Soul Screamers (Nữ Thần Báo Tử)
-
Quyển 1 - Chương 16
TAY TÔI BẤU CHẶT LẤY TAY ANH NASH. Anh liếc vội sang phía tôi và biến sắc. “Lại nữa hả em?’’ – anh thì thào hỏi, rồi cúi xuống ghé sát môi vào tai tôi nhưng tôi chỉ có thể gật đầu – “Là ai thế?’’
Tôi lắc lắc đầu, hơi thở càng lúc càng dồn dập. Tôi vẫn chưa tìm thấy người gây ra cái linh cảm ấy của mình. Ở đây đang có quá đông người và khoảng cách giữa mỗi người lại quá hẹp. Ai cũng đang mặc trang phục tối màu khiến tôi có cảm giác mọi người như đang đứng lồng ghép vào nhau, chồng chéo lên nhau. Tôi không thể phân biệt ai với ai đằng sau những bộ trang phục kia.
Bỗng dưng tôi quay ra nghi ngờ sự quyết tâm của chính mình. Nhỡ tôi không thể làm được điều đó? Nhỡ tôi không thể tìm ra nạn nhân, chứ chưa nói đến việc cứu sống bạn ấy…?
“OK, Kaylee, hãy thả lỏng” – Những lời thì thầm của anh tác động gần như ngay lập tức tới từng xúc tu cảm giác trên người tôi, trong khi các vòng xoáy trong mắt anh đang xoay chậm và đều, thể hiện rõ một nỗi sợ hãi – “Hãy nhìn thật chậm xung quanh em. Chúng ta có thể cứu được bạn ấy. Nhưng em cần phải tìm thấy bạn ấy trước đã.”
Tôi đã cố làm theo hướng dẫn của anh, nhưng cơn hoảng sợ trong tôi quá lớn, nó dập tắt mọi suy nghĩ và việc làm của tôi.
Anh Nash hình như cũng hiểu điều đó. Anh quay sang đối diện với tôi, mũi cách trán tôi có vài phân, và anh cúi xuống nhìn chòng chọc vào mắt tôi, hai tay nắm chặt lấy tay tôi. Đám đông ùn ùn đi vòng qua chúng tôi, giống như dòng nước đang chảy bỗng gặp hòn đá nhô lên đành phải tẽ sang hai bên. Cũng có vài người ngoái đầu nhìn nhưng không ai dừng lại – tôi không phải là cô gái duy nhất ở đây ngày hôm nay bị suy sụp tinh thần, nhiều người khác còn đang khóc to hơn tôi nhiều. Nhưng chỉ là lúc này thôi.
Tôi siết chặt quai hàm, chưa bao giờ khúc hát linh hồn lại thôi thúc trong tôi mạnh mẽ như lúc này. Tôi đưa mắt nhìn quanh đám đông, bỏ qua người lớn và phái nam, chỉ tập trung vào các cô gái trẻ. Cô bạn ấy đang ở rất gần tôi, tôi có thể cảm nhận được, và cô ấy sắp chết. Tôi không thể làm gì để ngăn cái chết đó xảy ra. Nhưng nếu tôi tìm thấy cô ấy kịp lúc, và nếu tôi thực sự làm được cái điều mà anh Nash đã nói, tôi có thể mang cô ấy trở lại. Chúng tôi có thể mang cô ấy trở lại.
Sau đó tất cả những gì chúng tôi cần quan tâm là làm sao để tránh được cơn thịnh nộ của gã thần chết nổi loạn đó.
Có thể đây chỉ là một sự trùng hợp, cũng có thể do bản năng của tình máu mủ ruột rà, mặc dù mối quan hệ giữa hai bọn tôi không được tốt cho lắm, nhưng ánh mắt của tôi đã vội đi tìm chị Sophie đầu tiên, để chắc chắn rằng chị ấy vẫn an toàn. Chị ấy đang đứng khóc sụt sùi với một nhóm bạn ở phía cuối phòng. Không một ai trong số đó khiến cho nỗi hoảng sợ của tôi tăng lên, hay bị bao phủ bởi lớp khói mờ. Nhóm chị Sophie vậy là đã an toàn.
Tiếp đó sự tập trung của tôi lại chuyển sang một nhóm nữ sinh khác – mà tôi đoán là học sinh năm thứ nhất. Nhìn đâu tôi cũng chỉ thấy bóng dáng các nữ sinh váy đen hoặc quần đen, và áo tối màu. Như thể người lớn và các nam sinh đều không tồn tại. Trong mắt tôi chỉ có các cô gái.
Nhưng những khuôn mặt ấy – tàn nhang, đầm đìa nước mắt, gầy gò, tròn trịa, nhợt nhạt, trắng trẻo và rám nắng – không hề gây ấn tượng với tôi. Không khiến cho ruột gan tôi phải quặn thắt lại.
Cuối cùng, sau một nỗ lực tìm kiếm không hiệu quả, tưởng chừng kéo dài đến vô tận, tôi quay sang tìm anh Nash. Quai hàm tôi đau buốt vì nghiến răng quá chặt, cổ họng tôi bỏng rát vì bị tiếng thét kia cào xé, còn móng tay tôi thì hằn sâu trên tay anh Nash. Tôi lắc lắc đầu, nước mắt lưng tròng. Cô bạn ấy vẫn đang ở đâu đó quanh đây – vì sự thôi thúc mạnh mẽ của tiếng thét trong tôi vẫn không hề thuyên giảm – nhưng tôi không thể tìm thấy bạn ấy.
“Thử lại đi em” – anh Nash bóp chặt lấy tay tôi – “Một lần nữa.” Tôi gật đầu và gồng mình nuốt cái âm thanh trong cổ họng đó xuống, cảm giác giống như đang phải nuốt từng mảnh thủy tinh vỡ. Và hậu quả của việc đè nén ấy thật khủng khiếp. Áp lực chèn lên lồng ngực và cổ họng tôi ngày càng mạnh, tôi đã nghĩ rằng nếu tôi không mau chóng giải thoát cho tiếng thét đó hay tránh thật xa khỏi đây, cơ thể tôi sớm muộn gì cũng sẽ bị xé toạc ra làm đôi.
Đầy tuyệt vọng, tôi đảo mắt nhìn qua vai anh Nash, nơi mọi người vẫn đang di chuyển chậm chạp ra ngoài cửa chính. Tất cả đều đang quay lưng về phía tôi, vì thế tôi không thể nhận ra ai vào với ai nếu chỉ nhìn từ đằng sau như thế này. Một cái đầu nhỏ nhắn, tóc xoăn, dài và đỏ rực. Hai cô gái với thân hình cao lớn, cùng có chung một kiểu tóc đen gợn sóng. Một cô nàng tóc nâu, người thẳng đuột như cái thước kẻ. Cô ấy vừa quay đầu lại và tôi nhìn thấy khuôn mặt của cô ấy, nhưng cơn hoảng sợ của tôi không hề tăng lên.
Và rồi ánh mắt tôi bắt gặp một cái đầu khác – một cô bạn tóc vàng, cách tôi khoảng bốn đến năm mét. Người bạn ấy tối đen từ đầu tới chân, nhưng không phải vì đang đứng lẫn cùng những người mặc đồ đen khác, mà bởi vì bóng tối đang bao trùm lấy toàn thân bạn ấy. Ngay khi ánh mắt tôi đang tìm thấy cô bạn đó, cổ họng tôi lập tức giật liên hồi, tiếng khóc bên trong lồng lộn cào cấu đòi ra. Tôi cảm thấy hụt hơi và khó thở vô cùng, nhưng lại sợ nếu mở miệng ra lúc này, tiếng thét tôi đang gắng sức kìm nén nãy giờ sẽ thoát ra mất. Cô bạn đó cao ráo, có thân hình hấp dẫn, tóc dài ngang lưng. Nếu cô bạn ấy buộc tóc cao lên, chắc tôi đã nghĩ đó là Emma.
Nhưng dù là ai đi chăng nữa thì cô bạn ấy cũng sắp phải chết.
Tôi không thể mở miệng báo cho anh Nash, vì thế tôi chỉ còn cách siết thật chặt lấy tay anh. Anh định buông tay tôi ra nhưng rồi dường như chợt hiểu ra vấn đề. Hai mắt anh mở to, môi mím chặt lại đầy quyết tâm.
“Ở đâu?” – anh vội vã hỏi tôi – “Là ai thế em?”
Sau một hồi vật lộn để kìm nén tiếng thét chết người kia, cơ thể tôi giờ đã quá đuối sức, và tôi chỉ có thể hất đầu ra hiệu về phía cô gái tóc vàng kia cho anh Nash. Nhưng cũng không giúp được gì mấy bởi trước mặt chúng tôi đang có ít nhất 50 người, hơn một nửa trong số đó là những cô gái trẻ.
“Chỉ cho anh đi” – anh buông một bên tay trái của tôi ra, và vẫn nắm chặt lấy cái tay còn lại – “Em có đi được không?”
Tôi gật đầu nhưng không dám chắc là mình có đi được thật không. Đầu tôi vang vọng những tiếng thét vô thanh, hai chân tôi lảo đảo, tay còn lại níu chặt lấy không khí. Một tiếng thút thít vang lên và khúc hát bắt đầu lọt qua khỏi đôi môi đang mím chặt của tôi. Cùng với đó là bóng tôi cùng bức màn lọc màu xám quen thuộc rủ xuống, che khuất tầm nhìn của tôi. Cả thế giới như đang vây chặt lấy tôi, trong khi một thứ gì đó khác – những hình dạng dị thường và một thế giới không ai khác có thể nhìn thấy – dường như vừa mở ra trước mắt tôi.
Anh Nash đẩy tôi lên phía trước. Tôi loạng choạng và chẳng may buột há miệng ra để thở. Nhưng anh Nash đã nhanh chóng đỡ lấy tôi và tôi vội vàng ngậm chặt miệng lại, đến nỗi cắn cả vào lưỡi trong nỗ lực kìm hãm lại tiếng thét kia. Máu bắt đầu chảy ra miệng tôi, nhưng chính cái đau ấy lại khiến cho đầu óc tôi tỉnh táo. Tầm nhìn của tôi lại trở về như bình thường.
Chúng tôi dò dẫm từng bước theo những cái lắc và gật của tôi. Chỉ mất có 12 bước chân – tôi vừa đi vừa đếm để giữ tập trung – và cô bạn tóc vàng kia đã nằm trong tầm với của tôi. Cô ấy đang phải đứng lại để chờ cho đám đông phía trước đi bớt. Tôi dừng lại và hất đầu ra hiệu cho anh Nash.
Mặt anh biến sắc và càng ngày càng tái nhợt đi. Phải mất vài giây sau anh ấy mới khó nhọc thốt ra được một câu, giọng khản đặc. “Em có chắc không?” Tôi lại gật đầu, và có cảm giác như quai hàm của mình sắp nứt ra tới nơi rồi, vì phải kìm nén tiếng khóc kia quá lâu. Tôi chắc chắn. Đây chính là nạn nhân tiếp theo.
Anh Nash hơi rướn người ra phía trước, bàn tay anh run run xuyên qua bóng râm kỳ quái kia và anh nhìn tôi như để xác nhận lại thêm một lần nữa, trước khi đặt tay lên vai phải của cô gái đó.
Cô ấy quay lại và trái tim tôi ngừng đập.
Emma.
Cậu ấy đã xõa tóc ra và len lên trước bọn tôi, trong khi tôi rớt lại phía sau, chiến đấu với cơn hoảng sợ.
Tôi cần phải thở, cần phải lấp đầy không khí cho hai lá phổi, trong khi hai hàm răng vẫn phải cắn thật chặt. Và một lần nữa, tầm nhìn của tôi lại tối sẫm lại. Nhòe đi. Một lớp khói mờ, bụi bặm và kỳ quái che phủ lên mọi thứ trước mắt tôi, khiến cho tôi có cảm giác như đang nhìn thế giới qua một màn sương mỏng, không màu.
Emma nhìn chằm chằm về phía tôi, qua chính cái bóng râm đang bao trùm lấy toàn thân cậu ấy – mà chỉ mình tôi thấy được. Cậu ấy đã đoán được chuyện gì đang xảy ra, nhưng lại không biết phần quan trọng nhất. “Chuyện đó lại xảy ra, đúng không?” – Emma thì thào hỏi, quàng tay ôm lấy cái tay còn lại của tôi – “Là ai thế? Cậu đã biết là ai chưa?”
Tôi gật đầu, và chớp chớp mắt, hai dòng lệ nóng hổi tuôn trào trên má. Một bạn trai cùng lớp sinh học với tôi vừa đi sượt qua người Emma, xuyên qua bóng râm của cậu ấy mà không mảy may cảm nhận được điều gì khác lạ. Xung quanh chúng tôi, các bạn học sinh và phụ huynh đang từ từ di chuyển ra phía cửa chính. Không một ai ý thức được về sự hiện diện của Cõi m trong những cái bóng mà họ vừa đi xuyên qua.
Một cái gì đó vừa vụt qua trước mắt tôi. Một cái gì đó rất to, rất tối và rất nhanh. Trái tim tôi như đang bị ai đó bóp nghẹt. Lồng ngực tôi siết chặt lại. Tôi vội lia mắt nhìn theo cái bóng đó, nhưng nó đã biến mất trước cả khi tôi kịp nhìn thấy. Nó xuyên qua đám đông một cách dễ dàng mà không đụng phải bất kỳ ai. Nhưng cái cách nó di chuyển không giống với bất kỳ loài sinh vật nào tôi từng thấy, vừa uyển chuyển vừa không cân đối và vô cùng kỳ dị, như thể do nó có quá nhiều chân. Hoặc cũng có thể là quá ít.
Và không ai khác ngoài tôi nhìn thấy được nó.
Tôi nhắm nghiền mắt lại vì kinh hãi. Trí óc tôi đang phản ứng lại với những gì tôi vừa nhìn thấy. Tôi biết bên ngoài kia có nhiều giống loài khác. Tôi đã được cảnh báo. Tôi thậm chí trước đây cũng đã từng nhìn thoáng qua. Nhưng như thế này thì quả là quá sức tưởng tượng của tôi. Một dòng âm thanh nho nhỏ khẽ thoát ra khỏi cái cổ họng đang bị bít chặt kín của tôi!
“Chúng ta phải đợi đã” – anh Nash thì thào, và tôi mở trừng mắt ra. Sự tập trung của tôi lúc này đã quay trở lại với Emma và vấn đề quan trọng cần giải quyết trước mắt. Nhưng hình ảnh của cái hình thù méo mó kỳ dị kia vẫn cứ lởn vởn trong đầu tôi, mang lại cho tôi một cảm giác bất an – “Bạn ấy phải chết trước khi chúng ta có thể đưa bạn ấy trở lại. Việc cất tiếng hát quá sớm sẽ chỉ khiến em hao phí năng lượng của mình thôi.”
Không. Tôi lắc đầu quầy quậy, không muốn chấp nhận sự thật mà tôi vốn đã biết từ lâu. Tôi không thể để Emma chết. Tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra với cậu ấy. Nhưng tôi lại không thể làm gì để ngăn nó lại, và chúng tôi đều hiểu rõ điều đó. Ngoại trừ Emma.
“Hả?” – Emma hết nhìn tôi lại quay sang nhìn anh Nash, trán nhăn tít lại vì bối rối – “Anh ấy đang nói cái gì thế?”
Mồ hôi túa ra ướt đẫm lòng bàn tay, lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy mừng vì không thể mở miệng nói chuyện. Tôi nuốt nước bọt, cổ họng như bị bít chặt bởi tiếng thét đang gào rú bên trong cơ thể tôi. Làn khói xám khi nãy càng lúc càng tối sẫm lại nhưng không dày đặc hơn. Tôi có thể nhìn xuyên qua nó một cách dễ dàng, có điều chính cái màu xám xịt ấy khiến mọi thứ trong mắt tôi bỗng trở nên vẩn đục, như thể toàn bộ căn phòng thể dục đang bị bao phủ bởi bức màn sương mờ. Tôi vẫn ý thức được rất rõ từng chuyển động đang diễn ra trong phòng.
Thời khắc đó, tôi sẵn sang đánh đổi mọi thứ miễn sao có thể mở miệng nói chuyện, không phải chỉ để cảnh báo cho Emma – bởi vì đó là điều hiển nhiên cần phải làm – mà còn để hỏi anh Nash xem chuyện động trời gì đang xảy ra thế này. Anh ấy có thấy những gì tôi đang thấy hay không? Và điều quan trọng hơn là, liệu bọn họ có nhìn thấy tụi tôi hay không?
Đầu tôi quay mòng mòng, mắt tôi đảo quanh tìm kiếm, nhưng vẫn không sao bắt kịp được với cái chuyển động kia. Tôi quay ngoắt đầu sang phía đối diện, chăm chăm chờ đợi một sự chuyển động mới. Quai hàm tôi đau buốt, đầu tôi đau như búa bổ, tiếng than ai oán đang dâng trào trong cổ họng giờ đã phát ra thành những tiếng kêu ú ớ. Mấy người đứng gần đấy quay sang nhìn tôi nhưng rồi lại quay đi khi anh Nash ôm chặt tôi vào lòng, kéo đầu tôi gục xuống vai anh, như thể đang an ủi dỗ danh tôi. Và xét trên một góc độ nào đó thì đúng là anh ấy đang an ủi tôi thật mà.
“Kaylee, không được” – anh thì thào vào tóc tôi, nhưng lần này sức ảnh hưởng của anh hầu như không thể giúp được gì cho tôi. Sự thôi thúc muốn cất tiếng hát trong tôi quá lớn, cái chết lại đang tới quá nhanh – từ đằng xa tôi thấy Emma đang đứng ngẩn mặt ra nhìn chúng tôi, toàn thân vẫn đang bị bao bọc bởi bóng tối đang ngày càng dày đặc – “Đừng nhìn vào chúng.”
Anh ấy cũng có thể nhìn thấy bọn họ sao?
“Hãy tập trung để kìm nén nó lại” – anh Nash nói – “Tiếng khóc của em đang xuyên qua cái khe hở, nhưng anh nghĩ là chúng chưa thể nhìn thấy chúng ta đâu. Chúng sẽ thấy khi em cất tiếng hát, nhưng chúng không có mặt ở đây cạnh chúng ta, cho dù trông chúng có hình dạng như thế nào đi chăng nữa.”
Kẽ hở á? Kẽ hở giữa cái gì với cái gì? Giữa thế giới của chúng tôi với Cõi m chăng? Không ổn. Không ổn một tẹo nào…
Tôi nghiêng người ra cố nhìn vào mắt anh để tìm ra câu trả lời nhưng chẳng thấy gì hết. Có thể vì tôi chưa hỏi đúng câu hỏi chăng?
Thôi được. Tôi sẽ cố gắng hết sức để không chú ý tới cái màn khói xám đó nữa. Nhưng còn gã thần chết thì sao? Nếu Emma sắp phải chết – cho dù là tạm thời đi chăng nữa – tôi sẽ không để cho cái chết của cậu ấy trở nên vô nghĩa.
Tôi nhìn về phía Emma để lấy thêm can đảm, trái tim tôi như muốn vỡ vụn khi chứng kiến nỗi lo lắng đang hiện rõ trên mặt cô bạn thân, và rồi tôi gồng mình nuốt ngược trở lại tiếng thét đang chỉ chực trào ra khỏi miệng tôi.
Như một phép màu, anh Nash đã đọc được suy nghĩ vừa rồi của tôi.
“Em không thể nhìn thấy anh ta trừ phi anh ta muốn bị em nhìn thấy” – anh Nash nhẹ nhàng bước tới thì thào lên trán tôi. Từng lời nói và sức ảnh hưởng của anh lên tôi khiến cho cơn hoảng sợ tạm dịu xuống một chút. Không đủ để tôi có thể thấy thoải mái nhưng đủ để tôi tiếp tục kìm nén thêm vài giây nữa – “Và anh dám cá là anh ta chưa muốn bị nhìn thấy. Em phải đợi thôi. Hãy cố gắng nhịn thêm một chút nữa nhé.”
“Chuyện gì thế?” – Emma nắm lấy tay tôi để thu hút sự chú ý của tôi – “Không thể nhìn thấy ai cơ? Ở đâu…”
Và rồi chưa kịp nói hết câu, cậu ấy đổ sụp xuống.
Emma ngã xuống, hai tay vẫn đang nắm lấy tay tôi. Đầu cậu ấy va phải người đằng sau, làm cậu bạn kia loạng choạng cũng xuýt bị ngã theo. Toàn thân tôi đổ nhào ra phía trước, nước mắt rơi lã chã. Tay anh Nash bị kéo tuột ra khỏi tay tôi, khi hai đầu gối tôi đập xuống sàn nhà. Mắt Emma mở to, nhìn vào hư vô, những cánh cửa sổ vào linh hồn cậu ấy đang mở rộng, mặc dù ngoài tôi ra không ai có thể nhìn thấy được điều đó.
“Kaylee!” – anh Nash ngồi thụp xuống sàn, nhìn tôi với ánh mắt cầu khẩn, trong khi mọi người đứng xung quanh đang há hốc miệng, trợn tròn mắt quay ra nhìn.
Tôi gần như không nghe thấy tiếng anh Nash nói gì. Tôi cũng không còn chú ý tới việc cái chuyển động kỳ quái kia đang quay trở lại. Tôi không thể nghĩ về bất cứ chuyện gì khác, ngoài Emma. Cậu ấy đang nằm ở đó, không cử động, và mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà.
“Hãy thả nó ra đi, Kaylee! Hãy cất tiếng hát cho Emma. Hãy gọi linh hồn của cô ấy cho đến khi em có thể nhìn thấy nó. Và hãy giữ nó lại càng lâu càng tốt.”
Tôi nhìn xuống Emma, ngay cả khi chết trông cậu ấy vẫn rất xinh đẹp. Các ngón tay của cậu ấy vẫn còn đang ấm trong tay tôi. Mái tóc vàng xõa trên vai, chạm vào tay tôi vô cùng mềm mại. Tôi ngửa đầu ra sau và há miệng ra.
Và rồi tôi thét lên.
Tiếng thét ấy trút ra khỏi người tôi như một dòng nước lũ chảy siết của những tạp âm chói tai xù xì gai góc làm trầy xước cổ họng tôi, và nó rút cạn toàn bộ sinh khí trong cơ thể tôi từ gót chân lên tới đỉnh đầu. Một sự đau đớn không khác gì địa ngục. Nhưng vượt trên cả nỗi đau về thể xác ấy, tôi lại thấy nhẹ nhõm khi không còn phải chất chứa trong người cái tiếng khóc om sòm khủng khiếp và nỗi buồn đến xé ruột gan vì vừa mất đi người bạn thân nhất. Người chị em họ đáng ra tôi nên có. Người bạn gái tâm tình. Người bạn tri kỷ của cuộc đời tôi.
Cả căn phòng đột nhiên im lặng như tờ. Mọi người đứng sững hết cả lại, quay ra nhìn ba người bọn tôi, ai nấy đều đang đưa tay lên bịt tai và nhăn mặt vì đau đớn. Có một bạn gái đang hét – tôi biết bởi vì miệng bạn ấy đang há ra, chứ tôi không thể nghe thấy gì nữa cái âm thanh quá lớn đang phát ra từ chính miệng mình như thế này.
Và rồi trước khi tôi kịp định thần ra những ánh mắt đang sửng sốt nhìn mình kia, cả thế giới bỗng như dịch chuyển.
Màn sương mờ xám xịt vây quanh lấy tôi, bao trùm lên tất cả mọi thứ, có điều tôi chỉ có thể cảm nhận chứ không thể sờ vào nó. Các sinh vật kỳ dị với những hình dạng méo mó mà tôi không thể nhìn thấy lúc nãy, đột nhiên xuất hiện ở khắp mọi nơi, chồng chéo vào với đám đông học sinh phụ huynh. Chúng có màu xám xịt, như thể đã bị màn sương mù kia hút cạn màu sắc, và có gì đó rất xa cách, giống như tôi đang quan sát chúng từ một tấm kính không màu, không hình dạng.
Liệu đó có phải là điều anh Nash muốn ám chỉ, khi anh nói rằng chúng sẽ không ở bên cạnh chúng tôi? Bởi vì nếu đúng là như vậy thì tôi hoàn toàn không nhìn ra được sự khác biệt. Chúng đang ở sát cạnh bên tôi và cứ mỗi giây lại càng tiến gần hơn.
Ở phía bên trái tôi, một sinh vật không đầu kỳ dị đang đứng giữa hai bạn trai trong chiếc quần kaki nhàu nhĩ, và chớp chớp mắt nhìn tôi. Đôi mắt của hắn nằm ở chính giữa cái ngực để trần, cái mũi nhô ra từ cái lõm bên dưới xương ức, và đôi môi mỏng quẹt mở ra ngay phía trên cái rốn.
Không cần phải bàn luận làm thế nào mà tôi biết hắn là con trai…
Quá kinh hãi, tôi vội nhắm chặt mắt lại và tiếng thét của tôi bắt đầu đứt quãng. Nhưng rồi tôi chợt nhớ ra Emma. Cậu ấy cần tôi.
Chúng không có ở đây. Chúng không có ở đây. Tôi nghe thấy giọng nói trầm bổng của anh Nash vang vọng trong đầu. Tôi lại há miệng cho tiếng hát đó thoát ra, ngạc nhiên với chính hai lá phổi của mình và mở mắt. Tôi hạ quyết tâm chỉ nhìn vào mặt anh Nash. Anh ấy sẽ giúp vượt qua chuyện này; trước đây anh ấy cũng đã từng làm được điều đó.
Nhưng ánh mắt tôi đã bị thu hút bởi một người chàng trai và một cô gái vô cùng xinh đẹp đang lẩn qua đám đông tiến về phía tôi. Trông họ gần giống như người bình thường ngoại trừ nước da xám mờ ảo, và đôi chân dài một cách dị thường – và cái đuôi đang quấn quanh mắt cá chân nhỏ nhắn của cô gái. Tôi ngồi quan sát họ một cách say mê, nhìn chàng trai kia đi xuyên qua thầy giáo dạy môn khoa học của mình – và thầy không mảy may có phản ứng gì khác lạ.
Thôiiii! Đủ lắm rồi. Tôi không muốn nhìn thấy thêm một loài quái vật xám xịt nào nữa đâu. Lần này tôi sẽ chỉ nhìn anh Nash, còn không thì không nhìn gì hết.
Cổ họng tôi bỏng rát. Hai tai ù đặc đi. Đầu đau như búa bổ. Cuối cùng tôi cũng có thể tập trung nhìn vào anh Nash, đang ngồi đối diện với tôi. Nhưng ánh mắt anh ấy đang không hề nhìn tôi. Anh ấy đang chăm chú nhìn vào khoảng không phía trên cơ thể Emma, mồ hôi vã ra như tắm.
Tôi ngẩng mặt lên và chợt hiểu. Emma đang ở trên đó. Chứ không phải cái cơ thể đang lạnh dần trên sàn trước mặt tôi. Đấy mới là Emma thực sự. Linh hồn của cậu ấy đang lơ lửng trong không trung giữa hai chúng tôi.
Có điều cậu ấy không hề xinh đẹp giống như trong tưởng tượng của tôi. Không có vòng hào quang lấp lánh trên đầu. Không phải hồn ma mang hình dạng Emma đang vẫy cánh trên chín tầng mây. Cậu ấy chỉ đơn giản là một bóng tối trong mờ, không hình dạng. Nhưng bù lại, tôi có thể cảm nhận được một điều rất quan trọng từ cái linh hồn không hình dạng ấy. Sự sống.
Một bàn tay lạnh ngắt chạm vào tay tôi, khiến tôi giật nảy mình, tưởng rằng một trong mấy sinh vật của Cõi m đến bắt mình đi. Nhưng nhìn lại hóa ra là cô hiệu trưởng, đang quỳ xuống bên cạnh tôi nói câu gì đó mà tôi không thể nghe rõ. Cô ấy hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra nhưng tôi không thể trả lời. Cô ấy tìm mọi cách kéo tôi ra khỏi người Emma nhưng tôi không hề nhúc nhích. Hay ngậm miệng lại.
Một người phụ nữ thấp, béo trong chiếc váy rộng thùng thình như cái bao tải, đang tìm cách giải tán đám đông đang bu quanh bọn tôi. Mấy loài sinh vật xám xịt kia không mảy may phản ứng trước sự xuất hiện của người phụ nữ này và tôi chợt nhận ra rằng bọn chúng không thể nhìn thấy cô ấy. Hay những người trần tục khác.
Cô ấy ngồi chồm hỗm bên cạnh anh Nash và nói câu gì đó nhưng anh ấy đã không trả lời lại. Ánh mắt anh ấy vẫn đang đờ đẫn ngước nhìn lên trên; hai tay buông thõng trên đùi. Khi thấy không thể thuyết phục được anh Nash, cô ấy liếc xéo về phía tôi một cái rồi lảo đảo đứng dậy, vòng qua quỳ xuống bên cạnh đầu Emma và kiểm tra mạch của cậu ấy.
Càng lúc càng có nhiều người quỳ xuống trên sàn, hai tay bịt chặt lấy tai, miệng không ngừng mấp máy. Họ hoàn toàn không ý thức được về sự tồn tại của những sinh vật kỳ dị kia và ngược lại chúng không hề nhìn thấy họ. Một người đàn ông cao, gầy đang huơ tay múa chân ra hiệu cho đám đông quanh chúng tôi giải tán, và mọi người lục đục đứng dậy. Những loài sinh vật kia dường như đang ngày càng áp sát hơn nhưng tôi vẫn thấy có gì đó xa cách, trong khi tiếng thét tiếp tục, như những lưỡi dao cạo cắm vào da thịt, xé rách cổ họng tôi.
Và rồi ánh mắt tôi lại quay trở về với linh hồn của Emma, đang bắt đầu xoắn lại và quằn quại đau đớn. Một đầu đang bị kéo dài ra phía góc phòng thể dục, như thể đang cố vùng vẫy để không bị hút về hướng đó, phần còn lại cuộn tròn như một giọt nước khổng lồ bằng khói, rơi xuống cơ thể của Emma.
Sững sờ, tôi chỉ biết ngồi im nhìn anh Nash, những giọt mồ hôi lăn dài trên má anh. Đôi mắt anh mở to nhưng vô định, hai tay anh nắm chặt lại trên đùi. Càng lúc cái linh hồn kia càng được hút mạnh hơn xuống cơ thể của Emma.
Mọi người đổ xô lại quanh chúng tôi, gào ầm lên nói gì đó với tôi. Những cánh tay của con người chạm vào tôi, giật áo tôi, vỗ về tôi, an ủi tôi, một số khác lại tìm cách gỡ tay tôi ra khỏi Emma… Trong những sinh vật không màu sắc có hình thù quái dị kia đang tụ tập lại thành từng nhóm hai hoặc ba, nhìn chằm chằm về phía tôi, lầm bầm những từ tôi không thể nghe thấy và có lẽ nếu có cũng không thể hiểu được. Linh hồn của Emma đang dần quay trở lại với cơ thể của cậu ấy, nhưng vẫn còn một chút đỉnh khói đang bị hút về phía góc phòng.
Anh Nash sắp giữ lại được Emma rồi. Nhưng nếu anh ấy không khẩn trương lên, có lẽ sẽ không kịp. Giọng tôi bắt đầu mất dần âm lượng, cổ họng tôi giật liên hồi, và hai lá phổi gần như khô cong vì thiếu ôxy.
Và rồi làn khói xám cuối cùng cũng đã nhập nốt vào cơ thể của Emma, linh hồn đã hoàn toàn quay trở lại với cậu ấy.
Anh Nash thở hắt ra đầy khó nhọc, chớp chớp hai mắt, và đưa tay lên quệt mồ hôi trên trán. Tiếng thét của tôi cũng tắt hẳn, cuối cùng tôi cũng đã có thể ngậm mồm lại. Bức màn sương khói mờ ảo vụt biến mất trước mắt tôi.
Trong một giây, không ai cử động. Các bàn tay đang động vào tôi cứng đờ ra. Tất cả mọi người khựng lại trước sự thay đổi đột ngột trong bầu không khí, nhưng không phải vì những đám sương mờ đã biến mất mà là vì tôi đã ngừng hét.
Tôi quay sang nhìn Emma, tìm kiếm một dấu hiệu của sự sống. Sự chuyển động của lồng ngực, một cái nhúc nhích của ngón tay, hay thậm chí là một cái hắt xì hơi. Nhưng trong giây phút chờ đợi như bị tra tấn ấy, chúng tôi không nhận được một chút phản ứng nào từ Emma, và tôi tin rằng bọn tôi đã thất bại. Gã thần chết vô hình kia quá mạnh. Tôi lại quá yếu. Còn anh Nash chưa được thực hành bao giờ.
Và rồi Emma thở trở lại. Tôi đã gần như không nhận ra điều đó. Không một tiếng hổn hển, không một tiếng khò khè, không một tiếng ho hắng. Cậu ấy chỉ đơn giản là hít thở bình thường.
Tôi gục đầu xuống hai tay, nước mắt giàn giụa. Tôi bật cười phá lên nhưng không có âm thanh nào thoát ra. Tôi thực sự đã mất giọng.
Emma mở mắt ra, và câu thần chú như bị phá vỡ. Mọi người há hốc miệng kinh ngạc, cúi xuống nhìn Emma, rồi quay sang xì xào bàn tán với nhau.
Emma chớp mắt nhìn tôi, trán nhăn tít lại vì bối rối. “Tại sao mình lại… nằm trên sàn thế này?”
Tôi mở miệng ra định trả lời nhưng cổ họng đau nhói và tôi nhớ ra rằng mình đã mất giọng. Anh Nash nhoẻn miệng nhìn tôi cười toe toét, hân hoan trả lời thay cho tôi. “Không sao đâu. Anh nghĩ em chỉ vừa bị ngất thôi.”
“Mạch con bé rõ ràng là không còn mà” – người phụ nữ béo tròn kia ngồi phệt xuống sàn sau lưng Emma, mặt rất hoang mang – “Con bé đã… Tôi đã kiểm tra rất kỹ. Con bé đáng ra…”
“Bạn ấy chỉ bị ngất thôi ạ” – anh Nash khẳng định chắc nịch – “Chắc bạn ấy bị đập đầu xuống đất lúc ngã xuống nên ngất đi. Giờ bạn ấy không sao rồi ạ.” Để chứng minh, anh ấy nắm lấy tay Emma và kéo cậu ấy ngồi dậy, hai chân duỗi dài trên sàn.
“Em không được di chuyển bạn ấy đột ngột như thế!” – cô hiệu trưởng mắng anh Nash – “Nhỡ bạn ấy bị gãy cái gì thì sao.”
“Em không sao đâu ạ” – giọng Emma vẫn chưa hết bối rối – “Em chẳng bị đau ở đâu hết.”
Mọi người bắt đầu truyền tin cho nhau về tình hình hiện tại của Emma cho những người ở phía cuối phòng, không được chứng kiến tận mắt mọi chuyện. Những từ như “đã chết” và “mạch không còn” khiến tôi lại thấy căng thẳng, nhưng khi anh Nash với tay qua đùi Emma nắm lấy tay tôi, sự lo lắng ấy lập tức giảm dần.
Cho tới khi một tiếng thét thứ hai xé toạc bầu không khí đang dần yên tĩnh trở lại.
Các mái đầu ngoảnh lại và mọi người ồ lên kinh hãi. Emma và anh Nash sửng sốt nhìn qua vai tôi, và tôi ngoái đầu nhìn theo hai người họ.
Đám đông vẫn đang vây quanh lấy chúng tôi, nhưng qua các kẽ hở dưới chân mọi người, những gì tôi nhìn thấy được cũng đủ lắp ghép lại với nhau và đoán được chuyện gì đã xảy ra.
Một ai đó khác vừa ngã xuống.
Tôi không thể nhìn ra là ai, bởi vì có người đã đang quỳ xuống hô hấp nhân tạo cho bạn ấy. Nhưng qua cái váy đen và cánh tay khẳng khiu nhỏ nhắn của người đang nằm dưới sàn, tôi biết đó là một cô gái xinh đẹp và còn rất trẻ.
Tay anh Nash siết chặt lấy tay tôi và tôi đọc được sự ân hận trong ánh mắt đầy căng thẳng của anh. Tôi dám chắc rằng anh cũng đã đọc được một điều tương tự trong ánh mắt tôi. Chúng tôi vừa làm một việc không thể tưởng tượng ra được. Chúng tôi đã cứu sống Emma và trả giá bằng sinh mạng của một người khác. Không phải của một trong hai người chúng tôi – mà của một cô gái vô tội, không liên quan.
Tôi nhướn hai lông mày lên, như muốn thầm hỏi liệu anh có sẵn sàng thử lại một lần nữa không. Anh nghiêm nghị gật đầu nhưng nét mặt không hề tự tin, rằng chúng tôi có thể thực hiện lại được điều đó. Trong đầu tôi thoáng hiện lên một chuỗi bi kịch có thể xảy ra: Nếu chúng tôi cứu sống được người này, gã thần chết kia sẽ lại lấy đi mạng sống của người khác. Và nhiều người khác. Hoặc có thể là một trong hai bọn tôi. Dù là ai đi chăng nữa thì chúng tôi cũng không thể có sức đấu lại với hắn trong cuộc chơi này.
Nhưng tôi không thể để cho một ai nữa chết oan.
Tôi mở miệng ra để cất tiếng thét, nhưng không có âm thanh nào phát ra. Tôi đã quên mất rằng mình đã mất giọng, và lần này sự thôi thúc để cất tiếng thét trong tôi cũng không còn. Không hề có cơn hoảng loạn hay cảm giác đau đớn cào cấu trong cổ họng.
Kinh hãi, tôi quay sang tìm anh Nash để xin lời khuyên, nhưng anh cũng chỉ biết nhíu mày nhìn tôi. “Nếu em không thể cất tiếng thét, nghĩa là cô ấy đã đi rồi” – anh thì thào nói – “Sự thôi thúc trong em kết thúc ngay khi thần chết nắm được linh hồn của cô ấy.”
Đó là lý do tại sao khúc hát linh hồn của tôi dành cho Meredith kết thúc ngay khi bạn ấy gục xuống – chúng tôi đã không kịp níu giữ lại linh hồn của bạn ấy.
Suy sụp, tôi chỉ còn biết ngồi thẫn thờ nhìn mọi người vây quanh xác người bạn đã chết kia, cố gắng cấp cứu cho bạn ấy, và gọi người đến giúp. Đúng lúc ấy, một trong số những người xem đã thu hút sự chú ý của tôi. Bởi vì cô ấy không hề nhìn về phía cô bạn đang nằm sõng xoài trên sàn nhà, giống như bao người khác. Cô ấy đang đứng dựa lưng ở góc tường, nhìn chằm chằm về phía… tôi.
Cô ấy đứng yên, không hề di chuyển. Khi thấy tôi nhìn về phía mình, cô ấy từ từ nhoẻn miệng cười với tôi, đầy thân mật, như thể hai chúng tôi đang có chung một điều bí mật vậy.
Và đúng là chúng tôi đang có chung một điều bí mật thật. Cô ta chính là thần chết.
“Anh Nash…” Giọng tôi khản đặc, quờ tay tìm anh Nash, ngập ngừng không dám rời mắt khỏi người phụ nữ kỳ quái, đang đứng bất động kia.
“Anh nhìn thấy rồi.” Nhưng anh chưa kịp nói dứt câu thì cô ta đã biến mất. Tan biến vào không khí, âm thầm và đột ngột giống như anh Tod, và trong hoàn cảnh hỗn loạn như lúc này, cũng chẳng có gì là lạ khi không ai nhận ra điều đó, ngoài tôi và anh Nash.
Sự thất vọng và giận dữ bỗng từ đâu kéo tới, xâm chiếm lấy cơ thể tôi. Rõ ràng là thần chết đang chế nhạo chúng tôi.
Chúng tôi đã biết trước hậu quả việc làm của mình nhưng vẫn mạo hiểm làm, và giờ một người vô tội đã phải chết vì cái quyết định đó của chúng tôi. Và thần chết hẳn đã sớm biết chúng tôi không thể ngăn cô ta lại.
Nhưng điều tệ nhất là khi tôi nhìn vào Emma, người vẫn chưa hề biết mạng sống của cậu ấy đã phải đánh đổi như thế nào, tôi không hề cảm thấy ân hận vì sự lựa chọn của mình. Không một chút nào.
Tôi lắc lắc đầu, hơi thở càng lúc càng dồn dập. Tôi vẫn chưa tìm thấy người gây ra cái linh cảm ấy của mình. Ở đây đang có quá đông người và khoảng cách giữa mỗi người lại quá hẹp. Ai cũng đang mặc trang phục tối màu khiến tôi có cảm giác mọi người như đang đứng lồng ghép vào nhau, chồng chéo lên nhau. Tôi không thể phân biệt ai với ai đằng sau những bộ trang phục kia.
Bỗng dưng tôi quay ra nghi ngờ sự quyết tâm của chính mình. Nhỡ tôi không thể làm được điều đó? Nhỡ tôi không thể tìm ra nạn nhân, chứ chưa nói đến việc cứu sống bạn ấy…?
“OK, Kaylee, hãy thả lỏng” – Những lời thì thầm của anh tác động gần như ngay lập tức tới từng xúc tu cảm giác trên người tôi, trong khi các vòng xoáy trong mắt anh đang xoay chậm và đều, thể hiện rõ một nỗi sợ hãi – “Hãy nhìn thật chậm xung quanh em. Chúng ta có thể cứu được bạn ấy. Nhưng em cần phải tìm thấy bạn ấy trước đã.”
Tôi đã cố làm theo hướng dẫn của anh, nhưng cơn hoảng sợ trong tôi quá lớn, nó dập tắt mọi suy nghĩ và việc làm của tôi.
Anh Nash hình như cũng hiểu điều đó. Anh quay sang đối diện với tôi, mũi cách trán tôi có vài phân, và anh cúi xuống nhìn chòng chọc vào mắt tôi, hai tay nắm chặt lấy tay tôi. Đám đông ùn ùn đi vòng qua chúng tôi, giống như dòng nước đang chảy bỗng gặp hòn đá nhô lên đành phải tẽ sang hai bên. Cũng có vài người ngoái đầu nhìn nhưng không ai dừng lại – tôi không phải là cô gái duy nhất ở đây ngày hôm nay bị suy sụp tinh thần, nhiều người khác còn đang khóc to hơn tôi nhiều. Nhưng chỉ là lúc này thôi.
Tôi siết chặt quai hàm, chưa bao giờ khúc hát linh hồn lại thôi thúc trong tôi mạnh mẽ như lúc này. Tôi đưa mắt nhìn quanh đám đông, bỏ qua người lớn và phái nam, chỉ tập trung vào các cô gái trẻ. Cô bạn ấy đang ở rất gần tôi, tôi có thể cảm nhận được, và cô ấy sắp chết. Tôi không thể làm gì để ngăn cái chết đó xảy ra. Nhưng nếu tôi tìm thấy cô ấy kịp lúc, và nếu tôi thực sự làm được cái điều mà anh Nash đã nói, tôi có thể mang cô ấy trở lại. Chúng tôi có thể mang cô ấy trở lại.
Sau đó tất cả những gì chúng tôi cần quan tâm là làm sao để tránh được cơn thịnh nộ của gã thần chết nổi loạn đó.
Có thể đây chỉ là một sự trùng hợp, cũng có thể do bản năng của tình máu mủ ruột rà, mặc dù mối quan hệ giữa hai bọn tôi không được tốt cho lắm, nhưng ánh mắt của tôi đã vội đi tìm chị Sophie đầu tiên, để chắc chắn rằng chị ấy vẫn an toàn. Chị ấy đang đứng khóc sụt sùi với một nhóm bạn ở phía cuối phòng. Không một ai trong số đó khiến cho nỗi hoảng sợ của tôi tăng lên, hay bị bao phủ bởi lớp khói mờ. Nhóm chị Sophie vậy là đã an toàn.
Tiếp đó sự tập trung của tôi lại chuyển sang một nhóm nữ sinh khác – mà tôi đoán là học sinh năm thứ nhất. Nhìn đâu tôi cũng chỉ thấy bóng dáng các nữ sinh váy đen hoặc quần đen, và áo tối màu. Như thể người lớn và các nam sinh đều không tồn tại. Trong mắt tôi chỉ có các cô gái.
Nhưng những khuôn mặt ấy – tàn nhang, đầm đìa nước mắt, gầy gò, tròn trịa, nhợt nhạt, trắng trẻo và rám nắng – không hề gây ấn tượng với tôi. Không khiến cho ruột gan tôi phải quặn thắt lại.
Cuối cùng, sau một nỗ lực tìm kiếm không hiệu quả, tưởng chừng kéo dài đến vô tận, tôi quay sang tìm anh Nash. Quai hàm tôi đau buốt vì nghiến răng quá chặt, cổ họng tôi bỏng rát vì bị tiếng thét kia cào xé, còn móng tay tôi thì hằn sâu trên tay anh Nash. Tôi lắc lắc đầu, nước mắt lưng tròng. Cô bạn ấy vẫn đang ở đâu đó quanh đây – vì sự thôi thúc mạnh mẽ của tiếng thét trong tôi vẫn không hề thuyên giảm – nhưng tôi không thể tìm thấy bạn ấy.
“Thử lại đi em” – anh Nash bóp chặt lấy tay tôi – “Một lần nữa.” Tôi gật đầu và gồng mình nuốt cái âm thanh trong cổ họng đó xuống, cảm giác giống như đang phải nuốt từng mảnh thủy tinh vỡ. Và hậu quả của việc đè nén ấy thật khủng khiếp. Áp lực chèn lên lồng ngực và cổ họng tôi ngày càng mạnh, tôi đã nghĩ rằng nếu tôi không mau chóng giải thoát cho tiếng thét đó hay tránh thật xa khỏi đây, cơ thể tôi sớm muộn gì cũng sẽ bị xé toạc ra làm đôi.
Đầy tuyệt vọng, tôi đảo mắt nhìn qua vai anh Nash, nơi mọi người vẫn đang di chuyển chậm chạp ra ngoài cửa chính. Tất cả đều đang quay lưng về phía tôi, vì thế tôi không thể nhận ra ai vào với ai nếu chỉ nhìn từ đằng sau như thế này. Một cái đầu nhỏ nhắn, tóc xoăn, dài và đỏ rực. Hai cô gái với thân hình cao lớn, cùng có chung một kiểu tóc đen gợn sóng. Một cô nàng tóc nâu, người thẳng đuột như cái thước kẻ. Cô ấy vừa quay đầu lại và tôi nhìn thấy khuôn mặt của cô ấy, nhưng cơn hoảng sợ của tôi không hề tăng lên.
Và rồi ánh mắt tôi bắt gặp một cái đầu khác – một cô bạn tóc vàng, cách tôi khoảng bốn đến năm mét. Người bạn ấy tối đen từ đầu tới chân, nhưng không phải vì đang đứng lẫn cùng những người mặc đồ đen khác, mà bởi vì bóng tối đang bao trùm lấy toàn thân bạn ấy. Ngay khi ánh mắt tôi đang tìm thấy cô bạn đó, cổ họng tôi lập tức giật liên hồi, tiếng khóc bên trong lồng lộn cào cấu đòi ra. Tôi cảm thấy hụt hơi và khó thở vô cùng, nhưng lại sợ nếu mở miệng ra lúc này, tiếng thét tôi đang gắng sức kìm nén nãy giờ sẽ thoát ra mất. Cô bạn đó cao ráo, có thân hình hấp dẫn, tóc dài ngang lưng. Nếu cô bạn ấy buộc tóc cao lên, chắc tôi đã nghĩ đó là Emma.
Nhưng dù là ai đi chăng nữa thì cô bạn ấy cũng sắp phải chết.
Tôi không thể mở miệng báo cho anh Nash, vì thế tôi chỉ còn cách siết thật chặt lấy tay anh. Anh định buông tay tôi ra nhưng rồi dường như chợt hiểu ra vấn đề. Hai mắt anh mở to, môi mím chặt lại đầy quyết tâm.
“Ở đâu?” – anh vội vã hỏi tôi – “Là ai thế em?”
Sau một hồi vật lộn để kìm nén tiếng thét chết người kia, cơ thể tôi giờ đã quá đuối sức, và tôi chỉ có thể hất đầu ra hiệu về phía cô gái tóc vàng kia cho anh Nash. Nhưng cũng không giúp được gì mấy bởi trước mặt chúng tôi đang có ít nhất 50 người, hơn một nửa trong số đó là những cô gái trẻ.
“Chỉ cho anh đi” – anh buông một bên tay trái của tôi ra, và vẫn nắm chặt lấy cái tay còn lại – “Em có đi được không?”
Tôi gật đầu nhưng không dám chắc là mình có đi được thật không. Đầu tôi vang vọng những tiếng thét vô thanh, hai chân tôi lảo đảo, tay còn lại níu chặt lấy không khí. Một tiếng thút thít vang lên và khúc hát bắt đầu lọt qua khỏi đôi môi đang mím chặt của tôi. Cùng với đó là bóng tôi cùng bức màn lọc màu xám quen thuộc rủ xuống, che khuất tầm nhìn của tôi. Cả thế giới như đang vây chặt lấy tôi, trong khi một thứ gì đó khác – những hình dạng dị thường và một thế giới không ai khác có thể nhìn thấy – dường như vừa mở ra trước mắt tôi.
Anh Nash đẩy tôi lên phía trước. Tôi loạng choạng và chẳng may buột há miệng ra để thở. Nhưng anh Nash đã nhanh chóng đỡ lấy tôi và tôi vội vàng ngậm chặt miệng lại, đến nỗi cắn cả vào lưỡi trong nỗ lực kìm hãm lại tiếng thét kia. Máu bắt đầu chảy ra miệng tôi, nhưng chính cái đau ấy lại khiến cho đầu óc tôi tỉnh táo. Tầm nhìn của tôi lại trở về như bình thường.
Chúng tôi dò dẫm từng bước theo những cái lắc và gật của tôi. Chỉ mất có 12 bước chân – tôi vừa đi vừa đếm để giữ tập trung – và cô bạn tóc vàng kia đã nằm trong tầm với của tôi. Cô ấy đang phải đứng lại để chờ cho đám đông phía trước đi bớt. Tôi dừng lại và hất đầu ra hiệu cho anh Nash.
Mặt anh biến sắc và càng ngày càng tái nhợt đi. Phải mất vài giây sau anh ấy mới khó nhọc thốt ra được một câu, giọng khản đặc. “Em có chắc không?” Tôi lại gật đầu, và có cảm giác như quai hàm của mình sắp nứt ra tới nơi rồi, vì phải kìm nén tiếng khóc kia quá lâu. Tôi chắc chắn. Đây chính là nạn nhân tiếp theo.
Anh Nash hơi rướn người ra phía trước, bàn tay anh run run xuyên qua bóng râm kỳ quái kia và anh nhìn tôi như để xác nhận lại thêm một lần nữa, trước khi đặt tay lên vai phải của cô gái đó.
Cô ấy quay lại và trái tim tôi ngừng đập.
Emma.
Cậu ấy đã xõa tóc ra và len lên trước bọn tôi, trong khi tôi rớt lại phía sau, chiến đấu với cơn hoảng sợ.
Tôi cần phải thở, cần phải lấp đầy không khí cho hai lá phổi, trong khi hai hàm răng vẫn phải cắn thật chặt. Và một lần nữa, tầm nhìn của tôi lại tối sẫm lại. Nhòe đi. Một lớp khói mờ, bụi bặm và kỳ quái che phủ lên mọi thứ trước mắt tôi, khiến cho tôi có cảm giác như đang nhìn thế giới qua một màn sương mỏng, không màu.
Emma nhìn chằm chằm về phía tôi, qua chính cái bóng râm đang bao trùm lấy toàn thân cậu ấy – mà chỉ mình tôi thấy được. Cậu ấy đã đoán được chuyện gì đang xảy ra, nhưng lại không biết phần quan trọng nhất. “Chuyện đó lại xảy ra, đúng không?” – Emma thì thào hỏi, quàng tay ôm lấy cái tay còn lại của tôi – “Là ai thế? Cậu đã biết là ai chưa?”
Tôi gật đầu, và chớp chớp mắt, hai dòng lệ nóng hổi tuôn trào trên má. Một bạn trai cùng lớp sinh học với tôi vừa đi sượt qua người Emma, xuyên qua bóng râm của cậu ấy mà không mảy may cảm nhận được điều gì khác lạ. Xung quanh chúng tôi, các bạn học sinh và phụ huynh đang từ từ di chuyển ra phía cửa chính. Không một ai ý thức được về sự hiện diện của Cõi m trong những cái bóng mà họ vừa đi xuyên qua.
Một cái gì đó vừa vụt qua trước mắt tôi. Một cái gì đó rất to, rất tối và rất nhanh. Trái tim tôi như đang bị ai đó bóp nghẹt. Lồng ngực tôi siết chặt lại. Tôi vội lia mắt nhìn theo cái bóng đó, nhưng nó đã biến mất trước cả khi tôi kịp nhìn thấy. Nó xuyên qua đám đông một cách dễ dàng mà không đụng phải bất kỳ ai. Nhưng cái cách nó di chuyển không giống với bất kỳ loài sinh vật nào tôi từng thấy, vừa uyển chuyển vừa không cân đối và vô cùng kỳ dị, như thể do nó có quá nhiều chân. Hoặc cũng có thể là quá ít.
Và không ai khác ngoài tôi nhìn thấy được nó.
Tôi nhắm nghiền mắt lại vì kinh hãi. Trí óc tôi đang phản ứng lại với những gì tôi vừa nhìn thấy. Tôi biết bên ngoài kia có nhiều giống loài khác. Tôi đã được cảnh báo. Tôi thậm chí trước đây cũng đã từng nhìn thoáng qua. Nhưng như thế này thì quả là quá sức tưởng tượng của tôi. Một dòng âm thanh nho nhỏ khẽ thoát ra khỏi cái cổ họng đang bị bít chặt kín của tôi!
“Chúng ta phải đợi đã” – anh Nash thì thào, và tôi mở trừng mắt ra. Sự tập trung của tôi lúc này đã quay trở lại với Emma và vấn đề quan trọng cần giải quyết trước mắt. Nhưng hình ảnh của cái hình thù méo mó kỳ dị kia vẫn cứ lởn vởn trong đầu tôi, mang lại cho tôi một cảm giác bất an – “Bạn ấy phải chết trước khi chúng ta có thể đưa bạn ấy trở lại. Việc cất tiếng hát quá sớm sẽ chỉ khiến em hao phí năng lượng của mình thôi.”
Không. Tôi lắc đầu quầy quậy, không muốn chấp nhận sự thật mà tôi vốn đã biết từ lâu. Tôi không thể để Emma chết. Tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra với cậu ấy. Nhưng tôi lại không thể làm gì để ngăn nó lại, và chúng tôi đều hiểu rõ điều đó. Ngoại trừ Emma.
“Hả?” – Emma hết nhìn tôi lại quay sang nhìn anh Nash, trán nhăn tít lại vì bối rối – “Anh ấy đang nói cái gì thế?”
Mồ hôi túa ra ướt đẫm lòng bàn tay, lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy mừng vì không thể mở miệng nói chuyện. Tôi nuốt nước bọt, cổ họng như bị bít chặt bởi tiếng thét đang gào rú bên trong cơ thể tôi. Làn khói xám khi nãy càng lúc càng tối sẫm lại nhưng không dày đặc hơn. Tôi có thể nhìn xuyên qua nó một cách dễ dàng, có điều chính cái màu xám xịt ấy khiến mọi thứ trong mắt tôi bỗng trở nên vẩn đục, như thể toàn bộ căn phòng thể dục đang bị bao phủ bởi bức màn sương mờ. Tôi vẫn ý thức được rất rõ từng chuyển động đang diễn ra trong phòng.
Thời khắc đó, tôi sẵn sang đánh đổi mọi thứ miễn sao có thể mở miệng nói chuyện, không phải chỉ để cảnh báo cho Emma – bởi vì đó là điều hiển nhiên cần phải làm – mà còn để hỏi anh Nash xem chuyện động trời gì đang xảy ra thế này. Anh ấy có thấy những gì tôi đang thấy hay không? Và điều quan trọng hơn là, liệu bọn họ có nhìn thấy tụi tôi hay không?
Đầu tôi quay mòng mòng, mắt tôi đảo quanh tìm kiếm, nhưng vẫn không sao bắt kịp được với cái chuyển động kia. Tôi quay ngoắt đầu sang phía đối diện, chăm chăm chờ đợi một sự chuyển động mới. Quai hàm tôi đau buốt, đầu tôi đau như búa bổ, tiếng than ai oán đang dâng trào trong cổ họng giờ đã phát ra thành những tiếng kêu ú ớ. Mấy người đứng gần đấy quay sang nhìn tôi nhưng rồi lại quay đi khi anh Nash ôm chặt tôi vào lòng, kéo đầu tôi gục xuống vai anh, như thể đang an ủi dỗ danh tôi. Và xét trên một góc độ nào đó thì đúng là anh ấy đang an ủi tôi thật mà.
“Kaylee, không được” – anh thì thào vào tóc tôi, nhưng lần này sức ảnh hưởng của anh hầu như không thể giúp được gì cho tôi. Sự thôi thúc muốn cất tiếng hát trong tôi quá lớn, cái chết lại đang tới quá nhanh – từ đằng xa tôi thấy Emma đang đứng ngẩn mặt ra nhìn chúng tôi, toàn thân vẫn đang bị bao bọc bởi bóng tối đang ngày càng dày đặc – “Đừng nhìn vào chúng.”
Anh ấy cũng có thể nhìn thấy bọn họ sao?
“Hãy tập trung để kìm nén nó lại” – anh Nash nói – “Tiếng khóc của em đang xuyên qua cái khe hở, nhưng anh nghĩ là chúng chưa thể nhìn thấy chúng ta đâu. Chúng sẽ thấy khi em cất tiếng hát, nhưng chúng không có mặt ở đây cạnh chúng ta, cho dù trông chúng có hình dạng như thế nào đi chăng nữa.”
Kẽ hở á? Kẽ hở giữa cái gì với cái gì? Giữa thế giới của chúng tôi với Cõi m chăng? Không ổn. Không ổn một tẹo nào…
Tôi nghiêng người ra cố nhìn vào mắt anh để tìm ra câu trả lời nhưng chẳng thấy gì hết. Có thể vì tôi chưa hỏi đúng câu hỏi chăng?
Thôi được. Tôi sẽ cố gắng hết sức để không chú ý tới cái màn khói xám đó nữa. Nhưng còn gã thần chết thì sao? Nếu Emma sắp phải chết – cho dù là tạm thời đi chăng nữa – tôi sẽ không để cho cái chết của cậu ấy trở nên vô nghĩa.
Tôi nhìn về phía Emma để lấy thêm can đảm, trái tim tôi như muốn vỡ vụn khi chứng kiến nỗi lo lắng đang hiện rõ trên mặt cô bạn thân, và rồi tôi gồng mình nuốt ngược trở lại tiếng thét đang chỉ chực trào ra khỏi miệng tôi.
Như một phép màu, anh Nash đã đọc được suy nghĩ vừa rồi của tôi.
“Em không thể nhìn thấy anh ta trừ phi anh ta muốn bị em nhìn thấy” – anh Nash nhẹ nhàng bước tới thì thào lên trán tôi. Từng lời nói và sức ảnh hưởng của anh lên tôi khiến cho cơn hoảng sợ tạm dịu xuống một chút. Không đủ để tôi có thể thấy thoải mái nhưng đủ để tôi tiếp tục kìm nén thêm vài giây nữa – “Và anh dám cá là anh ta chưa muốn bị nhìn thấy. Em phải đợi thôi. Hãy cố gắng nhịn thêm một chút nữa nhé.”
“Chuyện gì thế?” – Emma nắm lấy tay tôi để thu hút sự chú ý của tôi – “Không thể nhìn thấy ai cơ? Ở đâu…”
Và rồi chưa kịp nói hết câu, cậu ấy đổ sụp xuống.
Emma ngã xuống, hai tay vẫn đang nắm lấy tay tôi. Đầu cậu ấy va phải người đằng sau, làm cậu bạn kia loạng choạng cũng xuýt bị ngã theo. Toàn thân tôi đổ nhào ra phía trước, nước mắt rơi lã chã. Tay anh Nash bị kéo tuột ra khỏi tay tôi, khi hai đầu gối tôi đập xuống sàn nhà. Mắt Emma mở to, nhìn vào hư vô, những cánh cửa sổ vào linh hồn cậu ấy đang mở rộng, mặc dù ngoài tôi ra không ai có thể nhìn thấy được điều đó.
“Kaylee!” – anh Nash ngồi thụp xuống sàn, nhìn tôi với ánh mắt cầu khẩn, trong khi mọi người đứng xung quanh đang há hốc miệng, trợn tròn mắt quay ra nhìn.
Tôi gần như không nghe thấy tiếng anh Nash nói gì. Tôi cũng không còn chú ý tới việc cái chuyển động kỳ quái kia đang quay trở lại. Tôi không thể nghĩ về bất cứ chuyện gì khác, ngoài Emma. Cậu ấy đang nằm ở đó, không cử động, và mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà.
“Hãy thả nó ra đi, Kaylee! Hãy cất tiếng hát cho Emma. Hãy gọi linh hồn của cô ấy cho đến khi em có thể nhìn thấy nó. Và hãy giữ nó lại càng lâu càng tốt.”
Tôi nhìn xuống Emma, ngay cả khi chết trông cậu ấy vẫn rất xinh đẹp. Các ngón tay của cậu ấy vẫn còn đang ấm trong tay tôi. Mái tóc vàng xõa trên vai, chạm vào tay tôi vô cùng mềm mại. Tôi ngửa đầu ra sau và há miệng ra.
Và rồi tôi thét lên.
Tiếng thét ấy trút ra khỏi người tôi như một dòng nước lũ chảy siết của những tạp âm chói tai xù xì gai góc làm trầy xước cổ họng tôi, và nó rút cạn toàn bộ sinh khí trong cơ thể tôi từ gót chân lên tới đỉnh đầu. Một sự đau đớn không khác gì địa ngục. Nhưng vượt trên cả nỗi đau về thể xác ấy, tôi lại thấy nhẹ nhõm khi không còn phải chất chứa trong người cái tiếng khóc om sòm khủng khiếp và nỗi buồn đến xé ruột gan vì vừa mất đi người bạn thân nhất. Người chị em họ đáng ra tôi nên có. Người bạn gái tâm tình. Người bạn tri kỷ của cuộc đời tôi.
Cả căn phòng đột nhiên im lặng như tờ. Mọi người đứng sững hết cả lại, quay ra nhìn ba người bọn tôi, ai nấy đều đang đưa tay lên bịt tai và nhăn mặt vì đau đớn. Có một bạn gái đang hét – tôi biết bởi vì miệng bạn ấy đang há ra, chứ tôi không thể nghe thấy gì nữa cái âm thanh quá lớn đang phát ra từ chính miệng mình như thế này.
Và rồi trước khi tôi kịp định thần ra những ánh mắt đang sửng sốt nhìn mình kia, cả thế giới bỗng như dịch chuyển.
Màn sương mờ xám xịt vây quanh lấy tôi, bao trùm lên tất cả mọi thứ, có điều tôi chỉ có thể cảm nhận chứ không thể sờ vào nó. Các sinh vật kỳ dị với những hình dạng méo mó mà tôi không thể nhìn thấy lúc nãy, đột nhiên xuất hiện ở khắp mọi nơi, chồng chéo vào với đám đông học sinh phụ huynh. Chúng có màu xám xịt, như thể đã bị màn sương mù kia hút cạn màu sắc, và có gì đó rất xa cách, giống như tôi đang quan sát chúng từ một tấm kính không màu, không hình dạng.
Liệu đó có phải là điều anh Nash muốn ám chỉ, khi anh nói rằng chúng sẽ không ở bên cạnh chúng tôi? Bởi vì nếu đúng là như vậy thì tôi hoàn toàn không nhìn ra được sự khác biệt. Chúng đang ở sát cạnh bên tôi và cứ mỗi giây lại càng tiến gần hơn.
Ở phía bên trái tôi, một sinh vật không đầu kỳ dị đang đứng giữa hai bạn trai trong chiếc quần kaki nhàu nhĩ, và chớp chớp mắt nhìn tôi. Đôi mắt của hắn nằm ở chính giữa cái ngực để trần, cái mũi nhô ra từ cái lõm bên dưới xương ức, và đôi môi mỏng quẹt mở ra ngay phía trên cái rốn.
Không cần phải bàn luận làm thế nào mà tôi biết hắn là con trai…
Quá kinh hãi, tôi vội nhắm chặt mắt lại và tiếng thét của tôi bắt đầu đứt quãng. Nhưng rồi tôi chợt nhớ ra Emma. Cậu ấy cần tôi.
Chúng không có ở đây. Chúng không có ở đây. Tôi nghe thấy giọng nói trầm bổng của anh Nash vang vọng trong đầu. Tôi lại há miệng cho tiếng hát đó thoát ra, ngạc nhiên với chính hai lá phổi của mình và mở mắt. Tôi hạ quyết tâm chỉ nhìn vào mặt anh Nash. Anh ấy sẽ giúp vượt qua chuyện này; trước đây anh ấy cũng đã từng làm được điều đó.
Nhưng ánh mắt tôi đã bị thu hút bởi một người chàng trai và một cô gái vô cùng xinh đẹp đang lẩn qua đám đông tiến về phía tôi. Trông họ gần giống như người bình thường ngoại trừ nước da xám mờ ảo, và đôi chân dài một cách dị thường – và cái đuôi đang quấn quanh mắt cá chân nhỏ nhắn của cô gái. Tôi ngồi quan sát họ một cách say mê, nhìn chàng trai kia đi xuyên qua thầy giáo dạy môn khoa học của mình – và thầy không mảy may có phản ứng gì khác lạ.
Thôiiii! Đủ lắm rồi. Tôi không muốn nhìn thấy thêm một loài quái vật xám xịt nào nữa đâu. Lần này tôi sẽ chỉ nhìn anh Nash, còn không thì không nhìn gì hết.
Cổ họng tôi bỏng rát. Hai tai ù đặc đi. Đầu đau như búa bổ. Cuối cùng tôi cũng có thể tập trung nhìn vào anh Nash, đang ngồi đối diện với tôi. Nhưng ánh mắt anh ấy đang không hề nhìn tôi. Anh ấy đang chăm chú nhìn vào khoảng không phía trên cơ thể Emma, mồ hôi vã ra như tắm.
Tôi ngẩng mặt lên và chợt hiểu. Emma đang ở trên đó. Chứ không phải cái cơ thể đang lạnh dần trên sàn trước mặt tôi. Đấy mới là Emma thực sự. Linh hồn của cậu ấy đang lơ lửng trong không trung giữa hai chúng tôi.
Có điều cậu ấy không hề xinh đẹp giống như trong tưởng tượng của tôi. Không có vòng hào quang lấp lánh trên đầu. Không phải hồn ma mang hình dạng Emma đang vẫy cánh trên chín tầng mây. Cậu ấy chỉ đơn giản là một bóng tối trong mờ, không hình dạng. Nhưng bù lại, tôi có thể cảm nhận được một điều rất quan trọng từ cái linh hồn không hình dạng ấy. Sự sống.
Một bàn tay lạnh ngắt chạm vào tay tôi, khiến tôi giật nảy mình, tưởng rằng một trong mấy sinh vật của Cõi m đến bắt mình đi. Nhưng nhìn lại hóa ra là cô hiệu trưởng, đang quỳ xuống bên cạnh tôi nói câu gì đó mà tôi không thể nghe rõ. Cô ấy hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra nhưng tôi không thể trả lời. Cô ấy tìm mọi cách kéo tôi ra khỏi người Emma nhưng tôi không hề nhúc nhích. Hay ngậm miệng lại.
Một người phụ nữ thấp, béo trong chiếc váy rộng thùng thình như cái bao tải, đang tìm cách giải tán đám đông đang bu quanh bọn tôi. Mấy loài sinh vật xám xịt kia không mảy may phản ứng trước sự xuất hiện của người phụ nữ này và tôi chợt nhận ra rằng bọn chúng không thể nhìn thấy cô ấy. Hay những người trần tục khác.
Cô ấy ngồi chồm hỗm bên cạnh anh Nash và nói câu gì đó nhưng anh ấy đã không trả lời lại. Ánh mắt anh ấy vẫn đang đờ đẫn ngước nhìn lên trên; hai tay buông thõng trên đùi. Khi thấy không thể thuyết phục được anh Nash, cô ấy liếc xéo về phía tôi một cái rồi lảo đảo đứng dậy, vòng qua quỳ xuống bên cạnh đầu Emma và kiểm tra mạch của cậu ấy.
Càng lúc càng có nhiều người quỳ xuống trên sàn, hai tay bịt chặt lấy tai, miệng không ngừng mấp máy. Họ hoàn toàn không ý thức được về sự tồn tại của những sinh vật kỳ dị kia và ngược lại chúng không hề nhìn thấy họ. Một người đàn ông cao, gầy đang huơ tay múa chân ra hiệu cho đám đông quanh chúng tôi giải tán, và mọi người lục đục đứng dậy. Những loài sinh vật kia dường như đang ngày càng áp sát hơn nhưng tôi vẫn thấy có gì đó xa cách, trong khi tiếng thét tiếp tục, như những lưỡi dao cạo cắm vào da thịt, xé rách cổ họng tôi.
Và rồi ánh mắt tôi lại quay trở về với linh hồn của Emma, đang bắt đầu xoắn lại và quằn quại đau đớn. Một đầu đang bị kéo dài ra phía góc phòng thể dục, như thể đang cố vùng vẫy để không bị hút về hướng đó, phần còn lại cuộn tròn như một giọt nước khổng lồ bằng khói, rơi xuống cơ thể của Emma.
Sững sờ, tôi chỉ biết ngồi im nhìn anh Nash, những giọt mồ hôi lăn dài trên má anh. Đôi mắt anh mở to nhưng vô định, hai tay anh nắm chặt lại trên đùi. Càng lúc cái linh hồn kia càng được hút mạnh hơn xuống cơ thể của Emma.
Mọi người đổ xô lại quanh chúng tôi, gào ầm lên nói gì đó với tôi. Những cánh tay của con người chạm vào tôi, giật áo tôi, vỗ về tôi, an ủi tôi, một số khác lại tìm cách gỡ tay tôi ra khỏi Emma… Trong những sinh vật không màu sắc có hình thù quái dị kia đang tụ tập lại thành từng nhóm hai hoặc ba, nhìn chằm chằm về phía tôi, lầm bầm những từ tôi không thể nghe thấy và có lẽ nếu có cũng không thể hiểu được. Linh hồn của Emma đang dần quay trở lại với cơ thể của cậu ấy, nhưng vẫn còn một chút đỉnh khói đang bị hút về phía góc phòng.
Anh Nash sắp giữ lại được Emma rồi. Nhưng nếu anh ấy không khẩn trương lên, có lẽ sẽ không kịp. Giọng tôi bắt đầu mất dần âm lượng, cổ họng tôi giật liên hồi, và hai lá phổi gần như khô cong vì thiếu ôxy.
Và rồi làn khói xám cuối cùng cũng đã nhập nốt vào cơ thể của Emma, linh hồn đã hoàn toàn quay trở lại với cậu ấy.
Anh Nash thở hắt ra đầy khó nhọc, chớp chớp hai mắt, và đưa tay lên quệt mồ hôi trên trán. Tiếng thét của tôi cũng tắt hẳn, cuối cùng tôi cũng đã có thể ngậm mồm lại. Bức màn sương khói mờ ảo vụt biến mất trước mắt tôi.
Trong một giây, không ai cử động. Các bàn tay đang động vào tôi cứng đờ ra. Tất cả mọi người khựng lại trước sự thay đổi đột ngột trong bầu không khí, nhưng không phải vì những đám sương mờ đã biến mất mà là vì tôi đã ngừng hét.
Tôi quay sang nhìn Emma, tìm kiếm một dấu hiệu của sự sống. Sự chuyển động của lồng ngực, một cái nhúc nhích của ngón tay, hay thậm chí là một cái hắt xì hơi. Nhưng trong giây phút chờ đợi như bị tra tấn ấy, chúng tôi không nhận được một chút phản ứng nào từ Emma, và tôi tin rằng bọn tôi đã thất bại. Gã thần chết vô hình kia quá mạnh. Tôi lại quá yếu. Còn anh Nash chưa được thực hành bao giờ.
Và rồi Emma thở trở lại. Tôi đã gần như không nhận ra điều đó. Không một tiếng hổn hển, không một tiếng khò khè, không một tiếng ho hắng. Cậu ấy chỉ đơn giản là hít thở bình thường.
Tôi gục đầu xuống hai tay, nước mắt giàn giụa. Tôi bật cười phá lên nhưng không có âm thanh nào thoát ra. Tôi thực sự đã mất giọng.
Emma mở mắt ra, và câu thần chú như bị phá vỡ. Mọi người há hốc miệng kinh ngạc, cúi xuống nhìn Emma, rồi quay sang xì xào bàn tán với nhau.
Emma chớp mắt nhìn tôi, trán nhăn tít lại vì bối rối. “Tại sao mình lại… nằm trên sàn thế này?”
Tôi mở miệng ra định trả lời nhưng cổ họng đau nhói và tôi nhớ ra rằng mình đã mất giọng. Anh Nash nhoẻn miệng nhìn tôi cười toe toét, hân hoan trả lời thay cho tôi. “Không sao đâu. Anh nghĩ em chỉ vừa bị ngất thôi.”
“Mạch con bé rõ ràng là không còn mà” – người phụ nữ béo tròn kia ngồi phệt xuống sàn sau lưng Emma, mặt rất hoang mang – “Con bé đã… Tôi đã kiểm tra rất kỹ. Con bé đáng ra…”
“Bạn ấy chỉ bị ngất thôi ạ” – anh Nash khẳng định chắc nịch – “Chắc bạn ấy bị đập đầu xuống đất lúc ngã xuống nên ngất đi. Giờ bạn ấy không sao rồi ạ.” Để chứng minh, anh ấy nắm lấy tay Emma và kéo cậu ấy ngồi dậy, hai chân duỗi dài trên sàn.
“Em không được di chuyển bạn ấy đột ngột như thế!” – cô hiệu trưởng mắng anh Nash – “Nhỡ bạn ấy bị gãy cái gì thì sao.”
“Em không sao đâu ạ” – giọng Emma vẫn chưa hết bối rối – “Em chẳng bị đau ở đâu hết.”
Mọi người bắt đầu truyền tin cho nhau về tình hình hiện tại của Emma cho những người ở phía cuối phòng, không được chứng kiến tận mắt mọi chuyện. Những từ như “đã chết” và “mạch không còn” khiến tôi lại thấy căng thẳng, nhưng khi anh Nash với tay qua đùi Emma nắm lấy tay tôi, sự lo lắng ấy lập tức giảm dần.
Cho tới khi một tiếng thét thứ hai xé toạc bầu không khí đang dần yên tĩnh trở lại.
Các mái đầu ngoảnh lại và mọi người ồ lên kinh hãi. Emma và anh Nash sửng sốt nhìn qua vai tôi, và tôi ngoái đầu nhìn theo hai người họ.
Đám đông vẫn đang vây quanh lấy chúng tôi, nhưng qua các kẽ hở dưới chân mọi người, những gì tôi nhìn thấy được cũng đủ lắp ghép lại với nhau và đoán được chuyện gì đã xảy ra.
Một ai đó khác vừa ngã xuống.
Tôi không thể nhìn ra là ai, bởi vì có người đã đang quỳ xuống hô hấp nhân tạo cho bạn ấy. Nhưng qua cái váy đen và cánh tay khẳng khiu nhỏ nhắn của người đang nằm dưới sàn, tôi biết đó là một cô gái xinh đẹp và còn rất trẻ.
Tay anh Nash siết chặt lấy tay tôi và tôi đọc được sự ân hận trong ánh mắt đầy căng thẳng của anh. Tôi dám chắc rằng anh cũng đã đọc được một điều tương tự trong ánh mắt tôi. Chúng tôi vừa làm một việc không thể tưởng tượng ra được. Chúng tôi đã cứu sống Emma và trả giá bằng sinh mạng của một người khác. Không phải của một trong hai người chúng tôi – mà của một cô gái vô tội, không liên quan.
Tôi nhướn hai lông mày lên, như muốn thầm hỏi liệu anh có sẵn sàng thử lại một lần nữa không. Anh nghiêm nghị gật đầu nhưng nét mặt không hề tự tin, rằng chúng tôi có thể thực hiện lại được điều đó. Trong đầu tôi thoáng hiện lên một chuỗi bi kịch có thể xảy ra: Nếu chúng tôi cứu sống được người này, gã thần chết kia sẽ lại lấy đi mạng sống của người khác. Và nhiều người khác. Hoặc có thể là một trong hai bọn tôi. Dù là ai đi chăng nữa thì chúng tôi cũng không thể có sức đấu lại với hắn trong cuộc chơi này.
Nhưng tôi không thể để cho một ai nữa chết oan.
Tôi mở miệng ra để cất tiếng thét, nhưng không có âm thanh nào phát ra. Tôi đã quên mất rằng mình đã mất giọng, và lần này sự thôi thúc để cất tiếng thét trong tôi cũng không còn. Không hề có cơn hoảng loạn hay cảm giác đau đớn cào cấu trong cổ họng.
Kinh hãi, tôi quay sang tìm anh Nash để xin lời khuyên, nhưng anh cũng chỉ biết nhíu mày nhìn tôi. “Nếu em không thể cất tiếng thét, nghĩa là cô ấy đã đi rồi” – anh thì thào nói – “Sự thôi thúc trong em kết thúc ngay khi thần chết nắm được linh hồn của cô ấy.”
Đó là lý do tại sao khúc hát linh hồn của tôi dành cho Meredith kết thúc ngay khi bạn ấy gục xuống – chúng tôi đã không kịp níu giữ lại linh hồn của bạn ấy.
Suy sụp, tôi chỉ còn biết ngồi thẫn thờ nhìn mọi người vây quanh xác người bạn đã chết kia, cố gắng cấp cứu cho bạn ấy, và gọi người đến giúp. Đúng lúc ấy, một trong số những người xem đã thu hút sự chú ý của tôi. Bởi vì cô ấy không hề nhìn về phía cô bạn đang nằm sõng xoài trên sàn nhà, giống như bao người khác. Cô ấy đang đứng dựa lưng ở góc tường, nhìn chằm chằm về phía… tôi.
Cô ấy đứng yên, không hề di chuyển. Khi thấy tôi nhìn về phía mình, cô ấy từ từ nhoẻn miệng cười với tôi, đầy thân mật, như thể hai chúng tôi đang có chung một điều bí mật vậy.
Và đúng là chúng tôi đang có chung một điều bí mật thật. Cô ta chính là thần chết.
“Anh Nash…” Giọng tôi khản đặc, quờ tay tìm anh Nash, ngập ngừng không dám rời mắt khỏi người phụ nữ kỳ quái, đang đứng bất động kia.
“Anh nhìn thấy rồi.” Nhưng anh chưa kịp nói dứt câu thì cô ta đã biến mất. Tan biến vào không khí, âm thầm và đột ngột giống như anh Tod, và trong hoàn cảnh hỗn loạn như lúc này, cũng chẳng có gì là lạ khi không ai nhận ra điều đó, ngoài tôi và anh Nash.
Sự thất vọng và giận dữ bỗng từ đâu kéo tới, xâm chiếm lấy cơ thể tôi. Rõ ràng là thần chết đang chế nhạo chúng tôi.
Chúng tôi đã biết trước hậu quả việc làm của mình nhưng vẫn mạo hiểm làm, và giờ một người vô tội đã phải chết vì cái quyết định đó của chúng tôi. Và thần chết hẳn đã sớm biết chúng tôi không thể ngăn cô ta lại.
Nhưng điều tệ nhất là khi tôi nhìn vào Emma, người vẫn chưa hề biết mạng sống của cậu ấy đã phải đánh đổi như thế nào, tôi không hề cảm thấy ân hận vì sự lựa chọn của mình. Không một chút nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook