Tiêu Y giật giật quần áo của Lữ Thiếu Khanh: "Nhị sư huynh, không được đâu. Đừng làm phiền Đại sư huynh. Huynh ấy sẽ không vui đâu."

Tiêu Y thực lòng không muốn để Tiêu Quần nhìn thấy Kế Ngôn.

Tiêu Quần không vui: "Tiêu Y, ngươi có ý gì vậy? Thế nào? Ta không thể đi bái kiến Kế Ngôn công tử được sao? Ngươi là người gì của huynh ấy? Ngươi có quyền gì ngăn cản ta?"

Tiêu Y hừ nói: "Chỉ bằng ta là sư muội của Đại sư huynh. Rất thân thiết, cùng một sư môn."

Tiêu Y ưỡn ngực nhìn Tiêu Quần, tự hào vì điều này.

Không nói đến chuyện này còn tốt, vừa nói ra một cái, Tiêu Quần lại nổi giận.

"Còn không phải là do ngươi đoạt đi danh ngạch thuộc về ta sao? Nếu không phải vì sự thiên vị của thân thúc thúc đối với ngươi, liệu ngươi có thể bái nhập Thiên Ngự Phong không? Tất cả thứ này vốn đều là của ta."

Nói xong, nàng ta nói với Lữ Thiếu Khanh: "Mau đưa ta đi gặp Kế Ngôn công tử đi. Ngươi đưa ta đi, ta sẽ không đối xử tệ với ngươi. Gia gia ta là cao thủ Nguyên Anh kỳ, ngươi giúp ta, coi như là ta thiếu ngươi một ân tình."

Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh sáng lên, trên mặt tràn đầy ý cười, hắn xoa xoa tay, dáng vẻ vô cùng nịnh nọt.

"Tiêu tiểu thư thật sự quá khách khí. Nói ân tình liền có vẻ quá xa lạ rồi, mọi người đều là người một nhà mà, người nhà giúp nhau cũng là chuyện nên làm."

Tiêu Y tức giận dậm chân, Nhị sư huynh lúc này trông giống như một kẻ tiểu nhân vậy.

"Nhị sư huynh, sao huynh lại làm như vậy?"

Tiêu Y vừa tức giận vừa thất vọng.

Chẳng lẽ Nhị sư huynh sợ đại trưởng lão sao? Cũng chỉ là Nguyên Anh trung kỳ thôi mà.

Tiêu Y nói: "Nhị sư huynh, đừng sợ, cho dù đại trưởng lão là Nguyên Anh trung kỳ thì có làm sao chứ?"

Lữ Thiếu Khanh không vui: "Cái gì mà Nguyên Anh trung kỳ thì có làm sao, tiểu nha đầu muội thì hiểu cái gì? Muội có biết Nguyên Anh trung kỳ lợi hại như thế nào không? Sư phụ so ra còn kém đấy. Đi sang một bên đi, người lớn nói chuyện, trẻ con đừng xen vào."

Tiêu Y càng thêm thất vọng, căm hận dậm chân.

Mặt đất cũng sắp bị nàng dẫm thành khỏi một cái hố.

"Đi thôi, Tiêu tiểu thư, chúng ta không cần để ý đến muội ấy đâu, trẻ con không hiểu chuyện."

Tiêu Quần đắc thắng nhìn Tiêu Y, vẻ mặt đầy thách thức.

Làm sao? Không phải đến Nhị sư huynh của ngươi còn phải cúi đầu trước thực tế sao?

"Ha ha..."

Tiêu Quần cười đắc ý.

Tiêu Y đỏ ngầu cả mắt. Tức giận, oan ức, đều có hết.

Không ngờ, sau khi Nhị sư huynh nghe được Tiêu Quần là tôn nữ của đại trưởng lão, hắn lại có thái độ quay ngoặt 180 độ như vậy.

Còn khúm núm đi cùng Tiêu Quần.

Nguyên Anh kỳ thì sao chứ? Ghê gớm lắm sao?

"Nhị sư huynh, không cho phép huynh đi."

Tiêu Y tức giận nghiến răng nghiến lợi.

Lữ Thiếu Khanh nói: "Nếu không muốn đi thì đừng đi theo, chờ ở đây đi."

Sau đó hắn mỉm cười nói với Tiêu Quần: "Tiêu cô nương, chúng ta đi thôi, ta sẽ dẫn ngươi đi."

Tiêu Quần đắc ý liếc nhìn Tiêu Y, cao ngạo ngẩng đầu nói: "Đi thôi."

Nhìn thấy dáng vẻ tự mãn của Tiêu Quần, Tiêu Y tức giận đến mức dậm chân lần nữa, nghiến răng đi theo.

Dọc theo đường đi, vài người trẻ tuổi Tiêu gia đi theo Tiêu Quần đều cười nhạo Lữ Thiếu Khanh.

"Trông dáng dấp có vẻ không tệ, nhưng không ngờ lại là một tên hèn nhát."

"Đúng vậy, thật đáng thất vọng."

"Miệng cọp gan thỏ, súng bạc đầu sáp."

"Ta còn tưởng rằng người của Thiên Ngự Phong đều là nam tử hảo hán, nhưng không ngờ chỉ có Kế Ngôn công tử có thể dùng được."

"Kẻ hèn nhát, thật là buồn nôn."

"Hắc hắc, Tiểu Y làm đồng môn với hắn ta, mặt mũi đều mất hết."

"Cũng may đại tỷ không bái sư vào đây, nếu không một chi này của chúng ta cũng sẽ bị mất mặt."

"Đúng vậy, gia chủ tính sai, không ngờ Tiêu Y lại có một Nhị sư huynh như vậy."

"Haha..."

Nghe mọi người bàn tán về Nhị sư huynh Lữ Thiếu Khanh, Tiêu Y càng thêm tức giận.

Nàng tức giận trừng mắt nhìn những người này: "Các người đang nói nhảm cái gì vậy? Khốn kiếp!"

Phản công của Tiêu Y khiến người khác bật cười.

"Nóng nảy sao? Nhưng mà ngươi tự nhìn xem, biểu hiện của Nhị sư huynh ngươi như thế nào. Hắn đều đã làm đến vậy rồi, ngươi còn có thể ngụy biện cái gì?"

"Hắn không phải kẻ hèn nhát thì là cái gì?"

"Haha..."

Tiêu Y vốn có ý định giúp Lữ Thiếu Khanh, nhưng đối mặt với sự thật, lời nói của nàng lại yếu ớt bất lực.

Trong lòng Tiêu Y cảm thấy vô cùng bất lực.

Rốt cuộc Nhị sư huynh là người như thế nào? Tại sao phải làm như vậy chứ?

Chẳng lẽ hắn thật sự sợ đại trưởng lão Nguyên Anh trung kỳ sao?

Tiêu Y nhìn bóng lưng Lữ Thiếu Khanh, trong lòng rất thất vọng.

Tiêu Quần nghe thấy lời nói của Tiêu Y, mỉm cười nói với Lữ Thiếu Khanh: "Muội muội ta đối xử với ngươi cũng không tệ nhỉ. Đều đến lúc này rồi mà vẫn nói cho ngươi."

Lữ Thiếu Khanh nói: "Haiz, muội ấy còn nhỏ, biết cái gì chứ? Ngươi cũng không cần chấp nhặt với nàng."

Tiêu Quần đắc ý nói: "Ta là tỷ tỷ của nàng, làm sao có thể chấp nhặt với nàng đây."

"Đúng vậy, loại trẻ con không hiểu chuyện này thật là so đo từng tý một, thực mệt mỏi."

Tiêu Y nghe Lữ Thiếu Khanh đánh giá bản thân như vậy, nước mắt đảo quanh trong mắt.

Nhị sư huynh đáng ghét, đáng ghét muốn chết.

Lữ Thiếu Khanh đưa Tiêu Quần đến trước một căn nhà gỗ.

Hắn chỉ vào ngôi nhà gỗ ở phía xa và nói: "Tiêu tiểu thư, đó chính là nơi Đại sư huynh ở. Đại sư huynh sống ở đó."

Tiêu Quần lại nghi ngờ: "Kế Ngôn công tử thực sự sống ở đó sao?"

Nơi họ đứng cách ngôi nhà gỗ tầm một trăm thước.

Trong bán kính một trăm thước xung quanh ngôi nhà gỗ, tất cả đều trơ trụi, không có một ngọn cỏ, mặt đất nứt nẻ. Phía trên đầy ổ gà, giống như có thiên thạch rơi xuống từ trên trời, đập nát mặt đất tạo thành vô số cái hố.

Nơi này không giống như nơi mà một đệ tử đứng đầu như Kế Ngôn sống.

Quá đơn sơ.

Tiêu Quần nghi ngờ nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh: "Không phải là ngươi có chú ý gì xấu xa đấy chứ?"

Lữ Thiếu Khanh kêu oan: "Tiêu tiểu thư, lời này của ngươi thật khiến cho người ta thương tâm đấy. Nếu ngươi không tin ta, hãy đi hỏi muội muội ngươi đi, hỏi xem đây có phải là nơi Đại sư huynh sống không?"

Tiêu Quần nhìn về phía Tiêu Y, Tiêu Y quay mặt đi, lạnh lùng nói: "Không phải, ngươi mau đi đi."

"Ha ha..." Lúc này Tiêu Quần mới yên tâm: "Xem ra đây quả thực là nơi ở của Kế Ngôn công tử."

"Không hổ là Kế Ngôn công tử, sống ở một nơi đơn giản như vậy, có ý cảnh mà người phàm không thể hiểu được."

Tiêu Quần cảm thấy nếu đây là nơi Kế Ngôn ở, trong nó liền đầy đại đạo thần vận, có một ý cảnh mà người bình thường không thể hiểu được.

Lữ Thiếu Khanh nói với Tiêu Quần: "Tiêu tiểu thư, ngươi có thể đi qua, ta sẽ không đi cùng ngươi, ta sợ bị Đại sư huynh mắng."

Nói xong, hắn làm động tác mời Tiêu Quần.

Tiêu Quần gật đầu, đang chuẩn bị bước về phía trước thì người đi cùng nàng ta nói: "Đại tỷ, cẩn thận có bẫy."

Tiêu Quần khinh thường liếc nhìn Lữ Thiếu Khanh rồi nói: "Có thể có bẫy gì chứ? Ta không tin là hắn dám gạt ta."

Sau khi nói xong, nàng ta bước một bước vào bãi đất trơ trụi...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương