Song Thế Thân
Chương 4

5,

Mọi người trong công ty thấy tôi đều có một biểu tình muốn nói rồi lại thôi, xem ra Tần Chiêu và Tô Thanh Thanh nháo rất ầm ĩ.

Tôi gõ bàn ở quầy lễ tân: “Tần Chiêu đâu?”

“Chào cô, cô có hẹn trước không?”

Cô gái nhỏ có vẻ là người mới đến, cô ấy thậm chí không biết tôi.

Tôi nhịn không được cười lên, một người khác chọc tay cô ấy: “Đây là phu nhân của Tần đổng.”

Cô gái lập tức sụp đổ.

“Ở… ở phòng chờ.”

“Cảm ơn.”

Tôi huýt sáo trong lòng, nghĩ đến lát nữa gặp được người mình muốn gặp, trong lòng có chút khẩn trương.

Mở cửa ra, tôi thấy Tần Chiêu và Tô Thanh Thanh ôm nhau thì thầm, bên cạnh là một người đàn ông ngồi trên xe lăn, chỉ lộ ra tấm lưng trông có vẻ cô đơn.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Tần Chiêu sốt ruột nhướng mi: “Không phải nói không ai được vào đây sao?.......Tô Yên?”

Anh ta đứng trước mặt Tô Thanh Thanh, không kiên nhẫn nói: “Sao em lại tới đây.”

Tôi không có tâm tư trả lời, tâm trí tôi đã bị thu hút bởi người vừa quay đầu lại kia.

Tô Cẩn Nhiên vẫn lãnh đạm như vậy, giống như anh ấy không quan tâm điều gì, anh ấy nhìn gầy hơn, trên gò má có vết bầm tím, không lẽ bị Tần Chiêu đánh sao?

“A Yên.”

Tô Cẩn Nhiên xoay xe lăn, trên mặt mang theo nụ cười nhạt, “Đã lâu không gặp.”

Mắt tôi nóng lên, từ từ bước đến bên anh, ngồi xổm xuống, úp mặt vào đầu gối anh.

Nước mắt ướt đẫm rơi xuống đầu gối anh, tôi trước nay không thích khóc, cũng có thể bảy năm kia tích tụ quá nhiều nước mắt, chỉ chờ ngày này, khóc trước mặt anh ấy.

Mái tóc bỗng nhiên ấm áp, anh ấy chạm vào đầu tôi, xoa nhẹ như khi tôi còn nhỏ.



“Kết hôn rồi vẫn nũng nịu như vậy.”

“Đúng vậy, anh cũng biết cô ấy là người đã kết hôn?”

Giọng nói u ám của Tần Chiêu vang lên, tôi bị anh kéo mạnh, xấu hổ ngã xuống đất.

Trong mắt Tần Chiêu như phun ra lửa, nghiến răng nghiến lợi nhấc bổng tôi khỏi mặt đất.

“Tô Yên! Cô xem tôi đã c h ế t sao?”

Tai tôi bị chấn động, đau nhói, trước đó tôi đã mất bình tĩnh với anh ta, nên tôi trợ mắt dữ dội.

“Tần Chiêu, anh đừng quá lời, người chân chính đã trở lại, anh còn cần thế thân như tôi làm gì?”

Tôi nhìn Tô Thanh Thanh mảnh khảnh, dịu dàng phía sau anh ta, mạnh mẽ hất tay anh ta ra.

“Buông tay!’

“Được, được!”

Tần Chiêu không thể tin nhìn tôi.

“Tô Yên, cmn cô chọn một tên t à n t ậ t để trả thù tôi? Cô cố ý đúng không?”

Tô Cẩn Nhiên không phản ứng gì, nhưng tôi không chịu được, vì vậy giơ tay tát anh ta một phát.

“Tần Chiêu! Anh có thể ăn nói tử tế được không!”

Cái tát này khiến Tần Chiêu sững sờ, ngay cả tôi cũng vậy.

Bảy năm qua, đừng nói là tát, tôi còn chưa cãi nhau với Tần Chiêu bao giờ, cho nên bây giờ thấy vết đỏ trên mặt anh ta, trong lòng tôi dâng lên một tia cảm xúc kì lạ.

“Tần Chiêu!”

Tô Thanh Thanh là người đầu tiên phản ứng, đau lòng nhìn gương mặt của Tần Chiêu: “Tô Yên, cô thật quá đáng!”

“Quá đáng?”



Trông thấy cô ta, tôi càng không áy náy: “Tô Thanh Thanh, cô cũng thật không biết xấu hổ, Tần Chiêu hiện tại vẫn là chồng của tôi, cô tình chàng ý thiếp với chồng tôi, như vậy tốt lắm sao?”

Sắc mặt Tô Thanh Thanh tái nhợt, giống như một đóa hoa bị ướt.

Tô Cẩn Nhiên ho nhẹ một tiếng: “A Yên.”

Tôi bỗng nhiên có cảm giác thất bại.

Từ trước tới nay đều là như vậy, tất cả mọi người đều bênh vực Tô Thanh Thanh, tất cả mọi người đều che trở cho cô ta, vậy tôi là cái gì đây?

“Tô Yên!”

Tần Chiêu đẩy Tô Thanh Thanh, hai má phồng lên, đôi mắt đỏ tươi.

“Em đánh tôi vì anh ta?”

Anh ta chỉ vào Tô Cẩn Nhiên, “Anh ta là gì? Tình nhân của em? Tình nhân cũ? Được lắm, Tô Yên, em một bên liếm tôi, một bên bám lấy anh ta, em rẻ tiền như thế sao?”

Nghe xong câu nói này, lý trí của tôi bị phá vỡ.

Trong trí nhớ, tôi cũng bị người ta nói là “rẻ tiền”.

“Chúng tôi tốt bụng nhận nuôi cô, nhưng cô lại dụ dỗ anh trai của mình, thật rẻ tiền!”

Tô Yên, cô có rẻ tiền hay không?

“Tần Chiêu, câm miệng!”

Tôi c h ế t lặng ở đó, Tô Cẩn Nhiên che chắn cho tôi, khuôn mặt trắng sứ ấy chứa đầy sự tức giận.

“Bỏ ngay cái suy nghĩ bậy bạ đấy đi! Tô Yên và Thanh Thanh đều là em gái tôi!”

Đúng vậy, tôi b ẩn th ỉu, tôi có tình cảm với anh trai mình, thậm chí còn đem phần tình cảm vặn vẹo này lên người khác.

Nó không phải rất b ẩ n th ỉu và rẻ tiền sao?

Tôi nhìn vẻ mặt không thể tin nổi của Tần Chiêu, khóe miệng giật giật.

“Tần Chiêu, chúng ta ly hôn đi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương