Sống Sót Tại Mạt Thế
-
C139: Chương 139
Đã đói bụng dữ dội, sẽ xảy ra chuyện.
Không bao lâu trong thành phố xảy ra sự kiện diệt môn, nhà không có thanh tráng niên lại có thật nhiều lương thực tích trữ vả lại có thể mỗi ngày mua thức ăn cho bốn người, một nhà bốn miệng ăn ông cháu bị một đám người tươi sống đánh chết ngay trong nhà. Mười ba người liên quan vụ án, ở quảng trường trung tâm thành phố toàn bộ bị xử bắn.
Tống Hi trầm mặc.
Mục Duẫn Tranh cũng trầm mặc.
Trở về nhà, Tống Hi nói:
- Bảy mẫu nhà ấm, đều trồng rau dưa được không? Hay là đổi trồng lương thực?
Mục Duẫn Tranh nói:
- Anh chỉ có một mình, không cứu được quá nhiều người. Nhất thời cấp cứu thì còn được, nhưng hiện tại ai cũng cần, anh cứu một người phía sau còn có ngàn vạn người. Trách nhiệm này là của quốc gia.
Nhưng ở trước mặt thiên tai, quốc gia thật sự hữu tâm vô lực.
Tống Hi nói:
- Chỉ hi vọng nhà ấm nông trường đông bắc dựng lên rồi sẽ khá hơn một chút đi!
Mục Duẫn Tranh thoáng do dự, chậm rãi ôm lấy Tống Hi. Tống Hi là bác sĩ, thầy thuốc nhân tâm, hiện tại nhất định là rất khó qua!
Tống Hi không tránh né, cũng không động, thật lâu sau thở dài nói:
- Lần trước còn nói Trầm Việt đâu, hiện tại chính mình lại nhìn không thấu. Hắn là cầm súng dùng cơm, tôi là lấy châm dùng cơm, tôi cũng chỉ tận hết bổn phận của mình là được. Trong phạm vi năng lực, có thể vươn tay. Ngoài phạm vi, đành phải xin lỗi.
Mục Duẫn Tranh lại dùng sức ôm chặt, nói:
- Anh có thể nghĩ thông suốt thì không còn gì tốt hơn. Trong bọn họ có mấy người trẻ tuổi, trong nhà ấm có không ít việc, mỗi ngày có thể tìm người đến làm công, anh xem đây?
Tống Hi gật gật đầu:
- Anh đi nhận người đi, cẩn thận lựa chọn, dùng hạo nhiên chính khí của anh trấn trấn bọn hắn.
Mục Duẫn Tranh đáp ứng buông tay đi ra ngoài. Không bao lâu mang theo năm nam nhân ba nữ nhân đi về hướng nhà ấm.
Tống Hi đi qua nhìn nhìn nói:
- Kêu Khâu thím cùng Lý Kỳ thím chưng bánh mì bột bắp, mỗi cái lớn một chút. Tiếp tục lấy thịt béo nấu một nồi cải trắng, bỏ thêm miến. Giữa trưa một người hai bánh mì một chén đồ ăn. Nếu bọn họ làm được tới sau năm giờ chiều, cũng như vậy.
Mục Duẫn Tranh nói:
- Tôi hứa một ngày mười cân bột bắp.
Tống Hi ngây ngẩn gật đầu:
- A, được.
Lúc này vị lão nhân có vài phần khí chất nho nhã dẫn một tiểu nam hài khoảng tám tuổi đi tới, trước mỉm cười chào hỏi qua, hỏi:
- Nơi này có việc gì có thể cho tôi làm hay không?
Tống Hi nhìn thoáng qua một già một trẻ có vài phần khẩn trương lại có vài phần chờ mong, nói:
- Bên kia còn chưa cắt thân rễ ruộng bắp, giúp tôi cắt mấy luống đi! Mỗi cắt hai luống tôi cấp cho một cân bột bắp, hoặc là một cân rưỡi khoai lang, khoai tây đều được. Giữa trưa quản cơm, hai bánh mì bắp một chén đồ ăn thập cẩm.
Lão nhân cũng không tính toán cho được bao nhiêu thù lao, thẳng tới cầm cái liềm mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Tống Hi nói:
- Lão nhân gia ngài phải cẩn thận, lúc cắt đừng quá dùng sức, chân cũng nên cách xa một chút.
Lão nhân mỉm cười cảm tạ, dẫn đứa nhỏ đi cắt bắp.
Đứa nhỏ vốn ngồi ở bờ ruộng nhìn ông nội làm việc, chứng kiến trong đất có hạt bắp rơi xuống, lập tức mang theo túi vải nhỏ chui vào nhặt lên.
Tống Hi nhìn thấy lòng chua xót, hái hai cà chua trong sân sâu mang đi qua đưa cho đứa nhỏ.
- Cảm ơn ca ca.
Đứa nhỏ cảm ơn, nhanh chóng tiếp nhận hai quả cà chua bỏ vào trong túi, lại trộm liếc nhìn ông nội một cái, do dự hỏi:
- Ca ca, hạt bắp bị rụng trong đất em có thể nhặt không?
Tống Hi gật gật đầu:
- Được, nhặt đi, nhặt được bao nhiêu đều là của em.
- Cảm ơn ca ca, ca ca là người tốt.
Đứa nhỏ phát xong thẻ người tốt, lại lao vào trong đất tìm kiếm hạt bắp bị rơi rụng.
Tống Hi ngơ ngác nhìn một già một trẻ.
Không bao lâu, đứa nhỏ chạy tới, một tay giơ mấy trái bắp đưa cho Tống Hi:
- Ca ca, của anh!
Tống Hi nhận lấy, tuốt hạt bắp bỏ vào trong túi nhỏ của đứa bé, nói:
- Không phải đã nói rồi sao, nhặt được bao nhiêu đều là của em, tiếp tục nhặt được như vậy cũng là của em.
Tống Hi nhìn chốc lát, quay đầu đi vào trong núi.
Lúc trở lại lão nhân đang ngồi trên bờ ruộng nghỉ ngơi, đứa nhỏ đôi mắt hồng hồng, tựa hồ vừa mới khóc. Cách hai người không xa đặt sáu trái bắp cùng hai quả cà chua đỏ rực.
Nhìn Tống Hi, lão nhân đứng lên hơi khom người, nói:
- Nhi đồng không hiểu chuyện, cho cậu thêm phiền toái. Tôi cắt mười hai luống, chỉ tính mười luống tiền công là tốt rồi, coi như là vì bồi tội cho cháu tôi.
Da đầu Tống Hi run lên, nói:
- Không, đó là đã nói, tôi..
Lão nhân mỉm cười, cắt đứt:
- Như vậy không được, sau này sẽ có phiền toái.
Tống Hi nhất thời cảm thấy kính nể vị lão nhân này. Có phiền toái, có phiền toái gì? Sợ tham một lần tiểu tiện nghi dưỡng thành tính trơ đi đường nghiêng, vẫn là sợ sau này gặp được sự tình tương tự bị chủ nhà cho rằng tên trộm bị đánh bị mắng? Chỉ sợ đều có. Đây là một vị lão nhân chính trực cơ trí, đáng tiếc gặp phải năm tai họa. Một già một trẻ, lão không được nuôi, nhỏ không có người nương tựa.
Tống Hi chỉ cảm thấy trong lòng đổ gay gắt, nghĩ một chút nói:
- Như vậy đi, mười luống cán bắp, tôi cho ngài bốn cân bột bắp, hai củ khoai lang hai cà chua. Cà chua không no bụng, giá trị không bao nhiêu.
Lão nhân nhìn cháu nội, thở dài một hơi, đáp ứng rồi.
Lão nhân cầm tiền công, không lưu lại ăn cơm trưa, cầm thau cơm cùng một chén đồ ăn thập cẩm hai cái bánh mì liền dẫn theo cháu nội đi rồi. Đi tới địa phương không người sờ sờ túi nhựa màu đen đựng bột bắp, đụng tới hai vật nóng hầm hập hình trứng, nhịn không được cười khổ một tiếng, nhưng vẫn xuất ra một quả trứng gà luộc lột vỏ đưa cho cháu nội nuốt vào. Còn một quả trứng còn nguyên vỏ, thời tiết lại lạnh, hẳn là còn có thể phóng thêm mấy ngày. Trong chén đồ ăn thập cẩm có rau có thịt, cũng có thể có thêm hai ngày có thịt mỡ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook