Con đường phồn hoa nhất thành Trường Tân không đâu qua được phố Quan Đạo, nơi chốn náo nhiệt nhất khu phố đó không đâu qua được lầu Tễ Nguyệt.

Lầu Tễ Nguyệt là quán rượu lớn nhất thành Trường Tân, được xây dựng gần bờ sông, cao năm tầng, mỹ vị rượu ngon nhiều vô kể. Lên tầng hai có thể uống trà nghe hát, mở cửa sổ ra là có thể ngắm nhìn sông lớn bao la.

Đại sảnh tầng một luôn để trống, chứa được trăm người đến nghỉ chân, quán rượu còn thường xuyên mời tiên sinh thuyết thư đến kể một vài chuyện lạ giang hồ đồn đại.

Hôm nay kể câu chuyện trên băng nguyên, Phật Đạo liên thủ tru sát ma đầu Cố Huyền Nghiễn. Chuyện xưa đã nói đến phần cuối cùng, ông lão kể chuyện ngồi trên đài, một thân áo vải màu xám, râu tóc bạc phơ, nhưng lại trung khí muôn phần, âm thanh quẩn quanh khắp hành lang.

“Sau khi nhận lấy ba chưởng của Liễu Ngộ đại sư, Cố Huyền Nghiễn lại phải nghênh đón hai kiếm của Chưởng môn Lý Tuần Cơ muốn thanh lý môn hộ. Ai mà lường được Cố Huyền Nghiễn lại lâm trận phá cảnh, đắc đạo phi thăng! Lý Tuần Cơ đại bại, Cố Huyền Nghiễn thì đào thoát.” Tiên sinh kể chuyện vuốt vuốt chòm râu, “Cho đến nay, thiên hạ vẫn không ai biết Cố Huyền Nghiễn đang ở đâu hết.”

Người bên dưới tấm tắc kêu lạ, có người gặm hạt dưa cao giọng hỏi, “Cố Huyền Nghiễn chạy trốn rồi, không lẽ đạo tu buông tha cho y dễ vậy sao?”

“Không buông tha cũng làm được gì đâu chứ.” Tiên sinh nhấp một ngụm trà cho thấm giọng, “Đừng nói không tìm ra tung tích của Cố Huyền Nghiễn, mà hãy kể đến Chưởng môn Thanh Nham Lý Tuần Cơ, sau trận chiến đó đã tiêu hao hết tu vi nửa đời người, vừa về đến sơn môn đã bệnh không dậy nổi suốt ba tháng. Chức chưởng môn cũng phải truyền lại cho trưởng lão khác, ta nghĩ…” Ông lão giảm nhỏ âm thanh, “Chỉ sợ là đèn đã cạn dầu.”

Mọi người nghe đến mê mẩn, có người hỏi tiếp, “Nếu Cố Huyền Nghiễn lớn lên ở Thanh Nham, lại là kỳ tài hiếm gặp, cớ sao đi làm Ma tôn chứ?”

Tiên sinh kể chuyện gõ phách cười, “Vị khách này hỏi đúng điểm quan trọng rồi, chúng ta hãy kể lại từ đầu nhé! Cố Huyền Nghiễn có một vị sư huynh đồng môn, họ Tần, tuổi không lớn, đúng kiểu chàng thiếu niên hiền lành…”

Ngữ điệu trầm bổng du dương, vang vọng khắp lầu Tễ Nguyệt.

Ra khỏi cửa lớn lầu Tễ Nguyệt đi về hướng Bắc là băng nguyên Bắc Hoang mênh mông chạy dài mấy trăm dặm, ngăn cản hết những khách qua đường và thú hoang muốn đi vào sâu bên trong. Xa hơn nữa là vùng cực Bắc ngay cả ma tu cũng ít lui tới.

Nơi đó băng tuyết lạnh lẽo thấu xương, như thể cắn nuốt hết mọi vật sống, cũng có người nói dùng hàn băng trên vách đá cực Bắc sẽ có thể kéo dài tuổi thọ.

Mặc dù có nhiều chuyện kể và lời đồn khó tin, nhưng trong mắt thế nhân, thậm chí cả tu giả, thì nơi đó vẫn là vùng đất chết.

Thật ra nếu có người đi tới được chỗ đó, sẽ phát hiện bên dưới vách đá vắt ngang một con sông chạy dài từ Nam chí Bắc.

Nó băng qua sườn dốc, là vật sống duy nhất ở nơi này. Sóng lớn cuồn cuộn, hệt như rãnh trời, quét sạch những tảng băng vụn cuốn về phương xa, khí thế thật khiến cho lòng người sợ hãi, ai thấy cũng phải kinh sợ.

Chẳng ai hay, đi theo hướng chảy của dòng sông ấy tầm mấy trăm dặm, quanh co khúc khuỷu, nước sông sẽ phân luồng, tiếp đó sẽ vô cùng yên ả. Đến hòn núi ngập tràn linh khí kia, bất chợt không còn chút gợn sóng, trong trẻo đến mức thấy đáy.

Chàng thiếu niên hiền lành Chung Diễn trong miệng tiên sinh kể chuyện bây giờ đang ngồi xếp bằng bên bờ sông.

Ngày hè chói chang, tầng tầng lớp lớp tán cây trong rừng xanh mướt rậm rạp, sắc thái mỗi cây một khác, cành lá che khuất bầu trời, mát mẻ thoải mái. Gió nhẹ thoáng lướt qua, cỏ cây phơ phất theo làn hơi, thỉnh thoảng vang lên tiếng nai kêu chim hót, càng tăng thêm cảm giác yên bình.

Chung Diễn kéo ống quần lên, ngâm chân trong nước, dễ chịu thở dài một hơi.

Hệ thống: “… Cuối cùng ngươi có nghe ta nói gì không đấy.”

“Nghe thấy chớ.” Chung Diễn nheo mắt, chậm rãi nói, “Nhiệm vụ hoàn thành rồi, ngươi sẽ đưa ta về thế giới ban đầu phải không?”

Hệ thống: “Cái giọng điệu đó của ngươi làm ta có dự cảm không ổn chút nào…”

“Dự cảm của ngươi đúng rồi đấy, ta không muốn về nữa.”

Hệ thống hít sâu một hơi hỏi, “Vì sao?”

Chung Diễn thành khẩn đáp, “Bởi vì ta nhớ ra thời điểm ta xuyên không là đang thi cuối kỳ, ta không muốn về thi môn đại số tuyến tính đâu.”

“…”

“Đùa ngươi đấy.” Chung Diễn đung đưa chân dưới làn nước trong lành, giọng nói vô cùng lười biếng, “Ta đã đồng ý với Cố Huyền Nghiễn rằng sẽ ở bên y cả đời, ta không thể lừa y nữa.”

Hệ thống trầm mặc hồi lâu, mở miệng hỏi tiếp, “Ngươi nghĩ kĩ chưa? Nếu ngươi không về, những thông tin của ngươi ở thế giới kia sẽ hoàn toàn biến mất, lúc đó sẽ không còn ai nhớ có một người như ngươi từng tồn tại nữa.”

Chung Diễn giương mắt ngắm nhìn đồi núi trập trùng chạy dài xa tít, rừng cây loang lổ ánh mặt trời, cuối còn đường có một người đang đi về phía hắn.

Hắn không nén nổi nụ cười, ngữ điệu cũng nhẹ nhàng hơn trông thấy.

“Nhiều người nhớ ta có tác dụng gì đâu cơ chứ? Có một người cho dù sống hay chết cũng đều nghĩ đến ta, vậy là đủ rồi.”

Hệ thống không nói gì nữa, một lát sau, Chung Diễn nghe thấy âm thanh máy móc của nó truyền tới.

“Làm cộng sự đã lâu thế rồi, ta chúc hai người sống đến răng long đầu bạc.”

“Hệ thống chúc phúc có được buff vận may không?”

Hệ thống hừ lạnh, không phủ nhận. Sau tiếng “Đinh”, Chung Diễn cảm thấy cả người nhẹ bẫng, một thứ gì đó vừa biến mất. Hắn thấp giọng gọi một câu “Hệ thống”, nhưng không ai đáp lại.

Trong lòng hắn có chút không nỡ, nhưng chẳng nói gì, bởi vì Cố Huyền Nghiễn đã đến bên cạnh hắn rồi. Chung Diễn ngồi trên bờ sông ngước mặt nhìn y.

Cố Huyền Nghiễn thấy đôi chân ngâm trong nước của Chung Diễn lại nhăn mày, bất đắc dĩ kêu lên, “Sư huynh.”

Chung Diễn giật mình, vội giải thích, “Nóng quá, với vết thương trên người ta lành cả rồi mà.”

Cố Huyền Nghiễn thở dài, “Chỉ được chơi một tí nữa thôi đấy.”

Âm điệu như cha già nhìn đứa con trai trẻ trâu nghịch nước làm cho Chung Diễn phải thỏa hiệp, hắn rút chân đứng lên bờ. Thấy lông mày Cố Huyền Nghiễn vẫn nhíu chặt thì nịnh nọt hôn một cái lên trán đối phương.

Cố Huyền Nghiễn miễn cưỡng nhận lấy, y cúi đầu xuống, thuận thế hôn lên môi Chung Diễn.

Chung Diễn bị y hôn sâu nên hô hấp có hơi dồn dập, lui ra phía sau một chút, Cố Huyền Nghiễn vội đỡ lấy. Bốn mắt nhìn nhau, Chung Diễn đỏ mặt cúi đầu, thấp giọng bảo: “Về nhà đã.”

Cố Huyền Nghiễn ôm lấy Chung Diễn, hơi thở trầm thấp: “Không kịp nữa.”

Trong núi sâu có cỏ dại cao đến bắp chân, nằm xuống chắc lẽ cũng che được sơ sơ.

Chung Diễn biết ngọn núi này trừ hai người ra thì không có ai hết, nhưng vẫn rất xấu hổ, giọng nói phát ra cũng run rẩy vô cùng.

“Ngươi nhẹ một chút…”

Cố Huyền Nghiễn đặt một nụ hôn lên bụng Chung Diễn, nghe thế khẽ cười, “Hay là sư huynh khóc cầu xin ta như tối qua đi…”

Mặt Chung Diễn đỏ tới mang tai, cả giận nói, “Tối qua ta không khóc!”

Cố Huyền Nghiễn không nói nữa, cúi đầu ngậm lấy vành tai đỏ như máu của Chung Diễn mà trấn an, “Được được được, không khóc.”

Chung Diễn vốn định phê bình giọng điệu của y quá qua loa, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, ngón tay Cố Huyền Nghiễn đã đâm vào ở phía sau. Tiếng thốt ra biến thành rên rỉ đau đớn.

Lúc Cố Huyền Nghiễn đi vào, Chung Diễn nhịn không được cong eo lên, theo bản năng muốn kẹp hai chân lại. Cố Huyền Nghiễn đè chặt chân hắn, động tác chậm rãi đâm vào. Một lát sau, cả người Chung Diễn phiếm hồng, hai chân vô thức quấn chặt thắt lưng Cố Huyền Nghiễn.

Áo bào nửa cởi nửa không, tán loạn trên mặt đất, tuy dưới thân có cỏ mọc xum xuê, nhưng vẫn sót một ít đá vụn, Cố Huyền Nghiễn sợ làm Chung Diễn bị thương nên bèn nâng người Chung Diễn lên quấn lấy hông mình. Tư thế đó càng khiến y đi vào sâu hơn, Cố Huyền Nghiễn khẽ cử động, Chung Diễn không nhịn được rên rỉ len theo tiếng nức nở.

Tiếng động có hơi lớn, có con thỏ hay con sóc gì đấy ở cách đó không xa bị dọa cho giật mình, vội vã chạy khỏi rặng cỏ này.

Giữa trời đất bao la, chỉ còn lại tiếng nghẹn ngào của Chung Diễn hòa vào tiếng thở dốc trầm thấp của Cố Huyền Nghiễn, lấn át cả tiếng nước chảy.

Cuối cùng cũng bắn ra, cả người Chung Diễn như nhũn xuống, hai chân không vắt nổi trên hông Cố Huyền Nghiễn nữa, hắn nhỏ giọng gọi tên Cố Huyền Nghiễn. Cố Huyền Nghiễn nghe thấy là đáy lòng lại ngứa ngáy, cúi đầu gặm cắn bả vai hắn, hung hăng đâm vào rút ra bên trong cơ thể Chung Diễn.

Mây mưa kết thúc, đất trời lại yên tĩnh. Động vật vừa mới trốn xa lại lén lút quay về, cảnh giác nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

Rừng núi bao la lại vang lên tiếng kêu của động vật.

Nửa ngày sau, Cố Huyền Nghiễn cõng Chung Diễn bước đi trên lối mòn, sau lưng dần dần bị mây mù bao phù, giấu kín tung tích.

Ngọn núi này không thể ngự kiếm, Cố Huyền Nghiễn có thể cưỡi gió nên cũng không ảnh hưởng gì lắm, nhưng y cứ thích cõng Chung Diễn từng bước từng bước đi về nhà hơn.

Chung Diễn nằm trên vai Cố Huyền Nghiễn gật gà buồn ngủ, nhưng vẫn cố gắng nâng cao tinh thần giáo dục y, “Ngươi đã phi thăng rồi đấy, sao không lên trời luôn cho xong đi, cứ ham muốn như thế không tốt đâu.”

Nói như thể người vừa rên vừa khóc ban nãy không phải hắn vậy.

Cố Huyền Nghiễn mỉm cười, trả lời vấn đề trước.

“Phi thăng chẳng qua là để tu vi phá chướng, xa rời thế giới. Có lên trời hay không chẳng quan trọng lắm, huống chi phi thăng cũng chả có ý nghĩa gì.”

Chung Diễn vén rèm mi hỏi, “Thế cái gì mới có ý nghĩa?”

Cố Huyền Nghiễn đáp, “Cõng huynh về nhà rất có ý nghĩa.”

Chung Diễn cười khẽ, hai tay vòng trước cổ Cố Huyền Nghiễn, miệng lại bắt đầu lải nhải.

“Sau nhà có hai cây mơ, một cây để ăn, một cây ngâm rượu.”

“Được.”

“Trong thung lũng có hoa lan đang nở, có thời gian chúng ta đi hái về trồng ngoài sân đi.”

“Được.”

“Ngày mai ta muốn tu hành thật tốt, ngươi phải đốc thúc ta.”

Cố Huyền Nghiễn đồng ý tất thảy, hỏi thêm, “Còn gì nữa không?”

Chung Diễn mở không nổi mắt nữa, mơ mơ màng màng mà đáp, “Tạm thời chưa nghĩ ra.”

Cố Huyền Nghiễn mỉm cười, ấm giọng bảo, “Không vội, còn nhiều thời gian.”

May mà còn nhiều thời gian, cuộc sống này có rất nhiều thứ tốt đẹp, hai người băng qua sông núi, đi khắp nhân gian, học được rất nhiều điều mới lạ, bạc đầu bên nhau.

Sống chết luân hồi, mãi không chia lìa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương