Sự Cố Ngoài Ý Muốn
Chương 1: Ta bị thông lần 1.1

Người phụ nữ kia dựa vào cửa sổ, quay đầu cười với anh.

Khuôn mặt dịu dàng, lúc cười rộ lên sẽ có lúm đồng tiền ở một bên má. Cô ấy xoã tóc, chân trần dẫm lên sàn nhà. Sườn xám đơn giản, vải tơ nguyên chất, mặc trên người có vẻ hơi lớn, lộ ra cần cổ trắng như tuyết.

Ngoài cửa sổ là một cây hoa mai.

Tiếu Đằng không nhịn được mà gọi cô, nhưng đôi môi không mở ra được, cổ họng khô ráp.

“Lăng…”

Dì Lăng. Chưa bao giờ anh chịu gọi như vậy, vì anh sợ chỉ cần mình gọi sẽ phân ra khoảng cách. Anh hận mình và cô có quan hệ máu mủ, dù cho có là họ hàng xa thế nào thì vẫn là thế.

Trên đời có nhiều người chẳng màng ý nghĩ thế gian, tại sao anh và cô lại không thể?

Anh không nghĩ ra.

Đã nhiều năm như vậy, cuối cùng anh vẫn không nghĩ ra.

Sau đó anh cưới con gái của Đồng gia, một người phụ nữ rất lớn mật, lúc lớn lên đầy đặn xinh đẹp. Không cần biết anh có thích hay không, cuộc sống cứ như vậy trôi qua, người phụ nữ kia sinh cho anh một đứa con trai và ba đứa con gái.

Ít nhất điều này chứng minh về phương diện nào đó anh cũng là một người chồng đúng nghĩa.

Thế nhưng vợ anh lại ở cái tuổi mà bất kỳ người phụ nữ nào cũng nên an phận làm ra chuyện đó.

Bỏ trốn theo người ta.

Trước khi đi chỉ để lại một câu, nói không chịu được anh.

Cô không chịu được anh cái gì? Anh cho cô kim cương hột xoàn biệt thự xa hoa rực rỡ, có quản gia người hầu, ra vào đều có bảo tiêu, quẹt thẻ mua sắm tuỳ thích, nhiều lần cô muốn mở tiệc đứng trong nhà hay dùng máy bay trực thăng tổ chức tiệc đứng trên không anh cũng chẳng nhăn mày.

Cô còn có cái gì không hài lòng?

Con gái cũng thế, cái gì anh cũng đưa đồ tốt nhất cho chúng, vào trường học tốt nhất, mời gia sư tốt nhất, mua đồ chơi tốt nhất, tặng vật nuôi tốt nhất… Nhưng bọn chúng vẫn chẳng thân thiết với anh. Có lễ phép nhưng lại xa lánh, thái độ như nước chẳng nóng cũng chẳng lạnh.

Ngay cả Tiếu Huyền cũng vậy. Em trai mình yêu thương dường ấy, đứa em thậm chí đến một con kiến cũng chẳng dám giết lại dám trở mặt với anh.

Người cả đời này anh day dứt níu kéo cũng chỉ có người phụ nữ kia mà thôi, vậy mà cô lại chẳng suy nghĩ gì mà bỏ rơi anh.

Hoá ra anh kém đến vậy à?

Tiếu Đằng tỉnh lại từ cơn đau toàn thân khác thường, ngoại trừ say rượu nên đau đầu, trên người còn có một loại cảm giác không khỏe xa lạ. Cảm giác này quá mức quỷ dị khiến người cứng rắn như anh cũng không nhịn được mà nhíu mày, sau đó miễn cưỡng mở mắt ra.

Trần nhà xa hoa của quán rượu đập vào mắt, Tiếu Đằng hừ một tiếng.

Ở thành phố khác đến bàn chuyện làm ăn, đưa đón hay chọn quán rựou đều để đối phương sắp xếp. Đối phương tương đối tận tình, ít nhất anh đến ở cũng chẳng cảm thấy bất mãn, buổi tối còn được ngâm nước nóng trong quán, có mấy em nhân viên xoa bóp, sau đó đi uống rượu, xem như là một đêm vui vẻ.

Vậy cảm giác khó chịu hiện tại là thế nào?

Tiếu Đằng cau mày, một tay đỡ trán, miễn cưỡng ngồi dậy, chờ nhìn rõ tình huống bên người, đồng tử bỗng nhiên khuếch đại.

Trên chiếc giường rộng lớn còn có một người lộ mặt ra ngoài chăn.

Trẻ tuổi tuấn tú.

Một người đàn ông.

Chẳng biết từ đâu lại xuất hiện một thằng nhãi vô tội thơm ngọt, nghiêng mặt về phía anh mà ngủ.

Đã rất nhiều năm không chia sẻ giường với người khác, lúc này Tiếu Đằng chẳng khác gì nghe thấy tiếng xét ngang tai, mất một phút mới có thể trấn định lại, cắn răng nghiến lợi mặc quần áo vào.

Đứng dậy xuống giường liền ý thức được đây cũng không phải phòng của mình, trước khi đi Tiếu Đằng đã nhớ số phòng.

Trở về phòng gọi điện thoại cho lão thư ký thất trách.

“Tối hôm qua ông làm gì?”

Lão thư ký kiêm quản gia làm việc cho Tiếu gia còn lâu hơn Tiếu Đằng liền kinh hoảng: “Thiếu gia muốn có người cùng uống rượu, tôi liền về phòng trước. Nơi này an toàn cho nên tôi…”

“Thôi, ” Tiếu Đằng nỗ lực để mình ngồi vững vàng trên ghế salon, cảm thấy buồn bực bất kham, viết số phòng cho ông ta, “Thằng ôn ở phòng này, không cần biết có thân phận gì, không cần biết dùng phương pháp gì, đi giải quyết nó, sạch sẽ một chút.”

Thư ký đi ra ngoài, Tiếu Đằng ngồi thở hổn hển một hồi, phất tay hất tung lọ hoa trên bàn xuống đất. Vốn muốn hả giận, không nghĩ tới lọ hoa rơi xuống tấm thảm dày chẳng sứt mẻ tí nào, ngay cả tiếng vang cũng không có, ngược lại bởi vì dùng sức quá mạnh mà trên lưng rút gân, anh giận sôi lên, bị chọc tức đến sắp ngất đi rồi.

Tiếu Đằng cũng coi như là người từng trải qua không ít sóng gió nên rất có bản lĩnh để ứng phó với mấy chuyện ngoài ý muốn, giải quyết xong lần này dù vẫn giận nhưng có thể nhịn được. Thế nhưng lần ‘bất ngờ gặp mặt’ tiếp theo lại phá đứt mọi giới hạn chịu đựng của anh.

Buổi chiều bắt đầu đàm phán với gián đốc công ty, Tiếu Đằng dù tức đến choáng đầu hoa mắt vẫn phải xuống lầu ăn cơm trưa. Anh cần tập trung lại trí tuệ và thể lực, tối hôm qua đã đủ xúi quẩy rồi, nếu vì trạng thái quá kém mà không đàm phán được điều kiện thì cho dù có băm thịt thằng ranh khốn nạn không có mắt kia trăm lần anh cũng không thể giải hận.

Salad tôm hùm muốn ăn lại không có mà ăn, đối diện có một đĩa dính nước tương vừa thấy liền buồn nôn, đứng lên muốn đi lấy món khác, không ngờ lại nghe thấy người gọi: “Mỹ nhân ~ ”

Một tiếng này nghe thực sự quá buồn cười, không biết kẻ nào xui xẻo bị gọi như thế. Tiếu Đằng vừa quay đầu nhìn lại liền thấy người đàn ông kia phất tay cười với mình: “Hi.”

Vẫn sống sờ sờ.

Tiếu Đằng lập tức nghe thấy tiếng gân xanh nổi lên lốp bốp, khó mà duy trì nổi trấn định, bởi vì phẫn nộ và kinh ngạc, toàn thân không thể ức chế liền phát run.

Chưa kịp phát tác, lão thư ký bị đuổi đi lúc trước vội vã đi tới, có chút kinh hoảng: “Thiếu gia.”

Tiếu Đằng miễn cưỡng kiềm chế cơn giận của mình, mài răng, thấp giọng nói: “Vương Cảnh, này là chuyện gì? Tôi nhìn thấy ma sao?”

Lúc anh gọi thẳng tên trợ thủ nhiều tuổi hơn anh rất nhiều chứng tỏ anh đã bị chọc tức rồi.

Vương Cảnh cẩn thận nói: “Vừa rồi tôi đã định báo với thiếu gia một tiếng. Thân phận của người này quá đặc biệt, chúng ta không nên chọc vào vẫn tốt hơn.”

“Không phải tôi đã nói bất kể cậu ta là ai cũng không thể bỏ qua sao?”

“Thiếu gia, ” Vương Cảnh nhìn anh lớn lên từ nhỏ, không ngại anh ít hơn mình mấy chục tuổi vẫn gọi anh là thiếu gia, “Cậu ta là con nhà họ Dung ở Giang Nam, Dung Lục.”

“…”

Là người ngày hôm nay anh phải đàm phán.

Dung gia đông con, thế nhưng đến đồng lứa của cha Dung liền độc đinh, Dung Nghĩa cũng chỉ có một mình Dung Lục là con trai.

Nghe đâu bọn họ bị gãy mất vận con cháu, Dung phu nhân rất khó mang bầu, sẩy thai hai lần, lúc nhiều tuổi mới sinh được một đứa con trai nhưng thân nhiều bệnh tật, sợ con yểu mệnh liền gọi nó là “Lục”, lừa gạt quỷ thần trước kia còn có năm anh chị em chết lưu, tốt xấu gì cũng mong được bỏ qua cho đứa nhỏ này.

Lúc Dung Lục đến tuổi trăng tròn, cơ hồ tất cả những người có danh tiếng đều đến chúc mừng. Tiếu Đằng cũng theo cha tới, khi ấy anh còn bắt tay với cậu ấm được nâng niu cẩn thận kia, lúc đó cha ở bên cạnh dặn đi dặn lại đừng lỡ tay làm ngã em.

Thế mà bây giờ…

Tiếu Đằng tóm chặt cánh tay người đàn ông đang mỉm cười tới gần, kiên quyết tha vào một góc.

“Ơ…” Cậu ta ngạc nhiên không giải thích được, “Sao đột nhiên anh lại thô bạo với em thế? Tối hôm qua rõ ràng chúng ta còn thân thiết như vậy kia mà…”

Hết chuyện để nói, Tiếu Đằng suýt chút nữa tắt thở, hận không thể bóp chết thằng ranh này: “Thằng khốn mày tối hôm qua làm gì ông mày rồi?”

“Ế?” Vẻ mặt Dung Lục vô tội, nhìn xung quanh mấy bận, thấy phục vụ cửa hàng liên tục liếc mắt nhìn qua bên này liền nói, “Chúng ta? Thì có cái gì chứ, chúng ta nói chuyện mà, nói chuyện trắng đêm ý…”

Tiếu Đằng tức giận đến run rẩy: “Tao nói trước đó.”

“Há, em thấy anh ngồi ở quầy bar, lại đúng loại em thích, thế là em mua rượu mời anh uống, sau đó anh cũng rất hứng thú với em, chúng ta liền…”

Lý trí của Tiếu Đằng trong nháy mắt liền đứt phựt một tiếng: “Nói bậy! Ông mù mới có hứng thú với mày, ông mày cũng không phải biến thái!”

Dung Lục sờ mũi một cái: “Em cũng không phải biến thái.”

“Ông mày không thích đàn ông.”

Dung Lục có chút ngạc nhiên: “Thật hà?”

Nhìn vẻ đằng đằng sát khí của Tiếu Đằng không giống giả bộ, cậu liền ăn năn: “Xin lỗi, em không biết chuyện này. Lúc đó một mình anh uống say, còn nói anh cô đơn lắm, thế là em liền…”

Mặt Tiếu Đằng đen đi một nửa: “Sao có thể!”

Dung Lục lại hoàn toàn không sợ, vô cùng thành thật gật đầu: “Là thật mà. Không chỉ có vậy, anh còn kéo em không tha, em chỉ muốn làm việc thiện, ngồi với anh một lát, nói chuyện trên…”

Trước mắt Tiếu Đằng xuất hiện mấy con quạ đen: “Nói hươu nói vượn.”

“Ồ, vậy xem ra là em hiểu lầm, thật xin lỗi, ” Dung Lục nói xong liền không cam lòng, “Nhưng anh theo em chơi rất vui mà, chúng ta nói chuyện với nhau rất lâu, cũng thay đổi rất nhiều đề tài, anh hiểu…”

Tiếu Đằng nghe thấy tiếng gân xanh nổ lốp bốp liên tục, cắn răng nghiến lợi nói: “Im!”

“Được rồi, ” Dung Lục lần thứ hai khiêm nhường, “Xin lỗi vì đã quấy nhiễu anh, thương tổn em sẽ bồi thường.” Dừng một chút cậu liền bổ sung: “Thế nhưng…”

“Đừng có nói ‘thế nhưng’ nữa.”

Dung Lục dùng ánh mắt tiếc hận nhìn anh: “Anh quá dễ dàng tức giận. Đừng như vậy, tức giận quá nhiều không tốt cho thân thể, bộ dáng cũng sẽ trở nên khó coi. Anh xem anh này, đã có nếp nhăn…”

Lần đầu tiên Tiếu Đằng cảm nhận được cảm giác tức đến mệt: “Cậu, cậu…”

“A, ” Dung Lục nhìn đồng hồ, “Xin lỗi, em hẹn gặp người ta nói chuyện, hiện tại phải đi rồi. Nhưng vẫn ở trong này thôi. Em cho anh số điện thoại, buổi tối gọi cho em nhé.”

Tiếu Đằng hít vào một hơi, tàn bạo nói: “Không cần.”

“Há, ” Dung Lục suy nghĩ một chút, “Thế cho em số điện thoại của anh đi.”

“…” Tiếu Đằng phải hít vào mấy hơi mới bình tĩnh được, “Cũng không cần!”

“Ồ? Thế nhưng…”

“Tôi chính là người cậu muốn gặp mặt.”

“A!” Dung Lục hiển nhiên cũng giật mình, trên dưới đánh giá một hồi, “Anh là Tiếu Đằng?” Sau đó lẩm bẩm: “Không giống, không giống một chút nào…”

“Giống cái gì?”

“Bọn họ nói anh giống con hà mã mặt ngựa…”

Thân thể không dễ dàng trấn định của Tiếu Đằng lại bắt đầu run rẩy: “Cậu, cậu…”

“Đây không phải em nói mà, ” Dung Lục bận giải thích, “Em cảm thấy anh không những không giống con hà mã mà còn đẹp như nam thần, sáng loá lấp lánh lấp lánh ý…”

Đối với lời thổi phồng của cậu ta, Tiếu Đằng khắc chế lại nỗi kích động muốn dùng gậy đập chết người, hung ác nói: “Cậu nghe rõ cho tôi. Đắc tội với tôi, cậu cho rằng mình có thể toàn thây trở về sao? Đừng cho là tôi không dám động vào cậu. Dung gia tôi cũng dám chọc vào đấy.”

Dung Lục nhìn anh bằng ánh mắt đặc biệt thanh thuần vô tội: “Anh nói không sai. Nhưng nếu em xảy ra chuyện gì thì nhà em nhất định sẽ dùng hết sức lực điều tra nguyên nhân cái chết, ngay cả cọng tóc bé tí hin cũng sẽ không bỏ qua đâu. Đến lúc đó người biết chuyện của chúng ta tối ngày hôm qua chỉ sợ nhiều không đếm nổi…”

Tiếu Đằng hít thở không nổi, nghẹn đến tối sầm cả mặt mũi.

Dung Lục lộ ra vẻ áy náy: “Đương nhiên chuyện này là em không đúng, em không biết rõ mà đã mạo phạm anh, quá thất lễ. Em nhất định sẽ chịu trách nhiệm.”

Tiếu Đằng lạnh lùng nhìn cậu.

Dung Lục nở nụ cười làm điên đảo chúng nữ sinh: “Em không bội tình bạc nghĩa đâu anh yên tâm.”

Tiếu Đằng cảm thấy mình sắp tức điên lên rồi: “Cậu, cậu…”

“A, đừng như vậy, em giỡn thôi mà. ” Dung Lục xin lỗi, “Dù thất lễ nhưng em chẳng nghĩ ra cách bồi thường nào cả, hay bây giờ chúng ta làm việc nhé? Anh đem điều khoản của bọn anh cho em xem đi.”

Tuy Tiếu Đằng rất tức giận nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo, bỏ qua cơ hội lần này chẳng biết đến bao giờ mới có cơ hội khác, thế là theo cậu ta trở lại chỗ ngồi, để Vương Cảnh lấy tập văn kiện ra.

Dung Lục cầm lấy tập điều khoản dày cộp, lật nhanh mấy trang, thỉnh thoảng lại đặt bút gạch chân, vài chỗ vẽ thêm ký hiệu, cuối cùng đưa trả cho Tiếu Đằng.

“Đây là điều khoản mới. Không biết anh có hài lòng không.”

Tiếu Đằng hơi nghi ngờ cậu ta xem ẩu, lật một cái, cảm giác bắt đầu phức tạp.

Mấy chỗ xếp bẫy đã bị cậu ta nhìn thấu rồi sửa lại, đôi mắt người này quá tinh tường, mà phần điều kiện trên hợp đồng này, so với tình thế không ai nhường ai trước kia, quả thực là tốt đến ngoài ý muốn.

Nhưng nghĩ tới nguyên nhân Dung Lục hào phóng như vậy anh lại tức đến lồng lộn.

“Thế nào?”

Tiếu Đằng thả hợp đồng xuống, tận lực để cho mình trông có vẻ bình tĩnh: “Chúng tôi nhận.”

Dung Lục thở phào nhẹ nhõm, lộ ra nụ cười người người yêu thích, trên má còn có lúm đồng tiền: “Vậy thì hợp tác vui vẻ, cạn ly.”

Khuôn mặt Tiếu Đằng nổi gân xanh: “Tôi sẽ không uống rượu với cậu nữa.”

“Ồ? Thế nhưng…”

“Đã bảo là không được nói ‘thế nhưng’.”

Tuy chuyện này chấm dứt ở đây nhưng mỗi lần Tiếu Đằng nhớ lại vẫn thấy tức đến say xe.

Anh buộc phải nhận rằng Dung Lục nói không sai. Nát hơn cả chuyện mình gặp xui xẻo chính là để người ta biết mình gặp xui xẻo. Vừa nghĩ tới khả năng có người thứ ba biết chuyện đã xảy ra, kế hoạch muốn bóp chết Dung Lục liền bị vứt qua một bên, cho dù như thế thì ham muốn trả thù vẫn mạnh mẽ như trước

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương