Sự Hấp Dẫn Của Tổng Tài
-
Chương 44: Lý trí vượt quá ngoài tầm kiểm soát Hả?
Lâm Tận Ngôn quay đầu.
Tông Cảnh Hạo không hề giải thích mà chậm rãi lau tay, lau tay Xong anh đặt khăn lau lên bàn, đứng dậy, đi về phía cô, “Chúng ta đi cùng nhau đến công ty Lâm Tân Ngôn há hốc miệng, đi cùng nhau? Cô nghe nhầm rồi sao?
Lâm Tâm Ngôn, “Chúng ta đi cùng nhau– có thích hợp không?”
Dù sao quan hệ của hai người, không có ai biết, cùng nhau đến công ty để mọi người nhìn thấy, không biết sẽ truyền ra tin như thế nào.
Vú Vu, “Có cái gì không thích hợp, hai người là vợ chồng, ai dám nói cái gì?”
Vú Vu chen lời, cảm thấy Tông Cảnh Hạo chủ động cùng Lâm Tân Ngôn đến công ty là chuyện tốt, có phải anh đã bắt đầu đón nhận Lâm Tân Ngôn không?
Dù sao là vợ chồng, quan hệ phải thân thiết.
Lâm Tân Ngôn còn muốn nói điều gì đó, Vú Vụ đã đi lại đẩy cô, “Nhanh mau đi thay giày đi.”
Lâm Tân Ngôn bị ép buộc đi ra ngoài với Tông Cảnh Hạo. Vú Vu giống như là giám thị theo dõi, nhìn cô lên xe Tông Cảnh Hạo mới chịu vào nhà. Lâm Tâm Ngôn cười gượng một tiếng, “Vú Vu khá là nhiệt tình nhỉ?
Tông Cảnh Hạo không hề trả lời cô, mà hỏi, “Cô sợ người khác biết quan hệ của chúng ta như vậy sao?”
.
Lâm Tâm Ngôn cảm thấy anh không hiểu ra sao cả, cô sợ cái gì chứ? Công khai thân phận, đối với cô chỉ có lợi mà không có hại.
Lâm Tâm Ngôn, “Chúng ta là giao dịch, hôn nhân có thời gian ngắn như vậy, nếu để người trong công ty anh biết được thì sẽ mang lại phiền phức cho anh” Cô cụp mắt xuống nhàn nhạt nói.
Có âm mưu, trong lòng cô lại hoang mang, cô không biết suy đoán kia có bao nhiêu phần là thật bao nhiêu phần là giả.
Nếu như là giả thì thôi, sẽ coi như làm trò cười cho thiên hạ một lần. Nếu như là thật. Người đàn ông này– Có thể đón nhận đứa bé này không?
Tông Cảnh Hạo, “Cô đang suy nghĩ cho tôi sao?”
Khoé miệng anh hé ra một nụ cười nhạt, dường như đáp án này làm anh vui vẻ.
Suy nghĩ trong lòng lặp đi lặp đi, hai tay cô nắm chặt, hỏi dò, “Cũng được coi như vậy, sau khi ly hôn với tôi, anh Tông chắc sẽ cưới ngay cô Bạch vào nhà chứ” .
Nhắc đến Bạch Trúc Vi, sắc mặt Tông Cảnh Hạo dần dần u ám lại, nghiêng đầu lại, ánh mắt nghiêm nghị, “Thăm dò tôi?”
Đích thực Lâm Tân Ngôn muốn thăm dò anh có cưới Bạch Trúc Vi hay không, muốn biết tình cảm anh giành cho Bạch Trúc Vị có sâu đậm không.
Lâm Tâm Ngôn cố giả vờ bình tĩnh, “Tôi chỉ tò mò về tình yêu của anh Tông và cô Bạch mà thôi, thăm dò sao? Tôi việc gì phải thăm dò? Đối với tôi có gì tốt?”
Tuy Lâm Tân Ngôn giải thích rất có lý, nhưng Tông Cảnh Hạo vẫn không tin. Anh luôn cảm thấy câu nói này của cô có ý nghĩ sâu sa khác. Cụ thể là cái gì thì anh không biết. Chỉ là do trực giác nói cho anh biết anh cô có mục đích.
Lúc này xe đã lái đến trước toà nhà của công ty, bình thường xe của Tổng Cảnh Hạo toàn đỗ ở dưới hầm xe, lần này anh đỗ ở bãi đỗ xe phía trên.
Lâm Tân Ngôn đẩy cửa xe bước xuống, đứng ở một bên, chuẩn bị đợi Tông Cảnh Hạo đi trước, cô mới bước vào.
Tông Cảnh Hạo nhìn cô một cái, Lâm Tâm Ngôn nở một nụ cười, “Không dám mang lại phiền phức cho anh Tông”.
Tông Cảnh Hạo, “Sao cô biết tôi sẽ chê phiền phức” Anh hỏi vặn lại bằng giọng nói bình thường, anh mắt rời đi chỗ khác, “Lẽ nào cô là con giun trong bụng tôi sao?”
Lâm Tận Ngôn, “…”
Nhìn thấy có xe lái đến, cô lùi về phía sau một bước, kéo dài khoảng cách hoàn toàn với anh.
Tông Cảnh Hạo nhàn nhạt nhìn cô một cái, quay người đi về hướng toà nhà.
Tia nắng ban mai yên tĩnh, giảm bớt không khí công việc căng thẳng thường ngày, ngay cả cả toà nhà lúc này cũng lộ ra có chút thong dong.
Người vừa lái xe vào là nhân viên của tập đoàn Vạn Việt, là người của phòng kĩ thuật, nhìn thấy Lâm Tân Ngôn đứng ở đó, cậu ta bước lại gần, “Cô cũng làm việc ở Vạn Việt sao?”
Lâm Tân Ngôn cười lịch sự, “Đúng vậy”
“Đi cùng nhau vào đi” Trên sống mũi của người đàn ông này là cặp kính có mắt kính hình tròn, dáng người cao gầy, nước da trắng, nhìn trông rất nhã nhặn.
Lâm Tâm Ngôn gật đầu. “Cô ở bộ phận nào vậy?”
Người đàn ông hỏi. “Tôi là phiên dịch” Lâm Tân Ngôn nhàn nhạt trả lời.
“Ồ” Người đàn ông ngưng lại một lúc, “Chắc cô là nhân viên mới, trước đây tôi chưa từng gặp cô”.
Lâm Tâm Ngôn, “Ừm, tôi mới đến có mấy ngày” Khi cô nói chuyện, ngẩng đầu nhìn Tông Cảnh Hạo ở phía trước, anh đã đi đến bậc thềm ở cửa chính, bước vào sảnh đón tiếp của công ty– Đột nhiên có một bóng đen xông đến, bổ nhào thẳng vào Tông Cảnh Hạo “Mày đi chết đi!” Người bổ nhào về phía Tông Cảnh Hạo là một người phụ nữ, trong tay bà ta cầm một con dao gọt hoa quả sắc bén, giống như là có chuẩn bị mà đến.
Lưỡi dao sắc bén, quẹt thành một đường cong ở trên không trung, hướng về phía sau lưng Tông Cảnh Hạo.
Lâm Tân Ngôn, “Cẩn thận-”. Giây phút vô cùng quan trọng, Lâm Tâm Ngôn xông lên.
Lúc này cô không thể suy xét, không phải cô dũng cảm không sợ chết, chỉ là khi cô nghĩ đến Tông Cảnh Hạo có thể là bố của đứa bé trong bụng cô, lý trí vượt ra khỏi tầm kiểm soát.
Hoặc có lẽ phụ nữ đối với người đàn ông đầu tiên của mình có một tình cảm đặc biệt. Tóm lại, cô mất đi lý trí muốn thay Tông Cảnh Hạo ngăn chặn lại nguy hiểm.
Tông Cảnh Hạo nghe thấy tiếng, quay người lại liền nhìn thấy cô bổ nhào về phía anh và nắm lấy con dao của Thẩm Tú Tình– Thình thịch!
Lâm Tâm Ngôn đâm vào trong lòng anh, con dao trên tay Thẩm Tú Tình cũng theo đó mà rơi xuống– Lúc này lý trí của cô khôi phục lại, liệu có thể cứ vậy mà chết không, Còn chưa kịp xác nhận anh có phải người đàn ông đêm đó không, có phải bố của con cô không.
Trong đầu có hiện ra rất nhiều chuyện trước đây, mẹ, em trai, chuyện vui, chuyện không vui, còn có đứa bé đang ở trong bụng cô bây giờ.
Cô không nỡ chết, không muốn chết, không cam lòng chết. Trong đầu có ý nghĩ, cơ thể liền có phản ứng lại, hai tay cô đẩy một cái, định vứt bỏ hết.
Sau đó có một sức lực ôm chặt lấy eo cô, cơ thể nặng nề đập vào một vòm ngực cứng chắc, ôm rất chặt, cô không cử động được.
Cô hối hận rồi. Nhưng cô không còn cơ hội hối hận nữa rồi. Cô chấp nhận số phận nhắm mắt lại. Hy vọng đau đớn đừng đến quá nhanh, thêm được giây nào hay giây ấy. Bên tại cô có tiếng gọi hốt hoảng. Một giây, hai giây, ba giây– Đau đớn không hề xuất hiện.
Cô từ từ mở mắt liền nhìn thấy Tông Cảnh Hạo đang cúi đầu nhìn cô, sắc mặt trên khuôn mặt anh giống như áng mây thay đổi thất thường, kinh ngạc, trong đáy mắt ẩn chứa sự sợ hãi và ngạc nhiên mừng rỡ.
Dường như không ngờ rằng, khi nguy hiểm xuất hiện, cô sẽ không màng tất cả mà đến chắn trước mặt anh, đôi mắt anh tràn đầy niềm vui, “Cô có biết cô đang làm cái gì không?”
Suy nghĩ của Lâm Tâm Ngôn lúc này đang tập trung vào việc tại sao trên người cô không đau?
Cô quay đầu lại liền nhìn thấy Tông Cảnh Hạo tay không đỡ lấy lưỡi dao sắp cắm vào cơ thể cô, mũi dao dùng cách cô còn chưa được nửa ngón tay, suýt nữa thì đâm vào người cô, máu đỏ tươi rơi xuống đất theo các khe ngón tay của anh.
Đôi mắt đỏ tươi của Thẩm Tú Tình nhìn chằm chằm vào Tông Cảnh Hạo, phẫn nộ không ngừng tại sao không đâm chết anh?
“Tao muốn chết chúng mày!” Thẩm Tú Tình giống như chịu một kích động vô cùng lớn, rút lưỡi dao ra, muốn xông lên một lần nữa.
Giống như không chết không ngừng tay! Chân mày của Tổng Cảnh Hạo hơi chau lại.
Thẩm Tú Tình, “Chúng mày hại tạo mất hết sạch, tạo phải chết chúng mày!” Thẩm Tú Tình hoàn toàn là dáng vẻ của kẻ điên, không mang tất cả bổ nhào lên phía trước.
Tông Cảnh Hạo ôm lấy eo Lâm Tân Ngôn, quay nửa người một cái, tránh khỏi lưỡi dao tập kích của Thẩm Tú Tình, chiếc chân dài của anh đưa ra đạp cho Thẩm Tú Tình một cái văng ra ngoài.
Nhân viên bảo vệ phụ trách trị an của công ty nghe thấy tiếng động liền xông đến, khống chế Thẩm Tú Tình bị đạp xuống nền đất, bà ta vùng vẫy, không còn một chút hình tượng bà chủ cao quý như trước đây, khóc lóc om sòm, “Các người thả tôi ra, nếu không tôi sẽ kiện các người tội sàm sỡ”
Lúc này, người đi làm lần lượt kéo đến, trước cửa thấm thoát đã có một đám người vây xung quanh.
Làm ầm ĩ.
Dường như rất ngạc nhiên với trò cười này. Nhao nhao dỏng tai ra, muốn dò la kĩ, chuyện này là như thế nào-
Tông Cảnh Hạo không hề giải thích mà chậm rãi lau tay, lau tay Xong anh đặt khăn lau lên bàn, đứng dậy, đi về phía cô, “Chúng ta đi cùng nhau đến công ty Lâm Tân Ngôn há hốc miệng, đi cùng nhau? Cô nghe nhầm rồi sao?
Lâm Tâm Ngôn, “Chúng ta đi cùng nhau– có thích hợp không?”
Dù sao quan hệ của hai người, không có ai biết, cùng nhau đến công ty để mọi người nhìn thấy, không biết sẽ truyền ra tin như thế nào.
Vú Vu, “Có cái gì không thích hợp, hai người là vợ chồng, ai dám nói cái gì?”
Vú Vu chen lời, cảm thấy Tông Cảnh Hạo chủ động cùng Lâm Tân Ngôn đến công ty là chuyện tốt, có phải anh đã bắt đầu đón nhận Lâm Tân Ngôn không?
Dù sao là vợ chồng, quan hệ phải thân thiết.
Lâm Tân Ngôn còn muốn nói điều gì đó, Vú Vụ đã đi lại đẩy cô, “Nhanh mau đi thay giày đi.”
Lâm Tân Ngôn bị ép buộc đi ra ngoài với Tông Cảnh Hạo. Vú Vu giống như là giám thị theo dõi, nhìn cô lên xe Tông Cảnh Hạo mới chịu vào nhà. Lâm Tâm Ngôn cười gượng một tiếng, “Vú Vu khá là nhiệt tình nhỉ?
Tông Cảnh Hạo không hề trả lời cô, mà hỏi, “Cô sợ người khác biết quan hệ của chúng ta như vậy sao?”
.
Lâm Tâm Ngôn cảm thấy anh không hiểu ra sao cả, cô sợ cái gì chứ? Công khai thân phận, đối với cô chỉ có lợi mà không có hại.
Lâm Tâm Ngôn, “Chúng ta là giao dịch, hôn nhân có thời gian ngắn như vậy, nếu để người trong công ty anh biết được thì sẽ mang lại phiền phức cho anh” Cô cụp mắt xuống nhàn nhạt nói.
Có âm mưu, trong lòng cô lại hoang mang, cô không biết suy đoán kia có bao nhiêu phần là thật bao nhiêu phần là giả.
Nếu như là giả thì thôi, sẽ coi như làm trò cười cho thiên hạ một lần. Nếu như là thật. Người đàn ông này– Có thể đón nhận đứa bé này không?
Tông Cảnh Hạo, “Cô đang suy nghĩ cho tôi sao?”
Khoé miệng anh hé ra một nụ cười nhạt, dường như đáp án này làm anh vui vẻ.
Suy nghĩ trong lòng lặp đi lặp đi, hai tay cô nắm chặt, hỏi dò, “Cũng được coi như vậy, sau khi ly hôn với tôi, anh Tông chắc sẽ cưới ngay cô Bạch vào nhà chứ” .
Nhắc đến Bạch Trúc Vi, sắc mặt Tông Cảnh Hạo dần dần u ám lại, nghiêng đầu lại, ánh mắt nghiêm nghị, “Thăm dò tôi?”
Đích thực Lâm Tân Ngôn muốn thăm dò anh có cưới Bạch Trúc Vi hay không, muốn biết tình cảm anh giành cho Bạch Trúc Vị có sâu đậm không.
Lâm Tâm Ngôn cố giả vờ bình tĩnh, “Tôi chỉ tò mò về tình yêu của anh Tông và cô Bạch mà thôi, thăm dò sao? Tôi việc gì phải thăm dò? Đối với tôi có gì tốt?”
Tuy Lâm Tân Ngôn giải thích rất có lý, nhưng Tông Cảnh Hạo vẫn không tin. Anh luôn cảm thấy câu nói này của cô có ý nghĩ sâu sa khác. Cụ thể là cái gì thì anh không biết. Chỉ là do trực giác nói cho anh biết anh cô có mục đích.
Lúc này xe đã lái đến trước toà nhà của công ty, bình thường xe của Tổng Cảnh Hạo toàn đỗ ở dưới hầm xe, lần này anh đỗ ở bãi đỗ xe phía trên.
Lâm Tân Ngôn đẩy cửa xe bước xuống, đứng ở một bên, chuẩn bị đợi Tông Cảnh Hạo đi trước, cô mới bước vào.
Tông Cảnh Hạo nhìn cô một cái, Lâm Tâm Ngôn nở một nụ cười, “Không dám mang lại phiền phức cho anh Tông”.
Tông Cảnh Hạo, “Sao cô biết tôi sẽ chê phiền phức” Anh hỏi vặn lại bằng giọng nói bình thường, anh mắt rời đi chỗ khác, “Lẽ nào cô là con giun trong bụng tôi sao?”
Lâm Tận Ngôn, “…”
Nhìn thấy có xe lái đến, cô lùi về phía sau một bước, kéo dài khoảng cách hoàn toàn với anh.
Tông Cảnh Hạo nhàn nhạt nhìn cô một cái, quay người đi về hướng toà nhà.
Tia nắng ban mai yên tĩnh, giảm bớt không khí công việc căng thẳng thường ngày, ngay cả cả toà nhà lúc này cũng lộ ra có chút thong dong.
Người vừa lái xe vào là nhân viên của tập đoàn Vạn Việt, là người của phòng kĩ thuật, nhìn thấy Lâm Tân Ngôn đứng ở đó, cậu ta bước lại gần, “Cô cũng làm việc ở Vạn Việt sao?”
Lâm Tân Ngôn cười lịch sự, “Đúng vậy”
“Đi cùng nhau vào đi” Trên sống mũi của người đàn ông này là cặp kính có mắt kính hình tròn, dáng người cao gầy, nước da trắng, nhìn trông rất nhã nhặn.
Lâm Tâm Ngôn gật đầu. “Cô ở bộ phận nào vậy?”
Người đàn ông hỏi. “Tôi là phiên dịch” Lâm Tân Ngôn nhàn nhạt trả lời.
“Ồ” Người đàn ông ngưng lại một lúc, “Chắc cô là nhân viên mới, trước đây tôi chưa từng gặp cô”.
Lâm Tâm Ngôn, “Ừm, tôi mới đến có mấy ngày” Khi cô nói chuyện, ngẩng đầu nhìn Tông Cảnh Hạo ở phía trước, anh đã đi đến bậc thềm ở cửa chính, bước vào sảnh đón tiếp của công ty– Đột nhiên có một bóng đen xông đến, bổ nhào thẳng vào Tông Cảnh Hạo “Mày đi chết đi!” Người bổ nhào về phía Tông Cảnh Hạo là một người phụ nữ, trong tay bà ta cầm một con dao gọt hoa quả sắc bén, giống như là có chuẩn bị mà đến.
Lưỡi dao sắc bén, quẹt thành một đường cong ở trên không trung, hướng về phía sau lưng Tông Cảnh Hạo.
Lâm Tân Ngôn, “Cẩn thận-”. Giây phút vô cùng quan trọng, Lâm Tâm Ngôn xông lên.
Lúc này cô không thể suy xét, không phải cô dũng cảm không sợ chết, chỉ là khi cô nghĩ đến Tông Cảnh Hạo có thể là bố của đứa bé trong bụng cô, lý trí vượt ra khỏi tầm kiểm soát.
Hoặc có lẽ phụ nữ đối với người đàn ông đầu tiên của mình có một tình cảm đặc biệt. Tóm lại, cô mất đi lý trí muốn thay Tông Cảnh Hạo ngăn chặn lại nguy hiểm.
Tông Cảnh Hạo nghe thấy tiếng, quay người lại liền nhìn thấy cô bổ nhào về phía anh và nắm lấy con dao của Thẩm Tú Tình– Thình thịch!
Lâm Tâm Ngôn đâm vào trong lòng anh, con dao trên tay Thẩm Tú Tình cũng theo đó mà rơi xuống– Lúc này lý trí của cô khôi phục lại, liệu có thể cứ vậy mà chết không, Còn chưa kịp xác nhận anh có phải người đàn ông đêm đó không, có phải bố của con cô không.
Trong đầu có hiện ra rất nhiều chuyện trước đây, mẹ, em trai, chuyện vui, chuyện không vui, còn có đứa bé đang ở trong bụng cô bây giờ.
Cô không nỡ chết, không muốn chết, không cam lòng chết. Trong đầu có ý nghĩ, cơ thể liền có phản ứng lại, hai tay cô đẩy một cái, định vứt bỏ hết.
Sau đó có một sức lực ôm chặt lấy eo cô, cơ thể nặng nề đập vào một vòm ngực cứng chắc, ôm rất chặt, cô không cử động được.
Cô hối hận rồi. Nhưng cô không còn cơ hội hối hận nữa rồi. Cô chấp nhận số phận nhắm mắt lại. Hy vọng đau đớn đừng đến quá nhanh, thêm được giây nào hay giây ấy. Bên tại cô có tiếng gọi hốt hoảng. Một giây, hai giây, ba giây– Đau đớn không hề xuất hiện.
Cô từ từ mở mắt liền nhìn thấy Tông Cảnh Hạo đang cúi đầu nhìn cô, sắc mặt trên khuôn mặt anh giống như áng mây thay đổi thất thường, kinh ngạc, trong đáy mắt ẩn chứa sự sợ hãi và ngạc nhiên mừng rỡ.
Dường như không ngờ rằng, khi nguy hiểm xuất hiện, cô sẽ không màng tất cả mà đến chắn trước mặt anh, đôi mắt anh tràn đầy niềm vui, “Cô có biết cô đang làm cái gì không?”
Suy nghĩ của Lâm Tâm Ngôn lúc này đang tập trung vào việc tại sao trên người cô không đau?
Cô quay đầu lại liền nhìn thấy Tông Cảnh Hạo tay không đỡ lấy lưỡi dao sắp cắm vào cơ thể cô, mũi dao dùng cách cô còn chưa được nửa ngón tay, suýt nữa thì đâm vào người cô, máu đỏ tươi rơi xuống đất theo các khe ngón tay của anh.
Đôi mắt đỏ tươi của Thẩm Tú Tình nhìn chằm chằm vào Tông Cảnh Hạo, phẫn nộ không ngừng tại sao không đâm chết anh?
“Tao muốn chết chúng mày!” Thẩm Tú Tình giống như chịu một kích động vô cùng lớn, rút lưỡi dao ra, muốn xông lên một lần nữa.
Giống như không chết không ngừng tay! Chân mày của Tổng Cảnh Hạo hơi chau lại.
Thẩm Tú Tình, “Chúng mày hại tạo mất hết sạch, tạo phải chết chúng mày!” Thẩm Tú Tình hoàn toàn là dáng vẻ của kẻ điên, không mang tất cả bổ nhào lên phía trước.
Tông Cảnh Hạo ôm lấy eo Lâm Tân Ngôn, quay nửa người một cái, tránh khỏi lưỡi dao tập kích của Thẩm Tú Tình, chiếc chân dài của anh đưa ra đạp cho Thẩm Tú Tình một cái văng ra ngoài.
Nhân viên bảo vệ phụ trách trị an của công ty nghe thấy tiếng động liền xông đến, khống chế Thẩm Tú Tình bị đạp xuống nền đất, bà ta vùng vẫy, không còn một chút hình tượng bà chủ cao quý như trước đây, khóc lóc om sòm, “Các người thả tôi ra, nếu không tôi sẽ kiện các người tội sàm sỡ”
Lúc này, người đi làm lần lượt kéo đến, trước cửa thấm thoát đã có một đám người vây xung quanh.
Làm ầm ĩ.
Dường như rất ngạc nhiên với trò cười này. Nhao nhao dỏng tai ra, muốn dò la kĩ, chuyện này là như thế nào-
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook