Song Tu
-
Chương 12
Hắc y nhân phía trước hồn nhiên không biết bọn họ đã bị theo dõi, tự cố tự địa đuổi theo hướng thế thân phù bay đi.
“Hả? Sao đột nhiên không thấy khí tức nữa?” Hắc y lão giả dẫn đầu ngừng lại, sắc mặt nghi hoặc.
Hắn rõ ràng suốt dọc đường theo khí tức đối phương truy tung mà đến, sao đột nhiên lại không cảm ứng được nữa?
“Sư thúc, sao dừng lại vậy?” Hắc y nhân còn lại xúm tới, kì quái hỏi.
“Khí tức đối phương tiêu thất!” Lão giả nói “Có thể chúng dùng bí thuật nào đó che mất khí tức, có thể bọn chúng tăng tốc pháp khí, bay đi thật nhanh, trốn khỏi phạm vi cảm ứng của ta.”
“Không có khả năng.” Một hắc y nhân kinh hô “Bọn họ nếu dùng thủ đoạn đó, sao không dùng ngay từ đầu?”
“Hừ, ta nghi ngờ bọn chúng có mai phục phía trước, chúng ta không thể đuổi theo lên nữa.” Lão giả hừ lạnh nói, quá không bình thường, khí tức vẫn truy tung vậy mà tự dưng tiêu thất.
“Thế nhưng môn chủ có lệnh –––”
“Môn chủ muốn chúng ta phục kích bọn chúng trong rừng, cũng không muốn chúng ta theo chân bọn chúng liều mạng, đừng quên bọn chúng có một nguyên anh, nếu không phải lần này mang “Chiêu hồn phiên” trong môn phái theo, chỉ bằng mấy người chúng ta làm sao có khả năng giành phần thắng.” Lão giả nói, hắn sống cũng không ít tuổi, phần thưởng dù tốt cũng muốn còn mệnh mà hưởng thụ.
Bọn họ lần này phụng mệnh mai phục ở trong rừng, dùng bảo vật trấn môn mười tám cây “Chiêu hồn phiên” (cờ gọi hồn) bày ra chiêu hồn la sát trận, mười tám danh chưởng phiên tu sĩ trúc cơ hậu kì, cộng với hắn là kết đan hậu kì tận mắt chỉ huy, uy lực của chiêu hồn la sát trận mới đủ để chống lại nguyên anh. Hắn cũng bằng mười tám cây “Chiêu hồn phiên” mới dám dẫn người đuổi theo.
Trầm ngâm một lát, lão giả quyết định “Trước tiên đi về bẩm báo môn chủ đã!”
Khí tức đối phương đột nhiên tiêu thất, trong tình huống quỷ dị này hắn cũng không dám tùy tiện đuổi theo, có phản kích của nguyên anh hắn cũng không có khả năng chống đỡ được.
Lão giả bối phận cao nhất, hắn nói, những người khác cũng không phải đứa ngốc, tu sĩ thực lực cực mạnh đều bỏ đi, bọn họ một đám trúc cơ kì lẽ nào lưu lại làm bia đỡ đạn cho người ta?
Bởi vậy đám người thay đổi phương hướng, hướng phía khác bay đi.
Cách đó không xa, Tào Phẩm cùng Chung Kỳ Nguyên hai người hỉ hình vu sắc!
“Thành công rồi!”
Thế thân phù chỉ có thể duy trì một canh giờ, đã hết thời gian thế thân phù sẽ tự cháy thành tro. Địch nhân chỉ theo thế thân phù đuổi đến, thế thân phù cháy rồi bọn họ đuổi theo được cái gì.
Địch nhân quả nhiên như họ dự liệu, khi phát hiện mất dấu không dám tiếp tục đuổi nữa mà là dẹp đường hồi phủ. Như vậy, họ chỉ cần đi theo sau địch nhân là có thể tìm thấy hang ổ của chúng.
Đến lúc đó, hừ hừ –––
Trực tiếp đạp đổ sào huyệt của chúng!
Đi theo sau đám hắc y nhân, bay sắp được một ngày đêm, Tào Phẩm cùng Chung Kỳ Nguyên cuối cùng cũng thấy được một sườn đồi cao mấy thước.
Khiến hai người Tào Phẩm kinh hãi chính là, đồi nhỏ này đã bị một pháp trận thật lớn bao quanh. Mặt ngoài pháp trận thoáng hiện điểm điểm quang mang, tỏ rõ phụ cận pháp trận đều hạ trùng điệp cấm chế.
Hắc y nhân bên ngoài pháp trận phát ra truyền âm phù, chỉ chốc lát sau, đại trận nứt ra lỗ hổng vừa cho hai người, để bọn họ vào trong.
“Không đúng!” Nhìn hắc y nhân tiến nhập trận pháp, Chung Kỳ Nguyên đột nhiên nói.
Tào Phẩm nghi hoặc trừng mắt nhìn: “Cái gì không đúng?”
“Huynh cho rằng trong Chung gia có ai có thể bố trí được đại trận thế này?” Chung Kỳ Nguyên hỏi.
“Đệ muốn nói –––” Tào Phẩm bừng tỉnh đại ngộ.
Bọn họ trước vẫn cho rằng truy sát mình chính là người Chung gia, nhưng hiện tại thấy đại trận này, họ phải lần nữa nhận định lại kẻ truy sát.
“Chung gia chỉ có lão tổ tông là nguyên anh, dưới lão tổ tông là chín trưởng lão kết đan kì, trong đó có ba người là kết đan hậu kì, bốn người kết đan trung kì, hai người kết đan sơ kì, cộng với cha ta là kết đan trung kì, tổng cộng là mười kết đan tu sĩ. Giống nương ta còn có vài nữ tu sĩ khác cũng là kết đan kì nữa, nhưng các nàng không thể hỏi đến sự vụ gia tộc. Ta vốn hoài nghi tam trưởng lão, tôn tử của hắn lớn hơn ta hai tuổi, tư chất cũng tốt, là song linh căn, nếu như ta bất hạnh gặp nạn bên ngoài, tôn tử của hắn chính là lựa chọn tốt nhất cho chức vị tộc trưởng, vậy nên hắn có lí do giết ta lớn nhất.” Chung Kỳ Nguyên phân tích.
Y nhìn qua đại trận, từ từ nói: “Nhưng ta trách nhầm hắn! Ta tuy tu vi không cao nhưng cũng có chút nhãn lực, nhìn đại trận này cũng không phải một trưởng lão kết đan kì nho nhỏ như hắn có khả năng bố trí, hơn nữa nhìn đám hắc y nhân kia, tu vi thấp nhất cũng là trúc cơ hậu kì. Ta không nghĩ Chung gia chúng ta lại có thực lực kia, có thể đồng thời điều khiển hơn mười trúc cơ tu sĩ.”
Trong một gia tộc hay một môn phái, kết đan kì là chiến lực chủ yếu, trúc cơ kì là binh lực cơ sở, luyện khí kì là trận tiền tiểu tốt, đối phương vừa ra tay đã là hơn mười trúc cơ hậu kì, có thể thấy được thực lực căn bản rất hùng hậu, Chung Kỳ Nguyên nghĩ năng lực toàn Chung gia cũng không có được thế lực như vậy!
“Nhưng nếu như không phải người Chung gia, ai muốn hạ độc thủ với đệ?” Tào Phẩm lòng tràn đầy nghi vấn, địch nhân nắm thời cơ rất chuẩn, vừa khi họ mới rời khỏi phạm vi thế lực Chung gia đã bắt đầu động thủ, vậy nên họ mới có thể hoài nghi là nội bộ Chung gia đấu tranh phe phái, hại đến Chung Kỳ Nguyên vô tội.
Chung Kỳ Nguyên cũng mờ mịt, y ở Chung gia không bước chân ra khỏi nhà, nơi nào kết thù “bất tử bất hưu” (không giết được thì không dừng) thế này!
“Ha ha, hai vị tiểu hữu, hà tất ở đây nghi tới ngờ lui, đến ngồi đây uống chén trà thơm, nghe lão phu giải đáp cho các ngươi!” Một thanh âm chói tai như kim khí ma sát đột nhiên vang lên bên tai hai người.
“Không tốt, là nguyên anh tu sĩ!” Tào Phẩm sắc mặt đại biến, giục phi hành pháp khí dưới chân, pháp khí đem hai người lùi ra vài chục trượng, khó khăn lắm mới tránh thoát một kích lôi đình của người tới.
“Ầm ầm ầm” chỗ bọn họ vừa nãy truyền đến một tiếng sấm nổ bạo liệt.
Chung Kỳ Nguyên hít một ngụm khí lạnh, nếu như không phải Tào Phẩm phản ứng nhanh, bọn họ khả năng bỏ mạng ở đây mất.
“Các hạ đều mời người khác thế này sao?” Tào Phẩm nắm chặt tay Chung Kỳ Nguyên, lạnh lùng nói.
“Ha ha, chỉ là chút tài mọn, có thể nào thương tổn đến tiểu hữu!” Người tới hời hợt nói, không mảy may đem lửa giận của Tào Phẩm để vào mắt.
“Hả? Sao đột nhiên không thấy khí tức nữa?” Hắc y lão giả dẫn đầu ngừng lại, sắc mặt nghi hoặc.
Hắn rõ ràng suốt dọc đường theo khí tức đối phương truy tung mà đến, sao đột nhiên lại không cảm ứng được nữa?
“Sư thúc, sao dừng lại vậy?” Hắc y nhân còn lại xúm tới, kì quái hỏi.
“Khí tức đối phương tiêu thất!” Lão giả nói “Có thể chúng dùng bí thuật nào đó che mất khí tức, có thể bọn chúng tăng tốc pháp khí, bay đi thật nhanh, trốn khỏi phạm vi cảm ứng của ta.”
“Không có khả năng.” Một hắc y nhân kinh hô “Bọn họ nếu dùng thủ đoạn đó, sao không dùng ngay từ đầu?”
“Hừ, ta nghi ngờ bọn chúng có mai phục phía trước, chúng ta không thể đuổi theo lên nữa.” Lão giả hừ lạnh nói, quá không bình thường, khí tức vẫn truy tung vậy mà tự dưng tiêu thất.
“Thế nhưng môn chủ có lệnh –––”
“Môn chủ muốn chúng ta phục kích bọn chúng trong rừng, cũng không muốn chúng ta theo chân bọn chúng liều mạng, đừng quên bọn chúng có một nguyên anh, nếu không phải lần này mang “Chiêu hồn phiên” trong môn phái theo, chỉ bằng mấy người chúng ta làm sao có khả năng giành phần thắng.” Lão giả nói, hắn sống cũng không ít tuổi, phần thưởng dù tốt cũng muốn còn mệnh mà hưởng thụ.
Bọn họ lần này phụng mệnh mai phục ở trong rừng, dùng bảo vật trấn môn mười tám cây “Chiêu hồn phiên” (cờ gọi hồn) bày ra chiêu hồn la sát trận, mười tám danh chưởng phiên tu sĩ trúc cơ hậu kì, cộng với hắn là kết đan hậu kì tận mắt chỉ huy, uy lực của chiêu hồn la sát trận mới đủ để chống lại nguyên anh. Hắn cũng bằng mười tám cây “Chiêu hồn phiên” mới dám dẫn người đuổi theo.
Trầm ngâm một lát, lão giả quyết định “Trước tiên đi về bẩm báo môn chủ đã!”
Khí tức đối phương đột nhiên tiêu thất, trong tình huống quỷ dị này hắn cũng không dám tùy tiện đuổi theo, có phản kích của nguyên anh hắn cũng không có khả năng chống đỡ được.
Lão giả bối phận cao nhất, hắn nói, những người khác cũng không phải đứa ngốc, tu sĩ thực lực cực mạnh đều bỏ đi, bọn họ một đám trúc cơ kì lẽ nào lưu lại làm bia đỡ đạn cho người ta?
Bởi vậy đám người thay đổi phương hướng, hướng phía khác bay đi.
Cách đó không xa, Tào Phẩm cùng Chung Kỳ Nguyên hai người hỉ hình vu sắc!
“Thành công rồi!”
Thế thân phù chỉ có thể duy trì một canh giờ, đã hết thời gian thế thân phù sẽ tự cháy thành tro. Địch nhân chỉ theo thế thân phù đuổi đến, thế thân phù cháy rồi bọn họ đuổi theo được cái gì.
Địch nhân quả nhiên như họ dự liệu, khi phát hiện mất dấu không dám tiếp tục đuổi nữa mà là dẹp đường hồi phủ. Như vậy, họ chỉ cần đi theo sau địch nhân là có thể tìm thấy hang ổ của chúng.
Đến lúc đó, hừ hừ –––
Trực tiếp đạp đổ sào huyệt của chúng!
Đi theo sau đám hắc y nhân, bay sắp được một ngày đêm, Tào Phẩm cùng Chung Kỳ Nguyên cuối cùng cũng thấy được một sườn đồi cao mấy thước.
Khiến hai người Tào Phẩm kinh hãi chính là, đồi nhỏ này đã bị một pháp trận thật lớn bao quanh. Mặt ngoài pháp trận thoáng hiện điểm điểm quang mang, tỏ rõ phụ cận pháp trận đều hạ trùng điệp cấm chế.
Hắc y nhân bên ngoài pháp trận phát ra truyền âm phù, chỉ chốc lát sau, đại trận nứt ra lỗ hổng vừa cho hai người, để bọn họ vào trong.
“Không đúng!” Nhìn hắc y nhân tiến nhập trận pháp, Chung Kỳ Nguyên đột nhiên nói.
Tào Phẩm nghi hoặc trừng mắt nhìn: “Cái gì không đúng?”
“Huynh cho rằng trong Chung gia có ai có thể bố trí được đại trận thế này?” Chung Kỳ Nguyên hỏi.
“Đệ muốn nói –––” Tào Phẩm bừng tỉnh đại ngộ.
Bọn họ trước vẫn cho rằng truy sát mình chính là người Chung gia, nhưng hiện tại thấy đại trận này, họ phải lần nữa nhận định lại kẻ truy sát.
“Chung gia chỉ có lão tổ tông là nguyên anh, dưới lão tổ tông là chín trưởng lão kết đan kì, trong đó có ba người là kết đan hậu kì, bốn người kết đan trung kì, hai người kết đan sơ kì, cộng với cha ta là kết đan trung kì, tổng cộng là mười kết đan tu sĩ. Giống nương ta còn có vài nữ tu sĩ khác cũng là kết đan kì nữa, nhưng các nàng không thể hỏi đến sự vụ gia tộc. Ta vốn hoài nghi tam trưởng lão, tôn tử của hắn lớn hơn ta hai tuổi, tư chất cũng tốt, là song linh căn, nếu như ta bất hạnh gặp nạn bên ngoài, tôn tử của hắn chính là lựa chọn tốt nhất cho chức vị tộc trưởng, vậy nên hắn có lí do giết ta lớn nhất.” Chung Kỳ Nguyên phân tích.
Y nhìn qua đại trận, từ từ nói: “Nhưng ta trách nhầm hắn! Ta tuy tu vi không cao nhưng cũng có chút nhãn lực, nhìn đại trận này cũng không phải một trưởng lão kết đan kì nho nhỏ như hắn có khả năng bố trí, hơn nữa nhìn đám hắc y nhân kia, tu vi thấp nhất cũng là trúc cơ hậu kì. Ta không nghĩ Chung gia chúng ta lại có thực lực kia, có thể đồng thời điều khiển hơn mười trúc cơ tu sĩ.”
Trong một gia tộc hay một môn phái, kết đan kì là chiến lực chủ yếu, trúc cơ kì là binh lực cơ sở, luyện khí kì là trận tiền tiểu tốt, đối phương vừa ra tay đã là hơn mười trúc cơ hậu kì, có thể thấy được thực lực căn bản rất hùng hậu, Chung Kỳ Nguyên nghĩ năng lực toàn Chung gia cũng không có được thế lực như vậy!
“Nhưng nếu như không phải người Chung gia, ai muốn hạ độc thủ với đệ?” Tào Phẩm lòng tràn đầy nghi vấn, địch nhân nắm thời cơ rất chuẩn, vừa khi họ mới rời khỏi phạm vi thế lực Chung gia đã bắt đầu động thủ, vậy nên họ mới có thể hoài nghi là nội bộ Chung gia đấu tranh phe phái, hại đến Chung Kỳ Nguyên vô tội.
Chung Kỳ Nguyên cũng mờ mịt, y ở Chung gia không bước chân ra khỏi nhà, nơi nào kết thù “bất tử bất hưu” (không giết được thì không dừng) thế này!
“Ha ha, hai vị tiểu hữu, hà tất ở đây nghi tới ngờ lui, đến ngồi đây uống chén trà thơm, nghe lão phu giải đáp cho các ngươi!” Một thanh âm chói tai như kim khí ma sát đột nhiên vang lên bên tai hai người.
“Không tốt, là nguyên anh tu sĩ!” Tào Phẩm sắc mặt đại biến, giục phi hành pháp khí dưới chân, pháp khí đem hai người lùi ra vài chục trượng, khó khăn lắm mới tránh thoát một kích lôi đình của người tới.
“Ầm ầm ầm” chỗ bọn họ vừa nãy truyền đến một tiếng sấm nổ bạo liệt.
Chung Kỳ Nguyên hít một ngụm khí lạnh, nếu như không phải Tào Phẩm phản ứng nhanh, bọn họ khả năng bỏ mạng ở đây mất.
“Các hạ đều mời người khác thế này sao?” Tào Phẩm nắm chặt tay Chung Kỳ Nguyên, lạnh lùng nói.
“Ha ha, chỉ là chút tài mọn, có thể nào thương tổn đến tiểu hữu!” Người tới hời hợt nói, không mảy may đem lửa giận của Tào Phẩm để vào mắt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook