Bốn, năm tháng không về khiến tôi phải nhắc thằng nhóc chuẩn bị trước khi vào, nó không những không chú ý mà còn cầm lấy chìa khóa rồi mở cửa luôn, một tiếng "xẹt" vang lên, cửa đập vào tường.

Chỗ ra vào là nơi dễ tích bụi nhất, bụi bặm bay tứ tung cả một góc.
"Khụ khụ khụ!" Thằng nhóc bịt mũi.
Tôi nói: "Đáng lắm."
Ánh mắt ngây thơ vô tội của nó nhìn sang tôi.
Tôi dành hơn nửa tiếng đồng hồ để dọn sàn nhà cho sạch sẽ, nó theo sau lưng làm tôi thêm phiền còn vệ sĩ thì theo sau nó dọn đống lộn xộn.

Nó cũng chẳng làm gì nhiều chỉ đứng đó nói chuyện với tôi, một chốc thì "Anh, giấy dán tường của anh đẹp thật", sau đó lại "Đây có phải hoa mà tụi mình thường hái lúc nhỏ không vậy?", Nhiều chuyện ghê, tôi nghĩ.
Dù đúng là tôi chuẩn bị mấy cái đó cho thằng nhóc thật … Nhưng đừng có hỏi hoài vậy chứ, cứ như tôi đặc biệt cố gắng làm cho nó ấy!
Khi vào phòng tôi thấy nó đang đứng trước mặt sau cửa, chớp mắt vài cái sau đó nở nụ cười rạng rỡ rồi quay đầu lại hỏi tôi: "Sao ở khoảng một mét sáu này có nhiều vạch đánh dấu vậy?" Không đợi tôi quay lại, thằng nhóc hỏi với vẻ lém lỉnh: "Có phải anh từ lâu đã không cao lên nữa không … Nếu không thì sao lại có bảng đo chiều cao?"

Mặt tôi nóng lên.
Mỗi lần nó báo chiều cao tôi đều sẽ gạch một gạch tương ứng, hai anh em xa nhau nhiều tháng, tôi chỉ có thể giả như nó đang đứng trước mặt tôi bằng điều này.

Từ vai đến ngang cằm, rồi hơn một chút.

Lúc nhàn hạ không có việc gì thì nhìn, khi mệt mỏi vì làm bài tập nhìn một cái, trước khi ngủ cũng nhìn nữa, tôi lấy tay ra so chiều cao nó ở đâu rồi hạ tay xuống, như thể đang xoa tóc thằng nhóc vậy.
Chuyện đáng xấu hổ nhường đó không thể cho nó biết được.

Vì thế tôi ngậm miệng không nói.

Nhưng thằng nhóc hiển nhiên đã đoán được rồi, nó nghiêng người vui vẻ nói vệ sĩ tới đo chiều cao mới, rồi sau đó nhìn chằm chằm tôi đôi mắt to cong lên ý cười.
Đúng là thằng quỷ nhỏ.

Tôi thầm nghĩ để xổng thằng nhóc này ra ngoài thì biết bao thiếu nữ sẽ bị nó lừa đi mất đây.
Chủ nhà là người tốt, trong khoảng thời gian này tôi chỉ trả một nửa tiền thuê nhà mà chú còn giúp tôi giữ căn hộ lại không cho người khác thuê.

Buổi trưa hôm tôi về, người chủ nhà nhiệt tình ấy liền tới gõ cửa chào còn ngạc nhiên mà liên tục nói về đứa em của tôi: "Thì ra đây là em trai cậu, lúc trước không gặp đúng là tiếc! Nhóc này đẹp trai đấy!"
Người quen của tôi ở đây cơ bản đều biết chuyện em tôi sẽ đến, đến nỗi tôi cũng xấu hỗ theo.


Tôi ho vài tiếng, điên cuồng ra hiệu bằng mắt, thằng nhóc còn kéo áo tôi cười rồi trả lời bằng tiếng Anh: "Cảm ơn lời khen của chú."
Chủ nhà liền mở miệng nói hết sự chuẩn bị trước đó của tôi ra, nào là đổi mới đồ dùng trong nhà, điên cuồng trang trí, có đôi khi hơn nửa đêm đi chỉnh chuông gió dạ quang ngoài ban công, ban đầu họ tưởng tôi dẫn bạn gái về hẹn hò.

Em trai nghe thì rất thích thú còn hỏi không ngừng, đến cuối cùng tôi thẹn quá thành giận che lỗ tai nó lại, nói: "Không được nghe! Mẹ nó, tiếng Anh của em tốt như vậy từ khi nào!"
Che lỗ tai không thể hoàn toàn chặn hết âm thanh được, nó ngửa đầu nhìn tôi, vẻ mặt hồn nhiên nói: "Thành tích tiếng Anh của em vẫn luôn đứng nhất lớp đó."
Lúc trước khi nói tiếng Anh với tôi thì nó còn chẳng mở miệng được, đều là do nhà họ Nhạc dạy quá tốt mà ra.
Khi trời tối hơn vệ sĩ ở lại giúp tôi rửa nồi, tôi mang em trai đi mua đồ ăn.

Nó chưa từng ra nước ngoài bao giờ, mặt mũi nó tươi roi rói, hỏi cái này hỏi kia, ngày thường đi mua đồ chỉ mất nửa tiếng nay bị nó kéo thành hai tiếng.
Vừa trở về không bao lâu cửa căn hộ tôi lại bị gõ vang.
Lạc Chi mở cửa phát ra âm thanh cạch cạch xong cô giơ cái túi đựng đồ trên tay mình lên, em trai cô cũng học theo cách trợn mắt của chị gái.

"Hôm nay mua được thịt bò số lượng có hạn rồi!" Cô nàng khoe khoang, "Mua sớm không bằng mua đúng lúc, nhìn nguyên liệu tuyệt vời này xem, anh cho chúng em ké bữa cơm đi!" Rồi không đợi câu trả lời của tôi Lạc Chi cùng nhóc em một trái một phải vọt vào, tôi thầm nghĩ quen thân quá cũng không tốt tí nào.


Em trai tôi nghe tiếng động thì mang dép của tôi chạy ra ngoài.

Dép tôi tất nhiên lớn hơn chân nó, lúc đi phát ra tiếng sàn sạt.

Thằng nhóc nghiêng đầu hỏi: "Ai đây?" "Hàng xóm của anh." Tôi giới thiệu.

Nó đi đến chào hỏi: "Chào hai người."
Sau đó thằng nhóc nhìn chằm chằm Lạc Chi rất lâu, khiến cho cô gái trẻ nào đó che mặt lại, giả vờ xấu hổ nói: "Anh Ninh, em của anh dễ thương quá à, làm người ta không dám nhìn quá mười giây đây này."
Tôi nói: "Cô nói câu này ý là muốn anh tự thấy mình còn không bằng em trai phải không?" Tôi quay lại, bắt đầu ăn hiếp, "Nhanh, em mau nói gì đi, em thấy mình đẹp hay anh đây đẹp hơn."
Thằng nhóc ngẩng đầu nhìn chằm chằm tôi, nó không trả lời câu hỏi mang tính chất nguy hiểm này mà lảng sang chuyện khác, "Anh mau vào bếp với em, em dọn đồ ăn rồi, chờ anh lâu lắm.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương