Đi ra khỏi đường nhỏ, người xung quanh dần nhiều hơn.



Dọc theo đường đi Roth đều thấy rất áy náy.



“Đều do tớ, mới khiến cậu bị liên lụy vào chuyện này.” Roth mặt ủ mày ê nhăn như khỉ, “Còn không bằng tớ đánh một trận với Carl ở kia, tớ là bên bị động, dù bị phạt không tham gia một hay cuộc thi cũng không quá nghiêm trọng.”



“Vậy cậu sẽ bỏ lỡ League tinh tế năm thứ nhất.” Minh Khương nhìn ra khát vọng của Roth đối với league tinh tế.



Roth dừng một chút, nhưng vẫn nói: “Thì bỏ lỡ năm thứ nhất đi, tớ vẫn còn một cơ hội. Nhưng bị Carl quấn lấy, khả năng suốt ba năm sẽ gặp phiền toái.”



Nhưng Minh Khương nhìn rất rõ ràng: “Vậy đánh tới khi nó không thể quấn nữa.”



“……” Roth cứng họng, “Cũng không phải…… Không được? Carl chỉ là quá kiêu ngạo, có thể đánh ngã nó trên đài thi đấu cũng được.”



Roth lại rất lo lắng: “Nhưng cậu là hệ phụ trợ mà, ưu thế tinh thần thể hệ thực vật là lực tương tác.”



“Chắc thế.” Minh Khương cảm thấy đi giữa đường quá nóng, bèn nhích tới bóng râm ven đường.



Kỳ thật, ở thời điểm bình thường, Minh Khương không quá thích đánh nhau.





Chỉ cần không chọc cậu bực, cậu là người rất dễ nói chuyện.



Roth không biết ý nghĩ trong lòng Minh Khương, cậu thấy Minh Khương chán ghét giương mắt, nói thầm hai câu.



Minh Khương không nghe rõ cậu ta lẩm bẩm gì: “Gì cơ?”



“Không có gì.” Roth ngượng ngùng nói, “Chỉ là lúc nãy cho rằng cậu thích ánh mặt trời, mới lôi kéo cậu đi dưới nắng.”



Đây cũng không phải sở thích do Roth tự nhiên nghĩ ra, mà là bệnh chung tinh thần thể hệ thực vật.



Mọi người đều biết, đại đa số thực vật đều thích ánh nắng mặt trời.



Tinh thần thể hệ thực vật trưởng thành tuy rằng sẽ không yêu cầu tưới nước, ánh sáng mặt trời giống thực vật trong thực tế, nhưng chủ nhân tinh thần thể sẽ chịu ảnh hưởng tinh thần thể, giống nhau đều sẽ có yêu thích phơi nắng hoặc là thích uống nước kiểu vậy.



Minh Khương không nói gì, cậu cảm thấy mình cùng đại đa số hệ thực vật không quá giống nhau. Có điều cậu coi tất cả là tội do cái tinh thần thể thứ hai kỳ quái kia ảnh hưởng.



Trường quân sự đế quốc Lotus chiếm phần diện tích thật sự rất lớn, khu ký túc xá cũng cách chỗ báo danh rất xa, chỉ dựa vào đi bộ mất thời gian rất lâu.





Roth đưa Minh Khương tới một trạm xe huyền phù trong khuôn viên trường.



“Đây đều là loại xe huyền phù nhỏ, học sinh có thể tự do sử dụng.” Roth giới thiệu cho Minh Khương, “Muốn thử lái không?”



Minh Khương lắc đầu: “Tớ không, cậu lên đi.”



Hành tinh rác thật ra có tồn tại một ít xe huyền phù, nhưng đó là một tồn tại rất hiếm lạ, nghèo như Minh Khương trước giờ không tiếp xúc với nó, càng không lái xe huyền phù hoặc là phi hành khí.



Nhưng hiện tại cậu đã tới đế quốc Lotus, mấy thứ này mà không biết sẽ tương đối phiền.



Xem ra cậu có rất nhiều thứ cần phải học đây.



Roth cũng không ngượng ngùng, sang sảng cười nói: “Cũng được, để cậu kiến thức kỹ thuật lái xe của tớ.”



Sau khi ngồi trên xe huyền phù, chắc khoảng mười phút, Minh Khương liền tới khu vực dừng xe khu ký túc xá.



Minh Khương nhảy từ trên xe xuống, nhìn hai dãy nhà nhỏ xếp chỉnh tề, không thể không cảm khái trường quân sự thật là nhiều tiền lắm của.



Mỗi căn nhà đều có quầng sáng ngăn cách, còn trang bị một cái sân có diện tích không khác sân nhà Minh Khương trên hành tinh rác.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương