại tìm một người vợ mới, hai người chung sống trong căn nhà nhỏ kia, bình thường cũng rất ít liên hệ với An Vũ Hàng. An Vũ Hàng đã gặp người phụ nữ kia một lần, thoạt nhìn là một người mộc mạc, là một người chấp nhận sống bình đạm qua ngày. Mẹ An bên này ngược lại không hề tìm cậu, có thể là vì cảm thấy đã thua thiệt An Vũ Hàng quá nhiều, cho nên không tiện gặp mặt cậu, ngoại trừ ngày lễ ngày tết gọi điện thoại liên hệ một chút, bình thường bà sẽ không chủ động tìm cậu, cũng không gây thêm phiền toái gì cho cậu.
Ngược lại An Minh Hi và An Vũ Hàng liên hệ tương đối thường xuyên. Tuy rằng không phải là anh em ruột, nhưng tình cảm so với lúc trước nghĩ là anh em ruột lại còn tốt hơn rất nhiều. Sau khi An Minh Hi điều dưỡng cơ thể khoẻ mạnh hoàn toàn, cũng bắt đầu ra ngoài tìm việc làm thêm, hỗ trợ trong nhà. An Vũ Hàng nhìn cậu ta cả ngày ở ngoài đường phát tờ rơi phơi nắng phơi gió vất vả, liền giới thiệu cậu ta đến quán cà phê Noãn Quang. Noãn Quang lúc ấy vừa lúc có một nhân viên xin nghỉ, tiếng Anh của An Minh Hi lại không tệ, ngoại hình cũng tốt, liền thuận lợi mà bù vào ghế trống này.
Sau khi bắt đầu làm thêm tại Noãn Quang, cả người An Minh Hi càng trở nên kiên định, không như ban đầu tự cho mình là tài giỏi, lúc rảnh rỗi không có việc gì cũng sẽ gọi điện thoại cho An Vũ Hàng, tâm sự chuyện gần đây. Trong tiệm nếu cho ra mắt món điểm tâm nào ngon, cậu sẽ mua một phần đưa qua cho An Vũ Hàng, An Vũ Hàng cũng sẽ thuận tiện ngồi ăn bữa cơm với cậu.
Thiếp mời đám cưới An Vũ Hàng đều đưa cho ba An và mẹ An, nhưng ba An căn bản không thể tha thứ cho mẹ An, cũng không muốn gặp mặt bà, nên không định tham gia. Chỉ gửi tiền mừng cho An Vũ Hàng, bảo cậu về sao ráng mà sống cho tốt, cũng không nhắc đến những chuyện khác. Mẹ An bên kia mặc dù có lòng muốn đến, nhưng ba An không đến, một mình bà đến dự lỡ như có người hỏi, cũng rất xấu hổ, cho nên suy xét tới lui, mới để An Minh Hi một mình đến đây.
An Minh Hi là em trai của An Vũ Hàng, tự nhiên được sắp xếp ngồi ở bàn chủ hôn, tuy rằng trên bàn này đều là trưởng bối ngồi, nhưng trong lòng cậu tràn đầy cao hứng vì An Vũ Hàng, cũng không cảm thấy xấu hổ.
Mà được sắp xếp ngồi trên bàn chủ hôn còn có mẹ của Thư Văn Ngạn, bà xem như đại biểu cho ba của Thư Văn Ngạn, dĩ nhiên không thể chậm trễ tiếp đãi.
Trong tiệc cưới lần này, Tiêu gia đãi 58 bàn, hơn nữa không còn một chỗ trống.
Giờ lành vừa đến, MC liền lên sân khấu, đoạn video được đổi thành ảnh chụp, âm nhạc vang lên, nghi thức hôn lễ chính thức bắt đầu.
Cửa lớn mở ra, Tiêu Mộc Từ nắm tay An Vũ Hàng tiến vào. Cùng là tây trang màu xám bạc, nhưng một ít chi tiết trang trí lại có khác biệt, một người anh tuấn, một người xinh đẹp, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người ở đây.
An Vũ Hàng khẩn trương nắm chặt tay Tiêu Mộc Từ, anh bóp bóp tay cậu trấn an.
Hôn lễ tiến hành theo đúng trình tự, đọc lời thề, trao nhẫn, uống rượu giao bôi, cắt bánh ngọt… Sau đó Tiêu Tông Nam là gia trưởng, lên sân khấu phát biểu vài lời. Sau khi kết thúc buổi lễ, Tiêu Mộc Từ và An Vũ Hàng trở về phòng nghỉ thay quần áo, ca sĩ của Tinh KHải bắt đầu lên sân khấu phục vụ văn nghệ.
Trở lại phòng nghỉ, Tiêu Mộc Từ lấy khăn tay giúp An Vũ Hàng lau mồ hôi trong lòng bàn tay, cười nói: “Bình thường tố chất tâm lý rất tốt, sao hôm nay lại khẩn trương thành như vậy?”
“Anh không khẩn trương sao?” An Vũ Hàng hỏi.
“Cao hứng nhiều hơn khẩn trương.” Tiêu Mộc Từ nói.
An Vũ Hàng nhếch khoé môi, hút vào vài hơi thật sâu, tiếp nhận quần áo, đi vào phòng thay đổi. Trước đó làm lễ ở giáo đường cậu hoàn toàn không khẩn trương, hôm nay có thể là vì có nhiều người, nhất thời khiến cậu có chút không biết nên làm cái gì.
Thay quần áo xong, hai người đi ra ngoài mời rượu khách khứa. Bộ quần áo thứ hai của hai người là Đường trang kiểu Trung Quốc, màu sắc đỏ thẩm rất phù hợp với không khí hôn lễ, cũng phô bày một loại tư thái hạnh phúc.
Dưới sự dẫn dắt của Tiêu Tông Nam, hai người đi đến bàn chủ hôn, kính rượu từng người một, trọng điểm của việc mời rượu này là giới thiệu An Vũ Hàng cho các trưởng bối của Tiêu gia, nói cho bọn họ biết sau này An Vũ Hàng sẽ là người nhà của Tiêu gia.
An Minh Hi ngồi ở bàn chủ hôn, dĩ nhiên là cũng được mời rượu.
“Chúc anh và anh trai em bạc đầu giai lão Anh phải chiếu cố anh trai em thật tốt, đừng khi dễ anh ấy.” An Minh Hi giơ ly rượu lên nói.
“Yên tâm.” Tiêu Mộc Từ gật đầu, nói: “Về sau em cũng có thể gọi anh là ‘anh trai’.”
“Vâng, Tiêu ca.” An Minh Hi gật gật đầu.
Sau khi ba người chạm ly liền uống cạn.
An Vũ Hàng nói với An Minh Hi: “Ăn nhiều một chút. Buổi tối còn một bữa tiệc nữa, đều là người trong nhà, em ăn xong hãy về.”
“Vâng.” An Minh Hi đáp.
An Vũ Hàng nhìn trái nhìn phải, hỏi: “Ông chủ không tới cùng em sao?”
‘Ông chủ’ trong miệng An Vũ Hàng không phải ai khác, chính là ông chủ của quán cà phê Noãn Quang. An Minh Hi đến Noãn Quang làm thêm không bao lâu, ông chủ liền tỏ tình với cậu. Chẳng qua sau khi thổ lộ, ông chũ cũng không ép An Minh Hi lập tức đồng ý, mà là bắt đầu hữu ý vô ý tiến vào cuộc sống của An Minh Hi, triển khai theo đuổi đối với cậu.
Cuối cùng dưới thế công nhu tình của ông chủ, An Minh Hi gật đầu, hai người bắt đầu chính thức kết giao. Mà quá trình này An Vũ Hàng lại rất rõ ràng, vì An Minh Hi thường xuyên gọi điện thoại hỏi ý kiến cậu, báo cáo tình hình cho cậu biết.
An Minh Hi hơi có vẻ ngại ngùng cuối đầu, nhỏ giọng nói: “Anh ấy không tiện đến, bảo em ăn xong thì gọi điện thoại cho anh ấy, anh ấy đến đón em.”
“Ừ, hôm nào rảnh rỗi, hẹn anh ấy cùng ăn một bữa cơm đi.” An Vũ Hàng nói. Kỳ thật cậu và ông chủ cũng khá thân thuộc.
“Được, để em hỏi anh ấy thời gian nào thì được.”
An Vũ Hàng vỗ vỗ vai cậu, sau đó cùng Tiêu Tông Nam chuyển đến bàn của một vài người bạn có quan hệ làm ăn tương đối quan trọng mời rượu, để Tiêu Mộc Từ nhận thức một chút, về sau có cơ hội thì tiếp tục hợp tác.
Nhận thức một đám chú bác cô dì xong, Tiêu Mộc Từ và An Vũ Hàng đi đến bàn của bọn Thư Văn Ngạn, trên bàn này ngoại trừ Tiết Dập, Thư Văn Ngạn, còn có Thời Nhiễm, Viên Gia, Địch Tư Húc, trợ lý và thư ký của Tiết Dập và Tiêu Mộc Từ.
“Uống nhiều lắm chưa?” Tiết Dập nhìn nhìn hai người. Sắc mặt Tiêu Mộc Từ như thường, mặt An Vũ Hàng ngược lại đỏ bừng, chẳng qua thoạt nhìn hẳn là chưa say, ít nhất đi đường còn chưa loạng choạng.
“Đã đổi rượu của Vũ Hàng thành nước trái cây.” Tiêu Mộc Từ nói. Gần như tất cả hôn lễ đều sẽ chuẩn bị nước trái cây cho cô dâu chú rể, hoặc là lấy nước thay rượu, tránh cho hai người uống quá nhiều rượu.
“Được, để cho Vũ Hàng uống nước trái cây đi.” Nói xong, Tiết Dập giơ ly lên, nói: “Chúc mừng hai người chính thức thoát ly kiếp độc thân, chúc hai người trăm năm hảo hợp.”
Thư Văn Ngạn cũng đứng lên, nói: “Về sau nếu có đến nhà tôi ăn cơm, có thể dẫn theo Vũ Hàng. Chúc hai người tân hôn hạnh phúc.”
Thời Nhiễm: “Tân hôn vui vẻ, có rảnh thường xuyên ra ngoài tụ hợp, đừng có ở mãi trong nhà hưởng thụ thế giới hai người.”
Viên Gia: “Bạc đầu giai lão nha. Tui chuẩn bị thi nghiên cứu sinh, nếu thi đậu vào cùng một giáo sư với ông, ông phải chiếu cố tui nhiều một chút nha.” An Vũ Hàng là được cử đi học nghiên cứu sinh, Viên Gia thì phải dựa vào thi mới được.
Địch Tư Húc: “Chúc mừng, chúc hai người hạnh phúc.”
“Cám ơn.” Tiêu Mộc Từ và An Vũ Hàng chân thành đáp lời.
Mọi người cùng nhau chạm ly, một hơi uống cạn sạch ly rượu.
Đứng chuyện phiếm trong chốc lát, Tiêu Mộc Từ và An Vũ Hàng định đi sang bàn tiếp theo. Tiết Dập đuổi theo, lặng lẽ giữ lại Tiêu Mộc Từ và An Vũ Hàng, từ trong túi lấy ra một cái hộp, đưa cho hai người, nói: “Đây là Kha Tuấn Hân tặng cho hai người. Cậu ta nhờ tôi thay mặt cậu ta xin lỗi hai người, chúc hai người tân hôn hạnh phúc.”
Ba tháng sau khi Kha Tuấn Hân được đưa đến bệnh viện ở nước ngoài, liền tỉnh lại. Tình huống cụ thể bọn họ cũng không quá rõ ràng, chỉ nghe nói là bởi vì Tiết Dập đến, ngồi bên giường bệnh cùng hắn ta hai ngày, hắn ta liền tỉnh lại. Hơn nữa chuyện đầu tiên sau khi tỉnh lại chính là hỏi Tiết Dập có thể đừng bỏ mặc mình được hay không. Lúc ấy bởi vì Kha Tuấn Hân thật lâu mới tỉnh lại, nói không ra tiếng, nên phải dung tay viết chữ trong lòng bàn tay Tiết Dập. Kha Tuấn Hân tuy rằng là kẻ không ra gì, nhưng chút chân tâm ít ỏi còn lại của hắn ta lại chỉ dành cho Tiết Dập.
Cỏ: Khụ, có ai đang nghĩ giống tui không? Có ai không? Ờ thì thanh mai trúc mã, tra thụ hồi đầu quý hơn vàng… ~(^v^)/~
Tiêu Mộc Từ không nói gì, hôm nay ba Kha, Kha Ngôn Chiêu và lão tam của Kha gia đều đến. Tuy rằng bởi vì chuyện của Kha Tuấn Hân trước kia mà có chút không thoải mái, nhưng người Kha gia đều đến chúc mừng, Tiêu gia tự n hiên phải có khí độ khoan dung.
“Tôi biết cậu ấy khiến người ta chán ghét, nhưng cậu ấy tìm tôi, nhờ tôi giúp việc này, tôi cũng không tiện cự tuyệt.” Trong giọng nói của Tiết Dập mang theo chút bất đắc dĩ, dù sao hiện tại đột nhiên nhắc đến Kha Tuấn Hân, thật sự không khiến cho người ta cảm thấy vui vẻ gì. Chẳng qua lễ vật này anh đã xem trước, đồ vật rất bình thường, cho nên anh mới nguyện ý hỗ trợ đưa giùm.
Tiêu Mộc Từ tiếp nhận cái hộp, gật gật đầu: “Tôi biết.” Anh không nói cảm ơn, đây chỉ là cho Tiết Dập chút mặt mũi mà thôi.
Tiết Dập cũng không nói gì thêm, vỗ vỗ bả vai Tiêu Mộc Từ, trở về chỗ ngồi.
Tiệc cưới tiến hành đến giữa trưa liền kết thúc, buổi tối người một nhà cùng một ít bạn bè tốt cùng nhau ăn một bữa cơm, hôn lễ xem như triệt để kết thúc.
Trở về nhà, An Vũ Hàng mệt lã nằm trên sô pha không muốn động. Trên bàn trà là tất cả quà tặng mà khách khứa đưa tới, cảm giác muốn mở ra hết cũng phải mất cả ngày.
Tiêu Mộc Từ ngồi xuống bên cạnh An Vũ Hàng, nhìn mớ quà tặng này, trên mỗi món quà đều có nhãn ghi tên người tặng, mà cách bọn họ gần nhất chính là gói quà viết tên ‘Tiết Dập’.
Quà của Tiết Dập tổng cộng có hai hộp, một lớn một nhỏ, hộp nhỏ chỉ lớn bằng bàn tay, mà cái lớn lại là một cái thùng ước chừng phải hơn một thước.
Tiêu Mộc Từ đột nhiên nghĩ đến, tối hôm qua lúc uống rượu Tiết Dập có nói đã chuẩn bị một phần qua rất phong phú, mà nhìn độ lớn nhỏ của hộp quà, đích xác bộ dáng rất phong phú.
Kéo hộp quà lại, Tiêu Mộc Từ mở hộp quà nhỏ nằm bên trên trước, bên trong là vật trang trí bằng phỉ thuý hình 2 con giáp của hai người, trong rất sống động.
“Là gì vậy?” An Vũ Hàng hỏi.
Tiêu Mộc Từ đưa hộp cho cậu.
Sau khi An Vũ Hàng nhìn thấy liền cười nói: “Rất đẹp, chút nữa đặt vào trong tủ đi.”
Tiêu Mộc Từ gật gật đầu, sau đó lấy cây kéo dưới bàn trà lên, bắt đầu mở cái hộp lớn.
Vừa mở hộp ra, Tiêu Mộc Từ đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó lộ ra ý cười mang theo chút chờ mong.
“Có thứ gì tốt hả?” An Vũ Hàng nhìn anh cười, tưởng là cái gì thú vị hỏi.
Tiêu Mộc Từ ôm cậu dậy để cậu tự nhìn.
An Vũ Hàng ngồi dậy, tuỳ tay lấy mấy thứ trong cái hộp thật bự kia ra, chờ cậu nhìn thấy và hiểu được mấy thứ này là cái gì, lập tức đỏ mặt, vội vã ném đồ lại vào trong thùng, không nói gì.
—— Quà tặng ‘phong phú’ của Tiết Dập không phải cái gì khác, mà là nội y tình thú, các loại quần áo cosplay theo phong cách gợi cảm, tràn đầy cả một thùng, cảm giác mặc một tháng cũng sẽ không bị trùng.
“Chọn một cái đi.” Tiêu Mộc Từ hôn hôn An Vũ Hàng, nói.
“Không cần.” An Vũ Hàng lập tức cự tuyệt. Mỗi lần cùng Tiêu Mộc Từ làm chuyện ấy, cậu đều cảm thấy thực ngại ngùng, cũng không dám nhìn Tiêu Mộc Từ, hơn nữa mấy thứ này, khẳng định sẽ càng dụ hoặc người ta.
“Thật không chọn?”
“Không!”
“Vậy anh chọn giúp em.” Tiêu Mộc Từ nói xong liền tuỳ tay cầm lấy một cái, sau đó ôm An Vũ Hàng đi vào phòng tắm.
Trong phòng tắm truyền đến thanh âm phản kháng của An Vũ Hàng, nhưng không bao lâu, tiếng phản kháng liền dần dần nhỏ lại. Sau khi tắm rửa xong, Tiêu Mộc Từ ôm An Vũ Hàng toàn thân đỏ bừng trở về phòng ngủ, sau đó là tiếng rên rỉ theo ke cửa truyền tới…
Đêm tân hôn, tình cảm mảnh liệt nồng nàng…
TOÀN VĂN HOÀN.
Sau khi kết thúc chuyến du lịch, hai người liền trực tiếp đến Canada đăng ký kết hôn, cũng đặc biệt tìm một giáo đường, dưới sự chủ trì của mục sư, sự chứng kiến của Từ Tiệp và Tiêu Tông Nam, tuyên đọc lời thề, trao đổi nhẫn, chính thức kết thành phu phu.
Sau khi về nước, hai người cũng không nhàn rỗi. Lựa chọn lễ phục, danh sách tiếp đãi khách khứa, bố trí phòng tân hôn… Đều cần bọn họ tự mình quyết định. Từ Tiệp chủ yếu phụ trách sân bãi tiệc cưới, trang trí sân khấu, tìm MC, sắp xếp bảo vệ duy trì an ninh. Là bà chủ của Tinh Khải, tìm minh tinh nổi tiếng đến biểu diễn cũng không phải là việc gì khó. Mà để làm cho không có sơ sót gì xảy ra, Tiêu Tông Nam cũng đưa trợ lý mà mình tín nhiệm nhất sắp qua cho Từ Tiệp sai sử, để ông ta hỗ trợ Từ Tiệp tổ chức tiệc cưới một cách tốt nhất.
“Vất vả rồi.” An Vũ Hàng rót cho Từ Tiệp một tách cà phê.
“Không có gì.” Từ Tiệp tiếp nhận cái tách, nhẹ nhàng nhéo mặt An Vũ Hàng một cái, nói: “Con cũng đừng khẩn trương, hai ngày này thả lỏng một chút, đến lúc đó mới có tinh thần.”
“Vâng.” Kỳ thật An Vũ Hàng đúng là có chút khẩn trương, chẳng qua nghĩ đến mấy ngày nay không có gì chuyện khác đặc biệt cần cậu phải làm, cậu vẫn nên thả lỏng một chút để giải toả cảm giác khẩn trương này.
“Ngày mai nếu không có chuyện gì, Vũ Hàng con về nhà nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày hôm sau phải dậy rất sớm đó.” Từ Tiệp nói. Hai người đàn ông kết hôn nên không có vấn đề cưới gả, cho nên bọn họ cũng không định sắp xếp đoàn xe rước dâu này nọ, trực tiếp bắt đầu hôn lễ từ khách sạn là được.
“Vâng ạ.” An Vũ Hàng gật đầu, cậu cũng không có kế hoạch gì khác.
“Ngày mai buổi tối anh và Tiết Dập, Văn Ngạn đi uống rượu, đến lúc đó sẽ trợ tiếp trở về phòng tân hôn bên kia.” Tiêu Mộc Từ nói.
Phòng tân hôn của bọn họ chính là căn phòng trước giờ anh vẫn ở. Theo truyền thống của thế hệ trước, một ngày trước khi kết hôn, anh và An Vũ Hàng không thể gặp mặt nhau. Cho nên ngày mai An Vũ Hàng đến ở Tiêu gia, anh ở phòng tân hôn. Đương nhiên, nhất định phải ngủ ở phòng cho khách, mà không phải là phòng ngủ chính.
“Ừ, đừng trở về quá muộn. Bảo lái xe đi theo, đừng uống rượu mà lái xe.” Từ Tiệp nhắc nhở.
“Con biết rồi.”
Buổi tối ngày hôm sau, Tiêu gia làm một bữa tối vô cùng phong phú, Tiêu Tông Nam, Từ Tiệp và An Vũ Hàng cùng nhau ăn cơm, tuy rằng không có Tiêu Mộc Từ, nhưng bữa cơm này mọi người vẫn ăn đến vui vẻ thoải mái.
Mà sau khi Tiêu Mộc Từ cùng Tiết Dập và Thư Văn Ngạn cùng nhau ăn bữa tối xong, liền đến quán bar. Tụ hội đêm nay là Tiết Dập đề nghị, nói là để mừng Tiêu Mộc Từ chào tạm biệt kiếp độc thân, nhưng nói trắng ra thì chỉ là muốn tìm lý do để đi uống một bữa mà thôi.
“Ngày mai là kết hôn rồi, nói chút cảm tưởng đi nào?” Tiết Dập bưng ly rượu chạm vào ly của Tiêu Mộc Từ.
“Rất tốt.” Tiêu Mộc Từ đáp lại anh hai chữ.
“Qua hôm nay, về sau cậu mà muốn đi ra ngoài chơi là phải xin phép Vũ Hàng rồi.” Tiết Dập chớp chớp mắt, nói: “Có xúc động muốn đào hôn hay không?”
Thư Văn Ngạn lắc lắc di động trong tay, nói: “Cậu mà còn châm ngòi ly gián nữa, tôi sẽ gọi điện thoại cho Vũ Hàng đó.”
“Đây không phải là châm ngòi ly gián, cái này gọi là quan tâm cuộc sống của bạn tốt.” Tiết Dập đúng lý hợp tình nói.
Thư Văn Ngạn hơi hơi nhướng mày, thả điện thoại lại vào trong túi.
“Lại nói, cậu đi ra ngoài chơi có phải xin phép Địch Tư Húc nhà cậu hay không?” Tiết Dập lại hỏi.
“Khuya cậu ấy sẽ đến đón tôi.” Thư Văn Ngạn hoàn toàn không kiêng kị đáp lại. Hiện tại tuy rằng anh và Địch Tư Húc còn chưa dự định đi đăng ký kết hôn, nhưng hôn nhân thực tế đã xem như xác định.
“Quả nhiên không được tự do. Cậu đây là đang ủng hộ Tiêu thiếu đi vào con đường của mình?” Tiết Dập nhấp một ngụm rượu.
“Không.” Thư Văn Ngạn cười nói: “Tôi chỉ là muốn gợi ý cho cậu, hiện tại chỉ còn mình cậu là nhân sĩ độc thân thôi.”
“Là tôi ánh mắt cao quá thôi.”
“Ánh mắt cao cũng được, xoi mói cũng được, cuối cùng kết luận cũng chỉ có một —— Tìm không được người yêu.”
Tiết Dập bị nghẹn một chút, mới nói: “Vậy cậu ngược lại giúp tôi tìm một người đi?”
“Tôi quen biết không ít gay, chỉ là người thích hợp với cậu thì… không có.” Thư Văn Ngạn nhún nhún vai.
“Tôi là thẳng!” Tiết Dập lập tức chứng minh bản thân.
Thư Văn Ngạn bưng ly rượu, không để bụng nói: “Đã từng có một thời gian, tôi cũng cho là mình thẳng.”
“Đã từng là lúc nào?” Tiết Dập hỏi.
“Có lẽ là hồi tiểu học.” Thư Văn Ngạn cong khoé môi mỉm cười.
“Cũng có thể là nhà trẻ.” Tiêu Mộc Từ nhắc nhở.
“…” Tiết Dập không lời gì để nói, theo như anh biết, chuyện này tốt xấu gì cũng phải tới lúc ấy ấy có thể cứng lên mới có thể phát hiện được đúng không? Nhà trẻ? Tiểu học? Khi đó mới mấy tuổi?
Uống rượu được một nửa, Tiết Dập nói với Tiêu Mộc Từ: “Đừng nói tôi không đủ nghĩa khí, tôi đã chuẩn bị cho cậu một phần quà kết hôn rất phong phú.”
Tiêu Mộc Từ nhướng một bên mày, hỏi: “Cái gì?”
“Hiện tại nói cho cậu biết thì không còn ý nghĩa, tối ngày mai cậu tự mình từ từ xem.” Tiết Dập hắc hắc cười, thấy thế nào cũng không phải biểu tình thuần lương gì.
Tiêu Mộc Từ uống một hớp rượu, cũng không hỏi nhiều.
Tiết Dập lại sà vào bên cạnh Thư Văn Ngạn, nói: “Nếu cậu muốn, tôi có thể dựa theo đói chuẩn bị cho cậu một phần.”
Thư Văn Ngạn cười như không cười nhìn anh, nói: “Chờ tôi hỏi xong Vũ Hàng rồi sẽ quyết định.”
“Quyết định ngay đêm nay, quá thời gian không tính.” Tiết Dập rõ ràng đáp lại.
“Vậy cậu tự giữ lại cho mình xài đi.” Thư Văn Ngạn trực tiếp từ chối.
“Thật không có tình thú.”
“Tôi mà có tình thú với cậu không phải là phiền toái sao?”
“Cũng phải, tôi không phải kẻ thứ ba.”
“Cậu muốn cũng không có cơ hội.”
Nhìn hai người cãi nhau, Tiêu Mộc Từ bắt đầu có chút nhớ An Vũ Hàng, hôm nay không thể gặp mặt cậu, thật sự là không có nhân tính mà.
Tiệc cưới được ấn định tiến hành vào giữa trưa, sáng sớm ngày thứ Bảy, Từ Tiệp liền gọi An Vũ Hàng dậy, sau khi ăn cơm xong liền cùng đi đến khách sạn.
Tiêu Mộc Từ cũng tới rất sớm, nhìn thấy An Vũ Hàng, không nói hai lời trực tiếp kéo người đến phòng thay đồ, nồng nhiệt hôn một phen, xem như bù đắp cho tưởng niệm của mình cả buổi tối hôm qua. Từ Tiệp cũng không để ý bọn họ, đi ra ngoài chuẩn bị chiêu đãi quan khách.
An Vũ Hàng bị hôn đến thở hồng hộc tựa vào trên người Tiêu Mộc Từ, cũng không nói lời nào.
Tiêu Mộc Từ sờ sờ khuôn mặt đỏ bừng của cậu, hỏi: “Khẩn trương không?”
“Tàm tạm…” An Vũ Hàng nhỏ giọng trả lời.
“Đừng khẩn trương, có anh ở đây.”
“Em biết.”
Tiêu Mộc Từ lại ôm cậu thêm một lúc, mới kéo cậu đi ra khỏi phòng thay đồ, để nhân viên trang điểm vội vàng tạo hình cho hai người, thay lễ phục.
Khách khứa lục tục tới, Từ Tiệp và Tiêu Tông Nam đứng ở cửa tiếp đãi. Trong phòng đãi tiệc liên tục phát đoạn video Tiêu Mộc Từ và An Vũ Hàng đi trăng mật, không khí vô cùng duy mĩ và lãng mạn, khách khứa lui tới nhịn không được đứng lại xem.
Thân nhân phía gia đình An Vũ Hàng bên này tham dự chỉ có em trai An Minh Hi. Ba An lại tìm một người vợ mới, hai người chung sống trong căn nhà nhỏ kia, bình thường cũng rất ít liên hệ với An Vũ Hàng. An Vũ Hàng đã gặp người phụ nữ kia một lần, thoạt nhìn là một người mộc mạc, là một người chấp nhận sống bình đạm qua ngày. Mẹ An bên này ngược lại không hề tìm cậu, có thể là vì cảm thấy đã thua thiệt An Vũ Hàng quá nhiều, cho nên không tiện gặp mặt cậu, ngoại trừ ngày lễ ngày tết gọi điện thoại liên hệ một chút, bình thường bà sẽ không chủ động tìm cậu, cũng không gây thêm phiền toái gì cho cậu.
Ngược lại An Minh Hi và An Vũ Hàng liên hệ tương đối thường xuyên. Tuy rằng không phải là anh em ruột, nhưng tình cảm so với lúc trước nghĩ là anh em ruột lại còn tốt hơn rất nhiều. Sau khi An Minh Hi điều dưỡng cơ thể khoẻ mạnh hoàn toàn, cũng bắt đầu ra ngoài tìm việc làm thêm, hỗ trợ trong nhà. An Vũ Hàng nhìn cậu ta cả ngày ở ngoài đường phát tờ rơi phơi nắng phơi gió vất vả, liền giới thiệu cậu ta đến quán cà phê Noãn Quang. Noãn Quang lúc ấy vừa lúc có một nhân viên xin nghỉ, tiếng Anh của An Minh Hi lại không tệ, ngoại hình cũng tốt, liền thuận lợi mà bù vào ghế trống này.
Sau khi bắt đầu làm thêm tại Noãn Quang, cả người An Minh Hi càng trở nên kiên định, không như ban đầu tự cho mình là tài giỏi, lúc rảnh rỗi không có việc gì cũng sẽ gọi điện thoại cho An Vũ Hàng, tâm sự chuyện gần đây. Trong tiệm nếu cho ra mắt món điểm tâm nào ngon, cậu sẽ mua một phần đưa qua cho An Vũ Hàng, An Vũ Hàng cũng sẽ thuận tiện ngồi ăn bữa cơm với cậu.
Thiếp mời đám cưới An Vũ Hàng đều đưa cho ba An và mẹ An, nhưng ba An căn bản không thể tha thứ cho mẹ An, cũng không muốn gặp mặt bà, nên không định tham gia. Chỉ gửi tiền mừng cho An Vũ Hàng, bảo cậu về sao ráng mà sống cho tốt, cũng không nhắc đến những chuyện khác. Mẹ An bên kia mặc dù có lòng muốn đến, nhưng ba An không đến, một mình bà đến dự lỡ như có người hỏi, cũng rất xấu hổ, cho nên suy xét tới lui, mới để An Minh Hi một mình đến đây.
An Minh Hi là em trai của An Vũ Hàng, tự nhiên được sắp xếp ngồi ở bàn chủ hôn, tuy rằng trên bàn này đều là trưởng bối ngồi, nhưng trong lòng cậu tràn đầy cao hứng vì An Vũ Hàng, cũng không cảm thấy xấu hổ.
Mà được sắp xếp ngồi trên bàn chủ hôn còn có mẹ của Thư Văn Ngạn, bà xem như đại biểu cho ba của Thư Văn Ngạn, dĩ nhiên không thể chậm trễ tiếp đãi.
Trong tiệc cưới lần này, Tiêu gia đãi 58 bàn, hơn nữa không còn một chỗ trống.
Giờ lành vừa đến, MC liền lên sân khấu, đoạn video được đổi thành ảnh chụp, âm nhạc vang lên, nghi thức hôn lễ chính thức bắt đầu.
Cửa lớn mở ra, Tiêu Mộc Từ nắm tay An Vũ Hàng tiến vào. Cùng là tây trang màu xám bạc, nhưng một ít chi tiết trang trí lại có khác biệt, một người anh tuấn, một người xinh đẹp, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người ở đây.
An Vũ Hàng khẩn trương nắm chặt tay Tiêu Mộc Từ, anh bóp bóp tay cậu trấn an.
Hôn lễ tiến hành theo đúng trình tự, đọc lời thề, trao nhẫn, uống rượu giao bôi, cắt bánh ngọt… Sau đó Tiêu Tông Nam là gia trưởng, lên sân khấu phát biểu vài lời. Sau khi kết thúc buổi lễ, Tiêu Mộc Từ và An Vũ Hàng trở về phòng nghỉ thay quần áo, ca sĩ của Tinh KHải bắt đầu lên sân khấu phục vụ văn nghệ.
Trở lại phòng nghỉ, Tiêu Mộc Từ lấy khăn tay giúp An Vũ Hàng lau mồ hôi trong lòng bàn tay, cười nói: “Bình thường tố chất tâm lý rất tốt, sao hôm nay lại khẩn trương thành như vậy?”
“Anh không khẩn trương sao?” An Vũ Hàng hỏi.
“Cao hứng nhiều hơn khẩn trương.” Tiêu Mộc Từ nói.
An Vũ Hàng nhếch khoé môi, hút vào vài hơi thật sâu, tiếp nhận quần áo, đi vào phòng thay đổi. Trước đó làm lễ ở giáo đường cậu hoàn toàn không khẩn trương, hôm nay có thể là vì có nhiều người, nhất thời khiến cậu có chút không biết nên làm cái gì.
Thay quần áo xong, hai người đi ra ngoài mời rượu khách khứa. Bộ quần áo thứ hai của hai người là Đường trang kiểu Trung Quốc, màu sắc đỏ thẩm rất phù hợp với không khí hôn lễ, cũng phô bày một loại tư thái hạnh phúc.
Dưới sự dẫn dắt của Tiêu Tông Nam, hai người đi đến bàn chủ hôn, kính rượu từng người một, trọng điểm của việc mời rượu này là giới thiệu An Vũ Hàng cho các trưởng bối của Tiêu gia, nói cho bọn họ biết sau này An Vũ Hàng sẽ là người nhà của Tiêu gia.
An Minh Hi ngồi ở bàn chủ hôn, dĩ nhiên là cũng được mời rượu.
“Chúc anh và anh trai em bạc đầu giai lão Anh phải chiếu cố anh trai em thật tốt, đừng khi dễ anh ấy.” An Minh Hi giơ ly rượu lên nói.
“Yên tâm.” Tiêu Mộc Từ gật đầu, nói: “Về sau em cũng có thể gọi anh là ‘anh trai’.”
“Vâng, Tiêu ca.” An Minh Hi gật gật đầu.
Sau khi ba người chạm ly liền uống cạn.
An Vũ Hàng nói với An Minh Hi: “Ăn nhiều một chút. Buổi tối còn một bữa tiệc nữa, đều là người trong nhà, em ăn xong hãy về.”
“Vâng.” An Minh Hi đáp.
An Vũ Hàng nhìn trái nhìn phải, hỏi: “Ông chủ không tới cùng em sao?”
‘Ông chủ’ trong miệng An Vũ Hàng không phải ai khác, chính là ông chủ của quán cà phê Noãn Quang. An Minh Hi đến Noãn Quang làm thêm không bao lâu, ông chủ liền tỏ tình với cậu. Chẳng qua sau khi thổ lộ, ông chũ cũng không ép An Minh Hi lập tức đồng ý, mà là bắt đầu hữu ý vô ý tiến vào cuộc sống của An Minh Hi, triển khai theo đuổi đối với cậu.
Cuối cùng dưới thế công nhu tình của ông chủ, An Minh Hi gật đầu, hai người bắt đầu chính thức kết giao. Mà quá trình này An Vũ Hàng lại rất rõ ràng, vì An Minh Hi thường xuyên gọi điện thoại hỏi ý kiến cậu, báo cáo tình hình cho cậu biết.
An Minh Hi hơi có vẻ ngại ngùng cuối đầu, nhỏ giọng nói: “Anh ấy không tiện đến, bảo em ăn xong thì gọi điện thoại cho anh ấy, anh ấy đến đón em.”
“Ừ, hôm nào rảnh rỗi, hẹn anh ấy cùng ăn một bữa cơm đi.” An Vũ Hàng nói. Kỳ thật cậu và ông chủ cũng khá thân thuộc.
“Được, để em hỏi anh ấy thời gian nào thì được.”
An Vũ Hàng vỗ vỗ vai cậu, sau đó cùng Tiêu Tông Nam chuyển đến bàn của một vài người bạn có quan hệ làm ăn tương đối quan trọng mời rượu, để Tiêu Mộc Từ nhận thức một chút, về sau có cơ hội thì tiếp tục hợp tác.
Nhận thức một đám chú bác cô dì xong, Tiêu Mộc Từ và An Vũ Hàng đi đến bàn của bọn Thư Văn Ngạn, trên bàn này ngoại trừ Tiết Dập, Thư Văn Ngạn, còn có Thời Nhiễm, Viên Gia, Địch Tư Húc, trợ lý và thư ký của Tiết Dập và Tiêu Mộc Từ.
“Uống nhiều lắm chưa?” Tiết Dập nhìn nhìn hai người. Sắc mặt Tiêu Mộc Từ như thường, mặt An Vũ Hàng ngược lại đỏ bừng, chẳng qua thoạt nhìn hẳn là chưa say, ít nhất đi đường còn chưa loạng choạng.
“Đã đổi rượu của Vũ Hàng thành nước trái cây.” Tiêu Mộc Từ nói. Gần như tất cả hôn lễ đều sẽ chuẩn bị nước trái cây cho cô dâu chú rể, hoặc là lấy nước thay rượu, tránh cho hai người uống quá nhiều rượu.
“Được, để cho Vũ Hàng uống nước trái cây đi.” Nói xong, Tiết Dập giơ ly lên, nói: “Chúc mừng hai người chính thức thoát ly kiếp độc thân, chúc hai người trăm năm hảo hợp.”
Thư Văn Ngạn cũng đứng lên, nói: “Về sau nếu có đến nhà tôi ăn cơm, có thể dẫn theo Vũ Hàng. Chúc hai người tân hôn hạnh phúc.”
Thời Nhiễm: “Tân hôn vui vẻ, có rảnh thường xuyên ra ngoài tụ hợp, đừng có ở mãi trong nhà hưởng thụ thế giới hai người.”
Viên Gia: “Bạc đầu giai lão nha. Tui chuẩn bị thi nghiên cứu sinh, nếu thi đậu vào cùng một giáo sư với ông, ông phải chiếu cố tui nhiều một chút nha.” An Vũ Hàng là được cử đi học nghiên cứu sinh, Viên Gia thì phải dựa vào thi mới được.
Địch Tư Húc: “Chúc mừng, chúc hai người hạnh phúc.”
“Cám ơn.” Tiêu Mộc Từ và An Vũ Hàng chân thành đáp lời.
Mọi người cùng nhau chạm ly, một hơi uống cạn sạch ly rượu.
Đứng chuyện phiếm trong chốc lát, Tiêu Mộc Từ và An Vũ Hàng định đi sang bàn tiếp theo. Tiết Dập đuổi theo, lặng lẽ giữ lại Tiêu Mộc Từ và An Vũ Hàng, từ trong túi lấy ra một cái hộp, đưa cho hai người, nói: “Đây là Kha Tuấn Hân tặng cho hai người. Cậu ta nhờ tôi thay mặt cậu ta xin lỗi hai người, chúc hai người tân hôn hạnh phúc.”
Ba tháng sau khi Kha Tuấn Hân được đưa đến bệnh viện ở nước ngoài, liền tỉnh lại. Tình huống cụ thể bọn họ cũng không quá rõ ràng, chỉ nghe nói là bởi vì Tiết Dập đến, ngồi bên giường bệnh cùng hắn ta hai ngày, hắn ta liền tỉnh lại. Hơn nữa chuyện đầu tiên sau khi tỉnh lại chính là hỏi Tiết Dập có thể đừng bỏ mặc mình được hay không. Lúc ấy bởi vì Kha Tuấn Hân thật lâu mới tỉnh lại, nói không ra tiếng, nên phải dung tay viết chữ trong lòng bàn tay Tiết Dập. Kha Tuấn Hân tuy rằng là kẻ không ra gì, nhưng chút chân tâm ít ỏi còn lại của hắn ta lại chỉ dành cho Tiết Dập.
Cỏ: Khụ, có ai đang nghĩ giống tui không? Có ai không? Ờ thì thanh mai trúc mã, tra thụ hồi đầu quý hơn vàng… ~(^v^)/~
Tiêu Mộc Từ không nói gì, hôm nay ba Kha, Kha Ngôn Chiêu và lão tam của Kha gia đều đến. Tuy rằng bởi vì chuyện của Kha Tuấn Hân trước kia mà có chút không thoải mái, nhưng người Kha gia đều đến chúc mừng, Tiêu gia tự n hiên phải có khí độ khoan dung.
“Tôi biết cậu ấy khiến người ta chán ghét, nhưng cậu ấy tìm tôi, nhờ tôi giúp việc này, tôi cũng không tiện cự tuyệt.” Trong giọng nói của Tiết Dập mang theo chút bất đắc dĩ, dù sao hiện tại đột nhiên nhắc đến Kha Tuấn Hân, thật sự không khiến cho người ta cảm thấy vui vẻ gì. Chẳng qua lễ vật này anh đã xem trước, đồ vật rất bình thường, cho nên anh mới nguyện ý hỗ trợ đưa giùm.
Tiêu Mộc Từ tiếp nhận cái hộp, gật gật đầu: “Tôi biết.” Anh không nói cảm ơn, đây chỉ là cho Tiết Dập chút mặt mũi mà thôi.
Tiết Dập cũng không nói gì thêm, vỗ vỗ bả vai Tiêu Mộc Từ, trở về chỗ ngồi.
Tiệc cưới tiến hành đến giữa trưa liền kết thúc, buổi tối người một nhà cùng một ít bạn bè tốt cùng nhau ăn một bữa cơm, hôn lễ xem như triệt để kết thúc.
Trở về nhà, An Vũ Hàng mệt lã nằm trên sô pha không muốn động. Trên bàn trà là tất cả quà tặng mà khách khứa đưa tới, cảm giác muốn mở ra hết cũng phải mất cả ngày.
Tiêu Mộc Từ ngồi xuống bên cạnh An Vũ Hàng, nhìn mớ quà tặng này, trên mỗi món quà đều có nhãn ghi tên người tặng, mà cách bọn họ gần nhất chính là gói quà viết tên ‘Tiết Dập’.
Quà của Tiết Dập tổng cộng có hai hộp, một lớn một nhỏ, hộp nhỏ chỉ lớn bằng bàn tay, mà cái lớn lại là một cái thùng ước chừng phải hơn một thước.
Tiêu Mộc Từ đột nhiên nghĩ đến, tối hôm qua lúc uống rượu Tiết Dập có nói đã chuẩn bị một phần qua rất phong phú, mà nhìn độ lớn nhỏ của hộp quà, đích xác bộ dáng rất phong phú.
Kéo hộp quà lại, Tiêu Mộc Từ mở hộp quà nhỏ nằm bên trên trước, bên trong là vật trang trí bằng phỉ thuý hình 2 con giáp của hai người, trong rất sống động.
“Là gì vậy?” An Vũ Hàng hỏi.
Tiêu Mộc Từ đưa hộp cho cậu.
Sau khi An Vũ Hàng nhìn thấy liền cười nói: “Rất đẹp, chút nữa đặt vào trong tủ đi.”
Tiêu Mộc Từ gật gật đầu, sau đó lấy cây kéo dưới bàn trà lên, bắt đầu mở cái hộp lớn.
Vừa mở hộp ra, Tiêu Mộc Từ đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó lộ ra ý cười mang theo chút chờ mong.
“Có thứ gì tốt hả?” An Vũ Hàng nhìn anh cười, tưởng là cái gì thú vị hỏi.
Tiêu Mộc Từ ôm cậu dậy để cậu tự nhìn.
An Vũ Hàng ngồi dậy, tuỳ tay lấy mấy thứ trong cái hộp thật bự kia ra, chờ cậu nhìn thấy và hiểu được mấy thứ này là cái gì, lập tức đỏ mặt, vội vã ném đồ lại vào trong thùng, không nói gì.
—— Quà tặng ‘phong phú’ của Tiết Dập không phải cái gì khác, mà là nội y tình thú, các loại quần áo cosplay theo phong cách gợi cảm, tràn đầy cả một thùng, cảm giác mặc một tháng cũng sẽ không bị trùng.
“Chọn một cái đi.” Tiêu Mộc Từ hôn hôn An Vũ Hàng, nói.
“Không cần.” An Vũ Hàng lập tức cự tuyệt. Mỗi lần cùng Tiêu Mộc Từ làm chuyện ấy, cậu đều cảm thấy thực ngại ngùng, cũng không dám nhìn Tiêu Mộc Từ, hơn nữa mấy thứ này, khẳng định sẽ càng dụ hoặc người ta.
“Thật không chọn?”
“Không!”
“Vậy anh chọn giúp em.” Tiêu Mộc Từ nói xong liền tuỳ tay cầm lấy một cái, sau đó ôm An Vũ Hàng đi vào phòng tắm.
Trong phòng tắm truyền đến thanh âm phản kháng của An Vũ Hàng, nhưng không bao lâu, tiếng phản kháng liền dần dần nhỏ lại. Sau khi tắm rửa xong, Tiêu Mộc Từ ôm An Vũ Hàng toàn thân đỏ bừng trở về phòng ngủ, sau đó là tiếng rên rỉ theo ke cửa truyền tới…
Đêm tân hôn, tình cảm mảnh liệt nồng nàng…
TOÀN VĂN HOÀN.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook