Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma
-
Chương 63: Trừng phạt
Cho nên có thể nói Lưu Diệc Hàn là một người rất đen đủi.
Trần Tư Khải kỳ thực cũng biết Lưu Diệc Hàn tuyệt đối không thể đào góc tường của huynh đệ.
Huống hồ Lưu Diệc Hàn là loại người nào, trong lòng anh rất rõ.
Chẳng qua…
Khi anh nhìn thấy cảnh tượng Tiêu Mộng và Lưu Diệc Hàn ở cùng nhau, anh không thể không tức giận!
“Tư, Tư Khải…Cậu nghe tôi nói đi, chuyện không phải như cậu nhìn thấy đâu…”
Lưu Diệc Hàn bị dọa khiến toàn thân ra mồ hôi lạnh, bình thường anh nói chuyện vô cùng logic, hiện tại ngược lại không thể nói chuyện.
Trần Tư Khải vẫn hung hăng như vậy, anh trừng mắt nhìn, ánh mắt tràn đầy lửa giận.
Đầu ngón tay ấn vào ngực Lưu Diệc Hàn, đau đến nỗi Lưu Diệc Hàn muốn rơi lệ.
Nếu như đàn ông rơi nước mắt không được tính là mất mặt…
“Lưu Diệc Hàn! Cậu định giải thích như thế nào? Biết người khác nói thế nào không? Mọi người đều đồn nhau rằng phó tổng giám đốc là cậu đột nhiên thích Tiêu Mộng, lần đầu chủ động mời phụ nữ đi thang máy chuyên dụng, còn cười rất dâm đãng với Tiêu Mộng! Kết quả đến tầng 29 càng thêm rõ ràng, trực tiếp ôm phụ nữ trong lòng! Tôi hỏi cậu, có phải trong thang máy cậu đã giở trò gì với cô ấy không? Có phải đã lợi dụng cô ấy không?”
Trần Tư Khải gầm lên khiến Lưu Diệc Hàn không hề có lực chống đỡ, chỉ có thể dùng hết sức chớp chớp mắt.
Trời ơi, hơi nóng mà Tư Khải phả ra thổi vào mặt anh vô cùng đau.
Lưu Diệc Hàn nhất thời nghĩ tới hồi tiểu học, chỉ cần miêu tả về mùa đông liền viết:
“Gió lạnh thấu xương, giống như một con dao cứa lên mặt...”
Thì ta sự tức giận của con người cũng giống dao.
Lưu Diệc Hàn vừa day chỗ ngực bị Trần Tư Khải vận nội lực ngón tay làm cho bị thương, vừa tháo chạy lùi về phía sau, vô cùng chật vật đập vào tường.
Lưu Diệc Hàn như muốn sụp đổ, nói: “Tư Khải! Không phải như vậy! Tôi cần gì phải đào góc tường nhà cậu. Tôi không muốn chết sớm! Tôi chỉ là nghĩ đến tình anh em, thấy người phụ nữ của cậu bị giày vò, bị đẩy ra khỏi thang máy, liền có lòng tốt thay cậu giúp đỡ cô ta. Kết quả...nha đầu này trong thang máy lỡ lời nói xấu cậu, cô ta xin tôi đừng nói với cậu. Cô ta vừa túm lấy tay áo, tôi liền cuống lên. Cậu cũng biết đấy, tôi không thích người khác phái tiếp cận, tôi liền đẩy cô ta ra. Đẩy qua đẩy lại, chẳng ngờ cửa thang máy mở ra. Tôi đứng không vững...liền...”
Sự tức giận của Trần Tư Khải vơi đi một nửa rồi, nhưng vẫn không tha cho anh ta, tiếp tục nói:
“Vì thế cậu liền ôm cô ấy cùng nhau ngã xuống có phải không? Thật cảm động! Thật quá cảm động. Tôi có nên cho cậu một tràng pháo tay cổ vũ không?”
Khóe miệng Lưu Diệc Hàn giật giật, âm thầm nghĩ: cổ vũ gì chứ, không bị cậu vặn xương đã là may mắn lắm rồi.
“Tư Khải, lời tôi nói đều là thật...”
Trần Tư Khải đã đi đến tủ rượu, khui một chai rượu, rót ra một ly chất lỏng màu hổ phách, ngửa đầu uống cạn.
“Tôi biết lời cậu nói đều là thật, nhưng tôi vẫn rất tức giận. Tên khốn này, cậu vậy mà dám ôm người phụ nữ của tôi lăn lộn trên mặt đất.”
Trần Tư Khải kỳ thực cũng biết Lưu Diệc Hàn tuyệt đối không thể đào góc tường của huynh đệ.
Huống hồ Lưu Diệc Hàn là loại người nào, trong lòng anh rất rõ.
Chẳng qua…
Khi anh nhìn thấy cảnh tượng Tiêu Mộng và Lưu Diệc Hàn ở cùng nhau, anh không thể không tức giận!
“Tư, Tư Khải…Cậu nghe tôi nói đi, chuyện không phải như cậu nhìn thấy đâu…”
Lưu Diệc Hàn bị dọa khiến toàn thân ra mồ hôi lạnh, bình thường anh nói chuyện vô cùng logic, hiện tại ngược lại không thể nói chuyện.
Trần Tư Khải vẫn hung hăng như vậy, anh trừng mắt nhìn, ánh mắt tràn đầy lửa giận.
Đầu ngón tay ấn vào ngực Lưu Diệc Hàn, đau đến nỗi Lưu Diệc Hàn muốn rơi lệ.
Nếu như đàn ông rơi nước mắt không được tính là mất mặt…
“Lưu Diệc Hàn! Cậu định giải thích như thế nào? Biết người khác nói thế nào không? Mọi người đều đồn nhau rằng phó tổng giám đốc là cậu đột nhiên thích Tiêu Mộng, lần đầu chủ động mời phụ nữ đi thang máy chuyên dụng, còn cười rất dâm đãng với Tiêu Mộng! Kết quả đến tầng 29 càng thêm rõ ràng, trực tiếp ôm phụ nữ trong lòng! Tôi hỏi cậu, có phải trong thang máy cậu đã giở trò gì với cô ấy không? Có phải đã lợi dụng cô ấy không?”
Trần Tư Khải gầm lên khiến Lưu Diệc Hàn không hề có lực chống đỡ, chỉ có thể dùng hết sức chớp chớp mắt.
Trời ơi, hơi nóng mà Tư Khải phả ra thổi vào mặt anh vô cùng đau.
Lưu Diệc Hàn nhất thời nghĩ tới hồi tiểu học, chỉ cần miêu tả về mùa đông liền viết:
“Gió lạnh thấu xương, giống như một con dao cứa lên mặt...”
Thì ta sự tức giận của con người cũng giống dao.
Lưu Diệc Hàn vừa day chỗ ngực bị Trần Tư Khải vận nội lực ngón tay làm cho bị thương, vừa tháo chạy lùi về phía sau, vô cùng chật vật đập vào tường.
Lưu Diệc Hàn như muốn sụp đổ, nói: “Tư Khải! Không phải như vậy! Tôi cần gì phải đào góc tường nhà cậu. Tôi không muốn chết sớm! Tôi chỉ là nghĩ đến tình anh em, thấy người phụ nữ của cậu bị giày vò, bị đẩy ra khỏi thang máy, liền có lòng tốt thay cậu giúp đỡ cô ta. Kết quả...nha đầu này trong thang máy lỡ lời nói xấu cậu, cô ta xin tôi đừng nói với cậu. Cô ta vừa túm lấy tay áo, tôi liền cuống lên. Cậu cũng biết đấy, tôi không thích người khác phái tiếp cận, tôi liền đẩy cô ta ra. Đẩy qua đẩy lại, chẳng ngờ cửa thang máy mở ra. Tôi đứng không vững...liền...”
Sự tức giận của Trần Tư Khải vơi đi một nửa rồi, nhưng vẫn không tha cho anh ta, tiếp tục nói:
“Vì thế cậu liền ôm cô ấy cùng nhau ngã xuống có phải không? Thật cảm động! Thật quá cảm động. Tôi có nên cho cậu một tràng pháo tay cổ vũ không?”
Khóe miệng Lưu Diệc Hàn giật giật, âm thầm nghĩ: cổ vũ gì chứ, không bị cậu vặn xương đã là may mắn lắm rồi.
“Tư Khải, lời tôi nói đều là thật...”
Trần Tư Khải đã đi đến tủ rượu, khui một chai rượu, rót ra một ly chất lỏng màu hổ phách, ngửa đầu uống cạn.
“Tôi biết lời cậu nói đều là thật, nhưng tôi vẫn rất tức giận. Tên khốn này, cậu vậy mà dám ôm người phụ nữ của tôi lăn lộn trên mặt đất.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook