Spider
Chương 1

Buổi hoàng hôn kia Đàm Giám bị người chặn lại ở ngõ nhỏ sau trường học, một bàn tay trắng nõn giơ ra trước mặt y: “Mày có biết người này không?”

Đàm Giám ngỡ ngàng nhìn bức ảnh mà cái tay kia đang cầm, lắc đầu: “Không biết.”

“Đệch!!! Mày lặp lại lần nữa xem?”

Đàm Giám lại nhìn thoáng qua, vẻ mặt thận trọng, sau đó lại lắc đầu lần nữa: “Không biết.”

Cái tay kia trong nháy mắt nắm thành quyền, sau đó hướng vào mặt Đàm Giám mà đánh xuống: “Không biết? Tao cho mày biết, đây là bồ của tao! Từ nay về sau còn dám động tay động chân với hắn, ông đây phế mày!”

Đàm Giám không rõ, người này tại sao phải mang ảnh chụp cho y xem, sau đó lại động thủ đánh y, không đợi y hiểu rõ, trên người đã lại trúng vài quyền. Giãy dụa tránh né, vài người từ phía sau chạy đến không kịp thở nói: “Lão đại, đánh nhầm người rồi, người đào góc tường kia không phải hắn!”

Đầu óc Đàm Giám đang mê muội lại nghe người nói vậy, y hé mắt nhìn gương mặt trong tưởng tượng của y, hoàn toàn không giống: đôi mắt hẹp dài lãnh cảm, cái mũi duyên dáng, đôi môi hơi mỏng khẽ nhếch. Đàm Giám hoảng hốt nghĩ, người này nhìn đẹp trai thế, sao lại đánh người ác như vậy?

“Đệch!!! Lúc tao đánh mày sao mày không nói?” Người nọ nhăn mày, trừng mắt nhìn Đàm Giám.

…..

Đàm Giám nghĩ tôi biết nói thế nào? Ngay cả cậu vì sao đánh tôi tôi cũng không biết, tôi nói cái gì? Đánh đều đánh rồi, vậy cứ cho là xui xẻo.

Nhìn Đàm Giám người lắc lư đứng lên muốn đi, người nọ lưỡng lự ngăn cản y: “Mày đi đâu vậy?”

“Về nhà.” Còn có thể đi đâu được?

“Mày như vậy về nhà người trong nhà sẽ không mắng mày?” Khóe miệng nhếch lên, chính mình ra tay cũng đủ nặng rồi.

“Không biết.” Vẫn là trả lời một câu nửa sống nửa chết như vậy.

Người kia ngậm miệng không nói lời nào, vài người phía sau hắn vội vã gọi: “Lão đại, tên kia ra rồi, huynh đệ đã chặn hắn lại, lão đại có động thủ không?”

Đàm Giám nhặt chiếc cặp bị rơi trên mặt đất lên, khập khiễng bước đi. Y không nghĩ sẽ hỏi tên người này, y cũng không muốn lần sau tìm cơ hội đánh người này một trận cho hả giận, y cảm thấy không cần tự tìm phiền toái cho mình.

Huống hồ, thật sự y cũng không có thiên phú đánh nhau.

Người kia híp mắt nhìn Đàm Giám dời đi, tên này đủ khí phách, bị đánh oan uổng vậy không rên một tiếng, cũng không nhìn hắn cái nào liền bước đi, từ đầu tới cuối coi hắn như không tồn tại.

Mịa, quên hỏi thằng đấy tên gọi là gì rồi. Mãi đến khi Đàm Giám đi khuất tầm mắt hắn, người nọ mới hối tiếc giậm chân.

Sau khi ra khỏi ngõ nhỏ, Đàm Giám bắt đầu gọi di động.

“Hello….” Đầu kia truyền đến âm thanh lười biếng.

“Anh chửi con mẹ nó chứ mày Hạ Tiểu Xuyên, mày lại ở bên ngoài chọc đến ai rồi hả?” Đàm Giám chửi ầm lên, so với bộ dạng nhu nhược ngu ngốc vừa rồi hoàn toàn thay đổi “Vừa rồi ông đây thiếu chút nữa bị người phế.”

Giọng nói bên kia kinh ngạc một chút: “Đàm Giám anh làm sao vậy? Bị người đánh? Thằng nào làm???”

Đàm Giám hít sâu một hơi: “Anh không biết là ai, cậu có nghĩ tới ai không?”

“Là Trần Diệp ư? Gần đây tôi chọc hắn…. Hắn đánh anh? Chính mình động thủ hay tìm người đánh?” Hạ Tiểu Xuyên hổn hển rống lên.

“Được rồi, không có chuyện gì.”

“Không được! Tôi tìm người đánh lại hắn cho anh!”

“Cậu yên tĩnh một chút cho tôi! Tôi không muốn tìm phiền toái… Hắn không phải tới tìm tôi, hắn nhận lầm người.”

Hạ Tiểu Xuyên “Xì” một tiếng bật cười: “Đàm Giám, hắn cũng không tệ lắm phải không? Nhìn rất có hứng thú đấy!”

Đàm Giám trên mặt phát lạnh, lập tức cúp điện thoại, giơ tay vẫy một chiếc taxi, lên xe.

Về đến nhà, Hạ Tiểu Xuyên đã tắm rửa xong rồi, làm ổ trên ghế salon xem tivi, Đàm Giám từ trong phòng tìm một cái băng dán cá nhân dán trên khóe miệng, đi ra thì Hạ Tiểu Xuyên nhìn y một cái, sắc mặt biến đổi, cười nhạo nói: “Dán rồi hả? Thực không muốn tôi tìm người giáo huấn Trần Diệp một cái sao?”

“Cậu tạm thời đừng tìm phiền toái đến cho tôi là tốt rồi!” Đàm Giám không kiên nhẫn đáp lại một câu, Hạ Tiểu Xuyên hừ một tiếng, quay đầu sang chỗ khác tiếp tục xem ti vi. Tóc của cậu ướt sũng trên trán, đồ ngủ mặc lung tung trên người. Đàm Giám liếc mắt nhìn cậu- trong trí nhớ, Hạ Tiểu Xuyên chạy tới ở cùng anh lúc mới tròn 13 tuổi, cười mà như không nhìn anh nói: “Đàm Giám, cha tôi chạy trốn rồi, mẹ tôi nói tôi tới ở với anh.”

Mẹ Hạ Tiểu Xuyên là thím của y, cũng là vợ của chú ba. Vốn trong suy nghĩ Đàm Giám thím vẫn là một cô gái đoan trang hiền hậu điển hình, ai ngờ khi y vừa tốt nghiệp đại học về nhà mới biết được chú ba với thím ly hôn, chú ba vì hút thuốc phiện mà việc làm ăn ngày một xuống dốc, bỏ trốn rồi. Sau khi thím khóc lớn một hồi, giữ vững tinh thần, tìm kiếm tình yêu thứ hai, đi theo người nam nhân đó.

Trước khi đi đem Hạ Tiểu Xuyên vứt cho y.

“Thím không có cách nuôi nó, Đàm Giám, cháu cùng Tiểu Xuyên từ nhỏ cảm tình vốn tốt, thím giao nó lại cho cháu. Ông nội bà nội cháu không ngừng trông nom nó, cháu làm thầy giáo, giao nó cho cháu thím yên tâm – nó không nghe lời, cháu đánh nó mắng nó thím cũng không quản, nhưng tốt xấu gì cháu cũng để nó trước 18 tuổi đừng chạm vào con gái.”

Đàm Giám nhảy dựng lên muốn cự tuyệt, nhưng ánh mắt nhìn người phụ nữ kia vứt tới một phần bất động sản đã được chuyển nhượng cùng với sổ tiết kiệm 10 vạn tệ gửi ngân hàng, rút lại lời định nói.

Hạ Tiểu Xuyên đứng đằng sau mẹ cậu, trên mặt một chút biểu tình cũng không có.

Cuối cùng Đàm Giám nói: “Cháu trông nom nó đến khi học xong đại học sẽ để nó tự mưu sinh.”

Người phụ nữ cười rộ lên: “Chuyện đó tùy cháu, dù sao nó qua được kì thi kia hay không còn khó nói….. đừng để nó giống tên phụ thân khốn nạn của nó là được.”

Đàm Giám thở dài xoa xoa trán, Hạ Tiểu Xuyên hôm nay cũng đã 18 tuổi rồi, cậu lớn lên giống mẹ cậu, vẻ ngoài thanh tú đơn thuần, nhưng bên trong lại mười phần phản nghịch cùng quái đản, luôn trêu chọc, làm mọi chuyện rối tung hết lên khiến người khác tìm đến tận cửa, nam hay nữ đều có…. Vì vậy, nhớ tới lần đầu tiên thấy Hạ Tiểu Xuyên cùng một người con trai hôn môi, chính mình còn trợn mắt há mồm đứng đơ ở cửa phòng, ngược lại Hạ Tiểu Xuyên tùy tiện đuổi người con trai kia đi, sau đó chẳng hề để ý mà cười cười: “Lúc tôi 15 tuổi đã biết mình là tên biến thái rồi, anh kêu cái rắm á Đàm Giám!”

Khi đó Đàm Giám đã nghĩ mình thật là đần độn, còn cả ngạc nhiên, về sau cũng thành thói quen, y đối với Hạ Tiểu Xuyên cái gọi là phụ trách thì ra là cho cậu ăn, cho cậu mặc, cho cậu học hành, còn lại tất cả đều mặc kệ, cho nên dứt khoát từ đó về sau đối với việc Hạ Tiểu Xuyên mang đủ loại người về đều không phát hiện ra.

Dù sao phòng là mỗi người một phòng, sau khi về nhà y liền mở máy tính, âm thanh vặn mức to nhất, Hạ Tiểu Xuyên ở cách vách có phá hỏng phòng cũng không ảnh hưởng đến y.

Nhớ tới hồi nãy tự dưng lại bị người chặn đánh ở ngõ nhỏ, nội tâm Đàm Giám lại bắt đầu nén giận – cũng không phải là lo lắng thay Hạ Tiểu Xuyên, chỉ là trực giác cho thấy nam sinh đánh anh kia là một nhân vật lợi hại, dính vào loại người kia hẳn là không thoát ra được, không biết lần sau Hạ Tiểu Xuyên còn tìm phiền toái tới cho y nữa không – ngay sau đó liền vứt cặp sang một bên: “Cơm đâu?”

Hạ Tiểu Xuyên chỉ chỉ tủ lạnh, vẫn không chuyển mắt tiếp tục xem tivi.

“Cậu quay về sớm như vậy, sao không hâm nóng chứ?” Đàm Giám lấy đồ ăn thừa từ đêm hôm trước trong tủ lạnh ra, xông tới trước mặt Hạ Tiểu Xuyên, chỉ vào mũi cậu rít lên.

“Không biết dùng lò vi ba.” Hạ Tiểu Xuyên trả lời như đúng rồi.

Đàm Giám nghĩ tới mình thực sự nên giết cậu giết cậu rồi!!! Cái phế vật này, rõ ràng anh nuôi mày năm năm…. Con mịa nó chứ!!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương