Mẹ tôi đã chết, em trai tôi chính là tiếp nối cuộc đời của bà.

Em trai lớn lên rất giống mẹ, đôi mắt vừa to vừa tròn, khóe mắt rủ xuống, có vẻ dịu ngoan lại ngu đần, mũi cũng nhỏ, vào mùa đông thì chúng bị lạnh đến hồng lên.

Nó lấy bàn tay ấm của mình ôm lấy mũi, lúc sau dù không lạnh nữa nhưng mũi vẫn hồng, bị tôi cười nói nó giống chó con.

Thằng nhóc cao rất chậm, lần khám sức khỏe đầu năm nó cao thứ hai trong lớp, tất nhiên là từ dưới đếm lên.

Sau khi về nhà nó la hét nói với tôi muốn uống sữa bò, tôi không để ý, nó liền bò lên người tôi, như bị ai ăn hiếp mà đỏ hồng cả mắt.

Em trai nói với tôi rất nhiều câu ngu ngốc, cái gì mà sau này lớn lên muốn cao hơn tôi, cái gì mà muốn vật tay thắng tôi, còn nói mình cũng sẽ đi làm thêm, nhất định kiếm nhiều tiền hơn tôi.

Có một lần tôi dẫn thằng nhóc qua nhà chú Trần, lúc đi đón về thì thấy nó đang ngồi xem TV xem quảng cáo xổ số đến say sưa.

Con trai chú Trần trợn trắng mắt nhìn tôi, vẻ mặt "Em trai anh là quái thai gì vậy".


Mà sau khi dẫn nó về, tôi cũng không hỏi gì.

Tôi biết nó muốn gì —— cái muốn của nó cũng như tất cả người nghèo.

Nó muốn tiền, muốn sống vui vẻ, muốn tôi không còn vất vả vì nó nữa.

Nháy mắt một cái liền đến hôm nay.

Tôi hoảng hốt, người mặc đồ tây liếc tôi một cái, nói: "Tôi mong cậu có thể khuyên nhủ ba mình.

Em trai cậu nếu về đó thì sẽ thuận lợi trở thành chủ nhà họ Nhạc.

Mà hoàn cảnh gia đình cậu, cậu cũng biết.

Cậu bé được đón về không chỉ thoát khỏi hoàn cảnh khốn khó hiện giờ, mà còn có thể sống một cuộc đời mỹ mãn, tiếp thu nền giáo dục và sự bồi dưỡng đáng có, tương lai cũng tràn ngập ánh sáng.

Có lẽ cậu chưa nghe qua Thăng Vân, tôi có thể ở đây nói một chút về tình hình cho cậu ——”
Lúc sau anh ta nói gì tôi cũng nghe không vào, dù sao chỉ cần biết công ty rất lớn là được.

Vẻ mặt của ba tôi cũng không thay đổi, không biết có phải cũng đang thất thần giống tôi hay không.

Tôi bỗng vươn tay về phía người mặc đồ tây nọ, "Anh có gì để chứng minh mình không phải kẻ lừa đảo?"
Anh ta lộ ra một vẻ mặt kinh ngạc, như đang hỏi sao tôi lại có câu hỏi này, bị lừa cũng phải là người giàu chứ, qua một nháy mắt thì vẻ mặt người nọ trở lại bình thường, đưa ra mấy phần văn kiện và chứng minh, nói: “Nếu cậu không tin, ngày mai tôi có thể đưa cậu đến nhà họ Nhạc và tổng bộ công ty, cái đó không thể giả được."
Xuyên qua bên cạnh người nọ, tôi thấy em trai đứng trong phòng vệ sinh, tò mò mà nhìn tôi, hình như đang hỏi mình có thể ra không.

Trông nó cứ ngu ngốc, một chút cũng không biết cuộc sống của mình sẽ thay đổi lớn thế nào.

Trong lòng nhất thời có chút bất đắc dĩ, dùng cử chỉ bảo đừng nói chuyện, mau về phòng.


Người mặc đồ tây cũng thấy nó, nở nụ cười, vẫy tay kêu nó lại đây.

Tôi nói thẳng: "Em về phòng trước, lát nữa anh sẽ nói em sau."
Thằng nhóc nghe lời tôi mà vào phòng.

Người nọ nói: "Tôi cho rằng em trai cậu có tư cách biết chuyện đang xảy ra."
"Nó biết cái gì," Tôi nói cộc lốc, "Ngày mai tôi không đi làm, ít nhất anh cũng phải chứng minh anh không phải lừa đảo."
Giọng điệu ba tôi vẫn bình thường: "Chứng minh cũng vô ích, tao sẽ không ký tên."
Người nọ nói với ba tôi: "Ông Ninh, tôi thật sự không hiểu nỗi suy nghĩ của ông —— tôi có thể hứa với ông sau khi thủ tục hoàn thành, chúng tôi sẽ bồi thường ông gấp mười lần trở lên những phí tổn ông dùng để nuôi nấng cậu bé những năm này, hoặc là ông có yêu cầu nào khác cũng có thể đưa ra, chúng ta bàn bạc với nhau...!"
Tôi nói trong lòng rằng bồi thường ông ta làm gì, những năm này toàn tôi nuôi.

Nhưng tôi không nói.

Tôi chỉ nói: "Có việc thì ngày mai nói sau, hôm nay không còn sớm, tốt xấu gì cũng cho chúng tôi thời gian giảm sốc đi."
Sau khi người đi thì tôi về phòng.

Ba không cản tôi, nhìn thì ổng không muốn nói chuyện với tôi.

Em trai mặc áo ngủ màu vàng ngồi trên giường, chân lắc lư qua lại giữa không trung.

Nhìn thấy tôi mới chạy tới hỏi: "Chú đó tại sao lại đến nhà mình vậy?"

Tôi ôm nó ném lên giường, giải thích cẩn thận cho nó nghe.

Nó nghe đến mơ màng, cũng không hiểu rõ ý trong đó, ngơ ngác mà trợn tròn mắt.

"Ba không phải ba em sao?" Nó nghi hoặc hỏi, "Em … Em có nhà khác?"
Tôi nói: "Có thể là vậy."
Nó lập tức nóng nảy lên, nắm lấy tay áo tôi, hỏi: "Vậy còn anh? Chẳng lẽ anh không phải anh em sao?"
Tôi không nghĩ tới chuyện đầu tiên thằng nhóc hỏi lại là cái này nên giật mình, nhìn vẻ nôn nóng của nó.

Tôi hỏi: "Nếu không phải thì sao?"
Chuyện không hề được báo trước, hai mắt nó mở to, nước mắt lập tức trào ra, tí tách rơi xuống.

Một thằng nhóc bảy tuổi khóc lớn lên, giống như chó con mà bổ nhào lên người tôi, gào a a, nước mắt nó dính hết lên quần lên áo tôi.

Tôi ôm nó, nghe nó nức nở bên tai: "Em không cần, em chỉ cần anh thôi!".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương