Soul Eyes - Đôi Mắt Linh Hồn
-
Chương 22: Tro tàn âm ỉ
Wattpad đang bị lỗi nên Long đăng hơi muộn xin lỗi anh em
Soul Eyes
Tác Giả: Triệu Long
Tóm tắt tập trước: Nam dọn tới một nơi ở mới, phát hiện nơi đó có hai linh hồn. Ban đầu định thu phục cả hai, nhưng sau đó cậu nhận ra rằng có một linh hồn của một đứa bé tội nghiệp đang bị đàn áp bởi một vong linh đầu oán khí. Sau khi thanh tẩy ác linh, cậu nhận ra thần thức cậu nhóc sắp bị tiêu tan. Sáng hôm sau, cậu nhờ Ân mang đến Bạch Họa nơi giúp linh hồn được rột rửa và tu luyện. Và cậu đã đưa đứa bé vào trong, Nam đặt tên cho nó là Bạch Hỉ mong chú nhóc luôn luôn vui vẻ và hạnh phúc. Sau đó chỉ dẫn Bạch Hỉ tu luyện để mau đắc đạo.
••••••°•••••••••°•••••••••••••°••••••••°••••••
Mấy ngày liền, ở nhà chẳng ai gọi điện nên Nam rất lo lắng rằng liệu ba mình có được an toàn hay không. Ngồi trước chiếc laptop của mình, Nam rút dây sạc của điện thoại rồi bấm số gọi về nhà. Sau vài hồi chuông thì ba cậu nhắc máy
- Con gọi ba có chuyện gì không?
- Dạ, hôm bữa trên đồn cử ba làm nhiệm vụ nên con hơi lo nên gọi về hỏi thăm ba.
Ông nhắp nháp một ngụm cafe rồi bảo
- Ừ! Ba không sao, con đừng lo nha.
Cậu ầm ừ rồi hỏi
- Cái xác đó nó ra sao vậy ba, có ai nhận lại chưa?
Ba cậu trả lời
- Tuy qua khám nghiệm thì nó phân huyt hơn 3 tuần rồi, nhưng kỳ lạ là phần tay bị cụt thì như mới 3 ngày. Hiện tại thì chứ có người đến nhận con ạ!
Vừa nghe xong Nam tỏ ra bần thần với điều này cậu nghĩ thầm" Không lẻ là hắn". Một lúc sau, cậu giật mình vì tiếng gọi của ba.
- Nam!
Cậu giật mình
- Dạ!
Ba cậu vừa nói vừa cười
- Con đang nghĩ gì vậy? Sao hôm nay cậu út nhà ta lại hỏi về xác chết ấy. Bộ con muốn làm cảnh sát hay bác sĩ à.
- Dạ đâu, tại con hiếu kì nên tiện hỏi ấy mà. Mẹ và chị hai khỏe không ba?. -Nam nói
- Vẫn khỏe, mẹ và chị hai nhắc con suốt. Con ở đó sao rồi? Có quen chỗ hay bạn mới gì không?
- Dạ ổn lắm ba! Còn bạn thì con mới quen với một thằng nhóc.
Ông vui vẻ
- Ừm hai anh em chơi chung đừng cãi vả nha con. Tầm 3 ngày nữa bố mẹ sẽ lên đó đưa con qua nhà ba vợ.
Lúc này mặt cậu đỏ bừng, cậu im lặng. Nhưng ba cậu lại nhận ra điều ấy. Ông bật cười
- Mắc cỡ cái gì không biết! Đàn ông đàn anh cả rồi.
Qua tiến điện thoại mẹ và chị cậu cũng bật cười
- Ông này ghẹo nó chi vậy-Mẹ cậu nói
- Nó mắc cỡ hả ba?- Chị cậu
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện, cậu nhảy thẳng lên giường, lấy chiếc gối úp vào mặt. Lúc này tiếng Bạch Hỉ trong Bạch Giới vọng ra.
- Ba chủ nhân gọi à?
- Ừ ba ta vừa mới gọi. Mà em có tập luyện tốt không đấy?
Với giọng đầy tự tin
- Chủ nhân cứ an tâm em đã luyện thành Hỏa Long Trảo rồi. Nên nghỉ ngơi một chút thôi.
Nam bất ngờ
- Nhanh thế?
- Chủ nhân quên rồi à 1 ngày ở trong đây là 1 phút ở bên ngoài đấy ạ. Từ lúc ngài dậy em đến giờ cũng đã 5 ngày rồi nên tính ra cũng 10 mấy năm rồi.
- Đúng rồi ha!
Nói rồi Nam ngồi dậy, đơ người ra vài giây rồi, vẽ vài chiếc áo bà quần,ghi tên Bạch Hỉ rồi đốt đi, sau đó tiến vào Bạch Giới. Trước mắt cậu Bạch Hỉ đã không còn là một cậu nhóc nữa, mà đã trở thành một cậu thanh niên trưởng thành, cao to, tuấn tú. Xung quanh là một đồi sách mà cậu đã đọc được chấc chồng lên nhau, dưới đất là các lỗ thủng, nứt do cậu luyện quyền. Nhưng có vẻ quần áo của cậu không còn vừa nữa.
- Em lớn nhanh thật đấy! Hết nhận ra chú mày rồi. Sức mạnh tăng cũng nhanh nữa.
Bạch Hỉ quỳ xuống
- Nhờ chủ nhân dậy bảo cả. Giờ em biết được khá nhiều thứ rồi ạ.
Nam đỡ cậu đứng dậy, sau đó trầm giọng
- Cậu làm ta nhớ đến Lão Bạch rồi đấy.
- Đây là luật lệ của Bạch Giới ạ! Mà sao ngài lại buồn vậy.
Nam từ từ kể lại chuyện tập luyện trước kia giữa cậu,Lão Bạch và Momoro cho Bạch Hỉ nghe. Nghe xong Bạch Hỉ nói
- Ngày trước, ngài cũng phải luyện tập gian khổ đến thế sao. Hèn gì ngài mạnh như thế. Mà sao em không thấy ngài thay đổi gì cả.
Nam giải thích
- Ta đã luyện tập với hai người họ trong hơn 100 năm ở Bạch Giới. Nhưng ở đây,chỉ có linh hồn mới bị chịu sự chi phối của thời gian mà thôi. Ngược lại,nếu ra bên ngoài thì em sẽ không có sự thay đổi nào khác so với trước khi qua đời. Hiểu rõ chưa? Nên phải thật chăm chỉ tu luyện để trở thành kiếm hồn mạnh nhất của anh.
Bạch Hỉ trả lời bằng một giọng đầy quyết tâm
- Vâng thưa ngài! Em sẽ cố gắng để trở thành một kiếm hồn mạnh nhất.
(Ai chưa rõ kiếm hồn là gì? Vui lòng xem lại chap 9 giúp Long)
Nam vỗ vai Bạch Hỉ bảo
- Tốt lắm! Anh có đốt cho chú vài bộ độ xem mặc vào vừa không? Ta có việc phải đi trước, trông giúp anh căn trọ này.
- Vâng chủ nhân!
Bạch Hỉ liền cởi bỏ bộ đồ cũ, lấy đồ mới đem đi thay.
Lúc này tại một căn nhà lạ, một người con gái đang ngồi cạnh cửa sổ nhìn ra thành phố. Do cô ngồi quay lưng nên không nhìn rõ mặt, nhưng dáng người thước tha, mái tóc mềm mại, giọng nói ngọt ngào. Cô thở dài
- Không biết khi nào ta mới được gặp anh ấy đây? Nghe nói anh ấy ở đối diện khu phố này, ta muốn đi gặp anh ấy! Hầy....
Một người hầu tướng nữ có khuôn mặt dễ thương, thân hình hơi ú. Cầm đĩa trái cây đứng bên bảo
- Tiểu thư phải cố chờ đợi, 3 ngày nữa họ sẽ đến đây. Nếu cô mà đi thì còn gì là danh giá nữa. Với lại lão gia đã cấm không cho cô ra ngoài, trừ khi có Phượng hoàng tinh anh đi theo. Bởi vì....
Nữ người hầu tiến lại gần, cô gái đưa tay cầm nĩa xiên một miếng dâu rồi nói
- Bởi vì máu ta có khả năng tăng cường pháp lực, nên rất nguy hiểm khi ra ngoài chứ gì. Cứ nói mãi! Vậy ta ở nhà là mọi chuyện yêm xuôi chứ gì.
Nam mới nhận được công việc mới tại một quán cafe, cậu vào quán thay đồ rồi bắt đầu công việc mới. Một lát sau, Ân đẩy cửa bước vào
- Thằng bồi cho anh một ly ma-chi-ato
Nam tiến lại gần
- Quán sắp đóng cửa rồi bạn ạ! Về cái hộ
Ân đưa tay lên cầm
- Hình như quán mới mở cửa! Với lại khách hàng là thượng đế mà nhỉ?
Nam cay đỏ mặt
- Mày được! Tí tan ca là mày nát với anh.
Ân giơ hai tay, quơ trước mặt
- Dạ em đùa đấy! Đại ca đừng trách em nhỏ. Căng quá!
Nam lườm Ân rồi đi vào lấy nước. Rồi quay lại
- Chờ tao tan ca rồi anh mình đi ăn!
Ân giơ tay lên trán
- Yes, sir!
Sau giờ làm Nam và Ân tới một quán chi nhánh Ramen của Tamoki, gọi món xong cả hai bắt đầu trò chuyện. Nam hỏi
- Mày lên khi nào ấy! Không báo với tao một tiếng.
- Định cho mày bất ngờ ấy mà!
Nam cú đầu Ân một phát "chí mạng"
- Đó là bất ngờ của mày đấy hả?
- Ui! Thù dai thế?
Nam hỏi
- Vậy định "ăn trực" ở đây bao lâu mới về đây?
- Đến khi nào mày sạch túi tao về!
- Tao thấy chắc nuôi mày không nổi quá! Hầy.
Bỗng Ân hỏi nhỏ
- Mà mày có tin tức gì về hắn không?
Nam cầm cốc trà matcha lên từ tốn, uống một ngụm rồi bảo
- Theo ba tao miêu tả, tao có thể khẳng định cái xác đó chính là bị Ma Vương ký sinh. Do sơ xuất pháp sư Quy Tộc đã không kiểm tra lại thi thể của hắn nên đã cánh tay trốn mất.
Ân cũng tỏ ra e dè
- Nếu vậy hắn sẽ hồi sinh bằng cách nào!?
Nam trả lời
- Nếu có đủ Huyết-Tâm-Thể thì hắn sẽ được hồi sinh hoàn toàn, nhưng Tâm đã bị phong ấn bởi Quy Tộc, còn Thể chính là một cơ thể mạnh mẽ nhưng có đầy tà niệm, còn Huyết....
Tới đây Nam ngập ngừng, Ân tỏ vẻ thắc mắc
- Huyết thì sao cơ!?
- Huyết chính là người có dòng máu lai tạp từ Yêu Giới, có thể giúp kẻ uống vào gia tăng công lực, nhưng người đó rất hiếm gặp.
- Yêu Tộc? Chẳng phải bị năm tộc pháp sư tiêu diệt hết rồi sao!?
Nam trầm giọng
- Nếu như người hay yêu tinh đó chịu ở lại Viêm Giới, trải qua những hình phạt tàn khốc nhất trong 1 vạn năm. Sau đó, họ có thể xin đầu thai vào bất cứ nơi nào họ muốn, với điều kiện phải uống Canh Mạnh Bà, nếu là như vậy thì sẽ họ sẽ bị lai tạp dòng máu.
Ân dần hiểu ra
- 1 vạn năm! Không phải sẽ là 100 năm trên trần thế hay sao. Thì ra tên Ma Vương đã có sự tính toán từ trước.
- Mày nói không sai! Hiện giờ,vấn đề là bảo vệ được Tâm và Huyết nếu không hậu quả sẽ khó lường. Có thể sẽ xảy ra thêm một trận Huyết Vũ nữa.
Ân nói
- Nhưng hiện giờ không biết hắn sẽ đi bước gì tiếp theo!? Tao có một cảm giác không lành.
- Giờ chúng ta sẽ cùng hợp lực với 5 tộc còn lại để chuẩn bị kế hoạch phòng bị.
Cả hai im lặng một lúc hai tô ramen được đưa đến, trước khi ăn Nam chấp tay lên đũa nói
- Itadakimasu!
Cậu mở mắt ra thấy Ân đang đơ ra nhìn mình. Ân thắc mắc
- Mày nói cái gì thế!
Nam gãi đầu
- Ai biết đâu? Thấy bà nội tao hay làm thế trước khi ăn, riết rồi quen ấy mà. Tao nghĩ chắc niệm kinh gì đó ấy.
Bỗng nghe một âm thanh" Búp". Nam kêu lên "ui da".Một giọng nói không giống người bản xứ từ phía sau Nam, cậu quay lại nhìn
- Nó có ý nghĩa là nghĩa là "xin mời". Nhấn mạnh sự cảm ơn tới người đã cất công chuẩn bị bữa ăn! Chứ niệm kinh cái gì mà niệm, đáng bị ăn đòn.
Cả hai nhìn ông chủ,rồi nhìn nhau cười giòn giã.
Trong một hang động tâm tối, với từng giọt nước nhỏ giọt lên thềm đá phát ra từng tiếng "túc túc". Sau ngọn lửa trong chiếc chảo đang cháy hừng hực, trước mắt hiện ra cả "ngọn đồi" thi thể,chúng đang phân hủy, lũ quạt thì thi nhau cắn xé. Một chàng thanh niên, với một cánh tay phải hình dạng Hắc Long Trảo. Đang ngồi trên chiếc ghế màu đen to lớn như ngai vàng của vua, đập mạnh xuống bàn hét lớn với giọng rầm rồ
- Lũ ăn hại! Có việc tìm ra cơ thể mới cho ta cũng không xong,hay các ngươi muốn ta sống trên người các ngươi.
Phía bên dưới, một tên mặt áo đen trùm kính đầu với chiếc mỏ quạ lộ ra. Và vài tên quái vật khác trong bóng tối đang quỳ xuống, tên mỏ quạ sợ hãi.
- Thưa đại vương! Thần đã cố tìm nhưng không có tên nào là người có một cơ thể với sức mạnh tiềm ẩn cả.
Những tên khác than phiền
- Đúng đó đại vương, bọn thần chỉ có thể hoạt động được ở khu vực phía Đông vào ban đêm thôi ạ. Sau trận đại chiến đến giờ, chưa có ai hồi phục được nguyên khí cả.
Tên mỏ quạ lên tiếng
- Đúng đúng! Với lại phía Tây dạo này có 2 tên đạo sĩ trẻ tuổi, chúng dùng kết giới phong ấn bọn thuộc hạ ở đây và sẽ tiêu diệt khi chúng gặp phải. Thuộc hạ còn suýt bị mất mạng,dưới tay của một tên trong Hỏa Long Tộc ấy ạ.
Ma vương ngạc nhiên
- Là Lê Thiên à?
Một tên khác mách
- Dạ thưa đại vương, Lê Thiên đã qua đời từ 20 năm trước rồi ạ. Kì lạ sau khi hắn chết, đứa con trai một của hắn không hề có một sự thiên phú gì cả. Hắn giống như một người bình thường.
- Vậy ngươi...Có biết tên đánh với ngươi có lai lịch gì không?
Tên mỏ quạ rung rung
- Ngoài sức mạnh... kinh hồn thì... Hắn tự nhận là chủ nhân đời thứ 9 của Hỏa Long Tộc. Tên là... À... Nora Yami Kaito.
Ma vương cười một tiếng khiến mặt đất rung chuyển, đá và bụi trong hang rơi xuống như mưa
- Ngày tàn của các ngươi đã tới! Lê Thiên ta sẽ giết sạch cả Tộc người của ngươi và cả bọn còn lại. Thời khắc báo thù và phục hưng của ta sẽ đến nhanh thôi.
Sau khi ăn xong, Ân và Nam đi bộ duới cơn mưa lâm thâm trở về phòng trọ, thì nhìn ở phía xa xa có một dáng người thân quen. Khi họ tiến lại gần, Nam liền nhận ra
- Ủa Liên Nhi?
Cô ấy cũng tỏ vẻ ngạc nhiên
- Ủa Nam! Cậu làm gì ở đây thế?
- À! Sắp lên đại học rồi nên tớ chuyển lên đây sống cho gần trường...
Ân thúc nhẹ cù trỏ vào người Nam
- Với lại còn gần nhà vợ tương lai nữa!
- Cái thằng này! - Nam thẹn quá hoá giận
- Thôi tao về trọ luyện võ với Bạch Hỉ đây! Hai người đi vui vẻ hể hể.
Hai người cứ thế cùng nhau tản bộ dưới mưa
Liên Nhi che miệng cười
- Bạn cậu vui tính quá nhỉ?
- Nó là vậy mà lớn rồi vẫn trẩu lắm. Mà nhà cậu ở đây luôn hả?
- Không! Mình lên thăm người quen vài ngày rồi về.
- Vậy à! Tiếc nhỉ.
Cầm chiếc ô đưa sang Nam. Liên Nhi bảo
- Đi chung đi kẻo ướt!
Nam tỏ ra ngại ngùng
- Có bất tiện lắm không?
- Không đâu!
Hai người im lặng ít giây. Liên Nhi hỏi
- Khi nào cậu mới qua bên ấy!
- Tầm 3 ngày nữa! Mình đang hồi hợp đây.
Liên Nhi mỉm cười
- Đàn ông, con trai gì nhát thế có ai ăn thịt cậu đâu mà sợ.
- Nhưng khi nghĩ đến vợ sắp cưới của mình, mình ngại lắm.
Liên Nhi lắng giọng xuống
- Mà Nam nè?
- Nhi muốn nói gì?
- Nếu như... Mình chỉ nói nếu như thôi nha, nhỡ cô ấy không thích cậu đòi hủy hôn ước rồi sao?
Nam trầm đi ít phút rồi thở dài
- Hầy... Thì biết sao giờ, nếu điều đó làm cho cô ấy hạnh phúc thì mình chấp nhận. Coi như kiếp này mình không có phước cưới được cô vợ này!
- Thật chứ? Cô ấy hạnh phúc là cậu sẽ hạnh phúc chứ?
Nam quay sang đùa
- Không! Nếu vậy mình sẽ khóc lớn đó. Kkk
- Đang nói nghiêm túc mà. Sợ tới đó hối hận đã muộn rồi.
- Đối với tôi không có gì là muộn là hối hận cả, gặp nhau là duyên, được bên nhau là nợ. Nếu không thì cũng coi như là hư ảo, đối với tôi trong tình yêu không có sự cưỡng cầu.
- Nói làm như đã yêu rồi vậy!
Nam quay sang nhìn Liên Nhi bảo
- Đã từng động lòng đấy chứ, người đó chính là cậu đấy. Kkk
- Ông này sắp có vợ con rồi còn đùa được.
Nam đưa tay lên lòng ngực
- Thật đấy! Đã từng, nó vẫn nằm đây nhưng chỉ là một kỉ niệm đẹp của quá khứ mà thôi.
Đến một đoạn đường có hai ngã rẽ, họ chào nhau rồi lặng lẽ quay đi. Nhưng trong lòng mỗi người, lại chất chứa những thứ mà không thể nói thành lời.
¤¤¤¤¤¤¤¤¤Hóng Chap 23¤¤¤¤¤¤¤
Hãy luôn luôn góp ý kiến về Soul Eyes để Long phát triển thêm nha!
Ủng hộ Long bằng cách: Bình chọn 《 bấm vào dấu ☆》, nhấn theo dõi để có thể nhận được thông báo khi Long ra cháp mới nha. Bạn nào là Fan Cuồng của Soul Eyes hãy giúp Long cài view nha, Long sẽ biết ơn về điều này.
=》Ta sẽ còn quay lại.
Soul Eyes
Tác Giả: Triệu Long
Tóm tắt tập trước: Nam dọn tới một nơi ở mới, phát hiện nơi đó có hai linh hồn. Ban đầu định thu phục cả hai, nhưng sau đó cậu nhận ra rằng có một linh hồn của một đứa bé tội nghiệp đang bị đàn áp bởi một vong linh đầu oán khí. Sau khi thanh tẩy ác linh, cậu nhận ra thần thức cậu nhóc sắp bị tiêu tan. Sáng hôm sau, cậu nhờ Ân mang đến Bạch Họa nơi giúp linh hồn được rột rửa và tu luyện. Và cậu đã đưa đứa bé vào trong, Nam đặt tên cho nó là Bạch Hỉ mong chú nhóc luôn luôn vui vẻ và hạnh phúc. Sau đó chỉ dẫn Bạch Hỉ tu luyện để mau đắc đạo.
••••••°•••••••••°•••••••••••••°••••••••°••••••
Mấy ngày liền, ở nhà chẳng ai gọi điện nên Nam rất lo lắng rằng liệu ba mình có được an toàn hay không. Ngồi trước chiếc laptop của mình, Nam rút dây sạc của điện thoại rồi bấm số gọi về nhà. Sau vài hồi chuông thì ba cậu nhắc máy
- Con gọi ba có chuyện gì không?
- Dạ, hôm bữa trên đồn cử ba làm nhiệm vụ nên con hơi lo nên gọi về hỏi thăm ba.
Ông nhắp nháp một ngụm cafe rồi bảo
- Ừ! Ba không sao, con đừng lo nha.
Cậu ầm ừ rồi hỏi
- Cái xác đó nó ra sao vậy ba, có ai nhận lại chưa?
Ba cậu trả lời
- Tuy qua khám nghiệm thì nó phân huyt hơn 3 tuần rồi, nhưng kỳ lạ là phần tay bị cụt thì như mới 3 ngày. Hiện tại thì chứ có người đến nhận con ạ!
Vừa nghe xong Nam tỏ ra bần thần với điều này cậu nghĩ thầm" Không lẻ là hắn". Một lúc sau, cậu giật mình vì tiếng gọi của ba.
- Nam!
Cậu giật mình
- Dạ!
Ba cậu vừa nói vừa cười
- Con đang nghĩ gì vậy? Sao hôm nay cậu út nhà ta lại hỏi về xác chết ấy. Bộ con muốn làm cảnh sát hay bác sĩ à.
- Dạ đâu, tại con hiếu kì nên tiện hỏi ấy mà. Mẹ và chị hai khỏe không ba?. -Nam nói
- Vẫn khỏe, mẹ và chị hai nhắc con suốt. Con ở đó sao rồi? Có quen chỗ hay bạn mới gì không?
- Dạ ổn lắm ba! Còn bạn thì con mới quen với một thằng nhóc.
Ông vui vẻ
- Ừm hai anh em chơi chung đừng cãi vả nha con. Tầm 3 ngày nữa bố mẹ sẽ lên đó đưa con qua nhà ba vợ.
Lúc này mặt cậu đỏ bừng, cậu im lặng. Nhưng ba cậu lại nhận ra điều ấy. Ông bật cười
- Mắc cỡ cái gì không biết! Đàn ông đàn anh cả rồi.
Qua tiến điện thoại mẹ và chị cậu cũng bật cười
- Ông này ghẹo nó chi vậy-Mẹ cậu nói
- Nó mắc cỡ hả ba?- Chị cậu
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện, cậu nhảy thẳng lên giường, lấy chiếc gối úp vào mặt. Lúc này tiếng Bạch Hỉ trong Bạch Giới vọng ra.
- Ba chủ nhân gọi à?
- Ừ ba ta vừa mới gọi. Mà em có tập luyện tốt không đấy?
Với giọng đầy tự tin
- Chủ nhân cứ an tâm em đã luyện thành Hỏa Long Trảo rồi. Nên nghỉ ngơi một chút thôi.
Nam bất ngờ
- Nhanh thế?
- Chủ nhân quên rồi à 1 ngày ở trong đây là 1 phút ở bên ngoài đấy ạ. Từ lúc ngài dậy em đến giờ cũng đã 5 ngày rồi nên tính ra cũng 10 mấy năm rồi.
- Đúng rồi ha!
Nói rồi Nam ngồi dậy, đơ người ra vài giây rồi, vẽ vài chiếc áo bà quần,ghi tên Bạch Hỉ rồi đốt đi, sau đó tiến vào Bạch Giới. Trước mắt cậu Bạch Hỉ đã không còn là một cậu nhóc nữa, mà đã trở thành một cậu thanh niên trưởng thành, cao to, tuấn tú. Xung quanh là một đồi sách mà cậu đã đọc được chấc chồng lên nhau, dưới đất là các lỗ thủng, nứt do cậu luyện quyền. Nhưng có vẻ quần áo của cậu không còn vừa nữa.
- Em lớn nhanh thật đấy! Hết nhận ra chú mày rồi. Sức mạnh tăng cũng nhanh nữa.
Bạch Hỉ quỳ xuống
- Nhờ chủ nhân dậy bảo cả. Giờ em biết được khá nhiều thứ rồi ạ.
Nam đỡ cậu đứng dậy, sau đó trầm giọng
- Cậu làm ta nhớ đến Lão Bạch rồi đấy.
- Đây là luật lệ của Bạch Giới ạ! Mà sao ngài lại buồn vậy.
Nam từ từ kể lại chuyện tập luyện trước kia giữa cậu,Lão Bạch và Momoro cho Bạch Hỉ nghe. Nghe xong Bạch Hỉ nói
- Ngày trước, ngài cũng phải luyện tập gian khổ đến thế sao. Hèn gì ngài mạnh như thế. Mà sao em không thấy ngài thay đổi gì cả.
Nam giải thích
- Ta đã luyện tập với hai người họ trong hơn 100 năm ở Bạch Giới. Nhưng ở đây,chỉ có linh hồn mới bị chịu sự chi phối của thời gian mà thôi. Ngược lại,nếu ra bên ngoài thì em sẽ không có sự thay đổi nào khác so với trước khi qua đời. Hiểu rõ chưa? Nên phải thật chăm chỉ tu luyện để trở thành kiếm hồn mạnh nhất của anh.
Bạch Hỉ trả lời bằng một giọng đầy quyết tâm
- Vâng thưa ngài! Em sẽ cố gắng để trở thành một kiếm hồn mạnh nhất.
(Ai chưa rõ kiếm hồn là gì? Vui lòng xem lại chap 9 giúp Long)
Nam vỗ vai Bạch Hỉ bảo
- Tốt lắm! Anh có đốt cho chú vài bộ độ xem mặc vào vừa không? Ta có việc phải đi trước, trông giúp anh căn trọ này.
- Vâng chủ nhân!
Bạch Hỉ liền cởi bỏ bộ đồ cũ, lấy đồ mới đem đi thay.
Lúc này tại một căn nhà lạ, một người con gái đang ngồi cạnh cửa sổ nhìn ra thành phố. Do cô ngồi quay lưng nên không nhìn rõ mặt, nhưng dáng người thước tha, mái tóc mềm mại, giọng nói ngọt ngào. Cô thở dài
- Không biết khi nào ta mới được gặp anh ấy đây? Nghe nói anh ấy ở đối diện khu phố này, ta muốn đi gặp anh ấy! Hầy....
Một người hầu tướng nữ có khuôn mặt dễ thương, thân hình hơi ú. Cầm đĩa trái cây đứng bên bảo
- Tiểu thư phải cố chờ đợi, 3 ngày nữa họ sẽ đến đây. Nếu cô mà đi thì còn gì là danh giá nữa. Với lại lão gia đã cấm không cho cô ra ngoài, trừ khi có Phượng hoàng tinh anh đi theo. Bởi vì....
Nữ người hầu tiến lại gần, cô gái đưa tay cầm nĩa xiên một miếng dâu rồi nói
- Bởi vì máu ta có khả năng tăng cường pháp lực, nên rất nguy hiểm khi ra ngoài chứ gì. Cứ nói mãi! Vậy ta ở nhà là mọi chuyện yêm xuôi chứ gì.
Nam mới nhận được công việc mới tại một quán cafe, cậu vào quán thay đồ rồi bắt đầu công việc mới. Một lát sau, Ân đẩy cửa bước vào
- Thằng bồi cho anh một ly ma-chi-ato
Nam tiến lại gần
- Quán sắp đóng cửa rồi bạn ạ! Về cái hộ
Ân đưa tay lên cầm
- Hình như quán mới mở cửa! Với lại khách hàng là thượng đế mà nhỉ?
Nam cay đỏ mặt
- Mày được! Tí tan ca là mày nát với anh.
Ân giơ hai tay, quơ trước mặt
- Dạ em đùa đấy! Đại ca đừng trách em nhỏ. Căng quá!
Nam lườm Ân rồi đi vào lấy nước. Rồi quay lại
- Chờ tao tan ca rồi anh mình đi ăn!
Ân giơ tay lên trán
- Yes, sir!
Sau giờ làm Nam và Ân tới một quán chi nhánh Ramen của Tamoki, gọi món xong cả hai bắt đầu trò chuyện. Nam hỏi
- Mày lên khi nào ấy! Không báo với tao một tiếng.
- Định cho mày bất ngờ ấy mà!
Nam cú đầu Ân một phát "chí mạng"
- Đó là bất ngờ của mày đấy hả?
- Ui! Thù dai thế?
Nam hỏi
- Vậy định "ăn trực" ở đây bao lâu mới về đây?
- Đến khi nào mày sạch túi tao về!
- Tao thấy chắc nuôi mày không nổi quá! Hầy.
Bỗng Ân hỏi nhỏ
- Mà mày có tin tức gì về hắn không?
Nam cầm cốc trà matcha lên từ tốn, uống một ngụm rồi bảo
- Theo ba tao miêu tả, tao có thể khẳng định cái xác đó chính là bị Ma Vương ký sinh. Do sơ xuất pháp sư Quy Tộc đã không kiểm tra lại thi thể của hắn nên đã cánh tay trốn mất.
Ân cũng tỏ ra e dè
- Nếu vậy hắn sẽ hồi sinh bằng cách nào!?
Nam trả lời
- Nếu có đủ Huyết-Tâm-Thể thì hắn sẽ được hồi sinh hoàn toàn, nhưng Tâm đã bị phong ấn bởi Quy Tộc, còn Thể chính là một cơ thể mạnh mẽ nhưng có đầy tà niệm, còn Huyết....
Tới đây Nam ngập ngừng, Ân tỏ vẻ thắc mắc
- Huyết thì sao cơ!?
- Huyết chính là người có dòng máu lai tạp từ Yêu Giới, có thể giúp kẻ uống vào gia tăng công lực, nhưng người đó rất hiếm gặp.
- Yêu Tộc? Chẳng phải bị năm tộc pháp sư tiêu diệt hết rồi sao!?
Nam trầm giọng
- Nếu như người hay yêu tinh đó chịu ở lại Viêm Giới, trải qua những hình phạt tàn khốc nhất trong 1 vạn năm. Sau đó, họ có thể xin đầu thai vào bất cứ nơi nào họ muốn, với điều kiện phải uống Canh Mạnh Bà, nếu là như vậy thì sẽ họ sẽ bị lai tạp dòng máu.
Ân dần hiểu ra
- 1 vạn năm! Không phải sẽ là 100 năm trên trần thế hay sao. Thì ra tên Ma Vương đã có sự tính toán từ trước.
- Mày nói không sai! Hiện giờ,vấn đề là bảo vệ được Tâm và Huyết nếu không hậu quả sẽ khó lường. Có thể sẽ xảy ra thêm một trận Huyết Vũ nữa.
Ân nói
- Nhưng hiện giờ không biết hắn sẽ đi bước gì tiếp theo!? Tao có một cảm giác không lành.
- Giờ chúng ta sẽ cùng hợp lực với 5 tộc còn lại để chuẩn bị kế hoạch phòng bị.
Cả hai im lặng một lúc hai tô ramen được đưa đến, trước khi ăn Nam chấp tay lên đũa nói
- Itadakimasu!
Cậu mở mắt ra thấy Ân đang đơ ra nhìn mình. Ân thắc mắc
- Mày nói cái gì thế!
Nam gãi đầu
- Ai biết đâu? Thấy bà nội tao hay làm thế trước khi ăn, riết rồi quen ấy mà. Tao nghĩ chắc niệm kinh gì đó ấy.
Bỗng nghe một âm thanh" Búp". Nam kêu lên "ui da".Một giọng nói không giống người bản xứ từ phía sau Nam, cậu quay lại nhìn
- Nó có ý nghĩa là nghĩa là "xin mời". Nhấn mạnh sự cảm ơn tới người đã cất công chuẩn bị bữa ăn! Chứ niệm kinh cái gì mà niệm, đáng bị ăn đòn.
Cả hai nhìn ông chủ,rồi nhìn nhau cười giòn giã.
Trong một hang động tâm tối, với từng giọt nước nhỏ giọt lên thềm đá phát ra từng tiếng "túc túc". Sau ngọn lửa trong chiếc chảo đang cháy hừng hực, trước mắt hiện ra cả "ngọn đồi" thi thể,chúng đang phân hủy, lũ quạt thì thi nhau cắn xé. Một chàng thanh niên, với một cánh tay phải hình dạng Hắc Long Trảo. Đang ngồi trên chiếc ghế màu đen to lớn như ngai vàng của vua, đập mạnh xuống bàn hét lớn với giọng rầm rồ
- Lũ ăn hại! Có việc tìm ra cơ thể mới cho ta cũng không xong,hay các ngươi muốn ta sống trên người các ngươi.
Phía bên dưới, một tên mặt áo đen trùm kính đầu với chiếc mỏ quạ lộ ra. Và vài tên quái vật khác trong bóng tối đang quỳ xuống, tên mỏ quạ sợ hãi.
- Thưa đại vương! Thần đã cố tìm nhưng không có tên nào là người có một cơ thể với sức mạnh tiềm ẩn cả.
Những tên khác than phiền
- Đúng đó đại vương, bọn thần chỉ có thể hoạt động được ở khu vực phía Đông vào ban đêm thôi ạ. Sau trận đại chiến đến giờ, chưa có ai hồi phục được nguyên khí cả.
Tên mỏ quạ lên tiếng
- Đúng đúng! Với lại phía Tây dạo này có 2 tên đạo sĩ trẻ tuổi, chúng dùng kết giới phong ấn bọn thuộc hạ ở đây và sẽ tiêu diệt khi chúng gặp phải. Thuộc hạ còn suýt bị mất mạng,dưới tay của một tên trong Hỏa Long Tộc ấy ạ.
Ma vương ngạc nhiên
- Là Lê Thiên à?
Một tên khác mách
- Dạ thưa đại vương, Lê Thiên đã qua đời từ 20 năm trước rồi ạ. Kì lạ sau khi hắn chết, đứa con trai một của hắn không hề có một sự thiên phú gì cả. Hắn giống như một người bình thường.
- Vậy ngươi...Có biết tên đánh với ngươi có lai lịch gì không?
Tên mỏ quạ rung rung
- Ngoài sức mạnh... kinh hồn thì... Hắn tự nhận là chủ nhân đời thứ 9 của Hỏa Long Tộc. Tên là... À... Nora Yami Kaito.
Ma vương cười một tiếng khiến mặt đất rung chuyển, đá và bụi trong hang rơi xuống như mưa
- Ngày tàn của các ngươi đã tới! Lê Thiên ta sẽ giết sạch cả Tộc người của ngươi và cả bọn còn lại. Thời khắc báo thù và phục hưng của ta sẽ đến nhanh thôi.
Sau khi ăn xong, Ân và Nam đi bộ duới cơn mưa lâm thâm trở về phòng trọ, thì nhìn ở phía xa xa có một dáng người thân quen. Khi họ tiến lại gần, Nam liền nhận ra
- Ủa Liên Nhi?
Cô ấy cũng tỏ vẻ ngạc nhiên
- Ủa Nam! Cậu làm gì ở đây thế?
- À! Sắp lên đại học rồi nên tớ chuyển lên đây sống cho gần trường...
Ân thúc nhẹ cù trỏ vào người Nam
- Với lại còn gần nhà vợ tương lai nữa!
- Cái thằng này! - Nam thẹn quá hoá giận
- Thôi tao về trọ luyện võ với Bạch Hỉ đây! Hai người đi vui vẻ hể hể.
Hai người cứ thế cùng nhau tản bộ dưới mưa
Liên Nhi che miệng cười
- Bạn cậu vui tính quá nhỉ?
- Nó là vậy mà lớn rồi vẫn trẩu lắm. Mà nhà cậu ở đây luôn hả?
- Không! Mình lên thăm người quen vài ngày rồi về.
- Vậy à! Tiếc nhỉ.
Cầm chiếc ô đưa sang Nam. Liên Nhi bảo
- Đi chung đi kẻo ướt!
Nam tỏ ra ngại ngùng
- Có bất tiện lắm không?
- Không đâu!
Hai người im lặng ít giây. Liên Nhi hỏi
- Khi nào cậu mới qua bên ấy!
- Tầm 3 ngày nữa! Mình đang hồi hợp đây.
Liên Nhi mỉm cười
- Đàn ông, con trai gì nhát thế có ai ăn thịt cậu đâu mà sợ.
- Nhưng khi nghĩ đến vợ sắp cưới của mình, mình ngại lắm.
Liên Nhi lắng giọng xuống
- Mà Nam nè?
- Nhi muốn nói gì?
- Nếu như... Mình chỉ nói nếu như thôi nha, nhỡ cô ấy không thích cậu đòi hủy hôn ước rồi sao?
Nam trầm đi ít phút rồi thở dài
- Hầy... Thì biết sao giờ, nếu điều đó làm cho cô ấy hạnh phúc thì mình chấp nhận. Coi như kiếp này mình không có phước cưới được cô vợ này!
- Thật chứ? Cô ấy hạnh phúc là cậu sẽ hạnh phúc chứ?
Nam quay sang đùa
- Không! Nếu vậy mình sẽ khóc lớn đó. Kkk
- Đang nói nghiêm túc mà. Sợ tới đó hối hận đã muộn rồi.
- Đối với tôi không có gì là muộn là hối hận cả, gặp nhau là duyên, được bên nhau là nợ. Nếu không thì cũng coi như là hư ảo, đối với tôi trong tình yêu không có sự cưỡng cầu.
- Nói làm như đã yêu rồi vậy!
Nam quay sang nhìn Liên Nhi bảo
- Đã từng động lòng đấy chứ, người đó chính là cậu đấy. Kkk
- Ông này sắp có vợ con rồi còn đùa được.
Nam đưa tay lên lòng ngực
- Thật đấy! Đã từng, nó vẫn nằm đây nhưng chỉ là một kỉ niệm đẹp của quá khứ mà thôi.
Đến một đoạn đường có hai ngã rẽ, họ chào nhau rồi lặng lẽ quay đi. Nhưng trong lòng mỗi người, lại chất chứa những thứ mà không thể nói thành lời.
¤¤¤¤¤¤¤¤¤Hóng Chap 23¤¤¤¤¤¤¤
Hãy luôn luôn góp ý kiến về Soul Eyes để Long phát triển thêm nha!
Ủng hộ Long bằng cách: Bình chọn 《 bấm vào dấu ☆》, nhấn theo dõi để có thể nhận được thông báo khi Long ra cháp mới nha. Bạn nào là Fan Cuồng của Soul Eyes hãy giúp Long cài view nha, Long sẽ biết ơn về điều này.
=》Ta sẽ còn quay lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook