“Na Y Khương, tôi cất xe xong rồi.

Chúng ta vào th-ôi…”
Dực Hiên đứng hình trước khung cảnh gia đình đoàn tụ.
Thời đi học ai mà không biết cặp đôi hoa khôi và học bá yêu nhau, Na Y Khương và Cao Luân Trình nổi tiếng một thời, Dực Hiên cũng biết.
Chỉ vì lần gặp lại này, anh ta có nghe qua loa, đại khái cô đã ly hôn, làm mẹ đơn thân.

Còn một chút tình cảm còn xót lại, anh mới mạnh dạn theo đuổi cô.

Dực Hiên mỉm môi cười xem nhẹ chuyện đang xảy ra.
Anh ta đứng sát cô, ra vẻ thân thiết : “Cậu đang nói chuyện với ai vậy? Có thể giới thiệu với tôi không?”
Cao Luân Trình thoáng nhíu mày, dán mắt vào khoảng cách như có như không mà Dực Hiên tạo ra.
Na Y Khương gượng gạo, cô nên giới thiệu thế nào cho phải đây? Chồng cũ?
Na Minh Triển nhanh nhảu giới thiệu : “Đây là ba cháu!”
Dực Hiên cứng họng, cười cười cho qua.


Tay phát giác chạm eo cô như một hành động đầy thách thức.
“Vậy chúng ta vào ăn thôi! Anh đây không phiền khi ở ngoài đợi chúng tôi ăn chứ?”
Dực Hiên bên ngoài nho nhã, hiền lành nhưng đặt trong hoàn cảnh này mới lộ bản chất, mà người phát hiện ra chỉ có Cao Luân Trình.

Cái này gọi là người trong cuộc mới hiểu!
Cao Luân Trình hừ lạnh một tiếng, bầu không khí chợt nặng nề như rơi xuống mấy tầng địa ngục.
“Phiền!”
Anh thẳng thừng khiến đối phương nín họng.
Na Y Khương hả một tiếng, anh có vai trò gì chứ? Dực Hy đâu mời anh? Dù cô quen nhưng bữa ăn này của Dực Hy cô đâu thể vô duyên mời vào?
Na Minh Triển đáo để chớp thời cơ : “Mami, con muốn đi ăn cùng papa cơ!”
“Con…”
Na Y Khương đã hứa tham gia bữa tiệc nhỏ này,nhưng nếu để một mình Na Minh Triển đi thì cô lại không yên tâm.

Dù Cao Luân Trình có chăm sóc tốt cho thằng bé nhưng bé con lỡ bám người ta quá rồi sinh hư thì phải làm sao?
Na Minh Triển nhảy tót trên tay Cao Luân Trình xuống, kéo tay papa đi trước.

Có anh ở đây, cậu không cần sợ mami mắng nữa, ba sẽ bênh cậu!
Đây là được Cao Luân Trình chiều nên cậu nhóc mới sinh hư.
Na Y Khương khó xử bỏ lại một câu : “Thật ngại quá! Thằng bé….

Cậu chuyển lời với Dực Hy giúp mình nhé? Mình không thể vào được rồi”
Cô khẩn trương đuổi theo hai ba con sau cái gật đầu miễn cưỡng của Dực Hiên.
Dưới nhà xe, Na Minh Triển phấn khích nhảy tót vào trong chiếc siêu xe của Cao Luân Trình.

Na Y Khương hết cách, theo cậu vào trong xe.
Chiếc xe vượt nhanh trên làn đường cao tốc, hai mẹ con ngồi sau chuyện trò.

Cao Luân Trình im lặng lái xe thi thoảng lại nhìn lên chiếu hậu, khi không lại bắt gặp ánh nhìn từ cô.

Chiếc xe lao thẳng đến Cao gia.
Na Y Khương bất ngờ nhìn căn biệt thự đã sáu năm mà chẳng thay đổi gì, khác ở chỗ ba mẹ anh đã ra ở riêng chỉ vì thích sống gần và đi chơi nơi có bạn già.
Cao Minh Triết từ phòng đọc sách nhìn xuống.

Thấy mami và em trai đến là gập vội sách lại, lon ton chạy xuống.
Cậu chạy ôm mami cho thoả nỗi nhớ, Cao Luân Trình thoáng bất ngờ.

Cao Minh Triển chưa từng háo hứng như này bao giờ, bình thường anh về cậu đâu như vậy, hay chỉ đơn giản vì đã quen sự hiện diện của ba nó?
Quản gia và người giúp việc không khỏi trấn động, tất cả là người mới chưa từng biết có đến hai Cao Minh Triết! Nói cho chính xác thì là cặp sinh đôi, đã vậy ông chủ còn đưa phụ nữ về.
Tôi nay đúng là toàn tin dữ dội!
Na Y Khương tự nhiên bước vào nhà, ngay cả chỗ ti vi vẫn đặt chỗ cũ.

Cô ấn tượng là bởi ngày đó anh vì cô mà chuyển vị trí này cho cô thấy tiện.
Bữa cơm bày thịnh soạn, rượu vang loại cô thích vẫn ủ đầy trong hầm, vừa được Cao Luân Trình sai người mang lên.
Na Y Khương không theo kịp tốc độ vun vút sự việc, đến giờ cô vẫn chưa thể tin được cô và anh cùng cặp song sinh đang ăn một bàn!
“Mẹ ơi cụm ly!”
Na Minh Triển giơ cốc nước cam ra trước mặt, liên tục gọi Na Y Khương khi cô đang mất tập trung.

Cả nhà đang đợi cô cụm ly cùng.
Na Y Khương à ừ dâng cốc rượu lên, cụm ly và uống cạn.
Bữa ăn chủ yếu là chia sẻ về sở thích ăn uống, như cách bù đắp thiếu hụt những năm qua.
Bóng đèn sáng nhất cúp mất, để chừa lại đèn vàng lờ mờ.
Những chiếc ghế sofa nhẹ như không xếp thành chiếc giường lớn.
Cặp song sinh chui vào giữa khoảng cách ba mẹ nằm, yên ổn xem ti vi.
Cặp song sinh tính toán, để ba mẹ xem phim hoạt hình với chúng cho bằng được.

Khi thành công lại liếc mắt nhìn nhau đầy mãn nguyện.
Hai đứa trẻ mệt mỏi cùng thiếp đi khi bộ phim đã chiếu già nửa.
Na Y Khương nhẹ nhành kéo tay khỏi đầu bé con, Cao Luân Trình cũng làm hành động tương tự.
Cô vươn vai, lấy túi xách trên mặt bàn, cô yên tâm nhìn bọn trẻ ngủ say giấc, nhỏ giọng nói : “Đêm nay nhờ anh chăm sóc con rồi! Mai Triển Triển dậy tôi sẽ đến đón”
Cô quay người rời đi.
Cao Luân Trình gọi lại : “Na Y Khương!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương