Ký ức cuối cùng của Phong Tiêu dừng lại ở khuôn mặt méo mó cười khi sư phụ đâm phá Kim Đan của nàng.

Cái chết, hóa ra chính là cái gì cũng nhìn không thấy, cái gì cũng nghe không được, giống như lúc chưa được sinh ra.

Những ký ức trong quá khứ bắt đầu hiện lên trong tâm trí cô như một cuốn phim tua nhanh.

Nàng nổi danh từ thuở thiếu niên, kiếm thuật của nàng đứng đầu Cửu Châu, nhưng lại tin nhầm người, oán hận sai người.

Chính vì thế dẫn đến sự hỗn loạn trong ba giới đã khiến sinh linh chịu đựng sự tàn phá và lâm vào đau khổ...!Vậy từ bước nào nàng đã bắt đầu làm sai?

Trong lúc suy nghĩ, vô số hình ảnh hiện lên, cuối cùng hình ảnh dừng lại ở ngày bảy đại môn phái vây công Giang Ngọc Trần.

Tay nàng cầm kiếm Long Ngâm, đâm xuyên qua ngực hắn, phẫn hận nói: "Khi ngươi giết tiểu sư muội, ngươi có nghĩ đến ngày hôm nay không?"

Nhìn thấy chính mình mất đi lý trí vì tức giận, nhìn thấy ánh mắt đau thương của Giang Ngọc Trần, Phong Tiêu bỗng cảm thấy hoảng hốt.

Đột nhiên, một lực hút mạnh mẽ cuốn lấy nàng, đem cả người nàng xô đẩy nghiêng ngả, xung quanh gió lớn và tuyết bay, từng bông tuyết đều là những mảnh ký ức đã qua.

Cơn tuyết dừng đột ngột, sự rung chuyển cũng chấm dứt.

Phong Tiêu mở to mắt, cảm nhận trái tim đang đập điên cuồng trong lồng ngực, cùng với linh lực từ Kim Đan trong cơ thể liên tục tuôn ra.

Nàng kinh ngạc phát hiện trong tay mình đang cầm kiếm Long Ngâm, giờ phút này nó còn nguyên vẹn, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, vừa mới đâm vào ngực một người.

Phong Tiêu theo hướng mũi kiếm ngẩng đầu nhìn lên, người đối diện có gương mặt thanh tú giờ đây vẻ mặt tái nhợt, máu tươi tràn ra từ khóe môi, kết thành những giọt máu, rơi xuống chiếc áo đạo bào trắng như tuyết.

Dù trong tình cảnh bi thương nhưng vẫn không làm tổn hại đến vẻ đẹp trong sáng, thanh cao như gió mát, trăng sáng.

Hắn khẽ cúi mắt, trong tiếng thở dài thấp thoảng có chút tủi thân không dễ nhận ra: "Sư tỷ..."

Phong Tiêu sững sờ, đã lâu rồi nàng không nghe hắn gọi mình là sư tỷ, vì ở kiếp trước, sự lừa dối và phản bội đã khiến nàng mất đi lý trí và nói ra những lời hối tiếc suốt đời.

【Ngươi không xứng đáng gọi ta là sư tỷ!】

Nàng theo bản năng muốn nói ra những lời đã nói trong ký ức, nhưng ngay lập tức dừng lại.

Không được, dù là mơ, cũng không thể nói câu đó nữa.

“Không hổ là đại sư tỷ của Thiên Kiếm Tông!”

“Giang Ngọc Trần là yêu nghiệt!”

“Hắn giết người cướp của, có nghĩ tới kết cục ngày hôm nay không?”

Phong Tiêu bừng tỉnh, cảm thấy năm giác quan của mình trở nên cực kỳ nhạy bén, ngay cả những chiếc lá cỏ mọc cách trăm dặm cũng có thể cảm nhận được.

Kim Đan của cô đã vỡ nát, sớm đã tụt xuống cảnh giới Hóa Thần, sao có thể làm được?!

Lúc này nhìn xung quanh, trái tim nàng không khỏi đập mạnh như sấm.

Bảy môn phái lớn cùng nhau hô vang và vỗ tay khen ngợi, các trưởng lão của các môn phái gật đầu mỉm cười tán thưởng...


Không phải mơ? Đây là thời gian ba tháng trước khi vây bắt tiểu sư đệ!

Chưa kịp hết kinh ngạc, nàng đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc, "Tiêu Nhi lui xuống! Sư thúc sẽ thu phục hắn."

Chỉ thấy một sợi dây ánh sáng tím lao thẳng về phía Giang Ngọc Trần, Phong Tiêu đồng tử co rụt lại, nàng vội vàng vươn ay ra, kiếm Long Ngâm xuất hiện, sau đó một tay ôm lấy Giang Ngọc Trần bảo vệ phía sau, đồng thời tay phải vung kiếm.

"Choảng——"

Khổn Tiên Tác bị chém đứt làm hai đoạn, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, từ từ rơi xuống.

Giang Ngọc Trần không tin nổi nhìn bóng lưng màu trắng kia, lông mi khẽ run rẩy.

"……"

"Sư tỷ nàng ấy……”

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Trưởng lão Thái Thanh Cung thấy tình hình thay đổi, ánh mắt hơi dao động, nghĩ tới lời dặn dò của chưởng môn, “Nếu Thiên Kiếm Tông đổi ý quyết định vào phút cuối, dù phải chết cũng phải bắt sống Giang Ngọc Trần!”

Suy nghĩ một chút, hắn giơ tay lên hô lớn, "Đệ tử Thái Thanh Cung nghe lệnh, bắt yêu nghiệt này lại!" Nói xong hắn liền bay vụt lên.

Lời nhắc của hắn khiến những người vẫn còn ngây người bừng tỉnh lại, Giang Ngọc Trần đã phản bội Thiên Kiếm Tông, giết hại đồng môn và ăn trộm bảo vật của Thái Thanh Cung.

Bảy môn phái lớn hợp sức vốn là để vây bắt yêu nghiệt, dọn dẹp chính đạo.

Các đệ tử Thiên Kiếm Tông nhìn nhau, hành động của sư tỷ Phong Tiêu quá đột ngột, nếu không muốn bị gán mác cấu kết với yêu tộc, thì những người khác phải đứng ra đầu tiên.

Thế là tất cả đồng loạt xông lên, lao về phía hai người họ.

Thấy tình hình như vậy, Giang Ngọc Trần cố nén cơn đau, vừa định điều động yêu lực thì bị người bên cạnh giữ lại.

"Ngươi trúng kiếm của ta, đừng cử động lung tung thì hơn."

Phong Tiêu giơ tay tạo một kết giới chắn bên cạnh hắn, khẽ nói: "Là ta có lỗi với ngươi." Nói xong nàng quay người đối mặt với đám người đang xông tới.

Giang Ngọc Trần sững sờ, nàng vừa mới còn hận không thể giết hắn, tại sao đột nhiên lại ...

Phong Tiêu nắm chặt kiếm Long Ngâm trong tay, cảm nhận được Kim Đan trong cơ thể bừng bừng.

Kiếp trước nàng bị người ta lừa gạt đã đâm trọng thương sư đệ, để hắn bị Thái Thanh Cung bắt đi.

Sư đệ đã trở thành Yêu vương, cho nên khi biết hắn bị giết, mười vạn yêu tộc nổi giận bao vây tấn công 72 môn phái.

Cuộc chiến đẫm máu kéo dài mười một ngày, Thái Thanh Cung không chịu nổi áp lực nên giao ra thi thể của Giang Ngọc Trần.

Phong Tiêu nghĩ đến những vết thương khủng khiếp trên người tiểu sư đệ, khóe mắt nàng nóng lên.

Tiên môn và yêu tộc từ đó phân rẽ.

Tứ thần thú rút khỏi kết giới Côn Luân Khư, ma tộc nhân cơ hội xâm nhập.

Sư tôn Lăng Dương Tử lẽ ra phải chủ trì đại cục, đi đầu dẫn dắt mọi người đồng lòng chống địch, nhưng lại lợi dụng tình thế hỗn loạn này để triệu hồi Tà Thần viễn cổ.


Lúc đó mọi người mới biết, Linh Dương Tử mới là kẻ đứng sau tất cả mọi chuyện.

Hắn vốn chính là Ma Tôn, ẩn mình trong chính đạo hơn 500 năm, cuối cùng tính kế bày ra âm mưu độc ác này!

Nhưng đã quá muộn.

Tà Thần xuất hiện, ngay cả Ma tộc cũng bị ảnh hưởng.

Khi đó ba giới có thể nói là trở thành địa ngục trần gian.

Phong Tiêu nghiến răng, căm phẫn đến mức mắt sắp nứut ra, quyết không thể để bi kịch kiếp trước tái diễn!

Nàng như tia chớp xuyên qua giữa các cao thủ bảy đại môn phái, nơi kiếm Long Ngâm đi qua sẽ vang lên một loạt tiếng kêu thảm thiết.

Thái Thanh Cung, Bích Lạc Các, Linh Hư Sơn...!Các đại môn phái đều là những người xuất chúng đương thời, hoặc đánh nhau từng người một, hoặc hợp lực vây công, nhưng không ai có thể chế ngự được người có kiếm ý hùng mạnh, thân pháp linh hoạt đó.

Ý kiếm hàn sương của nàng sắc bén không gì cản nổi, khí thế toàn thân lại như lửa cháy bừng bừng.

Nhiều người ngã thành một mảng, tiếng kêu đau vang lên khắp nơi.

Trong tình thế bất đắc dĩ, đệ tử Thiên Kiếm Tông đối mặt với ánh mắt chỉ trích xung quanh, cố gắng ho lớn khuyên giải.

"Sư tỷ có phải bị Giang Ngọc Trần mê hoặc tâm trí rồi sao?!"

“Hắn giết tiểu sư muội, trộm đi đèn Linh Cữu, sư tỷ không thể mềm lòng được!”

“Đại sư tỷ sao lại bảo vệ yêu nghiệt này cơ chứ!”

Phong Tiêu nghe những lời này, nhịn không được bật cười.

Cuối cùng ai mới là yêu nghiệt? Là Giang Ngọc Trần bị vu oan và bị hành hạ đến chết? Hay là Yêu tộc đã tuyệt vọng từ bỏ tranh chấp và sống ẩn dật?

Không biết nhìn người, giúp đỡ kẻ địch, nàng mới là yêu nghiệt!

Trưởng lão của Thiên Kiếm Tông nhìn thấy Khổn Tiên Tác(roi) bị chém đứt, tức giận đến mức râu tóc run lên, khi thấy nàng cười, lập tức mắt trợn trừng gân cổ hét lên

“Phong Tiêu! Ngươi muốn phản bội sư môn sao?!”

Lời vừa thốt ra, người kia cuối cùng dừng lại.

Nhưng khí thế toàn thân nàng quá mạnh mẽ, không ai dám ra tay trước.

Lẽ ra nàng nên sớm phản bội sư môn từ lâu rồi!

Lão quái vật mặt người dạ thú, đầy mồm dối trá kia, Phong Tiêu nghiến răng nghiến lợi, tay cầm kiếm không ngừng run rẩy.

Lúc này ánh mắt nàng nhìn qua, đột nhiên phát hiện các môn phái đã bắt đầu lệnh triệu tập.

Khi lệnh triệu tập ban ra, các chưởng môn lớn lập tức sẽ đến.


Lăng Dương Tử đã nằm vùng trong chính đạo nhiều năm, không biết đã làm lôi kéo, xúi giục bao nhiêu người.

Thái Thanh Cung chẳng phải là ví dụ điển hình sao? Dù các trưởng môn có đến cũng chẳng làm được gì cả.

Nhưng cuối cùng, nàng cũng có thể gặp lại lão quái vật đó rồi!

Phong Tiêu hít sâu một hơi, kiềm chế sự hưng phấn và kích động.

Nàng tiến gần đến trước mặt Giang Ngọc Trần, thấp giọng hỏi, “Tứ phương bình đã mang theo chưa?”

Giang Ngọc Trần từ lúc bắt đầu luôn quan sát sư tỷ, hắn không thể nói rõ người trước mặt đã thay đổi như thế nào, trước đây nàng trong sáng hồn nhiên đến chỉ cần nhìn mặt là có thể hiểu rõ tâm tư của nàng.

Nhưng hiện tại hắn không thể nhìn thấu nàng.

Tuy nhiên, khi nghe Phong Tiêu hỏi, hắn vẫn phản xạ trả lời, “Mang theo rồi.”

Tứ phương bình chỉ nhỏ bằng bàn tay, nhưng trong chai có thể chứa được bốn phương trời biển.

Hai người họ đã cùng nhau rơi vào Vạn Quỷ Quật, sau mười chín ngày chiến đấu, chính nhờ vào cái chai này mà thoát ra được.

Nhận ra ý định, Giang Ngọc Trần chợt hiểu ra: Nàng định cùng hắn cùng nhau rời đi?

Nàng tin tưởng ta… Ý nghĩ này chợt nảy lên, Giang Ngọc Trần không tự chủ được mà mỉm cười, vẻ lạnh lùng như ánh trăng của hắn vì nụ cười mà trở nên sống động hơn.

Phong Tiêu vươn tay đặt lên eo hắn, chuẩn bị gửi tín hiệu khi thời cơ đến.

Tay kia lật ống tay áo, lòng bàn tay hiện ra năm làn sương đỏ phủ lên lưỡi kiếm.

Giang Ngọc Trần cảm nhận được sự ấm áp ở eo, cơ thể cứng đờ, giả vờ bình tĩnh rút ra tứ phương bình.

Các chưởng môn lớn đều xuất hiện, một số còn chưa hiểu tình hình liền phàn nàn, “Không phải đã có Phong TIêu rồi sao, sao còn phát lệnh triệu tập làm gì.” Kết quả nhìn lên, người đó đang đứng bên cạnh yêu nghiệt.

Khi không khí trở nên kỳ quái, Lăng Dương Tử tay ôm phất trần* xuất hiện.

Hắn tóc bạc, già nhưng khuôn mặt như trẻ con, cả người tỏa ra khí chất tiên phong đạo cốt.

Gương mặt ấm áp, hiền từ tràn ngập từ bi như một tiên nhân phổ độ chúng sinh.

Mọi người của Thiên Kiếm Tông đồng loạt quỳ xuống hành lễ, đồng thanh hô: “Tham kiến chưởng môn!” Các môn phái khác đều tỏ ra nghiêm túc trang trọng.

Phong Tiêu nhìn thấy lão quái vật đó được người khác vây xung quanh, ánh mắt bọn họ tôn sùng, hành động đều đầy kính trọng.

Nàng không khỏi nghĩ đến bản thân mình kiếp trước, không nhịn được mà tự cười nhạo mình.

Trưởng lão tức giận nói, “Phong Tiêu! Ngươi cấu kết với yêu nghiệt, không tôn trọng sư trưởng, sao ngươi còn dám cười được?”

Lăng Dương Tử đưa tay ra hiệu, trưởng lão lập tức im lặng.

Ánh mắt của Lăng Dương Tử đầy bao dung, như đang nhìn một đứa trẻ không hiểu chuyện, rồi hắn dịu dàng nói,

“Tiêu nhi, bây giờ quay đầu vẫn còn kịp.

Sư phụ sẽ nghe ngươi giải thích.”

Phong Tiêu hít sâu một hơi, đưa thứ gì đó vào tay Giang Ngọc Trần rồi nhẹ nhàng nắm chặt.

Giang Ngọc Trần ánh mắt hơi động, chuẩn bị bấm tay niệm thần chú để cùng nàng rời đi.

Không ngờ, một cú xoay người lại bị đẩy vào trong bình.


Phong Tiêu nhẹ nhàng vỗ vào tứ phương bình, trong nháy mắt, Giang Ngọc Trần biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Chưa để mọi người kịp suy nghĩ, nàng đột nhiên tỏ vẻ đau thương, vội vàng quỳ gối trước mặt Lăng Dương Tử,

“Sư tôn, sư đệ bị người khác vu oan! Đệ tử có bằng chứng để chứng minh! Vừa rồi để tránh gây ra mâu thuẫn với yêu tộc, nên mới phải dùng kế này!” “Xin các vị đồng môn và sư trưởng thứ lỗi.”

Nàng nói xong lập tức cúi đầu bốn phía xin lỗi, mọi người yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng “bịch bịch” vang lên.

Những người vừa nãy bị đánh bầm dập, hiện tại thấy "thiên chi kiêu tử" - người được ông trời ưu ái thấp hèn hạ mình như vậy, một số người tính nóng, lên tiếng không hề khách khí.

“Có bằng chứng sao không nói sớm hơn.”

“Ta thấy nàng là bướng bỉnh, muốn làm chú ý.”

“Cậy mình tài giỏi mà khinh người, rốt cuộc vẫn là người trẻ tuổi.”

Lăng Dương Tử nhíu mày, nhìn đại đệ tử cái trán sưng đỏ, ánh mắt mang chân thành, hắn nén nghi ngờ trong lòng, mỉm cười vẫy tay: “Đứa trẻ ngoan, ngươi đến gần sư tôn, giải thích rõ ràng với sư tôn.”

Mọi người xung quanh người khinh bỉ, người khinh thường, hoặc cũng có người quan tâm, Phong Tiêu cúi đầu như một kẻ tội lỗi quỳ gối bò lên phía trước.

Vì cúi đầu, không ai thấy sự quyết tâm lóe lên trong mắt nàng.

Người đang quỳ đột nhiên bật dậy, hành động nhanh như chớp.

Chỉ trong chớp mắt, khi mọi người kịp nhận ra, thanh kiếm đã xuyên qua lồng ngực Lăng Dương Tử.

Phong Tiêu bình tĩnh nhìn thanh kiếm đâm vào trái tim hắn, dùng sức đâm mạnh, thân kiếm toàn bộ bị đâm vào trong, chỉ còn lại cán kiếm bên ngoài.

Đột nhiên, tay chân nàng bị dây thuật pháp trói buộc, từ bốn phía kéo căng cùng một lúc , toàn thân đau đớn như bị xé rách.

Là những trưởng lão đã nhanh chóng tỉnh táo lại.

“Cột chặt nàng!”

“Phong Tiêu, ngươi quả là đại nghịch bất đạo!”

Lăng Dương Tử hoàn toàn không kịp phản ứng đã bị đâm một kiếm, hắn ngạc nhiên nhìn qua, chỉ thấy sự căm thù trong mắt Phong Tiêu.

Lửa giận trong lòng hắn bừng lên, hắn híp mắt, từ từ thốt ra hai chữ: “Phản đồ.”

Lăng Dương Tử mặt không biểu cảm, đột nhiên vung tay lên luồng khí từ tay hắn làm đứt bốn sợi dây thuật pháp, sức lực mạnh mẽ xuyên qua lồng ngực Phong Tiêu.

Nàng ngay lập tức như diều đứt dây bay ra ngoài, phát ra tiếng rên rỉ, trong không trung phun ra máu.

“Sư tỷ… Sư tôn!”

“Phong Tiêu nàng…”

“Mới vừa rồi có chuyện gì vậy? Ta không nhìn nhầm chứ!”

Nàng đập mạnh ngã xuống mặt đất, cảm nhận được đau đớn như bị xé rách ở lồng ngực.

Thấy mọi người vây quanh Lăng Dương Tử đã không còn nghe rõ họ đang nói cái gì nữa.

Thanh kiếm bị tẩm độc Ngũ Quỷ ương tâm, dù nàng chỉ sống thêm được một lúc ngắn ngủi sau khi tái sinh, nhưng có thể cứu được sư đệ và đưa lão quái vật đi…

Cũng không uổng phí.

Nghĩ như vậy, Phong Tiêu khẽ mỉm cười, sau đó mất đi ý thức chìm vào bóng tối.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương