Song Sinh Đại Boss: Đệ Nhất Nữ Phụ
-
Chương 9
Về tới nhà cũng đã hơn 9 giờ tối! Nó lết cái thân vàng ngọc lên phòng. Ánh đèn trong đó vẫn còn sáng, Ly Nguyệt thì đang ngâm mình trong bồn tắm, còn Diệp Phi thì đang phá đảo game! Nhìn thấy Tịnh Ân về nhỏ nhanh chóng hỏi:
- Hồi nãy đi đâu mà gấp vậy? Chị đang làm chuyện gì mờ ám đúng không?
- Hứ! Làm quái gì có cơ chứ! - Nó phản bác.
- Hừmmm! Lời nói không thể tin vào được! Nói thật đi cô haiiii! - Nhỏ nhìn chằm chằm vào Tịnh Ân. Nó không nhanh không chậm đành thành thật khai báo:
- Thì... Chị đi làm việc thiện!
- Là việc gì?
- À thì... Chăm sóc người bệnh!
- Ai?? Mà có phúc vậy? Ý! Chị có hại chết con nhà người ta không vậy? - Nhỏ trưng ra bộ mặt ngây cmn thơ nói.
- Hơi bị có phúc mới được bà đây chăm sóc nhá!
- Tóm lại là ai!! Nam hay nữ!
- À... Là.... Là nam!...- Nó ấp úng. Nếu mà nói ra chắc nó độn thổ với cái mác là mù trai đẹp mất. Diệp Phi vẫn cứ tra khảo tiếp:
- Ai? Đừng nói là cái tên nam phụ mặt liệt đó nhé cô hai? - Diệp Phi nghi hoặc, khi Tịnh Ân đọc Đóa Hồng Bạch nhỏ đều thấy tới đoạn có nam phụ thì mắt nó sáng rực như cái đèn pha ô tô vậy. Haiz! Giờ đã xuyên tới mọi thứ đều thật! Nếu mà Tịnh Ân có tình cảm " đặc biệt" với hắn thì...
RẦM! Cánh cửa phòng tắm được cô nhẹ nhàng đẩy ra! Giọng nói oanh vàng cất lên:
- Ôi mẹ ơi! Ân Ân nhà ta thật sự có tình cảm với cái tên hỗn đản kia sao??? Đã muốn dứt ra khỏi cốt truyện đã khó rồi! Giờ mà có tình cảm với nhân vật nữa chứ! Ai cứu vớt con bạn thân tôi!
- Hai người thôi đi chứ! Ta chỉ là làm một việc thiện cao cả mà thôi! Chỉ cần tên ôn dịch ấy không nằm viện là không gặp được nữ chủ! Vậy là đã giải thoát cho anh ta rồi! Haha ta tự hào quá mà!
- Ờ! Tự hào! Nhưng mà vấn đề là anh ta có biết là cậu vào nhà anh ta và chăm sóc anh ta hay không? - Ly Nguyện vừa ôm gấu bông vừa nói.
- À... Chắc là không.!
- Là sao đây a? - Diệp Phi khó hiểu
- Ừ thì... Lúc định về thì anh ta tỉnh dậy. Còn hỏi " ai vậy " chị hoảng quá cắm cổ chạy, ai biết anh ta thế nào! - Nó cười cười trả lời.
- Thật hết biết! May là hai chân không vấp bên này bên nọ, không ngã sấp mặt là may mắn! - Cả hai người vỗ trán cảm thán! Tịnh Ân cũng chẳng thèm nói, hiện tại nó đang cảm thấy.... Đóiiii! Đói vô cùng! Như đọc được suy nghĩ của nó, cô nhẹ nhàng nói:
- À! Mẹ có để đồ... - Chữ ăn còn chưa kịp phát ra khỏi miệng nó đã lao ra ngoài với tốc độ ánh sáng, giờ mà trời có sập thì cũng chẳng cản được nó tới với đồ ăn! Đồ Ăn là chân lý của cuộc sống! Còn tiền sẽ là nguồn sống của nó! Vừa vào nhà bếp mắt nó đã rưng rưng... " Ôi mẹ ơi! Con yêu mẹ quá đi thôi " nguyên một đĩa há cảo hiện ra trước mắt nó! Còn có canh chua nữa! Và món tráng miệng nó yêu như tiền nữa, là dâu tây! Nó cắm cúi ăn! Hai tỷ muội Phi - Nguyệt nhìn nó ngán ngẩm, đã có Diệp Phi ham ăn rồi! Lại còn Ân mê tiền giờ thì Tịnh Ân lại theo đạo của Diệp Phi rồi!
- Này! Coi cậu ăn kìa! Mất hết cả hình tượng! - Ly Nguyệt châm chọc.
- Hứ! Liêm sỉ bà còn dám vứt thì hình tượng là cái quái gì cơ chứ!
- Hồi nãy đi đâu mà gấp vậy? Chị đang làm chuyện gì mờ ám đúng không?
- Hứ! Làm quái gì có cơ chứ! - Nó phản bác.
- Hừmmm! Lời nói không thể tin vào được! Nói thật đi cô haiiii! - Nhỏ nhìn chằm chằm vào Tịnh Ân. Nó không nhanh không chậm đành thành thật khai báo:
- Thì... Chị đi làm việc thiện!
- Là việc gì?
- À thì... Chăm sóc người bệnh!
- Ai?? Mà có phúc vậy? Ý! Chị có hại chết con nhà người ta không vậy? - Nhỏ trưng ra bộ mặt ngây cmn thơ nói.
- Hơi bị có phúc mới được bà đây chăm sóc nhá!
- Tóm lại là ai!! Nam hay nữ!
- À... Là.... Là nam!...- Nó ấp úng. Nếu mà nói ra chắc nó độn thổ với cái mác là mù trai đẹp mất. Diệp Phi vẫn cứ tra khảo tiếp:
- Ai? Đừng nói là cái tên nam phụ mặt liệt đó nhé cô hai? - Diệp Phi nghi hoặc, khi Tịnh Ân đọc Đóa Hồng Bạch nhỏ đều thấy tới đoạn có nam phụ thì mắt nó sáng rực như cái đèn pha ô tô vậy. Haiz! Giờ đã xuyên tới mọi thứ đều thật! Nếu mà Tịnh Ân có tình cảm " đặc biệt" với hắn thì...
RẦM! Cánh cửa phòng tắm được cô nhẹ nhàng đẩy ra! Giọng nói oanh vàng cất lên:
- Ôi mẹ ơi! Ân Ân nhà ta thật sự có tình cảm với cái tên hỗn đản kia sao??? Đã muốn dứt ra khỏi cốt truyện đã khó rồi! Giờ mà có tình cảm với nhân vật nữa chứ! Ai cứu vớt con bạn thân tôi!
- Hai người thôi đi chứ! Ta chỉ là làm một việc thiện cao cả mà thôi! Chỉ cần tên ôn dịch ấy không nằm viện là không gặp được nữ chủ! Vậy là đã giải thoát cho anh ta rồi! Haha ta tự hào quá mà!
- Ờ! Tự hào! Nhưng mà vấn đề là anh ta có biết là cậu vào nhà anh ta và chăm sóc anh ta hay không? - Ly Nguyện vừa ôm gấu bông vừa nói.
- À... Chắc là không.!
- Là sao đây a? - Diệp Phi khó hiểu
- Ừ thì... Lúc định về thì anh ta tỉnh dậy. Còn hỏi " ai vậy " chị hoảng quá cắm cổ chạy, ai biết anh ta thế nào! - Nó cười cười trả lời.
- Thật hết biết! May là hai chân không vấp bên này bên nọ, không ngã sấp mặt là may mắn! - Cả hai người vỗ trán cảm thán! Tịnh Ân cũng chẳng thèm nói, hiện tại nó đang cảm thấy.... Đóiiii! Đói vô cùng! Như đọc được suy nghĩ của nó, cô nhẹ nhàng nói:
- À! Mẹ có để đồ... - Chữ ăn còn chưa kịp phát ra khỏi miệng nó đã lao ra ngoài với tốc độ ánh sáng, giờ mà trời có sập thì cũng chẳng cản được nó tới với đồ ăn! Đồ Ăn là chân lý của cuộc sống! Còn tiền sẽ là nguồn sống của nó! Vừa vào nhà bếp mắt nó đã rưng rưng... " Ôi mẹ ơi! Con yêu mẹ quá đi thôi " nguyên một đĩa há cảo hiện ra trước mắt nó! Còn có canh chua nữa! Và món tráng miệng nó yêu như tiền nữa, là dâu tây! Nó cắm cúi ăn! Hai tỷ muội Phi - Nguyệt nhìn nó ngán ngẩm, đã có Diệp Phi ham ăn rồi! Lại còn Ân mê tiền giờ thì Tịnh Ân lại theo đạo của Diệp Phi rồi!
- Này! Coi cậu ăn kìa! Mất hết cả hình tượng! - Ly Nguyệt châm chọc.
- Hứ! Liêm sỉ bà còn dám vứt thì hình tượng là cái quái gì cơ chứ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook