Chương 4. Chỉ có một mình em
Editor: Budweiser Mex

Là bạn bè à...
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Bạn bè, đến cuối cùng quá khứ từng có của bọn họ cũng bị phai nhạt đến mức này. Có lẽ vì để cô không bị lúng túng mới dùng hai chữ bình thường này khái quát về quan hệ khác giới.

Ngay từ đầu Thời Ngộ dùng cách gọi “cô Hạ”, chỉ có bản thân cô không muốn tin. Hạ Sí hơi cúi đầu xuống, hít một hơi, hơi thở có chút nặng nề.

Tim đập rất nhanh nhưng không phải vì tâm trạng tốt.

Ở trước mặt người khác, từ xưa tới nay cô chưa từng yếu thế, khóe mắt nhìn sang Sầm Khải ở bên cạnh đang xem trò vui, Hạ Sí ngẩng đầu lên cười với anh ấy: “Đúng vậy, bạn bè quen biết nhiều năm.”

“Oa!” Sầm Khải đã hiểu, hóa ra nữ thần lấy điện thoại ra chụp ảnh không phải vì mê sắc đẹp mà là muốn tìm bạn cũ. Mà Thời Ngộ khen Hạ Sí là vì bọn họ đã quen biết từ lâu.

“Nữ...” Nữ thần tháng mười một đang ở ngay trước mặt, trái tim Sầm Khải rục rịch, bật thốt lên muốn gọi nữ thần nhưng sợ đối phương cảm thấy anh ấy quá dễ dãi, bèn học dáng vẻ của Thời Ngộ khi gặp người khác: “Hóa ra cô Hạ là người quen cũ của bác sĩ Thời chúng tôi, đến giờ nghỉ trưa ngay rồi đây, hay là mọi người cùng ăn một bữa?”

Dẫu sao kiểu người bận rộn như thần long thấy đầu không thấy đuôi như Hạ Sí, gặp được một lần là duyên phận, bỏ qua thì chưa chắc đã đợi được lần sau. Vì thế, muốn cùng ăn trưa với nữ thần thì phải nắm chặt mọi cơ hội!

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vậy sao...” Có người cho không cơ hội như thế, đương nhiên Hạ Sí sẽ không từ chối: “Nếu bác sĩ Thời không có ý kiến gì thì đương nhiên tôi có thể.”

Sầm Khải nháy mắt với anh, bước sang, lặng lẽ dùng cánh tay đụng Thời Ngộ: “Bác sĩ Thời, mau nói đồng ý đi, lát nữa người ta đổi ý bây giờ.”

Thời Ngộ thờ ơ liếc mắt nhìn anh ấy, quay sang nhìn Hạ Sí: “Còn khoảng tầm nửa tiếng nữa, anh dẫn em đến phòng nghỉ ngơi.”

Thế này nghĩa là đồng ý rồi.

Hạ Sí luôn có thể tìm lại động lực sau mất mát, nghe chính miệng Thời Ngộ đồng ý, cô không nhịn được cong khóe môi lên. Mặc dù không biết vì sao bác sĩ Sầm lại tích cực như thế nhưng kết quả này vô cùng hợp ý Hạ Sí, cô bước từng bước nhỏ đi đến bên cạnh anh.

Chiều cao của cô chỉ tới vai Thời Ngộ, nhìn từ bên cạnh thế này thì vừa vặn nhìn thấy đường cong góc nghiêng mượt mà của anh, sống mũi cao thẳng mà biết bao nhiêu người ngưỡng mộ. Người tình trong mắt hóa Tây Thi, dùng câu này với đàn ông thì vẫn nguyên đạo lý ấy.

Sầm Khải còn muốn trò chuyện với nữ thần tháng mười một thêm chút nữa, kết quả chẳng nói được mấy câu đã thấy nữ thần ngoan ngoãn đi theo bác sĩ Thời rồi.

Đi rồi...

Hai người họ không thèm quay đầu lại, bỏ quên anh ấy ở phía sau.

Sầm Khải: “???”

Thế này không đúng!

Nữ thần không quen người phàm là anh ấy nên xa cách lạnh lùng cũng chẳng hề gì, nhưng bình thường bác sĩ Thời đâu phải người như thế!

“Có vấn đề, chắc chắn có vấn đề!” Sầm Khải không hiểu, vừa đi vừa lắc đầu, lúc đi vào phòng làm việc xém thì đụng trúng cửa.

**

Thời Ngộ dẫn Hạ Sí đến phòng nghỉ, mở đèn bên trong lên, soi chiếu hoàn cảnh xung quanh.

Hạ Sí đi theo anh mấy bước, đánh giá qua một lượt. Phòng nghỉ có giường tầng, chăn đệm màu thống nhất xếp ngay ngắn ở đầu giường, sạch sẽ gọn gàng.

Thời Ngộ kéo một cái ghế ra: “Em có thể ở đây chơi một lúc.”

Hạ Sí gật đầu, nghe Thời Ngộ bắt đầu giới thiệu với cô: “Nếu khát nước thì trong phòng nghỉ có máy lọc, cốc giấy dùng một lần ở dưới bàn.”


“Phòng làm việc của anh là phòng thứ ba khi đi vào, nếu có việc gì thì có thể đến tìm anh, hoặc là gọi điện thoại cho anh...” Nói đến đây, anh hơi dừng lại: “Còn nhớ số chứ?”

“Nếu số không đổi.” Hạ Sí không trả lời thẳng có nhớ hay không, khi cô ra nước ngoài đã đổi điện thoại và số mới, trong danh bạ cũng không lưu số Thời Ngộ nhưng dãy số ấy đã khắc sâu trong đầu, hằn vào trong xương, vĩnh viễn không thể xóa nhòa.

Thời Ngộ vừa cầm điện thoại lên chậm rãi bỏ xuống, vươn tay ấn nút mở máy lọc nước, giữa lông mày hiện lên mấy phần dịu dàng, anh quay lưng về phía cô nói: “Vẫn không thay đổi.”

Anh nói ra hết mọi tình huống có thể nghĩ đến, người như vậy thực sự không thể xoi mói ra lỗi sai gì. Nghe có người chăm sóc mình chu đáo như thế, đáng ra phải rất vui vẻ nhưng bắt đầu từ giây phút trở lại thành phố C, trái tim Hạ Sí vẫn luôn treo lơ lửng.

Nhưng dù thế nào thì cô lại có thêm cơ hội ở cạnh Thời Ngộ, còn phải cảm ơn vị bác sĩ Sầm kia.

**

Thời Ngộ trở lại phòng làm việc, bị Sầm Khải túm lấy: “Thời Ngộ! Cậu giấu kỹ quá đó! Trước đó anh còn chia sẻ nữ thần tháng mười một với cậu mà cậu chẳng nói cậu quen cô ấy, còn là bạn bè nữa!”

“Anh cũng đâu hỏi em.” Thời Ngộ kéo ngăn tủ ra, lấy găng tay đeo vào một lần nữa.

“Vậy anh... Sao anh có thể nghĩ ra các cậu có mối quan hệ đó chứ.” Cách cái màn hình khiến người ta cảm thấy chỉ có thể phóng mắt ra ngắm từ xa, anh ấy cũng đâu thể vô duyên vô cớ suy đoán gì được.

Thời Ngộ nghiêng người tới gần máy tính, ngón tay trùm lên con chuột nhẹ nhàng di chuyển, màn hình máy tính đang ở chế độ chờ bỗng sáng bừng lên. Xác nhận thời gian xong, quay người, Thời Ngộ quay đầu nhìn đồng nghiệp bên cạnh, “Sầm Khải, cơm trưa hôm nay của anh để em mời.”

“Có ý gì?” Sầm Khải nghiền ngẫm từ then chốt trong câu nói ấy, nghi ngờ nhìn chằm chằm Thời Ngộ.

Thời Ngộ mỉm cười, giọng điệu bình tĩnh nói với anh ấy: “Cô ấy không quen ăn cơm với người lạ cho lắm, vì thế, vô cùng xin lỗi anh.”

“Qua cầu rút ván?” Rõ ràng là anh ấy mời nữ thần đi ăn chung!

“Không tính.” Trên mặt anh vẫn duy trì nụ cười nhạt như cũ, kiên trì với cách làm của mình: “Cô ấy không tiện từ chối nhưng suy cho cùng em vẫn phải cân nhắc thay cho cô ấy một chút, lần này thực sự rất xin lỗi anh.”

Sầm Khải: “......”

Đương nhiên anh ấy biết Hạ Sí đồng ý vì Thời Ngộ, nhưng cũng không đến mức không đi không được. Nhưng trước giờ không phát hiện ra bác sĩ Thời lại nhanh mồm nhanh miệng tranh luận với người khác thế này.

Sầm Khải cắn răng, nhân cơ hội bắt bí: “Một bữa không đủ, anh muốn hai bữa!”

“Được.” Thời Ngộ trả lời không hề do dự chút nào.

Thoải mái như vậy? Anh ấy vội vã đổi giọng: “Không không không, hai bữa cũng không đủ, anh muốn một tuần!”

“Được.” Thời Ngộ mắt cũng không chớp.

“Xem như cậu giỏi!” Được rồi, anh ấy xin thua.

**

Hạ Sí ngồi ở phòng nghỉ nghịch điện thoại di động, nói chuyện phiếm câu được câu không với Bạch Phỉ.

Bạch Phỉ đau eo nên nằm ở nhà, chán phát sợ, hỏi Hạ Sí về tiến triển trước mắt: “Cậu đến bệnh viện thật sao? Còn sắp ăn trưa với Thời Ngộ nữa, được đó!”

So với lòng hiếu kỳ mãnh liệt của người đứng xem, cảm xúc Hạ Sí vô cùng rối rắm, lúc thì tê dại, lúc lại đau lòng chua xót, cảm giác chua ngọt đan xen đang dày vò cô.

“Tớ thấy các cậu đang trong tư thế nối lại tình xưa rồi.” So sánh với các ví dụ khác, cặp đôi người yêu cũ xa nhau năm năm này quả thực khá là hài hòa.

“Tớ không chắc chắn.” Hạ Sí khẽ thở dài, giọng nói vừa thấp vừa nghẹn: “Quả thực anh ấy rất tốt nhưng cậu biết đó, anh ấy vốn là người dịu dàng chu đáo, có khi bây giờ cũng chỉ làm theo phép lịch sự thôi.”

Cô vô cùng yêu thích Thời Ngộ, không khống chế được làm đẹp thêm lời nói và hành vi của anh trong lòng mình nhưng lại không dám tin. Cứ lặp lại nhiều lần như thế, lo được lo mất.


“Cậu rối bời như vậy, trực tiếp hỏi thẳng luôn đi?” Bạch Phỉ hiểu rõ trạng thái của Hạ Sí, cô ấy làm người đứng ngoài cuộc cũng đau lòng thay cho cô.

“Nếu chuyện đơn giản được như vậy thì tốt rồi!” Cô muốn hỏi thật đó, thậm chí còn ước gì mình nhảy vào trong đầu Thời Ngộ xem rốt cuộc anh đang nghĩ gì.

Nhưng nếu hỏi mà kết quả không như mong muốn, nhận được lời từ chối thì ngay cả giả bộ cô cũng không giả nổi.

Càng tệ hơn chính là Thời Ngộ sẽ vạch rõ giới hạn với cô, cắt đứt qua lại... Những hậu quả đáng sợ đó, cô nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

**

Khoảng thời gian chờ đợi trong phòng nghỉ vô cùng dày vò, Hạ Sí không nhịn được nhìn màn hình xem giờ, đếm từng giây từng phút.

Thật ra trước đây cô không phải thế này.

Khi đó cô không để ý chuyện gì quá mức cả, cảm thấy cái gì cũng có thể mất đi, vì thế làm việc nói năng chẳng kiêng dè gì, càng không vì cái gọi là tình yêu mà đau lòng khổ sở. Nhưng bây giờ, ở bên ngoài cô vẫn có thể duy trì phong thái cũ nhưng khi đối diện với Thời Ngộ, cô không thể thoải mái từ bỏ được.

Một đời người, chung quy luôn hoàn thành một chuyện cả đời khó quên hoặc tìm kiếm một người có ý nghĩa đặc biệt, cô thuộc người vế sau.

“Cạch—“

Có người đi vào, Hạ Sí ngạc nhiên mừng rỡ ngẩng đầu lên nhưng lại thấy một người xa lạ.

Đối phương tưởng mình đi nhầm, quay đầu lại xem thì Hạ Sí đã đứng lên, giải thích lý do tại sao mình xuất hiện ở đây: “Tôi là bạn của Thời Ngộ, ở đây chờ anh ấy.”

“À.”

Gương mặt Hạ Sí rất đẹp, ai gặp cũng không nhịn được nhìn thêm mấy cái. Cô tránh đi không để lại dấu vết, đi ra ngoài cửa: “Làm phiền rồi, tôi đi ra ngoài trước.”

Cô cũng không tiện chiếm phòng nghỉ của bác sĩ, hơn nữa bây giờ cũng quá nửa tiếng mà Thời Ngộ bảo rồi.

Đứng trên hành lang, Hạ Sí khịt mũi, đột nhiên không biết mình có nên đi tìm anh hay không.

Thời Ngộ vốn là một người vô cùng có nguyên tắc về thời gian, trước đây bọn họ hẹn nhau, Thời Ngộ chưa từng đến muộn, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn thì sẽ gọi điện thoại báo.

Nhưng bây giờ anh đến muộn rồi.

Có lẽ là vì trong lòng Thời Ngộ cô không còn đủ quan trọng nữa.

Bước chân nặng nề đi về phía trước, lúc sắp đến phòng làm việc, Sầm Khải cởi áo blouse bước ra từ một cái cửa khác: “Ơ? Nữ thần, sao em lại ở đây?”

Không còn áp lực ăn chung, Sầm Khải thoải mái hơn nhiều, xưng hô thế này còn thuận miệng hơn cô Hạ.

“Gọi em Hạ Sí là được rồi.” Trong lòng Hạ Sí buồn bực nhưng không bao giờ để lộ trước mặt người khác, cô giả vờ giơ điện thoại lên: “Quên mất Thời Ngộ nói với em anh ấy ở phòng làm việc nào, đang định gọi cho anh ấy.”

“Bây giờ em gọi cũng không liên lạc được với cậu ấy đâu.” Sầm Khải nói: “Vừa nãy có một bệnh nhân cấp cứu khẩn cấp, bác sĩ Thời vào phòng phẫu thuật rồi.”

Cấp cứu cho bệnh nhân quan trọng hơn, biết rõ sự thật, trong lòng Hạ Sí dễ chịu hơn một chút.

“Em còn chưa ăn trưa đúng không? Hay là đi ăn gì đó trước đi? Trong thời gian ngắn chắc chắn Thời Ngộ không ra được, đợi phẫu thuật xong sẽ gọi cho em.” Sầm Khải đang định đến nhà ăn ăn một bữa no nê, nhưng nghĩ lại, bỏ một cô gái xinh đẹp thế này ở ngoài hành lang thì đúng là không có phong độ!

“Không... Được.” Thời Ngộ không ở đây, cô muốn từ chối theo bản năng nhưng bỗng nhớ ra Sầm Khải là đồng nghiệp của Thời Ngộ. Trông có vẻ Sầm Khải là một người tính cách hướng ngoại, nói nhiều, có lẽ cô có thể nhân cơ hội này hiểu rõ hơn một chút về chuyện ở bệnh viện liên quan đến Thời Ngộ.

“Thế này là được hay không được?” Thính giác Sầm Khải nhạy bén, nghe những lời cô vừa nói ra không sót chữ nào.


“Xin lỗi anh.” Hạ Sí nở một nụ cười tiêu chuẩn, cho dù không quá chân thành nhưng nhìn khuôn mặt này thôi cũng vô cùng dễ chịu: “Bác sĩ Sầm, em mời anh ăn cơm nhé.”

“Em và Thời Ngộ nói cùng một lời đó.” Sầm Khải dở khóc dở cười, cũng may tính anh ấy lạc quan trời cho, nếu không sẽ bị hai người này đả kích chết mất!

**

Sầm Khải hay nói, Hạ Sí cũng không luống cuống.

Thật ra thì ngoại trừ lúc ở trước mặt Thời Ngộ, cô vẫn luôn là một người rất “hung hăng”.

Một người nói bóng gió, một người sẵn lòng bắc cầu, bầu không khí không thể hài hòa hơn được.

“Bác sĩ Thời quả thực là chiêu bài của bệnh viện bọn anh! Từ các cụ sáu mươi tới nhóc ba tuổi, không một ai chống lại được sức hấp dẫn của bác sĩ Thời!”

“Nói vậy thì chắc người theo đuổi anh ấy cũng không ít nhỉ?” Đây không phải giọng hỏi thắc mắc, Hạ Sí nâng tách trà lên, tựa cười mà như không cười.

“Đó là đương nhiên, trước đây có người giả bệnh đăng ký khám, sau đó bị bác sĩ Thời phát hiện thì nghiêm túc ngăn chặn loại hành vi này.” Sầm Khải mở máy hát.

Những chuyện này không phải bí mật gì, không liên quan đến việc riêng tư, đại khái Sầm Khải cũng đoán ra được ý của Hạ Sí.

Anh ấy vẫn sai rồi, Hạ Sí chụp tấm ảnh kia vì nhìn trúng gương mặt của bác sĩ Thời...

**

Kết thúc cuộc phẫu thuật, cởi đồ vô khuẩn bỏ vào khu vực chỉ định, cởi găng tay, rửa sạch tay rồi tháo khẩu trang xuống. Thay quần áo và giày trong phòng thay đồ xong thì vội vã rời đi.

Thời Ngộ không biết Hạ Sí còn ở đây hay không, anh không có cách liên lạc với Hạ Sí. Anh đến phòng nghỉ ngơi một chuyến, ở đó không một bóng người.

Anh nghĩ chắc là mọi chuyện không phát triển theo đúng dự định, có lẽ giữa lúc đó có người khác vào phòng nghỉ, chắc chắn Hạ Sí sẽ không ở đó chờ nữa. Thời Ngộ vươn tay day trán, bỗng cảm thấy rất uể oải.

Trở lại phòng làm việc, Thời Ngộ đẩy cửa ra.

Có một dáng người quen thuộc đang nằm nhoài ra bàn máy vi tính, hình như đã ngủ mất rồi.

Hai cánh tay đặt chồng lên mặt bàn, mặt đè lên tay, mái tóc dài mượt che khuất gò má, khuôn mặt hồng hồng, lộ ra đôi mắt.

Thời còn ở trường, Hạ Sí luôn cảm thấy nghe giảng vừa chán vừa khô khan, chỉ thích ngủ giết thời gian. Sau đó anh dần dần trị cái thói xấu đó của Hạ Sí, cô nhóc ấy vẫn nhân lúc anh không để ý mà lười biếng.

Nhiều năm trôi qua, tư thế ngủ cũng không thay đổi.

Bây giờ đã là năm rưỡi chiều, Hạ Sí vẫn chưa đi, ngoài chờ anh ra thì không còn mục đích gì khác.

Nơi này không thích hợp để ngủ, Thời Ngộ không thể không gọi cô dậy, ngón tay khẽ chạm lên cánh tay cô nhẹ nhàng lay.

Hạ Sí ngủ không sâu, từ lúc Thời Ngộ đến gần đã nhận ra, lúc này thuận thế mở mắt ra, vừa mới dậy giọng vẫn còn mềm dịu, gọi anh bằng xưng hô quen thuộc: “A Ngộ.”

“Ngủ ở đây dễ bị lạnh.” Thời Ngộ giải thích nguyên nhân quấy rối giấc ngủ của cô.

Hạ Sí cũng không muốn nghe.

“Anh vừa phẫu thuật xong hả?”

“Ừ, đã năm rưỡi, có thể tan làm rồi.”

Từ trưa đến giờ mới về, tầm mắt Hạ Sí di chuyển từ trên mặt anh xuống dưới: “Vậy chắc là anh chưa ăn gì đúng không?”

“Không sao đâu.” Tình huống khẩn cấp, chuyện bất đắc dĩ, đói một bữa nhưng cứu được một mạng người, rất đáng.

Thấy Hạ Sí cau mày, anh đổi giọng bổ sung thêm: “Nhưng mà quả thật có hơi đói.”

“Vậy anh mau tan làm đi! Chúng ta đi ăn cơm!” Cô nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế, suýt chút nữa thì quên mất mình đã chiếm vị trí của Thời Ngộ cả buổi chiều.

“Được rồi, chờ anh.”

**


Thời Ngộ đi thay sang đồ của mình, hai người đi chung với nhau, không cố kéo giãn khoảng cách, cánh tay Hạ Sí sượt qua cánh tay anh, Thời Ngộ nghiêng đầu sang: “Bữa tối muốn ăn gì?”

“Là anh chưa ăn chứ không phải em chưa ăn, hỏi em làm gì!” Tiếp xúc trong khoảng cách gần thế này, còn mẩu nói chuyện quen thuộc nữa, khiến Hạ Sí có cảm giác bọn họ vẫn đang yêu đương.

“Nhưng anh không kén ăn.” Giọng điệu anh chứa ý cười.

Hạ Sí hơi giận: “À, anh đang nói em kén ăn đó hả? Đó là em chọn cái tốt!”

Từ nhỏ Hạ Sí đã kén ăn rồi, sau khi ở bên Thời Ngộ, tình trạng ấy cũng chẳng thể cải thiện, trái lại còn nghiêm trọng hơn. Bởi vì thức ăn Thời Ngộ nấu hoàn toàn chinh phục dạ dày của cô nên tới tận bây giờ ra ngoài ăn cơm, trong miệng người khác là đồ ăn ngon nhưng với Hạ Sí chỉ “bình thường thôi”, bởi vì cô đã được nếm mùi vị ngon hơn.

Có y tá đi qua, người trong bệnh viện đều biết Thời Ngộ nhưng chưa từng thấy anh đi chung với cô gái nào lúc tan làm.

Chờ hai người đi khỏi, y tá không nhịn được đi nhiều chuyện: “Cô gái đi cạnh bác sĩ Thời ban nãy là ai vậy? Cũng rất xinh đẹp đó.”

“Không biết là ai, hay là bạn gái của bác sĩ Thời?” Mặc dù bác sĩ Thời của bệnh viện bọn họ vẫn gần gũi với người khác nhưng anh luôn là đóa hoa lạnh lùng trên cao, chỉ có thể ngắm chứ không thể chạm.

Nghe nói anh vẫn độc thân, có rất nhiều người nóng lòng muốn thử, cuối cùng đều thất bại ê chề.

“Mọi người đang nói gì thế?” Y tá Chu mặc đồng phục y tá màu xanh lam bỗng xuất hiện.

Hai y tá kia liếc mắt nhìn nhau, kể lại cảnh vừa nãy. Y tá Chu quay người đi mất, hai y tá ở lại lén lút cười: “Chắc chắn y tá Chu ghen tị rồi.”

Đồng nghiệp với nhau, có ai không biết y tá Chu thích bác sĩ Thời chứ.

**

Bỏ qua bữa cơm trưa đến tận bây giờ, Hạ Sí lo anh đói cả ngày, trên bàn ăn không cố ý bắt chuyện với anh.

Nhìn anh ăn cơm còn thấy ngon hơn tự mình ăn.

Hạ Sí cảm thấy, chắc chắn dáng vẻ lúc này của mình hệt như một kẻ ngốc.

Nhận ra ánh mắt nóng bỏng của cô, ngón tay Thời Ngộ cong lên, nhẹ nhàng gõ bàn hai cái.

Hạ Sí cúi đầu cầm đũa gắp hai miếng cơm, không để ý hình tượng khi ở trước mặt anh, tinh thần phấn khởi không che giấu nổi tâm trạng tốt của cô.

Bữa cơm này sắp đến lúc kết thúc, Hạ Sí nâng bát sứ, nhìn lướt qua mặt bàn rồi nói: “Em cứ nghĩ anh không muốn ăn cơm với em.”

“Sao có thể chứ?” Anh nhẹ nhàng đáp lại.

“Mặc dù đã biết hôm nay anh vội đi phẫu thuật nhưng nếu như không phải do em gặp được bác sĩ Sầm thì em sẽ không tìm được anh.” Khi bước vào phòng mổ, bất kể là cô gọi tới phòng làm việc hay điện thoại riêng thì đều không thể liên lạc ngay được.

Thời Ngộ hơi nhướng mày: “Anh nhờ người chuyển lời bảo em về trước.”

Lúc đó anh chuẩn bị nghỉ trưa, kết quả gặp phải tình huống khẩn cấp, bệnh nhân phải tiến hành phẫu thuật ngay lập tức, anh không thể chậm trễ nên nhờ một y tá chuyển lời.

Không ngờ lại không chuyển tới.

Hóa ra là như vậy...

Biết toàn bộ sự thật, tâm trạng dần tốt lên, sắp tràn cả ra ngoài mắt.

Nhưng mà... Cô chỉ là bạn gái cũ.

Ý thức được điều này, bỗng như có một gáo nước lạnh dội vào mặt, dập tắt tâm trạng tốt vừa có của cô. Hạ Sí cầm đũa đảo quanh đáy bát, không nhịn được hỏi anh: “Anh luôn tốt với bạn gái cũ như thế này sao?”

Thời Ngộ hơi run: “Câu hỏi này không thành lập.”

Tiếng lòng Hạ Sí căng thẳng, ngón tay cầm đũa thoáng dùng sức, ngón tay siết lại tạo ra vết hơi trắng: “Tại sao?”

Cô ngẩng đầu lên, nghe giọng từ người đối diện truyền tới, dịu dàng đầy từ tính, cứ như đang thì thầm bên tai cô: “Chỉ có một mình em.”

Anh ngước mắt mỉm cười, trong đôi mắt đào hoa sáng ngời chỉ có một người.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương