Song Thế Thân
-
Chương 15
17,
Thuyết phục cha mẹ Tô khó hơn chúng tôi nghĩ.
Cho dù có Tô Thanh Thanh hỗ trợ, đến lúc chúng tôi giải trừ quan hệ nhận nuôi, cũng đã qua một mùa xuân nữa.
Ngày chúng tôi lấy giấy chứng nhận kết hôn, tôi gặp Tần Chiêu đang đứng ở cổng cục dân chính, dưới chân là một đống tàn thuốc.
Gương mặt anh ta suy sụp, hai mắt toàn tơ m á u, râu ria xồm xoàm, nhìn không còn giống Tô Cẩn Nhiên nữa.
Nhìn thấy tôi, ánh mắt anh ta sáng lên, khàn giọng gọi: “A Yên.”
Anh ta biết mình không còn cơ hội, nhưng vẫn không cam tâm, đỏ mắt hỏi tôi chẳng lẽ anh ta lại kém một người què.
Tô Cẩn Nhiên không phản ứng gì, chỉ cầm chặt tay tôi hơn một chút.
Hành động đó của anh dường như bóp nghẹt trái tim tôi, làm tôi càng đau lòng hơn.
Bỗng nhiên trở thành người t à n t ậ t, Tô Cẩn Nhiên mặc dù không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng chắc chắn rất khó chịu.
Nhiều năm như vậy, anh ấy nghe Tô Thanh Thanh xúi giục, trốn tránh tôi chắc chắn cũng một phần vì tự ti.
Tần Chiêu nói anh ấy như vậy, tôi không chịu được.
Tôi cười cười, nắm chặt tay anh ấy hơn, nhìn Tần Chiêu nói:
“Ít nhất thì anh ấy sạch sẽ hơn anh.”
Sắc mặt Tần Chiêu tái nhợt.
“Nếu như… nếu như anh ta không yêu em…”
Anh ta chỉ vào Tô Cẩn Nhiên, vừa nòi: “Em có thể chấp nhận anh một lần nữa không?”
Tôi nói: “Không.”
Cho dù bây giờ tất cả đã qua đi, Tần Chiêu sẽ chỉ trốn tránh, mãi mãi không chịu đối diện với sự thật.
Mỗi hành động của anh ta đều chứa sự ảo tưởng, ngây ngô, anh ta nghĩ rằng chỉ cần nỗ lực, trả giá đều sẽ có được những gì mình muốn.
Nếu như tôi thật sự tha thứ cho anh ta, anh ta cũng rất nhanh sẽ chán ghét tôi, sẽ đi tìm người mới có thể thỏa m ãn được anh ta.
Tôi không nói ra, bởi vì tôi không phải mẹ anh ta, không có hứng thú giáo dục anh ta.
Huống hồ…
Tôi cúi đầu, Tô Cẩn Nhiên vẫn cười với tôi như cũ.
Qua bao nhiêu năm, anh ấy vẫn không thay đổi, vẫn là bộ dáng tôi thích nhất.
“Đi thôi, chồng ơi.”
(Hoàn)
Thuyết phục cha mẹ Tô khó hơn chúng tôi nghĩ.
Cho dù có Tô Thanh Thanh hỗ trợ, đến lúc chúng tôi giải trừ quan hệ nhận nuôi, cũng đã qua một mùa xuân nữa.
Ngày chúng tôi lấy giấy chứng nhận kết hôn, tôi gặp Tần Chiêu đang đứng ở cổng cục dân chính, dưới chân là một đống tàn thuốc.
Gương mặt anh ta suy sụp, hai mắt toàn tơ m á u, râu ria xồm xoàm, nhìn không còn giống Tô Cẩn Nhiên nữa.
Nhìn thấy tôi, ánh mắt anh ta sáng lên, khàn giọng gọi: “A Yên.”
Anh ta biết mình không còn cơ hội, nhưng vẫn không cam tâm, đỏ mắt hỏi tôi chẳng lẽ anh ta lại kém một người què.
Tô Cẩn Nhiên không phản ứng gì, chỉ cầm chặt tay tôi hơn một chút.
Hành động đó của anh dường như bóp nghẹt trái tim tôi, làm tôi càng đau lòng hơn.
Bỗng nhiên trở thành người t à n t ậ t, Tô Cẩn Nhiên mặc dù không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng chắc chắn rất khó chịu.
Nhiều năm như vậy, anh ấy nghe Tô Thanh Thanh xúi giục, trốn tránh tôi chắc chắn cũng một phần vì tự ti.
Tần Chiêu nói anh ấy như vậy, tôi không chịu được.
Tôi cười cười, nắm chặt tay anh ấy hơn, nhìn Tần Chiêu nói:
“Ít nhất thì anh ấy sạch sẽ hơn anh.”
Sắc mặt Tần Chiêu tái nhợt.
“Nếu như… nếu như anh ta không yêu em…”
Anh ta chỉ vào Tô Cẩn Nhiên, vừa nòi: “Em có thể chấp nhận anh một lần nữa không?”
Tôi nói: “Không.”
Cho dù bây giờ tất cả đã qua đi, Tần Chiêu sẽ chỉ trốn tránh, mãi mãi không chịu đối diện với sự thật.
Mỗi hành động của anh ta đều chứa sự ảo tưởng, ngây ngô, anh ta nghĩ rằng chỉ cần nỗ lực, trả giá đều sẽ có được những gì mình muốn.
Nếu như tôi thật sự tha thứ cho anh ta, anh ta cũng rất nhanh sẽ chán ghét tôi, sẽ đi tìm người mới có thể thỏa m ãn được anh ta.
Tôi không nói ra, bởi vì tôi không phải mẹ anh ta, không có hứng thú giáo dục anh ta.
Huống hồ…
Tôi cúi đầu, Tô Cẩn Nhiên vẫn cười với tôi như cũ.
Qua bao nhiêu năm, anh ấy vẫn không thay đổi, vẫn là bộ dáng tôi thích nhất.
“Đi thôi, chồng ơi.”
(Hoàn)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook