Streamer Kinh Dị Đến Từ Địa Ngục
-
Chương 16: Quan tài trên đỉnh núi!
Tiếng điện thoại vang lên, làm gián đoạn bầu không khí tám dóc vui vẻ.
Khán giả trong room livestream lúc này cũng rất vui mừng, kêu lên: “Chắc đây chính là người vừa gọi lúc sáng."
Giang Dã nghe điện thoại, hỏi: “Chào bạn, xin hỏi bạn có phải là người đã gọi cho tôi hồi sáng sao?"
"Đúng, là tôi gọi."
Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh, Giang Dã cũng thở phào một hơi: “Vậy sao đột nhiên lại cúp máy?"
"À, lúc gọi cho anh, tín hiệu wifi khá yếu, sau đó chẳng may smartphone lại hết điện, nên không xem live tiếp được nữa."
Nguyên nhân có vẻ là chuyện ngoài ý muốn, hợp tình hợp lý.
Giang Dã cười gật đầu: “Nếu bạn đã không sao, chúng tôi cũng yên tâm. Sáng nay hình như bạn có vẻ rất gấp, không ngại kể cho chúng tôi biết chuyện đã xảy ra với anh."
"Tốt, tôi vừa đi vừa kể vậy, tôi họ Hoàng, là thôn dân ở thành phố Thuận An. Tôi có một hồ nuôi cá ở hồ chứa nước Quân Sơn dưới quê, là một người nuôi cá."
"Hình như khẩu âm của bạn là của vùng Quế Châu, lúc này anh không ở nhà sao?"
Giang Dã hỏi, anh Hoàng bèn đáp: “Không có, giờ tôi đang đi về phía hồ nuôi cá, đang trên đường."
"Vậy được, Hoàng tiên sinh chờ anh đến rồi hồ nuôi cá, rồi chúng ta trò chuyện tiếp, dọc đường xin chú ý an toàn."
Giang Dã nghĩ lái xe ban đêm thật không dễ, chuẩn bị tạm thời ngắt cuộc gọi với anh Hoàng.
Nhưng hắn mới vừa nói xong, anh Hoàng đã vội nói: “Đừng, Streamer, ta cứ vừa đi vừa nói. Tôi biết ngài là cao nhân, tôi đã xem ngài giải quyết giải quyết 2 vụ việc đó rất tài tình, cho nên nếu ngài nói chuyện với tôi, tôi sẽ cảm thấy thoải mái hơn!"
Giang Dã bất đắc dĩ, nhưng đã nhận điện của anh Hoàng, đành phải để anh ta vừa đi vừa kể, chỉ là đêm hôm thế này mà anh Hoàng còn đang đi trên đường....
"Anh Hoàng, vừa đi vừa nói chuyện, anh có sợ không?"
"Sợ chứ, nhưng sợ cũng phải nói, nếu không nói, chuyện này sẽ mãi là cái dằm trong tim của tôi. Mỗi ngày đều đâm vào tim tôi một cái, mọi người không biết mỗi sáng sớm trông hồ cá nhìn lên bầu trời trong xanh thiệt hạnh phúc biết bao, cảm giác như mình lại được sống thêm một ngày nữa."
"Nhưng cũng hết cách, dẫu rất khổ sở, dẫu biết rõ hồ cá này không yên ổn, nhưng ba mạ già cần tiền chữa bệnh, con cái đi học cũng cần tiền. Vợ mua thức ăn làm cơm, cũng cần tiền. Người sống ở đời có những chuyện dù sợ cũng vẫn phải làm!"
Lời của anh Hoàng lời nói được rất nhiều người đồng cảm, như anh Ngô vậy.
Sống ở Kim Long Hồ có sợ không?
Sợ chứ, chắc cả ngày lẫn đêm đều ăn không ngủ không yên.
Nhưng hắn có thể từ bỏ ngôi nhà ở Kim Long Hồ sao?
Không có khả năng, khổ cực phấn đấu rất nhiều năm mới mua nổi nhà, đừng nói trong tiểu khu có ma, dù trong nhà của hắn có ma, thì lúc nên trở về hắn vẫn phải về.
Tiếng bước chân của anh Hoàng truyền vào trong room livestream, âm thanh vẫn đứt quảng như trước, cũng may lúc này đây anh ta dùng 5G để gọi, cho nên dù sẽ có tạp âm nhưng không đến mức đột nhiên mất tín hiệu.
Tiếng bước chân còn có tiếng thở dốc của anh Hoàng đều rất rõ ràng, Quế Châu nhiều núi, hồ nuôi cá ở giữa một khe núi.
Cái hồ này rất lớn, anh Hoàng đã đầu từ vào cái hồ cá này mấy trăm ngàn tệ. Nghĩ đến ngày những con cá bột này to mọng rồi bán đi lấy tiền, có thể mua cho vợ con một ngôi nhà mới, đưa ba mạ đi Thượng Hải hoặc là nhưng thành phố lớn kiểm tra thân thể một lần.
"Hồ nuôi cá chỉ cách nhà của tôi vài dặm, bất quá phải đi đường núi. Địa hình ở bên này nổi tiếng có rất nhiều núi, khó tránh phải đi đường núi. Hơn nữa ở chỗ của chúng tôi có tập tục mai táng riêng, những người sau khi qua đời nếu như không tới ngày thì không được chôn cất, thế cho khi đi đường vào ban đêm vẫn có thể thấy những chiếc quan tài được đặt trên núi!"
Anh Hoàng cười nói, có không ít người trong room livestream đều phát biểu tượng Like, đều khen: “Anh Hoàng thật mạnh mẽ nha, nếu là bọn tôi đang đêm mà nhìn thấy quan tài chắc sẽ bị doạ chết khiếp?"
"Nhưng chỗ chúng tôi cũng đã cải cách việc mai táng, phần lớn người sau khi chết đều hoả táng. Cho nên dù nhìn thấy quan tài, nhưng thật ra trong quan tài cũng không còn thi thể, chỉ là đồng hài cốt. Ai, nghiệp chướng, sau khi chết bị đốt thành tro tàn. Nhất là khi nếu đó là người thân của mình, cái loại cảm giác thật quá tàn nhẫn."
Anh Hoàng là người giỏi ăn nói, dựa vào những lời vừa nãy là có thể cảm nhận được.
Nhưng Giang Dã không hề cảm thấy anh Hoàng đang nói nhảm, anh ta nói đến quan tài đặt ở trên núi.
Nếu chưa đến giờ tốt do thày bói phán, quan tài sẽ không được hạ táng. Nếu không thì là điềm xấu, Giang Dã đã từng đi qua vùng Quế Châu, nghe nói ở đó có người có đôi khi chọn thời gian hạ táng tới đơn vị năm.
Rốt cục, anh Hoàng sau khi thở hổn hển mấy cái, bước chân cũng ngừng lại.
Lúc này anh ta đang đứng ở một đỉnh núi, dõi mắt là có thể nhìn thấy hồ nuôi của cá nhà mình rồi.
Trăng Quế Châu đêm nay rất tròn, ánh trăng lấp lánh trên mặt hồ trông rất trữ tình.
Bất quá đối với anh Hoàng mà nói, anh ta không thích trăng tròn, bởi có quá nhiều thứ bị nhìn thấy. Lũ trộm cá thích nhất là những đêm trăng sáng như thế này, bởi vì vì trăng quá sáng, sẽ nhìn không rõ.
Còn nếu... giơ đèn pin, sẽ thành mục tiêu sống.
Anh Hoàng đứng ở đỉnh núi, ánh mắt vừa muốn vừa không nhìn về phía sườn đồi bên cạnh.
Thân thể của anh ta bỗng dưng run lên hai cái, sau đó lộ vẻ tức giận nói: “Smartphone của tôi chỉ có mấy trăm tệ, chụp ảnh không rõ nét, nếu không thật sự muốn kết nối video với streamer."
Nghe được lời này của anh Hoàng, Giang Dã đáp: “Cứ kết nối video đi, còn về vấn đề độ nét room livestream sẽ hỗ trợ điều chỉnh, độ pixel của cam smartphone đương nhiên cũngsẽ có ảnh hưởng."
"A? Cái kia... thôi bỏ đi, cứ nói chuyện là được, gọi video tốn lưu lượng lắm."
"Chuyện nhỏ, tối nay tất cả lưu lượng room livestream sẽ do anh bao! 1G không đủ thì 10G, 10G không đủ nữa thì 100?Mất chút tiền cũng hơi tiếc, nhưng anh vẫn muốn biết rõ ràng câu chuyện!"
Có khán giả trong room livestream hào phóng nói, đây chính là cái gọi lấy khán giả dùng cho khán giả, Giang Dã cũng không đợi khán giả xuất thủ, tự mình chuyển cho anh Hoàng không ít lưu lượng.
Sau khi gửi yêu cầu chat video, một cửa sổ nhỏ hiện lên trong room livestream, một gương mặt trung niên xuất hiện.
Làn da hơi đen vàng, khi cười trông có chút lo lắng, nếp nhăn nơi hốc mắt khá rõ ràng.
Nhưng trong mắt ẩn giấu lo lắng và mất tự nhiên, dáng vẻ lại có vẻ rất hào hiệp, đàn ông đều như vậy. Mặc dù có đôi khi cảm thấy hoảng hốt và bất lực, nhưng vì là trụ cột của gia đình. Anh ta sẽ không tỏ ra yếu đuối, ngược lại còn giả làm kẻ dũng cảm.
Anh Hoàng nhìn vào room livestream, nhe hàm răng ố vàng vì hút thuốc chào hỏi Giang Dã và khán giả: “Hi, đây là lần đầu tiên tôi lên TV. Nè, mọi người đừng bắt bẻ tôi, tôi biết đây không phải là lên TV, nhưng cảm giác rất giống nha. Mà nè, mọi người nên chuẩn bị sẵn sàng đi nha, vừa rồi có người nói buổi tối nhìn quan tài rất đáng sợ, ngọn núi này cũng một chiếc quan tài."
"Quan tài chỗ bọn tôi có màu đen hồng. Thân ngắn hơi ngắn, có hình bầu, cũng không biết cái smartphone nát này có thể quay rõ hay không. Ôi được rồi, xem xong mọi người đừng có tung lên trên mạng nha, nên tôn trọng người chết một chút."
Xem ra dù anh Hoàng là nông dân, nhưng vẫn rất biết chuyện.
Khung hình dừng lại sau một lúc di chuyển.
Gần 6,000 khán giả trong room livestream đều nhìn vào màn hình, bọn họ thấy được ngôi mộ mà anh Hoàng đã kể, cũng thấy chiếc quan tài màu đen đặt trên bàn bát tiên.
Khán giả trong room livestream lúc này cũng rất vui mừng, kêu lên: “Chắc đây chính là người vừa gọi lúc sáng."
Giang Dã nghe điện thoại, hỏi: “Chào bạn, xin hỏi bạn có phải là người đã gọi cho tôi hồi sáng sao?"
"Đúng, là tôi gọi."
Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh, Giang Dã cũng thở phào một hơi: “Vậy sao đột nhiên lại cúp máy?"
"À, lúc gọi cho anh, tín hiệu wifi khá yếu, sau đó chẳng may smartphone lại hết điện, nên không xem live tiếp được nữa."
Nguyên nhân có vẻ là chuyện ngoài ý muốn, hợp tình hợp lý.
Giang Dã cười gật đầu: “Nếu bạn đã không sao, chúng tôi cũng yên tâm. Sáng nay hình như bạn có vẻ rất gấp, không ngại kể cho chúng tôi biết chuyện đã xảy ra với anh."
"Tốt, tôi vừa đi vừa kể vậy, tôi họ Hoàng, là thôn dân ở thành phố Thuận An. Tôi có một hồ nuôi cá ở hồ chứa nước Quân Sơn dưới quê, là một người nuôi cá."
"Hình như khẩu âm của bạn là của vùng Quế Châu, lúc này anh không ở nhà sao?"
Giang Dã hỏi, anh Hoàng bèn đáp: “Không có, giờ tôi đang đi về phía hồ nuôi cá, đang trên đường."
"Vậy được, Hoàng tiên sinh chờ anh đến rồi hồ nuôi cá, rồi chúng ta trò chuyện tiếp, dọc đường xin chú ý an toàn."
Giang Dã nghĩ lái xe ban đêm thật không dễ, chuẩn bị tạm thời ngắt cuộc gọi với anh Hoàng.
Nhưng hắn mới vừa nói xong, anh Hoàng đã vội nói: “Đừng, Streamer, ta cứ vừa đi vừa nói. Tôi biết ngài là cao nhân, tôi đã xem ngài giải quyết giải quyết 2 vụ việc đó rất tài tình, cho nên nếu ngài nói chuyện với tôi, tôi sẽ cảm thấy thoải mái hơn!"
Giang Dã bất đắc dĩ, nhưng đã nhận điện của anh Hoàng, đành phải để anh ta vừa đi vừa kể, chỉ là đêm hôm thế này mà anh Hoàng còn đang đi trên đường....
"Anh Hoàng, vừa đi vừa nói chuyện, anh có sợ không?"
"Sợ chứ, nhưng sợ cũng phải nói, nếu không nói, chuyện này sẽ mãi là cái dằm trong tim của tôi. Mỗi ngày đều đâm vào tim tôi một cái, mọi người không biết mỗi sáng sớm trông hồ cá nhìn lên bầu trời trong xanh thiệt hạnh phúc biết bao, cảm giác như mình lại được sống thêm một ngày nữa."
"Nhưng cũng hết cách, dẫu rất khổ sở, dẫu biết rõ hồ cá này không yên ổn, nhưng ba mạ già cần tiền chữa bệnh, con cái đi học cũng cần tiền. Vợ mua thức ăn làm cơm, cũng cần tiền. Người sống ở đời có những chuyện dù sợ cũng vẫn phải làm!"
Lời của anh Hoàng lời nói được rất nhiều người đồng cảm, như anh Ngô vậy.
Sống ở Kim Long Hồ có sợ không?
Sợ chứ, chắc cả ngày lẫn đêm đều ăn không ngủ không yên.
Nhưng hắn có thể từ bỏ ngôi nhà ở Kim Long Hồ sao?
Không có khả năng, khổ cực phấn đấu rất nhiều năm mới mua nổi nhà, đừng nói trong tiểu khu có ma, dù trong nhà của hắn có ma, thì lúc nên trở về hắn vẫn phải về.
Tiếng bước chân của anh Hoàng truyền vào trong room livestream, âm thanh vẫn đứt quảng như trước, cũng may lúc này đây anh ta dùng 5G để gọi, cho nên dù sẽ có tạp âm nhưng không đến mức đột nhiên mất tín hiệu.
Tiếng bước chân còn có tiếng thở dốc của anh Hoàng đều rất rõ ràng, Quế Châu nhiều núi, hồ nuôi cá ở giữa một khe núi.
Cái hồ này rất lớn, anh Hoàng đã đầu từ vào cái hồ cá này mấy trăm ngàn tệ. Nghĩ đến ngày những con cá bột này to mọng rồi bán đi lấy tiền, có thể mua cho vợ con một ngôi nhà mới, đưa ba mạ đi Thượng Hải hoặc là nhưng thành phố lớn kiểm tra thân thể một lần.
"Hồ nuôi cá chỉ cách nhà của tôi vài dặm, bất quá phải đi đường núi. Địa hình ở bên này nổi tiếng có rất nhiều núi, khó tránh phải đi đường núi. Hơn nữa ở chỗ của chúng tôi có tập tục mai táng riêng, những người sau khi qua đời nếu như không tới ngày thì không được chôn cất, thế cho khi đi đường vào ban đêm vẫn có thể thấy những chiếc quan tài được đặt trên núi!"
Anh Hoàng cười nói, có không ít người trong room livestream đều phát biểu tượng Like, đều khen: “Anh Hoàng thật mạnh mẽ nha, nếu là bọn tôi đang đêm mà nhìn thấy quan tài chắc sẽ bị doạ chết khiếp?"
"Nhưng chỗ chúng tôi cũng đã cải cách việc mai táng, phần lớn người sau khi chết đều hoả táng. Cho nên dù nhìn thấy quan tài, nhưng thật ra trong quan tài cũng không còn thi thể, chỉ là đồng hài cốt. Ai, nghiệp chướng, sau khi chết bị đốt thành tro tàn. Nhất là khi nếu đó là người thân của mình, cái loại cảm giác thật quá tàn nhẫn."
Anh Hoàng là người giỏi ăn nói, dựa vào những lời vừa nãy là có thể cảm nhận được.
Nhưng Giang Dã không hề cảm thấy anh Hoàng đang nói nhảm, anh ta nói đến quan tài đặt ở trên núi.
Nếu chưa đến giờ tốt do thày bói phán, quan tài sẽ không được hạ táng. Nếu không thì là điềm xấu, Giang Dã đã từng đi qua vùng Quế Châu, nghe nói ở đó có người có đôi khi chọn thời gian hạ táng tới đơn vị năm.
Rốt cục, anh Hoàng sau khi thở hổn hển mấy cái, bước chân cũng ngừng lại.
Lúc này anh ta đang đứng ở một đỉnh núi, dõi mắt là có thể nhìn thấy hồ nuôi của cá nhà mình rồi.
Trăng Quế Châu đêm nay rất tròn, ánh trăng lấp lánh trên mặt hồ trông rất trữ tình.
Bất quá đối với anh Hoàng mà nói, anh ta không thích trăng tròn, bởi có quá nhiều thứ bị nhìn thấy. Lũ trộm cá thích nhất là những đêm trăng sáng như thế này, bởi vì vì trăng quá sáng, sẽ nhìn không rõ.
Còn nếu... giơ đèn pin, sẽ thành mục tiêu sống.
Anh Hoàng đứng ở đỉnh núi, ánh mắt vừa muốn vừa không nhìn về phía sườn đồi bên cạnh.
Thân thể của anh ta bỗng dưng run lên hai cái, sau đó lộ vẻ tức giận nói: “Smartphone của tôi chỉ có mấy trăm tệ, chụp ảnh không rõ nét, nếu không thật sự muốn kết nối video với streamer."
Nghe được lời này của anh Hoàng, Giang Dã đáp: “Cứ kết nối video đi, còn về vấn đề độ nét room livestream sẽ hỗ trợ điều chỉnh, độ pixel của cam smartphone đương nhiên cũngsẽ có ảnh hưởng."
"A? Cái kia... thôi bỏ đi, cứ nói chuyện là được, gọi video tốn lưu lượng lắm."
"Chuyện nhỏ, tối nay tất cả lưu lượng room livestream sẽ do anh bao! 1G không đủ thì 10G, 10G không đủ nữa thì 100?Mất chút tiền cũng hơi tiếc, nhưng anh vẫn muốn biết rõ ràng câu chuyện!"
Có khán giả trong room livestream hào phóng nói, đây chính là cái gọi lấy khán giả dùng cho khán giả, Giang Dã cũng không đợi khán giả xuất thủ, tự mình chuyển cho anh Hoàng không ít lưu lượng.
Sau khi gửi yêu cầu chat video, một cửa sổ nhỏ hiện lên trong room livestream, một gương mặt trung niên xuất hiện.
Làn da hơi đen vàng, khi cười trông có chút lo lắng, nếp nhăn nơi hốc mắt khá rõ ràng.
Nhưng trong mắt ẩn giấu lo lắng và mất tự nhiên, dáng vẻ lại có vẻ rất hào hiệp, đàn ông đều như vậy. Mặc dù có đôi khi cảm thấy hoảng hốt và bất lực, nhưng vì là trụ cột của gia đình. Anh ta sẽ không tỏ ra yếu đuối, ngược lại còn giả làm kẻ dũng cảm.
Anh Hoàng nhìn vào room livestream, nhe hàm răng ố vàng vì hút thuốc chào hỏi Giang Dã và khán giả: “Hi, đây là lần đầu tiên tôi lên TV. Nè, mọi người đừng bắt bẻ tôi, tôi biết đây không phải là lên TV, nhưng cảm giác rất giống nha. Mà nè, mọi người nên chuẩn bị sẵn sàng đi nha, vừa rồi có người nói buổi tối nhìn quan tài rất đáng sợ, ngọn núi này cũng một chiếc quan tài."
"Quan tài chỗ bọn tôi có màu đen hồng. Thân ngắn hơi ngắn, có hình bầu, cũng không biết cái smartphone nát này có thể quay rõ hay không. Ôi được rồi, xem xong mọi người đừng có tung lên trên mạng nha, nên tôn trọng người chết một chút."
Xem ra dù anh Hoàng là nông dân, nhưng vẫn rất biết chuyện.
Khung hình dừng lại sau một lúc di chuyển.
Gần 6,000 khán giả trong room livestream đều nhìn vào màn hình, bọn họ thấy được ngôi mộ mà anh Hoàng đã kể, cũng thấy chiếc quan tài màu đen đặt trên bàn bát tiên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook