Sự Cố Lãng Mạn
-
Chương 47: Chương 47
Edit + Beta: Hừa.
Hơn hai giờ sáng, An Minh Tri bị tiếng ồn làm tỉnh giấc.
Trong phòng ngủ không bật ngọn đèn nào, rèm cửa sổ cũng khép chặt không cho ánh sáng lọt vào.
Trên người Trịnh Dụ Chương nồng nặc mùi rượu, chẳng còn mấy tỉnh táo, không biết trên thảm trải sàn trong phòng có vật gì làm vướng chân hắn, vấp một cái rồi lảo đảo chui vào trong chăn.
An Minh Tri ngủ không sâu giấc, tuy thời gian gần đây cậu được nghỉ ngơi nhiều nhưng chất lượng giấc ngủ kém, lúc nào cũng mơ thấy những giấc mơ lạ lùng.
Hơn nữa cậu còn rất dễ bị đánh thức bởi những âm thanh nhỏ như tiếng chim hót, tiếng bước chân lên cầu thang của dì giúp việc, tiếng luyện đàn của Trinh Trinh, trước đây cậu sẽ không để ý đến những âm thanh không đáng kể này, nhưng bây giờ bất kể lúc nào cũng nghe thấy rất rõ.
Vì vậy từ lúc Trịnh Dụ Chương bước lên cầu thang cậu đã tỉnh giấc rồi, từng nhịp tim đập của cậu dần tăng nhanh hơn theo tiếng bước chân của hắn, căng thẳng đến mức tim đập kịch liệt.
Cậu vươn tay bật đèn ngủ cảm ứng ở đầu giường, ánh đèn vàng nhạt ấm áp chiếu rọi lên khuôn mặt say khướt của Trịnh Dụ Chương, trên người hắn lẫn lộn mùi rượu cùng với mùi hương của người xa lạ nào đó, tất cả đều bay đến mũi An Minh Tri.
An Minh Tri chán ghét quay đầu đi.
Hôm nay Trịnh Dụ Chương thật sự uống rất nhiều, đã mấy năm rồi hắn không say mèm cả người đến vậy, khi đó cho dù hắn ngủ một đêm ở khách sạn nhưng vẫn không lấy lại được tỉnh táo, cả ngày hôm sau vẫn chếnh choáng say rượu.
Hắn trèo lên trên giường, nhích lại gần An Minh Tri, lầm bầm trong miệng: “Bé cưng à…”
An Minh Tri né hắn, “Anh tránh ra.”
Có lẽ Trịnh Dụ Chương không nghe thấy, liếm cắn lỗ tai cậu, giống như một phù thủy ghé sát vào tai niệm những câu ma chú dụ người, dùng chất giọng trầm khàn khẽ gọi bé cưng à, cục cưng ơi.
Đột nhiên An Minh Tri cảm thấy hắn đang gọi nhầm người, dù sao đã rất nhiều năm rồi Trịnh Dụ Chương không gọi cậu bằng những cái tên này, chỉ gọi lúc họ mới quen thôi, cái gì mà bé cưng, Tri Tri à, nói đến mức làm An Minh Tri mặt đỏ tim đập.
Khi ấy cậu vẫn còn ngây thơ ngu ngốc, rất dễ bị dụ, Trịnh Dụ Chương gọi một cái là có thể “ăn” cậu sạch sẽ.
Dần dần sau này hắn không còn gọi cậu như thế nữa, có lẽ do đã hết cảm giác mới mẻ, hay đã chán ngấy đến phiền phức, họ chẳng thể tìm đủ lý do để viện cớ cho những chuyện này nữa rồi.
Làm sao biết được có phải hắn đang gọi tên người tình bé nhỏ nào hay không?
Đã rất nhiều năm trôi qua, sự mới mẻ giữa họ đã cạn kiệt, nhưng vẫn luôn có một người vun vén bồi đắp để kéo dài mối quan hệ này.
An Minh Tri nhớ lại cuộc điện thoại của buổi tối hôm ấy, hương rượu cùng với mùi hương xa lạ lởn vởn quanh mũi làm đầu óc cậu quay cuồng đến mức buồn nôn.
Trịnh Dụ Chương nôn nóng cởi áo ngủ của An Minh Tri, cúi xuống hôn lên lồng ngực đối phương.
Dáng người hắn cao lớn, cơ thể cường tráng, mà An Minh Tri thì không mạnh bằng hắn, đẩy thế nào người trên thân mình cũng không chịu ra, Trịnh Dụ Chương đoạt được chiến thắng áp đảo, hắn mút lấy điểm hồng hồng mềm mại trước ngực cậu.
“Tránh ra…” An Minh Tri vừa đẩy vừa đá hắn.
Đầu gối của cậu thúc vào bụng Trịnh Dụ Chương, hắn rên lên một tiếng đau, giống như một con sư tử bị mũi tên bắn trúng, rồi lại mạnh mẽ tách hai chân cậu ra, bàn tay trượt từ ngực xuống bụng An Minh Tri.
Ở đó có một vết sẹo.
Đầu óc Trịnh Dụ Chương choáng váng mơ màng, hắn nhìn chằm chằm vết sẹo kia một lúc lâu, sau đó cúi đầu hôn lên nó.
“Cục cưng à… Tri Tri…” Hắn nằm nhoài lên người An Minh Tri, lầm bầm không rõ gọi.
Trọng lượng cơ thể hắn rất nặng, An Minh Tri nằm im bất động.
Tay Trịnh Dụ Chương lần mò phần bụng dưới của cậu, dừng lại vài giây rồi lại tiếp tục đi xuống phía dưới.
“Trịnh Dụ Chương!”
An Minh Tri cuống đến mức gần như bật khóc.
Hắn về nhà với mùi hương xa lạ trên người, còn trèo lên giường của cậu, như thế đã đủ khiến cậu buồn nôn rồi, bây giờ An Minh Tri thực sự không thể nhượng bộ Trịnh Dụ Chương muốn làm gì thì làm được nữa.
“Tôi muốn sờ bụng em, một chút…” Nhưng ngay lúc này Trịnh Dụ Chương không còn tỉnh táo, bàn tay lại chạm vào người cậu.
An Minh Tri không cho, cậu tức giận cho hắn một bạt tai.
Cả hai người đều sững sờ mất vài giây, Trịnh Dụ Chương nhìn thấy An Minh Tri đang rưng rưng nước mắt.
Hắn luống cuống hết cả tay chân, rút tay về trong hoang mang rồi lẩm bẩm như tự nói với chính mình: “Được rồi mà, không cho sờ thì không sờ, tôi không sờ nữa… sao hôm nay em lại tức giận đến vậy…”
An Minh Tri run rẩy đẩy hắn ra.
Trịnh Dụ Chương nằm xuống bên cạnh, không dám ép buộc cậu thêm nữa, chỉ ôm chăn ngủ thiếp đi.
An Minh Tri nằm cách rất xa hắn nhưng vẫn nghe thấy mùi hương của người lạ kia, cảm giác buồn nôn dâng lên tận cổ họng.
Nhưng phòng ngủ dành cho khách chưa được dọn dẹp quét tước, cậu đành ôm chăn sang phòng ngủ cùng với Dương Dương.
Ngày hôm sau Trịnh Dư Dương thức dậy, thực sự anh trai không nói xạo, nằm ngủ với nó cả một buổi tối thật luôn này, nhóc con vui vẻ vô cùng, nhất định tối nay phải tiếp tục chiến lược làm nũng này mới được.
Sau nửa đêm An Minh Tri mới coi như được ngủ yên, mà trẻ con thường nằm ngủ không ngoan ngoãn, hở một chút là quay ngang đụng một chút là nằm thẳng, rồi còn dán sát vào người cậu nữa, thế nhưng ngược lại khiến cho An Minh Tri ngủ ngon giấc.
Sáng sớm vú nuôi vào phòng Trịnh Dư Dương đánh thức và mặc quần áo cho cậu nhóc, vừa bước vào lại nhìn thấy An Minh Tri đang nằm chen chúc với thằng bé trên chiếc giường nhỏ, cậu cao một mét tám mươi, nằm trên chiếc giường dài một mét rưỡi nhìn rất cực khổ, chỉ có thể cuộn tròn người lại, trên người miễn cưỡng đắp được nửa tấm chăn.
Trịnh Dư Dương đang ngồi chơi bên cạnh cậu.
“An tiên sinh, sao cậu lại ngủ ở đây vậy?” Vú nuôi kinh ngạc.
Trịnh Dư Dương cướp lời, nói: “Hôm qua anh ngủ chung với Dương Dương đó.”
Từ khi nhóc con biết nói thì nói rất nhiều, bây giờ còn trả lời thay cho người lớn nữa.
Vú nuôi bế lên mặc quần áo cho nó, nhỏ giọng hỏi: “Có phải tối hôm qua Trịnh tiên sinh trở về đúng không?”
Bà ngủ ở tầng một, tối hôm qua có nghe được chút tiếng động nhưng không dám lên xem.
“Ngài ấy uống rượu sao?”
An Minh Tri: “Vâng.”
Vú nuôi nói: “Chẳng trách… không biết uống nhiều ít bao nhiêu, đến sáng nay dì còn nghe thấy mùi rượu trong phòng khách nữa.”
An Minh Tri không lên tiếng, vú nuôi lại suy nghĩ chu đáo: “Lát nữa thức dậy chắc chắn sẽ bị đau đầu, để dì chuẩn bị một ly nước mật ong vậy.”
Thằng nhóc quỷ Trịnh Dư Dương vừa nghe thấy cha nó về nhà, liền xỏ giày vào rồi chạy đi tìm Trịnh Dụ Chương.
Sau khi ở nhà bà nội chơi về đây, cha nó hầu như là không ở nhà nên nhóc con vẫn chưa gặp cha được mấy lần.
An Minh Tri không được dõi theo quá trình lớn lên của thằng bé trong một khoảng thời gian gần đây, bây giờ Dư Dương cũng đã lớn rồi, khác hẳn so với nhóc bánh pudding luôn bám theo cậu khi còn bé, thằng bé có thể tự ngủ một mình, tự xúc cơm ăn, không cần An Minh Tri phải chăm sóc lo lắng nữa rồi.
Ở trong ngôi nhà này, cũng không còn ai cần cậu nữa rồi.
Sau khi Trịnh Dư Dương ra khỏi phòng, An Minh Tri lấy điện thoại gọi cho Ngụy Minh, hỏi anh gần đây có bộ phim nào với kịch bản tốt một chút hay không, phim truyền hình hay điện ảnh cậu đều có thể nhận được.
Ngụy Minh hơi kinh ngạc, nhưng ngẫm lại thấy An Minh Tri cũng đã nghỉ ngơi khá lâu, bộ phim《 Tổ chim》lại chiếu rất thành công, giá trị của An Minh Tri được nâng cao gấp mấy lần, chính vì vậy người tìm cậu đóng phim cũng nhiều hơn trước.
Tất nhiên kịch bản thì không thiếu, anh nói: “Có một vài bộ phim truyền hình đang tuyển chọn vai diễn, anh gửi kịch bản qua mail, cậu xem thử.”
“Vâng.” An Minh Tri hỏi, “Vậy thời gian chụp ảnh sớm nhất trong những bộ đó là lúc nào?”
“Đầu tháng sau.”, Ngụy Minh nói, “Nhưng bộ này kịch bản đại trà thôi, vai diễn này cũng không quá tốt.”
Không phải nam chính cũng không phải nam phụ, cùng lắm chỉ là khách mời thân thiết, so với độ nổi tiếng hiện tại của An Minh Tri thì vai diễn này hơi chèn ép cậu quá.
Anh gợi ý là An Minh Tri nên nghỉ ngơi thêm một quãng thời gian nữa, chưa đến lễ trao giải của tháng Bảy, nếu như《 Tổ chim》có thể đạt được một, hai giải thưởng thì giá trị của An Minh Tri còn tăng nhiều hơn nữa, đồng nghĩa với việc có nhiều kịch bản tốt đến tay cậu hơn.
Anh chỉ là người bình thường, trách nhiệm của anh là làm nghệ sĩ dưới tay mình quản lý trở nên nổi tiếng.
Anh cũng biết An Minh Tri chỉ nhận đóng phim, không tham gia những chương trình tạp kỹ này kia, đây cũng là chủ ý của Trịnh Dụ Chương.
Vì vậy anh muốn lựa chọn ra một kịch bản tốt nhất có thể.
“Anh nghe nói có bộ《 Tỏa Thanh Thu》đã sẵn sàng để quay rồi, chẳng qua là còn chưa chọn được vai diễn, độ nổi tiếng bây giờ của cậu đã lên rất cao nhờ vai diễn lần trước, giành lấy nhân vật này cũng không thành vấn đề, vậy chờ một chút sẽ tốt hơn đó?”
《 Tỏa Thanh Thu》cũng là một tác phẩm được chuyển thể đang nổi tiếng hiện nay, nội dung chủ yếu kể về một vị Thái tử không màng danh lợi, lại bị hãm hại dẫn đến chịu đày ải trong cuộc chiến tranh quyền, cuối cùng y ẩn nhẫn phụ trọng*, đoạt lại quyền lực và vị thế của mình.
Ngụy Minh đã xem qua, cảm thấy vai diễn này vô cùng hợp với khí chất của An Minh Tri, bây giờ được phục chế, cư dân mạng rất ủng hộ.
*Ần nhẫn phụ trọng (gốc:隐忍负重): kiên nhẫn dừng bước tiến của những vẫn giữ nguyên ý chí và mục tiêu của bản thân.
(Nguồn: Baidu)
An Minh Tri nhận nhân vật này không có gì là không thể, cậu là ứng cử viên phù hợp nhất.
Chính vì vậy Ngụy Minh muốn cậu nghỉ ngơi một quãng thời gian nữa, bởi vì diễn vai chính của phim cổ trang luôn phải quay chụp với cường độ cao, Ngụy Minh lo cậu lại chịu không nổi giống như lần trước.
An Minh Tri nói: “Trước tiên cứ đưa em kịch bản có thể diễn sớm nhất đi.”
“Thế thì là cái kịch bản bắt đầu từ tháng sau mà lúc nãy anh nói, nhưng mà…”
“Sao ạ?”
“Anh tưởng cậu sẽ không nhận, nên hôm qua đã từ chối giúp cậu mất rồi.” Anh biết yêu cầu của An Minh Tri đối với kịch bản rất cao, mà bộ phim này tuyệt đối không phải là kịch bản tốt.
An Minh Tri suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh gửi phương phức liên lạc của đạo diễn đó cho em đi, em sẽ tự nói với đạo diễn.”
“Sao lại gấp như vậy?” Ngụy Minh hơi lo lắng cho cậu, “Minh Tri, có phải cậu đã xảy ra chuyện gì không?”
“Không có chuyện gì hết anh Ngụy, chỉ là gần đây em hơi rảnh rỗi thôi.”
Ngụy Minh cũng không nghĩ nhiều: “Vậy để anh gửi kịch bản cho cậu.”
“Vâng.”
Trịnh Dụ Chương uống rượu say bí tỉ, ngay cả chuyện cúp ngang điện thoại của con gái Trịnh Trinh Trinh hắn còn không nhớ, huống chi nói đến chuyện hắn về nhà rồi làm này làm kia với An Minh Tri.
Thế nhưng cơn đau trên má trái nhắc nhở hắn nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
Hắn chỉ mơ hồ nhớ được bản thân đã đi uống rượu một mình, sau đó Lâm Y gọi điện thoại đến cho hắn, sau đó hắn kêu cậu ta tới kể khổ một trận, sau đó… sau đó thì hắn không nhớ rõ lắm, dường như là tỉnh dậy ở chỗ nào đó, cũng không biết là tỉnh hay mơ, hắn mơ thấy tiểu tổ tông An Minh Tri nhà hắn không cho hắn sờ, mà hắn lại chỉ muốn sờ sờ bụng cậu thôi.
Lúc tỉnh lại lần thứ hai thì trời đã sáng, hắn nằm ở trên giường, cố gắng nhớ lại một hồi lâu, nhưng chẳng nhớ nổi chuyện gì, chỉ thấy đau đầu.
“Cha, tối hôm qua anh ngủ chung với con đó.” Trịnh Dư Dương khoe khoang.
Trịnh Dụ Chương bế cậu nhóc lên: “Thật không?”
“Thật ạ.” Trịnh Dư Dương bật cười khanh khách, hướng xuống phía dưới cầu thang cầu cứu An Minh Tri, “Cha mau thả con xuống! Anh ơi cứu Dương Dương với!”
Trịnh Dụ Chương quay đầu lại, nhìn thấy An Minh Tri đứng ở đó.
Thời tiết giữa tháng Bảy vẫn còn rất nóng, phòng khách cũng không mở máy điều hoà mà cậu lại mặc một chiếc áo khoác mỏng.
“Em bệnh à?” Trịnh Dụ Chương quan tâm hỏi.
Hắn giơ tay muốn đo thử nhiệt độ trên trán An Minh Tri, lại bị đối phương né tránh: “Không ạ.”
An Minh Tri bế lấy Trịnh Dư Dương, không nói chuyện với hắn nữa, quay sang hỏi dì giúp việc đã chuẩn bị xong điểm tâm chưa.
Dì giúp việc nói: “Có thể ăn được rồi, nhưng tiểu thư Trinh Trinh còn chưa dậy, để dì đi đánh thức con bé.”
An Minh Tri đáp vâng, bế Dư Dương vào ghế cho trẻ con.
Thấy phản ứng này của An Minh Tri, Trịnh Dụ Chương liền biết chắc chắn tối qua hắn đã làm việc vô liêm sỉ nào đó, nếu không An Minh Tri cũng không phải đi đến phòng Trịnh Dư Dương để ngủ, huống chi bây giờ cậu còn làm ngơ hắn nữa.
Nhưng quan trọng là, hắn đã làm gì, đến chính hắn cũng không nhớ.
“Ngày hôm qua tôi lỡ uống say.” Trịnh Dụ Chương giải thích.
Trịnh Dụ Chương không thể bào chữa được chút gì trong chuyện này, vốn dĩ An Minh Tri không thích hắn uống rượu nên hắn đoán An Minh Tri buồn bực vì chuyện này.
Cậu cúi cầu không lên tiếng.
Nhóc con Trịnh Dư Dương còn ngồi trên bàn ăn, đôi mắt long lanh như hai giọt nước nhìn qua nhìn lại giữa hai người, cho nên An Minh Tri không muốn biểu lộ cảm xúc của mình ra quá rõ ràng, cậu đang rất tức giận, nói cho cùng đây là chuyện của cậu và Trịnh Dụ Chương, không cần liên lụy người khác vào.
Đặc biệt là trẻ con rất dễ bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của người lớn.
Trịnh Dụ Chương thấy cậu không nói lời nào, bắt đầu hoảng hốt: “Tôi đã làm gì em sao?”
An Minh Tri: “Thực sự ngài không nhớ à?”
“Không nhớ rõ lắm, tôi uống say quá.” Trịnh Dụ Chương lắc đầu.
Đến tận bây giờ mỗi lần cử động là đầu óc của hắn vẫn còn khó chịu.
An Minh Tri hiểu rõ hắn, tửu lượng của Trịnh Dụ Chương rất cao, dường như không bao giờ có chuyện say đến không biết gì.
Nhưng cho dù là thật hay giả, bây giờ cũng đã không còn quan trọng đến vậy rồi.
Trịnh Dụ Chương nhìn cậu, rốt cuộc ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook