Sư Huynh Là Nam Thần
Chương 69: Phiên ngoại 1 – Tư Húc x Văn Ngạn

Chuyện tình cảm, có đôi khi thật sự rất khó mà nói cho rõ ràng, có đôi khi, yêu chỉ là một loại cảm giác mà thôi. Loại cảm giác này rung động mà mãnh liệt, khó hiểu mà lại không thể thiếu. Loại cảm giác tâm động này không liên quan đến hoàn cảnh gia đình, ngoại hình, chỉ đơn giản vì đó là người kia. Đối với Thư Văn Ngạn mà nói, tình cảm anh đối với Dạ Chước chính là như thế. Thích, hơn nữa còn không thể không chế.

Thư Văn Ngạn chưa từng nghĩ tới sẽ gặp lại Dạ Chước, cũng chưa từng nghĩ Dạ Chước kỳ thật lại cách mình gần đến như vậy. Cho nên lần đầu tiên nhìn thấy Địch Tư Húc, lúc biết cậu chính là Dạ Chước, Thư Văn Ngan ngoài bất ngờ, cũng có buồn bực. Loại buồn bực này còn có bất mãn vì bị giấu diếm, cũng có xấu hổ và giận dữ vì trước đây bị nhục mạ… Cho nên anh không có biện pháp đối mặt với Địch Tư Húc, chỉ có thể vội vàng rời đi.

Đối với việc mình muốn tìm một người yêu như thế nào, kỳ thật Thư Văn Ngạn cũng không có khái niệm gì đặc biệt, anh không thiếu gì cả, cho nên càng nhiều vẫn là hướng tới việc theo đuổi một loại cảm giác. Bởi vì loại cảm giác này Dạ Chước đã cho anh, mà anh lại ăn một lần thì nhớ mãi, cho nên mới muốn liều lĩnh tiến tới một lần. Nhưng nói dễ hơn làm?

Cho nên ngoại trừ việc yêu qua mạng với Dạ Chước, anh chưa một lần nói qua chuyện yêu đương với bất kỳ ai. Độc thân quá lâu, suy nghĩ theo đuổi loại cảm giác kia cũng dần dần phai nhạt, thậm chí có đôi khi còn nhớ không rõ, đó rốt cục là loại cảm giác gì, cũng dần dần trở nên lười yêu đương, anh càng tình nguyện dồn hết thời gian để ở bên cạnh mẹ mình, để làm việc.

Nhưng lúc anh nhìn thấy Địch Tư Húc, loại cảm giác rung động này tựa hồ lại bắt đầu nảy mầm. Thư Văn Ngạn thừa nhận bất kể là ngoại hình hay là dáng người của Địch Tư Húc, đều rất phù hợp với sở thích của anh, cho nên ban đầu lúc nhìn thấy Địch Tư Húc, anh cảm thấy loại rung động này nguyên nhân chủ yếu là do vẻ ngoài của người này phù hợp với khẩu vị của mình mà thôi. Nhưng khi Địch Tư Húc nói cho anh biết, cậu chính là Dạ Chước, Thư Văn Ngạn đột nhiên có chút mờ mịt, anh không biết mình rung động là bởi vì vẻ ngoài của Địch Tư Húc, hay bởi vì bản thân Địch Tư Húc vốn dĩ đã cho anh loại cảm giác này rồi.

Không tính là chạy trối chết, nhưng anh đích xác là bỏ chạy, hơn nữa còn tìm một lý do thoạt nhìn vô cùng hợp lý…

Tại thời điểm anh còn chưa suy xét có nên cho Địch Tư Húc cơ hội hay không, chính xác mà nói là một ngày sau ngày Tiêu Mộc Từ và Địch Tư nói chuyện với nhau xong, Địch Tư Húc liền mang theo một mớ đồ đến nhà anh. Lúc Thư Văn Ngạn biết, Địch Tư Húc đã ngồi trong phòng khách nhà mình, cho nên ngaỳ hôm đó, anh khó được lúc về nhà sớm.

Vội vàng chạy về nhà, Thư Văn Ngạn vừa vào cửa liền nhìn thấy Địch Tư Húc và mẹ mình đang ở trong phòng bếp nấu cơm.

“Đã về rồi à?” Mẹ Thư cười nói: “Trước không nghe con nhắc tới Tiểu Địch, cậu ấy đột nhiên đến nhà, còn làm mẹ giật cả mình.” Mẹ Thư đã phải gọi điện thoại cho Thư Văn Ngạn để hỏi, xác định là quen biết mới yên tâm cho Địch Tư Húc vào cửa.

Thư Văn Ngạn nhíu mày, nhìn Địch Tư Húc nói: “Cậu theo tôi lại đây.”

Địch Tư Húc buông con cá trong tay xuống, thành thật đi theo Thư Văn Ngạn vào phòng.

Thư Văn Ngạn buông cặp táp xuống, hỏi: “Cậu có ý gì?”

Ánh mắt Địch Tư Húc sâu thẳm nhìn Thư Văn Ngạn, nói: “Tuy rằng anh chưa đồng ý kết giao với em, nhưng em cảm thấy em hẳn phải nên tới đây trước chào hỏi bác giá. Em là thật lòng muốn sống cùng anh cả đời, cửa trưởng bối này khẳng định phải qua. Cho nên nhân lúc bác gái còn chưa biết những chuyện không tốt trước kia em đã làm với anh, phải tranh thủ để lại ấn tượng tốt cho bác ấy.”

Thư Văn Ngạn nhất thời không biết phải phản bác cậu như thế nào, anh cũng không ghét Địch Tư Húc, cũng không hận cậu, chỉ là hiện tại anh còn chưa tiếp nhận được Địch Tư Húc mà thôi. Cho dù không phải người yêu, cũng xem nhau như bạn bè, cho nên Địch Tư Húc đến nhà, anh quả thật không nói được gì. Hơn nữa anh cũng nhìn ra, mẹ anh thật sự rất vui vẻ.

Cởi áo khoác, Thư Văn Ngạn hỏi: “Làm sao cậu tìm được nơi này?”

“Viên Gia nói cho em biết.” Địch Tư Húc đối đãi thành thật với Thư Văn Ngạn chính là không chút do dự bán đứng Viên Gia.

Viên Gia đi theo Tiết Dập đến nhà anh đưa đồ rất nhiều lần, cho nên biết địa chỉ nhà anh ở đâu cũng rất bình thường.

Thư Văn Ngạn xoa xoa ấn đường, nói: “Cậu tuỳ tiện chạy đến nhà tôi như vậy, thật làm tôi khó xử.”

“Xin lỗi.” Địch Tư Húc rõ ràng xin lỗi.

“Cậu đi về đi.” Hiện tại anh rất muốn được yên tĩnh một chút.

“Có thể để em ăn cơm xong rồi hãy đi được không?” Địch Tư Húc thương lượng hỏi.

Thư Văn Ngạn không hiểu, nhíu nhíu mày nhìn cậu.

“Nếu hiện tại em rời đi, bác gái khẳng định sẽ nghi ngờ, anh đã chuẩn bị để giải thích với bác ấy như thế nào chưa?” Tuy rằng cậu và mẹ Thư tiếp xúc mới thời gian ngắn, nhưng cậu nhìn ra được, mẹ Thư là một người đặc biệt cẩn thận. Nếu hiện tại cậu đi về, cho dù lấy lí do là gì, cũng đều rất gượng ép.

“Được rồi…” Thư Văn Ngạn thoả hiệp.

Lúc đi ra khỏi phòng của Thư Văn Ngạn, Địch Tư Húc và lúc bước vào không có gì khác biệt, Thư Văn Ngạn thì thay quần áo mặc nhà, cũng không giao lưu quá nhiều với Địch Tư Húc. Địch Tư Húc tiếp tục xuống phòng bếp giúp mẹ Thư nấu cơm, mẹ Thư tựa hồ cũng rất thích cậu, tiếng trò chuyện trong phòng bếp gần nhưa chưa từng gián đoạn.

Thư Văn Ngạn không biết nấu cơm, nhiều nhấy chỉ là giúp mẹ mình rửa rau dọn chén, căn bản không giúp thêm được gì, cho nên có Địch Tư Húc giúp mẹ mình rồi, Thư Văn Ngạn liền dứt khoát ngồi ở phòng khách bật TV, vừa xem tin tức vừa chờ ăn cơm.

Hôm nay trên bàn cơm có không ít món ăn, trong đó có hơn phân nửa đều là do Địch Tư Húc nấu. Thư Văn Ngạn rất hiểu biết phong cách nấu cơm bình thường của mẹ mình, cho nên rất dễ dàng nhận ra cái nào là do mẹ mình làm, cái nào là Địch Tư Húc làm.

(*) Cho Cỏ chọt mỏ vô cái, lại thêm một thê nô nhị thập tứ hiếu rồi… OTZ

“Tiểu Địch lần đầu tiên đến nhà chơi, con cứ xem như nhà mình, đừng khách sáo, ăn nhiều một chút nhé.” Mẹ Thư lấy đồ uống trong tủ lạnh ra, rót cho Địch Tư Húc.

“Để con tự làm.” Địch Tư Húc vội vàng tiếp nhận đồ uống, trước rót cho mẹ Thư, sau đó lại rót cho Thư Văn Ngạn một ly, cuối cùng mới rót cho mình: “Đột nhiên đến chơi, quấy rầy bác gái, có chỗ nào đường đột, mong bác gái bỏ qua cho con.”

“Đâu có, con đến chơi bác rất vui.” Mẹ Thư cảm thấy có thể bản thân đã lớn tuổi, cho nên tương đối thích trong nhà náo nhiệt một chút. Tuy rằng gần như mỗi ngày Thư Văn Ngạn đều trở về ăn cơm với bà, bà cũng không cảm thấy cô đơn, nhưng chung quy vẫn không tính là náo nhiệt.

“Bác gái, con kính bác một ly.” Địch Tư Húc nói xong, giơ ly nước lên.

Mẹ Thư cười đáp ứng, cùng Địch Tư Húc chạm ly.

Thư Văn Ngạn cũng không nói nhiều, sau khi Địch Tư Húc mời mẹ mình xong, liền cầm đũa bắt đầu ăn cơm. Bất ngờ là đồ ăn Địch Tư Húc làm còn rất ngon, là hương vị Thư Văn Ngạn thích, cho nên giữa bất tri bất giác, Thư Văn Ngạn cũng ăn không ít.

Nhìn anh ăn đến ngon lành, Địch Tư Húc cũng thấy thoả mãn, những chuyện khác không thể nóng vội.

Ăn xong cơm chiều, Địch Tư Húc liền trở về.

Thư Văn Ngạn pha một bình trà Phổ Nhị, cùng mẹ ngồi uống trà nói chuyện phiếm.

“Trước đến giờ sao chưa từng nghe con nhắc tới Tiểu Địch vậy?” Mẹ Thư hỏi, bình thường Thư Văn Ngạn có chuyện gì đều sẽ nói cho bà biết.

Thư Văn Ngạn uống một ngụm trà, nói: “Vâng, biết nhau khá lâu, nhưng có một đoạn thời gian dài không liên hệ. Sau đó mới phát hiện cậu ấy là bạn học của Viên Gia, lúc này mới liên hệ lại.” Thư Văn Ngạn không đề cập đến những chuyện trước đây của Địch Tư Húc, cảm giác không cần thiết.

“Vậy sao.” Mẹ Thư có chút cảm khái nói: “Hai đứa cũng rất có duyên.” Viên Gia bà đã gặp qua vài lần, cảm thấy đứa nhỏ này rất thú vị, tính cách cũng tốt.

“Vâng…”

Trầm mặc một lúc, mẹ Thư nhìn Thư Văn Ngạn hỏi: “Thằng bé Tiểu Địch kia có phải thích con hay không?”

Thư Văn Ngạn sửng sốt một chút, anh không biết mẹ mình nhìn ra được từ chỗ nào, nhưng cũng không phủ nhận. Chuyện anh là gay mẹ anh đã biết từ rất sớm, tuy rằng cũng đã trải qua một đoạn thời gian suy xét và rối rắm, nhưng cuối cùng vẫn thấu hiểu và bao dung cho vấn đề tính hướng của anh.

Mẹ Thư cười, nói: “Xem ra là vậy. Mẹ thấy ánh mắt nó nhìn con đặc biệt chuyên chú, hẳn là rất thích con. Mẹ tuy rằng lớn tuổi, không hiểu được suy nghĩ của người trẻ như các con, nhưng trực giác thì vẫn rất chuẩn.”

Thư Văn Ngạn mấp máy khoé miệng, nói: “Con còn đang suy nghĩ.”

“Ừ. Nhìn động tác lưu loát nấu cơm của Tiểu Địch, mẹ thấy hẳn là thường xuyên làm việc nhà. Bộ dạng cũng tốt, nói chuyện lễ phép biết điều. Chẳng qua nó nhỏ hơn con, có thể không đủ thành thục, hoặc là vẫn còn chút ham chơi.” Bà cảm thấy Thư Văn Ngạn nên tìm một người lớn tuổi một chút, có thể chiếu cố anh thì tương đối tốt hơn, ít nhất bà không phải lo lắng về sau không ai quan tâm Thư Văn Ngạn. Địch Tư Húc thoạt nhìn không tệ, nhưng bà luôn có chút lo lắng cậu không chiếu cố được con trai mình.

“Bát tự còn chưa biết, mẹ đừng nghĩ nhiều.” Tuy nói là suy xét, nhưng hiện tại anh hoàn toàn không có manh mối, cũng không biết phải bắt đầu suy xét từ đâu.

“Ừ, tốt nhất nên quan sát cẩn thận một chút. Không phải nói tuổi còn nhỏ thì nhất định không tốt, nhưng dù sao tương lại của cậu ta vẫn còn tồn tại rất nhiều chuyện không xác định trước được, mẹ có chút lo lắng.” Mẹ Thư không hy vọng Thư Văn Ngạn qua loa quyết định. Địch Tư Húc bây giờ còn là sinh viên, những thứ cậu tiếp xúc dù sao vẫn có giới hạn, chờ sau này gia nhập xã hội, tiếp xúc nhiều, tâm lý và tình cảm cũng sẽ thay đổi, không chắc có thể kiên định cùng Thư Văn Ngạn chung sống cả đời.

“Con hiểu mà.” Địch Tư Húc lúc trẻ tuổi lỗ mãng như thế nào Thư Văn Ngạn đã được lĩnh hộ.

Sau đó hai mẹ con không tán gẫu chuyện của Địch Tư Húc nữa, thay đổi sang đề tài khác.

Những ngày sau đó, chỉ cần Địch Tư Húc rảnh rỗi, sẽ chạy đến nấu cơm cùng mẹ Thư. Gần như chỉ là đến nấu cơm cùng bà mà thôi, không ở lại ăn cơm, cũng không chạm mặt Thư Văn Ngạn. Nhưng Thư Văn Ngạn về đến nhà chỉ cần nhìn đồ ăn trên bàn, đã biết là Địch Tư Húc có đến hay không.

Đối với chuyện này, mẹ Thư cũng không nói thêm gì. Dù sao cũng là chuyện của con cái, bà sẽ quan tâm, nhưng không tiện quản quá nhiều, bà tin tưởng Thư Văn Ngạn cũng có chủ ý riêng của mình.

Trải qua một đoạn thời gian dài tiếp xúc, khi đối mặt với mẹ Thư, Địch Tư Húc đã không còn câu nệ như lúc ban đầu, cũng thường xuyên mang đến một ít thực đơn mà mẹ Thư rất muốn có đến cho bà, sau đó đồng thời nghiên cứu với mẹ Thư.

Mẹ Thư rất thích nấu ăn, cũng thích đi đến các vùng nông thôn ở lân cận, vừa có thể giải sầu, cũng có thể mua một ít rau dưa tươi ngon được trồng tại nhà vườn. Mà Địch Tư Húc nếu không có việc gì liền thường xuyên cùng bà đi đến các siêu thị lớn mua nguyên liệu nấu ăn, nguyện liệu làm điểm tâm này nọ. Hoặc là cùng bà đi ra vùng ngoại ô tản bộ, dã ngoại picnic… Cuộc sống của mẹ Thư cũng càng ngày càng trở nên bận rộn phong phú hơn.

Những chuyện này Thư Văn Ngạn đều nhìn thấy, đây đều là việc anh muốn làm cùng mẹ mình, nhưng ngặt nỗi công việc thật sự bận rộn, không có biện pháp có nhiều thời gian rảnh như vậy đi cùng mẹ mình. Vì thế, trong lòng anh cũng rất áy náy, mà Địch Tư Húc lại giúp anh bù đắp cho phần áy náy này.

Hôm nay cơm nước xong, mẹ Thư gọi Thư Văn Ngạn đang chuẩn bị vào thư phòng làm việc lại, nói: “Ngồi nói chuyện với mẹ một lúc đi.”

“Vâng.” Mẹ muốn nói chuyện với mình, Thư Văn Ngạn trước nay chưa từng cự tuyệt. Mẹ Thư rót hai ly nước ô mai vừa mới nấu hôm nay, nói: “Chuyện con và Tư Húc, con suy xét thế nào?”

Mẹ Thư đã đổi xưng hô từ ‘Tiểu Địch’ thành ‘Tư Húc’, Thư Văn Ngạn liền hiểu được thái độ của bà.

“Còn đang suy nghĩ, gần đây bận quá, không rảnh để nghĩ tới.” Thư Văn Ngạn trả lời.

“Ừ, mẹ không phải là muốn can thiệp chuyện của con, chỉ là muốn nói cho con biết cái nhìn của mẹ đối với Tư Húc.”

“Vâng, mẹ nói đi.”

“Trải qua khoảng thời gian dài tiếp xúc, mẹ cảm thấy Tư Húc là một đứa trẻ rất thành thục. Tuy rằng tuổi còn nhỏ một chút, nhưng làm việc lại rất chu đáo. Đối với mẹ cũng rất săn sóc, mẹ dẫn nó cùng vài người bạn đi ra ngoài chơi, mấy bà ấy nói nếu không biết con mới là con mẹ, đều sẽ cho rằng Tư Húc là con ruột của mẹ rồi.” Mẹ Thư cười nói: “Tư Húc tuy rằng không thích cười, nhưng đó cũng không hẳn là khuyết điểm. Bảo nó làm chuyện gì cũng rất nghiêm túc, còn hay thay đổi phương thức nói cho mẹ biết sở thích của con, rất không tệ.”

“Làm sao mẹ biết cậu ấy không phải đang giả vờ?” Thư Văn Ngạn cười hỏi.

“Lâu dài biết lòng người mà. Con cũng biết ánh mắt của mấy bà dì kia của con sắc bén cỡ nào, Tư Húc nếu không phải tốt thật sự, mấy bà ấy sẽ không đồng ý để mẹ thường xuyên dẫn nó đi cùng.”

“Mẹ và cậu ấy quen biết nhau thời gian cũng không tính là lâu đâu.” Cái gì gọi là lâu dài biết lòng người, thì thời gian phải đủ lâu mới được.

“Phải, tuy rằng mẹ và Tư Húc biết nhau không tính là lâu, nhưng Viên Gia và Tư Húc biết nhau cũng đủ lâu rồi phải không? Nếu nó không phải người tốt, Viên Gia khẳng định sẽ nói với Tiết Dập, Tiết Dập chắc chắn sẽ nói với Mộc Từ. Với tính cách của Mộc Từ, có thể để Tư Húc ba ngày hai lần đến tìm mẹ?” Địch Tư Húc đã thẳng thắn thành thật với bà chuyện cậu đang theo đuổi Thư Văn Ngạn, cũng nói mình và Viên Gia đã biết nhau từ thời trung học. Bà có thể không hiểu quá nhiều về Viên Gia, nhưng lại rất hiểu Tiết Dập và Tiêu Mộc Từ, bà tin tưởng với tính cách bao che khuyết điểm của bọn họ, khẳng định sẽ không hại Thư Văn Ngạn.

Thư Văn Ngạn lúc này đã không tìm ra được lý do phản bác, nghĩ nghĩ, nói: “Con còn phải suy xét thêm một chút.”

“Con muốn suy xét thêm mẹ không phản đối. Nhưng con ít nhiều cũng phải tiếp xúc với nó nhiều một chút, thấu hiểu nó nhiều một chút, mới có thể nghĩ ra kết quả đúng không?” Mẹ Thư cười nhìn anh. Trong mắt bà, chuyện con trai ‘suy xét’ càng giống như một loại ‘trốn tránh’ không muốn gặp mặt.

“Con biết.” Thư Văn Ngạn trả lời.

“Cuối tuần mẹ và Tư Húc hẹn nhau đi làng du lịch, tối thứ 6 đi, tối chủ nhật mới về. Con đi cùng không?” Mẹ Thư nói. Đây là làng du lịch mới mở, nghe nói các phương diện cũng không tệ, mẹ Thư còn chưa đến đó lần nào.

Thư Văn Ngạn suy nghĩ một lúc, gật gật đầu —— Xem như cho mình một cơ hội hiểu biết Địch Tư Húc đi…

Hết – Phiên ngoại 1.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương