Song Tu
-
Chương 31
Lữ trình bình yên được ba ngày.
Trên quan đạo, hai cỗ xe ngựa chậm rãi tiến lên, bên trong xe ngựa im lặng không có nửa điểm nói chuyện hay thanh âm truyền đến.
Sáng tinh mơ, sương sớm chưa tán đi, mấy tia nắng ban mai mới vừa chạm mặt đất, đây là thời khắc nguyên khí trời đất nồng hậu nhất, là người tu luyện sao có thể bỏ qua?
Trên xe ngựa, toàn bộ nhắm mắt ngồi xếp bằng, tận lực hấp thụ nguyên khí trời đất.
Đột nhiên ──
Lỗ tai Tào Phẩm khẽ động, phút chốc mở mắt.
“Bằng hữu nếu tới, sao không đi ra, cần gì giấu đầu giấu đuôi như bọn chuột nhắt?”
“Ha ha, môn chủ nói quả nhiên không sai, tiểu tử này thật khó lường.” Tiếng cười quái dị xé gió từ rừng rậm phía trước truyền đến.
“Môn chủ? Không biết môn chủ các hạ vừa nhắc đến có phải là lão già bị ta quay vòng vòng không?” Tào Phẩm khẽ nhíu lông mi, thờ ơ hỏi.
“Tiểu tử, ngươi đừng càn rỡ, hôm nay lão phu thay mặt môn chủ giáo huấn ngươi. Xông ra cho ta!” Người nọ ra lệnh một tiếng, từ trong rừng hơn mười hắc y nhân lao ra, nhắm đến xe ngựa.
Hắc y nhân còn cách xe ngựa mấy chục trượng, nhưng sát khí sắc bén đã làm cho ngựa kinh hách, hí vang chổng bốn vó loạn đá. Bọn nhỏ không kinh nghiệm bị dọa cho hoảng loạn thất thố.
“Hừ, muốn giáo huấn chúng ta, cũng phải xem ngươi có bản lĩnh này không đã.” Tiếng hừ lạnh, băng lăng đầy trời bắn vào hắc y nhân.
Băng lăng do sơ cấp băng phù biến thành, lực công kích không mạnh mẽ, nhưng thắng nhờ số lượng nhiều, kết hợp thành tường băng cản hắc y nhân.
“Không tồi không tồi, lần đầu tiên luyện chế phù lục mà có kết quả như vậy, lợi hại quá à.” Tào Phẩm tán thưởng.
Chung Kỳ Nguyên đắc ý hất hàm, “Đương nhiên, còn không biết ta là ai sao!”
Dọc đường đi, y học chế phù với Tào Phẩm, sau khi thất bại vô số lần, cuối cùng chậm rãi thành công làm ra sơ cấp phù lục. Đang muốn tìm người thử lại gặp đám hắc y nhân tự dâng đến cửa, Chung Kỳ Nguyên đương nhiên sẽ không bỏ qua vật thí nghiệm trời ban như thế.
Băng phù thuộc tính thủy, y vừa vặn là thủy linh căn, gia tăng công lực đối với phù lục, cho nên sơ cấp phù lục y dùng lại mơ hồ có công lực của trung cấp phù lục, sao y không đắc ý cơ chứ!
“Lũ khốn vô dụng, sơ cấp phù lục cũng không đối phó được!” Người trong rừng cây thấy hắc y nhân bị tường băng ngăn trở, nhất thời tức giận mắng to.
Nhưng tức giận mắng vẫn mắng, vị nhân huynh cũng ra tay.
Quả cầu lửa chói mắt nổ giữa không trung, vô số đóa hoa lửa bay xuống tường băng, tường băng bị hoa lửa cắn nuốt tan chảy.
“Yến Hiểu, chiếu cố đệ muội, đi ra sau ta nhanh lên.” Chung Kỳ Nguyên một bên phân phó Yến Hiểu, một bên chém ra càng nhiều băng phù chống cự hoa lửa.
Tào Phẩm đã kích động tiến vào rừng cây, giao đấu cường địch. Không có người trong rừng viện trợ, hoa lửa bị ngăn chặn rất nhanh, hắc y nhân lần nữa bị tường băng ngăn cản ở bên ngoài.
Trong rừng cây thỉnh thoảng truyền đến tiếng “Binh binh bàng bàng”, có thể thấy được bên trong chiến đấu kịch liệt biết bao nhiêu.
Chung Kỳ Nguyên lo lắng xung quanh lại cẩn thận lắng nghe động tĩnh trong rừng cây. Y không lo lắng Tào Phẩm, y rất tự tin năng lực của Tào Phẩm. Y lo lắng không biết trận chiến này khi nào kết thúc? Bọn họ bên này toàn là hài tử non nớt, mà đối phương là sát thủ chuyên nghiệp, nếu Tào Phẩm bên kia không kết thúc nhanh qua đây viện trợ y, chỉ dựa vào y chắc không cách nào ngăn chặn mười mấy sát thủ này trong thời gian dài được.
Đám thiếu gia tiểu thư chưa từng nhìn thấy chém giết này, không chỉ không thể giúp mà còn nhát gan khóc thét.
Chung Kỳ Nguyên trong lòng cảm thán, mấy tháng trước khi y rời Chung gia cũng chẳng mạnh mẽ hơn tụi nó tí nào, giống được mỗi chuyện lần nào gặp địch chỉ biết đứng đơ như mộc nhân, từ đánh nhau đến dọn dẹp tất cả đều nhờ Tào Phẩm.
Đã trải qua không ít trận đấu, mặc dù y cũng không dám tự nhận bản thân giỏi giang gì vì hầu hết là nhờ Tào Phẩm hỗ trợ, nhưng còn hơn lúc đầu, ít nhất y có thể tự bảo vệ mình chứ không cần Tào Phẩm phải phân tâm chiếu cố y.
Trách không được cổ nhân nói, đọc ngàn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường, xem ra không có sai. Y cảm thấy rời Chung gia mấy tháng đã học hỏi được hơn hai mươi năm qua khổ luyện.
“Ầm!”
Một tiếng nổ từ trong rừng cây truyền đến, tất cả mọi người không tự chủ được mà ngừng tay, nhìn sang nơi phát ra âm thanh.
“Ghê tởm ──” Thanh âm khàn khàn không cam lòng, xem ra thắng bại đã phân.
“Bằng công phu như ngươi mà muốn giáo huấn ta?” Tào Phẩm kiêu ngạo làm cho người ta hận không thể đánh hắn một trận.
“Tiểu tử, ngươi cho rằng đánh bại ta là toàn thắng sao? Hắc hắc, ngươi quá ngây thơ rồi, ta sẽ phục kích ở đây nếu chưa chuẩn bị vẹn toàn sao?” Trung niên nam tử gầy còm tự tin.
Tào Phẩm nhíu mi, bất an càng lúc càng lớn, một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm khiến lưng hắn đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.
Nhưng bây giờ cũng không thể yếu thế, hắn cười lạnh nói, “Ngươi còn thủ đoạn gì cứ việc đem ra hết đi, đến tối nay thủ đoạn thông thiên gì cũng chôn vùi dưới đất thôi.”
“Ha ha, tiểu tử, ngươi nhìn chung quanh ngươi đi, có lẽ ngươi sẽ muốn chui dưới đất đó!”
Tào Phẩm trong lòng cả kinh, mới phát hiện không biết từ lúc nào đám hắc y nhân bao vây Chung Kỳ Nguyên đã đứng vây hắn, mỗi người cầm một cây cờ màu đen to một xích(*) vuông, hơn nữa vị trí bọn họ đứng là có chủ ý, rõ ràng đây chính là trận pháp mười tám người tạo thành.
(*)Xích: đơn vị đo chiều dài, bằng 1/3mét
Nam tử gầy còm phun ra một cây cờ nhỏ, cắn đầu lưỡi, máu tươi bắn lên lá cờ, cây cờ lập tức biến lớn, giống như những lá cờ kia dài chừng một xích.
“Cờ Chiêu Hồn?”
Đồng tử Tào Phẩm co rút lại, trong miệng nói nhỏ.
“Tiểu tử có mắt. Không sai, là Chiêu Hồn La Sát Trận, nếu xông ra Chiêu Hồn La Sát Trận của Huyền Âm Môn chúng ta, sẽ làm trận phát nổ. Đến đây đi, cho lão phu lĩnh giáo thần thông của ngươi đi!”
Tào Phẩm không nói hai lời, một chưởng đánh tới.
Nam tử gầy còm thân hình chợt lóe, xuất hiện cách đó ba trượng.
Thay hình đổi vị? Không có khả năng! Tào Phẩm trong lòng kinh hãi, phải là nguyên anh hậu kỳ mới có thể dùng được pháp thuật này.
“Thần kỳ quá phải không? Xem ngươi không còn sống được bao lâu nữa nên ta nói cho ngươi một bí mật, điều lợi hại nhất của Chiêu Hồn La Sát Trận nằm ở chỗ đó, nó có thể gia tăng tu vi người lập pháp, mười tám người này toàn bộ là tu vi hậu kỳ của Trúc Cơ, hơn nữa cờ đen trên tay bọn họ, mỗi một cái tương đương tu vi sơ kỳ. Toàn bộ tu vi trong trận pháp tụ tập trên người ta, bây giờ ta có được tu vi nguyên anh hậu kỳ, ha ha, ngươi cho rằng nguyên anh của ngươi có thể đánh thắng nguyên anh hậu kỳ sao?” Nam tử gầy còm đắc ý cười ha ha.
Tào Phẩm hừ lạnh, “Đánh thắng hay không phải đánh mới biết, da trâu ngàn vạn lần không nên thổi căng.”
Móng tay hắn bỗng nhiên dài ra như năm lưỡi dao mảnh, đầu ngón tay lóe sáng, vừa nhìn là biết hắn đang sử dụng bí kỹ. Hắn đạp chân, cả người như mũi tên bay vào nam tử gầy còm, tốc độ cực nhanh.
“Không biết sống chết.” Nam tử gầy còm chửi nhỏ, thi triển cờ đen trong tay, đánh với Tào Phẩm.
Chỉ một thoáng, bạch quang hắc ảnh, đánh đến thiên hôn địa ám ──
Trên quan đạo, hai cỗ xe ngựa chậm rãi tiến lên, bên trong xe ngựa im lặng không có nửa điểm nói chuyện hay thanh âm truyền đến.
Sáng tinh mơ, sương sớm chưa tán đi, mấy tia nắng ban mai mới vừa chạm mặt đất, đây là thời khắc nguyên khí trời đất nồng hậu nhất, là người tu luyện sao có thể bỏ qua?
Trên xe ngựa, toàn bộ nhắm mắt ngồi xếp bằng, tận lực hấp thụ nguyên khí trời đất.
Đột nhiên ──
Lỗ tai Tào Phẩm khẽ động, phút chốc mở mắt.
“Bằng hữu nếu tới, sao không đi ra, cần gì giấu đầu giấu đuôi như bọn chuột nhắt?”
“Ha ha, môn chủ nói quả nhiên không sai, tiểu tử này thật khó lường.” Tiếng cười quái dị xé gió từ rừng rậm phía trước truyền đến.
“Môn chủ? Không biết môn chủ các hạ vừa nhắc đến có phải là lão già bị ta quay vòng vòng không?” Tào Phẩm khẽ nhíu lông mi, thờ ơ hỏi.
“Tiểu tử, ngươi đừng càn rỡ, hôm nay lão phu thay mặt môn chủ giáo huấn ngươi. Xông ra cho ta!” Người nọ ra lệnh một tiếng, từ trong rừng hơn mười hắc y nhân lao ra, nhắm đến xe ngựa.
Hắc y nhân còn cách xe ngựa mấy chục trượng, nhưng sát khí sắc bén đã làm cho ngựa kinh hách, hí vang chổng bốn vó loạn đá. Bọn nhỏ không kinh nghiệm bị dọa cho hoảng loạn thất thố.
“Hừ, muốn giáo huấn chúng ta, cũng phải xem ngươi có bản lĩnh này không đã.” Tiếng hừ lạnh, băng lăng đầy trời bắn vào hắc y nhân.
Băng lăng do sơ cấp băng phù biến thành, lực công kích không mạnh mẽ, nhưng thắng nhờ số lượng nhiều, kết hợp thành tường băng cản hắc y nhân.
“Không tồi không tồi, lần đầu tiên luyện chế phù lục mà có kết quả như vậy, lợi hại quá à.” Tào Phẩm tán thưởng.
Chung Kỳ Nguyên đắc ý hất hàm, “Đương nhiên, còn không biết ta là ai sao!”
Dọc đường đi, y học chế phù với Tào Phẩm, sau khi thất bại vô số lần, cuối cùng chậm rãi thành công làm ra sơ cấp phù lục. Đang muốn tìm người thử lại gặp đám hắc y nhân tự dâng đến cửa, Chung Kỳ Nguyên đương nhiên sẽ không bỏ qua vật thí nghiệm trời ban như thế.
Băng phù thuộc tính thủy, y vừa vặn là thủy linh căn, gia tăng công lực đối với phù lục, cho nên sơ cấp phù lục y dùng lại mơ hồ có công lực của trung cấp phù lục, sao y không đắc ý cơ chứ!
“Lũ khốn vô dụng, sơ cấp phù lục cũng không đối phó được!” Người trong rừng cây thấy hắc y nhân bị tường băng ngăn trở, nhất thời tức giận mắng to.
Nhưng tức giận mắng vẫn mắng, vị nhân huynh cũng ra tay.
Quả cầu lửa chói mắt nổ giữa không trung, vô số đóa hoa lửa bay xuống tường băng, tường băng bị hoa lửa cắn nuốt tan chảy.
“Yến Hiểu, chiếu cố đệ muội, đi ra sau ta nhanh lên.” Chung Kỳ Nguyên một bên phân phó Yến Hiểu, một bên chém ra càng nhiều băng phù chống cự hoa lửa.
Tào Phẩm đã kích động tiến vào rừng cây, giao đấu cường địch. Không có người trong rừng viện trợ, hoa lửa bị ngăn chặn rất nhanh, hắc y nhân lần nữa bị tường băng ngăn cản ở bên ngoài.
Trong rừng cây thỉnh thoảng truyền đến tiếng “Binh binh bàng bàng”, có thể thấy được bên trong chiến đấu kịch liệt biết bao nhiêu.
Chung Kỳ Nguyên lo lắng xung quanh lại cẩn thận lắng nghe động tĩnh trong rừng cây. Y không lo lắng Tào Phẩm, y rất tự tin năng lực của Tào Phẩm. Y lo lắng không biết trận chiến này khi nào kết thúc? Bọn họ bên này toàn là hài tử non nớt, mà đối phương là sát thủ chuyên nghiệp, nếu Tào Phẩm bên kia không kết thúc nhanh qua đây viện trợ y, chỉ dựa vào y chắc không cách nào ngăn chặn mười mấy sát thủ này trong thời gian dài được.
Đám thiếu gia tiểu thư chưa từng nhìn thấy chém giết này, không chỉ không thể giúp mà còn nhát gan khóc thét.
Chung Kỳ Nguyên trong lòng cảm thán, mấy tháng trước khi y rời Chung gia cũng chẳng mạnh mẽ hơn tụi nó tí nào, giống được mỗi chuyện lần nào gặp địch chỉ biết đứng đơ như mộc nhân, từ đánh nhau đến dọn dẹp tất cả đều nhờ Tào Phẩm.
Đã trải qua không ít trận đấu, mặc dù y cũng không dám tự nhận bản thân giỏi giang gì vì hầu hết là nhờ Tào Phẩm hỗ trợ, nhưng còn hơn lúc đầu, ít nhất y có thể tự bảo vệ mình chứ không cần Tào Phẩm phải phân tâm chiếu cố y.
Trách không được cổ nhân nói, đọc ngàn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường, xem ra không có sai. Y cảm thấy rời Chung gia mấy tháng đã học hỏi được hơn hai mươi năm qua khổ luyện.
“Ầm!”
Một tiếng nổ từ trong rừng cây truyền đến, tất cả mọi người không tự chủ được mà ngừng tay, nhìn sang nơi phát ra âm thanh.
“Ghê tởm ──” Thanh âm khàn khàn không cam lòng, xem ra thắng bại đã phân.
“Bằng công phu như ngươi mà muốn giáo huấn ta?” Tào Phẩm kiêu ngạo làm cho người ta hận không thể đánh hắn một trận.
“Tiểu tử, ngươi cho rằng đánh bại ta là toàn thắng sao? Hắc hắc, ngươi quá ngây thơ rồi, ta sẽ phục kích ở đây nếu chưa chuẩn bị vẹn toàn sao?” Trung niên nam tử gầy còm tự tin.
Tào Phẩm nhíu mi, bất an càng lúc càng lớn, một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm khiến lưng hắn đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.
Nhưng bây giờ cũng không thể yếu thế, hắn cười lạnh nói, “Ngươi còn thủ đoạn gì cứ việc đem ra hết đi, đến tối nay thủ đoạn thông thiên gì cũng chôn vùi dưới đất thôi.”
“Ha ha, tiểu tử, ngươi nhìn chung quanh ngươi đi, có lẽ ngươi sẽ muốn chui dưới đất đó!”
Tào Phẩm trong lòng cả kinh, mới phát hiện không biết từ lúc nào đám hắc y nhân bao vây Chung Kỳ Nguyên đã đứng vây hắn, mỗi người cầm một cây cờ màu đen to một xích(*) vuông, hơn nữa vị trí bọn họ đứng là có chủ ý, rõ ràng đây chính là trận pháp mười tám người tạo thành.
(*)Xích: đơn vị đo chiều dài, bằng 1/3mét
Nam tử gầy còm phun ra một cây cờ nhỏ, cắn đầu lưỡi, máu tươi bắn lên lá cờ, cây cờ lập tức biến lớn, giống như những lá cờ kia dài chừng một xích.
“Cờ Chiêu Hồn?”
Đồng tử Tào Phẩm co rút lại, trong miệng nói nhỏ.
“Tiểu tử có mắt. Không sai, là Chiêu Hồn La Sát Trận, nếu xông ra Chiêu Hồn La Sát Trận của Huyền Âm Môn chúng ta, sẽ làm trận phát nổ. Đến đây đi, cho lão phu lĩnh giáo thần thông của ngươi đi!”
Tào Phẩm không nói hai lời, một chưởng đánh tới.
Nam tử gầy còm thân hình chợt lóe, xuất hiện cách đó ba trượng.
Thay hình đổi vị? Không có khả năng! Tào Phẩm trong lòng kinh hãi, phải là nguyên anh hậu kỳ mới có thể dùng được pháp thuật này.
“Thần kỳ quá phải không? Xem ngươi không còn sống được bao lâu nữa nên ta nói cho ngươi một bí mật, điều lợi hại nhất của Chiêu Hồn La Sát Trận nằm ở chỗ đó, nó có thể gia tăng tu vi người lập pháp, mười tám người này toàn bộ là tu vi hậu kỳ của Trúc Cơ, hơn nữa cờ đen trên tay bọn họ, mỗi một cái tương đương tu vi sơ kỳ. Toàn bộ tu vi trong trận pháp tụ tập trên người ta, bây giờ ta có được tu vi nguyên anh hậu kỳ, ha ha, ngươi cho rằng nguyên anh của ngươi có thể đánh thắng nguyên anh hậu kỳ sao?” Nam tử gầy còm đắc ý cười ha ha.
Tào Phẩm hừ lạnh, “Đánh thắng hay không phải đánh mới biết, da trâu ngàn vạn lần không nên thổi căng.”
Móng tay hắn bỗng nhiên dài ra như năm lưỡi dao mảnh, đầu ngón tay lóe sáng, vừa nhìn là biết hắn đang sử dụng bí kỹ. Hắn đạp chân, cả người như mũi tên bay vào nam tử gầy còm, tốc độ cực nhanh.
“Không biết sống chết.” Nam tử gầy còm chửi nhỏ, thi triển cờ đen trong tay, đánh với Tào Phẩm.
Chỉ một thoáng, bạch quang hắc ảnh, đánh đến thiên hôn địa ám ──
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook