An Nhu đang suy nghĩ, làm cách nào có thể phát huy toàn bộ tiềm lực của bản thân, mụ đích là đạt được thành tựu trên một phương diện khác. Hiện tại cô chỉ là một học sinh, chỉ dựa vào thành tích, có nhiều lúc, thành tích trên học đường đều không có sức thuyết phục bằng thành tích trên thương trường.
Càng nghĩ càng thấy không thành vấn đề. An Nhu từng cảm thấy cuộc đời của mình rất tốt, kiếp trước, cô yêu cầu bản thân không cao, nhưng hiện tại không giống nhau. Nếu cứ giữ nguyên cái suy nghĩ này hoài, thì bản thân cô sẽ không thể làm gì được, ra xã hội cũng thấp hơn người ta một cái đầu, chứ đừng nói là đứng cạnh chủ tịch Sở.
Khả năng làm không được nữ chủ Mary Sue năng lực đầy mình nhưTô Hoàng, cùng lúc thu hoạch thành tựu lẫn địa vị, nhưng nếu quy hoạch tốt, cố gắng nỗ lực hoàn thành từng bước, cũng có thể khai quật ra một chút tiềm lực gì đó... Lạy trời, hy vọng là con có cái đó!!!
An Nhu đã chuẩn bị tâm lý về chuyện này. Mặc kệ năng lực bản thân cô như thế nào, nhưng, người nói mà không làm, thì sẽ trở thành người kém cỏi nhất.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Về đến biệt thự, An Nhu mở máy tính, liên lạc online với học tỷ tên là Sở Minh Ngọc.
“Học tỷ, bài tập ngày hôm qua em nộp cho chị, chị cảm thấy thế nào?” Đánh lên tinh thần, An Nhu chờ mong dò hỏi Sở Minh Ngọc. Kiến thức ở câu lạc bộ và trên lớp hoàn toàn khác nhau, trong lúc An Nhu ôn tập thi cử cũng không bỏ xuống kiến thức của câu lạc bộ.
“Không tệ, chỉ là có vài chỗ cần yêu cầu sửa chữa.”
Thông qua video, học tỷ ngồi ờ đầu bên kia nhìn rất bình tĩnh lễ phép có học thức, thái độ đối với An Nhu cũng rất dịu dàng: “Hôm nay chúng ta tạm gác lại, em mới vừa thi xong phải không?”
“Dạ? Đúng ạ...” An Nhu đang xoa tay hầm hè tính toán thảo luận, lại nghe Sở Minh Ngọc nói như vậy, thành thành thật thật trả lời.
“Mới vừa thi xong, thả lỏng một chút đi.”
Sở Minh Ngọc cười cười, nói tiếp: “Năm nhất mấy đứa sắp tổ chức vũ hội chào đón học sinh mới đúng không? Như vậy, tính ra em còn một trận đánh ác liệt muốn đánh nữa đó.”
“Vũ hội thì chỉ nhảy múa thôi không phải sao? Học tỷ nói như ra trận giết địch vậy!!!”
An Nhu dừng một chút, thực mau từ trong lời nói của Sở Minh Ngọc phát hiện ra ý cô muốn nói đến điều gì, hơi hơi mở to hai mắt: “Ý của học tỷ là...”
Mối quan hệ giữa An Nhu và Sở Minh Ngọc tính ra cũng xem như không tệ, hai người trừ bỏ thảo luận về lập trình thì rất hiếm khi liên lạc nói chuyện phiếm với nhau. Nhưng tính tình của An Nhu rất tốt, tính cách cũng làm người yêu quý, hơn nữa lưng cô đựa vào ngọn núi bự chà bá có tên là Sở Hư Uyên, cho nên Sở Minh Ngọc luôn nhỏ nhẹ với cô, không dám bắt bẻ điều gì.
“Sẽ có không ít người chú ý đến từng hành động của em…”
Sở Minh Ngọc mỉm cười nói, thái độ của cô thản nhiên thông thấu, cũng không có che che giấu giấu như những người khác: “Em đó, đừng quá ôm việc vào người, nghỉ ngơi cho thật tốt, học thì lần sau chúng ta học tiếp, tri thức cần từ từ hấp thu, máy móc còn thở huống chi là con người.”
“Như vậy được không?”
An Nhu được học tỷ nhắc nhở, trong lòng cũng không nắm chắc, gật đầu: “Em đã biết rồi, cảm ơn học tỷ, đúng rồi, học tỷ, em có thể hỏi chị câu này được không, là câu cuối cùng?! Nếu… Nếu sau này em muốn đi theo ngành IT này, thì tương lai em nên làm cái gì?”
Sở Minh Ngọc hành động như vậy, chính là tự nguyện phát ra thiện ý để An Nhu biết. Tuy rằng An Nhu không rõ những ẩn ý giấu sâu trong hành động đó, nhưng cũng biết có lẽ cô có thể bước thêm một bước tăng thêm một bậc cho mối quan hệ nhạt nhẽo này.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không bằng nói, An Nhu cũng là một người có tâm đề phòng rất nặng, hiện tại trừ bỏ Sở Hư Uyên, ai cô cũng đều không tín nhiệm.
Ngay cả Tô Hoàng cũng vậy.
Dễ dàng tín nhiệm người khác sẽ trả cái giá rất đắt, An Nhu sẽ không ngu ngốc thêm lần nữa, một bài học có tên là An Như Uyển thôi cũng đủ cô trả giá đắt, nếu lần thứ hai còn tệ hơn, thì chắc cô sẽ tặng cả cái mạng của mình vào.
“À, việc này…”
Sở Minh Ngọc hơi ngoài ý muốn cô sẽ hỏi ra vấn đề này, nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát, trả lời thật lòng: “Cái này cần phải xem em muốn chọn nghề nào, ngành IT rât đa dạng, kế toán chính là chi nhánh của IT, nhưng học sinh sau khi tốt nghiệp học viện DICE đều sẽ lựa chọn về làm việc cho công ty gia đình, hoặc là cố vấn IT cho tập đoàn lớn, cũng có nhóm người tự thành tập công ty an ninh mạng, viết ra phần mềm trò chơi, tự gây dựng sự nghiệp cá nhân...”
Sở Minh Ngọc nói rất kỹ càng tỉ mỉ, đều kể ra hết những nghề kiếm nhiều tiền nhất trong ngành IT, trong quá trình này, An Nhu im lặng không lên tiếng, cũng không phát biểu quan điểm cá nhân, chỉ là lâu lâu gật đầu một cái, biểu tình nghiêm túc đang nghe.
An Nhu nghiêm túc nghe Sở Minh Ngọc nói xong, cuối cùng gật đầu: “Em cũng đã rõ phần nào rồi, làm phiền học tỷ, cảm ơn chị.”
Cô đã nhanh chóng phân loại và tổng kết ra cái nào hợp với năng lực của mình.
Sở Minh Ngọc tươi cười nhẹ nhàng, không có nói thêm điều gì với An Nhu, cũng không có dò hỏi tại sao cô lại hỏi vấn đề này, sau đó hai người chào tạm biệt đồng loạt offline.
Vừa offline với Sở Minh Ngọc xong, gương mặt nhỏ nhắn của An Nhu đã suy sụp ngay.
Đừng nhìn biểu tình nghiêm túc thành thục của An Nhu trước mặt Sở Minh Ngọc mà lầm, thật ra hiện tại trong lòng An Nhu đang vô cùng tuyệt vọng, càng nghe càng cảm thấy có rất nhiều thứ cần phải học... Hơn nữa không nói cái khác, nội nước viết lập trình thôi cũng còn chưa học xong...
“Có quá nhiều con đường để đi, nhưng thích hợp với bản thân mình thì chỉ có một con đường duy nhất.” An Nhu vuốt mặt, nói ra một câu tâm đắc, thở dài đầy mệt mỏi, xoa xoa cái trán, quyết định tạm thời gác chuyện nhức đầu này sang một bên.
Kế tiếp, còn có một trận đánh ác liệt, đang chờ cô kia kìa.
【 Sở tiên sinh, anh có thể tăng thêm ngày học môn “Lễ nghi trong xã hội” được không? ( chó ngáo ngu ngốc mỉm cười.jpg ) 】
An Nhu suy nghĩ trong chốc lát, mới soạn dòng này trong đầu, sau đó gửi cho Sở Hư Uyên.
【 thi xong rồi? 】
Sở Hư Uyên hỏi một câu.
【 em muốn tăng thêm giờ học môn lễ nghi? 】

【 dạ, thi xong nên có chút nhàn, muốn bổ sung thêm kiến thức ngoài xã hội. 】
An Nhu nghĩ nghĩ, nghĩ bản thân không nắm chắc có thể giấu diếm được Sở Hư Uyên, vẫn là thản nhiên khai báo.
【 ngày đó, sau khi đi với Sở tiên sinh đến bữa tiệc đó, à... Ngày thứ hai đến trường, thái độ của các bạn trong lớp hay nói chung là toàn học viện, đều thay đổi rõ rệt. 】
An Nhu dùng từ ngữ uyển chuyển, nhưng ý lại rất rõ ràng. Mặc dù An Nhu cũng không cảm thấy điều đó là gánh nặng, đại khái là trong lòng có mục tiêu cho nên cũng không rảnh bận tâm đến những chuyện khác.
【... Không được. 】
Sở Hư Uyên suy nghĩ trong chốc lát, lại cho An Nhu một đáp án phủ định.
【... Tại sao? ( chó cưng, anh đã thay đổi.gif ) 】
An Nhu nhìn icon emoji hệ thống tự cho vào, giật giật khóe miệng. Cô không có can đảm nói chủ tịch Sở là “chó cưng”, nhưng cái hệ thống này lại da… Trân quý mạng sống, rời xa hệ thống.
【 mới vừa thi xong, em yêu cầu nghỉ ngơi dưỡng sức. 】
Giọng Sở Hư Uyên bình thường nhàn nhạt, lại không cho phép cự tuyệt.
【 em đừng tự ép bản thân quá, anh sẽ giải quyết mấy chuyện lặt vặt đó. 】
An Nhu nghe Sở Hư Uyên nói xong, phình hai má, hơi rụt cổ, có chút nhụt chí. Cô đâu còn là trẻ con, sao một đám đều xem cô như con nít hết vậy...
【 Sở tiên sinh, em thật sự là muốn học thêm kiến thức là vì rảnh rỗi quá thôi, không lẽ anh muốn em chơi game cả ngày giết thời gian. 】
An Nhu suy nghĩ trong chốc lát, vẫn là không ngăn chặn ý nghĩ của chính mình.
【 em thật sự không có ép bản thân. 】
Sở Hư Uyên hơi khép đôi mắt. Ngón tay người đàn ông dừng lại ngay màn hình giao diện tin nhắn một hồi lâu, lại không có gửi đi.
Có lẽ là thật sự có chỗ nào đó không đúng. Dưới một loạt tổng hợp phản ứng khác nhau, chủ tịch Sở rốt cuộc không thể không nhìn thẳng vào một vấn đề.
Anh... Hình như cũng không biết cách sống chung hòa bình vui vẻ với mèo con ngu ngốc nhà anh.
Không có kinh nghiệm sống chung một không gian với phái nữ, cũng không có ví dụ có thể tham khảo. Sở Hư Uyên cần thiết thừa nhận, anh tự cho là đúng, làm theo tiếng lòng, tuy rằng hiện tại cũng khá tốt, nhưng hình như lố tay chơi lớn.
“Thật là không xong.” Người đàn ông cười nhẹ một tiếng, thái độ vô cùng bất đắc dĩ.
“Nói ra loại lời nói này, thật sự là dễ gây hiểu lầm, làm người khác nghĩ nhiều.” Không phải mèo con nhà anh nghĩ quá nhiều... Mà ngược lại, người nghĩ nhiều lại là anh.
Ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn, Sở Hư Uyên bắt chéo hai chân, biểu tình của người đàn ông dựa ngồi ở ghế trên rất bình tĩnh, khó có thể thăm dò cảm xúc chân thật.
Thích.
Bao gồm sung sướng, hạnh phúc, vui vẻ, thích trên thực tế là một loại cảm giác, bao hàm thưởng thức, ngưỡng mộ, khâm phục, trao gửi trái tim... Yêu.
Tình yêu.
Tình yêu khiến hai người muốn cột chặt vào nhau không muốn xa rời, thân cận, tiến tới tương lai, cũng là một loạt cảm xúc, tâm lý luôn nghĩ về đối phương, được phân biệt hai dạng là giữa người cùng huyết thống và khác huyết thống.
Tình yêu thường làm con người mất lý trí, nó ăn mòn đạo đức và tất cả các định nghĩa quy tắc trên đời đều vô dụng với nó.
Sở Hư Uyên cũng hiểu rõ những điều này, nhưng điều đáng buồn là, nếu năm ba câu đã có thể giải quyết cái gọi là cảm giác rung động, thì đó không phải tình yêu. Tình cảm anh dành cho mèo con... Thật sự chỉ là thú cưng hay sao?
Trong cuộc đời, lần đầu tiên Sở Hư Uyên sinh ra hoài nghi đối với phán đoán của bản thân.
An Nhu đợi một hồi lâu, mới chờ tới câu trả lời của Sở Hư Uyên. Hình như người ở đầu dây bên kia có chút bất đắc dĩ.
【 em tự hành xác như vậy làm cái gì? Không cần thiết, em cứ từ tốn đi từng bước một như trước kia là được, không ai ép em. 】
... Còn không phải bởi vì em thích anh hay sao?!
An Nhu tức giận trừng mắt nhìn mắt màn hình di động của anh, lại u buồn thở dài một hơi.
Hiện tại còn không thể nói… Cho dù thích cũng không thể nói.
Địa vị chênh lệch quá lớn, đối tượng yêu thích quá ưu tú, An Nhu nhút nhát, không có dũng khí nói ra.
“... Haizz, nếu anh không phải Sở Hư Uyên thì thật tốt biết bao.” An Nhu chìm vào suy nghĩ.
Nói theo lương tâm, chính bản thân An Nhu cũng biết, con người cô vừa ngu lại vừa khờ, vừa ngốc lại vừa ngáo, chỉ số thông minh không có trở ngại, bề ngoài xem như dễ nhìn, dáng người cũng không đẹp cho lắm, còn thích giận dỗi cãi lại Sở Hư Uyên thường xuyên chọc cho anh ấy tức giận, mỗi ngày đều nhảy tưng tưng hăng say trào phúng anh ấy.
Các suất Sở Hư Uyên thích mình... Chắc đại khái cũng gần giống như xác suất trúng vé số giải đặc biệt.
Trong lòng đã cân đo đong đếm bản thân xong, dù biết bản thân không hơn ai, nhưng An Nhu cũng không muốn từ bỏ.

Một trăm bậc thang, mới leo lên một bậc đã vội từ bỏ, còn lại 99 bậc thì làm sao bây giờ?
Tình yêu đầu đời của con gái luôn rất đẹp, cho dù cuối cùng không được gì, nhưng ít nhất cũng không hối hận. Bởi vì người đó là Sở Hư Uyên, một người đàn ông ưu tú đẹp trai như vậy, ai mà không đem lòng thương nhớ.
Dù sao đều là nằm mơ, mà mơ lại không phạm pháp, tỉnh lại cũng còn có ký ức tuyệt đẹp.
An Nhu khóe miệng cong cong, buồn rầu bay đi mất, chỉ còn lại có ảo tưởng cùng nụ cười ngu ngốc.
【 bởi vì Sở tiên sinh giúp em rất nhiều, nên em chỉ muốn làm hết khả năng báo đáp lại mà thôi. 】
An Nhu suy nghĩ một chút, kiên định lựa chọn một câu trả lời đầy văn vẻ máy móc.
【 hơn nữa cũng là vì bản thân em, em cũng yêu cầu nỗ lực tranh thủ mở rộng con đường tương lai sau này. ( cố gắng trở thành người nối nghiệp của xã hội tư bản.jpg ) 】
An Nhu nhìn icon emoji, lần này cô rất vừa lòng. Hệ thống ngốc này cuối cùng cũng bình thường lại, nhưng nếu nó thay thế bằng hình ảnh tân nương đầu đội khăn trùm đầu đỏ ngồi chờ tân lang đến gở khăn hỉ thì sẽ đúng tâm trạng hiện tại của cô hơn.
【 được, để anh cho người đặt lại lịch học cho em. 】
Sở Hư Uyên lấy lại tinh thần, thì thấy An Nhu trả lời.
Lần này mèo con trả lời rất tiêu chuẩn, hơn nữa còn rất thành khẩn, câu chữ hoàn mỹ lựa không ra sai lầm. Sở Hư Uyên nhìn trong chốc lát, cảm xúc trên gương mặt thong thả chậm rãi phai nhạt dần.
“... Chậc.” Sở Hư Uyên qua loa trả lời một câu, sau đó ném di động lên trên bàn, xoay ghế đứng lên, đến quầy rượu gần bàn làm việc rót đầy một ly Vodka.
Tất cả đều là đùa giỡn?! Không, nói đến cùng nguyên nhân vẫn là ở trên người mình, tất cả đều là anh tự mình dựng lên.
Trước nay Sở Hư Uyên đều có thể thản nhiên thừa nhận khuyết điểm của bản thân, lần này cũng là như thế. Tuy rằng... Sự thật không vui vẻ gì cho lắm.
An Nhu còn không biết, ở bên kia, mạch não của Sở Hư Uyên đã xoay vài vòng trái đất, tâm tư của cô rất đơn giản, tình cảm thuần túy, cho nên có thể nhìn thấy tình cảm của bản thân rất rõ ràng.
Sở Hư Uyên đã đồng ý chấp nhận tăng giờ học lễ nghi, An Nhu cũng tạm thời vui đầu tập trung toàn bộ tinh thần và sức lực vào việc học, có thời gian rảnh sẽ chơi mấy ván với bọn Hạ Dương.
Trước kia, là An Nhu thường xuyên chơi đội hình hai người với Quân Tử Như Ngọc, hiện tại thêm Hạ Dương, bỗng chốc trở thành đội ba người.
Đại khái là vì dạo gần đây Sở Hư Uyên rất bận, có Hạ Dương nên Sở Hư Uyên cũng không để ý như trước, mặc kệ An Nhu chơi game. Anh cũng không có thời gian giải trí với An Nhu, nên để bọn họ chơi chung với cô, từ lúc có mặt Hạ Dương, toàn bộ thời gian trên Pubg cô đều chơi theo đội hình ba người.
“Đúng rồi An Nhu, gần đây nhìn dan vẻ anh Sở nhìn rất bận.”
Hạ Dương vừa chơi game, vừa không quên nói chuyện phiếm với An Nhu: “Làm chúng ta không thể chơi đội hình bốn người hoàn mỹ, thật là tiếc gì đâu?”
“Là ít chơi.”
Đều là người quen, nên An Nhu cũng không cần dùng app thay đổi giọng, giọng thiếu nữ ngọt ngào mềm mại vang lên: “Em và anh ấy cũng rất ít liên lạc với nhau... Làm sao vậy?”
Không trách An Nhu cảm thấy kỳ lạ. Hạ Dương có chuyện gì tìm Sở Hư Uyên thì cứ trực tiếp đến tập đoàn là được, cần gì hỏi cô? Nếu không phải biết con người Hạ Dương ra sao, An Nhu cũng sẽ không hỏi trực tiếp ra câu “Làm sao vậy?”.
“A? Không có gì, anh chỉ tò mò hỏi một chút thôi.” Giọng Hạ Dương nhẹ nhàng, nhưng động tác tay lại không ngừng nghỉ.
“Dù sao quan hệ giữa Nhu Nhu và anh Sở rất tốt mà, đúng không?”
“Hạ Dương.”
An Nhu còn chưa kịp dỗi lại, đầu kia, Quân Tử Như Ngọc đã mở miệng, giọng của cậu khá độc đáo, như miếng ngọc va chạm vào nhau: “Mình sẽ chuyển toàn bộ lời nói vừa rồi của cậu cho chủ tịch Sở...”
“Đừng!”
Quả đầu Hanamichi hét lên một tiếng, An Nhu chỉ có thể nghe được tiếng đánh đấm, lại truyền đến giọng mắng chửi của Hạ Dương: “Mẹ kiếp, Ngọc Ngọc bé nhỏ, cậu đừng tưởng rằng bản thân mình tốt lắm, làm như mình không biết trước đó cậu đối xử với An Nhu như thế nào sao? Thái độ đó của cậu rất khả nghi nha?!”
“Mình làm cái gì mà khả nghi?” Quân Tử Như Ngọc biểu tình lạnh nhạt, giọng điệu cứng nhắc.
“Á, cậu ngủm rồi kìa, cần phải điều trị.”
“Mẹ nó, tưởng ông mắt mù sao, không biết là cậu lái xe đâm ông đây, dám lái xe đâm ông, Ngọc Ngọc bé nhỏ, cậu chết chắc rồi! Ông đây không cần cầu cậu! An Nhu bé nhỏ, em cứu cứu anh dùm cái, tại sao em lại đứng ở đó nhìn anh bị đâm chết thảm như vậy!”
An Nhu nghe cuộc đối thoại của hai người, không nhịn cười ra tiếng.
Cảm giác hai người kia thật đúng là trẻ con, lúc nào cũng có thể gây chuyện được.
Đến nỗi Sở Hư Uyên không có thời gian online, An Nhu đã sớm thành thói quen.
Tên kia chính là một người nghiện việc, mỗi ngày đều rất bận, An Nhu cũng không muốn vì chút chuyện nhỏ này quấy rầy anh ấy.
Chỉ là, trong lúc nhất thời không có ai quản, cũng không ai ngăn cản không cho chơi trò chơi khuya, An Nhu còn có chút không quen... Cũng chính là không quen mà thôi, cái khác đều không có.

Ba người cãi nhau ầm ĩ cùng nhau chơi trò chơi, An Nhu cũng chơi rất vui vẻ. Tuy rằng tính cách Hạ Dương rất phóng khoáng, nhưng là lúc nói chuyện với cô vẫn rất chú ý, cố ý vô tình cũng sẽ lộ ra một ít tin tức cho An Nhu biết, nói chuyện phiếm với Quân Tử Như Ngọc cũng không tránh cô.
Kêu An Nhu nghỉ ngơi sớm một chút, Hạ Dương và Quân Tử Như Ngọc vừa dỗi một vừa nhìn An Nhu offline, chờ avata của An Nhu từ từ đen dần xuống, Hạ Dương đột nhiên không cợt nhả như trước nữa.
Yên lặng một lát, Hạ Dương mới chậm rì rì nói: “Lần này anh Sở, tám phần là lọt hố.”
Lời nói vui sướng khi người gặp họa, nhưng xen lẫn trong đó còn có chút phức tạp.
Hạ Dương đi theo phía sau mông Sở Hư Uyên lớn lên, trong lúc Sở Hư Uyên nghèo túng nhất đều đối xử với anh ta như anh em ruột, bản thân lại là người phong lưu lạm tình, phương diện này cậu quá hiểu biết.
Trong quá khứ, có thể dưới tình huống đó mà kiên định đứng thành hàng với Sở Hư Uyên, Hạ Dương cũng không phải là người ngu ngốc.
“Ha ha, chìm vào rồi, chìm vào rồi. Nhìn thử xem anh Sở tính toán làm thế nào đây, người anh em, có rỗi rãnh thì giúp đỡ một chút.”
Hạ Dương cân nhắc đủ đừng, nói với An Như Ngọc: “Con người của An Nhu không tồi, nhưng không nghĩ tới có một ngày anh Sở cũng đi tìm vợ. Lúc trước chúng ta đều nói anh ấy là hòa thượng đầu thai, thanh tâm quả dục.”
“Cái đùi tên là An Nhu này cần phải ôm dài lâu rồi, chặc chặc, cây vạn tuế ra hoa, củi khô lửa bốc...” Hạ Dương nói ngoài miệng không cần giữ cửa.
“Ê, Tiểu Ngọc Ngọc, cậu có nghe mình nói gì không? Người đâu rồi?”
“... Đang nghe.”
An Như Ngọc yên lặng trong chốc lát mới trả lời, giọng điệu lạnh nhạt: “Không có gì off đây, ở trên đó mà nói một mình cho đã đi.”
“Ê? Ê, ê?!” Hạ Dương một câu chưa nói xong, bên kia không lưu tình offline.
“Thật đúng là… Cứ như vậy xuống rồi, nếu không phải không ai có thể nói, còn lâu anh đây mới nói với chú mày.”
Xì một tiếng khinh miệt, quả đầu Hanamichi lảo đảo lắc lư: “Giờ còn sớm chán, tìm vài người ra ngoài chơi thôi, ngủ sớm không phải đặc tính giống loài của mình...”
Mấy ngày nay đối với An Nhu thật gió êm sóng lặng. Hiếm khi cuối tuần cô có thời gian rảnh, nên hẹn với Tô Hoàng ra ngoài con đường học viện DICE đi dạo cửa hàng chọn lễ phục.
Lễ phục thiết kế cao cấp quá quý cũng mua không nổi, hơn nữa cũng không cần thiết cho lắm, An Nhu và Tô Hoàng tính toán ra ngoài dạo phố ngắm nghía.
“Cái này đẹp nè, Nhu Nhu thử đi.” Tô Hoàng không quan tâm lắm về việc chọn lễ phục cho bản thân, nhưng lại rất để bụng đến An Nhu, nhìn cái nào đẹp đều bắt An Nhu đi thử.
“Thôi, như vậy là được rồi, mình chỉ cần một bộ là được...” An Nhu thì nghĩ ngược lại, cô đã chọn xong lễ phục, ngược lại là Tô Hoàng còn chưa có bộ nào.
“Đi thử thử đi mà, nha.”
Tô Hoàng cười tủm tỉm giọng hơi làm nũng, nhét cái váy công chúa màu trắng vào trong tay An Nhu, đẩy cô đi vào trong phòng thử đồ: “Đi đi, đi đi mà, nhìn thử xem thích hợp không, mua về cũng tốt, để dành sau này mặc đi tiệc cũng được.”
An Nhu không lay chuyển được cô bạn này, hơn nữa đúng thật là cô không có sức chống cự với váy đầm xinh đẹp, cũng cầm váy công chúa vào phòng thử đồ.
Nhìn An Nhu biến mất ở cửa phòng thử đồ, Tô Hoàng cong cong môi đỏ, nở nụ cười đầy ý nghĩ sâu xa.
Mấy ngày nay, cô và Hạ Dương gặp mặt rất nhiều lần. Cứ việc đối phương không nhắc tới, nhưng Tô Hoàng cũng có con đường riêng để bắt được tin tức.
Như vậy khá tốt.
Bình tĩnh mà xem xét, Tô Hoàng cũng không cảm thấy Sở Hư Uyên không xứng với An Nhu.
Đối phương là cùng một loại người với cô, miễn cưỡng cũng coi như xứng, cô nào ngờ tổng giám đốc Sỡ cũng sẽ có một ngày theo đuổi con gái mà đau đầu như vậy, thật thỏa mãn khi nhìn mặt anh ta ghen.
Đứng xem náo nhiệt thôi, còn Nhu Nhu tính toán lựa chọn như thế nào… Tô Hoàng không tính toán nhúng tay vào.
Trên thực tế, điều duy nhất cô muốn làm, chính là trang điểm cho Nhu Nhu thật xinh đẹp, đi đến tham gia vũ hội…
Tô Hoàng trong lòng rõ ràng, hiện tại trong học viện không biết có bao nhiêu con mắt đều nhìn chằm chằm vào An Nhu, tất cả đều chờ lần vũ hội học sinh mới này.
Sở Hư Uyên chưa chắc không chuẩn bị phương án, ví tỷ như hiện tại… Tô Hoàng giương mắt nhìn mắt nhìn tên tuổi thương hiệu của cửa hàng này, lười biếng tươi cười.
D&A… Là thương hiệu lâu đời trong giới quý tộc, chỉ thiết kế lễ phục có một không hai, như vậy, tại sao mỗi một bộ lễ phục trong cửa hàng đều có size của An Nhu là sao?
Giao tiếp với thông minh, nói khó cũng khó, nói đơn giản cũng đơn giản.
Sở Hư Uyên ngồi ở văn phòng, ngẫu nhiên sẽ nhìn tập tài liệu báo cáo được xếp gọn gàng nằm trên mặt bàn. Đó là những báo cáo từ cấp dưới, toàn là những câu tổng kết ngắn ngủn, như “Tốt” hoặc là “Đúng hạn tiến hành”.
Tô Hoàng là người thông minh, Sở Hư Uyên cũng vậy.
Người đàn ông hơi khép mắt, giống như một bức tượng. Anh duy trì tư thế này không biết bao lâu, khả năng không nghĩ cái gì, khả năng suy nghĩ rất nhiều.
“Chủ tịch Sở…”
Hứa Thái Thiên gõ cửa đi vào, đối diện sắc mặt nhìn không ra cảm xúc của tổng giám đốc: “À... Đây là báo cáo các phòng, xin mời ngài xem qua.”
“Đặt ở bên kia đi.”
Sở Hư Uyên giơ giơ lên hàm dưới, đầu ngón tay thon dài nhàm chán xoay xoay bút máy: “Hứa Thái Thiên.”
“Dạ, chủ tịch Sở còn có chuyện gì nữa sao?” Nghe Sở Hư Uyên gọi ngược lại, trong lòng thư ký Hứa căng thẳng, Hứa Thái Thiên cố gắng tỏ vẻ trấn định.
Nói thật, cho dù hiện tại chủ tịch Sở làm cái gì đi chăng nữa thì Hứa Thái Thiên đều không ngạc nhiên.
Đầu tiên là tiếng chuông di động chuyển thành âm thanh trò chơi, lại ở văn phòng chơi xếp gạch, khoảng thời gian trước, trong hội nghị công ty, thậm chí Sở Hư Uyên còn nói ra một cụm từ vô nghĩa với nhân viên phát biểu, cá gì mà “chiến lược emoji”, người này vẫn là chủ tịch Sở sao?!
“Đẩy hết hành trình chiều nay xuống, tôi muốn đi ra ngoài.” Cuộc nói chuyện ngắn gọn sáng tỏ, Sở Hư Uyên cũng không có chừa đường sống cự tuyệt.
“... Dạ, tổng giám đốc.” Tận chức tận trách, thư ký Hứa vẻ mặt nghiêm túc, nói sao làm vậy, xoay người đi ra văn phòng... Đầu óc nổ tung.

Người nghiện công việc cũng sẽ tự cho bản thân một ngày nghỉ?!
Bỏ bê công việc?!
Việc này có ý nghĩa gì, ý chính là, lượng công việc của nhân viên quèn lại gia tăng thêm rồi, haizzz!
Trần Nghiên cắn cắn môi, đi thẳng đến văn phòng tổng giám đốc, lại bị cản lại.
“Thư ký Trần, không có việc gì thì không cần chạy đến nơi này.” Hứa Thái Thiên đẩy mắt kính, giọng điệu dịu dàng.
Trần Nghiên nhìn chằm chằm Hứa Thái Thiên trong chốc lát, đối phương mảy may không cho phép cô đến gần văn phòng, dù là đứng trước cửa cũng không. Cô ta không cam lòng liếc mắt trừng Hứa Thái Thiên, xoay người nhưng khóe mắt vẫn liếc liếc cánh cửa văn phòng.
An Nhu thay chiếc váy công chúa kia, còn có chút ngượng ngùng, đã bị Tô Hoàng nhào lại đây ôm chầm lấy: “Nhu Nhu thật là đáng yêu, công chúa nhỏ của mình!”
An Nhu bị cô ôm lấy, hơi choáng váng, còn chưa nói lời nào đã bị âm thanh chụp hình của di động cắt ngang dòng suy nghĩ: “Chụp bức ảnh chung đi, nhìn nơi này nè, đúng rồi, cheese, đẹp.”
An Nhu nhìn cô nhân viên của cửa hàng, ngượng chín mặt. Tuy rằng là khá xinh đẹp, nhưng cứ bị khích lệ trắng ra như vậy ai mà không xấu hổ.
“Cảm giác... Khá tốt.” An Nhu có chút không đủ tự tin, người dựa quần áo, ngựa dựa nài, diện mạo của An Nhu đã là thanh tú đáng yêu, chiều cao cũng không quá cao, thật là có vài phần công chúa loli.
“Nhu Nhu, mua mua mua đi mà nha~”
Tô Hoàng cong cong đôi mắt, cười giảo hoạt: “Mình thấy giá cả cũng thực tế, không mua thì tiếc lắm.”
Hiếm khi chủ tịch Sở ra tiền, không mua thì phí.
An Nhu nhìn giá cả, xác thật rất thực tế. Trong lòngn giãy giụa không bao lâu, An Nhu vẫn là gật đầu, chấp nhận: “Được... Mua.”
Trãi qua một ngày đi dạo, hai tay của An Nhu và Tô Hoàng đều xách theo không ít đồ vật. Từ lúc xuyên đến thế giới này tới nay, đã thật lâu An Nhu không có thanh thản đi dạo phố, đừng nói đến việc có thể tự do chi phối tiêu tiền, hiện tại ngẫu nhiên ra tới một lần, cũng cảm thấy thả lỏng không ít.
“Nhu Nhu, bên kia có kem kìa, ăn không?” Tô Hoàng liếc mắt một cái đã coi trọng cửa hàng bán đủ loại kem bên kia. Tuy rằng là đầu mùa xuân, nhưng kem mà, mùa nào cũng có người thích ăn.
An Nhu dạo có hơi mệt, đang ngồi ở trên ghế dài quảng trường, nghe vậy cũng chỉ là vẫy vẫy tay: “Mình không đi đâu, quá lạnh, mình ở chỗ này chờ cậu.”
Tô Hoàng vui vẻ không năn nỉ nữa, An Nhu đặt túi ở bên cạnh, ngồi ở trên ghế dài phát ngốc. Sở Hư Uyên rất bận, trong khoảng thời gian này cũng không có thời gian nói chuyện phiếm với cô.
Tìm căn nguyên đi tìm nguồn gốc, hình như là lần trước nhờ anh ấy tăng thêm chương trình học. An Nhu lại không ngốc, giọng Sở Hư Uyên không tình nguyện, không thích, An Nhu cũng dần nhận ra.
Đại khái vẫn là còn giận dỗi.
Chống cằm, An Nhu thở dài như mấy bà già: “Thật là khó dỗ mà, loại bạn có tính con nít này thật là khó chiều. Còn không phải là không nghe theo thôi sao, tổng giám đốc nào cũng đều có dục vọng khống chế mạnh đến như vậy sao?!”
Đợi vũ hội kết thúc phải nghĩ cách dỗ mới được, An Nhu nghĩ đến vu này đã đau đầu, cô đã quyết định lựa chọn con đường này, dù có cực khổ cách mấy cũng phải đi, dù phải yêu cầu học những thứ phức tạp cô cũng chấp nhận.
An Nhu muốn tự mở công ty, chuyên về thiết kế mạng. Đây là một trong những con đường mà Sở Minh Ngọc nói là có tính nguy hiểm nhất, không nên tham khảo nhất, nhưng là cũng con đường có lợi ích nhất, thù lao cũng thuộc hàng TOP.
An Nhu cũng chỉ là có ý nghĩ mơ hồ về nó thôi, cô cũng không cần thú lao cao, vì số tiền lương chủ tịch Sở trả cho cô cũng đủ cô sống thoải mái hết đời này. Nhưng nói đi cũng phải nói về, chủ tịch Sở phải làm sao đây...
Ngáp một cái, An Nhu không tự giác mở GPS của Sở Hư Uyên.
Thật sự là An Nhu không phải cố ý, chỉ là thói quen, vì là thiết bị điện tử của Sở Hư Uyên, nên An Nhu có thể tùy ý mở GPS mà không cần anh ấy cho phép, nhưng cô tôn trọng quền riêng tư của Sở Hư Uyên, nên hiếm khi An Nhu mở GPS lên.
Lần này không cẩn thận mở, An Nhu theo bản năng muốn tắt đi, cho dù tốc độ não của An Nhu có nhanh chóng ra sao cũng không thể bản thân cô sắp gặp phải điều gì.
GPS của Sở Hư Uyên ở gần vị trí của An Nhu, vô cùng gần. Không bằng nói, chỉ nhìn đơn giản nhìn tọa độ mà nói, hai người đều đứng trong chấm đỏ.
An Nhu giật mình, theo bản năng ngẩng đầu nhìn xung quanh quảng trường…
Sở Hư Uyên cũng ở chỗ này?
Anh ấy đến nơi này làm gì?
Có mục tiêu, khoanh vùng rõ ràng, tính toán vị trí kế tiếp đã là chuyên vô cùng dễ dàng.
An Nhu cũng liếc mắt một cái tỏa định nơi đối diện quảng trường, cách không bao xa là quán cà phê kiểu Ý, một người đàn ông mặc vest đang đọc báo.
Căn cứ theo số liệu chính xác tính toán chính xác của An Nhu về tỉ lệ dáng người của Sở Hư Uyên, người này chính là Sở Hư Uyên. Trừ phi trên thế giới còn tồn tại một người anh em song sinh với anh ấy, hoặc là xảy ra kỳ tích.
“Nhu Nhu, đang nhìn cái gì vậy?” Tô Hoàng vỗ nhẹ vai An Nhu, cầm một cây kem to trở lại. Cô nhìn theo ánh mắt của An Nhu, nghi hoặc nhíu mày một chút.
“... Không nhìn cái gì, ngồi ở nơi này nghỉ ngơi trong chốc lát đi? Chút nữa ại đi.” An Nhu cũng không thể nói thẳng cho Tô Hoàng biết người đàn ông mặc áo vest ngồi ở quán cà phê đối diện kia là Sở Hư Uyên, cũng không biết Sở Hư Uyên muốn làm cái gì nữa, nên chỉ có thể ăn nói hàm hồ cho qua.
“Ủa... kỳ lạ à nha, người kia không phải là Sở Hư Uyên sao.” Tô Hoàng cong cong khóe môi, đột nhiên nói ra một câu.
“... Khụ khụ khụ...” An Nhu giật mình, ho khan lên.
“À… Tô Hoàng, không xác định nữa, có khả năng không phải...”
“Không có sao, khẳng định là anh ta, chúng ta qua đó nhìn thử xem.” Tô Hoàng cười tủm tỉm nói, kéo An Nhu đi, còn rất có sức lực giúp cô cầm hết đống túi kia, bước chân nhẹ nhàng hướng tới quán cà phê bên kia mà đi, An Nhu cũng chỉ có thể bất đắc dĩ theo ở phía sau.
“Chủ tịch Sở ở chỗ này sao, thật là tình cờ.”
Kéo ra cái ghế đối diện người đàn ông đang ngồi đọc báo kia, Tô Hoàng ngồi xuống, thuận tay đặt túi ở bên cạnh, lại tiếp đón An Nhu: “Nhu Nhu, tới, ngồi ở đây với mình nè.”
An Nhu cọ tới cọ lui nhìn bầu trời lại nhìn mặt đất, chính là không muốn nhìn Sở Hư Uyên hay là Tô Hoàng, nhưng cũng chỉ có thể căng da đầu đi qua đó ngồi...
Ờ, ngồi chỗ nào không tốt, lại ngồi ở giữa Tô Hoàng và Sở Hư Uyên.
Hết chương 65

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương