Sự Cố Lãng Mạn
-
Chương 61
Edit + Beta: Hừa.
Vài ngày trôi qua, Trinh Trinh bắt đầu đi học, điểm thi vào cấp Ba của cô bé rất cao, cô chọn một trường cấp Ba nước ngoài nổi tiếng ở trong nước. Trịnh Dụ Chương không phản đối, dù Trịnh Trinh Trinh hay nói cha kiểm soát mình quá nhiều thứ, nhưng những chuyện như thế này hắn cho con gái mình toàn quyền lựa chọn.
Dương Dương cũng bắt đầu đi nhà trẻ, ngày đầu tiên đến lớp, cả An Minh Tri và Trịnh Dụ Chương cùng đưa nhóc đi học, An Minh Tri đã kể cho nó nghe chuyện ở nhà trẻ từ rất lâu rồi, làm Trịnh Dư Dương háo hức cực kỳ, nhưng trên thực tế thì nhóc con vẫn ôm chặt chân An Minh Tri gào khóc huhu.
Còn An Minh Tri ở nhà rảnh rỗi đến hoảng loạn, Trịnh Dụ Chương phải đi làm, hai đứa nhóc thì đi học, nếu không có việc gì thì dì giúp việc cũng đi khiêu vũ ở quảng trường, thành ra chỉ có cậu là rỗi rãi không có việc gì làm.
Nói không có việc gì làm cũng không đúng, mỗi ngày cậu đều đọc sách luyện chữ, đánh đàn ở dưới nhà, trồng cây hoa lá trong vườn, tắm nắng. Một hai ngày thì không sao, nhưng cả một khoảng thời gian cảm giác như ngày dài đến lạ thường.
Làm cậu lại bắt đầu lo lắng.
Cậu mua đặt mua rất nhiều sách liên quan đến thời kỳ mang thai, dẫu biết đây chỉ là ảnh hưởng của progesterone nhưng vẫn không tránh khỏi buồn bực, lo âu vô cớ.
Buổi chiều đi đón Trịnh Dư Dương, thấy sắc trời còn chưa quá tối, An Minh Tri muốn vào siêu thị đi dạo một lúc nên để tài xế chở đến một siêu thị lớn gần đó. Tài xế còn phải đi đón Trịnh Dụ Chương nên không vào bãi đỗ xe, chỉ để bọn họ xuống xe cách siêu thị mấy trăm mét.
An Minh Tri bế Trịnh Dư Dương xuống xe, nhóc đi học có mang theo cặp sách, vui vẻ nhảy nhót tưng bừng, lâu lắm rồi nhóc không được đi dạo trong siêu thị với anh trai.
Lúc ra khỏi nhà, An Minh Tri chưa có ý định đi siêu thị nên không mang theo nón và khẩu trang, giờ cậu còn đang mang thai một nhóc sắp bốn tháng nên bụng hơi nhô lên, cũng hên là hôm nay trời hơi lạnh, mặc áo khoác vào người khác sẽ không nhận ra.
Bọn họ đang đi bộ thì bỗng nhiên có một nữ sinh từ phía sau lao ra, cực kỳ phấn khích muốn chụp ảnh chung với An Minh Tri: “Anh là An Minh Tri? Là anh thật á? Á á á em thích anh lắm luôn, em có thể chụp ảnh với anh không ạ?!”
An Minh Tri sợ hết hồn, Dương Dương ôm chân cậu tò mò nhìn chị gái kỳ lạ trước mặt, rồi lại nhìn An Minh Tri.
Cô gái rất nhanh chú ý đến bé trai đứng bên cạnh thần tượng của mình, sự vui mừng trên mặt phai nhạt đi một chút, hỏi: “Bé này là con trai của anh sao?”
Đây là lần đầu tiên Trịnh Dư Dương gặp một người kỳ lạ đến vậy, thằng bé sợ hãi núp sau lưng An Minh Tri, kéo tay cậu nói: “Anh ơi…”
Cô gái nghe thấy nó gọi An Minh Tri là anh, biểu cảm lập tức thả lỏng hơn rất nhiều, thậm chí còn vui hơn lúc nãy, bước lên nắm chặt tay An Minh Tri: “Em thật sự rất thích anh!! Phòng em toàn treo poster quảng cáo của anh không thôi đó, phim nào của anh em cũng xem đi xem lại rất nhiều lần!”
Sự nhiệt tình của cô gái làm An Minh Tri hơi bất đắc dĩ, nhưng cậu vẫn giữ nụ cười dịu dàng, lặng lẽ rút tay mình về: “Cảm ơn bạn. Nhưng mà hôm nay là lịch trình cá nhân nên…”
Dường như cô không nghe thấy lời cậu nói, lấy điện thoại ra chuẩn bị chụp hình chung với cậu.
An Minh Tri cũng không từ chối nữa, chụp chung một tấm với cô. Nữ sinh vô cùng thỏa mãn: “Cảm ơn anh, không biết anh có thể ký tên cho em không ạ? Em thực sự rất thích anh…” Cô lấy một cây bút lông dầu từ túi của mình ra: “Em không có giấy, anh ký lên ốp điện thoại cho em nha.”
An Minh Tri cười rồi ký lên điện thoại cho cô. Cứ tưởng như vậy là xong, nhưng fan nữ này còn đứng nói chuyện với cậu, hỏi An Minh Tri rất nhiều chuyện, như là cậu định đi đâu, nhà cậu có ở gần đây hay không. Tất nhiên An Minh Tri không nói cho cô biết, chỉ mỉm cười xin lỗi rồi ôm Dương Dương hướng đến siêu thị.
Dương Dương nằm nhoài trên vai cậu, hỏi: “Anh ơi, chị vừa nãy là ai vậy?”
An Minh Tri: “Là một người hâm mộ của anh.”
Trịnh Dư Dương không hiểu người hâm mộ là gì: “Giống như miến* mà dì cho em ăn á hả?”
*Gốc:粉丝 (fěn sī) có nghĩa là “miến” (trong ẩm thực) nhưng trong giới trẻ hiện nay nó mang nghĩa “fans”. (Nguồn)
An Minh Tri bị nhóc con chọc cười: “Không phải, đó là những người yêu thích anh.”
Dương Dương suy tư một hồi, quay lại nhìn cậu, phấn kích nói: “Dương Dương cũng yêu thích anh, vậy Dương Dương cũng là người hâm mộ của anh!
“Ừ ừ…” An Minh Tri hôn lên cái má phúng phính của cậu con: “Anh cũng là người hâm hộ Dương Dương.”
Trịnh Dư Dương vui vẻ ôm cổ cậu, dọc đường đi ríu rít không ngừng kể chuyện ở nhà trẻ cho cậu nghe. Đến khi hai người tới trước cửa siêu thị, lúc An Minh Tri định lấy một cái xe đẩy để Dương Dương ngồi lên thì nghe thấy nó nói: “Anh ơi, chị vừa nãy đi theo chúng ta kìa?”
An Minh Tri giật mình một cái quay đầu lại nhìn, nhưng ngay cửa siêu thị rất đông người, sắc trời còn vừa sẩm tối nên cậu không nhìn thấy được.
“Có thật không?”
Trịnh Dư Dương gật đầu chắc nịch: “Vâng! Dương Dương nhìn thấy mà.”
An Minh Tri hơi bất an, tuy cậu chưa từng gặp loại fan cuồng nhiệt bao giờ nhưng cũng không thể loại trừ khả năng này, lúc nào Hạng Tuyết nhắc cậu ra khỏi nhà cũng phải chú ý. Cậu không dám bất cẩn, cũng không còn tâm trạng đi dạo siêu thị nữa, cậu dắt Dương Dương đi mua đại vài món đồ rồi gọi điện thoại cho Trịnh Dụ Chương, nhờ tài xế quay về ghé qua bên này đón cậu.
Chờ cậu bước ra khỏi siêu thị thì xe đã dừng ở ngay đầu đường, An Minh Tri cúi đầu chạy tới đó thật nhanh, ôm Dương Dương chui vào trong xe.
Trịnh Dụ Chương thấy sắc mặt của cậu rất hoang mang: “Sao vậy?”
An Minh Tri kể lại chuyện vừa nãy cho hắn.
“Thật sao?” Trịnh Dụ Chương lo lắng nhìn ra ngoài cửa xe, “Em với Dương Dương không bị thương chứ?”
An Minh Tri nói: “Không sao, em cắt đuôi cô gái đó trong siêu thị rồi.”
Trước đây cậu có không ít fan, bọn họ sẽ tới trường quay thăm cậu, xin chữ ký của cậu trong các buổi gặp mặt, nhưng chưa từng quấy rối sinh hoạt thường ngày của cậu như thế này. Có lẽ giống như Hạng Tuyết từng nói, bây giờ số lượng người hâm mộ ngày càng tăng lên, không tránh được sẽ có vài người điên cuồng như vậy.
Càng nổi tiếng thì áp lực càng lớn, cho nên có lúc phải hy sinh rất nhiều thứ như sinh hoạt cá nhân của bản thân, thậm chí còn bị liên lụy đến người thân.
Trịnh Dụ Chương nắm tay cậu, An Minh Tri tựa vào vai hắn nói: “Bây giờ em hiểu tại sao anh không muốn em nổi tiếng đến vậy rồi.”
“Anh có à?” Trịnh Dụ Chương hỏi.
An Minh Tri liếc nhìn hắn, gật đầu.
Trước đây bọn họ đã thống nhất với nhau, An Minh Tri sẽ không nhận quá nhiều vai diễn, cậu sẽ có thời gian ở bên Trịnh Dụ Chương, còn Trịnh Dụ Chương sẽ để Ngụy Minh lấy những kịch bản và tài nguyên tốt nhất cho cậu, nhưng cũng không muốn cậu quá nổi tiếng.
Hiện tại cậu đã hiểu được lý do của Trịnh Dụ Chương: “Anh nói đúng, cuộc sống sinh hoạt bị quấy rầy thật này.”
Trịnh Dụ Chương nghiêng đầu hôn lên tóc cậu, nói đùa: “Sợ em nổi tiếng quá sẽ tăng giá, anh nuôi không nổi.”
An Minh Tri bật cười.
Suy nghĩ của Trịnh Dụ Chương rất mâu thuẫn. Hắn không muốn cậu nổi tiếng, không muốn hàng tấn kịch bản và chương trình chiếm lấy An Minh Tri của hắn; nhưng lại muốn để cậu tự do làm việc mình yêu thích, cho dù có hàng trăm ngàn người yêu mến An Minh Tri thì An Minh Tri cũng chỉ thuộc về mỗi mình hắn. Tâm ý của hắn, chỉ có mình hắn hiểu mà thôi.
“Say này anh sẽ không cản em làm những việc mình thích nữa.” Trịnh Dụ Chương nói.
An Minh Tri suy nghĩ một lúc rồi nói: “Như bây giờ là tốt rồi.”
Cậu có người mình yêu thương, có con cái và một gia đình riêng của mình, cậu không đơn độc và không còn có thể bất chấp tất cả nữa.
“Minh Tri.” Trịnh Dụ Chương nắm tay cậu thật chặt, “Bọn anh là hậu phương chứ không phải là gánh nặng của em, cứ đi làm những gì mình muốn, còn lại cứ để anh lo.”
An Minh Tri ngẩn người, khóe mắt cậu ươn ướt, cảm động không ngừng dâng trào trong lòng cậu.
Dương Dương vừa ngồi đung đưa chân trên đùi cậu, vừa uống sữa chua. Mấy chuyện của người lớn nhóc nghe không hiểu được: “Cha ơi, hôm nay cô giáo khen Dương Dương biết nghe lời đó ạ.”
Trịnh Dụ Chương bế nó ngồi sang người mình: “Thật không? Dương Dương ngoan quá.”
“Dạ!” Hai mắt Trịnh Dư Dương phát sáng lấp lánh, chờ được khen, “Dương Dương đã lớn rồi, đi nhà trẻ không khóc nhè nữa.”
Hắn nghe lời thề son sắt của con trai mà hoài nghi cực độ.
Quả nhiên ngày hôm sau đi nhà trẻ, Trịnh Dư Dương vẫn một mực ôm chặt chân An Minh Tri không chịu buông, khóc lóc kêu gào anh ơi anh ơi, diễn ra một cảnh sinh ly tử biệt. Đâu có trẻ con nhà nào đi nhà trẻ mà không khóc đâu, nhưng con nhà người ta khóc hai ngày rồi thôi, còn con nhà mình khóc tận một tháng, ngày nào Trịnh Dư Dương cũng khóc lóc cực kỳ đáng thương, không muốn người lớn đi về.
Ai mới tự nói mình là đã lớn rồi đó?
Ở nhà trẻ không có bé nào lớn, nhưng trong nhà lại có một bé.
Bé con trong bụng đang lớn lên từng ngày, An Minh Tri càng bồn chồn hơn, mỗi ngày cậu ăn uống sinh hoạt nghỉ ngơi không khác gì con mèo, đều qua loa miễn cưỡng, nhưng đến buổi tối cậu sẽ rúc vào lòng Trịnh Dụ Chương, muốn hắn xoa xoa để giảm bớt căng thẳng. Trịnh Dụ Chương sẽ nhẹ nhàng vuốt ve lỗ tai và gáy của cậu, đó là những nơi cực kỳ nhạy cảm của An Minh Tri, lần nào cũng làm cậu thoải mái đến mức thở dài ra, rồi ngoan ngoãn thiếp đi trong lòng mình.
Vài ngày trôi qua, Trinh Trinh bắt đầu đi học, điểm thi vào cấp Ba của cô bé rất cao, cô chọn một trường cấp Ba nước ngoài nổi tiếng ở trong nước. Trịnh Dụ Chương không phản đối, dù Trịnh Trinh Trinh hay nói cha kiểm soát mình quá nhiều thứ, nhưng những chuyện như thế này hắn cho con gái mình toàn quyền lựa chọn.
Dương Dương cũng bắt đầu đi nhà trẻ, ngày đầu tiên đến lớp, cả An Minh Tri và Trịnh Dụ Chương cùng đưa nhóc đi học, An Minh Tri đã kể cho nó nghe chuyện ở nhà trẻ từ rất lâu rồi, làm Trịnh Dư Dương háo hức cực kỳ, nhưng trên thực tế thì nhóc con vẫn ôm chặt chân An Minh Tri gào khóc huhu.
Còn An Minh Tri ở nhà rảnh rỗi đến hoảng loạn, Trịnh Dụ Chương phải đi làm, hai đứa nhóc thì đi học, nếu không có việc gì thì dì giúp việc cũng đi khiêu vũ ở quảng trường, thành ra chỉ có cậu là rỗi rãi không có việc gì làm.
Nói không có việc gì làm cũng không đúng, mỗi ngày cậu đều đọc sách luyện chữ, đánh đàn ở dưới nhà, trồng cây hoa lá trong vườn, tắm nắng. Một hai ngày thì không sao, nhưng cả một khoảng thời gian cảm giác như ngày dài đến lạ thường.
Làm cậu lại bắt đầu lo lắng.
Cậu mua đặt mua rất nhiều sách liên quan đến thời kỳ mang thai, dẫu biết đây chỉ là ảnh hưởng của progesterone nhưng vẫn không tránh khỏi buồn bực, lo âu vô cớ.
Buổi chiều đi đón Trịnh Dư Dương, thấy sắc trời còn chưa quá tối, An Minh Tri muốn vào siêu thị đi dạo một lúc nên để tài xế chở đến một siêu thị lớn gần đó. Tài xế còn phải đi đón Trịnh Dụ Chương nên không vào bãi đỗ xe, chỉ để bọn họ xuống xe cách siêu thị mấy trăm mét.
An Minh Tri bế Trịnh Dư Dương xuống xe, nhóc đi học có mang theo cặp sách, vui vẻ nhảy nhót tưng bừng, lâu lắm rồi nhóc không được đi dạo trong siêu thị với anh trai.
Lúc ra khỏi nhà, An Minh Tri chưa có ý định đi siêu thị nên không mang theo nón và khẩu trang, giờ cậu còn đang mang thai một nhóc sắp bốn tháng nên bụng hơi nhô lên, cũng hên là hôm nay trời hơi lạnh, mặc áo khoác vào người khác sẽ không nhận ra.
Bọn họ đang đi bộ thì bỗng nhiên có một nữ sinh từ phía sau lao ra, cực kỳ phấn khích muốn chụp ảnh chung với An Minh Tri: “Anh là An Minh Tri? Là anh thật á? Á á á em thích anh lắm luôn, em có thể chụp ảnh với anh không ạ?!”
An Minh Tri sợ hết hồn, Dương Dương ôm chân cậu tò mò nhìn chị gái kỳ lạ trước mặt, rồi lại nhìn An Minh Tri.
Cô gái rất nhanh chú ý đến bé trai đứng bên cạnh thần tượng của mình, sự vui mừng trên mặt phai nhạt đi một chút, hỏi: “Bé này là con trai của anh sao?”
Đây là lần đầu tiên Trịnh Dư Dương gặp một người kỳ lạ đến vậy, thằng bé sợ hãi núp sau lưng An Minh Tri, kéo tay cậu nói: “Anh ơi…”
Cô gái nghe thấy nó gọi An Minh Tri là anh, biểu cảm lập tức thả lỏng hơn rất nhiều, thậm chí còn vui hơn lúc nãy, bước lên nắm chặt tay An Minh Tri: “Em thật sự rất thích anh!! Phòng em toàn treo poster quảng cáo của anh không thôi đó, phim nào của anh em cũng xem đi xem lại rất nhiều lần!”
Sự nhiệt tình của cô gái làm An Minh Tri hơi bất đắc dĩ, nhưng cậu vẫn giữ nụ cười dịu dàng, lặng lẽ rút tay mình về: “Cảm ơn bạn. Nhưng mà hôm nay là lịch trình cá nhân nên…”
Dường như cô không nghe thấy lời cậu nói, lấy điện thoại ra chuẩn bị chụp hình chung với cậu.
An Minh Tri cũng không từ chối nữa, chụp chung một tấm với cô. Nữ sinh vô cùng thỏa mãn: “Cảm ơn anh, không biết anh có thể ký tên cho em không ạ? Em thực sự rất thích anh…” Cô lấy một cây bút lông dầu từ túi của mình ra: “Em không có giấy, anh ký lên ốp điện thoại cho em nha.”
An Minh Tri cười rồi ký lên điện thoại cho cô. Cứ tưởng như vậy là xong, nhưng fan nữ này còn đứng nói chuyện với cậu, hỏi An Minh Tri rất nhiều chuyện, như là cậu định đi đâu, nhà cậu có ở gần đây hay không. Tất nhiên An Minh Tri không nói cho cô biết, chỉ mỉm cười xin lỗi rồi ôm Dương Dương hướng đến siêu thị.
Dương Dương nằm nhoài trên vai cậu, hỏi: “Anh ơi, chị vừa nãy là ai vậy?”
An Minh Tri: “Là một người hâm mộ của anh.”
Trịnh Dư Dương không hiểu người hâm mộ là gì: “Giống như miến* mà dì cho em ăn á hả?”
*Gốc:粉丝 (fěn sī) có nghĩa là “miến” (trong ẩm thực) nhưng trong giới trẻ hiện nay nó mang nghĩa “fans”. (Nguồn)
An Minh Tri bị nhóc con chọc cười: “Không phải, đó là những người yêu thích anh.”
Dương Dương suy tư một hồi, quay lại nhìn cậu, phấn kích nói: “Dương Dương cũng yêu thích anh, vậy Dương Dương cũng là người hâm mộ của anh!
“Ừ ừ…” An Minh Tri hôn lên cái má phúng phính của cậu con: “Anh cũng là người hâm hộ Dương Dương.”
Trịnh Dư Dương vui vẻ ôm cổ cậu, dọc đường đi ríu rít không ngừng kể chuyện ở nhà trẻ cho cậu nghe. Đến khi hai người tới trước cửa siêu thị, lúc An Minh Tri định lấy một cái xe đẩy để Dương Dương ngồi lên thì nghe thấy nó nói: “Anh ơi, chị vừa nãy đi theo chúng ta kìa?”
An Minh Tri giật mình một cái quay đầu lại nhìn, nhưng ngay cửa siêu thị rất đông người, sắc trời còn vừa sẩm tối nên cậu không nhìn thấy được.
“Có thật không?”
Trịnh Dư Dương gật đầu chắc nịch: “Vâng! Dương Dương nhìn thấy mà.”
An Minh Tri hơi bất an, tuy cậu chưa từng gặp loại fan cuồng nhiệt bao giờ nhưng cũng không thể loại trừ khả năng này, lúc nào Hạng Tuyết nhắc cậu ra khỏi nhà cũng phải chú ý. Cậu không dám bất cẩn, cũng không còn tâm trạng đi dạo siêu thị nữa, cậu dắt Dương Dương đi mua đại vài món đồ rồi gọi điện thoại cho Trịnh Dụ Chương, nhờ tài xế quay về ghé qua bên này đón cậu.
Chờ cậu bước ra khỏi siêu thị thì xe đã dừng ở ngay đầu đường, An Minh Tri cúi đầu chạy tới đó thật nhanh, ôm Dương Dương chui vào trong xe.
Trịnh Dụ Chương thấy sắc mặt của cậu rất hoang mang: “Sao vậy?”
An Minh Tri kể lại chuyện vừa nãy cho hắn.
“Thật sao?” Trịnh Dụ Chương lo lắng nhìn ra ngoài cửa xe, “Em với Dương Dương không bị thương chứ?”
An Minh Tri nói: “Không sao, em cắt đuôi cô gái đó trong siêu thị rồi.”
Trước đây cậu có không ít fan, bọn họ sẽ tới trường quay thăm cậu, xin chữ ký của cậu trong các buổi gặp mặt, nhưng chưa từng quấy rối sinh hoạt thường ngày của cậu như thế này. Có lẽ giống như Hạng Tuyết từng nói, bây giờ số lượng người hâm mộ ngày càng tăng lên, không tránh được sẽ có vài người điên cuồng như vậy.
Càng nổi tiếng thì áp lực càng lớn, cho nên có lúc phải hy sinh rất nhiều thứ như sinh hoạt cá nhân của bản thân, thậm chí còn bị liên lụy đến người thân.
Trịnh Dụ Chương nắm tay cậu, An Minh Tri tựa vào vai hắn nói: “Bây giờ em hiểu tại sao anh không muốn em nổi tiếng đến vậy rồi.”
“Anh có à?” Trịnh Dụ Chương hỏi.
An Minh Tri liếc nhìn hắn, gật đầu.
Trước đây bọn họ đã thống nhất với nhau, An Minh Tri sẽ không nhận quá nhiều vai diễn, cậu sẽ có thời gian ở bên Trịnh Dụ Chương, còn Trịnh Dụ Chương sẽ để Ngụy Minh lấy những kịch bản và tài nguyên tốt nhất cho cậu, nhưng cũng không muốn cậu quá nổi tiếng.
Hiện tại cậu đã hiểu được lý do của Trịnh Dụ Chương: “Anh nói đúng, cuộc sống sinh hoạt bị quấy rầy thật này.”
Trịnh Dụ Chương nghiêng đầu hôn lên tóc cậu, nói đùa: “Sợ em nổi tiếng quá sẽ tăng giá, anh nuôi không nổi.”
An Minh Tri bật cười.
Suy nghĩ của Trịnh Dụ Chương rất mâu thuẫn. Hắn không muốn cậu nổi tiếng, không muốn hàng tấn kịch bản và chương trình chiếm lấy An Minh Tri của hắn; nhưng lại muốn để cậu tự do làm việc mình yêu thích, cho dù có hàng trăm ngàn người yêu mến An Minh Tri thì An Minh Tri cũng chỉ thuộc về mỗi mình hắn. Tâm ý của hắn, chỉ có mình hắn hiểu mà thôi.
“Say này anh sẽ không cản em làm những việc mình thích nữa.” Trịnh Dụ Chương nói.
An Minh Tri suy nghĩ một lúc rồi nói: “Như bây giờ là tốt rồi.”
Cậu có người mình yêu thương, có con cái và một gia đình riêng của mình, cậu không đơn độc và không còn có thể bất chấp tất cả nữa.
“Minh Tri.” Trịnh Dụ Chương nắm tay cậu thật chặt, “Bọn anh là hậu phương chứ không phải là gánh nặng của em, cứ đi làm những gì mình muốn, còn lại cứ để anh lo.”
An Minh Tri ngẩn người, khóe mắt cậu ươn ướt, cảm động không ngừng dâng trào trong lòng cậu.
Dương Dương vừa ngồi đung đưa chân trên đùi cậu, vừa uống sữa chua. Mấy chuyện của người lớn nhóc nghe không hiểu được: “Cha ơi, hôm nay cô giáo khen Dương Dương biết nghe lời đó ạ.”
Trịnh Dụ Chương bế nó ngồi sang người mình: “Thật không? Dương Dương ngoan quá.”
“Dạ!” Hai mắt Trịnh Dư Dương phát sáng lấp lánh, chờ được khen, “Dương Dương đã lớn rồi, đi nhà trẻ không khóc nhè nữa.”
Hắn nghe lời thề son sắt của con trai mà hoài nghi cực độ.
Quả nhiên ngày hôm sau đi nhà trẻ, Trịnh Dư Dương vẫn một mực ôm chặt chân An Minh Tri không chịu buông, khóc lóc kêu gào anh ơi anh ơi, diễn ra một cảnh sinh ly tử biệt. Đâu có trẻ con nhà nào đi nhà trẻ mà không khóc đâu, nhưng con nhà người ta khóc hai ngày rồi thôi, còn con nhà mình khóc tận một tháng, ngày nào Trịnh Dư Dương cũng khóc lóc cực kỳ đáng thương, không muốn người lớn đi về.
Ai mới tự nói mình là đã lớn rồi đó?
Ở nhà trẻ không có bé nào lớn, nhưng trong nhà lại có một bé.
Bé con trong bụng đang lớn lên từng ngày, An Minh Tri càng bồn chồn hơn, mỗi ngày cậu ăn uống sinh hoạt nghỉ ngơi không khác gì con mèo, đều qua loa miễn cưỡng, nhưng đến buổi tối cậu sẽ rúc vào lòng Trịnh Dụ Chương, muốn hắn xoa xoa để giảm bớt căng thẳng. Trịnh Dụ Chương sẽ nhẹ nhàng vuốt ve lỗ tai và gáy của cậu, đó là những nơi cực kỳ nhạy cảm của An Minh Tri, lần nào cũng làm cậu thoải mái đến mức thở dài ra, rồi ngoan ngoãn thiếp đi trong lòng mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook