Streamer cung thủ thiên tài
Chapter 31: Lựa Chọn (1)

Chẳng trách giọng nói lại nhẹ nhàng như vậy.

 

Danh tính của người chỉ huy mặc giáp vàng không ai khác chính là nữ anh hùng thứ hai của trò chơi, Rosenita.

 

— Ồ, cô ấy lại xuất hiện như vậy trong diễn biến này.

 

— Chắc chắn là Rosenita hơn Emilia rồi.

 

— Tránh ra đi Emilia.

 

— Đệch, tôi thích Emilia...

 

Sang-Hyeon có thể nói rằng Rosenita là một cá nhân ấn tượng ngay cả khi chưa từng chơi game trước đó.

 

'Đáng kinh ngạc.'

 

Mô hình trò chơi của cô ấy trông khác với những người khác. Có vẻ như các nhà phát triển đã quan tâm đến cô ấy nhiều hơn Emilia.

 

Cô có ánh mắt sắc bén với phong thái điềm tĩnh, bộ giáp tôn lên vẻ nữ tính và đôi mắt lấp lánh nguy hiểm cuốn hút người ta vào sâu thẳm tâm hồn.

 

Sự duyên dáng trong lời nói và cử động của cô đã làm tăng thêm sức quyến rũ không thể cưỡng lại của cô và khiến những người xem xung quanh cô bất lực. Các hiệp sĩ của Emilia bị vẻ đẹp của Rosenita hớp hồn đến mức không thể rời mắt khỏi cô.

 

Rosenita chưa làm gì khác ngoài việc cởi mũ bảo hiểm. Các hiệp sĩ đã phải lòng cô ấy và thua trước vẻ đẹp của cô ấy. Người duy nhất có thể đối đầu trực diện với cô ấy là Almond. Lựa chọn nằm ở chỗ anh có nên tiếp tục trung thành với Emilia hay chiều theo những ham muốn trước mắt của mình.

 

[1. Thật vinh dự cho bạn khi nhận ra tiềm năng của tôi.]

 

[2. Tôi vẫn trung thành dù là lính đánh thuê.]

 

Hai lựa chọn hiện ra trước mặt anh. Sớm hay muộn anh ta cũng sẽ trở thành đồng minh của Rosenita nếu chọn người đầu tiên.

 

‘Không phải mình đã ở với Emilia bảy ngày rồi sao?’

 

Sang-Hyeon lần đầu tiên cảm thấy lạc lõng và bối rối trong trò chơi này. Anh đã dành quá nhiều thời gian cho Emilia để phản bội cô bây giờ.

 

Đúng là cô ấy chỉ là một nhân vật trong trò chơi điện tử và bảy ngày trong trò chơi không bằng bảy ngày thực.

 

'Tuy nhiên... tôi ngày càng gắn bó...'

 

Anh đã hộ tống Emilia trên xe ngựa của cô ấy, đánh bại bọn cướp và yêu tinh, đồng thời cũng giúp đỡ những người nông dân. Anh nhớ lại đôi má của Emilia đỏ bừng vì lời nói dối rõ ràng và dễ thương của cô. Đôi mắt trong sáng, chính trực và trong sáng của cô ấy...

 

'Ugh...'

 

Sang-Hyeon đã trải qua tất cả những sự kiện này với tư cách là Almond. Cảm giác vật lý và mùi hương có cảm giác chân thực mặc dù đây là một trò chơi điện tử.

 

— Đó phải là Emilia, không cần thắc mắc.

 

- Hãy bỏ phiếu cho nó!

 

— Cậu định phản bội Emilia?!

 

– Rõ ràng là Rosenita.

 

– Rosenita bỏ tay xuống.

 

- Bọn mọt sách này.

 

— 111111111111

 

— 2222222! Nhấn phím 2!

 

Lựa chọn đầu tiên là Rosenita và lựa chọn thứ hai đại diện cho Emilia.

 

Cuộc trò chuyện tràn ngập 1 giây so với 2 giây. Tốc độ trò chuyện khiến người ta khó tin rằng có tới một đến hai nghìn người đang xem.

 

“Anh định để tôi đứng chờ như thế này à?”

 

Rosenita cau mày và nghiêng đầu. Đoạn hội thoại tự động của cô phát ra khi thời gian trôi qua, nhưng Sang-Hyeon vẫn nao núng. Rosenita cảm thấy mình như một nhân vật sống.

 

– Ồhhh!

 

- Rosenita, có em!

 

— Tôi sẽ chọn số 1. Xin lỗi, Emilia!

 

— Không, vẫn là Emilia.

 

— Loại bỏ Emilia? KHÔNG!

 

Người xem đứng về phía Rosenita nhiều hơn một chút sau cuộc đối thoại của cô, nhưng cuộc đua giữa họ vẫn diễn ra khá sít sao.

 

Almond suy nghĩ một lúc. Sau đó anh đã đưa ra quyết định của mình.

 

“Tôi sẽ kết thúc buổi phát sóng ngày hôm nay tại đây. Hôm nay tôi đã chơi rất nhiều.”

 

Anh quyết định tắt stream của mình.

 

***

 

Almond đã tắt kênh của mình một cách không thương tiếc.

 

- Cậu là loại người gì vậy!?

 

- Tên khốn này...

 

- Chết tiệt, thật là một kẻ phá đám.

 

- Có vẻ như anh ấy đang chờ đợi điều này.

 

— Tên khốn...

 

Một số khán giả vẫn như những bóng ma trong bóng tối phát sóng của Almond sau khi bị hành động tàn nhẫn của anh ta đè bẹp. Tuy nhiên, Almond không có ý định quay lại bất chấp sự hiện diện của họ.

 

Cuối cùng, họ quay trở lại cộng đồng của mình và truyền bá tin tức về các sự kiện ngày nay.

 

Những người hâm mộ nhiệt tình này luôn đến đầu tiên khi Almond bật luồng của anh ấy. Họ cũng rời đi cuối cùng và chửi bới khi buổi phát sóng của anh kết thúc. Đôi khi họ nói một cách thô bạo từ quan điểm của anh ấy, nhưng những người này cũng quảng cáo buổi phát trực tiếp của anh ấy miễn phí.

 

“Những người hâm mộ cuồng nhiệt… có khá nhiều người trong số họ,” Ju-Hyeok lẩm bẩm một mình khi gõ bàn phím.

 

“Buổi phát trực tiếp nhắm đến nam giới từ 20-30 tuổi, nhưng có vẻ như các fan nữ cũng trung thành không kém.”

 

Anh ấy đã phân tích dữ liệu của người xem sau buổi phát trực tiếp và cố gắng tìm ra hướng phát trực tiếp của họ. Họ đã thu hút những người hâm mộ trung thành ngay cả trước khi phát sóng và những người hâm mộ bình thường sau khi trò chơi bắt đầu.

 

Lượng fan nữ trung thành khá cao mặc dù đây là một trò chơi điện tử được phát sóng. Điều này có vẻ không phổ biến khi so sánh với các chương trình phát sóng trò chơi khác.

 

“Và phụ nữ cũng quyên góp nhiều nhất…”

 

Tỷ lệ nữ áp đảo với số tiền quyên góp khổng lồ. Họ chiếm 79% tổng doanh thu.

 

Tuy nhiên, tỷ lệ nam giới hiến tặng thường xuyên hơn là 64%.

 

“Dữ liệu này không đáng tin cậy vì Seo Ji-Ah đã quyên góp nhiều bằng tổng số tiền quyên góp của nam giới cộng lại.”

 

Ju-Hyeok hiện không thể xác định chính xác số tiền quyên góp. Họ đã đạt tới đẳng cấp của một công ty nhỏ nhưng tỷ lệ người xem và quyên góp vẫn ở mức thấp. Họ cần nhiều dữ liệu hơn để xây dựng.

 

“Nếu cứ như thế này thì trong trò chơi tiếp theo…”

 

Ju-Hyeok đã phân tích dữ liệu để chuẩn bị cho trò chơi tiếp theo sau Kingdom Age.

 

Kingdom Age là trò chơi hoàn hảo dành cho những người truyền phát muốn thể hiện kỹ năng của mình. Buổi phát sóng của Almond không thành công chỉ vì kỹ năng của anh ấy mà còn vì trò chơi anh ấy đã chọn. Sang-Hyeon đã tự mình làm rất tốt công việc của mình.

 

Tuy nhiên, Ju-Hyeok giờ đã trở thành người quản lý và nhà phân tích của anh ấy. Anh ấy thậm chí còn không chỉnh sửa video nên ít nhất anh ấy phải giúp chọn một trò chơi khác.

 

Anh ấy lướt qua các trò chơi mà Punk đã nhập vì họ sẽ sớm trở thành đối tác của nhau.

 

“Hmm…”

 

Ju-Hyeok phải tìm một trò chơi phù hợp với đối tượng nhân khẩu học của Sang-Hyeon và cũng cho phép Sang-Hyeon thể hiện kỹ năng của mình. Sẽ thật hoàn hảo nếu trò chơi đã phổ biến.

 

"Tôi nghĩ rằng điều này là tốt."

 

Anh ấy định bấm vào thứ anh ấy tìm thấy thì...

 

Thịch.

 

Cánh cửa phòng anh mở ra một cách thô bạo.

 

"Anh!"

 

"Tả ra!" Cha của Ju-Hyeok hét lên.

 

“!?”

 

Ju-Hyeok nhảy dựng lên vì ngạc nhiên và một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Nỗi sợ hãi này đã khắc sâu vào tâm trí anh khi còn nhỏ. Giọng anh theo bản năng trở nên yếu ớt trước mặt cha như con chó chảy nước dãi khi nghe tiếng chuông.

 

“Mày, mày nghĩ mày đang làm gì vậy?” Giọng điệu giận dữ nhắm vào không ai khác ngoài anh. Đôi mắt của cha anh tràn ngập ngọn lửa và ánh mắt tia laze chiếu vào Ju-Hyeok.

 

“Con chỉ đang nghỉ ngơi…”

 

“Mày có nghĩ đó là điều tao đang nói đến không?”

 

“...!”

 

Cơ thể Ju-Hyeok run lên. Anh ta tạo thành một nắm đấm, nhưng nó nhanh chóng tan vỡ.

 

“Tại sao lại nghỉ việc ở công ty?”

 

“…”

 

Làm sao anh có thể nói rằng nó không dành cho anh trong tình huống này? Nó chỉ giống như một cái cớ đối với cha anh, người luôn nói trong bàn ăn tối rằng khoảnh khắc kẻ thua cuộc đưa ra lý do, nó sẽ trở thành một cái cớ.

 

"Tại sao mày lại bỏ việc!!!" Sự tức giận trước việc cậu con trai ba mươi tuổi của ông đã bỏ việc gần như phát điên. Ông không thể chịu nổi khi nhìn huyết thống của mình thua người khác và bị trục xuất khỏi xã hội. Tốt nhất là chúng nên sẵn sàng chết vì nắm đấm của ông ta trước.

 

“Có lẽ nó muốn… chuyển đến một nơi khác.” mẹ của Ju-Hyeok xen vào.

 

“Tôi nghe nói nó đã nghỉ việc như thế nào, vì vậy đừng nói với tôi điều nhảm nhí đó.”

 

Miệng Ju-Hyeok vẫn im lặng. Sẽ không thể chuyển đi sau khi trút hết sự tức giận lên người quản lý khi anh ta nghỉ việc.

 

“Mày không quan tâm đến hình ảnh của cha chút nào sao? Giám đốc Han... haiz, sao cũng được. Ngày mai hãy bắt đầu ở công ty ta. Bắt đầu từ phía chỗ thấp nhất.”

 

"Bố! Đó....”

 

“Là gì!?"

 

'Vẫn còn điều gì muốn nói à?' Cái nhìn của bố dường như đã nói lên tất cả rồi.

 

Ju-Hyeok cảm thấy khó chịu đựng và vai anh run lên. Những ai biết Ju-Hyeok tự tin và vô tư sẽ ngạc nhiên khi thấy anh như thế này. Tuy nhiên, bên này cũng là một phần của anh ấy. Bóng tối chắc chắn sẽ hình thành ở bất cứ nơi nào có ánh sáng.

 

"Còn có điều gì muốn nói?"

 

“…”

 

Anh ấy có rất nhiều điều để nói, nhưng lại không có gì cùng một lúc. Cả hai đều dẫn đến kết quả như nhau trước mặt cha anh.

 

“Không…”

 

“Mày sẽ bắt đầu vào sáng mai. Đừng lười biếng và chuẩn bị học việc. Hãy đối xử tốt với mọi công nhân. Họ là xương thịt của công ty chúng ta. Và hãy luôn khiêm tốn.”

 

Ngày nào anh cũng nghe những lời đó.

 

“Dạ…”

 

Cha anh quay lại phòng làm việc.

 

“Ju-Hyeok…”

 

“Không sao đâu mẹ. Ngày mai con sẽ bắt đầu đi.”

 

“Được rồi, suy nghĩ tốt đấy. Ta có nên lấy cho con một ít trái cây không?”

 

“Không, hiện tại con muốn ở một mình.”

 

Thịch.

 

Ju-Hyeok mất hết sức lực khi đóng cửa lại và ngồi phịch xuống ghế.

 

"Haiz."

 

Mắt anh quay trở lại màn hình máy tính với số liệu thống kê mà anh cẩn thận thực hiện. Anh ấy đã trình bày rõ ràng dữ liệu anh ấy thu thập được bằng các biểu đồ và đồ thị về nhân khẩu học của họ.

 

'Video giới thiệu YouTube của Seo Ji-Ah, thiết kế kênh... Tất cả chỉ là một giấc mơ?'

 

“Đã quá lâu để có thể là một giấc mơ,” Ju-Hyeok thút thít khi nước mắt từ từ chảy xuống từ cằm.

 

Chỉ mới hơn một tuần trôi qua. Anh ấy chưa kiếm được bất kỳ lợi nhuận hay danh dự lớn nào từ công việc này, nhưng Ju-Hyeok cảm thấy được đầu tư và tràn đầy hy vọng.

 

“Phew…”

 

Có vẻ như bây giờ anh phải quét sạch tất cả những điều đó đi và coi đó là một giấc mơ đẹp.

 

***

 

Bzzt...

 

Sang-Hyeon thức dậy khi điện thoại của anh ấy reo vào sáng sớm. Anh ấy muốn ngủ vì anh ấy đã phát trực tiếp đến 4 giờ sáng đêm hôm trước.

 

“Haiz, giờ ông muốn gì…”

 

Sang-Hyeon đọc tên trên ID người gọi và nhấc máy. Giọng nói ở đầu bên kia lập tức khiến anh tỉnh giấc.

 

- Nè! Mở cửa!

 

Không chỉ qua điện thoại mà anh còn có thể nghe thấy giọng nói qua cửa sổ.

 

“Ông điên rồi à? Sáng sớm thế này ông làm gì ở đây vậy?”

 

"Xin lỗi ông."

 

Thịch.

 

Sang-Hyeon nhìn thấy những món đồ mà Ju-Hyeok đặt trên mặt đất và càng sốc hơn.

 

“Ông… bỏ nhà đi à?”

 

Ju-Hyeok mang theo một chiếc xe đẩy khổng lồ với một chiếc ba lô nhồi đầy đồ. Bất cứ ai cũng có thể thấy rằng anh ta đã bỏ nhà đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương