Nguyên một ngày trời, Chung Diễn không thấy bóng dáng Cố Huyền Nghiễn đâu cả. Chỉ giữa trưa và chiều muộn mới có hai ma tu bưng cơm vào, bày dọn xong xuôi thì ra ngoài, Chung Diễn thử hỏi họ Cố Huyền Nghiễn đâu, đối phương lại chẳng nói chẳng rằng, thế là đành thôi.

Tuy không gặp được y, nhưng Chung Diễn chỉ cần nghĩ lại là biết, ma tu trong cung điện này không hề bất ngờ khi thấy y, Cố Huyền Nghiễn chắc chắn đã đi tìm Thương Loan, lúc mới tới thậm chí còn có người đứng chờ trước cửa, nói không chừng trên đường đi Cố Huyền Nghiễn đã bắt đầu liên lạc với ma tu rồi.

Màn đêm buông xuống, tu vi của Chung Diễn dần dần khôi phục, nhưng vẫn không thể phá vỡ được kết giới nơi cửa ra vào, chỉ cần hắn bước tới gần nó, là lập tức sẽ xuất hiện một bức thành ngăn hắn lại.

Đang mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, thì Chung Diễn phát hiện bên cạnh mình có một người đang ngồi. Ánh trăng rọi vào phòng sáng trưng, Chung Diễn thấy rõ người trước mặt thì tỉnh táo hẳn, ngồi bật dậy vô thức lui về phía sau.

Cố Huyền Nghiễn cười nhẹ một tiếng, hỏi: “Sư huynh, sao lại tránh ta?”

“Sợ ngươi nổi điên nữa.” Chung Diễn tức giận đáp một câu, lại giương mắt nhìn Cố Huyền Nghiễn. Đối phương mặc một thân y phục đen sẫm, ánh trăng càng làm nổi bật lên sắc mặt tái nhợt của y.

Chung Diễn nhăn mày, nắm lấy tay Cố Huyền Nghiễn thăm dò tu vi, tiến vào chân nguyên trong cơ thể đối phương. Một lúc sau, Chung Diễn buông tay y ra, nét mặt hơi tức giận.

“Ngươi tu ma rồi.”

Chân nguyên trong người Cố Huyền Nghiễn vô cùng hỗn loạn, trừ tu vi Tiểu Thừa ra, còn xuất hiện thêm một luồng ma khí cực kỳ ngang ngược, song phương đều không nhường nhịn nhau, cũng không bên nào có thể cắn nuốt bên nào, nhất thời cả hai trỗi dậy gây chiến ngay trong cơ thể Cố Huyền Nghiễn.

Mới một ngày không gặp, Cố Huyền Nghiễn đã thật sự tu ma rồi!

Trong lòng Chung Diễn vốn rất giận, nhưng khi thấy vẻ mặt yếu ớt của đối phương, thiên ngôn vạn ngữ lại nói chẳng nên lời.

Lúc trước hắn chỉ mới bị Lý Tuần Cơ đâm cho một nhát, kích động chút ma khí yếu ớt trong huyết thệ kia xông tới chân nguyên mà đã đau đến mức ngã quỵ. Nay ma khí trong người Cố Huyền Nghiễn còn nhiều hơn Chung Diễn gấp trăm ngàn lần, chắc hẳn đang đau như đao cứa.

Vì vậy khi nghe Cố Huyền Nghiễn nói: “Sư huynh, cho ta nằm một lát, ta mệt quá”, Chung Diễn lại ma xui quỷ khiến không từ chối, còn lùi ra một chỗ trống cho đối phương.

Cố Huyền Nghiễn nằm xuống, Chung Diễn ngồi giữa giường hơi chần chừ, khẽ nhắc nhở: “Ngủ thì lo mà ngủ, đừng động tay động chân đấy.”

Cố Huyền Nghiễn nằm yên trên giường, nghe vậy thấp giọng cười ra tiếng, dường như đụng đến chân nguyên nên lại đau đớn khẽ hừ.

… Cho ngươi cười! Đáng đời!

Trong lòng Chung Diễn thoải mái hơn đôi chút, cũng nằm xuống. Hồi lâu sau, Chung Diễn quay đầu nhìn thoáng qua Cố Huyền Nghiễn, y vẫn cau mày ôm ngực, khí tức vô cùng bất ổn.

Đừng có lên cơn thánh mẫu nữa ngươi mau nhắm mắt ngủ đi mà!

Chung Diễn trở mình đối mặt với bức tường nhắm mắt lại, cả gian phòng chỉ còn lại tiếng hít thở nhẹ nhàng. Lát sau, Chung Diễn lại ủ rũ quay người lại, nhíu mày hỏi: “Đau lắm hả?”

Cố Huyền Nghiễn dường như không ngờ hắn sẽ đột nhiên hỏi vậy, hơi sững sờ chốc lát, trong ánh mắt len lỏi chút vui vẻ, nhỏ giọng than thở: “Sư huynh, ta đau lắm.”

“… Không được làm nũng.”

Chung Diễn nghiêm mặt, đưa tay đặt lên ngực Cố Huyền Nghiễn, cẩn thận truyền nội tức của mình vào.

“Đau ở đâu, đan điền sao? Tâm mạch có đau không? Ta rót linh lực vào chân nguyên thì có đỡ hơn chút nào không?”

Không chỉ trong mắt Cố Huyền Nghiễn có ý cười, mà khóe môi cũng đã không nhịn được mà cong lên, y ấm giọng bảo: “Sư huynh cho ta ôm một cái là sẽ hết đau.”

Cho ngươi đau chết luôn đi!

Chung Diễn lập tức thu tay lại, quay người đưa lưng về phía Cố Huyền Nghiễn. Y giật giật góc áo của hắn, cười nói: “Sư huynh, ta sai rồi.” Thấy Chung Diễn không có phản ứng lại nói tiếp, “Sư huynh, ta đau thật mà, nhưng ban nãy sư huynh dùng linh lực vỗ về chân nguyên trong cơ thể ta, ta lại đỡ hơn nhiều.”

Chung Diễn vẫn không nói gì, cũng không cử động. Cố Huyền Nghiễn không dám lên tiếng nữa, thu tay lại an phận thủ thường.

Hồi lâu sau, Cố Huyền Nghiễn cảm nhận được Chung Diễn đang cẩn thận quay người lại, nhìn mình một chốc, hình như hắn cho là y ngủ rồi nên bèn đưa tay ra đặt lên ngực y.

Một luồng linh lực ấm áp ôn hòa liên tục chảy vào cơ thể Cố Huyền Nghiễn.

Khoảnh khắc đó, Cố Huyền Nghiễn suýt nữa lật người dậy, đè hắn dưới thân, hôn lên môi hắn, đưa tay thăm dò vào vạt áo hắn, khiến hắn hoàn toàn thuộc về mình.

Nhưng y không làm gì cả, trong cơn đau đớn ấy, ý niệm kia lại càng lúc càng trở nên rõ ràng.

Một khi tình cảm nảy sinh, là đã khó thể nào quay đầu lại.

Không quay đầu lại được thì sao chứ, y vẫn muốn ở bên hắn trải qua quãng đường này, mặc cho phía trước là thiên đường hay địa ngục, y cũng sẽ vĩnh viễn không buông tay.

~

Khác với Thanh Nham khắp nơi đều là núi đồi xanh um tươi tốt, ở Bắc Hoang chỉ có tuyết rơi, không một ngọn cây cọng cỏ, bên ngoài cửa sổ chỉ có băng nguyên ngàn năm không thay đổi. Mỗi ngày Chung Diễn đều chỉ có thể dùng mặt trời mọc lặn để tính thời gian.

Mới đó mà Chung Diễn đã ở Bắc Hoang gần một tháng rồi.

Cố Huyền Nghiễn vẫn thế, vừa sáng đã không thấy bóng dáng đâu, đêm xuống lại về nằm bên cạnh Chung Diễn, thỉnh thoảng còn nhân lúc trời tối hôn lén hắn, mới đầu Chung Diễn còn tức giận đạp Cố Huyền Nghiễn xuống giường chứ bây giờ thì miễn dịch rồi.

Bởi vì trừ hôn và ôm ra, Cố Huyền Nghiễn hình như cũng không có ý định làm chuyện khác. Nhưng so với những thứ đó, điều làm cho lòng hắn kinh hãi hơn là cứ qua mỗi đêm là ma khí trên người Cố Huyền Nghiễn lại càng nồng đậm hơn.

Bây giờ Cố Huyền Nghiễn không còn đau đớn nữa rồi, bởi vì ma khí đã hoàn toàn cắn nuốt tu vi ban đầu của y, biến nó thành một phần của mình, hơn nữa Cố Huyền Nghiễn thường xuyên thức khuya dậy sớm liều mạng tu luyện nên tu vi của y tăng vùn vụt không cản nổi.

Chung Diễn có thể phát giác ra, ma tu hầu hạ y đã từ cung kính biến thành sợ hãi. Đó là nỗi sợ của kẻ yếu với người có sức mạnh cao hơn mình.

Ngày nào Chung Diễn cũng giả vờ mặt lạnh không thèm để ý chứ nội tâm thì sốt ruột muốn chết rồi.

Cố Huyền Nghiễn không thể ở lại Bắc Hoang lâu thêm nữa.

Muốn Cố Huyền Nghiễn tách khỏi ma tu, cách duy nhất mà hắn có thể làm có lẽ là rời khỏi Bắc Hoang, dù sao Cố Huyền Nghiễn cũng vì hắn mà tới đây, nếu hắn không ở đây nữa, đối phương ở lại cũng không còn ý nghĩa gì, huống chi Cố Huyền Nghiễn đối với hắn… khụ, nếu hắn mà đi thì xác suất lớn y sẽ đi tìm hắn chắc luôn.

Tuy Cố Huyền Nghiễn đã tu ma nhưng trước hết phải giúp y thoát khỏi chỗ này đã, chuyện khác nói sau.

Cố Huyền Nghiễn chỉ tạo kết giới trên cửa tầm bốn năm ngày thì gỡ bỏ, sau đó thiết lập lại nó một lần nữa ở ngoài sân, nói chung là ra dấu Chung Diễn có thể đi dạo ngoài sân, nhưng không được rời khỏi đó.

Đêm khuya, Chung Diễn ngồi xếp bằng trên giường chờ Cố Huyền Nghiễn. Đối phương bước vào trông thấy hắn còn ngồi trên giường thì hơi kinh ngạc nhíu mày nói: “Sư huynh vẫn chưa ngủ sao?”

Chung Diễn vào thẳng vấn đề: “Ngươi gỡ bỏ kết giới trong nội viện đi.”

Cố Huyền Nghiễn hỏi: “Vì sao?”

Chung Diễn nhíu mày ra vẻ không kiên nhẫn: “Ngắm cảnh trong sân chán rồi.”

Cố Huyền Nghiễn nghe vậy thì khẽ bật cười, trực tiếp đồng ý: “Được.”

Lần này đến lượt Chung Diễn ngạc nhiên, hắn nhìn chằm chằm Cố Huyền Nghiễn, đắn đo hỏi: “Ngươi không sợ ta…”

Cố Huyền Nghiễn ấm giọng nói: “Sợ gì cơ?”

Chung Diễn nuốt vào nửa lời còn lại, lắc đầu bảo: “Không có gì.”

Cố Huyền Nghiễn khẽ cười: “Vậy sư huynh mau ngủ sớm đi.”

Chung Diễn do dự nằm xuống.

Sao Cố Huyền Nghiễn dễ bảo thế, mỗi khi y dễ bảo như vậy, chắc chắn có vấn đề.

Sáng sớm hôm sau, Chung Diễn tỉnh dậy, phát hiện Cố Huyền Nghiễn vẫn ngồi bên giường, thấy hắn mở mắt thì ấm giọng nói: “Sư huynh, huynh tỉnh rồi.”

Chung Diễn ngồi thẳng người lên, “Hôm nay ngươi không bận à?”

“Sư huynh, ta đã gỡ bỏ kết giới trong nội viện rồi, trừ thị nữ quét dọn đưa cơm ra thì sẽ không có ai tới quấy rầy huynh hết.”

Từ tối qua đến nay Cố Huyền Nghiễn đều dịu dàng quá mức, lòng nghi ngờ của Chung Diễn bộc phát, trở mình muốn xuống giường ra ngoài sân xem.

Vừa nhấc chân đã nghe thấy tiếng xiềng xích va chạm.

Chung Diễn cúi đầu nhìn xuống, phát hiện cổ chân trái mình bị còng lại, xích sắt màu đỏ chạy dài từ mắt cá chân xuống dưới chân giường.

Chung Diễn lập tức hiểu ra ý đồ của Cố Huyền Nghiễn, giận không kìm được, ngẩng đầu quát, “Cố Huyền Nghiễn!”

Cố Huyền Nghiễn duỗi tay chạm vào phần gáy Chung Diễn, ấm giọng nói: “Sư huynh đừng giận. Ta phải ra ngoài một chuyến, ta chỉ là sợ sư huynh chạy ra ngoài rồi gặp chuyện thôi.”

Chung Diễn nén giận: “Ngươi muốn đi đâu?”

Cố Huyền Nghiễn không trả lời, chỉ nói: “Năm ngày nữa huyết thệ của sư huynh sẽ phát tác, trước tầm đó ta sẽ nhanh chóng trở về.”

Thật ra Chung Diễn không cần hỏi cũng biết, tất nhiên là Thương Loan đã sắp xếp việc gì đó sai Cố Huyền Nghiễn đi làm, vả lại tám phần không phải chuyện tốt.

Hắn hít một hơi thật sâu, cố khiến mình tỉnh táo lại: “Ngươi mau tháo xích ra trước đi.”

Cố Huyền Nghiễn dịu dàng vuốt ve gáy Chung Diễn, giọng điệu ôn hòa lại nghiêm túc, “Không được, tháo ra thì sư huynh sẽ bỏ rơi ta mà đi mất.”

Đầu Chung Diễn bắt đầu đau râm ran: “Ta không đi.”

“Ta không tin.” Cố Huyền Nghiễn nói khẽ, “Sư huynh lúc nào cũng gạt ta, tối hôm qua không phải đó là điều sư huynh muốn ư?”

Quả nhiên tối qua đã có vấn đề rồi. Kế sách của Chung Diễn còn chưa kịp thực hiện đã bại lộ, không có lời nào để nói nữa nên dứt khoát im lặng.

Cố Huyền Nghiễn chậm rãi nói tiếp, “Sư huynh, ta khuyên huynh đừng chạy lung tung. Bây giờ ta chỉ dùng xích trói chân huynh lại, nếu huynh có ý định kia một lần nữa, ta sẽ làm một cái lồng sắt khóa huynh vào đó.”

“…”

Lúc Cố Huyền Nghiễn nói ra lời ấy, ngữ điệu vô cùng dửng dưng, nhưng Chung Diễn biết, đối phương nói được làm được. Hắn nghĩ, có lẽ Cố Huyền Nghiễn thật sự điên rồi, nhất thời có chút dở khóc dở cười, dứt khoát nằm yên trên giường, bày ra dáng vẻ mặc ngươi làm gì thì làm.

Cố Huyền Nghiễn hài lòng cúi đầu mơn trớn mái tóc hắn, sau đó đặt nhẹ một nụ hôn lên môi.

“Sư huynh, nhiều nhất bốn ngày, huynh kiên nhẫn một chút. Nhớ chờ ta về.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương