Song Tính Tình Si
-
2: Tạ Thiếu Gia Tự Cấp Tự Túc
Cuối tuần, có người quen muốn Tạ đại thiếu ra ngoài uống rượu, người tổ chức chính là Chương nhị thiếu gia Chương Xa Đại ở Vân Thành, gã cùng Tạ Hoài Hi quan hệ không tồi.
Tạ Chinh lái xe đưa Tạ Hoài Hi đến trước hội sở, có người giữ cửa chầm chậm chạy lại mở cửa.
Tạ Hoài Hi bước ra, xoay người lại, ném xuống một câu: “Cậu trở về đi.” Cũng mặc kệ Tạ Chinh có trả lời hay không, lập tức liền đi vào bên trong.
Tạ Chinh xuyên thấu qua cửa sổ xe, nhìn bóng dáng quen thuộc không quay đầu lại mà đi vào bên trong, thẳng đến khi bóng người cũng không nhìn thấy nữa mới dẫm hạ chân ga rời đi.
“Ai, Tạ thiếu gia tới?”
Tạ Hoài Hi mới vừa vào cửa đã bị mắt sắc của Chương Xa Đại nhìn thấy, đứng lên lớn tiếng hô.
Tạ Hoài Hi gật gật đầu, đánh giá một vòng, quả nhiên không có đồ vật rối loạn lung tung, lúc này mới vừa lòng mà ngồi xuống.
Đây có thể là nguyên nhân y cùng Chương Xa Đại làm bạn bè, người này cư xử đúng mực, biết Tạ Hoài Hi có thói ở sạch, bởi vậy khi mời y đến, hẳn là đã hiểu tận gốc rễ hội sở, người tới cũng kiên dè, không đến nỗi không có mắt mà chọc tới Tạ đại thiếu.
“Này, hôm nay Tạ Chinh thế nào lại không cùng tới?” Có người trêu chọc hỏi.
Tạ Chinh cùng Tạ Hoài Hi thường xuyên tới lui, giống như hình với bóng.
“Thế nào? Rốt cuộc là mời tôi hay là mời cậu ta đây?” Tạ Hoài Hi cười như không cười mà cầm ly rượu lên, người đối diện có chút xấu hổ ngậm miệng lại, hạ tay nâng cái ly bên dưới.
Tạ Hoài Hi cũng lười giải thích.
Những người ở đây coi như đều có uy tính danh dự, nhưng ở trước mặt Tạ gia cho dù nhiều ít cũng có chút không đủ xem.
Lại nói đến chuyện lặt vặt mấy hôm trước, kỳ thật cùng Tạ Chinh không có quan hệ.
Trong nhà quản gia cũng chưa phát hiện ra thứ dơ bẩn, dù thế cũng không đến lượt Tạ Chinh quản.
Quản gia trong nhà là lão nhân, tuổi cũng lớn, Tạ Hoài Hi không có chỗ phát hỏa, chỉ có thể đem toàn bộ mà đẩy lên người Tạ Chinh.
Chương Xa Đại cố tình xem náo nhiệt, đẩy mỹ nữ ngồi bên mình ra, đè thấp âm thanh nói: “Nghe nói nhà cậu xuất hiện sâu mọt?”
Tạ Hoài Hi liếc nhìn hắn một cái: “Cậu làm sao biết đến?” Chuyện ở Tạ trạch, theo lý thuyết không có người nào được phép truyền ra bên ngoài.
Chương Xa Đại ngã đầu về phía sau nghĩ ngơi, cằm nâng lên nói: “Văn Thạc, thiếu gia nhà cục trưởng mới vừa về nước, có tin tức nào mà qua mắt được hắn.”
Tạ Hoài Hi gật gật đầu.
Thì ra là thế.
Sự tình xảy mấy ngày hôm trước, những người khác đều đã bị đuổi đi, chỉ riêng tên nam nhân xem trộm kia, Tạ Hoài Hi biết Tạ Chinh đem người hung hăng giáo huấn một phen, cuối cùng đem tên đó đẩy vào trong ngục chờ chết.
Chương Xa Đại đây là đang mượn cơ hội nhắc nhở hắn, tên Văn Thạc kia, không biết tìm hiểu sự việc ở Tạ gia nhằm mục đích gì.
Tạ Hoài Hi kính Chương Xa Đại một ly, cũng không nói gì thêm nữa.
“Đang nói chuyện gì bí mật thế?” Không biết có phải hay không cảm nhận được chính mình trở thành đề tài bàn luận của người khác, Văn Thạc bỗng nhiên đi tới, hướng phía Tạ Hoài Hi vươn tay: “Tạ thiếu gia, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, tôi là Văn Thạc.”
Tạ Hoài Hi ngồi ở trên sô pha không động đậy, Chương Xa Đại nhanh tay lẹ mắt mà cầm một ly rượu nhét vào tay Văn Thạc, sau đó ôm lấy bả vai người bên cạnh ngồi xuống.
“Được rồi, đều là bạn bè cả, đừng có khách sáo.”
Văn Thạc tựa như không thấy không hiểu, tầm mắt lộ liễu mà đánh giá Tạ Hoài Hi, lại nói: “Từ trước đến nay chỉ biết Tạ đại thiếu gia làm ăn buôn bán rất lợi hại, không nghĩ tới tướng mạo cũng thật siêu phàm, có thể nói tuyệt sắc.”
Chương Xa Đại mặt khẽ biến sắc, càng đừng nói đến những người xung quanh.
Mọi người đều biết, Tạ đại thiếu gia tuy là người song tính, lại thập phần không thích người khác lấy giới tính cùng diện mạo y mang ra bàn chuyện.
Thủ đoạn hung ác khiến cho người khác phải câm miệng, dần dà, không có ai tự nhiên dám giáp mặt lắm mồm.
“Văn tiên sinh đã lâu không về nước, sợ là quốc ngữ cũng quên rồi đi?” Tạ Hoài Hi khóe miệng cong lên, lời nói nói ra đầy lạnh lẽo.
“Ai, phải rồi, Văn Thạc ở Canada hẳn cũng đã hơn bảy tám năm?” Chương Xa Đại cười cười hòa hoãn không khí, nói đông nói tây mà lánh sang đề tài khác.
Dựa vào sô pha uống rượu, nghe những người xung quanh nói lời vô nghĩa, thời gian vì vậy mà nhanh chóng trôi qua.
Cảm giác say ở phía trên, mấy tên đại gia bắt đầu ngo ngoe rục rịch bên dưới, có người đã đi sang phòng cách vách khai cuộc, cũng có người lôi kéo bạn tình ấn ở trên sô pha thân mật sờ mó.
Tạ Hoài Hi thật ra không bài xích loại hình ảnh này, chỉ là trong số những người đó cũng có song tính, bộ dáng nằm dưới thân người khác hầu hạ tùy ý bị chà đạp làm hắn nhịn không được nhíu mày.
Không có ý định ở lại thêm, Tạ Hoài Hi đứng dậy đi về phía toilet, không ngờ vừa mới đẩy cửa đã nhìn thấy hai thân ảnh đứng trước gương làm tình.
Quần áo người phía trước bị xé đến rách tung toé, đôi ngực lớn lỏa lồ đung đưa trong không khí, phía sau bị tên nam nhân vừa niết vừa xoa, một chân đặt trên bồn rửa tay, bên dưới được một cây côn thịt thô to cắm đến kín mít.
“Tạ thiếu gia, muốn cùng chơi không?” Văn Thạc hạ mi, một bên luân động một bên hỏi.
Tạ Hoài Hi lạnh lùng liếc mắt nhìn, đi qua mở vòi nước rửa sạch tay, sau đó cũng không quay đầu lại mà đi mất.
Tạ Hoài Hi đi đến cổng lớn hội sở mới mở điện thoại gọi.
Quả nhiên mới ba phút, xe đã lái qua đây.
Y ngồi vào ghế sau, giơ tay về phía trước kéo kéo lỗ tai Tạ Chinh.
“Cậu càng ngày càng bằng mặt không bằng lòng.” Kêu cậu ta về nhà, thế mà còn ở chỗ này chờ.
Tạ Chinh kêu lên một tiếng.
“Như thế nào? Nhéo đau?”
“… Không có.”
“Giọng cậu bị làm sao?” Tạ Hoài Hi không quá để ý, thuận miệng nói xong, liền nghĩ tới chính sự: “ Con trai bảo bối của thị cục trưởng, Văn Thạc mới từ Canada trở về, cậu điều tra một chút.”
“Được.” Tạ Chinh bình tĩnh lại, lên tiếng.
_
Bức màn mở ra phòng ngủ bên trong, phía trên giường lớn là một thân ảnh trần trụi đầy khiêu gợi.
“A…” Thật ngứa……
Mê mang nửa mơ nửa tỉnh, Tạ Hoài Hi kẹp chặt hai chân, cuối cùng vẫn tỉnh lại.
Có lẽ do đêm qua uống rượu, hiện tại cơ thể y nóng lên, giữa hai chân chảy ra nước sốt dầm dề.
Y híp nửa mắt, ngón tay mò xuống thân dưới sờ soạng.
Là người song tính, Tạ Hoài Hi có chút dâm đãng, chỉ là cảm thấy người bên ngoài không sạch sẽ nên cũng không có ý định ra ngoài tìm người.
Từ khi ý thức được phương diện này của bản thân, y chỉ có thể tự mình chơi đùa.
Ngăn kéo đầu giường có một ít đồ chơi, hoàn toàn sạch sẽ có thể ngẫu nhiên được Tạ thiếu gia sủng hạnh.
“A…” Ngón tay thon dài tách ra hoa môi, thuần thục mà xoa xoa lên đậu nhỏ.
Mấy hôm trước có lần chơi đến quá tàn nhẫn, nhéo mạnh âm đế ra bên ngoài, hiện tại nó vẫn còn sưng lên, nhẹ nhàng khảy đến lại vừa đau vừa sướng, sướng đến ngón chân hắn đều cong lại.
Ngón tay chơi đùa đậu nhỏ dâm đãng bên dưới, một tay khác bên trên lại xoa nắn đầu vú mượt mà trước ngực.
Tuy là người song tính nhưng ngực Tạ Hoài Hi rất nhỏ, mặc quần áo cũng không nhìn thấy được nó nhô lên, chỉ có hai núm vú trước ngực tương đối lớn, so với nam nhân bình thường cũng không có gì khác biệt.
“A…” Thân thể y mẫn cảm, bởi vậy chẳng sợ không thỏa mãn được dục vọng, chỉ dựa vào thủ pháp lão luyện của chính mình cũng có thể đem bản thân cao trào, thịt huyệt đóng chặt không thể ngăn được dâm dịch cao trào phun ra bên ngoài.
Côn thịt phía trước càng không cần đụng vào, có thể theo hoa huy*t mà bắn ra tinh dịch.
Không nhịn được mà nhớ đến cảnh tượng đêm qua, những người song tính đó cùng y giống nhau, hoàn toàn khuất phục với dục vọng mà can tâm tình nguyện nằm dưới thân nam nhân hầu hạ, giương ra hai chân tùy ý để nam nhân đem côn thịt hung hăng đâm vào luân động.
Nếu là y… để nam nhân chân chính cắm vào hoa huyệt không biết có tư vị gì… Dạng ý niệm này lại một lần nữa khiến Tạ Hoài Hi cương lên, chỗ sâu trong hoa huy*t ngứa ngáy tràn ra dâm thủy.
Y kéo ngăn kéo lấy ra một cái trứng rung, đẩy nó vào bên trong, tốc độ chấn động làm cho hoa môi cùng âm đế nhanh chóng sung huyết, sướng đến cao trào.
Tạ Hoài Hi khẽ nhếch môi, miệng nhỏ bên dưới dồn dập mấp máy, ngón tay cầm lấy trứng rung, nhợt nhạt ra vào hoa huy*t.
“A… a…” Quá thoải mái… Linh hồn phảng phất một màn chấn động, từ chân tâm vẫn luôn lan tràn khoái cảm đến khắp cơ thể, nháy mắt xâm chiếm cả đại não của hắn.
Tạ Hoài Hi không biết mình đã cao trào bao nhiêu lần, chờ tinh thần hồi phục thì trời đã gần sáng, khăn trải giường dưới mông ướt một mảng lớn, dường như y đã quá mất khống chế.
Nằm nghĩ ngơi trong chốc lát, Tạ Hoài Hi đứng dậy đi vào phòng tắm tắm rửa.
Cho tới khi ra ngoài, khăn trải giường đều đã được đổi, Tạ Chinh mang quần áo hôm nay của y từ phòng để quần áo đi ra.
Lại qua một ngày mới.
Ở trại tạm giam Thành Nam, viên cảnh sát hoang mang hốt hoảng mà chạy đến văn phòng: “Đội trưởng! Bác sĩ nói đôi mắt của 0316… Phỏng chừng không cứu được.” Đội trưởng phun ra một ngụm khói thuốc, nhíu lông mày, sau một lúc lâu mới nói: “Phạm nhân ẩu đả, sẽ có chuyện xảy ra ngoài ý muốn, đâu phải ai cũng có thể ngờ được.” Tên viên cảnh sát gật gật đầu, cái hiểu cái không..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook