Ngày hôm sau tới gần giữa trưa An Nhu mới thức dậy, bởi vì đến rạng sáng cô mới ngủ nên dậy có hơi trễ, cô liếc mắt nhìn thấy một cái hộp to bằng cái laptop của mình nằm trơ trọi trên bàn trà, là đồ vật Sở Hư Uyên để lại.
Một hộp quà được đóng gói rất đẹp, dòng chữ trên sợi ruy băng An Nhu không quen biết, còn có một tấm thiệp nhỏ kẹp vào ruy băng.
【 cảm ơn sự chiêu đãi, đây là quà đáp lễ. 】
Chữ viết xinh đẹp có lực, không có ký tên, An Nhu biết đây là nét chữ của Sở Hư Uyên.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“... Cái gì vậy ta ...” An Nhu ôm hộp quà trong tay, xoay xoay nhìn trái nhìn phải trong chốc lát, mở ra nhìn thử xem, bên trong là bốn hộp chocolate được sắp xếp ngay ngắn.
“... Chocolate?”
An Nhu hơi giật mình, không nghĩ tới quà đáp lễ của Sở Hư Uyên lại bình dân như vậy, nhưng trong lòng vẫn rất vui vẻ pha lẫn chút hạnh phúc: “Đã lâu không được ăn rồi.”
Sau khi đi vào thế giới này, An Nhu đã hoàn toàn từ bỏ mấy thứ như chocolate, đồ ăn vặt, trà sữa … Chủ yếu là do nghèo, không có tiền.
Chủ tịch Sở tặng chocolate khẳng định là hàng cao cấp, An Nhu cất hộp quà vào trong ngăn tủ, lấy ra một hộp, mở hộp ra, bóc một viên bỏ vào miệng, nhai nhai nếm nếm, thật là rất ngon.
【 cảm ơn chocolate của chủ tịch Sở nhiều nha, ăn rất ngon. 】
Nghĩ nghĩ, An Nhu vẫn là gửi tin cho Sở Hư Uyên, không nhận được câu trả lời của phương, An Nhu cũng không để ý, An Nhu thay đổi quần áo, chuẩn bị đến thư viện đọc sách làm bài tập.
Chương trình học của học viện DICE rất nặng, cô còn phải tham gia CLB IT, cho dù An Nhu có hệ thống gian lận đi chăng nữa thì cũng phải cố gắng học tập.
“Anh Sở!”
Một người con trai tóc đỏ chạy chậm lại đây, cười hì hì nói: “Hôm nay sai có hứng thú tới cưỡi ngựa vậy? Còn tưởng rằng không có cơ hội hẹn được anh ra đây nữa chứ.”
“Vừa lúc không có việc gì, ra thả lỏng một chút.” Sở Hư Uyên cất di động vào trong túi, không chút để ý đi vào trường cưỡi ngựa.
“À, đúng rồi, anh Sở, anh quen người anh em tên nặc khi nào vậy?”
Hạ Dương giống như trùng theo đuôi, đi theo phía sau Sở Hư Uyên: “Khi nào giới thiệu cho tụi em quen nhau đây? Cảm giác tính cách cũng không tệ lắm.”
Nói là nói như vậy, nhưng trong lòng Hạ Dương lại tò mò gần chết.
Nhóm bọn họ đều là đi theo Sở Hư Uyên lớn lên, cũng là nhìn Sở Hư Uyên từ đại thiếu gia nhà họ Sở trở nên nghèo túng, đến lúc trở thành chủ nhân nhà họ Sở.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc trước Sở Hư Uyên tranh đoạt gia sản nhà họ Sở với bà mẹ kế, là Hạ Dương cầm đầu một đám người đứng về phía Sở Hư Uyên.
Giúp nhiều ít không nói đến, nhưng ít nhất Sở Hư Uyên vẫn còn nhớ đến phần ân tình này.
Ông nội của Hạ Dương vô số lần ấn đầu Hạ Dương nói “Đây là lựa chọn chính xác nhất mà thằng nhóc ranh này đã làm”, cũng có thể chứng minh con người Sở Hư Uyên đối với địch nhân lãnh khốc còn đối với người một nhà lại rất dung túng.
Nhưng cuộc sống của Sở Hư Uyên rất đơn giản không khoa trương, khác xa hoàn toàn bọn con nhà giàu có thói ăn chơi trác táng làm ầm ĩ cả ngày như bọn Hạ Dương, Sở Hư Uyên chân chính là kẻ nghiện việc, bất cứ khi nào Hạ Dương tìm anh, đều là ở văn phòng.
“Tối hôm qua em đến công ty tìm anh Sở, lại phát hiện anh không có ở văn phòng.”
Hạ Dương cất giấu không được tò mò, theo sát hỏi Sở Hư Uyên: “Anh Sở đi ra ngoài chơi sao?”
“Chỉ là bạn trên mạng, anh cũng không quen biết.” Sở Hư Uyên hơi hơi nhíu mày, biểu tình bình tĩnh, mặt không đổi sắc nói dối.
“Sau có gặp sẽ dẫn đến cho mấy đứa làm quen.” Chỉ hy vọng mấy đứa đừng bị dọa là được.
Đối với vế phía sau vấn đề mà Hạ Dương đưa ra, Sở Hư Uyên không có trả lời.
“Hả, cái gì? Anh Sở kết bạn trên mạng?”
Tùy tiện gãi đầu, Hạ Dương cười nói: “Không giống không giống, cảm giác sau khi anh Sở kết bạn trên mạng khí thế toàn thân đều khác với lúc trước, nói sao ta?!!!”

Sở Hư Uyên nhìn anh một cái không nói chuyện.
“Đừng nhìn em như vậy, là thật sự không giống nhau.”
Hạ Dương cười to nói: “Hay là là bị người bạn trên mạng đó ảnh hưởng? Thay đổi rõ rệt luôn nha”
Làm anh em với Sở Hư Uyên nhiều năm như vậy, cũng chỉ mình Hạ Dương là có mối quan hệ tốt nhất với Sở Hư Uyên, trước mặt Sở Hư Uyên cái gì cũng đều dám nói.
“Hơi thở con người” phát ra từ trên người Sở Hư Uyên cũng là do Hạ Dương phát hiện ra. Nếu so sánh với quá khứ là một trời một vực, không phải, phải nói là bây giờ trong ảnh mới giống một con người.
Người con trai tóc đỏ gãi gãi đầu, nhìn Sở Hư Uyên, người hiện tại không muốn nói thêm một câu nào nữa, cười chạy đi lên nói: “Anh Sở ~ Đợi em với, hiếm khi ra tới chơi, chúng ta chơi tận hứng đi.”
An Nhu ngồi một ngày ở thư viện, nhưng lại không dễ chịu chút nào. Nguyên nhân tại vì chủ tịch Sở nên mọi người trong thư viện ai ai cũng dùng ánh mắt đánh giá cô ... Quá nhiều tầm mắt bắn lại đây, làm cô rất căng thẳng.
“Quả nhiên vẫn là có ảnh hưởng ...” An Nhu đè đè huyệt thái dương, trong lòng thầm mắng Sở Hư Uyên. Nếu có điều kiện, hiện tại cô càng muốn đét mông Sở ba tuổi, đánh một trăm cái cho chừa cái tật.
Nội đoạt giải nhất cuộc thi IT thôi cũng đã làm mọi người để ý, chuyện này cũng là ngoài dự kiến của An Nhu, nhưng hiện tại chuyện càng không xong chính là được hiệu trưởng Sở Hư Uyên tự tay trao giải khích lệ.
Mặc kệ nguyên nhân trong đó là cái gì, An Nhu thi được giải nhất, hơn nữa còn được Sở Hư Uyên đích thân khen thưởng, chuyện này càng làm mọi người thắc mắc về thân phận của An Nhu. Hạ Thanh Viễn biết hiệu trưởng Sở sẽ không vô duyên vô cớ đến trao giải như vậy, tất nhiên những học sinh khác cũng đều nghĩ ra.
Tuy rằng An Nhu không hiểu tâm lý mọi người, nhưng cô có thể cảm giác được có một số người đến làm quen chào hỏi cô với thái độ nịnh nọt, miễn cưỡng ứng phó cho qua nhưng cũng rất ảnh hưởng đến tâm trạng học tập của cô.
Đến nỗi tại sao lại có sự thay đổi này, An Nhu cũng có thể đoán ra được.
Ở thư viện ngây người một buổi sáng, An Nhu không còn tâm trạng học tập tiếp, dứt khoát thu dọn đồ vật, mượn sách tính toán về nhà xem. Phần lớn bạn học không có tiến lên ngăn cản chào hỏi, nhưng An Nhu vô cùng mẫn cảm với ánh mắt của người khác đối với mình, cảm nhận được ánh nhìn chăm chú từ người khác, cô thật sự thấy không thoải mái.
An Nhu rất muốn hỏi Sở Hư Uyên chuyện này, nhưng là cô nghĩ nghĩ lại thôi.
Cô vẫn còn chút nghi vấn, đúng thật là người thường xuyên nói chuyện phiếm với cô chính là Sở Hư Uyên, nhưng bò đi tấm mặt nạ này lại không đáng tin cho lăm, suy cho cùng anh ấy vẫn là Sở Hư Uyên, một chủ tịch Sở lạnh lùng độc ác, làm việc không có tình cảm.
“Anh Sở lại muốn làm việc tiếp sao?”
Đây là lần thứ một trăm linh một lần Sở Hư Uyên lấy di động ra nhìn, quét hai mắt lại tắt máy, Hạ Dương nhịn không được, hỏi ra tiếng: “Ra tới chơi phải chơi cho đã, công việc để tối nay xử lý sau cũng không có việc gì nha.”
Bọn họ đang chậm rì rì cưỡi ngựa, những người này đều là người Sở Hư Uyên quen, quan hệ giống như bạn bè bình thường, nhưng nhìn vào, vẫn là ẩn ẩn nhận thấy Sở Hư Uyên cầm đầu.
“Cậu cho rằng chủ tịch Sở giống cậu sao!!!”
Người con trai cưỡi ngựa bên cạnh không nhẹ không nặng đạp Hạ Dương một chân, anh ta không dám nói chuyện với Sở Hư Uyên, nhưng lại khá quen thuộc với Hạ Dương: “Chủ tịch Sở công việc nhiều, ai mà rảnh như cậu.”
“An Như Kiệt, nói năng cho cẩn thận đó ...”
Hạ Dương cũng không hỏi Sở Hư Uyên, ngược lại đùa giỡn với An Như Kiệt: “Em trai của cậu là cái hũ nút, ngược lại cậu lại là thằng ba hoa lảm nhảm, hai anh em nhà cậu đều có độc hả?!”
Dẫn đầu đi trước, người đàn ông cách nửa thân ngựa không chú ý phía sau đang nói gì, anh cúi đầu lại nhìn màn hình di động, nhíu nhíu mày, cất ngược vào túi áo.
Ngày thứ hai, trên đường đến lớp, Tô Hoàng vỗ vỗ đầu An Nhu, muốn nói cái gì lại thôi: “Nhu Nhu, cậu ... Quen hiệu trưởng Sở sao?”
An Nhu dừng một chút, nhìn Tô Hoàng: “... Xem như có quen, cũng không thân.”
Cô biết bản thân giấu không được con mắt của Tô Hoàng, nên nói chuyện hơi mơ hồ: “Nhưng cũng chỉ trong mối quan hệ quen biết mà thôi.”
“Chỉ là quen biết thôi sao?”
Tô Hoàng nhướng mày, nghĩ đến thư mời đặt ở trong văn phòng của mình, không hỏi nữa: “Vậy cậu vào lớp đi, có chuyện gì thì nhớ kêu mình một tiếng, biết chưa?”
An Nhu có thể nhìn ra tới Tô Hoàng không có khả năng nhìn không ra, cô cũng biết Sở Hư Uyên làm như vậy sẽ mang đến hậu quả như thế nào.
Thật là cảm động, bạn tốt có khác.
Tô Hoàng nhớ đến cuộc hẹn trước mắt, kéo cánh tay An Nhu, tươi cười đầy ẩn ý. Nếu cô đoán không sai, vị chủ tịch Sở này rất quan tâm đến Nhu Nhu, người đến không có ý tốt, muốn gặm bé ngoan của cô đi.

“Ừm, biết rồi.”
An Nhu biết, Tô Hoàng là lo lắng cô có chuyện, sợ cô xử lý không tốt bị người ức hiếp, cười nói: “Vậy hẹn gặp cậu vào giữa trưa nha, mình vào lớp đây.”
Năm tiết đầu thật sự không xong, ít nhất đối với An Nhu mà nói chính là như thế này. Nếu nói bạn học nhìn trộm có thể làm lơ, nhưng Từ Văn Huyên chủ động tìm tới An Nhu lại chống đỡ không được.
“Xin lỗi, bạn học Từ, mình ...”
An Nhu nhìn Từ Văn Huyên cười đến rực rỡ xinh đẹp, cố gắng hết sức không cần cự tuyệt trắng ra như vậy: “Thật sự là giữa trưa mình đã có hẹn, nên không thể đi ăn chung với mấy bạn được.”
“Hiazz, Thật sự không đi chung với tụi này sao? An Nhu, lần này cậu làm cả lớp vẻ vang, tụi này cũng chỉ muốn chúc mừng cậu thôi.” Vương Duyệt Ngọc cũng ra tiếng, nhìn An Nhu khách sáo dịu dàng nói.
Ngón tay An Nhu tự nhiên lạnh lẽo, trái tim cũng khẩn trương co bóp lại.
Lớp học này của cô đã hình thành các phe nhóm rất rõ ràng, nhóm lớp trưởng Vương Duyệt Ngọc có nhiều người nhất, tiếp theo chính là lớp phó Từ Thiên Thành, bọn Hà Văn Mẫn cũng có nhóm riêng, trừ những người đó, chỉ có mình An Nhu là độc lập không theo phe nhóm.
Từ Văn Huyên và Vương Duyệt Ngọc có quan hệ rất tốt, cả ngày nói nói cười cười như bạn thân, hai người đều là tiểu thư nhà giàu.
Hiện tại bị hai người kia tìm tới cửa, trong lúc nhất thời An Nhu cũng không biết nên phản ứng như thế nào. Không biết tại sao cô vẫn luôn cảm thấy nếu bản thân xử lý không tốt sẽ tái hiện lại hoàn cảnh lúc còn ở trường THPT Húc Dương.
【 Sở tiên sinh... Trong lớp có người muốn ăn cơm trưa chung với tôi, làm sao bây giờ!!! ( nhà ngươi tránh ra! Mèo ta đây cũng không phải là một con mèo tùy tiện! gif)】
Đã thật lâu chưa trò chuyện với Sở Hư Uyên, hiện tại phản ứng đầu tiên của An Nhu lại là tìm kiếm sự giúp đỡ từ Sở Hư Uyên.
【... Cô không muốn đi? Không muốn thì cự tuyệt. 】
Sở Hư Uyên nhanh chóng trả lời:
【 không sao. 】
Sở Hư Uyên chưa nói nguyên nhân tại sao, cũng không có giải thích nhiều, An Nhu lại không hề lý do tín nhiệm anh.
“Xin lỗi, thật sự là có hẹn.”
An Nhu bất đắc dĩ cười cười, trên gương mặt ưa nhìn đều là hoảng sợ yếu đuối: “Rất xin lỗi, thật ra tôi cũng chỉ là may mắn thôi.”
Không nghĩ tới An Nhu lại không biết điều tiếp tục cự tuyệt, Vương Duyệt Ngọc nhíu mày, bị người bên cạnh giật tay áo.
“Ừ thôi cũng được, nếu thái độ của bạn An Nhu vẫn như vậy, chắc là càng thích học tập một mình? Tụi này không quấy rầy bạn học nữa.” Từ Văn Huyên vẫn giữ nụ cười trên môi, nói nói, lôi kéo Vương Duyệt Ngọc đi.
... Ý là không hợp đàn sao? An Nhu hoảng hồn một hồi lâu, cảm nhận được ác ý từ trên người Từ Văn Huyên.
【 cự tuyệt chưa? 】
An Nhu còn đang suy nghĩ thì Sở Hư Uyên lại gửi tin đến nữa, như vẫn luôn đang chờ câu trả lời từ cô.
【 ừ, cự tuyệt. 】
An Nhu nằm vào trên bàn, càng nghĩ càng không thể nhịn được, gửi tin hỏi tiếp.
【 nhưng tôi có cảm giác bọn họ không vui cho lắm. ( bảo bảo trong lòng thực sợ hãi.gif ) 】
【 không sao. 】
Từ chất giọng của Sở Hư Uyên, rõ ràng có thể nghe được tâm trạng của anh đang rất vui sướng.
【 không cần lo lắng, sẽ không có ai dám làm gì em. 】

Trên thực tế, đúng là tâm trạng đang rất vui sướng. Sở Hư Uyên gõ bàn phim ảo trên màn hình di động, sắc mặt không có một nữa nghiêm túc như ngày hôm qua, ngược lại còn mang theo ý cười, nhìn qua hết sức trong sáng.
【 ờ. 】
An Nhu còn không biết trạng thái hiện tại của Sở Hư Uyên.
【 cảm ơn Sở tiên sinh. 】
Cô nằm vào trên bàn, chu chu miệng, có chút không biết nói cái gì với anh nữa.
【sau này nếu còn gặp phải mấy chuyện này cứ tìm anh. 】
Thái độ Sở Hư Uyên lại bình tĩnh hơn mới nãy nhiều, nói chuyện cũng hết sức ung dung.
【 anh sẽ dạy em làm như thế nào, giống như ngày hôm nay. 】
Nhẫn nại suốt hai ngày, giờ Sở Hư Uyên mới nhẹ nhàng mà thở dài, có chút bất đắc dĩ.
Thật sự là anh không có biện pháp gì đối với tính cách hiện tại của An Nhu, muốn dạy mèo con ngu ngốc dựa dẫm vào anh, không thua gì giằng co với một gia tộc lâu đời, hệ số khó khăn cao.
Căn cứ vào tính cách lễ phép của một tổng giám đốc bá đạo nhưng có lý trí, Sở Hư Uyên tuyệt đối không có khả năng chủ động nói thẳng ra.
【... Hả? 】
An Nhu trừng lớn đôi mắt, giật mình ngồi bật dậy, có chút nói lắp.
【 Sở tiên sinh, hình như không tốt lắm đâu, phiền anh quá ...】
Tuy trong lòng An Nhu vẫn còn oán giận Sở Hư Uyên, nhưng là vui về vui, thật ra vẫn là chú ý đúng mực.
【 ừ? Cùng có lợi mà thôi, tại sao lại không tốt? 】
Trong giọng Sở Hư Uyên hàm chứa ý cười, nghe vào tai không cảm thấy gì.
【 hơn nữa cái này phiền toái là do tôi gây ra. 】
【... Anh cũng biết! 】
An Nhu đỡ trán, oán khí cô nghẹn mấy ngày rốt cuộc nhịn không được phải ói ra.
【 Sở tiên sinh, tại sao tối đó lại xuất hiện ở lễ đường? 】
【 rất khó đoán sao? 】
Giọng Sở Hư Uyên bình thường lạnh nhạt, như đang trần thuật một sự thật.
【 bởi vì anh muốn gặp em, sự thật không phải rất đơn giản sao? 】
An Nhu trượt tay, trực tiếp nện mặt lên trên bàn. May mắn có sách vở giảm xóc, cũng không có gây ra đau đớn hay trầy xước.
【... Đừng có mà tùy tiện nói những lời như vậy. ( anh em à, tôi nói với anh nè, tán tỉnh con gái người ta anh phải phụ trách đó nhoa.gif ) 】
An Nhu có tinh thần nhưng đã kiệt sức, chỉ nghĩ may mắn hiện tại Sở Hư Uyên không ở trước mặt cô, bằng không mất mặt muốn xỉu.
【 anh chỉ là muốn gặp thiết bị điện tử sống của mình như thế nào thôi, đúng không, nói như vậy là được, cần gì dùng từ ngữ làm người khác hiểu lầm, tội lỗi lắm đó. 】
【 Hửm? 】
Liếc mắt nhìn thấy tin An Nhu gửi tới, nụ cười trên môi Sở Hư Uyên hơi cứng đơ, nhưng giọng điệu lại không có thay đổi.
【 chuyện là lỗi của anh, an không suy nghĩ chu đáo, chuyện kế tiếp anh cũng sẽ xử lý tốt. 】
【 a... Cảm ơn! 】
An Nhu cũng không có rối rắm cách đây phấy phút cô còn chửi rủa người ta, hiện tại cô chỉ cảm thấy ... Hình như Sở Hư Uyên có chút không giống ngày thường.
【 khụ khụ, Sở tiên sinh, hỏi như vậy có hơi thất lễ, nhưng … Tâm trạnh của anh đang rất tốt phải không? 】
Căn bản không khoa học nha, khi nào Sở Hư Uyên dễ nói chuyện như vậy? An Nhu không nhớ ra khi nào đối phương lại thích giúp đỡ mọi người như vậy.
【... Đã nói là bồi thường. 】

Sở Hư Uyên một tay chống cằm, có hơi ngẩn người gõ chữ: 【đó là sai lầm của anh, anh sẽ giải quyết, đây là chuyện anh nên làm. 】
Không, không phải như thế.
Cho dù là chuyện anh nên làm cũng không phải ăn nói dễ dàng như vậy.
Con ngươi đen nhánh đầy âm u, ngón tay người đàn ông khẽ nhúc nhích, biểu tình có chút phức tạp. Hình như anh hiểu sai cái gì rồi thì phải.
Trong đầu An Nhu tự động phát lại lời nói kia của Sở Hư Uyên, cô nghe một lúc lâu mới hoàn hồn. Tiếp theo, khóe môi không thể khắc chế mà cong lên. Người này ... Rõ ràng chính là tiểu vương tử ngạo kiều mà!
【 Sở tiên sinh, cảm ơn anh. 】
An Nhu cong cong đôi mắt, tâm trạng dần tốt lên, lúc này rốt cuộc cô đã hoàn toàn thoát khỏi bóng ma của Sở Hư Uyên.
【 nói cái nè, vẫn luôn không chú ý tới, hình như cơ sở thuộc tính của Sở tiên sinh chính là ngạo kiều nha. 】
【 ha hả. 】
Sở Hư Uyên cho lại hai chữ, lười đi để ý An Nhu.
Thực không tồi, ít nhất chủ tịch Sở cũng biết dùng loại từ ngữ này tỏ vẻ trào phúng, An Nhu cũng không nghiên cứu làm cách nào để kích thích một tổng giám đốc cao ngạo lạnh lùng học được cách biểu tình trào phúng bằng hình thức câu chữ...
Sau khi từ chối bọn Từ Văn Huyên, hình như chuyện cũng không ảnh hưởng gì đến An Nhu, buổi chiều An Nhu lại nhận được tin nhắn từ CLB, nội dung là ngày giờ CLB chính thức hoạt động.
Hơn nữa là hai tin liền kề, gồm tin của CLB It và tin của CLB Game. Nếu không phải nhận được tin nhắn, An Nhu thiếu chút nữa đã quên bản thân còn tham gia CLB Game. Hai CLB hoạt động cũng không giống nhau, đều yêu cầu có mặt vào ngày thứ hai, thời gian còn xảy ra xung đột.
Thời gian xảy ra xung đột là chuyện bình thường. Tuy rằng học sinh có thể cùng lúc tham gia ba CLB, nhưng cũng phải tham dự chỗ này bỏ chỗ kia. Tại phương diện này, quy định của học viện DICE cũng coi như khắc nghiệt.
Nếu bởi vì tham dự một CLB nào đó mà bỏ bên còn lại, có bị gạch tên khỏi CLB hay không thì đó là quyền của CLB, trường học không nhúng tay vào.
“... Thật là không biết chọn bên nào.”
An Nhu trả lời theo thứ tự nhận tin, lại chưa suy nghĩ kỹ xem bản thân nên chọn bên nào bỏ bên. CLB IT cũng tốt, nhưng An Nhu lại ấn tượng cũng khá tốt đối với An Như Ngọc, trưởng CLB Game. Dù sao cũng là đồng bọn chơi game một thời gian, An Nhu vẫn là có chút cảm tình.
“Nhu Nhu, chút nữa cũng đến CLB IT sao? Mình và cậu cùng đi nha.” Buổi tối tan học, Tô Hoàng có mặt đúng giờ trước cửa lớp An Nhu, chờ cô đi ra.
“Tô Hoàng, còn CLB âm nhạc của cậu thì sao?”
An Nhu do dự một chút, cô nhớ rõ cốt truyện quan trọng nhất nằm ở CLB âm nhạc: “Hình như CLB Âm nhạc cũng hoạt động vào ngày hôm nay thì phải?”
An Nhu cũng phát hiện Tô Hoàng không có hứng thú đối với CLB IT, đối phương chỉ cảm thấy hứng thú với hai CLB còn lại, muốn đến CLB IT chắc là muốn đi chung với cô.
Thật ra mà nói, vẫn là rất cảm động nha.
Cảm động, hơn nữa được cưng chiều mà hoảng hốt. Khi nào quan hệ giữa cô và Sở Hư Uyên cùng Tô Hoàng tốt như vậy ...
“Không có gì, ngày đầu tiên mà, chủ yếu là đến CLB làm quen một chút thôi.”
Tô Hoàng xua xua tay, bước lên choàng tay vào cánh tay An Nhu: “Đi thôi, ngày đầu tiên đến trễ cũng không tốt.”
An Nhu bị Tô Hoàng lôi đi, lời nói cũng chưa kịp nói. Nhưng trong lòng cô cũng có chút chột dạ, thân phận đứng nhất cuộc thi, hơn nữa Sở Hư Uyên giữa đường động kinh... Nói đến cùng cũng đều do Sở Hư Uyên mà ra!
An Nhu dự đoán không hề sai.
Tới CLB IT, còn chưa có đi vào, An Nhu đã có thể cảm nhận được ánh mắt bốn phương tám hướng tia vào người cô.
Có thân thiện, có ác ý, còn lại là tò mò tìm hiểu... An Nhu duy trì biểu tình trên nét mặt, chỉ cảm thấy... Muốn xỉu.
“Ngẩn người làm gì? Ngồi xuống đi.”
Tô Hoàng cười tủm tỉm lôi kéo An Nhu ngồi xuống, từ đầu tới đuôi đều là rất thân thiết lôi kéo An Nhu, tay không rời khỏi người An Nhu: “Đừng lo lắng, chắc cũng nói vài câu giới thiệu bình thường thôi.”
... Quả nhiên vẫn là chị đại tốt nhất!
Góc của ad:
Sở Hư Uyên: Gọi là Sở tiên sinh đi!
[ Sở tiên sinh nghe giống vợ gọi chồng, thân thiết, ừ, được đó]
Hết chương 50

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương