Trong lòng Tiêu Quần vô cùng bất mãn.

Trong mắt thậm chí còn mang theo sự phẫn hận.

"Hừ, cũng bởi vì Tiêu Y là cháu gái ruột của ông ta, cho nên ông ta đi cửa sau, giúp Tiêu Y bái nhập vào Thiên Ngự Phong, trở thành thân sư muội của Kế Ngôn công tử. Lúc đầu danh ngạch này vốn là của ta. Hôm nay tới nơi này cũng không cho ta đi gặp Kế Ngôn sư huynh, đáng giận."

Tiêu Quần nhìn Tiêu Sấm bất công rời đi, rất là bất mãn.

Nhưng nàng ta không có cách nào.

Tiêu Sấm là đại năng Nguyên Anh kỳ, lại là Phong chủ Xích Nguyệt Phong của Lăng Tiêu Phái, ông ta cũng có địa vị rất tôn sùng ở Tiêu gia.

Mặc dù gia gia của nàng ta là đại trưởng lão, nhưng cũng không có biện pháp gì với ông ta.

"Ôi, Tiêu Quần tỷ tỷ, đó không phải là Tiêu Y sao?"

Người bên cạnh nàng ta bỗng nhiên chỉ vào cách đó không xa nói.

Tiêu Quần nhìn về hướng người đó chỉ, chỉ thấy Tiêu Y đang vui vẻ đi cùng một người trẻ tuổi.

Nhìn thấy nụ cười trên mặt Tiêu Y, trong lòng Tiêu Quần càng thêm khó chịu.

Nàng ta cảm thấy vị trí đệ tử thân truyền của Thiên Ngự Phong, thân sư muội của Kế Ngôn hẳn là của nàng ta, chứ không phải Tiêu Y.

Tiêu Y cướp đồ thuộc về nàng ta.

Nghĩ tới đây, Tiêu Quần lạnh lùng kêu lên: "Tiêu Y!"

Tiêu Y theo tiếng kêu nhìn lại, sắc mặt tràn đầy tươi cười lập tức suy sụp.

"Xúi quẩy!"

Tiêu Y thấp giọng nói một câu.

Lữ Thiếu Khanh nghe được, nhìn Tiêu Quần cười lạnh đi tới gần.

"Bọn họ là ai?"

Tiêu Y nói: "Đường tỷ của ta, từ nhỏ đã không hợp với ta rồi. Đồ quỷ sứ đáng ghét."

Sau khi Tiêu Quần đến gần, đánh giá Lữ Thiếu Khanh từ trên xuống dưới một phen. "Nha, đây là ai vậy? Muội vừa mới tới nơi này, thế mà đã tìm được nam nhân nhanh như vậy sao? Không phải là chỗ dựa của muội chứ?"

Tiêu Y tức giận nói: "Tiêu Quần, ngươi bớt nói hươu nói vượn ở chỗ này đi. Đây là Nhị sư huynh của ta."

"Nhị sư huynh?" Tiêu Quần nhìn Lữ Thiếu Khanh một cái, tràn đầy khinh thường.

Nàng ta chưa từng nghe qua.

Nàng ta chỉ biết Kế Ngôn của Thiên Ngự Phong, những người khác chưa từng nghe nói qua và cũng không để vào mắt.

Nàng ta chính là cháu gái của đại trưởng lão Phương gia, thân phận không kém gì cái gọi là đệ tử thân truyền.

"Nhị sư huynh gì chứ? Có người này sao?"

Cũng khó trách Tiêu Quần khinh thường, Lăng Tiêu Phái cũng có không ít người không biết sự tồn tại của Lữ Thiếu Khanh.

Càng đừng nói đến việc kể với người ngoài về hắn.

Lữ Thiếu Khanh nghi hoặc hỏi Tiêu Y: "Nàng ta đớp phân mà lớn lên sao? Miệng bốc mùi quá."

Tiêu Y phụt cười ra tiếng.

Quả nhiên là Nhị sư huynh, nói chuyện chính là độc nhất vô nhị, có thể làm người tức chết.

Quả nhiên, trong lòng Tiêu Quần lập tức tràn ngập lửa giận. Nàng ta nghiến răng nghiến lợi, giận dữ nhìn Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi muốn chết sao? Dám bất kính với bổn tiểu thư."

"Ta rất tò mò nha, dù sao thì miệng của ngươi quá thối, nếu không phải là đớp phân mà lớn lên, thì rất khó có mùi như vậy."

"Không ngờ..." Lữ Thiếu Khanh lộ ra biểu tình rất kinh ngạc: "Ngươi lớn lên trông thì giống con người, nhưng không ngờ lại là một con chó. Chẳng lẽ ngươi là chó yêu tu luyện hóa hình người sao?"

"Ha ha..."

Tiêu Y không chút khách khí, cất tiếng cười to.

Tiêu Quần tức giận đến cả người run rẩy, ánh mắt phun lửa, hận không thể đốt Lữ Thiếu Khanh thành tro tàn.

Ngay cả mấy người bên cạnh Tiêu Quần cũng nghẹn đến mặt đỏ bừng, vô cùng khó chịu.

Đây cũng là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy người cay độc như vậy.

Quá xấu xa rồi.

"Ngươi rốt cuộc là ai?" Tiêu Quần phẫn nộ thét lên, thanh âm chói tai: "Ngươi dám nhục nhã bổn tiểu thư, bổn tiểu thư không để yên cho ngươi đâu."

Lữ Thiếu Khanh kinh ngạc nói: "Ta nói thật mà, ai nhục nhã ngươi? Không cần chụp mũ lung tung, tiểu cô nương không biết nói đạo lý như vậy sao. Ta chính là người coi trọng lễ phép nhất, chưa bao giờ ác ngôn đả thương người, không tin ngươi hỏi Tiêu Y đi."

Tiêu Y vô cùng vui vẻ gật đầu: "Không sai, Nhị sư huynh là người tốt."

Lữ Thiếu Khanh nhắc nhở: "Đừng phát thẻ người tốt bừa bãi."

Tiêu Quần sắp nổ tung.

Miệng của cái tên này thực sự là quá tiện mà.

Mấu chốt là lúc hắn ta nói chuyện, biểu tình còn vô cùng thành khẩn, làm cho nàng ta thậm chí còn cho rằng hắn ta nói đúng.

Tiêu Quần nổi trận lôi đình, nếu như không phải còn có một chút lý trí, nàng ta đã sớm rút kiếm chém người rồi.

Loại người giống như tên gia hỏa đáng ghét này, loạn kiếm chém chết cũng không quá đáng.

Nhưng miệng pháo của nàng ta không thắng được Lữ Thiếu Khanh, nàng ta dứt khoát phát tiết lửa giận lên người Tiêu Y.

Nàng ta tức giận nhìn Tiêu Y: "Được, ngươi vậy mà lại bắt tay với người ngoài đối phó với ta, ngươi muốn phản bội Tiêu gia sao?"

Tiêu Y hừ nói: "Hắn là Nhị sư huynh của ta, không phải người ngoài."

"Nhị sư huynh chó má gì chứ, ta chỉ biết Thiên Ngự Phong có một Đại sư huynh thôi."

Lữ Thiếu Khanh nói: "Ngươi là ai vậy? Khẩu khí điên cuồng như vậy sao?"

Tiêu Quần lạnh lùng nói: "Hừ, ta là tôn nữ của đại trưởng lão Tiêu gia."

Tiêu Y nhắc nhở một câu: "Nhị sư huynh, đại trưởng lão là cao thủ Nguyên Anh trung kỳ."

Lữ Thiếu Khanh vừa nghe, vội vàng nói: "Thì ra là tôn nữ của Tiêu trưởng lão, phải nói sớm chứ. Thất kính thất kính, vừa rồi đã đắc tội nhiều, mong Tiêu tiểu thư đại nhân không chấp tiểu nhân. Hiểu lầm, đều là hiểu lầm thôi."

Hả?

Thái độ này, giọng điệu này, sao lại có chút không đúng?

Tiêu Y kỳ quái.

Tiêu Quần cũng kỳ quái.

Thái độ thay đổi rồi sao?

Tiêu Quần đắc ý, vẫn là danh hào gia gia của mình dễ dùng.

Ngẫm lại cũng đúng, ai lại dám đắc tội với một cao thủ Nguyên Anh trung kỳ chứ?

Cho dù là Lăng Tiêu Phái cũng không dám.

Tiêu Quần cười lạnh: "Như thế nào? Sợ à?"

Lữ Thiếu Khanh nhướng cổ nói: "Đây không phải là sợ, chỉ là cảm thấy tất cả mọi người đều là người một nhà, không nên nháo ra mâu thuẫn như vậy."

Tiêu Quần càng thêm khinh thường: "Ai là người một nhà với ngươi? Không biết soi gương sao? Ngươi xứng sao?"

"Ta là sư huynh của sư muội, ngươi là đường tỷ của sư muội ta, đây không phải là người một nhà thì là cái gì?"

Lữ Thiếu Khanh chắp tay, vô cùng khách khí nói: "Mong Tiêu tiểu thư chớ tức giận."

Tiêu Quần càng thêm khinh thường, giễu cợt nhìn Tiêu Y: "Ha ha, đây là Nhị sư huynh của ngươi sao? Đồ xương mềm."

Tiêu Y tức giận, kéo quần áo Lữ Thiếu Khanh nói: "Nhị sư huynh, huynh không cần sợ nàng ta."

Lữ Thiếu Khanh không chút khách khí vỗ quần áo Tiêu Y: "Đừng hồ nháo, đây chính là tôn nữ của đại trưởng lão Tiêu gia các muội, không thể đắc tội. Nguyên Anh trung kỳ, đây là cao thủ lợi hại cỡ nào chứ."

Tiêu Y ngạc nhiên, Nhị sư huynh là một người mềm nắn rắn buông sao?

Không phải chứ.

Tiêu Quần cười ha ha: "Ha ha, coi như ngươi thức thời. So với Kế Ngôn sư huynh, ngươi ngay cả mặt bàn cũng không lên được, chẳng trách bổn tiểu thư chưa từng nghe nói đến ngươi."

Quả nhiên là sợ gia gia.

Hừ, Nhị sư huynh của Thiên Ngự Phong, chẳng qua cũng chỉ như thế thôi.

Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh sáng lên, nói: "Tiêu tiểu thư, ngươi thích Đại sư huynh sao?"

Sắc mặt Tiêu Quần đỏ lên một chút, nhưng không phủ nhận.

"Thế nào? Không, không được sao? Kế Ngôn công tử lợi hại như vậy, ta ngưỡng mộ thì như thế nào?"

"Ngươi có muốn gặp Đại sư huynh không? Ta có thể dẫn ngươi đi."

Những lời này của Lữ Thiếu Khanh khiến cơn thịnh nộ trong lòng Tiêu Quần lập tức tiêu tán.

"Thật, thật sao?"

Không ai có thể từ chối được lời đề nghị này.

Kế Ngôn là tình nhân trong mộng của rất nhiều thiếu nữ, Tiêu Quần cũng không ngoại lệ. Nàng ta cũng từng mơ mộng xuân lấy Kế Ngôn làm nhân vật chính.

Nhưng nàng ta còn chưa gặp qua Kế Ngôn ở cự ly gần. Trước đây nàng ta cũng đã nhìn thấy Kế Ngôn từ xa.

Hiện tại nghe nói có thể tiếp xúc gần gũi với Kế Ngôn, Tiêu Quần lập tức kích động.

"Ngươi có thể cho ta gặp được Kế Ngôn công tử?"

Lữ Thiếu Khanh gật đầu: "Đương nhiên!"

Nhưng mà Tiêu Quần cũng không phải đồ ngốc.

Nàng ta hồ nghi nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi đang có chủ ý xấu gì vậy?"

Tiêu Quần vẫn có hoài nghi, cảnh giác nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh.

"Ngươi muốn làm gì? Nói cho ngươi biết, đừng nghĩ muốn lừa gạt ta, ta không dễ bị lừa đâu."

Lữ Thiếu Khanh nói: "Lừa ngươi làm gì? Đến đây đi, ta dẫn ngươi đến chỗ ở của Đại sư huynh, Đại sư huynh đang ở đó..."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương