Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma
Chương 7: Một đêm ba mươi tỷ

“Hả!” Vẻ mặt Tiêu Mộng đầy chấn kinh.

Chuyện…là như vậy sao?

“Là, là tôi cầu xin anh…ngủ với tôi sao?” Bản thân mình cẩu thả như vậy à? Hạ lưu như vậy sao? Có không? Có không? Đáp án là: cực kỳ có khả năng!

Tiêu Mộng sau khi uống say, Tiêu Mộng sau khi say rượu, đại khái là không có chuyện gì không dám làm cả! Á á á á…

Trần Tư Khải mỉm cười mỉa mai: “Đêm đó cô đột nhiên túm lấy quần áo của tôi, ngẩng cái gương mặt ngốc nghếch đó lên nhe hàm răng trắng bóc lên cười ngu ngốc với tôi, sau đó nói với tôi bốn chữ.”

“Bốn, bốn chữ gì?”

“Ngủ với tôi đi!”

“Nấc!” Tiêu Mộng bị lời nói của mình doạ đến nấc cục, cô che miệng mình lại, đôi mắt thì không ngừng đảo qua đảo lại.

Thật là mất mặt a, mất mặt mất mặt quá đi!

“Vậy, vậy anh không biết từ chối tôi sao, không biết hất tôi ra sao? Đêm đó tôi say, không lẽ anh cũng say sao?”

Trần Tư Khải trợn trắng mắt với cô: “Tôi có từ chối, cũng có hất cô ra, nhưng cô cứ như là keo dính chuột vậy, có hất cũng hất không ra, hơn nữa điều làm người ta điên lên chính là, cô lúc đó giống y chang một cái máy đọc vậy, cứ không ngừng lặp lại bốn chữ: “Ngủ với tôi đi, ngủ với tôi đi, ngủ với tôi đi…tôi sắp bị cô làm đến điên rồi!”

Tiêu Mộng trừng to đôi mắt tròn xoe, cả người sốc toàn tập.

Cô vậy mà…vậy mà…mặt dày như vậy sao?

Cô thậm chí còn có thể tưởng tượng ra, cái bộ dạng mà mình đeo bám quấn chặt vào Trần Tư Khải, rồi còn nhây với người ta như thế nào nữa kìa.

Xấu hổ quá…

Tiêu Mộng cọ cọ mũi giày vào mặt đất, bộ dạng như rất tự trách.

CHƯƠNG 7: MỘT ĐÊM BA MƯƠI TỶ.

“Hả!” Vẻ mặt Tiêu Mộng đầy chấn kinh.

Chuyện…là như vậy sao?

“Là, là tôi cầu xin anh…ngủ với tôi sao?” Bản thân mình cẩu thả như vậy à? Hạ lưu như vậy sao? Có không? Có không? Đáp án là: cực kỳ có khả năng!

Tiêu Mộng sau khi uống say, Tiêu Mộng sau khi say rượu, đại khái là không có chuyện gì không dám làm cả! Á á á á…

Trần Tư Khải mỉm cười mỉa mai: “Đêm đó cô đột nhiên túm lấy quần áo của tôi, ngẩng cái gương mặt ngốc nghếch đó lên nhe hàm răng trắng bóc lên cười ngu ngốc với tôi, sau đó nói với tôi bốn chữ.”

“Bốn, bốn chữ gì?”

“Ngủ với tôi đi!”

“Nấc!” Tiêu Mộng bị lời nói của mình doạ đến nấc cục, cô che miệng mình lại, đôi mắt thì không ngừng đảo qua đảo lại.

Thật là mất mặt a, mất mặt mất mặt quá đi!

“Vậy, vậy anh không biết từ chối tôi sao, không biết hất tôi ra sao? Đêm đó tôi say, không lẽ anh cũng say sao?”

Trần Tư Khải trợn trắng mắt với cô: “Tôi có từ chối, cũng có hất cô ra, nhưng cô cứ như là keo dính chuột vậy, có hất cũng hất không ra, hơn nữa điều làm người ta điên lên chính là, cô lúc đó giống y chang một cái máy đọc vậy, cứ không ngừng lặp lại bốn chữ: “Ngủ với tôi đi, ngủ với tôi đi, ngủ với tôi đi…tôi sắp bị cô làm đến điên rồi!”

Tiêu Mộng trừng to đôi mắt tròn xoe, cả người sốc toàn tập.

Cô vậy mà…vậy mà…mặt dày như vậy sao?

Cô thậm chí còn có thể tưởng tượng ra, cái bộ dạng mà mình đeo bám quấn chặt vào Trần Tư Khải, rồi còn nhây với người ta như thế nào nữa kìa.

Xấu hổ quá…

Tiêu Mộng cọ cọ mũi giày vào mặt đất, bộ dạng như rất tự trách.

CHƯƠNG 7: MỘT ĐÊM BA MƯƠI TỶ.

“Hả!” Vẻ mặt Tiêu Mộng đầy chấn kinh.

Chuyện…là như vậy sao?

“Là, là tôi cầu xin anh…ngủ với tôi sao?” Bản thân mình cẩu thả như vậy à? Hạ lưu như vậy sao? Có không? Có không? Đáp án là: cực kỳ có khả năng!

Tiêu Mộng sau khi uống say, Tiêu Mộng sau khi say rượu, đại khái là không có chuyện gì không dám làm cả! Á á á á…

Trần Tư Khải mỉm cười mỉa mai: “Đêm đó cô đột nhiên túm lấy quần áo của tôi, ngẩng cái gương mặt ngốc nghếch đó lên nhe hàm răng trắng bóc lên cười ngu ngốc với tôi, sau đó nói với tôi bốn chữ.”

“Bốn, bốn chữ gì?”

“Ngủ với tôi đi!”

“Nấc!” Tiêu Mộng bị lời nói của mình doạ đến nấc cục, cô che miệng mình lại, đôi mắt thì không ngừng đảo qua đảo lại.

Thật là mất mặt a, mất mặt mất mặt quá đi!

“Vậy, vậy anh không biết từ chối tôi sao, không biết hất tôi ra sao? Đêm đó tôi say, không lẽ anh cũng say sao?”

Trần Tư Khải trợn trắng mắt với cô: “Tôi có từ chối, cũng có hất cô ra, nhưng cô cứ như là keo dính chuột vậy, có hất cũng hất không ra, hơn nữa điều làm người ta điên lên chính là, cô lúc đó giống y chang một cái máy đọc vậy, cứ không ngừng lặp lại bốn chữ: “Ngủ với tôi đi, ngủ với tôi đi, ngủ với tôi đi…tôi sắp bị cô làm đến điên rồi!”

Tiêu Mộng trừng to đôi mắt tròn xoe, cả người sốc toàn tập.

Cô vậy mà…vậy mà…mặt dày như vậy sao?

Cô thậm chí còn có thể tưởng tượng ra, cái bộ dạng mà mình đeo bám quấn chặt vào Trần Tư Khải, rồi còn nhây với người ta như thế nào nữa kìa.

Xấu hổ quá…

Tiêu Mộng cọ cọ mũi giày vào mặt đất, bộ dạng như rất tự trách.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương