Song Sát
-
Chương 50
.
Hiểu được hành động của Triển Phi, về lý thì không có vấn đề gì. Nếu thỏa hiệp một lần, rất khó cam đoan sẽ không có lần thứ hai. Công ty đó vốn bị Triển Phi bức đến đường cùng, đã trở nên phát điên. Dù cho có đạt được yêu sách, cũng chưa chắc chúng sẽ để Triển Thiên Khung an toàn trở về. Không chừng đúng như lời Triển Phi, đến cuối cùng sẽ bị nắm lấy nhược điểm, mãi mãi không có hồi kết.
Nhưng về tình mà nói, nghĩ thế nào cũng rất khó chấp nhận. Dù sao thứ bị đem ra uy hiếp không gì khác chính là con ruột của hắn. Mặc kệ quan hệ cha con giữa họ ra sao, vẫn không thể phủ nhận dòng máu đang chảy trong người Triển Thiên Khung chính là huyết nhục của hắn.
Mặc kệ tất cả trói buộc, Triển Phi không để đối phương có thêm bất cứ cơ hội nào khác, lập tức ra tay củng cố thị trường, lấy lại sức tấn công như vũ bão trước kia, nguồn tài chính sung túc cùng mắt nhìn đặc biệt sâu sắc khiến họ không cách nào theo kịp, nháy mắt đã thua kém bị bỏ lại phía sau.
Không phải chưa thử khuyên can Triển Phi, cho dù không chấp nhận điều kiện của đối phương, ít nhất cũng không nên lập tức hạ thủ ngoan độc như vậy. Nhưng Triển Phi chỉ cười nhạt, nét mặt nghiêm túc, kỳ lạ nhìn Quý Ngật Lăng nói, “Không ngờ đã lâu như vậy mà cậu vẫn nhân từ như trước đây. Hiện tại nếu chịu sự ràng buộc của đối phương, để chúng có cơ hội nghĩ ngơi dưỡng sức, đến lúc đó thứ bị đánh đổi sẽ là gì? Nếu đối phương trở mặt, con tin đối với bọn chúng cũng không còn tác dụng nào nữa . . . . . .”
Chính là hoàn toàn thua cuộc.
Triển Phi vốn dùng ám chiêu, đánh đối phương trở tay không kịp, trong khoảng thời gian ngắn vô pháp khôi phục nguyên khí. Rồi cứ tiếp tục nương theo kế hoạch đã định, triệt để dẫm nát đối thủ, khiến họ vĩnh viễn không thể trở mình. Đây cũng đồng nghĩa với việc không phải đối phương không có thực lực, vì chỉ cần có cơ hội hồi phục sức mạnh, họ sẽ nhanh chóng trở thành kẻ địch nguy hiểm.
“Vậy anh sẽ không quan tâm đến sống chết của thằng bé sao? Nó chính là con anh!” Quý Ngật Lăng kích động hiếm thấy, không vì gì cả mà bởi Triển Phi quá mức bình tĩnh, phân tích quả thật thấu đáo triệt để, thậm chí một tên trúng đích.Nhưng chết tiệt, tại sao ở loại thời điểm này còn có thể bình tĩnh, hoàn toàn không bị ảnh hưởng như vậy !?
“Nếu nó chấp nhận làm con tôi thì nên học cách chịu đựng.” Từ trong đôi con ngươi lãnh đạm lộ ra chút cay nghiệt, khiến người ta khó lòng nắm bắt.
“Nó chỉ là một đứa nhỏ chưa đến 5 tuổi! Cái gì cũng không biết, nhưng chỉ vì kẻ làm cha thiếu trách nhiệm như anh mà phải trả giá bằng chính sinh mạng hay sao!? Triển Phi, bọn chúng là ai anh không phải không biết, nếu uy hiếp sẽ bức chúng ra tay hạ sát! Chẳng lẽ anh muốn nhìn thấy thi thể con mình thì mới vừa lòng!?” SHIT! Vài ngày qua, Quý Ngật Lăng cũng đã thông qua một vài người bạn ở Hàn Quốc, cố gắng tìm kiếm tin tức của Triển Thiên Khung, nhưng không hề có chút tiến triển, chỉ biết lần này người mà họ nhờ vả căn bản là một bọn lưu manh đầu trộm đuôi cướp.
Có lẽ Quý Ngật Lăng đã quá nặng lời, không phải ở giọng điệu mà là trong nội dung, Triển Phi cuối cùng cũng dời tầm mắt, trầm mặc chống đỡ.
Nhìn thấy một bên mặt tiều tụy của Triển Phi, Quý Ngật Lăng sau khi khôi phục bình tĩnh thì phát hiện bản thân đã quá lời, đặc biệt câu “Chẳng lẽ anh muốn nhìn thấy thi thể con mình thì mới vừa lòng!?” gần như một lời nguyền rủa, như thế nào lại không khiến người khác tức giận? Vô luận có nói gì, Triển Phi tuyệt đối không có khả năng hy vọng đối phương sẽ giết con hắn.
Biết Triển Phi cũng ngấm ngầm phái người không ngừng dò la tin tức, đồng thời tiến hành một số hoạt động bí mật, vì vậy hắn cũng không phải lãnh huyết vô tình như biểu hiện bên ngoài, hắn chính là đang nhẫn nại dùng cách riêng của mình để cứu con.
Nhưng nhìn hắn quá mức bình tĩnh vẫn khiến người ta không nén được tức giận.
Khó trách ngay cả kẻ thông minh như Bằng Bành cũng bị hắn làm tức đến tái mặt.
Bầu không khí gượng gạo có chút khó xử, Quý Ngật Lăng nhíu mày, không biết làm thế nào để thu hồi câu nói kia, muốn xin lỗi nhưng không biết phải mở lời ra sao, cứ như vậy mắc nghẹn ở cổ, phun ra không được mà nuốt xuống cũng không xong.
Đúng lúc này di động của Triển Phi lại vang lên, thật sự đã giúp đánh tan bầu không khí nặng nề giữa hai người. Nhìn màn hình di động, gương mặt vốn đang u ám của Triển Phi lại tối đi vài phần, đôi lông mày nhăn nhíu đầy vẻ bồn chồn khó chịu.
Tiếp điện thoại nhưng không mở lời, Triển Phi vẫn như trước nhìn xấp tài liệu trên tay.
“Triển Phi, tôi muốn gặp anh một lát, hiện có rảnh không?” Buộc bản thân phải ra vẻ trấn định, nhưng sự run rẩy trong giọng nói vẫn bán đứng cô. Làm thế nào còn có thể giữ được sự bình tĩnh, cho rằng Triển Phi khẳng định sẽ có biện pháp giải quyết, nhưng thời gian càng ngày càng kéo dài, lại hoàn toàn không có bất kỳ tin tức gì, huống hồ hành động lúc này của Triển Phi. . . . . .
“Hiện tại không được, chờ đến tối đi.”
“Tôi đang ở ngay quán cà phê dưới công ty chờ anh.”
“Tôi nói hiện không có thời gian, chờ tôi tan tầm mới. . . . . .”
“Triển Phi, tôi nghĩ tôi có quyền yêu cầu anh cho tôi một lời giải thích!” Người có thể đối với Triển Phi cương quyết như vậy không nhiều, mà có thể khiến hắn khuất phục lại càng ít. Câu vừa rồi quả thật đã đánh trúng tử huyệt của hắn.
“. . . . . .” Trầm mặc năm giây, Triển Phi cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp, “Được, chờ tôi một lát.”
Ngắt điện thoại, Triển Phi càng thêm cáu kỉnh vò đầu, khẽ mắng một câu, hoàn toàn phá vỡ hình tượng trước sau như một của bản thân, hắn lúc này tóc tai rối loạn, cổ áo sai lệch, dưới cằm râu mọc lởm chởm.
Thời khắc nhận được tin dữ này khi còn ở Anh, Triển Phi hẳn chưa có một đêm ngon giấc, nhưng lại không để lộ bất kỳ sự yếu đuối nào, càng không có khả năng suy sụp. Nếu Quý Ngật Lăng có thể thông qua gián điệp kinh tế điều tra tin tức con hắn, thì những công ty khác không lý nào không làm như vậy. Đây không phải chỉ là vấn đề của mỗi công ty đồ chơi mà là nguy cơ của cả Triển thị. Các doanh nghiệp đối thủ đều đang như hổ rình mồi, chỉ cần xuất hiện một vết nứt bọn họ liền có thể lợi dụng sơ hở đó để xâm nhập phá hoại.
Đó không phải là đê tiện mà là đạo lý trên thương trường.
Vì vậy áp lực của Triển Phi so với tất cả mọi người đều vĩnh viễn lớn hơn rất nhiều.
Không nói gì, Quý Ngật Lăng chỉ lặng lẽ bước đến bên cạnh hắn, ôm lấy người đàn ông đang chống tay nắm tóc trên bàn, đem đầu hắn áp vào ***g ngực.
Không phản kháng, Triển Phi chỉ mệt mỏi tựa vào lòng Quý Ngật Lăng thở dài.
Im lặng ôm hồi lâu, mãi đến khi Triển Phi nhẹ giọng gần như làm nũng nói, “Lăng, theo tôi đi gặp một người được không?”
Tính tình ngang ngược bướng bỉnh của Triển Phi không bất luận kẻ nào có thể xoay chuyển được. Một khi hắn đã ra quyết định thì vô cùng cứng rắn kiên quyết, sẽ không có chuyện thay đổi lần nữa.
Hiểu được hành động của Triển Phi, về lý thì không có vấn đề gì. Nếu thỏa hiệp một lần, rất khó cam đoan sẽ không có lần thứ hai. Công ty đó vốn bị Triển Phi bức đến đường cùng, đã trở nên phát điên. Dù cho có đạt được yêu sách, cũng chưa chắc chúng sẽ để Triển Thiên Khung an toàn trở về. Không chừng đúng như lời Triển Phi, đến cuối cùng sẽ bị nắm lấy nhược điểm, mãi mãi không có hồi kết.
Nhưng về tình mà nói, nghĩ thế nào cũng rất khó chấp nhận. Dù sao thứ bị đem ra uy hiếp không gì khác chính là con ruột của hắn. Mặc kệ quan hệ cha con giữa họ ra sao, vẫn không thể phủ nhận dòng máu đang chảy trong người Triển Thiên Khung chính là huyết nhục của hắn.
Mặc kệ tất cả trói buộc, Triển Phi không để đối phương có thêm bất cứ cơ hội nào khác, lập tức ra tay củng cố thị trường, lấy lại sức tấn công như vũ bão trước kia, nguồn tài chính sung túc cùng mắt nhìn đặc biệt sâu sắc khiến họ không cách nào theo kịp, nháy mắt đã thua kém bị bỏ lại phía sau.
Không phải chưa thử khuyên can Triển Phi, cho dù không chấp nhận điều kiện của đối phương, ít nhất cũng không nên lập tức hạ thủ ngoan độc như vậy. Nhưng Triển Phi chỉ cười nhạt, nét mặt nghiêm túc, kỳ lạ nhìn Quý Ngật Lăng nói, “Không ngờ đã lâu như vậy mà cậu vẫn nhân từ như trước đây. Hiện tại nếu chịu sự ràng buộc của đối phương, để chúng có cơ hội nghĩ ngơi dưỡng sức, đến lúc đó thứ bị đánh đổi sẽ là gì? Nếu đối phương trở mặt, con tin đối với bọn chúng cũng không còn tác dụng nào nữa . . . . . .”
Chính là hoàn toàn thua cuộc.
Triển Phi vốn dùng ám chiêu, đánh đối phương trở tay không kịp, trong khoảng thời gian ngắn vô pháp khôi phục nguyên khí. Rồi cứ tiếp tục nương theo kế hoạch đã định, triệt để dẫm nát đối thủ, khiến họ vĩnh viễn không thể trở mình. Đây cũng đồng nghĩa với việc không phải đối phương không có thực lực, vì chỉ cần có cơ hội hồi phục sức mạnh, họ sẽ nhanh chóng trở thành kẻ địch nguy hiểm.
“Vậy anh sẽ không quan tâm đến sống chết của thằng bé sao? Nó chính là con anh!” Quý Ngật Lăng kích động hiếm thấy, không vì gì cả mà bởi Triển Phi quá mức bình tĩnh, phân tích quả thật thấu đáo triệt để, thậm chí một tên trúng đích.Nhưng chết tiệt, tại sao ở loại thời điểm này còn có thể bình tĩnh, hoàn toàn không bị ảnh hưởng như vậy !?
“Nếu nó chấp nhận làm con tôi thì nên học cách chịu đựng.” Từ trong đôi con ngươi lãnh đạm lộ ra chút cay nghiệt, khiến người ta khó lòng nắm bắt.
“Nó chỉ là một đứa nhỏ chưa đến 5 tuổi! Cái gì cũng không biết, nhưng chỉ vì kẻ làm cha thiếu trách nhiệm như anh mà phải trả giá bằng chính sinh mạng hay sao!? Triển Phi, bọn chúng là ai anh không phải không biết, nếu uy hiếp sẽ bức chúng ra tay hạ sát! Chẳng lẽ anh muốn nhìn thấy thi thể con mình thì mới vừa lòng!?” SHIT! Vài ngày qua, Quý Ngật Lăng cũng đã thông qua một vài người bạn ở Hàn Quốc, cố gắng tìm kiếm tin tức của Triển Thiên Khung, nhưng không hề có chút tiến triển, chỉ biết lần này người mà họ nhờ vả căn bản là một bọn lưu manh đầu trộm đuôi cướp.
Có lẽ Quý Ngật Lăng đã quá nặng lời, không phải ở giọng điệu mà là trong nội dung, Triển Phi cuối cùng cũng dời tầm mắt, trầm mặc chống đỡ.
Nhìn thấy một bên mặt tiều tụy của Triển Phi, Quý Ngật Lăng sau khi khôi phục bình tĩnh thì phát hiện bản thân đã quá lời, đặc biệt câu “Chẳng lẽ anh muốn nhìn thấy thi thể con mình thì mới vừa lòng!?” gần như một lời nguyền rủa, như thế nào lại không khiến người khác tức giận? Vô luận có nói gì, Triển Phi tuyệt đối không có khả năng hy vọng đối phương sẽ giết con hắn.
Biết Triển Phi cũng ngấm ngầm phái người không ngừng dò la tin tức, đồng thời tiến hành một số hoạt động bí mật, vì vậy hắn cũng không phải lãnh huyết vô tình như biểu hiện bên ngoài, hắn chính là đang nhẫn nại dùng cách riêng của mình để cứu con.
Nhưng nhìn hắn quá mức bình tĩnh vẫn khiến người ta không nén được tức giận.
Khó trách ngay cả kẻ thông minh như Bằng Bành cũng bị hắn làm tức đến tái mặt.
Bầu không khí gượng gạo có chút khó xử, Quý Ngật Lăng nhíu mày, không biết làm thế nào để thu hồi câu nói kia, muốn xin lỗi nhưng không biết phải mở lời ra sao, cứ như vậy mắc nghẹn ở cổ, phun ra không được mà nuốt xuống cũng không xong.
Đúng lúc này di động của Triển Phi lại vang lên, thật sự đã giúp đánh tan bầu không khí nặng nề giữa hai người. Nhìn màn hình di động, gương mặt vốn đang u ám của Triển Phi lại tối đi vài phần, đôi lông mày nhăn nhíu đầy vẻ bồn chồn khó chịu.
Tiếp điện thoại nhưng không mở lời, Triển Phi vẫn như trước nhìn xấp tài liệu trên tay.
“Triển Phi, tôi muốn gặp anh một lát, hiện có rảnh không?” Buộc bản thân phải ra vẻ trấn định, nhưng sự run rẩy trong giọng nói vẫn bán đứng cô. Làm thế nào còn có thể giữ được sự bình tĩnh, cho rằng Triển Phi khẳng định sẽ có biện pháp giải quyết, nhưng thời gian càng ngày càng kéo dài, lại hoàn toàn không có bất kỳ tin tức gì, huống hồ hành động lúc này của Triển Phi. . . . . .
“Hiện tại không được, chờ đến tối đi.”
“Tôi đang ở ngay quán cà phê dưới công ty chờ anh.”
“Tôi nói hiện không có thời gian, chờ tôi tan tầm mới. . . . . .”
“Triển Phi, tôi nghĩ tôi có quyền yêu cầu anh cho tôi một lời giải thích!” Người có thể đối với Triển Phi cương quyết như vậy không nhiều, mà có thể khiến hắn khuất phục lại càng ít. Câu vừa rồi quả thật đã đánh trúng tử huyệt của hắn.
“. . . . . .” Trầm mặc năm giây, Triển Phi cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp, “Được, chờ tôi một lát.”
Ngắt điện thoại, Triển Phi càng thêm cáu kỉnh vò đầu, khẽ mắng một câu, hoàn toàn phá vỡ hình tượng trước sau như một của bản thân, hắn lúc này tóc tai rối loạn, cổ áo sai lệch, dưới cằm râu mọc lởm chởm.
Thời khắc nhận được tin dữ này khi còn ở Anh, Triển Phi hẳn chưa có một đêm ngon giấc, nhưng lại không để lộ bất kỳ sự yếu đuối nào, càng không có khả năng suy sụp. Nếu Quý Ngật Lăng có thể thông qua gián điệp kinh tế điều tra tin tức con hắn, thì những công ty khác không lý nào không làm như vậy. Đây không phải chỉ là vấn đề của mỗi công ty đồ chơi mà là nguy cơ của cả Triển thị. Các doanh nghiệp đối thủ đều đang như hổ rình mồi, chỉ cần xuất hiện một vết nứt bọn họ liền có thể lợi dụng sơ hở đó để xâm nhập phá hoại.
Đó không phải là đê tiện mà là đạo lý trên thương trường.
Vì vậy áp lực của Triển Phi so với tất cả mọi người đều vĩnh viễn lớn hơn rất nhiều.
Không nói gì, Quý Ngật Lăng chỉ lặng lẽ bước đến bên cạnh hắn, ôm lấy người đàn ông đang chống tay nắm tóc trên bàn, đem đầu hắn áp vào ***g ngực.
Không phản kháng, Triển Phi chỉ mệt mỏi tựa vào lòng Quý Ngật Lăng thở dài.
Im lặng ôm hồi lâu, mãi đến khi Triển Phi nhẹ giọng gần như làm nũng nói, “Lăng, theo tôi đi gặp một người được không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook