Ngày hôm sau, Tiêu Y vừa mới thức dậy Kế Ngôn liền tìm tới cửa.

Kế Ngôn trực tiếp nói rõ ý đồ đến, không hề có ý muốn trấn an hay trò chuyện: "Thu thập một chút, ta sẽ dẫn muội đi kiếm động."

Tiêu Y đi theo Kế Ngôn đến một nơi ở góc Đông Nam của Thiên Ngự Phong. Đây là một sơn động tự nhiên, chỉ đứng ở cửa động cũng có thể nhìn thấy rõ ràng bên trong.

Động cao hai ba mươi thước, sâu hơn trăm thước, bên trong còn có một quảng trường to lớn.

Tiêu Y tò mò đánh giá sơn động, nhưng không phát hiện có gì đặc biệt. Nàng nhịn không được tò mò hỏi: "Đại sư huynh, bên trong có cái gì vậy?"

"Kiếm ý!"

Câu trả lời ngắn gọn nhưng hàm súc này khiến Tiêu Y lập tức nghĩ đến kiếm ý khiến linh hồn nàng phải run rẩy tối hôm qua, da gà lập tức nổi khắp người.

"Ta, ta phải đi vào sao?"

Giọng nói Tiêu Y đang phát run. Bây giờ mà bảo nàng đi đối mặt kiếm ý kia, nàng sẽ chết mất. Cỗ kiếm ý kia quả thực quá mạnh, nàng tuyệt đối không phải là đối thủ.

Kế Ngôn không vội bảo nàng đi vào mà chỉ thản nhiên nói: "Không vội, chờ một chút."

Tiêu Y không có tâm tư đi hỏi là phải chờ cái gì, nàng có chút muốn khóc.

Cứ như vậy, cả hai người đều đứng đợi, một chút này liền đến tận giữa trưa. May mà bọn họ là tu sĩ, bằng không sớm đã không còn kiên nhẫn.

Nhưng mà, Kế Ngôn dường như cũng không có nhiều kiên nhẫn. Tuy không thấy hắn có động tác gì, nhưng trường kiếm sau lưng đã lập tức xuất vỏ, phá không mà đi.

Tiêu Y nhìn thấy vậy thì trong mắt tràn đầy hâm mộ.

Thật là soái nha.

Không bao lâu sau, trường kiếm bay trở về, đi thẳng vào trong vỏ kiếm. Keng một tiếng, hàn quang bức người biến mất.

Ước chừng qua nửa canh giờ, Lữ Thiếu Khanh xuất hiện. Hắn hùng hùng hổ hổ nói: "Có bệnh sao, có ai làm Đại sư huynh như huynh không? Ngủ nướng mà cũng vi phạm pháp luật sao?"

Khí thế trên người Kế Ngôn tăng vọt, hừ lạnh nói: "Ta bảo đệ hôm nay phải làm gì, đệ đã quên rồi sao?"

Lữ Thiếu Khanh nhìn sang Tiêu Y, đột nhiên phản ứng kịp, cười ha ha nói: "Không phải chỉ là quên mất thôi sao? Nhưng cũng đâu thể trách ta được, tối qua không phải là vì huynh sao? Nếu không phải do huynh thì ta có thể mệt mỏi như vậy sao?"

Lữ Thiếu Khanh mười phần không cam lòng, nếu không phải tối qua huynh cứ bắt ép ta phải đánh một trận sao ta có thể mệt mỏi đến như vậy chứ?

Ánh mắt Tiêu Y trừng to, hai vị sư huynh có gian tình gì sao? Mặc dù biết là không có khả năng, nhưng lời nói của Lữ Thiếu Khanh thật sự rất khó không khiến nàng liên tưởng như vậy.

Kế Ngôn lười tranh luận với sư đệ mình, ra lệnh: "Nói nhảm ít thôi, đứng ở chỗ này trông đi."

Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, thở dài, bất đắc dĩ nói: "Nếu huynh đã không có lòng tin thì cũng không cần hại người ta như vậy. Cứ để cho nàng chậm rãi lĩnh ngộ không được sao?"

Kế Ngôn có phán đoán của mình: "Lĩnh ngộ sớm một chút mới có nhiều chỗ tốt."

Biết khó có thể lay chuyển được ý định của Đại sư huynh nên Lữ Thiếu Khanh chỉ có thể nói với Tiêu Y: "Sư muội, muội có di ngôn gì không? À, di ngôn không quan trọng, cái quan trọng là di sản, có lời nhắn nhủ nào không?"

Tiêu Y bị dọa đến tái mặt.

Thật sự khủng bố như vậy sao?

Nàng nhìn Kế Ngôn: "Đại sư huynh, bên trong sẽ có nguy hiểm gì sao?"

Kế Ngôn nói: "Muội đừng nghe hắn, lời hắn nói ra, muội chỉ cần tin ba phần là được, những lời khác muội cứ coi như đánh rắm đi."

Lữ Thiếu Khanh không vui, có người nói sư đệ mình như vậy sao: "Nếu huynh đã có lòng tin với kiếm động mà huynh thiết kế ra, huynh còn gọi ta tới áp trận làm gì? Cái thứ nhà huynh, chính là chết vì sĩ diện."

Kế Ngôn lười để ý tới Lữ Thiếu Khanh, hắn nói với Tiêu Y: "Đi vào đi."

Tiêu Y nhìn kiếm động, nàng cảm giác kiếm động này giống như là một mãnh thú có cái miệng to như chậu máu, đang chờ con mồi mềm mại ngon miệng như nàng tự động đưa tới cửa.

Tiêu Y đáng thương nhìn hai vị sư huynh của mình.

"Đại sư huynh, Nhị sư huynh, ta..."

Kế Ngôn tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Tiêu Y, liền ngắt lời nàng, thái độ vô cùng kiên quyết: "Không có lý do lý trấu gì hết, hôm nay muội nhất định phải đi vào. Lĩnh ngộ được kiếm ý mới có thể đi ra."

Lữ Thiếu Khanh tiếp tục phá đám: "Yên tâm đi, sau khi muội đi vào, nếu chết ở bên trong, ta sẽ giúp muội nhặt xác. Đúng rồi, nếu muội thật sự không có di sản gì..."

"Keng!"

Trường kiếm sau lưng Kế Ngôn đã lộ ra một nửa.

Lữ Thiếu Khanh lập tức đổi giọng: "Đi vào đi, sẽ không có nguy hiểm gì đâu. Nếu như thực sự có nguy hiểm, cũng chỉ là thoáng cái liền biến mất, sẽ không có đau đớn gì..."

Lúc này Tiêu Y đã sắp khóc. Ba ba, thúc thúc, Thiên Ngự Phong quá nguy hiểm, con muốn về nhà.

Nhưng mà nàng không có bất kỳ biện pháp nào, nàng chỉ có thể kiên trì tiến vào kiếm động.

Lữ Thiếu Khanh ở phía sau nàng như muốn truyền thụ cho nàng biện pháp, nói: "Dụng tâm để cảm thụ, muội nhẹ nó liền nhẹ, đừng quá cứng rắn."

Trong lòng Tiêu Y nổi lên một tia cảm động, Nhị sư huynh cũng rất đáng tin cậy.

Tiêu Y vừa định nói gì đó thì lời của Lữ Thiếu Khanh đã tiếp tục truyền đến: "Nếu muội cứng rắn quá mà bị chết, ta lại phải giúp muội nhặt xác, nếu không có di sản, ta chính là làm việc không công."

Ta thực sự rất cảm ơn huynh.

Đây chẳng phải là truyền thụ biện pháp gì mà là đang đả kích lòng tin của người khác mà.

Tiêu Y quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Lữ Thiếu Khanh một cái, sau đó trực tiếp tiến vào kiếm động. Sau khi tiến vào kiếm động, cửa động phía sau lưng liền biến mất không thấy.

Tiêu Y đánh giá một chút, chỗ nàng đang đứng là một gian nhà gỗ nhỏ, trong nhà gỗ không có gì cả, ngay cả cánh cửa cũng không có.

Nàng đứng ở cửa ra vào, ở phía trước cửa là một quảng trường rộng lớn, giữa quảng trường có một cột đá cao, trên cột đá dường như có một cái gì đó.

Tiêu Y đi ra cửa, nàng đã thấy rõ ràng trên cột đá là cái gì. Là một con rồng.

Trên cột đá, có một con Tiểu Bạch Long màu trắng đang lơ lửng, dáng vẻ trông vô cùng dữ tợn, tràn ngập uy áp vô tận.

Sau khi để ý thấy tới có người tới, Tiểu Bạch Long soạt một cái mở to mắt, long nhãn không có bất kỳ biểu tình nào gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Y.

Da đầu Tiêu Y tê dại, áp lực cực lớn làm cho thân thể nàng nhịn không được run rẩy.

Khí tức trên người Tiểu Bạch Long tản mát ra, là một cảm giác quen thuộc. Đây chính là kiếm ý khủng bố mà nàng cảm nhận được vào đêm hôm qua.

Tiểu Bạch Long là do kiếm ý biến thành. Mỗi một chỗ trên thân nó đều là do kiếm ý biến thành, quả thực là vô cùng hung ác.

Kiếm ý hóa hình! Lại còn là kiếm ý hóa hình ở tầng cảnh giới thứ hai.

Rốt cuộc là Đại sư huynh biến thái đến mức nào vậy?

Tiêu Y muốn khóc, quả là nghiệp chướng mà, ngay sau ngày nhập môn mà nàng đã phải chịu loại tội này.

Tiêu Y lấy hết dũng khí, bắt đầu khởi động linh lực trong cơ thể. Động tác này của nàng tựa như tín hiệu khiến Tiểu Bạch Long rời khỏi cột đá bay lên trời và xông thẳng về phía Tiêu Y.

Tiểu Bạch Long còn chưa tới mà khí thế khổng lồ của nó đã lao tới, nó giống như một cái búa, nặng nề đập vào ngực Tiêu Y.

"Phụt!"

Tiêu Y phun ra một ngụm máu tươi. Trong mắt nàng dần lộ ra vẻ kinh hoảng: "Quá quá mạnh, ta không phải là đối thủ."

Tiểu Bạch Long mặc kệ nàng tiếp tục xông xuống.

"Grào!"

Sau một tiếng rống to, Tiêu Y có cảm giác như vô số phi kiếm đâm trúng thân thể nàng, nàng tiếp tục phun ra một ngụm máu tươi nữa.

Nàng biết dựa vào thực lực hiện tại của mình tuyệt đối không phải là đối thủ của Tiểu Bạch Long, nhưng ít nhất nàng vẫn miễn cưỡng chịu được hai đợt tấn công, nếu còn tiếp tục như vậy nàng sẽ chết mất.

Nàng nhìn xung quanh, trống rỗng không có gì. Mắt thấy công kích của Tiểu Bạch Long sắp sửa lao tới, Tiêu Y vừa bò vừa lăn chạy về căn nhà gỗ vừa rồi.

Mà Tiểu Bạch Long cũng đình chỉ tấn công, chỉ vây quanh nhà gỗ nhỏ giống như hổ rình mồi.

Sau khi khôi phục lại, Tiêu Y nhìn thấy bộ dáng tặc tâm bất tử của Tiểu Bạch Long, nàng tức giận đến mức làm một thủ thế với Tiểu Bạch Long.

"Đồ con rệp!"

Nhưng mà lời này dường như đã chọc giận Tiểu Bạch Long.

Grào!

Ngôi nhà gỗ nhỏ vỡ vụn...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương