Song Tu
-
Chương 34
“Nguyên Nguyên, đừng lại đây, đi mau!!”
Không đi, nói gì cũng không đi, muốn chết thì cùng chết! Chung Kỳ Nguyên sống chết lắc đầu, quay đầu lại tất cả sẽ là trống rỗng nên y phải giữ chặt lấy thứ quan trọng mà mình đang có, huynh chết ta quyết không sống một mình!
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc Chung Kỳ Nguyên cũng kịp lao đến trước mặt Tào Phẩm trước bộ xương hổ, cả người y nhào lên người Tào Phẩm muốn đỡ công kích của bộ xương hổ giúp Tào Phẩm.
Y biết y chỉ là châu chấu đá xe nhưng thân thể y cứ làm như vậy theo phản xạ.
Mùi tanh hôi đặc trưng của thú vật trộn với chưởng phong sắc bén lao tới vun vút, Tào Phẩm được y che chở phía dưới nôn nóng đỏ cả mắt, liều mạng muốn đẩy y ra nhưng khổ nỗi y ôm rất chặt, bản thân Tào Phẩm lại bị trọng thương không còn sức lực –
Chung Kỳ Nguyên nở nụ cười khẽ hôn lên môi Tào Phẩm, “Bình thường đều là huynh bảo vệ ta, lần này đến lượt ta bảo vệ huynh một lần!”
Tào Phẩm đau lòng muốn chết, trơ mắt nhìn cú đánh của bộ xương hổ đập xuống lưng Chung Kỳ Nguyên.
Ầm –
Một tiếng nổ vang lên, Chung Kỳ Nguyên đã trúng một chưởng cực mạnh!
Lòng Tào Phẩm đau đến mức phun ra một ngụm máu, một chưởng này như đánh lên người hắn vậy.
“Hả?” Chung Kỳ Nguyên khó hiểu thốt lên tiếng hả rất nhẹ, vì sao lại không hề đau?
Y đã trúng một chưởng nhưng lại không hề đau như dự đoán, không hộc máu, không bị đánh bay, không gãy xương, không gì cả!
Bộ xương hổ rống lên một tiếng giận dữ không rõ, lại một chưởng chém ra như tia chớp.
Một màn thần kỳ bỗng phát sinh, Chung Kỳ Nguyên vẫn không hề việc gì giống như một chưởng kia căn bản không đánh vào người y.
Tào Phẩm vô cùng mừng rỡ, cũng dần nhìn ra manh mối.
Không biết từ khi nào trên người Chung Kỳ Nguyên bao phủ một lớp hồng quang hơi mỏng, mỗi lần bộ xương hổ tung chưởng đánh vào người y thì hồng quang sẽ hơi lóe lên thổi bay toàn bộ công kích.
Chẳng lẽ trên người Nguyên Nguyên có mang bảo vật nghịch thiên nào đó?
Bộ xương hổ cũng phát hiện chỗ kỳ lạ, tuy nó đã không còn linh trí nhưng bản năng dã thú thì vẫn còn.
Nguy hiểm, rất nguy hiểm.
Nam tử gầy còm đứng bên cạnh nhìn thấy bộ xương hổ dừng tay thì không khỏi giục giã, “Dừng tay làm gì? Nhanh xử lý hai đứa nó đi!”
Hắn còn chưa dứt lời thì một chuyện làm mọi người không tưởng được đã xảy ra –
Một vầng sáng chói mắt màu đỏ đột nhiên thoát ra từ bên hông Chung Kỳ Nguyên, trôi nổi giữa không trung.
Bộ xương hổ nhìn thấy vầng sáng này thì lập tức giật lùi ba bước, linh áp do vầng sáng phát ra làm nó thấy sợ hãi.
Nam tử gầy còm cũng thầm hô không ổn, vầng sáng phát ra cảm giác áp bách mãnh liệt này rốt cuộc là thần thánh phương nào mà ngay cả bộ xương hổ cũng phải sợ hãi.
“Đây là -” Tào Phẩm nhìn chằm chằm vào vầng sáng thần kỳ kia, trong lòng đầy nghi hoặc, vầng sáng kia làm hắn có cảm giác quen thuộc khó hiểu.
“Rống!”
Một con xích long cả người đỏ rực duỗi đầu vẫy đuôi lao ra khỏi vầng sáng, tiếng rống đầy uy nghiêm làm tim mọi người như ngừng đập, sự uy nghiêm này là vô thương, dáng vẻ bễ nghễ liếc nhìn dân chúng làm người ta suýt nữa quỳ gối úp mặt xuống đất.
Nam tử gầy còm sợ tới mức nhũn cả chân, ở trước mặt xích long nguyên anh tu sĩ như hắn chỉ hèn mọn như con kiến.
Nhìn nam tử gầy yếu muốn thu bộ xương hổ vào cờ đen để bỏ trốn, ánh mắt xích long lộ ra vẻ trào phúng, một đạo hỏa long lao ra từ miệng xoay tròn bắn về phía bộ xương hổ.
Sau một tiếng ‘xì’ nhỏ, bộ xương hổ mới vô cùng dũng mãnh đã nháy mắt bị đốt thành tro tàn, nam tử gầy còm tâm linh tương thông với bộ xương hổ nhất thời như bị sét đánh, thân thể hơi nhoáng lên lập tức phụt ra máu tươi, tai, mũi, mắt cũng đồng thời chảy máu.
Tiêu diệt bộ xương hổ với xích long như chỉ là một chuyện nhỏ bé không đáng kể, chỉ thấy nó lại mở miệng, lại một đạo hỏa long phun ra, lần này mục đích của hỏa long là nam tử gầy còm.
Chính mắt nhìn kết cục của bộ xương hổ, nam tử gầy còm nào dám giao phong chính diện với hỏa long, vội vàng thả pháp khí phi hành bỏ trốn như chuột.
Xích long không thèm liếc hắn một cái, bản thân rướn đầu vẫy đuôi quay lại vầng sáng. Sau khi xích long hoàn toàn tiến vào vầng sáng, vầng sáng ‘phụt’ một tiếng tan biến thành vô số hồng quang, đảo mắt đã biến mất.
Bên kia, nam tử gầy còm cuối cùng bị hỏa long đuổi theo, còn chưa kịp phát ra tiếng kêu thảm đã bị hỏa long nuốt trọn, ngay cả nguyên anh cũng không thể đào thoát bị giết sạch sẽ.
Chung Kỳ Nguyên cùng Tào Phẩm trợn mắt há mồm nhìn tình thế bất ngờ thay đổi, nghĩ mà vẫn còn thấy sợ, không ngờ họ lại dễ dàng trốn khỏi quỷ môn quan như vậy.
“Chuyện là thế nào? Người đã chết rồi?” Chung Kỳ Nguyên có cảm giác như vừa nằm mơ, y đã nghĩ mình chết chắc, bây giờ ngược lại kẻ địch bị diệt sạch còn họ thì bình an vô sự.
“Đệ mang theo thứ gì sao? Long kia đi ra từ người đệ đấy.” Vẫn là Tào Phẩm hiểu chuyện, hắn thấy rõ ràng xích long đi ra từ vầng sáng, mà vầng sáng lại đi ra từ người Nguyên Nguyên.
“Thứ gì? Không có, nếu ta biết có thứ đó thì đã sớm dùng sao phải chịu một chưởng của súc sinh kia.” Chung Kỳ Nguyên cũng rất mơ hồ, trên người y chỉ có mấy bảo vậy gia tộc ban thưởng, cũng có một ít đồ Tào Phẩm tặng, nhưng mấy thứ này có tăng uy lực cũng không thể sánh được với xích long kia.
Tào Phẩm xoa xoa cằm, cẩn thận nghĩ lại chi tiết vừa rồi, đầu tiên hắn nhìn thấy trên người Nguyên Nguyên phủ một lớp hồng quang, sau đó –
“Vầng sáng kia đi ra từ bên hông của đệ.” Hắn nghĩ ra, vầng sáng kia thoát ra từ chỗ eo của Nguyên Nguyên.
Hai người cùng chuyển mắt đến bên hông Chung Kỳ Nguyên, chỉ thấy một mảnh ngọc hình rồng to bằng bàn tay im lặng cài bên eo, hình rồng kia không khác gì xích long vừa xuất hiện.
“Là cái này?” Chung Kỳ Nguyên tháo ngọc bội cầm trong tay xem xét kỹ càng.
“Có lẽ thế, ngọc thạch bình thường đều mịn màng sáng bóng, ngọc bội này thì lại xám xịt, chắc chắn vừa rồi gọi ra xích long làm năng lượng trong ngọc thạch cạn kiệt.” Tào Phẩm cũng cầm ngọc bội xem xét cho ra kết luận, “Nhưng ngọc bội này đệ có từ đâu?”
Chung Kỳ Nguyên nhìn Tào Phẩm đầy kỳ lạ, “Huynh không biết? Đây là vật đính hôn sư phụ huynh cho ta.”
Tào Phẩm bỗng hiểu ra, “Chả trách ta cứ thấy xích long kia rất quen, hóa ra là làm từ tay đại sư phụ. Hì hì, Nguyên Nguyên, xem ra đại sư phụ rất thích đệ mới đưa ra danh tác như thế.”
Còn hơn danh tác ấy chứ, nếu sớm biết ngọc long phối này có thể gọi ra một con xích long thì y nào dám tùy tiện đeo bên hông như vậy!
Vuốt ve ngọc long Chung Kỳ Nguyên không khỏi thầm cảm ơn sư phụ Tào Phẩm, bất luận lúc đó ông ấy cho khối ngọc long phối này vì mục đích gì, nhưng ngọc long phối này đã thật sự cứu tính mạng họ ngày hôm nay.
Hai người dọn dẹp qua hỗn loạn do đánh nhau để lại, cái gì cần chôn thì chôn, cần đốt thì đốt.
“Huynh đã đỡ hơn chưa?” Chung Kỳ Nguyên hỏi.
Tào Phẩm bị bộ xương hổ kia cho một cước đứt hai cái xương sườn, nhưng linh đan diệu dược của hắn nhiều vô kể, đứt hai xương sườn với Tào Phẩm cũng không phải vết thương nặng, sau khi bôi một loại thuốc mỡ màu xanh biếc xương sườn bị gãy đã nối liền. Nhưng chỗ xương sườn mới liền rất yếu, dễ dàng gãy lần nữa nên Chung Kỳ Nguyên mới hỏi vậy.
“Ta mới phải hỏi đệ ấy, cánh tay đã đỡ hơn chưa?” Tào Phẩm trừng mắt liếc người này một cái, vết thương trên cánh tay sau đến mức có thể thấy xương, lúc hắn băng bó cho y thì tức muốn chết.
Chung Kỳ Nguyên vội vàng giấu cánh tay bị thương ra sau, cười hì hì nói, “Ta chỉ bị thương ngoài da, không đến hai ngày sẽ khỏi thôi, không như huynh, bị thằng cha kia đá một cú, ta sợ huynh còn bị nội thương nào khác.”
Tào Phẩm tức giận nói, “Sau đó không phải có người anh hùng giúp ta đỡ sao, chỗ đó còn có nội thương gì chứ.”
“Hừ, đương nhiên không nội thương rồi, nếu ta không chắn cho huynh thì bây giờ huynh đã chết ngoẻo từ lâu rồi, còn có thể nội thương gì nữa.”
“Ta không cần đệ chắn, không phải bảo đệ đi sao, trở về làm gì?” Nhớ lại bèn tức giận.
“Lúc ấy ai nói có thể chặn được nửa canh giờ? Kết quả thì sao, bên này bảo ta đi, bên kia liền chịu một đá, nếu ta không trở lại huynh đánh thắng được súc sinh kia ư?”
Tào Phẩm tức đến giơ chân, “Ta đánh không lại? Ai bảo ta đánh không lại? Nếu đệ đi rồi ta lập tức nổ súc sinh kia thành bánh thịt.”
“Đúng vậy, ném mấy viên lôi chấn, chẳng những nổ kẻ địch thành bánh thịt, ngay cả mình cũng bị nổ thành bánh thịt, thật là vĩ đại!” Cho là ta không biết ư? Huynh căn bản ôm suy nghĩ đồng quy vu tận.
Tào Phẩm bị nghẹn không nói nên lời, chỗ hỏng của song tu chính là điểm này, suy tính của mình căn bản không thể gạt được người đã cùng ngươi huyết nhục tương liên.
Không đi, nói gì cũng không đi, muốn chết thì cùng chết! Chung Kỳ Nguyên sống chết lắc đầu, quay đầu lại tất cả sẽ là trống rỗng nên y phải giữ chặt lấy thứ quan trọng mà mình đang có, huynh chết ta quyết không sống một mình!
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc Chung Kỳ Nguyên cũng kịp lao đến trước mặt Tào Phẩm trước bộ xương hổ, cả người y nhào lên người Tào Phẩm muốn đỡ công kích của bộ xương hổ giúp Tào Phẩm.
Y biết y chỉ là châu chấu đá xe nhưng thân thể y cứ làm như vậy theo phản xạ.
Mùi tanh hôi đặc trưng của thú vật trộn với chưởng phong sắc bén lao tới vun vút, Tào Phẩm được y che chở phía dưới nôn nóng đỏ cả mắt, liều mạng muốn đẩy y ra nhưng khổ nỗi y ôm rất chặt, bản thân Tào Phẩm lại bị trọng thương không còn sức lực –
Chung Kỳ Nguyên nở nụ cười khẽ hôn lên môi Tào Phẩm, “Bình thường đều là huynh bảo vệ ta, lần này đến lượt ta bảo vệ huynh một lần!”
Tào Phẩm đau lòng muốn chết, trơ mắt nhìn cú đánh của bộ xương hổ đập xuống lưng Chung Kỳ Nguyên.
Ầm –
Một tiếng nổ vang lên, Chung Kỳ Nguyên đã trúng một chưởng cực mạnh!
Lòng Tào Phẩm đau đến mức phun ra một ngụm máu, một chưởng này như đánh lên người hắn vậy.
“Hả?” Chung Kỳ Nguyên khó hiểu thốt lên tiếng hả rất nhẹ, vì sao lại không hề đau?
Y đã trúng một chưởng nhưng lại không hề đau như dự đoán, không hộc máu, không bị đánh bay, không gãy xương, không gì cả!
Bộ xương hổ rống lên một tiếng giận dữ không rõ, lại một chưởng chém ra như tia chớp.
Một màn thần kỳ bỗng phát sinh, Chung Kỳ Nguyên vẫn không hề việc gì giống như một chưởng kia căn bản không đánh vào người y.
Tào Phẩm vô cùng mừng rỡ, cũng dần nhìn ra manh mối.
Không biết từ khi nào trên người Chung Kỳ Nguyên bao phủ một lớp hồng quang hơi mỏng, mỗi lần bộ xương hổ tung chưởng đánh vào người y thì hồng quang sẽ hơi lóe lên thổi bay toàn bộ công kích.
Chẳng lẽ trên người Nguyên Nguyên có mang bảo vật nghịch thiên nào đó?
Bộ xương hổ cũng phát hiện chỗ kỳ lạ, tuy nó đã không còn linh trí nhưng bản năng dã thú thì vẫn còn.
Nguy hiểm, rất nguy hiểm.
Nam tử gầy còm đứng bên cạnh nhìn thấy bộ xương hổ dừng tay thì không khỏi giục giã, “Dừng tay làm gì? Nhanh xử lý hai đứa nó đi!”
Hắn còn chưa dứt lời thì một chuyện làm mọi người không tưởng được đã xảy ra –
Một vầng sáng chói mắt màu đỏ đột nhiên thoát ra từ bên hông Chung Kỳ Nguyên, trôi nổi giữa không trung.
Bộ xương hổ nhìn thấy vầng sáng này thì lập tức giật lùi ba bước, linh áp do vầng sáng phát ra làm nó thấy sợ hãi.
Nam tử gầy còm cũng thầm hô không ổn, vầng sáng phát ra cảm giác áp bách mãnh liệt này rốt cuộc là thần thánh phương nào mà ngay cả bộ xương hổ cũng phải sợ hãi.
“Đây là -” Tào Phẩm nhìn chằm chằm vào vầng sáng thần kỳ kia, trong lòng đầy nghi hoặc, vầng sáng kia làm hắn có cảm giác quen thuộc khó hiểu.
“Rống!”
Một con xích long cả người đỏ rực duỗi đầu vẫy đuôi lao ra khỏi vầng sáng, tiếng rống đầy uy nghiêm làm tim mọi người như ngừng đập, sự uy nghiêm này là vô thương, dáng vẻ bễ nghễ liếc nhìn dân chúng làm người ta suýt nữa quỳ gối úp mặt xuống đất.
Nam tử gầy còm sợ tới mức nhũn cả chân, ở trước mặt xích long nguyên anh tu sĩ như hắn chỉ hèn mọn như con kiến.
Nhìn nam tử gầy yếu muốn thu bộ xương hổ vào cờ đen để bỏ trốn, ánh mắt xích long lộ ra vẻ trào phúng, một đạo hỏa long lao ra từ miệng xoay tròn bắn về phía bộ xương hổ.
Sau một tiếng ‘xì’ nhỏ, bộ xương hổ mới vô cùng dũng mãnh đã nháy mắt bị đốt thành tro tàn, nam tử gầy còm tâm linh tương thông với bộ xương hổ nhất thời như bị sét đánh, thân thể hơi nhoáng lên lập tức phụt ra máu tươi, tai, mũi, mắt cũng đồng thời chảy máu.
Tiêu diệt bộ xương hổ với xích long như chỉ là một chuyện nhỏ bé không đáng kể, chỉ thấy nó lại mở miệng, lại một đạo hỏa long phun ra, lần này mục đích của hỏa long là nam tử gầy còm.
Chính mắt nhìn kết cục của bộ xương hổ, nam tử gầy còm nào dám giao phong chính diện với hỏa long, vội vàng thả pháp khí phi hành bỏ trốn như chuột.
Xích long không thèm liếc hắn một cái, bản thân rướn đầu vẫy đuôi quay lại vầng sáng. Sau khi xích long hoàn toàn tiến vào vầng sáng, vầng sáng ‘phụt’ một tiếng tan biến thành vô số hồng quang, đảo mắt đã biến mất.
Bên kia, nam tử gầy còm cuối cùng bị hỏa long đuổi theo, còn chưa kịp phát ra tiếng kêu thảm đã bị hỏa long nuốt trọn, ngay cả nguyên anh cũng không thể đào thoát bị giết sạch sẽ.
Chung Kỳ Nguyên cùng Tào Phẩm trợn mắt há mồm nhìn tình thế bất ngờ thay đổi, nghĩ mà vẫn còn thấy sợ, không ngờ họ lại dễ dàng trốn khỏi quỷ môn quan như vậy.
“Chuyện là thế nào? Người đã chết rồi?” Chung Kỳ Nguyên có cảm giác như vừa nằm mơ, y đã nghĩ mình chết chắc, bây giờ ngược lại kẻ địch bị diệt sạch còn họ thì bình an vô sự.
“Đệ mang theo thứ gì sao? Long kia đi ra từ người đệ đấy.” Vẫn là Tào Phẩm hiểu chuyện, hắn thấy rõ ràng xích long đi ra từ vầng sáng, mà vầng sáng lại đi ra từ người Nguyên Nguyên.
“Thứ gì? Không có, nếu ta biết có thứ đó thì đã sớm dùng sao phải chịu một chưởng của súc sinh kia.” Chung Kỳ Nguyên cũng rất mơ hồ, trên người y chỉ có mấy bảo vậy gia tộc ban thưởng, cũng có một ít đồ Tào Phẩm tặng, nhưng mấy thứ này có tăng uy lực cũng không thể sánh được với xích long kia.
Tào Phẩm xoa xoa cằm, cẩn thận nghĩ lại chi tiết vừa rồi, đầu tiên hắn nhìn thấy trên người Nguyên Nguyên phủ một lớp hồng quang, sau đó –
“Vầng sáng kia đi ra từ bên hông của đệ.” Hắn nghĩ ra, vầng sáng kia thoát ra từ chỗ eo của Nguyên Nguyên.
Hai người cùng chuyển mắt đến bên hông Chung Kỳ Nguyên, chỉ thấy một mảnh ngọc hình rồng to bằng bàn tay im lặng cài bên eo, hình rồng kia không khác gì xích long vừa xuất hiện.
“Là cái này?” Chung Kỳ Nguyên tháo ngọc bội cầm trong tay xem xét kỹ càng.
“Có lẽ thế, ngọc thạch bình thường đều mịn màng sáng bóng, ngọc bội này thì lại xám xịt, chắc chắn vừa rồi gọi ra xích long làm năng lượng trong ngọc thạch cạn kiệt.” Tào Phẩm cũng cầm ngọc bội xem xét cho ra kết luận, “Nhưng ngọc bội này đệ có từ đâu?”
Chung Kỳ Nguyên nhìn Tào Phẩm đầy kỳ lạ, “Huynh không biết? Đây là vật đính hôn sư phụ huynh cho ta.”
Tào Phẩm bỗng hiểu ra, “Chả trách ta cứ thấy xích long kia rất quen, hóa ra là làm từ tay đại sư phụ. Hì hì, Nguyên Nguyên, xem ra đại sư phụ rất thích đệ mới đưa ra danh tác như thế.”
Còn hơn danh tác ấy chứ, nếu sớm biết ngọc long phối này có thể gọi ra một con xích long thì y nào dám tùy tiện đeo bên hông như vậy!
Vuốt ve ngọc long Chung Kỳ Nguyên không khỏi thầm cảm ơn sư phụ Tào Phẩm, bất luận lúc đó ông ấy cho khối ngọc long phối này vì mục đích gì, nhưng ngọc long phối này đã thật sự cứu tính mạng họ ngày hôm nay.
Hai người dọn dẹp qua hỗn loạn do đánh nhau để lại, cái gì cần chôn thì chôn, cần đốt thì đốt.
“Huynh đã đỡ hơn chưa?” Chung Kỳ Nguyên hỏi.
Tào Phẩm bị bộ xương hổ kia cho một cước đứt hai cái xương sườn, nhưng linh đan diệu dược của hắn nhiều vô kể, đứt hai xương sườn với Tào Phẩm cũng không phải vết thương nặng, sau khi bôi một loại thuốc mỡ màu xanh biếc xương sườn bị gãy đã nối liền. Nhưng chỗ xương sườn mới liền rất yếu, dễ dàng gãy lần nữa nên Chung Kỳ Nguyên mới hỏi vậy.
“Ta mới phải hỏi đệ ấy, cánh tay đã đỡ hơn chưa?” Tào Phẩm trừng mắt liếc người này một cái, vết thương trên cánh tay sau đến mức có thể thấy xương, lúc hắn băng bó cho y thì tức muốn chết.
Chung Kỳ Nguyên vội vàng giấu cánh tay bị thương ra sau, cười hì hì nói, “Ta chỉ bị thương ngoài da, không đến hai ngày sẽ khỏi thôi, không như huynh, bị thằng cha kia đá một cú, ta sợ huynh còn bị nội thương nào khác.”
Tào Phẩm tức giận nói, “Sau đó không phải có người anh hùng giúp ta đỡ sao, chỗ đó còn có nội thương gì chứ.”
“Hừ, đương nhiên không nội thương rồi, nếu ta không chắn cho huynh thì bây giờ huynh đã chết ngoẻo từ lâu rồi, còn có thể nội thương gì nữa.”
“Ta không cần đệ chắn, không phải bảo đệ đi sao, trở về làm gì?” Nhớ lại bèn tức giận.
“Lúc ấy ai nói có thể chặn được nửa canh giờ? Kết quả thì sao, bên này bảo ta đi, bên kia liền chịu một đá, nếu ta không trở lại huynh đánh thắng được súc sinh kia ư?”
Tào Phẩm tức đến giơ chân, “Ta đánh không lại? Ai bảo ta đánh không lại? Nếu đệ đi rồi ta lập tức nổ súc sinh kia thành bánh thịt.”
“Đúng vậy, ném mấy viên lôi chấn, chẳng những nổ kẻ địch thành bánh thịt, ngay cả mình cũng bị nổ thành bánh thịt, thật là vĩ đại!” Cho là ta không biết ư? Huynh căn bản ôm suy nghĩ đồng quy vu tận.
Tào Phẩm bị nghẹn không nói nên lời, chỗ hỏng của song tu chính là điểm này, suy tính của mình căn bản không thể gạt được người đã cùng ngươi huyết nhục tương liên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook