Song Sát
-
Chương 54
.
Cởi áo khoác, Triển Phi trực tiếp ngồi xuống sô pha trong phòng khách, thoải mái ngã lưng lên phần đệm mềm mại, mệt mỏi nhắm mắt.
Quý Ngật Lăng tự mình lấy dép lê, đồng thời liếc mắt đánh giá sơ qua gian phòng khách một chút, cậu không bước vào mà trực tiếp đi thẳng xuống bếp, mở tủ lạnh rót ra hai ly nước rồi tiến về phía sô pha.
“Đi tắm, sau đó nghỉ ngơi sớm một chút.” Cầm ly nước đưa cho Triển Phi, Quý Ngật Lăng ngồi xuống bên cạnh hắn.
“Xe của cậu đã để lại ở công ty?” Đem nước uống một hơi cạn sạch, vừa rồi hút thuốc cả đêm, quả thật khiến hắn miệng khô lưỡi khô.
“Ừ.” Dòng nước lạnh lẽo xẹt qua cổ họng, cuốn trôi một ít cảm giác khó chịu. Quý Ngật Lăng không phải không hiểu ý tứ câu hỏi của Triển Phi. Có lẽ từ trong tiềm thức, hắn không hy vọng cậu sẽ rời đi.
“Phòng ngủ ở bên trái, tôi đi tắm trước.” Đặt ly thủy tinh đã cạn xuống bàn trà, Triển Phi đi vào trong, cũng không đóng cửa mà trực tiếp cởi cả áo sơ mi lẫn quần dài ném lên giường, chân trần bước vào buồng tắm, sau đó từ trong phòng vang lên tiếng nước chảy.
Không lập tức đi vào phòng ngủ, Quý Ngật Lăng có chút mê man nhìn dòng chất lỏng trong suốt bên trong ly thủy tinh Italy, đột nhiên có xúc động muốn uống rượu. Nghĩ là làm. Cậu biết rõ nhà bếp của Triển Phi chỉ xây cho có, nhưng hầm rượu tuyệt đối sẽ không thiếu rượu ngon.
Không khách khí lấy ra một chai rượu vang hiếm, Quý Ngật Lăng tự rót cho mình một ly. Cậu ngắm dòng chất lỏng màu đỏ đậm đặc trượt một vòng trong thành ly thủy tinh, sau đó ngửa cổ uống cạn. Cậu không có ý định thưởng thức mà chỉ đơn giản để mặc dòng chất lỏng xa xỉ lướt qua yết hầu, trực tiếp tiến vào dạ dày.
Triển Phi tắm rất lâu, tựa như muốn triệt để thả lỏng cơ thể. Khi hắn mặc áo choàng tắm màu đen, tay cầm khăn chà sát mái tóc ẩm ướt bước ra, Quý Ngật Lăng đang ở trong phòng ngủ dùng máy tính của hắn kiểm tra email.
Liếc mắt nhìn quần áo bẩn của mình đã được thu xếp gọn gàng đặt ở một bên, Triển Phi không đi về phía Quý Ngật Lăng mà ngồi xuống giường, tiếp tục một tay lau tóc, một tay cầm điều khiển mở TV.
Kênh tài chính kinh tế đang phát tin tức, đập vào tầm mắt chính là thông tin về con trai độc nhất của chủ tịch tập đoàn Triển thị bị người mưu sát. Triển Phi khó chịu nhíu mày, lập tức tắt TV, ném điều khiển ra xa rồi tiếp tục lau tóc.
“Có áo tắm không?” Khoảng khắc TV được mở lên, Quý Ngật Lăng cũng ngẩng đầu, chú ý nhất cử nhất động của Triển Phi. Mãi đến khi hắn ném điều khiển từ xa đi cậu mới đứng dậy rồi thuận miệng hỏi một câu.
“Ừm, ở trong tủ.” Không nhìn Quý Ngật Lăng, ánh mắt của Triển Phi bị cuộn băng ghi âm và tấm thiệp đặt trên bàn làm việc thu hút, thân thể cũng bất giác di chuyển về hướng đó.
Nhìn thấy Triển Phi tiến đến cầm lấy băng ghi âm mình trước đó để ở trên bàn, Quý Ngật Lăng mở cửa đi vào phòng tắm, dành cho Triển Phi một khoảng không gian tuyệt đối riêng tư.
Nãy giờ cậu vẫn luôn cân nhắc, có nên đem thứ này giao cho Triển Phi hay không. Tâm trạng của hắn lúc này khẳng định là không tốt, tấm thiệp kia chắc chắn sẽ khiến hắn phát hỏa. Sau khi Triển Phi đọc xong, khó có thể đảm bảo hắn vì kích động mà giết luôn đối phương hay không. Nhưng vô luận nói thế nào đi nữa, Triển Phi có quyền được biết chuyện này. Huống chi, nội dung của băng ghi âm kia là gì ngay cả Quý Ngật Lăng cũng chưa biết.
Cho nên sau một thoáng do dự, Quý Ngật Lăng vẫn chọn đem những thứ đó đặt ở nơi Triển Phi có thể nhìn thấy được.
Quý Ngật Lăng cũng tắm rất lâu, thời điểm cậu rời khỏi phòng tắm, đèn trong phòng ngủ đã tắt ngóm từ lâu chỉ còn lại đèn đầu giường đang tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt, tạo cho người ta cảm giác ấm áp, nhưng cũng thật mông lung.
Triển Phi ngồi ở mép giường, từ xa nhìn qua hắn trông giống như một pho tượng, ngoài ý muốn để lộ ra vẻ tiều tụy khó có được, tấm lưng vốn thẳng tắp nay cong lại, đầu cúi thấp, hai tay gác trên đùi, bàn tay gắt gao nắm chặt một chiếc máy ghi âm mini.
“Đừng. . . . . . Đau. . . . . . Con không chịu nỗi nữa. . . . . Đau quá. . . . . . Mẹ. . . . . . Mẹ ơi. . . . . . Đau quá. . . . . . Con đau quá. . . . . . Đừng đến đây. . . . . . Ba ba. . . . . . Cứu con. . . . . . Đau. . . . . . A a. . . . . . Đau quá. . . . . .”
Đứa trẻ không khống chế được âm thanh nức nở, từ trong máy ghi âm truyền ra, trong không gian u ám có vẻ thập phần áp bách, làm người ta không cách nào thở nỗi, mà băng đoạn ghi âm kia dường như không có hồi kết, ở bên tai liên tục phát ra âm thanh nghẹn ngào đứt quãng. Mãi đến khi đứa trẻ vì quá đau đớn mà thét lên, khóc không ra tiếng, dùng thanh âm khàn khàn gào to, “Ba ba. . . . . . Mau cứu cứu con. . . . . .”
Đó là tiếng kêu tê tâm liệt phế, thanh âm của một đứa trẻ chưa hoàn toàn phát dục vừa mảnh vừa bén nhọn, dù lúc sau chỉ còn lại tiếng kêu khàn khàn, nhưng cũng tựa như một mũi dao bén nhọn đâm vào nơi yếu ớt nhất của trái tim người nghe.
Rè rè vài tiếng, băng ghi âm rốt cuộc cũng chạy hết, bị buộc phải dừng lại.
Nhưng hơi thở bị hung hăng bóp nghẹt trong ***g ngực làm thế nào cũng không thể tiêu trừ. Quý Ngật Lăng thậm chí cảm thấy chính mình như bị người điểm trúng tử huyệt, đừng nói là nhúc nhích, ngay cả hô hấp cũng thập phần khó khăn.
Nếu sớm biết trước nội dung, chính mình đang nghe liệu có thẳng tay mà phá hủy luôn cuộn băng hay không?
“Trên người Thiên Khung phát hiện vài vết tích do đầu thuốc lá gây ra, phía trong đùi có vết roi đánh, ngón tay út bị gãy xương, dạ dày có hiện tượng xuất huyết. . . . . .” Giọng nói của Triển Phi nghe qua thật bình tĩnh, giống như một bác sĩ đang lạnh lùng thông báo lại tình trạng bệnh án, không mang theo phân tình cảm nào.
Nhưng Quý Ngật Lăng biết, bất quá hắn chỉ đang tự gạt mình.
Quý Ngật Lăng bước đến, nhẹ ngồi xổm trước mặt Triển Phi để hai người ngang hàng nhau, sau đó chậm rãi nâng đầu Triển Phi lên, nhìn thẳng vào đôi mắt xám lần đầu tiên rơi lệ.
Triển Phi cũng không giống như đang khóc, bởi hắn không có bộ dáng thống khổ, nước mắt kia giống như một vòi nước bị mất chốt, chỉ yên lặng chảy xuôi xuống. Chưa đến một khắc, từng giọt từng giọt thi nhau tràn khỏi khóe mi, không cách nào dừng lại được.
Rốt cuộc, Triển Phi hít vào một hơi thật sâu, đột nhiên cố sức liều mạng đánh mạnh lên ngực trái của chính mình, hết phát này đến phát khác. Hắn dùng đủ mười phần khí lực, hoàn toàn không chút nương tay.
“Tư Đồ nói đúng, nếu bọn họ không kịp thời phát hiện, thứ tôi nhìn thấy khi đó tuyệt đối chính là thi thể của Thiên Khung, tôi không biết phải làm sao để đáp lại lời kêu cứu của thằng bé, tôi thậm chí còn không quan tâm đến sinh tử của nó!” Triển Phi càng nói càng kích động, lực trên tay cũng càng lúc càng lớn, đánh mạnh lên ngực, dường như muốn đem toàn bộ xương cốt phá hủy.
Hắn thật sự đau triệt tâm phế.
“Chuyện này không trách anh Triển Phi! Hiện tại mọi chuyện đã qua rồi. Triển Thiên Khung sẽ không bị làm sao, nó không chết! Anh hãy bình tĩnh lại!!” Quý Ngật Lăng một phen đem Triển Phi hoàn toàn mất khống chế ôm vào lòng, sống chết giữa chặt, dùng thanh âm lớn hơn cả tiếng rống giận của Triển Phi để lay tỉnh hắn.
Triển Phi tựa hồ vẫn còn muốn tiếp tục hành hạ bản thân, nhưng khi phát hiện cả hai cánh tay đều bị Quý Ngật Lăng khóa chặt, căn bản không thể động đậy, hắn liền theo bản năng há miệng trực tiếp cắn mạnh lên đầu vai của Quý Ngật Lăng.
Biết Triển Phi đang phát tiết, mùi máu tươi trong nháy mắt tràn ngập khoang miệng, lực đạo đã được khống chế, nếu không khó đảm bảo Quý Ngật Lăng sẽ không trực tiếp bị hắn cắn xuống một khối thịt.
Đau, điều đó là chắc chắn, nhưng lúc này Quý Ngật Lăng không còn tâm trí để bận tâm đến chuyện đó nữa. Người đàn ông này, cậu đã biết hắn ta lâu như vậy, nhưng lần đầu tiên tận mắt chứng kiến hắn mất kiểm soát, yếu ớt không chịu nỗi, tựa như giây tiếp theo sẽ triệt để vỡ nát.
Giữa cơn đau đớn tê liệt, Quý Ngật Lăng có thể rõ ràng cảm thấy hõm vai trở nên ẩm ướt, cùng lúc đó là âm thanh nghẹn ngào rất nhỏ phát ra từ Triển Phi ──
Quý Ngật Lăng vẫn như trước lái xe, trực tiếp chạy đến căn hộ của Triển Phi. Sau khi đưa xe vào gara thì cậu có chút do dự, nhưng rồi vẫn cất bước đi lên lầu.
Cởi áo khoác, Triển Phi trực tiếp ngồi xuống sô pha trong phòng khách, thoải mái ngã lưng lên phần đệm mềm mại, mệt mỏi nhắm mắt.
Quý Ngật Lăng tự mình lấy dép lê, đồng thời liếc mắt đánh giá sơ qua gian phòng khách một chút, cậu không bước vào mà trực tiếp đi thẳng xuống bếp, mở tủ lạnh rót ra hai ly nước rồi tiến về phía sô pha.
“Đi tắm, sau đó nghỉ ngơi sớm một chút.” Cầm ly nước đưa cho Triển Phi, Quý Ngật Lăng ngồi xuống bên cạnh hắn.
“Xe của cậu đã để lại ở công ty?” Đem nước uống một hơi cạn sạch, vừa rồi hút thuốc cả đêm, quả thật khiến hắn miệng khô lưỡi khô.
“Ừ.” Dòng nước lạnh lẽo xẹt qua cổ họng, cuốn trôi một ít cảm giác khó chịu. Quý Ngật Lăng không phải không hiểu ý tứ câu hỏi của Triển Phi. Có lẽ từ trong tiềm thức, hắn không hy vọng cậu sẽ rời đi.
“Phòng ngủ ở bên trái, tôi đi tắm trước.” Đặt ly thủy tinh đã cạn xuống bàn trà, Triển Phi đi vào trong, cũng không đóng cửa mà trực tiếp cởi cả áo sơ mi lẫn quần dài ném lên giường, chân trần bước vào buồng tắm, sau đó từ trong phòng vang lên tiếng nước chảy.
Không lập tức đi vào phòng ngủ, Quý Ngật Lăng có chút mê man nhìn dòng chất lỏng trong suốt bên trong ly thủy tinh Italy, đột nhiên có xúc động muốn uống rượu. Nghĩ là làm. Cậu biết rõ nhà bếp của Triển Phi chỉ xây cho có, nhưng hầm rượu tuyệt đối sẽ không thiếu rượu ngon.
Không khách khí lấy ra một chai rượu vang hiếm, Quý Ngật Lăng tự rót cho mình một ly. Cậu ngắm dòng chất lỏng màu đỏ đậm đặc trượt một vòng trong thành ly thủy tinh, sau đó ngửa cổ uống cạn. Cậu không có ý định thưởng thức mà chỉ đơn giản để mặc dòng chất lỏng xa xỉ lướt qua yết hầu, trực tiếp tiến vào dạ dày.
Triển Phi tắm rất lâu, tựa như muốn triệt để thả lỏng cơ thể. Khi hắn mặc áo choàng tắm màu đen, tay cầm khăn chà sát mái tóc ẩm ướt bước ra, Quý Ngật Lăng đang ở trong phòng ngủ dùng máy tính của hắn kiểm tra email.
Liếc mắt nhìn quần áo bẩn của mình đã được thu xếp gọn gàng đặt ở một bên, Triển Phi không đi về phía Quý Ngật Lăng mà ngồi xuống giường, tiếp tục một tay lau tóc, một tay cầm điều khiển mở TV.
Kênh tài chính kinh tế đang phát tin tức, đập vào tầm mắt chính là thông tin về con trai độc nhất của chủ tịch tập đoàn Triển thị bị người mưu sát. Triển Phi khó chịu nhíu mày, lập tức tắt TV, ném điều khiển ra xa rồi tiếp tục lau tóc.
“Có áo tắm không?” Khoảng khắc TV được mở lên, Quý Ngật Lăng cũng ngẩng đầu, chú ý nhất cử nhất động của Triển Phi. Mãi đến khi hắn ném điều khiển từ xa đi cậu mới đứng dậy rồi thuận miệng hỏi một câu.
“Ừm, ở trong tủ.” Không nhìn Quý Ngật Lăng, ánh mắt của Triển Phi bị cuộn băng ghi âm và tấm thiệp đặt trên bàn làm việc thu hút, thân thể cũng bất giác di chuyển về hướng đó.
Nhìn thấy Triển Phi tiến đến cầm lấy băng ghi âm mình trước đó để ở trên bàn, Quý Ngật Lăng mở cửa đi vào phòng tắm, dành cho Triển Phi một khoảng không gian tuyệt đối riêng tư.
Nãy giờ cậu vẫn luôn cân nhắc, có nên đem thứ này giao cho Triển Phi hay không. Tâm trạng của hắn lúc này khẳng định là không tốt, tấm thiệp kia chắc chắn sẽ khiến hắn phát hỏa. Sau khi Triển Phi đọc xong, khó có thể đảm bảo hắn vì kích động mà giết luôn đối phương hay không. Nhưng vô luận nói thế nào đi nữa, Triển Phi có quyền được biết chuyện này. Huống chi, nội dung của băng ghi âm kia là gì ngay cả Quý Ngật Lăng cũng chưa biết.
Cho nên sau một thoáng do dự, Quý Ngật Lăng vẫn chọn đem những thứ đó đặt ở nơi Triển Phi có thể nhìn thấy được.
Quý Ngật Lăng cũng tắm rất lâu, thời điểm cậu rời khỏi phòng tắm, đèn trong phòng ngủ đã tắt ngóm từ lâu chỉ còn lại đèn đầu giường đang tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt, tạo cho người ta cảm giác ấm áp, nhưng cũng thật mông lung.
Triển Phi ngồi ở mép giường, từ xa nhìn qua hắn trông giống như một pho tượng, ngoài ý muốn để lộ ra vẻ tiều tụy khó có được, tấm lưng vốn thẳng tắp nay cong lại, đầu cúi thấp, hai tay gác trên đùi, bàn tay gắt gao nắm chặt một chiếc máy ghi âm mini.
“Đừng. . . . . . Đau. . . . . . Con không chịu nỗi nữa. . . . . Đau quá. . . . . . Mẹ. . . . . . Mẹ ơi. . . . . . Đau quá. . . . . . Con đau quá. . . . . . Đừng đến đây. . . . . . Ba ba. . . . . . Cứu con. . . . . . Đau. . . . . . A a. . . . . . Đau quá. . . . . .”
Đứa trẻ không khống chế được âm thanh nức nở, từ trong máy ghi âm truyền ra, trong không gian u ám có vẻ thập phần áp bách, làm người ta không cách nào thở nỗi, mà băng đoạn ghi âm kia dường như không có hồi kết, ở bên tai liên tục phát ra âm thanh nghẹn ngào đứt quãng. Mãi đến khi đứa trẻ vì quá đau đớn mà thét lên, khóc không ra tiếng, dùng thanh âm khàn khàn gào to, “Ba ba. . . . . . Mau cứu cứu con. . . . . .”
Đó là tiếng kêu tê tâm liệt phế, thanh âm của một đứa trẻ chưa hoàn toàn phát dục vừa mảnh vừa bén nhọn, dù lúc sau chỉ còn lại tiếng kêu khàn khàn, nhưng cũng tựa như một mũi dao bén nhọn đâm vào nơi yếu ớt nhất của trái tim người nghe.
Rè rè vài tiếng, băng ghi âm rốt cuộc cũng chạy hết, bị buộc phải dừng lại.
Nhưng hơi thở bị hung hăng bóp nghẹt trong ***g ngực làm thế nào cũng không thể tiêu trừ. Quý Ngật Lăng thậm chí cảm thấy chính mình như bị người điểm trúng tử huyệt, đừng nói là nhúc nhích, ngay cả hô hấp cũng thập phần khó khăn.
Nếu sớm biết trước nội dung, chính mình đang nghe liệu có thẳng tay mà phá hủy luôn cuộn băng hay không?
“Trên người Thiên Khung phát hiện vài vết tích do đầu thuốc lá gây ra, phía trong đùi có vết roi đánh, ngón tay út bị gãy xương, dạ dày có hiện tượng xuất huyết. . . . . .” Giọng nói của Triển Phi nghe qua thật bình tĩnh, giống như một bác sĩ đang lạnh lùng thông báo lại tình trạng bệnh án, không mang theo phân tình cảm nào.
Nhưng Quý Ngật Lăng biết, bất quá hắn chỉ đang tự gạt mình.
Quý Ngật Lăng bước đến, nhẹ ngồi xổm trước mặt Triển Phi để hai người ngang hàng nhau, sau đó chậm rãi nâng đầu Triển Phi lên, nhìn thẳng vào đôi mắt xám lần đầu tiên rơi lệ.
Triển Phi cũng không giống như đang khóc, bởi hắn không có bộ dáng thống khổ, nước mắt kia giống như một vòi nước bị mất chốt, chỉ yên lặng chảy xuôi xuống. Chưa đến một khắc, từng giọt từng giọt thi nhau tràn khỏi khóe mi, không cách nào dừng lại được.
Rốt cuộc, Triển Phi hít vào một hơi thật sâu, đột nhiên cố sức liều mạng đánh mạnh lên ngực trái của chính mình, hết phát này đến phát khác. Hắn dùng đủ mười phần khí lực, hoàn toàn không chút nương tay.
“Tư Đồ nói đúng, nếu bọn họ không kịp thời phát hiện, thứ tôi nhìn thấy khi đó tuyệt đối chính là thi thể của Thiên Khung, tôi không biết phải làm sao để đáp lại lời kêu cứu của thằng bé, tôi thậm chí còn không quan tâm đến sinh tử của nó!” Triển Phi càng nói càng kích động, lực trên tay cũng càng lúc càng lớn, đánh mạnh lên ngực, dường như muốn đem toàn bộ xương cốt phá hủy.
Hắn thật sự đau triệt tâm phế.
“Chuyện này không trách anh Triển Phi! Hiện tại mọi chuyện đã qua rồi. Triển Thiên Khung sẽ không bị làm sao, nó không chết! Anh hãy bình tĩnh lại!!” Quý Ngật Lăng một phen đem Triển Phi hoàn toàn mất khống chế ôm vào lòng, sống chết giữa chặt, dùng thanh âm lớn hơn cả tiếng rống giận của Triển Phi để lay tỉnh hắn.
Triển Phi tựa hồ vẫn còn muốn tiếp tục hành hạ bản thân, nhưng khi phát hiện cả hai cánh tay đều bị Quý Ngật Lăng khóa chặt, căn bản không thể động đậy, hắn liền theo bản năng há miệng trực tiếp cắn mạnh lên đầu vai của Quý Ngật Lăng.
Biết Triển Phi đang phát tiết, mùi máu tươi trong nháy mắt tràn ngập khoang miệng, lực đạo đã được khống chế, nếu không khó đảm bảo Quý Ngật Lăng sẽ không trực tiếp bị hắn cắn xuống một khối thịt.
Đau, điều đó là chắc chắn, nhưng lúc này Quý Ngật Lăng không còn tâm trí để bận tâm đến chuyện đó nữa. Người đàn ông này, cậu đã biết hắn ta lâu như vậy, nhưng lần đầu tiên tận mắt chứng kiến hắn mất kiểm soát, yếu ớt không chịu nỗi, tựa như giây tiếp theo sẽ triệt để vỡ nát.
Giữa cơn đau đớn tê liệt, Quý Ngật Lăng có thể rõ ràng cảm thấy hõm vai trở nên ẩm ướt, cùng lúc đó là âm thanh nghẹn ngào rất nhỏ phát ra từ Triển Phi ──
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook