Hà Văn Thiến rạch mặt An Như Uyển là một vụ rất lớn trong trường học.
Dù sao cũng gây án ngay ngày kỷ niệm thành lập trường, An Như Uyển lại được tung hô là nữ thần Húc Dương, cô ta vừa bị thương, đã có rất nhiều kẻ ái mộ thay cô ta bất bình.
An Nhu nằm bò trên bàn ngủ gần hai tiết mới tỉnh. Lúc tỉnh ngủ cô còn có chút ngốc, xoa xoa đôi mắt mới lấy lại tinh thần.
Cô gái nhỏ ngủ gương mặt đỏ bừng, đôi mắt đen nhánh như chứa đựng một dòng nước suối, trong khoảng thời gian này An Nhu cung cấp dinh dưỡng điều độ cho cơ thể, làm da cũng có vẻ khỏe mạnh nhiều. Xoa xoa đôi mắt, An Nhu chuyển mắt nhìn bạn học xung quanh mới phản ứng lại.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đúng rồi, Sở Hư Uyên! An Nhu tỉnh táo lại, chuyện thứ nhất chính là search thông tin về Sở Hư Uyên, mới vừa tiếp xúc đến thông tin trong đầu, An Nhu giãn mày ra ngay.
Cô có thể cảm giác được toàn bộ ổ đĩa cùng filies, đã yên lặng bám vào một chiếc di động khác, cũng có nghĩa là Sở Hư Uyên không có việc gì.
An Nhu thở dài nhẹ nhõm một hơi.
【 Chủ tịch Sở? Anh không sao chứ? Không có việc gì thì hãy gửi tin nhắn cho tôi 】
Cô biên soạn tin rất cẩn thận sợ Sở Hư Uyên hiện tại đang ở bệnh viện hoặc nơi nào đó, di động bị người khác thấy thì phiền.
Hơn nữa, Sở Hư Uyên chắc là cũng không có khả năng bị hại chết. An Nhu giật mình một chút, đột nhiên nghĩ đến vấn đề này. Trước đó, vì lo lắng cho Sở Hư Uyên lại bị An Như Uyển làm phiền lòng, nên không nghĩ tới chuyện này.
Sở Hư Uyên là nam chủ bộ tiểu thuyết《 người tình quý tộc 》, sao anh ta có thể chết dễ dàng như vậy được?
Vẫn là quan tâm sẽ bị loạn. An Nhu thở dài, ghé vào trên bàn, có chút uể oải. Nhưng cũng coi như cô làm một chuyện tốt, nhờ phúc của Sở Hư Uyên, An Nhu cuối cùng đã giải chức năng mới nhất của mình.
Ngoài việc cô có thể thao túng toàn bộ thông tin của Sở Hư Uyên, còn có thể tự do khống chế các chức năng trong thiết bị điện tử.
Dù là muốn ngăn hay chặn tin nhắn, ngừa virus xâm nhập, hacker ... An Nhu cảm giác bản thân đều có thể làm được. A, nói ra không biết Sở Hư Uyên có tìm cách tiêu diệt cô hay không? An Nhu im lặng ngẩng đầu nhìn trời.
【 Mình không sao 】
Thời điểm An Nhu phát ngốc, Sở Hư Uyên trả lời rất nhanh 【 Hạ Dương là cô gọi tới? 】
【 Chủ tịch Sở, anh không có việc gì thật sự là tốt quá ( lệ nóng doanh tròng.jpg ) ( trong lòng được an ủi.jpg ) 】
An Nhu lập tức lên tinh thần, vui rạo rực cùng đùi vàng nói chuyện 【 là tôi làm đó, anh ta cứu được anh rồi sao? Tôi thấy quan hệ giữa hai người cũng khá tốt, nên mới tìm anh ta, không có gì vấn đề đi? 】
Càng nói, An Nhu càng cẩn thận, bởi vì hiện tại cô mới nhớ tới, cho dù không có cô cắm một tay. Sở Hư Uyên cũng sẽ không xảy ra chuyện, nói thật là có chút xen vào việc người khác, nhưng An Nhu cũng không hối hận.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sở Hư Uyên ngồi ở nhà hàng tư nhân, đọc xong tin nhắn hơi hơi giương mắt, Hạ Dương ngồi đối diện đang tiếp đón vài người ngồi xuống.
“Mẹ kiếp, tất cả mọi người đều ngồi nhanh đi, hôm nay thật vất vả mới mời được anh Sở đến, không ăn một trận uống một trận cho thật no say thì làm sao được”
Người con trai đầu đỏ chót, lỗ tai còn đeo khuyên tai cười nói “Tao nói cho tụi bây biết, có thể làm anh Sở mời khách cơ hội không nhiều lắm đâu, hôm nay phải ăn uống linh đình một chút”
Mấy người kia hiển nhiên không có tùy tiện như Hạ Dương, nhìn Sở Hư Uyên vẫn rất khách khí cùng kính sợ, thấy Sở Hư Uyên cúi đầu đang sự dụng di động xử lý sự vụ, càng chỉ biết chào hỏi xong rồi lo mạnh ai nấy ngồi.
Bọn họ không giống Hạ Dương từ nhỏ đi theo phía sau mông Thái Tử gia lớn lên, thủ đoạn giết chóc quả quyết của Sở Hư Uyên đều có tiếng trong toàn giới.
“Hừ, đây là nghe tin anh em Cẩn Du không trở về, mấy người khác cũng không muốn về nước luôn đây mà”
Hạ Dương nhìn bộ dáng của vài người như đi trên băng mỏng, bẹp miệng ghét bỏ “Nếu chờ mấy người bọn họ trở về thì càng náo nhiệt, được rồi được rồi, ăn đi, ăn đi”
Sở Hư Uyên từ đầu tới đuôi cũng không nói gì, vẫn duy trì lãnh đạm, khí tràng cự người ngàn dặm, cúi đầu nhìn di động rất chuyên chú. Trên thực tế, sắc mặt nghiêm túc xử lý công việc, Sở Hư Uyên đang tranh luận cùng An Nhu.
【 Tại sao gì mà tại sao, tôi thích vậy đó, thì sao? 】
An Nhu có chút không biết nói gì.
【 Tôi chỉ thuận tay cứu anh một mạng thôi, anh còn không vui? 】
Quả thực cô bị cậu bé tò mò Sở Hư Uyên dính người phiền đã chết, tại sao gì mà lắm thế không biết, vấn đề nhiều như vậy anh ta còn làm tổng giám đốc làm cái gì nha.
Lời này An Nhu cũng chỉ dám mắng ở trong lòng, nói thật ra, cô không có cái lá gan này.
【 Tại sao? 】
Sở Hư Uyên vẫn kiên trì hỏi những lời này, hơi hơi híp mắt, nét mặt của người đàn ông khó phân biệt.
【 Tại sao lại muốn cứu tôi? Chuyện này đối với cô mà nói cũng không phải là một việc có lời. 】
Sở Hư Uyên cũng không có cách nào có thể hiểu được An Nhu, chính bản thân An Nhu cũng không biết trong tương lai cô chị họ của cô có tiếp tục đối phó cô hay không, cũng không hề yêu cầu Sở Hư Uyên trợ giúp.
Cô cũng sẽ không biết Sở Hư Uyên có chiêu sau hay không. Hao phí thật lớn tinh lực đến nỗi muốn ngất đi cứu một người đối với cô tới nói là không còn lợi dụng được, Sở Hư Uyên không tin An Nhu không có chuyện gì cầu xin giúp đỡ.
Lần này An Nhu thật sự nghiêm túc tự hỏi một chút.

【... Chủ tịch Sở, nếu anh kiên trì phải biết … Vậy tôi sẽ nói cho anh biết ( bi thương.jpg ) 】
Sở Hư Uyên hơi hơi nắm chặt di động. Cúi đầu, nét mặt người đàn ông khá là nghiêm trọng mà chính bản thân anh cũng chưa phát giác.
【nguyên nhân phụ, là anh quá đẹp trai, đã chết quá đáng tiếc, 】
An Nhu do dự, cân nhắc từng câu từng chữ.
【 trên thực tế, nguyên nhân chính ... Ngài với tôi mà nói chính là đùi vàng, tôi cần thiết ôm chặt chẽ.
An Nhu không có ngu ngốc như vậy.
Sắc đẹp thì nơi nơi đều có, nhưng đùi vàng thì chỉ có một. Bản thân Sở Hư Uyên tồn tại chính là một con BUG, An Nhu không ôm lấy mới là thực xin lỗi chính mình.
Cô rất thành thật, biết nếu bản thân hư tình giả ý nói “Cảm tạ Chủ tịch Sở” hoặc là “Bởi vì ỷ lại Chủ tịch Sở” loại lời nói này rõ ràng là bế mông nịnh bợ, dứt khoát thoải mái hào phóng nói huỵch tẹt ra cho xong.
Sở Hư Uyên nhìn An Nhu gửi tin lại đây, nhấp môi im lặng. Sau một lúc lâu, độ cung khóe miệng mới hơi hơi nhếch lên.
Thật là ... câu trả lời ngoài ý muốn. Đơn giản, nói cảm tình thì quá giả, muốn kêu Sở Hư Uyên tin, anh cũng không tin. Chỉ là một người xa lạ ở chung không bao lâu, không thể nào có cảm tình được. Nhưng thật ra, câu trả lời của An Nhu ... Dứt khoát lưu loát, lấy được lòng anh.
【 chuyện này tính tôi thiếu cô, 】
Sở Hư Uyên nhàn nhạt gửi ra đoạn lời nói, nội tâm không có chút nào áp lực
【sau này nếu cô có bất kỳ chuyện gì yêu cầu tôi giúp đỡ, trực tiếp nói cho tôi là được. 】
Rất tốt, nếu đối phương biểu đạt ra thành ý, Sở Hư Uyên cũng sẽ tiếp thu. Đối với thiện ý đến từ người khác, Sở Hư Uyên sẽ tiếp thu, anh cũng sẽ gấp trăm lần trả lại.
【 không sao hết á, Chủ tịch Sở không có việc gì thì tốt rồi 】
An Nhu vừa thấy Sở Hư Uyên chấp nhận câu trả lời thẳng thắn thành khẩn này của cô, trực tiếp nở nụ cười.
【 giúp đỡ lẫn nhau thôi, cùng nhau hợp tác ha, tôi nhất định tận lực bảo vệ an toàn cho ngài 】
Trước kia, An Nhu còn không dám nói loại lời nói này, hiện tại nắm giữ kỹ năng mới, cô cũng coi như có nắm chắc hơn nhiều. Trước kia, trong lòng luôn run sợ lo lắng Sở Hư Uyên tùy thời xử lý mình, hiện tại An Nhu cũng cảm thấy bản thân có hữu dụng.

Ở trong thế giới của nam chủ Sở Hư Uyên, trừ bỏ nữ chủ, những người khác đều chỉ phân chia, hữu dụng, vô dụng, có tiềm lực.
Cảm thấy mỹ mãn, An Nhu cũng không biết, sự thẳng thắn thành khẩn của cô đã giúp bản thân tránh khỏi một phiền toái lớn.
Bởi vì xảy ra tai nạn xe cộ nguyên nhân là bị Sở Thiên phản bội, kế hoạch đi nước M của Sở Hư Uyên chỉ có thể lâm thời hủy bỏ. Ngồi ở trên đỉnh tầng văn phòng, Sở Hư Uyên gọi Hứa Thái Thiên: “Kế hoạch hai ngày trước, hoàn toàn hủy bỏ.”
“Hủy bỏ?” Hứa Thái Thiên giật mình một chút sựt nhớ tới là chuyện gì, anh có chút khó xử nhìn báo cáo trong tay “Nhưng mà tổng giám đốc, ngài yêu cầu tìm những nữ sinh mang họ An, hơn nữa còn đang học cấp ba, có anh chị em họ học chung trường, toàn bộ tài liệu đã điều tra xong, ước chừng có hơn một ngàn người ...”
Ngày đó, sau khi Hư Uyên yêu cầu nhiệm vụ không thể tưởng tượng này, Hứa Thái Thiên băt tay đi điều tra ngay, được tập đoàn Sở thị nhờ vả, còn cho thêm chút lợi ích, An gia rất thống khoái đáp ứng ngay yêu cầu của Sở Hư Uyên, giúp Sở thị tra những nữ sinh họ An trong phạm vi toàn cầu.
“Không cần,” Sở Hư Uyên hơi hơi khép con ngươi, cảm xúc sâu trong đáy mắt là sóng ngầm kích động “Trực tiếp tiêu hủy mớ tài liệu đó đi.”
Sở Hư Uyên là người thông minh cỡ nào, ngày đó, trong lúc vô tình An Nhu đã từng tiết lộ dòng họ cô chị họ của mình. Họ “An”.
Bằng vào cái manh mối nhỏ nhoi này, hơn nữa anh còn có một suy đoán khác. Cho dù người tên Nặc cực lực phủ nhận bản thân là người của thế giới này, Sở Hư Uyên cũng phải đi tìm thử xem. Từ trước đến nay, anh không phải một người thích bị người khác nắm thóp.
“... Dạ, tổng giám đốc.” Hứa Thái Thiên không rõ ý của Sở Hư Uyên, cũng đành gật đầu, xoay người rời khỏi văn phòng, lấy toàn bộ tài liệu trong tay vừa mới sắp xếp ngay ngắn thành từng folder, trực tiếp nhét vào máy nghiền giấy tiêu hủy.
Sở Hư Uyên nhìn Hứa Thái Thiên xoay người đi ra ngoài, từ đầu đến cuối đều không có thay đổi tư thế.
Sau một lúc lâu, anh mới thở dài, trên mặt hiện ra một cười rất hiếm xuất hiện trên gương mặt anh. Nếu anh đã tiếp nhận ý tốt từ cô bé kia, như vậy sẽ không làm ra những chuyện tổn hại đến cô ấy.
An Nhu trong lúc nhất thời không nhớ tới, ngày hôm sau mới nói chuyện của An Như Uyển cùng Hà Văn Thiến cho Sở Hư Uyên nghe.
【 hiện tại cô chị họ của tôi đang ở bệnh viện trị liệu, vết sẹo trên mặt hình như rất khó phai, nghe nói còn đòi chết đòi sống 】
An Nhu giật giật khóe miệng, An Như Uyển có một người mẹ quan tâm đến gần như ám ảnh, gia đình An Nhu xem như chuyện gì cũng đều biết.
【 Tôi thật sự hy vọng chị ta ở viện thêm vài ngày nữa ... Tôi cũng có thể ăn nhiều món ngon hơn nha ( vô tội.jpg ) 】
Hiện tại, An Nhu cũng không giống như lúc trước.
Từ lúc giành cơm với mẹ con An Như Uyển, An Nhu hoàn toàn xé rách mặt với bọn họ. Mẹ An nấu cơm ăn ngon như vậy, dựa vào cái gì phải tiện nghi mẹ con An Như Uyển cùng Tào Lâm Tú?
An Nhu không ngu như vậy nữa.
Mấy ngày này, An Như Uyển nằm viện, Tào Lâm Tú cả ngày khóc trời trách đất, những việc nấu nướng giặt giũ đều giao cho Từ Tuệ Văn. An Nhu mắt lạnh nhìn Từ Tuệ Văn nấu cơm, cho gia đình bọn họ, cũng chỉ có thể từ bên cạnh đoạt một chút lấp đầy bao tử.
Tuy rằng Từ Tuệ Văn bất công, nhưng là tính cách khá mềm yếu, An Nhu một khi ồn ào muốn ăn cơm không ăn sẽ đói chết, Từ Tuệ Văn cũng không có cách nào, chỉ có thể làm nhiều một ít.
Thật ra, dù ăn củ cải ngâm An Nhu cũng không đến mức đói chết, nhưng An Nhu cũng không nghĩ lại ăn mấy thứ này. Từ Tuệ Văn mỗi ngày đều hầm canh xương cho mẹ con bọn họ, ăn ngon uống tốt, tự cô nghĩ cách đoạt một phần lại đây ăn không tính là quá phận.
【 đôi khi nên kiên cường một chút 】
An Nhu nghiêm túc giải thích với Sở Hư Uyên.

【 mẹ tôi nấu cơm ăn ngon như vậy, tuyệt đối không thể tiện nghi nhà bọn họ 】
Sở Hư Uyên: ... Rốt cuộc cô đối với ăn có chấp niệm mãnh liệt đến như thế nào?
Cứ như vậy, tranh đoạt thức ăn suốt một tuần, An Nhu thỏa mãn sờ sờ bụng nhỏ, rốt cuộc dưỡng được chút thịt, so với làn da xanh xao vàng vọt lúc trước đỡ hơn nhiều.
Tinh thần khá hơn nhiều, An Nhu cũng có thêm nhiều tinh thần cùng sức lực để học tập. Kỳ kiểm tra hàng tháng đã sắp tới rồi, lần trước vì chuyện gia đình cùng áp lực nên An Nhu thi thành tích không tốt, lần này vì cải thiện điểm số nên đã vùi đầu ôn tập ròng rã trong suốt một tháng trời, cũng nên có chút hiệu quả.
“Ê, An Nhu, ký đi.” Một tờ giấy trực tiếp vỗ thẳng vào mặt An Nhu, kèm theo một bóng dáng quen thuộc, trong giọng nói còn kèm theo chán ghét lạnh nhạt.
An Nhu giật mình ngẩng người một chút, nghiêng đầu nhìn người đang đứng ở trước mặt mình, sắc mặt lập tức thay đổi ngay.
Nam sinh đứng ở trước mặt An Nhu rất cao lớn, cũng khá đẹp trai, hơi khác với tính cách thanh lãnh của Từ Trình, người này theo loại ánh mặt trời thanh xuân, nhìn sơ sẽ làm người khác sinh ra cảm tình.
Đã từng, An Nhu cũng ngây ngốc sa vào sự giả tạo đó của An Như Uyển cùng anh ta, cũng từng cho rằng bọn họ là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi.
“... Ngụy Văn Kiệt, đây là cái gì?” An Nhu dừng một chút, cúi đầu xem tờ giấy ném ở trên mặt bàn, tờ giấy toàn chữ ký, mặt trên giấy trắng mực đen viết “Thư cáo trạng” ba chữ.
“Không phải Hà Văn Thiến vẫn luôn khi dễ cô sao?”
Nghe được An Nhu trả lời, Ngụy Văn Kiệt cau mày, nhìn qua thực không kiên nhẫn, lại còn nhẫn nại tính tình giải thích cho An Nhu “Chúng ta còn không biết nhà trường sẽ xử lý như thế nào, trước cứ làm một tờ cáo trạng nói rõ mọi chuyện, cô mau ký đi, mọi người đều đứng ở bên cô, đuổi ra con nhỏ độc ác đó ra khỏi trường học.”
Ngụy Văn Kiệt cũng không muốn nói chuyện hay dính dáng gì tới An Nhu. Toàn trường đều biết An Nhu thích cậu, cậu cũng từng cự tuyệt An Nhu. Hơn nữa An Nhu còn làm anh chia tay với An Như Uyển.
Nếu không phải vì An Như Uyển, đánh chết Ngụy Văn Kiệt cũng không muốn ép dạ cầu toàn tới cầu cô ta.
An Nhu không thể tưởng tượng được nhìn Ngụy Văn Kiệt.
Thật ra cô không quá rõ tại sao lại có người có thể mặt dày đến vậy, còn ép dạ cầu toàn? Sao bọn họ không có một người ép dạ cầu toàn nghĩ đến tình cảnh lúc trước An Nhu bị khi dễ như thế nào? Sao không có một ai đứng ra làm thư cáo trạng?
Giả dối đến như vậy là cùng …
An Nhu quan sát các bạn học xung quanh lớp. Tuy rằng chưa từng nói chuyện, nhưng động tĩnh phía sau đã hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người, có người còn lén lút nhìn về phía cô cùng Ngụy Văn Kiệt. Bọn họ nhìn An Nhu, biểu tình đều là lạnh băng cùng khinh thường.
Không ai cho rằng An Nhu sẽ cự tuyệt Ngụy Văn Kiệt, không ai cảm thấy nữ thần An Như Uyển lại đi khi dễ một con bé gầy còm xấu xí như An Nhu, không có người sẽ cảm thấy tất cả những hành vi này của bọn họ đối với An Nhu chính là bạo lực học đường.
Tại sao bọn họ luôn xem mọi chuyện như vậy là điều đương nhiên?
An Nhu cúi đầu, biểu tình tối tăm.
Cô có thể chịu đựng Từ Tuệ Văn, đó là bởi vì ít nhất Từ Tuệ Văn còn nuôi sống cô, nên ngay từ đầu không muốn làm khó dễ Từ Tuệ Văn. Nhưng bọn họ lại khác, bọn họ dựa vào cái gì tự cho là đúng lý hợp tình yêu cầu cô đứng ra kiện hung thủ giúp nữ thần của bọn họ báo thù rửa hận?
Hết chương 21

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương