Song Thế Luân Hồi Ta Lại Bên Nhau
Chương 4: Ba ngày. Bại lộ thân phận. Trò đùa oan nghiệt (Phần 2)

Công viên giải trí Island

- Đây là... - Cô ngơ ngác nhìn xung quanh như 1 đứa trẻ lần đầu được ba mẹ dẫn đi chơi.

- Muốn chơi không? - Anh xoa đầu cô hỏi.

Cô gật đầu lia lịa

Có thể đối với người khác đã bao lần đến những nơi như thế này rồi nhưng đối với cô có lẽ đây mới là lần đầu tiên.

Đi tàu lượn thì cô la hét thích thú, nắm tay anh đưa lên trời. Đến nhà ma thì cô hét toáng lên, sợ hãi nắm chặt tay anh mà đi. - ( haizz... còn đâu là hình tượng sát thủ máu lạnh nữa hả chị)

Chơi một hồi thì 2 người cũng mệt. Anh đi mua kem cho cô và anh. 2 người lên vòng đu quay để nghỉ một lát và ngắm cảnh. Anh và cô ngồi đối diện với nhau.

- Thế nào? Chơi vui không - Anh cười hỏi.

- Vui! Vui chứ!... Có lẽ đây là ngày vui nhất trong cuộc đời của tôi - Nói rồi cô nở một nụ cười khổ.

Nhìn cô như vậy lòng anh đau lắm. Anh ngồi dậy đến bên cô rồi ôm cô vào lòng. Vỗ nhẹ lưng cô.

- Từ này về sau, tôi sẽ làm cho em cảm thấy ngày nào cũng là ngày hạnh phúc nhất đời mình. Tôi hứa đấy.

Chưa hết bất ngờ từ cái ôm của anh lại nghe anh nói như vậy. Lòng cô sinh ra cảm giác muốn dựa vào anh, muốn anh mãi mãi là bờ vai để cô tựa vào.

( " Không lẽ mình đã rung động rồi sau? ") - Cô thầm nghĩ.

Nhìn trời đã xế chiều, 2 người ra về. Nhưng chưa ra tới cổng thì... Một đám khoảng 10 người đứng chắn trước mặt anh và cô. Khuôn mặt 2 người đều lạnh lại nhưng không để cho đối phương biết. Anh nắm chặt cô rồi kéo cô ra phía sau mình. Cô ngỡ ngàng nhìn anh, cô không ngờ anh lại bảo vệ mình như vậy.

- Mày là Lãnh Hàn Phong!? - Tên đứng đầu lên tiếng hỏi.

- Phải! Các anh muốn gì? - Anh cố gắng đè nén lại cơn giận để trả lời. Anh bỏ tay vào túi quần bí mật gọi cho Jey.

- Muốn đầu của mày! Mày biết không đầu của mày được người khác mua với giá 10 triệu đô lận đó. Tao nghĩ mày nên tự hào về điều đó đi... àh mà còn... cô em phía sau mày là bạn gái mày sao? Trông đẹp đó, ông đây cũng muốn thử một lần. - Hắn vừa nói vừa cười ngả ngớn trong thật kinh tởm.

Anh đây máu đã dâng tới tận não rồi, muốn đầu hắn đã quá rồi giờ còn muốn luôn vợ hắn nữa. Anh thật muốn một phát bắn chết tên này. Nhưng vì không muốn để cô biết anh là bang chủ của Hắc Long, sợ cô sẽ vì đó mà sợ anh ghét anh rồi rời xa anh, anh thật không muốn nghĩ tới ngày đó đâu. Còn cô cũng nghĩ giống anh cũng muốn ngay lập tức giết chết tên này nhưng vì sợ anh biết cô là Mị Ảnh nên cô nhẫn nhịn, chưa đến bước đường cùng cô sẽ không ra tay.

( Tư tưởng lớn gặp nhau...)

- Tụi bây lên - Tên đứng đầu mở miệng nói.

- Dạ.- Mấy tên đàn em nói rồi xông lên nhưng chúng không có dùng súng.

Anh buông cô ra nhưng vẫn chắn trước mặt cô. Anh đỡ những đòn đánh từ bọn côn đồ bằng những đòn Taewindo và Karate đẹp mắt. Cô thấy anh đánh giỏi như vậy cũng không nghi ngờ gì vì một người như anh có võ cũng không có gì lạ.

Tên đầu đàn thấy bên mình yếu thế bèn móc súng trong người ra chĩa vào người cô bắn.

Cô thấy viên đạn bay thẳng tới mình, định lách người tránh đi nhưng anh đã bay đến trước mặt cô, ôm cô vào lòng, thay cô đỡ viên đạn đó.

-Ưmm...

Đẩy cô ra anh thều thào hỏi.

- Em...không sao chứ?

Cô thì sững sờ nhìn anh không nói nên lời. Cô không ngờ anh lại không tiếc mạng mình mà đỡ thay cô viên đạn đó. Cô cảm động rồi hai hàng nước mắt cô đã rơi.

Nhìn cô như vậy anh nghĩ là do cô sợ nên ôm cô vào lòng vỗ vỗ lưng cô.

- Có anh đây rồi đừng sợ, đừng khóc nữa. - nhìn những giọt nữa mắt cô rơi lòng anh đau lắm.

Được anh ôm, cô vô tình đặt tay lên vết thương của anh. Dòng máu nóng chảy ra khiến cô bừng tỉnh lại. Đẩy anh ra

- Hàn Phong...anh cảm thấy sao rồi? Ổn chứ?- Giọng nói cô run run.

- Anh không sao! - Anh trả lời để trấn an cô.

- Còn nói không sao! Anh...

Ngước lên nhìn vào tên đứng đầu. Ánh mắt ngây thơ trong sáng lúc nãy giờ đã thay thành ánh mắt của sứ giả địa ngục, mắt cô hằn lên những tơ máu nhưng nó thật lạnh lẽo. Tên đứng đầu khi nhìn vào đôi mắt đó cảm thấy như đã nhìn thấy cái chết của mình. 2 chân hắn run run không trọng lực ngã khuỵu xuống. Những tên đứng phía nhìn thấy đại ca của mình quỳ xuống thì hoảng sợ nhìn cô gái. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt cô thì cũng có tình trạng tương tự. Thật đáng sợ tại sao chỉ với một ánh mắt mà có thể đáng sợ như vậy chứ. - Những tên đó thầm nghĩ.

Cô định buông anh ra rồi tiến lên giết chết những tên này, cô mặc kệ rằng anh có chán ghét cô kinh tởm cô mà bỏ cô đi hay không, dám đụng đến người đàn ông của cô chỉ có một con đường chết.

( Người đàn ông của mình luôn...)

Nhưng cô chưa kịp hành động thì từ xa một chiếc ô tô màu đen chạy tới. Dừng xe 4 người bước xuống chạy tới trước mặt anh.

- Lão.... Tổng giám đốc anh ổn chứ? - Jass lên tiếng hỏi.

- Tôi không sao, đừng làm cô ấy sợ.

- TGĐ nên đến bệnh viện thôi anh cần phải xử lí vết thương gấp. - Joy lên tiếng nói.

- Được. Những chuyện này giao lại cho 2 cậu đó Jack và Jass

- Dạ.

Anh phân phó xong thì được đưa đến bệnh viện. Cô lúc này đã trở về với dáng vẻ ngây thơ trong sáng trước kia. Nhưng trên đường đi đến bệnh viện cô luôn cúi đầu im lặng. Anh nghĩ do cô còn sợ từ chuyện ban nãy nên luôn nắm chặt tay cô.

Tại bệnh viện

Cô ngồi trên hàng ghế còn 2 người Jey và Joy thì đứng dựa vào tường.

Nhìn đèn phòng cấp cứu vẫn còn sáng rồi lại nhìn vào 2 bàn tay đầy máu của mình, tuy cô đã giết biết bao người, đã nhìn thấy máu biết bao lần nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy sợ máu như lúc này.

- Lãnh tiểu thư, tôi nghĩ cô nên đi rửa tay đi, những thứ đó không hợp với cô đâu - Jey bước lên trước mặt nói.

" Nó không hợp vậy còn thứ gì hợp hơn với sát thủ đây " - Cô thầm nghĩ rồi nở 1 nụ cười nữa miệng. Ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào Jey.

- Anh là...

- Tôi tên là Jey còn đây là Joy, 2 người bọn tôi đều là cấp dưới của Tổng giám đốc.

- Chào anh, àh sau này đừng gọi tôi là Lãnh tiểu thư gì đó cứ gọi tôi là Khiết Tâm được rồi. - Nói rồi cô đứng lên đi đến nhà vệ sinh.

Rửa sạch máu trên tay rồi nhìn mình trong gương. Cô lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.

- Kin, điều tra giúp tôi vụ ám sát ở công viên Island lúc nãy. Tôi muốn biết chủ mưu là ai. Làm nhanh nhất có thể cho tôi.

- Được rồi, tôi làm ngay đây.

- Tút... tút...

Cô trở lại trước phòng cấp cứu.

- Anh ấy chưa ra nữa sao - Cô nhìn Jey hỏi.

- Chưa, nếu cô mệt cô hãy về trước đi.

- Tôi không sao. Sao tôi có thể về được khi anh ấy còn ở trong đó chứ.

- Cạch...- Bác sĩ mở cửa bước ra.

Cô chạy lại hỏi.

- Bác sĩ, anh ấy sao rồi?

- Không sao hiện tại bệnh nhân không có gì nguy hiểm viên đạn đã được gắp ra. Bệnh nhân đã được chuyển qua phòng Vip để nghỉ ngơi. Nhưng bệnh nhân cần phải ở bệnh viện đêm nay để chúng tôi theo dõi. Nếu không có gì thì ngày mai sẽ có thể xuất viện. Hiện tại người nhà có thể vào thăm cậu ấy.

- Cám ơn bác sĩ.

Bác sĩ gật đầu rồi quay bước đi.

Cô bước vào phòng bệnh của anh. Lúc này anh đã tỉnh.

- Anh cảm thấy sao rồi?

- Đã nói là anh không sao mà.

- Bác sĩ bảo anh đêm nay phải ở lại để theo dõi mai mới có thể xuất viện được.

- Vậy đêm nay em phải ở lại với anh rồi.

- Cốc... cốc

Mở cửa bước vào 1 chàng trai bước vào.

- TGĐ đây là quần áo của Lãnh tiểu thư.

- Để xuống đi.

- Dạ - nói rồi chàng trai đó bước ra ngoài.

- Khiết Tâm em vào thay đồ đi nhìn xem đầm của em bây giờ toàn là máu của anh.

- Được - cô cầm lấy rồi bước vào phòng vệ sinh.

Bên ngoài

- Đã điều tra ra ai làm chưa? - Anh lạnh giọng hỏi.

- Là chủ tịch tập đoàn JS thưa tổng giám đốc. - Jey cung kính nói

- Dùng thân phận của Hắc Long để bắt chúng, rồi đem về tổng bộ chờ lệnh. Bố trí 10 người bí mật bảo vệ nơi này đến ngày mai. Nếu không còn việc gì nữa các cậu về đi.

- Dạ! Anh cũng nên nghỉ ngơi sớm. Chúng tôi xin phép. - Nói rồi 2 người bước ra ngoài.

2 người vừa đi thì cô cũng bước ra.

- Họ đâu rồi? - Cô nhìn anh hỏi.

- Anh cho họ về trước rồi. Lại đây.

Cô bước lại ngồi xuống đối diện với anh.

- Hàn Phong... tại sao... lúc đó anh lại thay em đỡ viên đạn đó?- Nhìn thẳng vào mắt anh cô hỏi.

- Vậy nếu lúc đó thế giới của em gặp nguy hiểm thì em sẽ làm gì? - Anh xoa đầu cô hỏi ngược lại.

- Hàn Phong...- Nói rồi cô ôm anh khóc nức nở. Đây là lần đầu tiên cô chủ động với anh điều này khiến anh cảm thấy rất vui. Vỗ nhẹ lưng cô.

- Ngoan nào đừng khóc, khóc nhìn em xấu lắm đó.

Và đêm đó tại 1 căn phòng nhỏ trong bệnh viện rộng lớn có 2 con người ôm chặt nhau ngủ trên chiếc giường bệnh chật chội nhứng thật ấm áp.

Sáng hôm sau

Mở mắt ra đập vào mắt cô là gương mặt phóng đại của anh. Cô hơi giật mình.

- Sao anh không kêu em dậy?

- Nhìn em ngủ ngon như vậy, anh sao nỡ đánh thức em chứ.

- Cốc... cốc...

Nghe tiếng gõ cửa cô ngồi dậy chỉnh trang lại đồ mình đang măc.

- Vào đi. - Giọng anh trầm thấp vang lên.

Mở cửa bước vào là ông bác sĩ ngày hôm qua.

- Lãnh Tổng tôi đến để kiểm tra vết thương của ngài.

- Ông cứ tự nhiên.

...

- Lãnh tổng vết thương của ngài đã không còn gì đáng ngại nữa. Ngài bây giờ có thể xuất viện được rồi. Nhưng ngài cố gắng đừng làm việc gì nặng nó sẽ ảnh hưởng đến vết thương. Nếu ngài không còn gì dặn dò tôi xin phép. - Ông bác sĩ ôn tồn nói.

- Cám ơn ông, bác sĩ.

Ông bác sĩ lui ra ngoài

- Anh vào thay đồ đi rồi chúng ta đi làm thủ tục xuất viện.

Anh gật đầu rồi đi vào phòng vệ sinh. Nhân lúc anh không có mặt, cô lấy điện thoại ra gọi cho Kin.

- Điều tra sao rồi? - Cô hỏi.

- Là chủ tịch của Tập đoàn JS làm. Tôi còn điều tra được hôm nay hắn sẽ tiếp tục ám sát Lãnh Hàn Phong khi anh ta rời khỏi bệnh viện nữa.

- Lại muốn tiếp tục sau... Chúng ngại sống quá lâu hay sợ Diêm phủ thiếu người vậy!?... Kin chuẩn bị súng, dao và mặt nạ đưa đến cho tôi. Àh còn nữa đem luôn cho tôi một bộ đồ để thóai mái chém giết đi. Tôi hiện đang ở bệnh viện. Phiền anh làm nhanh lên.

- Được rồi, được rồi 10 phút nữa đồ sẽ có trước mặt cô.

- Tút... tút...

_________________________________________

Mn thử đoán xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Muốn biết kết quả nó ra sao hẹn mn 3 ngày nữa nhé. Hãy tiếp tục theo dõi và bình chọn cho Lucky nha^^. Chúc mn đọc truyện vui vẻ@[email protected]

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương