[...]
Sau mười lăm phút chờ đợi, cuối cùng Tử Phong cũng bước ra.

Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng bên trong, bên ngoài được khoác thêm chiếc áo vest gile trông vô cùng đẹp mắt.

Đôi chân dài càng tôn lên dáng người của Tử Phong.

Điềm Điềm bị vẻ ngoài phong độ của hắn mê hoặc đến nỗi nhìn anh không chớp mắt.

- Nhìn đủ chưa? Hửm...!
- Chưa...À không có, tôi không có nhìn chú.

Điềm Điềm ngượng đến chín mặt.

Tự chửi rủa bản thân.

Trời ơi mình nói cái gì vậy nè.

Mắc cỡ quá đi.

Tử Phong thấy bộ dạng lúng túng, ngượng ngùng của cô.

Môi bất giác công lên thành một đường cong hoàn mỹ.

- Tôi biết tôi đẹp trai rồi! Được rồi, đi xuống nhà dùng bữa thôi.

Trễ rồi.

Điềm Điềm: "..."
Hắn mở cửa đi ra, Điềm Điềm cũng lạch bạch chạy theo phía sau như một chú vịt.

- Á...Sao chú lại dừng vậy? Gãy mũi tôi rồi.

Đột nhiên, Tử Phong đứng lại mà không nói trước.

Làm cô không thắng kịp mà đập mặt vào tấm lưng rắn chắc của anh.

Ôm mũi la đau.

- Sao em lại đi chân trần? Bệnh thì sao?
Tử Phong nhìn vào đôi chân trần dẫm trên sàn nhà lạnh lẽo của cô.

Trời hơi lạnh, các đầu ngón chân hơi ửng hồng trông khá đáng yêu.


Điềm Điềm xoa xoa các đầu ngón chân vào nhau, làm ra bộ dạng đáng thương nhìn anh mà đáp.

- Không có dép...!Không tìm thấy.

Tử Phong im lặng một lát, bỗng nhiên cơ thể Điềm Điềm bị nhất bổng lên khỏi sàn nhà.

Thì ra là anh bế cô lên.

Điềm Điềm ngồi lên tay anh như một đứa trẻ.

- Này, chú thả thôi xuống đi..

Tử Phong thả hờ bàn tay đang đặt sau lưng Điềm Điềm để giữ thăng bằng cho cô.

Điềm Điềm mất đi điểm tựa, hơi chới với.

Hốt hoảng ôm chặt cổ người đàn ông.

Điềm Điềm bị hắn doạ sợ, cũng biết điều không chống đối anh nữa.

Cô ngồi yên cho hắn bế xuống nhà.

Những người giúp việc đang quét dọn gần ấy cũng ngỡ ngang khi thấy cảnh tượng ngọt ngào ấy.

Trước đây, chỉ cần có người phụ nữ nào vô tình hay cố ý đụng vào anh, cũng đủ để anh nổi giận.

Đằng này, ông chủ của họ lại chịu bế một cô gái trên tay.

Đúng là nghìn năm có một à nha! Phải mau báo cho cô chủ biết mới được.

Linh Chi nhìn thấy cảnh tượng đấy không khỏi bất ngờ, sau đó lại là sự ghen ghét, đố kị hiện rõ lên trong ánh mắt cô ta.

Trầm Lầm nhận thấy được điều đó, lên tiếng nhắc nhở cô ta.

- Làm người phải biết thân biết phận.

Đừng có mà mơ mộng hảo huyền.

Đừng tưởng tôi không biết cô đang suy nghĩ cái gì.

Có lần sau thì lập tức cuốn gói khỏi chỗ này.

Nói xong, ông liền rời đi đến chỗ Tử Phong.

Thì ra lúc Linh Chi nhờ Điềm Điềm đem cà phê lên phòng Tử Phong đã bị quản gia phát hiện.

Làm quản gia ở đây đã lâu, mọi thói quen sinh hoạt của ông chủ Trần Lẫm đều nắm rất rõ.

Anh không thích người khác vào phòng mình, càng sẽ không uống thứ gì vào buổi sáng sớm.

Nhưng ông không kịp ngăn Điềm Điềm lại thì cô đã mở cửa phòng bước vào.

Ông đành phải ở ngoài thầm cầu nguyện cho cô bé nhỏ này.

Khi thấy cô bình an trở ra ngoài, ông mới thở phào nhẹ nhõm.

Linh Chi bị Trần Lẫm nhắc nhở lo sợ không thôi.

Cứ đứng chôn chân một chỗ thất thần.

Cho đến khi có người nhắc nhở cô ta đi dọn bữa sáng cho ông chủ.

Dưới tầng một, trong nhà ăn có một chiếc bàn dài.

Bên trên bày biện những món ăn vô cùng bắt mắt.

Từ khai vị cho đến bữa chính, chỉ riêng tráng miệng cũng phải có đến tận năm sáu món.

Điềm Điềm được anh đặt vào một chiếc ghế gần vị trí chính giữa của hắn.

Tử Phong còn chu đáo dặn dò người đem dép đến cho cô.

Điềm Điềm bị những món ăn trên bàn lôi cuốn.

Toàn là những thứ cô chưa từng được thấy.


Nhưng cho dù đã đói đến lã ruột, thì cô cũng không dám động đũa trước, vì Tử Phong còn chưa ngồi vào bàn cơ mà.

Bắt gặp bộ dạng ngây ngô, đáng yêu, không dám ăn trước của Điềm Điềm.

Tử Phong liền cầm đũa tùy tiện gắp một miếng dưa leo cho vào miệng.

Rồi trầm giọng nói:
- Tôi đã ăn rồi, em cứ việc ăn đi.

Sau này không cần đợi tôi động đũa mới dám ăn.

Nghe chưa?
Điềm Điềm như một đứa bé, được ăn lại cười tít mắt, trả lời anh.

- Dạ.

Cảm ơn chú!
Lại là Chú? Tử Phong hơi đen mặt, cách xưng hô này cứ như anh đang dụ dỗ con nít ấy nhờ? Sau này phải bắt cô ấy sửa đổi cách xưng hô mới được.

- Chỉ cảm ơn thôi sao?
Tử Phong đưa sát gương mặt điển trai lại gần Điềm Điềm.

Dù tiếp xúc bao nhiêu lần, nhưng cứ mỗi lần nhìn vào gương mặt yêu nghiệt này thì cô cũng đều rất xấu hổ.

Lắp bắp đáp lại.

- Vậy chú...chú muốn thế nào?
- Thơm vào đây.

Tử Phong chỉ chỉ vào một bên má, ra hiệu như muốn Điềm Điềm thơm vào chỗ ấy.

Cô liền hiểu ý, hai tay bưng lấy mặt anh.

Chụt một cái vào nơi ấy.

Anh ra vẻ khá hài lòng, Thật ra Tử Phong muốn được hôn vào môi cơ.

Nhưng làm vậy có phần hơi gấp gáp, chỉ sợ doạ cô bé này bỏ chạy.

- Được rồi, ăn đi.

Tôi lên phòng lấy đồ rồi quay lại!
Hắn nói xong liền quay lưng rời đi.

Điềm Điềm cầm đôi đũa lên gắp một tôm hùm đất sốt me cho vào bát.

Đã nhiều món như vậy rồi mà vẫn có người đang đem thêm đồ ăn lên.

Chỉ có hai người sao mà ăn cho hết? Mà đây cũng không phải nhà Điềm Điềm, sao coi dám lên tiếng đây.

Lúc này, Linh Chi đi ra từ gian bếp.

Trên tay cầm một phần súp cua chuẩn bị đặt vào bàn.


Bất chợt, hình ảnh Điềm Điềm đang ngồi ăn ngon lành làm cô ta nổi giận.

Bước đến trước mặt Điềm Điềm quát.

- Sao mày dám ăn thế hả? Người đàn...!ông chủ còn chưa ăn cơ mà?
Nãy giờ cô ta ở dưới bếp, không chứng kiến được cảnh tượng ngọt ngào khi nãy.

Cứ thế mà vô cớ quát mắng Điềm Điềm.

- Chú...chú ấy ăn rồi.

Điềm Điềm trả lời cô ta.

Cô không biết vì sao hồi sáng chị ta dịu dàng thế mà bây giờ lại biến thành người đàn bà chua ngoa, độc ác giống những bộ phim cô từng xem.

Quản gia vừa từ ngoài vườn đi vào.

Thấy Linh Chi đang nổi điên.

Liền nói:
- Còn không mau lui xuống, ở đây làm loạn cái gì.

Muốn ông chủ biết à?
Mẹ của Linh Chi cũng có thể nói là quen biết với Trần Lẫm.

Bà ấy cũng mới vừa mất hai năm trước.

Cho nên ông mới nể mặt bà ấy nhắc nhở cô ta.

Không đuổi cô ta ra khỏi ngôi nhà này.

Ả Linh Chi hậm hực, dầm chân.

Khuôn mặt nhăn nhó đi vào gian bếp.

Chờ cô ta khuất bóng, quản gia mới lên tiếng an ủi Điềm Điềm.

- Cháu cứ ăn đi nhé.

Linh Chi bị một chút vấn đề về tâm lý.

Cháu không cần bận tâm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương